Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1614: Một gốc cây to 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Khi đó mẫu thân bao nhiêu tuổi?""Năm, sáu tuổi? Bảy, tám tuổi?" Tứ Cố Kiếm ngồi trên xe lăn, cau mày suynghĩ một hồi lâu, dường như ký ức đã mờ nhạt qua thời gian. Lão nhổ mộtngụm đờm xuống đất, nói: "Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương.""Khi ấy ngươi bao nhiêu tuổi?""Chắc chắn là hơn mười tuổi?" Tứ Cố Kiếm gãi đầu, nói: "Ngươi biết đầuóc ta vốn không giỏi, luôn nhớ không rõ loại vấn đề phức tạp này.”"Ta không nghĩ tuổi tác của mình là vấn đề phức tạp gì.""Trong một số phương diện, thiên tài ở một số luôn khác với người thường."Rõ ràng Tứ Cố Kiếm không để ý đến lời châm chọc của Phạm Nhàn, lạnh lùngnói."Mặt khác của thiên tài là thằng ngốc." Phạm Nhàn lười nhác liếc nhìn hắn,nói: "Đương nhiên, mọi người trên đời đều biết thuở nhỏ ngươi là thằng ngốc."Tứ Cố Kiếm không nói gì, chỉ cùng Phạm Nhàn đưa mắt nhìn xuống kẽ hởbên rễ cây, tựa hồ muốn tìm lại bóng dáng xưa.Tiểu Hoàng đế đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hai người này phát rồ, tronglòng không tán thành. Trên đường đến đây ba người vẫn bình thản, theo lẽthường thì thân phận Tiểu Hoàng đế tất nhiên là cao quý nhất, nhưng rõ ràng TứCố Kiếm và Phạm Nhàn đều không quan tâm điều đó.Hai người dường như say sưa tìm kiến dưới gốc cây, không có ý định rời đi.Tiểu Hoàng đế khẽ nhíu mày, nghĩ đến thần tử bên ngoài Kiếm Lư đang bậntâm cho mình. Hơn nữa cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, lo hai người sẽ tiếtlộ mệnh môn của mình, trong lòng lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Diệp tiểu thư đãmất, các ngươi ở lại đây nhìn ba năm nữa cũng không thể thấy cô ấy sống lại."Lời nói như trần thuật một việc nhưng hàm chứa ý tru tâm, tài trí và phảnứng nhanh nhạy của Tiểu Hoàng đế đều thể hiện rõ ràng. Trong Kiếm Lư, TứCố Kiếm chỉ loáng thoáng đề cập việc Phạm Nhàn tạo phản, khiến Tiểu Hoàngđế nắm bắt được manh mối, nên thử nói câu này.Nghe vậy, Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn đều ngẩng đầu nhìn cô một cái, khiếncô hơi hoảng hốt. Phạm Nhàn nhún vai nói: "Ta chỉ cảm thấy con kiến thú vịhơn con người."Tứ Cố Kiếm nhìn Phạm Nhàn, khen: "Năm xưa mẹ ngươi tìm kiến vừa ta,có người hỏi, cô ta cũng trả lời như vậy."Theo lời hồi tưởng đầy hứng thú của Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn mỉm cười,trước mắt như hiện lên cảnh tượng từ nhiều năm trước.Một thằng ngốc chảy nước mũi ngồi dưới gốc cây lớn, say sưa quan sát kiếndi chuyển và đánh nhau, thậm chí còn tháo dây lưng đi tiểu lên tổ kiến. Ngườiđi đường, dân Đông Di thành đều biết thân phận đứa ngốc này, khi đi ngang đềunhìn nó với ánh mắt thương hại và ghét bỏ, nhưng không ai chịu lại gần tròchuyện.Rồi một thiếu niên mù dắt tay một bé gái từ nơi xa đến, tới dưới gốc cây,phát hiện ra đứa trẻ chăm chú quan sát kiến đến mức không để ý chuyện xungquanh... quả là ngu ngốc.Bé gái xinh xắn tò mò ngồi bên cạnh hỏi: "Ngươi đang nhìn gì thế?"