Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1589: Khách trong nhà 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vô số tiếng rên rỉ vang lên, bụi bay mù mịt, không biết bao nhiêu cao thủlập tức phản ứng lại, hoặc tránh hoặc chặt, sử dụng tuyệt kỹ của mình đánh vềphía cây dương liễu như từ trên trời rơi xuống.Bởi họ biết, đối mặt với cây dương liễu chứa đầy khí thế và sức lực lượngvậy, nếu không dốc sức, chỉ cần trúng nhẹ một cái thôi là tan xương nát thịt.Vòng vây quanh Kiếm Lư lập tức hỗn loạn!Có điều, hai người vẫn bình tĩnh, Lang Đào và Vân Chi Lan không hề bị câyliễu quét ngang này làm rối loạn, hai cao thủ lạnh lùng nhìn chằm chằm PhạmNhàn, chớp nhoáng biến thành hai bóng đen, áp sát tấn công Phạm Nhàn!Ngay lúc Vương Thập Tam Lang đánh người bằng cây dương liễu, PhạmNhàn đã điều tức xong, lại nắm chặt Hoàng đế Bắc Tề, rên một tiếng, cứng rắnnhảy lên giữa không trung.Khi Lang Đào và Vân Chi Lan áp sát phía sau, cây liễu của Vương ThậpTam Lang cũng đâm tới Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhảy lên cao, rất đẹp mắt nhấc nửa người lên, đầu ngón chânnhẹ nhàng đạp lên ngọn cây liễu.Một mảnh lá cây vỡ toang, một nhánh cây mềm mại nhưng đàn hồi cực tốt,khiến thân ảnh Phạm Nhàn hóa thành luồng sáng, lao về phía...Cửa lớn Kiếm Lư!o O oHai tay Lang Đào vội vã chộp lấy nửa chiếc xiêm y của Phạm Nhàn, nhưngchỉ kịp kéo rách một mảnh vải. Hai thanh loan đao buộc ở cổ tay hắn xé gió bayra, tàn nhẫn chém xuống, nhưng chỉ rơi vào khoảng không.Vân Chi Lan xoay mình tạo thành một đường vòng mềm mại trên khôngtrung, thanh bội kiếm bên hông tuôn trào ra như dòng nước, chém về phía saulưng đang lộ rõ sơ hở Phạm Nhàn. Nhưng kiếm chỉ miễn cưỡng xé rách vai phảicủa Phạm Nhàn, làm rơi lại một giọt máu.Cây dương liễu mà Vương Thập Tam Lang ôm quá dài quá lớn, tốc độ củangọn cây quá nhanh, như đẩy Phạm Nhàn bay ra ngoài. Thậm chí còn nhanhhơn cả đòn tập kích mà hai cao thủ Lang Đào và Vân Chi Lan đã ẩn giấu baolâu!Một tiếng rắc vang lên, cánh cửa cỏ tranh của Kiếm Lư bị Phạm Nhàn đậpnát tươm, y nắm chặt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, lao vụt đi như một cơn gi.Lang Đào và Vân Chi Lan hét lớn hai tiếng, nâng cao công lực lên tột đỉnh,như tia chớp xanh lao vào bên trong Kiếm Lư, như giò bộ bám trong xươngđánh tới sau lưng Phạm Nhàn, không tiếc tất cả mà tốc toàn lực ra chiêu!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khi Vương Thập Tam Lang xuất chưởng chặt dương liễu, Phạm Nhàn đạpcành lá hóa bướm liệng quanh, Lang Đào và Vân Chi Lan không hề liếc nhìnnhau, nhưng cảm nhận được nỗi hối hận và sợ hãi trong lòng đối phương.Lúc này họ mới hiểu, tại sao khi bị phát hiện trong phòng Phạm Nhàn lạikhông chịu rời đi, thậm chí còn chạy về phía Kiếm Lư, như vậy mới có thể tìnhcờ chế ngự được Hoàng đế Bắc Tề. Hóa ra từ đầu mục tiêu của Phạm Nhàn làKiếm Lư, hôm nay y đến chính là để vào Kiếm Lư, gặp