Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1613: Một gốc cây to 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đi đến bên hai người, Tiểu Hoàng đế mỉm cười, trầm giọng nói: "Đúng làrất khó gặp Kiếm Thánh đại nhân."Tứ Cố Kiếm hơi nghiêng đầu, cực kỳ vô lễ không trả lời câu hỏi, chỉ phấttay đuổi đồng tử kia đi xa. Một lúc sau, mới nhếch mép cười, nhìn Hoàng đếBắc Tề nói nhỏ: "Bái kiến Hoàng đế bệ hạ.""Kiếm Thánh đại nhân khách khí." Ánh mắt Tiểu Hoàng đế hoàn toàn khôngliếc nhìn Phạm Nhàn ngồi dưới chân mình, công phu nhẫn nhịn này này quảthực là hàng đầu thiên hạ.Nhưng bề ngoài bình tĩnh lại bị Tứ Cố Kiếm phá vỡ dễ dàng. Vị Đại tông sưnày đưa ánh mắt phức tạp cười cợt nhìn Hoàng đế Bắc Tề, khàn giọng nói: "Lãoquái vật như ta không có gì đáng gặp, có điều một nữ Hoàng đế, quả thực ngườiđầu tiên trong hơn ngàn năm qua. Có thể tận mắt nhìn thấy bệ hạ, ta rất vuimừng."Vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lập tức thay đổi, tức giận vàlạnh lùng trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn không hề phản ứng gì.Tứ Cố Kiếm nhìn Tiểu Hoàng đế cười nói: "Một, ta đã biết bệ hạ là nữ nhân;hai, ta sắp chết rồi, sẽ không đi lằm mồm, ta là kẻ kỳ quái thích giữ kẹo tronghộp riêng, không chia sẻ với ai.Tứ Cố Kiếm không nhìn sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi liên tục, tiếp tụcnói nhỏ: "Ba, chính vì ta sắp chết nên chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắnhơn. Lúc nãy ta đang khuyên Phạm Nhàn làm phản, không biết bệ hạ có hứngthú với đề nghị đó không."Tiểu Hoàng đế hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và bất antrong lòng, bình tĩnh nói: "Trẫm rất hứng thú với đề nghị này. Nếu Tiểu Phạmđại nhân phản loạn thất bại, có thể đến Bắc Tề của trẫm ở. Trẫm sẽ đối đãi thậttốt với ngươi.""Ta cũng nghĩ vậy. Dù làm thành chủ hay làm nam hoàng hậu đều thoải máihơn làm nô lệ cho Khánh Đế... Chỉ có điều hắn ta không đồng ý."Phạm Nhàn ngồi ở bên hố cạnh Kiếm Trủng, nói: "Thư sinh phản loạn mườinăm không thành, chẳng lẽ các ngươi không biết ta là thư sinh nổi tiếng nhấtthiên hạ? ""Đúng vậy." Tứ Cố Kiếm cười khẩy, nhìn Tiểu Hoàng đế nói: "Vì thế chúngta quyết định không đề cập chủ đề này nữa, mà đi dạo bờ biển trong thành,chẳng hay Hoàng đế bệ hạ có hứng thú không?""Trẫm có thể từ chối được chăng?" Tiểu Hoàng đế hơi giận dữ nói.Phạm Nhàn ở dưới đáp lại: "Đương nhiên là không."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm là thần linh của Đông Di thành, còn thần nhân luôn phải giữkhoảng cách, cho dù chủ động hay bị động. Rõ ràng, vị Đại tông sư ngồi trên xelăn này đã nhiều năm không ra ngoài ngắm cảnh phố xá tự do, toàn thân toát lênvẻ hưng phấn.Hai người Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế hiện giờ đang chậm rãi bước đi sauxe lăn, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau nhưng không nói lời nào. Thực ra trong lònghọ vô cùng bất ngờ, ba người dễ dàng rời khỏi Kiếm Lư mà không để lộ chútdấu vết nào trước cao thủ Kiếm Lư và Bắc Tề.Ngay cả với Tứ Cố Kiếm, việc làm này cũng khiến Phạm Nhàn kinh ngạc.