Đứa trẻ rất bực mình liếc cô bé một cái, nói: "Ta đang xem kiến."Bé gái ồ một tiếng rồi cũng bắt đầu ngồi xem kiến cùng nó, xem rất lâu.Cuối cùng có người không nhịn được, nhắc nhở người hầu thiếu niên kia rằngđứa trẻ ngốc này là con một nhà quyền quý, đừng để cô bé của nhà ngươi cùngnó làm chuyện ngu xuẩn.Nghe vậy, bé gái vẫn không đứng dậy, cười nói: "Có lúc ta cảm thấy, kiếnthú vị hơn con người nhiều lắm."Rõ ràng, câu nói ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều so với tuổi tác của côbé. Nhưng người đi đường chỉ nghĩ cô bé xinh đẹp, trong trắng như tiên nữ màlại ngồi cùng thằng ngốc nổi tiếng của nhà thành chủ, thật khó coi.Sau đó cô bé vẫy tay, thiếu niên mù lạnh lùng cũng ngồi xuống cạnh haingười, dù không muốn nhưng ngồi hay đứng với hắn ta không khác gì nhau, côbé thích hắn ngồi xuống thì hắn sẽ ngồi.o O o"Khi đó chúng ta cũng chỉ có ba người." Tứ Cố Kiếm tiếp tục kể lại ký ức,gãi gò má hơi ngứa, khàn khàn nói: "Sau khi xem kiến đánh nhau nửa ngày, tamời họ về nhà làm khách.""Nhà ngươi?""Lão già chết tiệt nhà ta là thành chủ Đông Di thành trước đây, ngươi khôngbiết sao?""À, có nghe nói, có điều là chuyện cách đây rất nhiều năm, lão già chết tiệtcủa ngươi đã chết dưới kiếm ngươi từ lâu rồi, ta nhất thời quên mất.""Phủ thành chủ rất lớn, xa hoa lộng lẫy." Tứ Cố Kiếm bỗng cười khẩy:"Nhưng nơi ở của ta như chuồng chó, bởi ta là thằng ngốc, lão già chết tiệt ghétta nhất, hơn nữa mẹ ta chỉ là một nha hoàn. Ngươi hiểu ý ta chứ?""Ừ, ta đã đọc rất nhiều loại tiểu thuyết tương tự." Phạm Nhàn gật đầu. Trongthành không ai dám bàn về quá khứ của Tứ Cố Kiếm, nhưng Giám Sát viện vẫnnghiên cứu. Y đã hiểu rõ về thân thế Tứ Cố Kiếm, biết lão sống thế nào trongphủ thành chủ ngày ấy. Có điều hôm nay hắn mới biết mẫu thân ruột thịt của TứCố Kiếm là một nha hoàn, chỉ e đã chết từ rất lâu trước kia.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Khi đó mẫu thân bao nhiêu tuổi?""Năm, sáu tuổi? Bảy, tám tuổi?" Tứ Cố Kiếm ngồi trên xe lăn, cau mày suynghĩ một hồi lâu, dường như ký ức đã mờ nhạt qua thời gian. Lão nhổ mộtngụm đờm xuống đất, nói: "Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương.""Khi ấy ngươi bao nhiêu tuổi?""Chắc chắn là hơn mười tuổi?" Tứ Cố Kiếm gãi đầu, nói: "Ngươi biết đầuóc ta vốn không giỏi, luôn nhớ không rõ loại vấn đề phức tạp này.”"Ta không nghĩ tuổi tác của mình là vấn đề phức tạp gì.""Trong một số phương diện, thiên tài ở một số luôn khác với người thường."Rõ ràng Tứ Cố Kiếm không để ý đến lời châm chọc của Phạm Nhàn, lạnh lùngnói."Mặt khác của thiên tài là thằng ngốc." Phạm Nhàn lười nhác liếc nhìn hắn,nói: "Đương nhiên, mọi người trên đời đều biết thuở nhỏ ngươi là thằng ngốc."Tứ Cố Kiếm không nói gì, chỉ cùng Phạm Nhàn đưa mắt nhìn xuống kẽ hởbên