Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1622: Ba người cùng đi 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chiếc xe lăn lăn bánh trên phố phường Đông Di thành, kêu lạch cạch vangvọng, thanh thúy rõ ràng, dường như có thể vang xa dọc theo con đường, tới tậnnơi cuối chân trời, thậm chí vang đến tàu thuyền xa xôi rồi đưa tin đến nơi kháctrên thế giới xa lạ này.Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu, trong mắt thoáng sắc xanh, nhìn khắp bốnphía. Tiếng kẽo kẹt đangs ợ bên dưới đánh thức y khỏi dòng suy nghĩ. Bìnhthường ban ngày ở Đông Di phải là nhộn nhịp nhất, thương nhân bán hàng, lữkhách từ nơi xa xôi, du khách chen chúc ngắm cảnh tạo nên tiếng ồn ào, sao bâygiờ quanh đây im ắng đến thế, ngay cả tiếng xe lăn cũng vang xa đến vậy.Y nhìn cảnh trước mắt, hít một hơi dài, mặt mày hơi tái nhợt, trong lòng vôcùng hoảng hốt. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt, dùtừng chứng cảnh tượng như vậy kiến vô số lần, hôm nay vẫn thấy kinh hãi khótả.Đường phố trống trơn không người, thậm chí không cả mảnh giấy, chỉ cónhững phiến đá xanh đen ghép thành từng khối kéo dài.Tất cả thương nhân, khách lữ hành đều chen chúc dưới mái hiên hai bên,quỳ sát đất, lạy trước con đường giữa trống trải, không hề cử động.Tiểu Hoàng đế biết những con dân ngoại quốc này không quỳ lạy mình, chỉcó thể là quỳ trước vị Đại tông sư ngồi trên xe lăn. Cô không nhịn được ngẩngđầu nghi hoặc nhìn vai Tứ Cố Kiếm, lúc này mới biết, vị trí của Tứ Cố Kiếmtrong lòng dân chúng Đông Di thậm chí còn cao quý hơn một Hoàng đế.Không có quân đội áp chế, không có hàng rào ngăn cản, tất cả mọi người tựđộng quỳ lạy dưới đất, hướng về Tứ Cố Kiếm trên xe lăn, giống như đang nhìnthấy thần linh của họ từ từ tiến về phía cuối con đường.Tất cả mọi người đều biết vị Đại tông sư này sắp qua đời. Trong Đông Dithành không nhiều người từng thấy diện mạo thật của ngài, nhưng hai năm quavẫn luôn lo sợ bất an.Đặc biệt hôm nay thật sự nhìn thấy Đại tông sư trên xe lăn, trong lòng dânĐông Di dâng trào xúc động vô hạn. Họ biết chính người tàn tật trên xe lăn đãdùng kiếm bảo vệ tài sản, tự do, hạnh phúc gia đình họ hàng chục năm qua.Trong lòng họ thậm chí còn sinh ra nỗi xấu hổ, cảm thấy bao năm qua sốngdưới sự che chở của Kiếm Thánh, thật đáng hổ thẹn biết bao. Kiếm Thánh đãmệt mỏi, đã già nua.Thần linh dần dần già nua, rồi cũng sẽ diệt vong, giống như mặt trời đốidiện đường phố kia rồi cũng sẽ lặn xuống bóng tối vô tận.o O oCó vẻ ánh mắt dưới gốc cây xanh đã lan truyền ra xa, chấn động cả Đông Dithành. Họ biết Kiếm Thánh cuối cùng đã rời nơi ẩn cư, đến giữa họ, nên mớiquỳ lạy, lòng đầy xúc động từ biệt lần cuối, bày tỏ lòng biết ơn.