Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1623: Rút kiếm Tứ Cố tâm mờ mịt 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mặc dù vị Đại tông sư này sắp mất, nhưng lão vẫn không cho phép tronglãnh thổ của mình có ai dám âm mưu cấu kết với các đệ tử trong Kiếm Lư, tự ýquyết định hướng đi của Đông Di, quyết định sống chết của vô số dân chúng,trước khi lão đưa ra quyết định.Đó là việc của thần thánh, không ai được can thiệp, kể cả đại đệ tử trongKiếm Lư, kể cả phủ Thành chủ duy trì trật tự hàng ngày.Dù vị Thành chủ chỉ là họ hàng xa cuối cùng lão tìm được sau khi huyết tẩygia tộc năm ấy.Kẻ đối đầu với lão chắc chắn phải chết, đó là ý chí của tông sư. Điều nàykhông cần nhấn mạnh, chỉ là nguyên tắc tự nhiên. Lão đưa Phạm Nhàn tới chỉđể y hiểu rõ hơn mà thôi.Khi bước vào phủ Thành chủ, sắc mặt Tiểu Hoàng đế trở nên vô cùng táinhợt, như muốn trở nên trong suốt. Trong mắt cô thoáng hiện lên mất mát vàkinh hoàng, vì cô biết Tứ Cố Kiếm trên xe lăn muốn làm gì.Ngoài Vân Chi Lan, phủ Thành chủ là trợ thủ lớn nhất của Bắc Tề tại ĐôngDi thành. Tiểu Hoàng đế vẫn trông mong hai thế lực này có thể giúp mìnhthuyết phục Tứ Cố Kiếm, để Đông Di thành xa rời ảnh hưởng của Nam Khánh.Nhưng nếu bây giờ Tứ Cố Kiếm muốn huyết tẩy phủ Thành chủ, điều đó đãnói lên thái độ của lão. Tiểu Hoàng đế choáng váng, cắn chặt môi dưới, im lặngđứng sau xe lăn.Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn cô, thấy khuôn mặt cô tái nhợt, trong lòng rungđộng, vỗ nhẹ vai cô an ủi. Không phải người thắng an ủi kẻ thua, chỉ là tronglòng y cũng đau nhói trước kiếm ý của cường giả trên xe lăn, hai mắt không tựchủ được nhấp nháy.o O oSau khi Tứ Cố Kiếm bước vào phủ, cảm xúc trong đôi mắt dần trở nên lạnhnhạt, không còn chút tình cảm, thậm chí cả vẻ lạnh lùng cũng không.Một số người quỳ gối trên bậc thềm đá thứ hai của phủ Thành chủ, run sợcúi đầu chào đón Kiếm Thánh đại nhân.Chỉ một cái dập đầu, đầu họ đã rơi xuống như trái cây chín rụng, lăn lônglốc trên mặt đất.Trên cổ bọn họ là vết cắt phẳng lì như bị một thanh kiếm sắc vô thượngchém đứt.Nhưng trên xe lăn, Tứ Cố Kiếm không hề cầm kiếm.o O oTiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào những cái đầu lăn trên đất, sắc mặtcàng lúc càng trắng bệch, ngay cả đôi môi mím chặt cũng tái nhợt.Tay Phạm Nhàn nắm chặt tay vịn xe lăn, gân xanh nổi lên trán, mồ hôi lạnhnhễ nhại. Y biết Tứ Cố Kiếm đến đây là để giết người, dạy y cách giết người,nhưng không ngờ vị Đại tông sư chỉ cần động ý niệm là đã cướp đi sinh mạng.