rễ cây, tựa hồ muốn tìm lại bóng dáng xưa.Tiểu Hoàng đế đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hai người này phát rồ, tronglòng không tán thành. Trên đường đến đây ba người vẫn bình thản, theo lẽthường thì thân phận Tiểu Hoàng đế tất nhiên là cao quý nhất, nhưng rõ ràng TứCố Kiếm và Phạm Nhàn đều không quan tâm điều đó.Hai người dường như say sưa tìm kiến dưới gốc cây, không có ý định rời đi.Tiểu Hoàng đế khẽ nhíu mày, nghĩ đến thần tử bên ngoài Kiếm Lư đang bậntâm cho mình. Hơn nữa cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, lo hai người sẽ tiếtlộ mệnh môn của mình, trong lòng lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Diệp tiểu thư đãmất, các ngươi ở lại đây nhìn ba năm nữa cũng không thể thấy cô ấy sống lại."Lời nói như trần thuật một việc nhưng hàm chứa ý tru tâm, tài trí và phảnứng nhanh nhạy của Tiểu Hoàng đế đều thể hiện rõ ràng. Trong Kiếm Lư, TứCố Kiếm chỉ loáng thoáng đề cập việc Phạm Nhàn tạo phản, khiến Tiểu Hoàngđế nắm bắt được manh mối, nên thử nói câu này.Nghe vậy, Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn đều ngẩng đầu nhìn cô một cái, khiếncô hơi hoảng hốt. Phạm Nhàn nhún vai nói: "Ta chỉ cảm thấy con kiến thú vịhơn con người."Tứ Cố Kiếm nhìn Phạm Nhàn, khen: "Năm xưa mẹ ngươi tìm kiến vừa ta,có người hỏi, cô ta cũng trả lời như vậy."Theo lời hồi tưởng đầy hứng thú của Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn mỉm cười,trước mắt như hiện lên cảnh tượng từ nhiều năm trước.Một thằng ngốc chảy nước mũi ngồi dưới gốc cây lớn, say sưa quan sát kiếndi chuyển và đánh nhau, thậm chí còn tháo dây lưng đi tiểu lên tổ kiến. Ngườiđi đường, dân Đông Di thành đều biết thân phận đứa ngốc này, khi đi ngang đềunhìn nó với ánh mắt thương hại và ghét bỏ, nhưng không ai chịu lại gần tròchuyện.Rồi một thiếu niên mù dắt tay một bé gái từ nơi xa đến, tới dưới gốc cây,phát hiện ra đứa trẻ chăm chú quan sát kiến đến mức không để ý chuyện xungquanh... quả là ngu ngốc.Bé gái xinh xắn tò mò ngồi bên cạnh hỏi: "Ngươi đang nhìn gì thế?"Đứa trẻ rất bực mình liếc cô bé một cái, nói: "Ta đang xem kiến."Bé gái ồ một tiếng rồi cũng bắt đầu ngồi xem kiến cùng nó, xem rất lâu.Cuối cùng có người không nhịn được, nhắc nhở người hầu thiếu niên kia rằngđứa trẻ ngốc này là con một nhà quyền quý, đừng để cô bé của nhà ngươi cùngnó làm chuyện ngu xuẩn.Nghe vậy, bé gái vẫn không đứng dậy, cười nói: "Có lúc ta cảm thấy, kiếnthú vị hơn con người nhiều lắm."Rõ ràng, câu nói ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều so với tuổi tác của côbé. Nhưng người đi đường chỉ nghĩ cô bé xinh đẹp, trong trắng như tiên nữ màlại ngồi cùng thằng ngốc nổi tiếng của nhà thành chủ, thật khó coi.Sau đó cô bé vẫy tay, thiếu niên mù lạnh lùng cũng ngồi xuống cạnh haingười, dù không muốn nhưng ngồi hay đứng với hắn ta không khác gì nhau, côbé thích hắn ngồi xuống thì hắn sẽ ngồi.o O o"Khi đó chúng ta cũng chỉ có ba người." Tứ Cố Kiếm tiếp tục kể lại ký ức,gãi gò má hơi ngứa, khàn khàn nói: "Sau khi xem kiến đánh nhau nửa ngày, tamời họ về nhà làm khách.""Nhà ngươi?""Lão già chết tiệt nhà ta là thành chủ Đông Di thành trước đây, ngươi khôngbiết sao?""