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, trong lòng thoáng nghi hoặc - sao họ biếtngười trên xe lăn là Tứ Cố Kiếm? Chưa kịp suy nghĩ, y đã cảm nhận được khíthế mạnh mẽ tỏa ra từ thân hình nhỏ bé ấy, một khí thế cách người ngàn dặm,kiên quyết lạnh lùng.Hoàn toàn không hài hòa với vẻ mặt thương cảm của đám đông hai bênđường.Phạm Nhàn im lặng, biết vị Đại tông sư đang dạy cho mình bài học thứ hai,không cần lời nói mà chỉ bằng hành động, dùng cảnh tượng khiến người ta kinhngạc đau xót trên con phố dài, cho mình biết muốn bước vào cảnh giới Tông Sưkhông chỉ cởi bỏ y phục mà còn phải từ bỏ tình cảm.Không phải vô tình, chỉ sợ tình cảm Tứ Cố Kiếm dành cho tòa đại thành nàyđã sâu nặng đến tột cùng, vậy nên mới thể hiện lạnh lùng vô tình đến thế, khinhthường tình cảm mọi người dành cho mình."Tình cảm là thứ quý giá, nhưng cũng rất rẻ tiền." Tứ Cố Kiếm nói câu đầutiên trên con phố dài: "Nếu ngươi có tình với một việc gì, thì càng không thể bịtình cảm đó khống chế.""Điều này, chính là vấn đề lớn nhất của mẹ ngươi."Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế suy ngẫm, đẩy xe lăn đi trong ánh mắt tônkính của đám đông. Tiếng xe lăn càng lúc càng vang, càng lúc càng chói tai.Rồi xe lăn dừng trước một tòa kiến trúc xa hoa, chính là phủ Thành chủ màPhạm Nhàn đã đến hôm qua."Chúng ta đến đây làm gì?" Phạm Nhàn cung kính hỏi.Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói: "Ta chỉ muốn về nhà... rồi tiện thể dạy ngươibài học cuối cùng, giết người."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi xe lăn vào phủ Thành chủ, đường phố bên ngoài vẫn yên tĩnh tuyệtđối. Dân chúng Đông Di dù đứng thẳng dậy nhưng không ai rời đi, không ai bàntán, chỉ sợ hãi bất an nhìn về phía phủ Thành chủ. Vô số ánh mắt đổ dồn về đó,không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, Kiếm Thánh đại nhân một mìnhcầm kiếm đến phủ Thành chủ là vì sao.Để làm gì vậy? Để giết người.Dù trước lúc lâm chung, Tứ Cố Kiếm quyết định trói Đông Di vào xe ngựanhà nào, bước lên con đường của triều đình nào, Nam hay Bắc, nhưng đó đều làquyết định của lão. Toàn bộ Đông Di, thậm chí cả các chư hầu xung quanh, đềuphải tuân theo ý chí của lão.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chiếc xe lăn lăn bánh trên phố phường Đông Di thành, kêu lạch cạch vang
vọng, thanh thúy rõ ràng, dường như có thể vang xa dọc theo con đường, tới tận
nơi cuối chân trời, thậm chí vang đến tàu thuyền xa xôi rồi đưa tin đến nơi khác
trên thế giới xa lạ này.
Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu, trong mắt thoáng sắc xanh, nhìn khắp bốn
phía. Tiếng kẽo kẹt đangs ợ bên dưới đánh thức y khỏi dòng suy nghĩ. Bình
thường ban ngày ở Đông Di phải là nhộn nhịp nhất, thương nhân bán hàng, lữ
khách từ nơi xa xôi, du khách chen chúc ngắm cảnh tạo nên tiếng ồn ào, sao bây
giờ quanh đây im ắng đến thế, ngay cả tiếng xe lăn cũng vang xa đến vậy.
Y nhìn cảnh trước mắt, hít một hơi dài, mặt mày hơi tái nhợt, trong lòng vô
cùng hoảng hốt. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt, dù
từng chứng cảnh tượng như vậy kiến vô số lần, hôm nay vẫn thấy kinh hãi khó
tả.
Đường phố trống trơn không người, thậm chí không cả mảnh giấy, chỉ có
những phiến đá xanh đen ghép thành từng khối kéo dài.