Tứ Cổ Kiếm!Giữa không trung, Lang Đào gầm lên một tiếng điên cuồng, sợi xích kimloại trên cổ tay lách cách, hai thanh loan đao như hai vệt chớp vàng lao xuốnglưng Phạm Nhàn. Bởi vì hắn biết, tuyệt đối không thể để Phạm Nhàn lôi kéoHoàng đế vào sâu trong Kiếm Lư. Một khi để đối phương thoát khỏi tầm mắt,không ai biết Bắc Tề sẽ đón nhận cái kết kinh hoàng cỡ nào!Hơn nữa, hắn tin tưởng tuy Hoàng đế bị Phạm Nhàn khống chế nhưng vẫnbình tĩnh. Mấy năm qua, Hoàng đế đã chứng tỏ mình có tầm nhìn và trí tuệ vượtxa người thường. Nếu Hoàng đế tin Phạm Nhàn sẽ không hại mình, Lang Đàođành liều một phen, tấn công để cứu giúp, buộc Phạm Nhàn phải buông tay!Hai luồng kim quang vút tới sơ hở của Phạm Nhàn, trong khi thanh trườngkiếm trong tay Vân Chi Lan thì thanh tịnh vô cùng, công chính bình thản lướtqua khe hở giữa hai luồng kim quang, đâm thẳng vào gáy Phạm Nhàn. Kiếmquang dâng trào như rắn bạc thè lưỡi, kiếm ý sắc bén tột cùng!Kiếm ý trong nhát kiếm này thực ra rất giống với kiếm ý của Vương ThậpTam Lang khi ôm dương liễu quét ngang lúc trước. Cả hai đều là những nhátchém hết sức quyết liệt, không quan tâm trước sau. Lúc này Vân Chi Lan liềumình ra tay, lý do khác với Lang Đào, hắn quan tâm đến sinh mệnh của Hoàngđế Bắc Tề, nhưng không tin vào phán đoán của Hoàng đế. Có điều, hắn có lý dolớn bằng trời không cho Phạm Nhàn bước vào Kiếm Lư, bởi vì sư phụ đang ởtrong đó!Xuất phát từ những lý do khác nhau, hai vị đại cường giả cửu phẩm thượngđều hạ quyết tâm như nhau, đồng thời sử dụng chiêu thức ép đáy hòm của mình,bất chấp tất cả, thậm chí liều cả nguy cơ Hoàng đế Bắc Tề bị giết, cùng chémvào sở hở cực lớn phía sau lưng Phạm Nhàn!Lúc này bốn người trên không trung như những con chim bay lượn trên sânđá trước Kiếm Lư, thời gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ấy.
"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vô số tiếng rên rỉ vang lên, bụi bay mù mịt, không biết bao nhiêu cao thủ
lập tức phản ứng lại, hoặc tránh hoặc chặt, sử dụng tuyệt kỹ của mình đánh về
phía cây dương liễu như từ trên trời rơi xuống.
Bởi họ biết, đối mặt với cây dương liễu chứa đầy khí thế và sức lực lượng
vậy, nếu không dốc sức, chỉ cần trúng nhẹ một cái thôi là tan xương nát thịt.
Vòng vây quanh Kiếm Lư lập tức hỗn loạn!
Có điều, hai người vẫn bình tĩnh, Lang Đào và Vân Chi Lan không hề bị cây
liễu quét ngang này làm rối loạn, hai cao thủ lạnh lùng nhìn chằm chằm Phạm
Nhàn, chớp nhoáng biến thành hai bóng đen, áp sát tấn công Phạm Nhàn!
Ngay lúc Vương Thập Tam Lang đánh người bằng cây dương liễu, Phạm
Nhàn đã điều tức xong, lại nắm chặt Hoàng đế Bắc Tề, rên một tiếng, cứng rắn
nhảy lên giữa không trung.
Khi Lang Đào và Vân Chi Lan áp sát phía sau, cây liễu của Vương Thập
Tam Lang cũng đâm tới Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn nhảy lên cao, rất đẹp mắt nhấc nửa người lên, đầu ngón chân
nhẹ nhàng đạp lên ngọn cây liễu.