À, có nghe nói, có điều là chuyện cách đây rất nhiều năm, lão già chết tiệtcủa ngươi đã chết dưới kiếm ngươi từ lâu rồi, ta nhất thời quên mất.""Phủ thành chủ rất lớn, xa hoa lộng lẫy." Tứ Cố Kiếm bỗng cười khẩy:"Nhưng nơi ở của ta như chuồng chó, bởi ta là thằng ngốc, lão già chết tiệt ghétta nhất, hơn nữa mẹ ta chỉ là một nha hoàn. Ngươi hiểu ý ta chứ?""Ừ, ta đã đọc rất nhiều loại tiểu thuyết tương tự." Phạm Nhàn gật đầu. Trongthành không ai dám bàn về quá khứ của Tứ Cố Kiếm, nhưng Giám Sát viện vẫnnghiên cứu. Y đã hiểu rõ về thân thế Tứ Cố Kiếm, biết lão sống thế nào trongphủ thành chủ ngày ấy. Có điều hôm nay hắn mới biết mẫu thân ruột thịt của TứCố Kiếm là một nha hoàn, chỉ e đã chết từ rất lâu trước kia.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Khi đó mẫu thân bao nhiêu tuổi?""Năm, sáu tuổi? Bảy, tám tuổi?" Tứ Cố Kiếm ngồi trên xe lăn, cau mày suynghĩ một hồi lâu, dường như ký ức đã mờ nhạt qua thời gian. Lão nhổ mộtngụm đờm xuống đất, nói: "Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương.""Khi ấy ngươi bao nhiêu tuổi?""Chắc chắn là hơn mười tuổi?" Tứ Cố Kiếm gãi đầu, nói: "Ngươi biết đầuóc ta vốn không giỏi, luôn nhớ không rõ loại vấn đề phức tạp này.”"Ta không nghĩ tuổi tác của mình là vấn đề phức tạp gì.""Trong một số phương diện, thiên tài ở một số luôn khác với người thường."Rõ ràng Tứ Cố Kiếm không để ý đến lời châm chọc của Phạm Nhàn, lạnh lùngnói."Mặt khác của thiên tài là thằng ngốc." Phạm Nhàn lười nhác liếc nhìn hắn,nói: "Đương nhiên, mọi người trên đời đều biết thuở nhỏ ngươi là thằng ngốc."Tứ Cố Kiếm không nói gì, chỉ cùng Phạm Nhàn đưa mắt nhìn xuống kẽ hởbên rễ cây, tựa hồ muốn tìm lại bóng dáng xưa.Tiểu Hoàng đế đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hai người này phát rồ, tronglòng không tán thành. Trên đường đến đây ba người vẫn bình thản, theo lẽthường thì thân phận Tiểu Hoàng đế tất nhiên là cao quý nhất, nhưng rõ ràng TứCố Kiếm và Phạm Nhàn đều không quan tâm điều đó.Hai người dường như say sưa tìm kiến dưới gốc cây, không có ý định rời đi.Tiểu Hoàng đế khẽ nhíu mày, nghĩ đến thần tử bên ngoài Kiếm Lư đang bậntâm cho mình. Hơn nữa cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, lo hai người sẽ tiếtlộ mệnh môn của mình, trong lòng lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Diệp tiểu thư đãmất, các ngươi ở lại đây nhìn ba năm nữa cũng không thể thấy cô ấy sống lại."Lời nói như trần thuật một việc nhưng hàm chứa ý tru tâm, tài trí và phảnứng nhanh nhạy của Tiểu Hoàng đế đều thể hiện rõ ràng. Trong Kiếm Lư, TứCố Kiếm chỉ loáng thoáng đề cập việc Phạm Nhàn tạo phản, khiến Tiểu Hoàngđế