Đi dạo trên các ngõ phố Đông Di thành, Rõ ràng Phạm Nhàn cảm nhận khôngai theo dõi mình. Dĩ nhiên, với cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, nếu có ai theo dõiquá lâu, chắc chắn sẽ lập tức bị kiếm ý vô biên từ xe lăn chặt thành vô số khốimáu thịt.Ba người đi đến một gốc cây lớn bên ngoài thành, tán cây rộng che phủ, láxanh chi chít che khuất bầu trời, bèn tạm nghỉ dưới đó, tránh cái nắng chóichang.Tứ Cố Kiếm cúi đầu, nhìn đất vàng dưới gốc và kẽ rễ cây, bỗng nói: "Mấychục năm trước, chính ta đã từng đứng dưới gốc cây này, lần đầu nhìn thấy mẹngươi và gã mù Ngũ Trúc, chỉ có điều ta quên mình đang xem kiến di chuyểnhay côn trùng chất phân."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa xuân, cây cối đua nhau đâm chồi nẩy lộc, tràn ngập sắc xanh. Đông Dithành gần biển, gió biển ẩm áp ẩm ướt thổi quanh năm, khiến xuân về nhanh vàsớm hơn nơi khác, mùa xuân cũng kéo dài hơn một chút.Gốc cây lớn bên ngoài thành này đã mọc được không biết bao nhiêu năm,thân thẳng tắp không vươn cao ngất trời, vô số lá xanh rợp thành tán rộng chechắn ánh nắng, tỏa bóng mát dịu dàng, che chở người qua lại ra vào thành.Cây quá lớn, bóng râm có đến vài mẫu, nhiều người nghỉ chân dưới gốc.Dưới tán là những rễ nhô cao uốn lượn như thân rồng khỏe mạnh, ổn định vữngchãi. Ba người Tứ Cố Kiếm, Tiểu Hoàng đế Phạm Nhàn đang nghỉ ngơi bên cácrễ cây. Tổ hợp kỳ lạ này không hề thu hút ánh mắt người đi đường, có lẽ vìthành luôn có nhiều kỳ nhân dị sĩ.Phạm Nhàn ngồi trên rễ cây, cảm nhận sự mát mẻ dưới mông, không biếtgốc cây sau lưng là loại gì, cũng lười tìm hiểu. Chỉ cúi đầu xuống rễ tìm kiếnhoặc côn trùng làm phân cầu mà không thấy gì.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đi đến bên hai người, Tiểu Hoàng đế mỉm cười, trầm giọng nói: "Đúng làrất khó gặp Kiếm Thánh đại nhân."Tứ Cố Kiếm hơi nghiêng đầu, cực kỳ vô lễ không trả lời câu hỏi, chỉ phấttay đuổi đồng tử kia đi xa. Một lúc sau, mới nhếch mép cười, nhìn Hoàng đếBắc Tề nói nhỏ: "Bái kiến Hoàng đế bệ hạ.""Kiếm Thánh đại nhân khách khí." Ánh mắt Tiểu Hoàng đế hoàn toàn khôngliếc nhìn Phạm Nhàn ngồi dưới chân mình, công phu nhẫn nhịn này này quảthực là hàng đầu thiên hạ.Nhưng bề ngoài bình tĩnh lại bị Tứ Cố Kiếm phá vỡ dễ dàng. Vị Đại tông sưnày đưa ánh mắt phức tạp cười cợt nhìn Hoàng đế Bắc Tề, khàn giọng nói: "Lãoquái vật như ta không có gì đáng gặp, có điều một nữ Hoàng đế, quả thực ngườiđầu tiên trong hơn ngàn năm qua. Có thể tận mắt nhìn thấy bệ hạ, ta rất vuimừng."Vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lập tức thay đổi, tức