Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1588: Bẻ dương liễu vào nhà 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lòng Lang Đào u uất và tức giận, làm sao có thể ngờ nổi Phạm Nhànbị mọi người vây công mà lại tự nhảy vào lưới chạy về phía Kiếm Lư, ai ngờđược lúc ấy Hoàng đế đang xuất thần nhìn Kiếm Lư!Lúc này bên Kiếm Lư kinh ngạc trước thực lực Phạm Nhàn thể hiện, khôngkhỏi hứng thú muốn thử xem thủ lĩnh trẻ tuổi của Nam Khánh có thể đạt tới giớihạn nào. Nhưng cao thủ Bắc Tề lại lo sợ, e ngại Phạm Nhàn bất cẩn hoặc tâmtrạng thay đổi bất ngờ, làm hại Hoàng đế bệ hạ.Đúng lúc cục diện căng thẳng, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề im lặng từ lâu độtnhiên lên tiếng: "Phạm Nhàn, đừng dọa những kẻ khốn khổ kia, ngươi đâu dámđụng một ngón tay vào ta."Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, quay mặt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hoàng đế đangđưa ánh mắt châm chọc nhìn mình. Không hiểu sao y bị ánh mắt này kích động,mỉa mai cười, đưa hai ngón tay nâng cằm Tiểu Hoàng đế, khinh khỉnh nói:"Thằng nhóc, cằm cũng trơn tru đấy..."Xung quanh xôn xao, không ngờ Phạm Nhàn lại dám có hành động khinhbạc như vậy với quân vương một nước, nhưng lại nghe câu nói tiếp theo củahắn."Ta không dám đụng một ngón tay vào ngươi, hai ngón có được không?"o O o"Ta thề với danh nghĩa sư phụ, ngươi thả bệ hạ, chúng ta tuyệt không cảnngươi." Lang Đào đột nhiên bước lên, khí thế bộc phát, lạnh lùng nói. Với địa vịcủa hắn, lời thề này chắc chắn đã cho Phạm Nhàn một cơ hội rút lui tuyệt vời.Nhưng Phạm Nhàn hoàn toàn không có ý định lui!Dưới sự đe dọa của nhiều cao thủ, y không hề nghĩ tới việc rút lui, thậm chícòn muốn tìm thêm lợi ích. Ngoài Phạm Nhàn ra, thật sự không ai dám liều lĩnhnhư vậy."Các ngươi không cản ta, còn người của Kiếm Lư thì sao?" Phạm Nhàn hỏiLang Đào.Lang Đào liếc Vân Chi Lan. Sau khi nhắm mắt một lúc, Vân Chi Lan nóinhỏ: "Đệ tử Kiếm Lư cũng không cản ngươi... Nhưng nếu ngươi đi được nửadặm, đệ tử Kiếm Lư sẽ bắt đầu truy sát ngươi."Phạm Nhàn nhìn hắn cười mỉa mai rồi nói với Lang Đào: "Ngươi cũng nghethấy đấy, ta không muốn bị truy sát."Lang Đào tức giận hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?"Phạm Nhàn im lặng một lúc, đột nhiên nhìn về phía gian nhà cỏ gần đó, ánhmắt dừng lại trên Vương Thập Tam Lang như bị mọi người lãng quên, bình tĩnhnói: "Ta mệt rồi, muốn ngồi nghỉ... Thỏa thuận nhé, ta thả người, trong vòngnửa dặm các ngươi không được cản ta."Lang Đào và Vân Chi Lan gật đầu. Dù là bên nào đi nữa, lúc này trong lòngai nấy đều như bị lửa đốt, sợ Phạm Nhàn làm hại Hoàng đế Bắc Tề.Phạm Nhàn từ từ buông tay Hoàng đế Bắc Tề, nhưng Tiểu Hoàng đế khônglập tức rời đi mà im lặng nhìn vào mắt Phạm Nhàn, như muốn tìm ra bí mật gìđó.Tiểu Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: "Lá gan ngươi lớn thật đấy."Phạm Nhàn cũng cười bất đắc dĩ: "Thật không ngờ, ta nghĩ điều gì cũng bịngươi đoán ra được.""Ta biết ngươi sẽ không thả ta đi." Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nhìn y:"Ta chỉ tò mò, nếu cứ thế này, ngươi đã bị thương, sức lực dần cạn, làm sao cóthể phòng bị được đòn tấn công bất ngờ của các cao thủ?""Đương nhiên ta không nỡ bỏ ngươi đi, hơn nữa ta thật sự mệt mỏi rồi."Trên mặt Phạm Nhàn không chút biểu cảm, "Vì vậy ta cần tìm chỗ ngồi nghỉ."Tuy hai người nói nhỏ nhưng Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cũng biết, cho dù mìnhvạch trần ý định của Phạm Nhàn trước các thần tử cũng khó mà thay đổi tìnhthế, trừ phi hắn đoán ra được bước tiếp theo của Phạm Nhàn.Ngồi nghỉ? Lúc này đang nguy hiểm, Phạm Nhàn có thể ngồi đâu mà khôngsợ bị truy sát?Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên liếc thấy bức họa trên vách, tronglòng rung động, ánh mắt sáng lên, môi hé mở, chuẩn bị lên tiếng.Nhưng Phạm Nhàn không cho cơ hội, lợi dụng lúc vòng vây tan ra, sắc mặty âm trầm, tay trái như rắn hổ mang vươn ra, ngón tay siết chặt huyệt tháidương của Hoàng đế Bắc Tề, ngón cái vặn một cái, khiến cánh tay phải của hắnđau đớn, không thể lên tiếng.Ngay lúc Phạm Nhàn đưa tay ra như chớp, Vương Thập Tam Lang vẫn imlặng canh gác bên ngoài, đứng dưới gốc liễu, đánh một chưởng lên thân cây, sắcmặt bỗng tái nhợt, run rẩy dữ dội!Độc tố trong người Vương Thập Tam Lang chưa tan, thực lực kém xa bìnhthường, nhưng chân khí vẫn dồi dào. Lúc này hắn huy động hết sức, với khí thếvẫn quyết chí tiến lên như xưa, chỉ trong chớp mắt đã gây rung chuyển khônggian!Thân thể hắn run rẩy dữ dội hơn nữa, cây dương liễu dưới tay cũng rungchuyển mãnh liệt theo. Ba nịp thở sau, rắc một tiếng, cây dương liễu đứt ngangtừ gốc.Vương Thập Tam Lang gầm lên, hai tay nắm ngược cây liễu làm kiếm, tậptrung tu vi cả đời vào hai tay, sử dụng chiêu thức mạnh nhất trong Tứ Cố Kiếm!Thân cây làm kiếm, cành cây làm lưỡi kiếm, lá cây làm kiếm phong, quétngang ngàn quân!o O o