Một mảnh lá cây vỡ toang, một nhánh cây mềm mại nhưng đàn hồi cực tốt,
khiến thân ảnh Phạm Nhàn hóa thành luồng sáng, lao về phía...
Cửa lớn Kiếm Lư!
o O o
Hai tay Lang Đào vội vã chộp lấy nửa chiếc xiêm y của Phạm Nhàn, nhưng
chỉ kịp kéo rách một mảnh vải. Hai thanh loan đao buộc ở cổ tay hắn xé gió bay
ra, tàn nhẫn chém xuống, nhưng chỉ rơi vào khoảng không.
Vân Chi Lan xoay mình tạo thành một đường vòng mềm mại trên không
trung, thanh bội kiếm bên hông tuôn trào ra như dòng nước, chém về phía sau
lưng đang lộ rõ sơ hở Phạm Nhàn. Nhưng kiếm chỉ miễn cưỡng xé rách vai phải
của Phạm Nhàn, làm rơi lại một giọt máu.
Cây dương liễu mà Vương Thập Tam Lang ôm quá dài quá lớn, tốc độ của
ngọn cây quá nhanh, như đẩy Phạm Nhàn bay ra ngoài. Thậm chí còn nhanh
hơn cả đòn tập kích mà hai cao thủ Lang Đào và Vân Chi Lan đã ẩn giấu bao
lâu!
Một tiếng rắc vang lên, cánh cửa cỏ tranh của Kiếm Lư bị Phạm Nhàn đập
nát tươm, y nắm chặt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, lao vụt đi như một cơn gi.
Lang Đào và Vân Chi Lan hét lớn hai tiếng, nâng cao công lực lên tột đỉnh,
như tia chớp xanh lao vào bên trong Kiếm Lư, như giò bộ bám trong xương
đánh tới sau lưng Phạm Nhàn, không tiếc tất cả mà tốc toàn lực ra chiêu!
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi Vương Thập Tam Lang xuất chưởng chặt dương liễu, Phạm Nhàn đạp
cành lá hóa bướm liệng quanh, Lang Đào và Vân Chi Lan không hề liếc nhìn
nhau, nhưng cảm nhận được nỗi hối hận và sợ hãi trong lòng đối phương.
Lúc này họ mới hiểu, tại sao khi bị phát hiện trong phòng Phạm Nhàn lại
không chịu rời đi, thậm chí còn chạy về phía Kiếm Lư, như vậy mới có thể tình
cờ chế ngự được Hoàng đế Bắc Tề. Hóa ra từ đầu mục tiêu của Phạm Nhàn là
Kiếm Lư, hôm nay y đến chính là để vào Kiếm Lư, gặp Tứ Cổ Kiếm!
Giữa không trung, Lang Đào gầm lên một tiếng điên cuồng, sợi xích kim
loại trên cổ tay lách cách, hai thanh loan đao như hai vệt chớp vàng lao xuống
lưng Phạm Nhàn. Bởi vì hắn biết, tuyệt đối không thể để Phạm Nhàn lôi kéo
Hoàng đế vào sâu trong Kiếm Lư. Một khi để đối phương thoát khỏi tầm mắt,
không ai biết Bắc Tề sẽ đón nhận cái kết kinh hoàng cỡ nào!
Hơn nữa, hắn tin tưởng tuy Hoàng đế bị Phạm Nhàn khống chế nhưng vẫn
bình tĩnh. Mấy năm qua, Hoàng đế đã chứng tỏ mình có tầm nhìn và trí tuệ vượt
xa người thường. Nếu Hoàng đế tin Phạm Nhàn sẽ không hại mình, Lang Đào
đành liều một phen, tấn công để cứu giúp, buộc Phạm Nhàn phải buông tay!