nắm bắt được manh mối, nên thử nói câu này.Nghe vậy, Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn đều ngẩng đầu nhìn cô một cái, khiếncô hơi hoảng hốt. Phạm Nhàn nhún vai nói: "Ta chỉ cảm thấy con kiến thú vịhơn con người."Tứ Cố Kiếm nhìn Phạm Nhàn, khen: "Năm xưa mẹ ngươi tìm kiến vừa ta,có người hỏi, cô ta cũng trả lời như vậy."Theo lời hồi tưởng đầy hứng thú của Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn mỉm cười,trước mắt như hiện lên cảnh tượng từ nhiều năm trước.Một thằng ngốc chảy nước mũi ngồi dưới gốc cây lớn, say sưa quan sát kiếndi chuyển và đánh nhau, thậm chí còn tháo dây lưng đi tiểu lên tổ kiến. Ngườiđi đường, dân Đông Di thành đều biết thân phận đứa ngốc này, khi đi ngang đềunhìn nó với ánh mắt thương hại và ghét bỏ, nhưng không ai chịu lại gần tròchuyện.Rồi một thiếu niên mù dắt tay một bé gái từ nơi xa đến, tới dưới gốc cây,phát hiện ra đứa trẻ chăm chú quan sát kiến đến mức không để ý chuyện xungquanh... quả là ngu ngốc.Bé gái xinh xắn tò mò ngồi bên cạnh hỏi: "Ngươi đang nhìn gì thế?"Đứa trẻ rất bực mình liếc cô bé một cái, nói: "Ta đang xem kiến."Bé gái ồ một tiếng rồi cũng bắt đầu ngồi xem kiến cùng nó, xem rất lâu.Cuối cùng có người không nhịn được, nhắc nhở người hầu thiếu niên kia rằngđứa trẻ ngốc này là con một nhà quyền quý, đừng để cô bé của nhà ngươi cùngnó làm chuyện ngu xuẩn.Nghe vậy, bé gái vẫn không đứng dậy, cười nói: "Có lúc ta cảm thấy, kiếnthú vị hơn con người nhiều lắm."Rõ ràng, câu nói ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều so với tuổi tác của côbé. Nhưng người đi đường chỉ nghĩ cô bé xinh đẹp, trong trắng như tiên nữ màlại ngồi cùng thằng ngốc nổi tiếng của nhà thành chủ, thật khó coi.Sau đó cô bé vẫy tay, thiếu niên mù lạnh lùng cũng ngồi xuống cạnh haingười, dù không muốn nhưng ngồi hay đứng với hắn ta không khác gì nhau, côbé thích hắn ngồi xuống thì hắn sẽ ngồi.o O o"Khi đó chúng ta cũng chỉ có ba người." Tứ Cố Kiếm tiếp tục kể lại ký ức,gãi gò má hơi ngứa, khàn khàn nói: "Sau khi xem kiến đánh nhau nửa ngày, tamời họ về nhà làm khách.""Nhà ngươi?""Lão già chết tiệt nhà ta là thành chủ Đông Di thành trước đây, ngươi khôngbiết sao?""À, có nghe nói, có điều là chuyện cách đây rất nhiều năm, lão già chết tiệtcủa ngươi đã chết dưới kiếm ngươi từ lâu rồi, ta nhất thời quên mất.""Phủ thành chủ rất lớn, xa hoa lộng lẫy." Tứ Cố Kiếm bỗng cười khẩy:"Nhưng nơi ở của ta như chuồng chó, bởi ta là thằng ngốc, lão già chết tiệt ghétta nhất, hơn nữa mẹ ta chỉ là một nha hoàn. Ngươi hiểu ý ta chứ?""Ừ, ta đã đọc rất nhiều loại tiểu thuyết tương tự." Phạm Nhàn gật đầu. Trongthành không ai dám bàn về quá khứ của Tứ Cố Kiếm, nhưng Giám Sát viện vẫnnghiên cứu. Y đã hiểu rõ về thân thế Tứ Cố Kiếm, biết lão sống thế nào trongphủ thành chủ ngày ấy. Có điều hôm nay hắn mới biết mẫu thân ruột thịt của TứCố Kiếm là một nha hoàn, chỉ e đã chết từ rất lâu trước kia.