"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong lòng Lang Đào u uất và tức giận, làm sao có thể ngờ nổi Phạm Nhàn

bị mọi người vây công mà lại tự nhảy vào lưới chạy về phía Kiếm Lư, ai ngờ

được lúc ấy Hoàng đế đang xuất thần nhìn Kiếm Lư!

Lúc này bên Kiếm Lư kinh ngạc trước thực lực Phạm Nhàn thể hiện, không

khỏi hứng thú muốn thử xem thủ lĩnh trẻ tuổi của Nam Khánh có thể đạt tới giới

hạn nào. Nhưng cao thủ Bắc Tề lại lo sợ, e ngại Phạm Nhàn bất cẩn hoặc tâm

trạng thay đổi bất ngờ, làm hại Hoàng đế bệ hạ.

Đúng lúc cục diện căng thẳng, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề im lặng từ lâu đột

nhiên lên tiếng: "Phạm Nhàn, đừng dọa những kẻ khốn khổ kia, ngươi đâu dám

đụng một ngón tay vào ta."

Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, quay mặt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hoàng đế đang

đưa ánh mắt châm chọc nhìn mình. Không hiểu sao y bị ánh mắt này kích động,

mỉa mai cười, đưa hai ngón tay nâng cằm Tiểu Hoàng đế, khinh khỉnh nói:

"Thằng nhóc, cằm cũng trơn tru đấy..."