Hai luồng kim quang vút tới sơ hở của Phạm Nhàn, trong khi thanh trường
kiếm trong tay Vân Chi Lan thì thanh tịnh vô cùng, công chính bình thản lướt
qua khe hở giữa hai luồng kim quang, đâm thẳng vào gáy Phạm Nhàn. Kiếm
quang dâng trào như rắn bạc thè lưỡi, kiếm ý sắc bén tột cùng!
Kiếm ý trong nhát kiếm này thực ra rất giống với kiếm ý của Vương Thập
Tam Lang khi ôm dương liễu quét ngang lúc trước. Cả hai đều là những nhát
chém hết sức quyết liệt, không quan tâm trước sau. Lúc này Vân Chi Lan liều
mình ra tay, lý do khác với Lang Đào, hắn quan tâm đến sinh mệnh của Hoàng
đế Bắc Tề, nhưng không tin vào phán đoán của Hoàng đế. Có điều, hắn có lý do
lớn bằng trời không cho Phạm Nhàn bước vào Kiếm Lư, bởi vì sư phụ đang ở
trong đó!
Xuất phát từ những lý do khác nhau, hai vị đại cường giả cửu phẩm thượng
đều hạ quyết tâm như nhau, đồng thời sử dụng chiêu thức ép đáy hòm của mình,
bất chấp tất cả, thậm chí liều cả nguy cơ Hoàng đế Bắc Tề bị giết, cùng chém
vào sở hở cực lớn phía sau lưng Phạm Nhàn!
Lúc này bốn người trên không trung như những con chim bay lượn trên sân
đá trước Kiếm Lư, thời gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ấy.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vô số tiếng rên rỉ vang lên, bụi bay mù mịt, không biết bao nhiêu cao thủlập tức phản ứng lại, hoặc tránh hoặc chặt, sử dụng tuyệt kỹ của mình đánh vềphía cây dương liễu như từ trên trời rơi xuống.Bởi họ biết, đối mặt với cây dương liễu chứa đầy khí thế và sức lực lượngvậy, nếu không dốc sức, chỉ cần trúng nhẹ một cái thôi là tan xương nát thịt.Vòng vây quanh Kiếm Lư lập tức hỗn loạn!Có điều, hai người vẫn bình tĩnh, Lang Đào và Vân Chi Lan không hề bị câyliễu quét ngang này làm rối loạn, hai cao thủ lạnh lùng nhìn chằm chằm PhạmNhàn, chớp nhoáng biến thành hai bóng đen, áp sát tấn công Phạm Nhàn!Ngay lúc Vương Thập Tam Lang đánh người bằng cây dương liễu, PhạmNhàn đã điều tức xong, lại nắm chặt Hoàng đế Bắc Tề, rên một tiếng, cứng rắnnhảy lên giữa không trung.Khi Lang Đào và Vân Chi Lan áp sát phía sau, cây liễu của Vương ThậpTam Lang cũng đâm tới Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhảy lên cao, rất đẹp mắt nhấc nửa người lên, đầu ngón chânnhẹ nhàng đạp lên ngọn cây liễu.Một mảnh lá cây vỡ toang, một nhánh cây mềm mại nhưng đàn hồi cực tốt,khiến thân ảnh Phạm Nhàn hóa thành luồng sáng, lao về phía...Cửa lớn Kiếm Lư!o O oHai tay Lang Đào vội vã chộp lấy nửa chiếc xiêm y của Phạm Nhàn, nhưngchỉ kịp kéo rách một mảnh vải. Hai thanh loan đao buộc ở cổ tay hắn xé gió bayra, tàn nhẫn chém xuống, nhưng chỉ rơi vào khoảng không.Vân Chi Lan xoay mình tạo thành một đường vòng mềm mại trên khôngtrung, thanh bội kiếm bên hông tuôn trào ra như dòng nước, chém về phía saulưng đang lộ rõ sơ hở Phạm Nhàn. Nhưng kiếm chỉ miễn cưỡng xé rách vai phảicủa Phạm Nhàn, làm rơi lại một giọt máu.Cây dương liễu mà Vương Thập Tam Lang ôm quá dài quá