Đầu lâu lăn tới góc tường, để lại vệt máu rồi dừng lại. Đôi môi Phạm Nhànkhô nứt, vô thức muốn ngăn cản hành động tiếp theo của Tứ Cố Kiếm, tay siếtchặt, ý định dừng xe lăn dưới thềm đá.Nếu phủ Thành chủ bị tàn sát, sẽ không còn bất kỳ lực lượng phản đối nàovới hiệp ước giữa Nam Khánh và Đông Di. Ngay cả các đệ tử trong Kiếm Lưkhông đồng tình với ý chí của Tứ Cố Kiếm cũng sẽ thấy vũng máu ở nơi đây,cảm nhận được sự cường đại và tàn nhẫn vô tình của vị Kiếm Thánh sư phụnày.Nhưng Phạm Nhàn vẫn không muốn dùng thủ đoạn này. Y không phảingười cổ hủ đa tình, chỉ có điều y cho rằng phủ Thành chủ chưa bao giờ là trởngại gì lớn, chỉ cần Tứ Cố Kiếm gật đầu, có vô vàn cách giải quyết khó khăn ởđây.Y không ngờ Tứ Cố Kiếm lại dùng cách đơn giản nhất, thô bạo nhất.Chẳng biết từ khi nào, xe lăn đã lên tầng thềm đá, tiến về phía sâu trong phủThành chủ.Bàn tay Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế vẫn đặt trên tay vịn xe lăn, tay họcàng ngày càng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đi dần, vì chứng kiến máu đổ ngàymột nhiều, xác chết ngã gục hai bên xe lăn ngày một đông.Có người rút đao ra can đảm, đao gãy làm đôi. Có người lao lên la hét, eođứt làm đôi. Nhiều người nhìn vị thần giết chóc trên xe lăn, chân run bần bật,không thể cử động. Họ nhớ lại truyền thuyết cách đây nhiều năm, đêm ấy TứCố Kiếm cầm kiếm vào phủ, sáng hôm sau không tìm thấy ai còn sống.Nhiều năm trôi qua, Tứ Cố Kiếm lại đến phủ Thành chủ. Lần này tay khôngkiếm, nhưng cả phủ vẫn thấm đẫm mùi máu tanh nồng nặc.Sắc mặt Phạm Nhàn ngày càng tái nhợt, chân khí bá đạo trong người đã đạtđến cực điểm nhưng chỉ thoáng chạm vào khí sát tràn ngập trong thiên địa, liềnvỡ vụn thành từng sợi, tan thành từng mảnh, tiêu tan ngay lập tức, không thể tậptrung.Thân thể Tiểu Hoàng đế run rẩy, không thể làm gì, thậm chí phải đặt tay lênxe lăn mới đứng vững. Dù là cô là một nữ đế vương cực kỳ mạnh mẽ, nhưngthấy cảnh đầu lâu và xác đứt bay lượn, cô vẫn khó chống lại loại sát khí tanhmáu này.Máu văng tung toé, vẫn tiếp tục văng.Lúc này sắc mặt Tứ Cố Kiếm còn trắng hơn cả hai người, một màu trắnghoàn toàn phi lý, như máu trong người đã chảy về một nơi nào đó, hóa thànhkiếm khí đâm xuyên thiên địa, diệt sạch trời đất, tung hoành khắp nơi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mặc dù vị Đại tông sư này sắp mất, nhưng lão vẫn không cho phép tronglãnh thổ của mình có ai dám âm mưu cấu kết với các đệ tử trong Kiếm Lư, tự ýquyết định hướng đi của Đông Di, quyết định sống chết của vô số dân chúng,trước khi lão đưa ra quyết định.Đó là việc của thần thánh, không ai được can thiệp, kể cả đại đệ tử trongKiếm Lư, kể cả phủ Thành chủ duy trì trật tự hàng ngày.Dù vị Thành chủ chỉ là họ hàng xa cuối cùng lão tìm được sau khi huyết tẩygia tộc năm ấy.Kẻ đối đầu với lão chắc chắn phải chết, đó là ý chí của tông sư. Điều nàykhông cần nhấn mạnh, chỉ là nguyên tắc tự nhiên. Lão đưa Phạm Nhàn tới chỉđể y hiểu rõ hơn mà thôi.Khi bước vào phủ Thành chủ, sắc mặt Tiểu Hoàng đế trở nên vô cùng táinhợt, như muốn trở nên trong suốt. Trong mắt cô thoáng hiện lên mất mát vàkinh hoàng, vì cô biết Tứ Cố Kiếm trên xe lăn muốn làm gì.Ngoài Vân Chi Lan, phủ Thành chủ là trợ thủ lớn nhất của Bắc Tề tại ĐôngDi thành. Tiểu Hoàng đế vẫn trông mong hai thế lực này có thể giúp mìnhthuyết phục Tứ Cố Kiếm, để Đông Di thành xa rời ảnh hưởng của Nam Khánh.Nhưng nếu bây giờ Tứ Cố Kiếm muốn huyết tẩy phủ Thành chủ, điều đó đãnói lên thái độ của lão. Tiểu Hoàng đế choáng váng, cắn chặt môi dưới, im lặngđứng sau xe lăn.Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn cô, thấy khuôn mặt cô tái nhợt, trong lòng rungđộng, vỗ nhẹ vai cô an ủi. Không phải người thắng an ủi kẻ thua, chỉ là tronglòng y cũng đau nhói trước kiếm ý của cường giả trên xe lăn, hai mắt không tựchủ được nhấp nháy.o O oSau khi Tứ Cố Kiếm bước vào phủ, cảm xúc trong đôi mắt dần trở nên lạnhnhạt, không còn chút tình cảm, thậm chí cả vẻ lạnh lùng cũng không.Một số người quỳ gối trên bậc thềm đá thứ hai của phủ Thành chủ, run sợcúi đầu chào đón Kiếm Thánh đại nhân.Chỉ một cái dập đầu, đầu họ đã rơi xuống như trái cây chín rụng, lăn lônglốc trên mặt đất.Trên cổ bọn họ là vết cắt phẳng lì như bị một thanh kiếm sắc vô thượngchém đứt.Nhưng trên xe lăn, Tứ Cố Kiếm không hề cầm kiếm.o O oTiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào những cái đầu lăn trên đất, sắc mặtcàng lúc càng trắng bệch, ngay cả đôi môi mím chặt cũng tái nhợt.Tay Phạm Nhàn nắm chặt tay vịn xe lăn, gân xanh nổi lên trán, mồ hôi lạnhnhễ nhại. Y biết Tứ Cố Kiếm đến đây là để giết người, dạy y cách giết người,nhưng không ngờ vị Đại tông sư chỉ cần động ý niệm là đã cướp đi sinh mạng.Đầu lâu lăn tới góc tường, để lại vệt máu rồi dừng lại. Đôi môi Phạm Nhànkhô nứt, vô thức muốn ngăn cản hành động tiếp theo của Tứ Cố Kiếm, tay siếtchặt, ý định dừng xe lăn dưới thềm đá.Nếu phủ Thành chủ bị tàn sát, sẽ không còn bất kỳ lực lượng phản đối nàovới hiệp ước giữa Nam Khánh và Đông Di. Ngay cả các đệ tử trong Kiếm Lưkhông đồng tình với ý chí của Tứ Cố Kiếm cũng sẽ thấy vũng máu ở nơi đây,cảm nhận được sự cường đại và tàn nhẫn vô tình của vị Kiếm Thánh sư phụnày.Nhưng Phạm Nhàn vẫn không muốn dùng thủ đoạn này. Y không phảingười cổ hủ đa tình, chỉ có điều y cho rằng phủ Thành chủ chưa bao giờ là trởngại gì lớn, chỉ cần Tứ Cố Kiếm gật đầu, có vô vàn cách giải quyết khó khăn ởđây.Y không ngờ Tứ Cố Kiếm lại dùng cách đơn giản nhất, thô bạo nhất.Chẳng biết từ khi nào, xe lăn đã lên tầng thềm đá, tiến về phía sâu trong phủThành chủ.Bàn tay Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế vẫn đặt trên tay vịn xe lăn, tay họcàng ngày càng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đi dần, vì chứng kiến máu đổ ngàymột nhiều, xác chết ngã gục hai bên xe lăn ngày một đông.Có người rút đao ra can đảm, đao gãy làm đôi. Có người lao lên la hét, eođứt làm đôi. Nhiều người nhìn vị thần giết chóc trên xe lăn, chân run bần bật,không thể cử động. Họ nhớ lại truyền thuyết