giận vàlạnh lùng trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn không hề phản ứng gì.Tứ Cố Kiếm nhìn Tiểu Hoàng đế cười nói: "Một, ta đã biết bệ hạ là nữ nhân;hai, ta sắp chết rồi, sẽ không đi lằm mồm, ta là kẻ kỳ quái thích giữ kẹo tronghộp riêng, không chia sẻ với ai.Tứ Cố Kiếm không nhìn sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi liên tục, tiếp tụcnói nhỏ: "Ba, chính vì ta sắp chết nên chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắnhơn. Lúc nãy ta đang khuyên Phạm Nhàn làm phản, không biết bệ hạ có hứngthú với đề nghị đó không."Tiểu Hoàng đế hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và bất antrong lòng, bình tĩnh nói: "Trẫm rất hứng thú với đề nghị này. Nếu Tiểu Phạmđại nhân phản loạn thất bại, có thể đến Bắc Tề của trẫm ở. Trẫm sẽ đối đãi thậttốt với ngươi.""Ta cũng nghĩ vậy. Dù làm thành chủ hay làm nam hoàng hậu đều thoải máihơn làm nô lệ cho Khánh Đế... Chỉ có điều hắn ta không đồng ý."Phạm Nhàn ngồi ở bên hố cạnh Kiếm Trủng, nói: "Thư sinh phản loạn mườinăm không thành, chẳng lẽ các ngươi không biết ta là thư sinh nổi tiếng nhấtthiên hạ? ""Đúng vậy." Tứ Cố Kiếm cười khẩy, nhìn Tiểu Hoàng đế nói: "Vì thế chúngta quyết định không đề cập chủ đề này nữa, mà đi dạo bờ biển trong thành,chẳng hay Hoàng đế bệ hạ có hứng thú không?""Trẫm có thể từ chối được chăng?" Tiểu Hoàng đế hơi giận dữ nói.Phạm Nhàn ở dưới đáp lại: "Đương nhiên là không."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm là thần linh của Đông Di thành, còn thần nhân luôn phải giữkhoảng cách, cho dù chủ động hay bị động. Rõ ràng, vị Đại tông sư ngồi trên xelăn này đã nhiều năm không ra ngoài ngắm cảnh phố xá tự do, toàn thân toát lênvẻ hưng phấn.Hai người Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế hiện giờ đang chậm rãi bước đi sauxe lăn, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau nhưng không nói lời nào. Thực ra trong lònghọ vô cùng bất ngờ, ba người dễ dàng rời khỏi Kiếm Lư mà không để lộ chútdấu vết nào trước cao thủ Kiếm Lư và Bắc Tề.Ngay cả với Tứ Cố Kiếm, việc làm này cũng khiến Phạm Nhàn kinh ngạc.Đi dạo trên các ngõ phố Đông Di thành, Rõ ràng Phạm Nhàn cảm nhận khôngai theo dõi mình. Dĩ nhiên, với cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, nếu có ai theo dõiquá lâu, chắc chắn sẽ lập tức bị kiếm ý vô biên từ xe lăn chặt thành vô số khốimáu thịt.Ba người đi đến một gốc cây lớn bên ngoài thành, tán cây rộng che phủ, láxanh chi chít che khuất bầu trời, bèn tạm nghỉ dưới đó, tránh cái nắng chóichang.Tứ Cố Kiếm cúi đầu, nhìn đất vàng dưới gốc và kẽ rễ cây, bỗng nói: "Mấychục năm trước, chính ta đã từng đứng dưới gốc cây này, lần đầu nhìn thấy mẹngươi và gã mù Ngũ Trúc, chỉ có điều ta quên mình đang xem kiến di chuyểnhay côn trùng chất phân."