Xung quanh xôn xao, không ngờ Phạm Nhàn lại dám có hành động khinh

bạc như vậy với quân vương một nước, nhưng lại nghe câu nói tiếp theo của

hắn.

"Ta không dám đụng một ngón tay vào ngươi, hai ngón có được không?"

o O o

"Ta thề với danh nghĩa sư phụ, ngươi thả bệ hạ, chúng ta tuyệt không cản

ngươi." Lang Đào đột nhiên bước lên, khí thế bộc phát, lạnh lùng nói. Với địa vị

của hắn, lời thề này chắc chắn đã cho Phạm Nhàn một cơ hội rút lui tuyệt vời.

Nhưng Phạm Nhàn hoàn toàn không có ý định lui!

Dưới sự đe dọa của nhiều cao thủ, y không hề nghĩ tới việc rút lui, thậm chí

còn muốn tìm thêm lợi ích. Ngoài Phạm Nhàn ra, thật sự không ai dám liều lĩnh

như vậy.

"Các ngươi không cản ta, còn người của Kiếm Lư thì sao?" Phạm Nhàn hỏi

Lang Đào.

Lang Đào liếc Vân Chi Lan. Sau khi nhắm mắt một lúc, Vân Chi Lan nói

nhỏ: "Đệ tử Kiếm Lư cũng không cản ngươi... Nhưng nếu ngươi đi được nửa

dặm, đệ tử Kiếm Lư sẽ bắt đầu truy sát ngươi."

Phạm Nhàn nhìn hắn cười mỉa mai rồi nói với Lang Đào: "Ngươi cũng nghe

thấy đấy, ta không muốn bị truy sát."

Lang Đào tức giận hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Phạm Nhàn im lặng một lúc, đột nhiên nhìn về phía gian nhà cỏ gần đó, ánh

mắt dừng lại trên Vương Thập Tam Lang như bị mọi người lãng quên, bình tĩnh

nói: "Ta mệt rồi, muốn ngồi nghỉ... Thỏa thuận nhé, ta thả người, trong vòng

nửa dặm các ngươi không được cản ta."

Lang Đào và Vân Chi Lan gật đầu. Dù là bên nào đi nữa, lúc này trong lòng

ai nấy đều như bị lửa đốt, sợ Phạm Nhàn làm hại Hoàng đế Bắc Tề.

Phạm Nhàn từ từ buông tay Hoàng đế Bắc Tề, nhưng Tiểu Hoàng đế không

lập tức rời đi mà im lặng nhìn vào mắt Phạm Nhàn, như muốn tìm ra bí mật gì

đó.

Tiểu Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: "Lá gan ngươi lớn thật đấy."

Phạm Nhàn cũng cười bất đắc dĩ: "Thật không ngờ, ta nghĩ điều gì cũng bị

ngươi đoán ra được."

"Ta biết ngươi sẽ không thả ta đi." Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nhìn y:

"Ta chỉ tò mò, nếu cứ thế này, ngươi đã bị thương, sức lực dần cạn, làm sao có

thể phòng bị được đòn tấn công bất ngờ của các cao thủ?"

"Đương nhiên ta không nỡ bỏ ngươi đi, hơn nữa ta thật sự mệt mỏi rồi."

Trên mặt Phạm Nhàn không chút biểu cảm, "Vì vậy ta cần tìm chỗ ngồi nghỉ."

Tuy hai người nói nhỏ nhưng Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cũng biết, cho dù mình

vạch trần ý định của Phạm Nhàn trước các thần tử cũng khó mà thay đổi tình

thế, trừ phi hắn đoán ra được bước tiếp theo của Phạm Nhàn.

Ngồi nghỉ? Lúc này đang nguy hiểm, Phạm Nhàn có thể ngồi đâu mà không

sợ bị truy sát?

Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên liếc thấy bức họa trên vách, trong

lòng rung động, ánh mắt sáng lên, môi hé mở, chuẩn bị lên tiếng.

Nhưng Phạm Nhàn không cho cơ hội, lợi dụng lúc vòng vây tan ra, sắc mặt

y âm trầm, tay trái như rắn hổ mang vươn ra, ngón tay siết chặt huyệt thái

dương của Hoàng đế Bắc Tề, ngón cái vặn một cái, khiến cánh tay phải của hắn

đau đớn, không thể lên tiếng.