cách đây nhiều năm, đêm ấy TứCố Kiếm cầm kiếm vào phủ, sáng hôm sau không tìm thấy ai còn sống.Nhiều năm trôi qua, Tứ Cố Kiếm lại đến phủ Thành chủ. Lần này tay khôngkiếm, nhưng cả phủ vẫn thấm đẫm mùi máu tanh nồng nặc.Sắc mặt Phạm Nhàn ngày càng tái nhợt, chân khí bá đạo trong người đã đạtđến cực điểm nhưng chỉ thoáng chạm vào khí sát tràn ngập trong thiên địa, liềnvỡ vụn thành từng sợi, tan thành từng mảnh, tiêu tan ngay lập tức, không thể tậptrung.Thân thể Tiểu Hoàng đế run rẩy, không thể làm gì, thậm chí phải đặt tay lênxe lăn mới đứng vững. Dù là cô là một nữ đế vương cực kỳ mạnh mẽ, nhưngthấy cảnh đầu lâu và xác đứt bay lượn, cô vẫn khó chống lại loại sát khí tanhmáu này.Máu văng tung toé, vẫn tiếp tục văng.Lúc này sắc mặt Tứ Cố Kiếm còn trắng hơn cả hai người, một màu trắnghoàn toàn phi lý, như máu trong người đã chảy về một nơi nào đó, hóa thànhkiếm khí đâm xuyên thiên địa, diệt sạch trời đất, tung hoành khắp nơi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mặc dù vị Đại tông sư này sắp mất, nhưng lão vẫn không cho phép tronglãnh thổ của mình có ai dám âm mưu cấu kết với các đệ tử trong Kiếm Lư, tự ýquyết định hướng đi của Đông Di, quyết định sống chết của vô số dân chúng,trước khi lão đưa ra quyết định.Đó là việc của thần thánh, không ai được can thiệp, kể cả đại đệ tử trongKiếm Lư, kể cả phủ Thành chủ duy trì trật tự hàng ngày.Dù vị Thành chủ chỉ là họ hàng xa cuối cùng lão tìm được sau khi huyết tẩygia tộc năm ấy.Kẻ đối đầu với lão chắc chắn phải chết, đó là ý chí của tông sư. Điều nàykhông cần nhấn mạnh, chỉ là nguyên tắc tự nhiên. Lão đưa Phạm Nhàn tới chỉđể y hiểu rõ hơn mà thôi.Khi bước vào phủ Thành chủ, sắc mặt Tiểu Hoàng đế trở nên vô cùng táinhợt, như muốn trở nên trong suốt. Trong mắt cô thoáng hiện lên mất mát vàkinh hoàng, vì cô biết Tứ Cố Kiếm trên xe lăn muốn làm gì.Ngoài Vân Chi Lan, phủ Thành chủ là trợ thủ lớn nhất của Bắc Tề tại ĐôngDi thành. Tiểu Hoàng đế vẫn trông mong hai thế lực này có thể giúp mìnhthuyết phục Tứ Cố Kiếm, để Đông Di thành xa rời ảnh hưởng của Nam Khánh.Nhưng nếu bây giờ Tứ Cố Kiếm muốn huyết tẩy phủ Thành chủ, điều đó đãnói lên thái độ của lão. Tiểu Hoàng đế choáng váng, cắn chặt môi dưới, im lặngđứng sau xe lăn.Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn cô, thấy khuôn mặt cô tái nhợt, trong lòng rungđộng, vỗ nhẹ vai cô an ủi. Không phải người thắng an ủi kẻ thua, chỉ là tronglòng y cũng đau nhói trước kiếm ý của cường giả trên xe lăn, hai mắt không tựchủ được nhấp nháy.o O oSau khi Tứ Cố Kiếm bước vào phủ, cảm xúc trong đôi mắt dần trở nên lạnhnhạt, không còn chút tình cảm, thậm chí cả vẻ lạnh lùng cũng không.Một số người quỳ gối trên bậc thềm đá thứ hai của phủ Thành chủ, run sợcúi đầu chào đón Kiếm Thánh đại nhân.Chỉ một cái dập đầu, đầu họ đã rơi xuống như trái cây chín rụng, lăn lônglốc