lớn, tốc độ củangọn cây quá nhanh, như đẩy Phạm Nhàn bay ra ngoài. Thậm chí còn nhanhhơn cả đòn tập kích mà hai cao thủ Lang Đào và Vân Chi Lan đã ẩn giấu baolâu!Một tiếng rắc vang lên, cánh cửa cỏ tranh của Kiếm Lư bị Phạm Nhàn đậpnát tươm, y nắm chặt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, lao vụt đi như một cơn gi.Lang Đào và Vân Chi Lan hét lớn hai tiếng, nâng cao công lực lên tột đỉnh,như tia chớp xanh lao vào bên trong Kiếm Lư, như giò bộ bám trong xươngđánh tới sau lưng Phạm Nhàn, không tiếc tất cả mà tốc toàn lực ra chiêu!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khi Vương Thập Tam Lang xuất chưởng chặt dương liễu, Phạm Nhàn đạpcành lá hóa bướm liệng quanh, Lang Đào và Vân Chi Lan không hề liếc nhìnnhau, nhưng cảm nhận được nỗi hối hận và sợ hãi trong lòng đối phương.Lúc này họ mới hiểu, tại sao khi bị phát hiện trong phòng Phạm Nhàn lạikhông chịu rời đi, thậm chí còn chạy về phía Kiếm Lư, như vậy mới có thể tìnhcờ chế ngự được Hoàng đế Bắc Tề. Hóa ra từ đầu mục tiêu của Phạm Nhàn làKiếm Lư, hôm nay y đến chính là để vào Kiếm Lư, gặp Tứ Cổ Kiếm!Giữa không trung, Lang Đào gầm lên một tiếng điên cuồng, sợi xích kimloại trên cổ tay lách cách, hai thanh loan đao như hai vệt chớp vàng lao xuốnglưng Phạm Nhàn. Bởi vì hắn biết, tuyệt đối không thể để Phạm Nhàn lôi kéoHoàng đế vào sâu trong Kiếm Lư. Một khi để đối phương thoát khỏi tầm mắt,không ai biết Bắc Tề sẽ đón nhận cái kết kinh hoàng cỡ nào!Hơn nữa, hắn tin tưởng tuy Hoàng đế bị Phạm Nhàn khống chế nhưng vẫnbình tĩnh. Mấy năm qua, Hoàng đế đã chứng tỏ mình có tầm nhìn và trí tuệ vượtxa người thường. Nếu Hoàng đế tin Phạm Nhàn sẽ không hại mình, Lang Đàođành liều một phen, tấn công để cứu giúp, buộc Phạm Nhàn phải buông tay!Hai luồng kim quang vút tới sơ hở của Phạm Nhàn, trong khi thanh trườngkiếm trong tay Vân Chi Lan thì thanh tịnh vô cùng, công chính bình thản lướtqua khe hở giữa hai luồng kim quang, đâm thẳng vào gáy Phạm Nhàn. Kiếmquang dâng trào như rắn bạc thè lưỡi, kiếm ý sắc bén tột cùng!Kiếm ý trong nhát kiếm này thực ra rất giống với kiếm ý của Vương ThậpTam Lang khi ôm dương liễu quét ngang lúc trước. Cả hai đều là những nhátchém hết sức quyết liệt, không quan tâm trước sau. Lúc này Vân Chi Lan liềumình ra tay, lý do khác với Lang Đào, hắn quan tâm đến sinh mệnh của Hoàngđế Bắc Tề, nhưng không tin vào phán đoán của Hoàng đế. Có điều, hắn có lý dolớn bằng trời không cho Phạm Nhàn bước vào Kiếm Lư, bởi vì sư phụ đang ởtrong đó!Xuất phát từ những lý do khác nhau, hai vị đại cường giả cửu phẩm thượngđều hạ quyết tâm như nhau, đồng thời sử dụng chiêu thức ép đáy hòm của mình,bất chấp tất cả, thậm chí liều cả nguy cơ Hoàng đế Bắc Tề bị giết, cùng chémvào sở hở cực lớn phía sau lưng Phạm Nhàn!Lúc này bốn người trên không trung như những con chim bay lượn trên sânđá trước Kiếm Lư, thời gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ấy.