Ngay lúc Phạm Nhàn đưa tay ra như chớp, Vương Thập Tam Lang vẫn im

lặng canh gác bên ngoài, đứng dưới gốc liễu, đánh một chưởng lên thân cây, sắc

mặt bỗng tái nhợt, run rẩy dữ dội!

Độc tố trong người Vương Thập Tam Lang chưa tan, thực lực kém xa bình

thường, nhưng chân khí vẫn dồi dào. Lúc này hắn huy động hết sức, với khí thế

vẫn quyết chí tiến lên như xưa, chỉ trong chớp mắt đã gây rung chuyển không

gian!

Thân thể hắn run rẩy dữ dội hơn nữa, cây dương liễu dưới tay cũng rung

chuyển mãnh liệt theo. Ba nịp thở sau, rắc một tiếng, cây dương liễu đứt ngang

từ gốc.

Vương Thập Tam Lang gầm lên, hai tay nắm ngược cây liễu làm kiếm, tập

trung tu vi cả đời vào hai tay, sử dụng chiêu thức mạnh nhất trong Tứ Cố Kiếm!

Thân cây làm kiếm, cành cây làm lưỡi kiếm, lá cây làm kiếm phong, quét

ngang ngàn quân!

o O o

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lòng Lang Đào u uất và tức giận, làm sao có thể ngờ nổi Phạm Nhànbị mọi người vây công mà lại tự nhảy vào lưới chạy về phía Kiếm Lư, ai ngờđược lúc ấy Hoàng đế đang xuất thần nhìn Kiếm Lư!Lúc này bên Kiếm Lư kinh ngạc trước thực lực Phạm Nhàn thể hiện, khôngkhỏi hứng thú muốn thử xem thủ lĩnh trẻ tuổi của Nam Khánh có thể đạt tới giớihạn nào. Nhưng cao thủ Bắc Tề lại lo sợ, e ngại Phạm Nhàn bất cẩn hoặc tâmtrạng thay đổi bất ngờ, làm hại Hoàng đế bệ hạ.Đúng lúc cục diện căng thẳng, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề im lặng từ lâu độtnhiên lên tiếng: "Phạm Nhàn, đừng dọa những kẻ khốn khổ kia, ngươi đâu dámđụng một ngón tay vào ta."Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, quay mặt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hoàng đế đangđưa ánh mắt châm chọc nhìn mình. Không hiểu sao y bị ánh mắt này kích động,mỉa mai cười, đưa hai ngón tay nâng cằm Tiểu Hoàng đế, khinh khỉnh nói:"Thằng nhóc, cằm cũng trơn tru đấy..."Xung quanh xôn xao, không ngờ Phạm Nhàn lại dám có hành động khinhbạc như vậy với quân vương một nước, nhưng lại nghe câu nói tiếp theo củahắn."Ta không dám đụng một ngón tay vào ngươi, hai ngón có được không?"o O o"Ta thề với danh nghĩa sư phụ, ngươi thả bệ hạ, chúng ta tuyệt không cảnngươi." Lang Đào đột nhiên bước lên, khí thế bộc phát, lạnh lùng nói. Với địa vịcủa hắn, lời thề này chắc chắn đã cho Phạm Nhàn một cơ hội rút lui tuyệt vời.Nhưng Phạm Nhàn hoàn toàn không có ý định lui!Dưới sự đe dọa của nhiều cao thủ, y không hề nghĩ tới việc rút lui, thậm chícòn muốn tìm thêm lợi ích. Ngoài Phạm Nhàn ra, thật sự không ai dám liều lĩnhnhư vậy."Các ngươi không cản ta, còn người của Kiếm Lư thì sao?" Phạm Nhàn hỏiLang Đào.Lang Đào liếc Vân Chi Lan. Sau khi nhắm mắt một lúc, Vân Chi Lan nóinhỏ: "Đệ tử Kiếm Lư cũng không cản ngươi... Nhưng nếu ngươi đi được nửadặm, đệ tử Kiếm Lư sẽ bắt đầu truy sát ngươi."Phạm Nhàn nhìn hắn cười mỉa mai