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa xuân, cây cối đua nhau đâm chồi nẩy lộc, tràn ngập sắc xanh. Đông Dithành gần biển, gió biển ẩm áp ẩm ướt thổi quanh năm, khiến xuân về nhanh vàsớm hơn nơi khác, mùa xuân cũng kéo dài hơn một chút.Gốc cây lớn bên ngoài thành này đã mọc được không biết bao nhiêu năm,thân thẳng tắp không vươn cao ngất trời, vô số lá xanh rợp thành tán rộng chechắn ánh nắng, tỏa bóng mát dịu dàng, che chở người qua lại ra vào thành.Cây quá lớn, bóng râm có đến vài mẫu, nhiều người nghỉ chân dưới gốc.Dưới tán là những rễ nhô cao uốn lượn như thân rồng khỏe mạnh, ổn định vữngchãi. Ba người Tứ Cố Kiếm, Tiểu Hoàng đế Phạm Nhàn đang nghỉ ngơi bên cácrễ cây. Tổ hợp kỳ lạ này không hề thu hút ánh mắt người đi đường, có lẽ vìthành luôn có nhiều kỳ nhân dị sĩ.Phạm Nhàn ngồi trên rễ cây, cảm nhận sự mát mẻ dưới mông, không biếtgốc cây sau lưng là loại gì, cũng lười tìm hiểu. Chỉ cúi đầu xuống rễ tìm kiếnhoặc côn trùng làm phân cầu mà không thấy gì.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đi đến bên hai người, Tiểu Hoàng đế mỉm cười, trầm giọng nói: "Đúng làrất khó gặp Kiếm Thánh đại nhân."Tứ Cố Kiếm hơi nghiêng đầu, cực kỳ vô lễ không trả lời câu hỏi, chỉ phấttay đuổi đồng tử kia đi xa. Một lúc sau, mới nhếch mép cười, nhìn Hoàng đếBắc Tề nói nhỏ: "Bái kiến Hoàng đế bệ hạ.""Kiếm Thánh đại nhân khách khí." Ánh mắt Tiểu Hoàng đế hoàn toàn khôngliếc nhìn Phạm Nhàn ngồi dưới chân mình, công phu nhẫn nhịn này này quảthực là hàng đầu thiên hạ.Nhưng bề ngoài bình tĩnh lại bị Tứ Cố Kiếm phá vỡ dễ dàng. Vị Đại tông sưnày đưa ánh mắt phức tạp cười cợt nhìn Hoàng đế Bắc Tề, khàn giọng nói: "Lãoquái vật như ta không có gì đáng gặp, có điều một nữ Hoàng đế, quả thực ngườiđầu tiên trong hơn ngàn năm qua. Có thể tận mắt nhìn thấy bệ hạ, ta rất vuimừng."Vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lập tức thay đổi, tức giận vàlạnh lùng trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn không hề phản ứng gì.Tứ Cố Kiếm nhìn Tiểu Hoàng đế cười nói: "Một, ta đã biết bệ hạ là nữ nhân;hai, ta sắp chết rồi, sẽ không đi lằm mồm, ta là kẻ kỳ quái thích giữ kẹo tronghộp riêng, không chia sẻ với ai.Tứ Cố Kiếm không nhìn sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi liên tục, tiếp tụcnói nhỏ: "Ba, chính vì ta sắp chết nên chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắnhơn. Lúc nãy ta đang khuyên Phạm Nhàn làm phản, không biết bệ hạ có hứngthú với đề nghị đó không."Tiểu Hoàng đế hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và bất antrong lòng, bình tĩnh nói: "Trẫm rất hứng thú với đề nghị này. Nếu Tiểu Phạmđại nhân phản loạn thất bại, có thể đến Bắc Tề của trẫm ở. Trẫm sẽ đối đãi thậttốt với ngươi.""Ta cũng nghĩ vậy. Dù làm thành chủ hay làm nam hoàng hậu đều thoải máihơn làm nô lệ cho Khánh Đế... Chỉ có điều hắn ta không đồng ý."Phạm Nhàn ngồi