Tất cả thương nhân, khách lữ hành đều chen chúc dưới mái hiên hai bên,
quỳ sát đất, lạy trước con đường giữa trống trải, không hề cử động.
Tiểu Hoàng đế biết những con dân ngoại quốc này không quỳ lạy mình, chỉ
có thể là quỳ trước vị Đại tông sư ngồi trên xe lăn. Cô không nhịn được ngẩng
đầu nghi hoặc nhìn vai Tứ Cố Kiếm, lúc này mới biết, vị trí của Tứ Cố Kiếm
trong lòng dân chúng Đông Di thậm chí còn cao quý hơn một Hoàng đế.
Không có quân đội áp chế, không có hàng rào ngăn cản, tất cả mọi người tự
động quỳ lạy dưới đất, hướng về Tứ Cố Kiếm trên xe lăn, giống như đang nhìn
thấy thần linh của họ từ từ tiến về phía cuối con đường.
Tất cả mọi người đều biết vị Đại tông sư này sắp qua đời. Trong Đông Di
thành không nhiều người từng thấy diện mạo thật của ngài, nhưng hai năm qua
vẫn luôn lo sợ bất an.
Đặc biệt hôm nay thật sự nhìn thấy Đại tông sư trên xe lăn, trong lòng dân
Đông Di dâng trào xúc động vô hạn. Họ biết chính người tàn tật trên xe lăn đã
dùng kiếm bảo vệ tài sản, tự do, hạnh phúc gia đình họ hàng chục năm qua.
Trong lòng họ thậm chí còn sinh ra nỗi xấu hổ, cảm thấy bao năm qua sống
dưới sự che chở của Kiếm Thánh, thật đáng hổ thẹn biết bao. Kiếm Thánh đã
mệt mỏi, đã già nua.
Thần linh dần dần già nua, rồi cũng sẽ diệt vong, giống như mặt trời đối
diện đường phố kia rồi cũng sẽ lặn xuống bóng tối vô tận.
o O o
Có vẻ ánh mắt dưới gốc cây xanh đã lan truyền ra xa, chấn động cả Đông Di
thành. Họ biết Kiếm Thánh cuối cùng đã rời nơi ẩn cư, đến giữa họ, nên mới
quỳ lạy, lòng đầy xúc động từ biệt lần cuối, bày tỏ lòng biết ơn.
Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, trong lòng thoáng nghi hoặc - sao họ biết
người trên xe lăn là Tứ Cố Kiếm? Chưa kịp suy nghĩ, y đã cảm nhận được khí
thế mạnh mẽ tỏa ra từ thân hình nhỏ bé ấy, một khí thế cách người ngàn dặm,
kiên quyết lạnh lùng.
Hoàn toàn không hài hòa với vẻ mặt thương cảm của đám đông hai bên
đường.
Phạm Nhàn im lặng, biết vị Đại tông sư đang dạy cho mình bài học thứ hai,
không cần lời nói mà chỉ bằng hành động, dùng cảnh tượng khiến người ta kinh
ngạc đau xót trên con phố dài, cho mình biết muốn bước vào cảnh giới Tông Sư
không chỉ cởi bỏ y phục mà còn phải từ bỏ tình cảm.
Không phải vô tình, chỉ sợ tình cảm Tứ Cố Kiếm dành cho tòa đại thành này
đã sâu nặng đến tột cùng, vậy nên mới thể hiện lạnh lùng vô tình đến thế, khinh
thường tình cảm mọi người dành cho mình.
"Tình cảm là thứ quý giá, nhưng cũng rất rẻ tiền." Tứ Cố Kiếm nói câu đầu
tiên trên con phố dài: "Nếu ngươi có tình với một việc gì, thì càng không thể bị
tình cảm đó khống chế."
"Điều này, chính là vấn đề lớn nhất của mẹ ngươi."
Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế suy ngẫm, đẩy xe lăn đi trong ánh mắt tôn
kính của đám đông. Tiếng xe lăn càng lúc càng vang, càng lúc càng chói tai.
Rồi xe lăn dừng trước một tòa kiến trúc xa hoa, chính là phủ Thành chủ mà
Phạm Nhàn đã đến hôm qua.
"Chúng ta đến đây làm gì?" Phạm Nhàn cung kính hỏi.
Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói: "Ta chỉ muốn về nhà... rồi tiện thể dạy ngươi
bài học cuối cùng, giết người."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi xe lăn vào phủ Thành chủ, đường phố bên ngoài vẫn yên tĩnh tuyệt
đối. Dân chúng Đông Di dù đứng thẳng dậy nhưng không ai rời đi, không ai bàn
tán, chỉ sợ hãi bất an nhìn về phía phủ Thành chủ. Vô số ánh mắt đổ dồn về đó,
không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, Kiếm Thánh đại nhân một mình
cầm kiếm đến phủ Thành chủ là vì sao.
Để làm gì vậy? Để giết người.
Dù trước lúc lâm chung, Tứ Cố Kiếm quyết định trói Đông Di vào xe ngựa
nhà nào, bước lên con đường của triều đình nào, Nam hay Bắc, nhưng đó đều là
quyết định của lão. Toàn bộ Đông Di, thậm chí cả các chư hầu xung quanh, đều
phải tuân theo ý chí của lão.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chiếc xe lăn lăn bánh trên phố phường Đông Di thành, kêu lạch cạch vangvọng, thanh thúy rõ ràng, dường như có thể vang xa dọc theo con đường, tới tậnnơi cuối chân trời, thậm chí vang đến tàu thuyền xa xôi rồi đưa tin đến nơi kháctrên thế giới xa lạ này.Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu, trong mắt thoáng sắc xanh, nhìn khắp bốnphía. Tiếng kẽo kẹt đangs ợ bên dưới đánh thức y khỏi dòng suy nghĩ. Bìnhthường ban ngày ở Đông Di phải là nhộn nhịp nhất, thương nhân bán hàng, lữkhách từ nơi xa xôi, du khách chen chúc ngắm cảnh tạo nên tiếng ồn ào, sao bâygiờ quanh đây im ắng đến thế, ngay cả tiếng xe lăn cũng vang xa đến vậy.Y nhìn cảnh trước mắt, hít một hơi dài, mặt mày hơi tái nhợt, trong lòng vôcùng hoảng hốt. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt, dùtừng chứng cảnh tượng như vậy kiến vô số lần, hôm nay vẫn thấy kinh hãi khótả.Đường phố trống trơn không người, thậm chí không cả mảnh giấy, chỉ cónhững phiến đá xanh đen ghép thành từng khối kéo dài.Tất cả thương nhân, khách lữ hành đều chen chúc dưới mái hiên hai bên,quỳ sát đất, lạy trước con đường giữa trống trải, không hề cử động.Tiểu Hoàng đế biết những con dân ngoại quốc này không quỳ lạy mình, chỉcó thể là quỳ trước vị Đại tông sư ngồi trên xe lăn. Cô không nhịn được ngẩngđầu nghi hoặc nhìn vai Tứ Cố Kiếm, lúc này mới biết, vị trí của Tứ Cố Kiếmtrong lòng dân chúng Đông Di thậm chí còn cao quý hơn một Hoàng đế.Không có quân đội áp chế, không có hàng rào ngăn cản, tất cả mọi người tựđộng quỳ lạy dưới đất, hướng về Tứ Cố Kiếm trên xe lăn, giống như đang nhìnthấy thần linh của họ từ từ tiến về phía cuối con đường.Tất cả mọi người đều biết vị Đại tông sư này sắp qua đời. Trong Đông Dithành không nhiều người từng thấy diện mạo thật của ngài, nhưng hai năm quavẫn luôn lo sợ bất an.