rồi nói với Lang Đào: "Ngươi cũng nghethấy đấy, ta không muốn bị truy sát."Lang Đào tức giận hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?"Phạm Nhàn im lặng một lúc, đột nhiên nhìn về phía gian nhà cỏ gần đó, ánhmắt dừng lại trên Vương Thập Tam Lang như bị mọi người lãng quên, bình tĩnhnói: "Ta mệt rồi, muốn ngồi nghỉ... Thỏa thuận nhé, ta thả người, trong vòngnửa dặm các ngươi không được cản ta."Lang Đào và Vân Chi Lan gật đầu. Dù là bên nào đi nữa, lúc này trong lòngai nấy đều như bị lửa đốt, sợ Phạm Nhàn làm hại Hoàng đế Bắc Tề.Phạm Nhàn từ từ buông tay Hoàng đế Bắc Tề, nhưng Tiểu Hoàng đế khônglập tức rời đi mà im lặng nhìn vào mắt Phạm Nhàn, như muốn tìm ra bí mật gìđó.Tiểu Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: "Lá gan ngươi lớn thật đấy."Phạm Nhàn cũng cười bất đắc dĩ: "Thật không ngờ, ta nghĩ điều gì cũng bịngươi đoán ra được.""Ta biết ngươi sẽ không thả ta đi." Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nhìn y:"Ta chỉ tò mò, nếu cứ thế này, ngươi đã bị thương, sức lực dần cạn, làm sao cóthể phòng bị được đòn tấn công bất ngờ của các cao thủ?""Đương nhiên ta không nỡ bỏ ngươi đi, hơn nữa ta thật sự mệt mỏi rồi."Trên mặt Phạm Nhàn không chút biểu cảm, "Vì vậy ta cần tìm chỗ ngồi nghỉ."Tuy hai người nói nhỏ nhưng Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cũng biết, cho dù mìnhvạch trần ý định của Phạm Nhàn trước các thần tử cũng khó mà thay đổi tìnhthế, trừ phi hắn đoán ra được bước tiếp theo của Phạm Nhàn.Ngồi nghỉ? Lúc này đang nguy hiểm, Phạm Nhàn có thể ngồi đâu mà khôngsợ bị truy sát?Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên liếc thấy bức họa trên vách, tronglòng rung động, ánh mắt sáng lên, môi hé mở, chuẩn bị lên tiếng.Nhưng Phạm Nhàn không cho cơ hội, lợi dụng lúc vòng vây tan ra, sắc mặty âm trầm, tay trái như rắn hổ mang vươn ra, ngón tay siết chặt huyệt tháidương của Hoàng đế Bắc Tề, ngón cái vặn một cái, khiến cánh tay phải của hắnđau đớn, không thể lên tiếng.Ngay lúc Phạm Nhàn đưa tay ra như chớp, Vương Thập Tam Lang vẫn imlặng canh gác bên ngoài, đứng dưới gốc liễu, đánh một chưởng lên thân cây, sắcmặt bỗng tái nhợt, run rẩy dữ dội!Độc tố trong người Vương Thập Tam Lang chưa tan, thực lực kém xa bìnhthường, nhưng chân khí vẫn dồi dào. Lúc này hắn huy động hết sức, với khí thếvẫn quyết chí tiến lên như xưa, chỉ trong chớp mắt đã gây rung chuyển khônggian!Thân thể hắn run rẩy dữ dội hơn nữa, cây dương liễu dưới tay cũng rungchuyển mãnh liệt theo. Ba nịp thở sau, rắc một tiếng, cây dương liễu đứt ngangtừ gốc.Vương Thập Tam Lang gầm lên, hai tay nắm ngược cây liễu làm kiếm, tậptrung tu vi cả đời vào hai tay, sử dụng chiêu thức mạnh nhất trong Tứ Cố Kiếm!Thân cây làm kiếm, cành cây làm lưỡi kiếm, lá cây làm kiếm phong, quétngang ngàn quân!o O o

Chương 1588: Bẻ dương liễu vào nhà 4