ở bên hố cạnh Kiếm Trủng, nói: "Thư sinh phản loạn mườinăm không thành, chẳng lẽ các ngươi không biết ta là thư sinh nổi tiếng nhấtthiên hạ? ""Đúng vậy." Tứ Cố Kiếm cười khẩy, nhìn Tiểu Hoàng đế nói: "Vì thế chúngta quyết định không đề cập chủ đề này nữa, mà đi dạo bờ biển trong thành,chẳng hay Hoàng đế bệ hạ có hứng thú không?""Trẫm có thể từ chối được chăng?" Tiểu Hoàng đế hơi giận dữ nói.Phạm Nhàn ở dưới đáp lại: "Đương nhiên là không."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm là thần linh của Đông Di thành, còn thần nhân luôn phải giữkhoảng cách, cho dù chủ động hay bị động. Rõ ràng, vị Đại tông sư ngồi trên xelăn này đã nhiều năm không ra ngoài ngắm cảnh phố xá tự do, toàn thân toát lênvẻ hưng phấn.Hai người Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế hiện giờ đang chậm rãi bước đi sauxe lăn, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau nhưng không nói lời nào. Thực ra trong lònghọ vô cùng bất ngờ, ba người dễ dàng rời khỏi Kiếm Lư mà không để lộ chútdấu vết nào trước cao thủ Kiếm Lư và Bắc Tề.Ngay cả với Tứ Cố Kiếm, việc làm này cũng khiến Phạm Nhàn kinh ngạc.Đi dạo trên các ngõ phố Đông Di thành, Rõ ràng Phạm Nhàn cảm nhận khôngai theo dõi mình. Dĩ nhiên, với cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, nếu có ai theo dõiquá lâu, chắc chắn sẽ lập tức bị kiếm ý vô biên từ xe lăn chặt thành vô số khốimáu thịt.Ba người đi đến một gốc cây lớn bên ngoài thành, tán cây rộng che phủ, láxanh chi chít che khuất bầu trời, bèn tạm nghỉ dưới đó, tránh cái nắng chóichang.Tứ Cố Kiếm cúi đầu, nhìn đất vàng dưới gốc và kẽ rễ cây, bỗng nói: "Mấychục năm trước, chính ta đã từng đứng dưới gốc cây này, lần đầu nhìn thấy mẹngươi và gã mù Ngũ Trúc, chỉ có điều ta quên mình đang xem kiến di chuyểnhay côn trùng chất phân."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa xuân, cây cối đua nhau đâm chồi nẩy lộc, tràn ngập sắc xanh. Đông Dithành gần biển, gió biển ẩm áp ẩm ướt thổi quanh năm, khiến xuân về nhanh vàsớm hơn nơi khác, mùa xuân cũng kéo dài hơn một chút.Gốc cây lớn bên ngoài thành này đã mọc được không biết bao nhiêu năm,thân thẳng tắp không vươn cao ngất trời, vô số lá xanh rợp thành tán rộng chechắn ánh nắng, tỏa bóng mát dịu dàng, che chở người qua lại ra vào thành.Cây quá lớn, bóng râm có đến vài mẫu, nhiều người nghỉ chân dưới gốc.Dưới tán là những rễ nhô cao uốn lượn như thân rồng khỏe mạnh, ổn định vữngchãi. Ba người Tứ Cố Kiếm, Tiểu Hoàng đế Phạm Nhàn đang nghỉ ngơi bên cácrễ cây. Tổ hợp kỳ lạ này không hề thu hút ánh mắt người đi đường, có lẽ vìthành luôn có nhiều kỳ nhân dị sĩ.Phạm Nhàn ngồi trên rễ cây, cảm nhận sự mát mẻ dưới mông, không biếtgốc cây sau lưng là loại gì, cũng lười tìm hiểu. Chỉ cúi đầu xuống rễ tìm kiếnhoặc côn trùng làm phân cầu mà không thấy gì.

Chương 1613: Một gốc cây to 1