Đặc biệt hôm nay thật sự nhìn thấy Đại tông sư trên xe lăn, trong lòng dânĐông Di dâng trào xúc động vô hạn. Họ biết chính người tàn tật trên xe lăn đãdùng kiếm bảo vệ tài sản, tự do, hạnh phúc gia đình họ hàng chục năm qua.Trong lòng họ thậm chí còn sinh ra nỗi xấu hổ, cảm thấy bao năm qua sốngdưới sự che chở của Kiếm Thánh, thật đáng hổ thẹn biết bao. Kiếm Thánh đãmệt mỏi, đã già nua.Thần linh dần dần già nua, rồi cũng sẽ diệt vong, giống như mặt trời đốidiện đường phố kia rồi cũng sẽ lặn xuống bóng tối vô tận.o O oCó vẻ ánh mắt dưới gốc cây xanh đã lan truyền ra xa, chấn động cả Đông Dithành. Họ biết Kiếm Thánh cuối cùng đã rời nơi ẩn cư, đến giữa họ, nên mớiquỳ lạy, lòng đầy xúc động từ biệt lần cuối, bày tỏ lòng biết ơn.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, trong lòng thoáng nghi hoặc - sao họ biếtngười trên xe lăn là Tứ Cố Kiếm? Chưa kịp suy nghĩ, y đã cảm nhận được khíthế mạnh mẽ tỏa ra từ thân hình nhỏ bé ấy, một khí thế cách người ngàn dặm,kiên quyết lạnh lùng.Hoàn toàn không hài hòa với vẻ mặt thương cảm của đám đông hai bênđường.Phạm Nhàn im lặng, biết vị Đại tông sư đang dạy cho mình bài học thứ hai,không cần lời nói mà chỉ bằng hành động, dùng cảnh tượng khiến người ta kinhngạc đau xót trên con phố dài, cho mình biết muốn bước vào cảnh giới Tông Sưkhông chỉ cởi bỏ y phục mà còn phải từ bỏ tình cảm.Không phải vô tình, chỉ sợ tình cảm Tứ Cố Kiếm dành cho tòa đại thành nàyđã sâu nặng đến tột cùng, vậy nên mới thể hiện lạnh lùng vô tình đến thế, khinhthường tình cảm mọi người dành cho mình."Tình cảm là thứ quý giá, nhưng cũng rất rẻ tiền." Tứ Cố Kiếm nói câu đầutiên trên con phố dài: "Nếu ngươi có tình với một việc gì, thì càng không thể bịtình cảm đó khống chế.""Điều này, chính là vấn đề lớn nhất của mẹ ngươi."Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế suy ngẫm, đẩy xe lăn đi trong ánh mắt tônkính của đám đông. Tiếng xe lăn càng lúc càng vang, càng lúc càng chói tai.Rồi xe lăn dừng trước một tòa kiến trúc xa hoa, chính là phủ Thành chủ màPhạm Nhàn đã đến hôm qua."Chúng ta đến đây làm gì?" Phạm Nhàn cung kính hỏi.Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói: "Ta chỉ muốn về nhà... rồi tiện thể dạy ngươibài học cuối cùng, giết người."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi xe lăn vào phủ Thành chủ, đường phố bên ngoài vẫn yên tĩnh tuyệtđối. Dân chúng Đông Di dù đứng thẳng dậy nhưng không ai rời đi, không ai bàntán, chỉ sợ hãi bất an nhìn về phía phủ Thành chủ. Vô số ánh mắt đổ dồn về đó,không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, Kiếm Thánh đại nhân một mìnhcầm kiếm đến phủ Thành chủ là vì sao.Để làm gì vậy? Để giết người.Dù trước lúc lâm chung, Tứ Cố Kiếm quyết định trói Đông Di vào xe ngựanhà nào, bước lên con đường của triều đình nào, Nam hay Bắc, nhưng đó đều làquyết định của lão. Toàn bộ Đông Di, thậm chí cả các chư hầu xung quanh, đềuphải tuân theo ý chí của lão.