trên mặt đất.Trên cổ bọn họ là vết cắt phẳng lì như bị một thanh kiếm sắc vô thượngchém đứt.Nhưng trên xe lăn, Tứ Cố Kiếm không hề cầm kiếm.o O oTiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào những cái đầu lăn trên đất, sắc mặtcàng lúc càng trắng bệch, ngay cả đôi môi mím chặt cũng tái nhợt.Tay Phạm Nhàn nắm chặt tay vịn xe lăn, gân xanh nổi lên trán, mồ hôi lạnhnhễ nhại. Y biết Tứ Cố Kiếm đến đây là để giết người, dạy y cách giết người,nhưng không ngờ vị Đại tông sư chỉ cần động ý niệm là đã cướp đi sinh mạng.Đầu lâu lăn tới góc tường, để lại vệt máu rồi dừng lại. Đôi môi Phạm Nhànkhô nứt, vô thức muốn ngăn cản hành động tiếp theo của Tứ Cố Kiếm, tay siếtchặt, ý định dừng xe lăn dưới thềm đá.Nếu phủ Thành chủ bị tàn sát, sẽ không còn bất kỳ lực lượng phản đối nàovới hiệp ước giữa Nam Khánh và Đông Di. Ngay cả các đệ tử trong Kiếm Lưkhông đồng tình với ý chí của Tứ Cố Kiếm cũng sẽ thấy vũng máu ở nơi đây,cảm nhận được sự cường đại và tàn nhẫn vô tình của vị Kiếm Thánh sư phụnày.Nhưng Phạm Nhàn vẫn không muốn dùng thủ đoạn này. Y không phảingười cổ hủ đa tình, chỉ có điều y cho rằng phủ Thành chủ chưa bao giờ là trởngại gì lớn, chỉ cần Tứ Cố Kiếm gật đầu, có vô vàn cách giải quyết khó khăn ởđây.Y không ngờ Tứ Cố Kiếm lại dùng cách đơn giản nhất, thô bạo nhất.Chẳng biết từ khi nào, xe lăn đã lên tầng thềm đá, tiến về phía sâu trong phủThành chủ.Bàn tay Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế vẫn đặt trên tay vịn xe lăn, tay họcàng ngày càng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đi dần, vì chứng kiến máu đổ ngàymột nhiều, xác chết ngã gục hai bên xe lăn ngày một đông.Có người rút đao ra can đảm, đao gãy làm đôi. Có người lao lên la hét, eođứt làm đôi. Nhiều người nhìn vị thần giết chóc trên xe lăn, chân run bần bật,không thể cử động. Họ nhớ lại truyền thuyết cách đây nhiều năm, đêm ấy TứCố Kiếm cầm kiếm vào phủ, sáng hôm sau không tìm thấy ai còn sống.Nhiều năm trôi qua, Tứ Cố Kiếm lại đến phủ Thành chủ. Lần này tay khôngkiếm, nhưng cả phủ vẫn thấm đẫm mùi máu tanh nồng nặc.Sắc mặt Phạm Nhàn ngày càng tái nhợt, chân khí bá đạo trong người đã đạtđến cực điểm nhưng chỉ thoáng chạm vào khí sát tràn ngập trong thiên địa, liềnvỡ vụn thành từng sợi, tan thành từng mảnh, tiêu tan ngay lập tức, không thể tậptrung.Thân thể Tiểu Hoàng đế run rẩy, không thể làm gì, thậm chí phải đặt tay lênxe lăn mới đứng vững. Dù là cô là một nữ đế vương cực kỳ mạnh mẽ, nhưngthấy cảnh đầu lâu và xác đứt bay lượn, cô vẫn khó chống lại loại sát khí tanhmáu này.Máu văng tung toé, vẫn tiếp tục văng.Lúc này sắc mặt Tứ Cố Kiếm còn trắng hơn cả hai người, một màu trắnghoàn toàn phi lý, như máu trong người đã chảy về một nơi nào đó, hóa thànhkiếm khí đâm xuyên thiên địa, diệt sạch trời đất, tung hoành khắp nơi.

Chương 1623: Rút kiếm Tứ Cố tâm mờ mịt 1