Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1666: Mộ phần 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không để ý đến hắn nữa, chắp hai tay sau lưng, cùng PhạmNhược Nhược đi ra khỏi nghĩa trang dưới chân núi, bỏ lại đám thuộc hạ trungthành một đoạn khá xa. Chỉ đến khi leo lên đến lưng chừng núi Thanh Sơn, ymới quay đầu nhìn xuống vô số ngôi mộ dưới chân, thở dài nói: "Nhất tướngcông thành, vạn cốt khô."Phạm Nhược Nhược không hiểu tại sao sau khi tĩnh tâm ở Thái Bình biệtviện, huynh trưởng lại đến đây.Phạm Nhàn như đoán được muội muội đang nghĩ gì, hạ giọng giải thích: "Tamuốn dùng những người đã khuất để nhắc nhở bản thân, bây giờ ta không phảichỉ là một mình mà còn phải chịu trách nhiệm với nhiều người còn sống và đãmất. Ta cần nhìn những nấm mồ này để tỉnh táo và bình tĩnh hơn."Hai huynh muội leo qua sườn núi, sang đến bên kia. Nghe nói phong thủybên này kém hơn bên kia, nhưng cũng đầy ắp những nấm mồ, nơi yên nghỉ củatổ tiên bách tính trong thành. Lúc này, trong không khí dường như còn vươngmùi thiêu đốt.Ở khúc quanh chia cách hai bên núi xanh là vài ngôi mộ lớn, kiểu mộ bìnhthường nhưng rất rộng, xung quanh có vườn cây và binh lính canh gác. Thấy cóngười tới, mấy binh sĩ chuẩn bị lên tiếng ngăn cản nhưng liền bị mấy kiếm thủGiám Sát viện đuổi đi.Trong những ngôi mộ này là nơi yên nghỉ của Trưởng công chúa, Thái tử,Nhị hoàng tử - Phạm Nhàn đi ngang qua mộ Trưởng công chúa, mộ Thái tử,mặt không cảm xúc, nhưng cuối cùng ngoài dự đoán của Phạm Nhược Nhược,dừng lại trước mộ Nhị hoàng tử,.Lăng tẩm của Thái hậu nằm ở phía nam Thương Sơn, cách kinh đô támmươi dặm, nghe nói chiếm một diện tích rất lớn, trang trí cực kỳ xa hoa, thểhiện trọn vẹn lòng hiếu kính của Hoàng đế bệ hạ, nhưng Phạm Nhàn chưa từngđi thăm viếng lần nào.Các quan viên Giám Sát viện tản ra khắp nơi, hai huynh muội Phạm Nhànđứng yên lặng trước mộ Nhị hoàng tử. Không biết đứng bao lâu, Phạm Nhànbỗng nói: "Thật ra ta không thích ngươi lắm, bởi vì ta biết ngươi và ta là mộtloại người, giống như ngươi nói đêm hôm trước khi chết, chúng ta đầu ngữamắt lẫn nhau.""Từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã thấy rõ nụ cười ngại ngùng trên mặtngươi, biết ngươi giả dối." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn ngôi mộ, "Đương nhiên,ngươi cũng thấy nụ cười ngượng ngùng trên mặt ta và biết ta giả dối... Nhưngngươi không thể chứng minh điều đó, ngươi chỉ đoán mò thôi.""Bởi vì ta che giấu sâu hơn ngươi, nụ cười của ta còn chân thật hơn ngươi."Giọng Phạm Nhàn không lớn nhưng rất kiên quyết: "Nói về diễn xuất, trên đờinày không ai bằng được ta, vì ngay từ khi sinh ra ta đã diễn rồi.""Nụ cười ngượng ngùng? Để giả trang thành một đứa trẻ, tất nhiên phải họccách cười của trẻ con." Phạm Nhàn khẽ cúi đầu: "Nó đã thành bản năng tựnhiên của ta, ta chỉ biết cười ngượng ngùng... thật ngượng chết đi được."Rồi y ngẩng đầu nói: "Thừa Trạch à, sau này khi ta không cần cười ngượngngùng nữa, sẽ lại ghé thăm ngươi."Phạm Nhược Nhược kinh ngạc nhìn y, không hiểu sao y lại nói lung tungtrước mộ Nhị hoàng tử, nói gì về việc giả trang thành trẻ con.Phạm Nhàn duỗi vai trước ngôi mộ, y đã đứng thẳng từ lâu, nhưng khôngbiết bao giờ nụ cười ngượng ngùng trên mặt sẽ biến thành vẻ bực bối mất kiênnhẫn?Cuối cùng Phạm Nhược Nhược không nhịn được đưa tay lên trán y xem cósốt không, kết quả chạm vào chỉ thấy lạnh buốt.Phạm Nhàn giật mình, hiểu ngay muội muội đang nghĩ gì, sau đó rồi cườilớn.Nghe Phạm Nhàn phát ra tiếng cười sảng khoái hiếm thấy, Phạm NhượcNhược yên tâm, cũng cười theo, nhưng trong lòng vẫn còn bận tâm, nhìn y,không biết đằng sau tiếng cười ấy có bao nhiêu nỗi đau khổ vất vả.Phạm Nhàn bình tĩnh lại, ôn hòa hỏi: "Hôm nay ta đã làm xong những việccần làm, muốn phát cuồng cũng xong rồi. Lúc trước muội nói trong kinh cóchuyện, rốt cuộc là chuyện gì?Phạm Nhược Nhược do dự một lát rồi nói nhỏ: "Là tiểu thư họ Tôn đến phủtìm huynh, may mắn là tẩu tẩu không có nhà... khiến Đằng Đại Gia gấp đến độchẳng có cách nào.”"Tôn... Tôn...? Cô nương nhà Tôn Kính Tu?" Phạm Nhàn sửng sốt một lúcmới nói: "Một tiểu thư khuê các, sao lại làm náo loạn đến thế?"Đương nhiên là tiểu thư Tôn gia từng giúp Phạm Nhàn rất nhiều trong cuộcphản loạn ở kinh đô. Nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ tính cách cô gái này, dù có mêmẩn Thạch Đầu kỳ đến đâu cũng không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy."Cô ấy đến là vì phụ thân thì phải?" Phạm Nhược Nhược thử hỏi, "Có vẻnhư bên Tôn đại nhân gặp chuyện gì đó, trong lúc gấp gáp không còn cách nào,nên Tôn tiểu thư cũng bị phải ép đến tìm huynh."Một cơn gió thổi qua núi, làm vạt áo Phạm Nhàn bay phần phật, khiến hànglông mày của y nhíu lại. Y không nhịn được mắng vài câu gì đó, nhưng giọngnhỏ quá nên Phạm Nhược Nhược đứng bên cạnh cũng không nghe rõ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không để ý đến hắn nữa, chắp hai tay sau lưng, cùng PhạmNhược Nhược đi ra khỏi nghĩa trang dưới chân núi, bỏ lại đám thuộc hạ trungthành một đoạn khá xa. Chỉ đến khi leo lên đến lưng chừng núi Thanh Sơn, ymới quay đầu nhìn xuống vô số ngôi mộ dưới chân, thở dài nói: "Nhất tướngcông thành, vạn cốt khô."Phạm Nhược Nhược không hiểu tại sao sau khi tĩnh tâm ở Thái Bình biệtviện, huynh trưởng lại đến đây.Phạm Nhàn như đoán được muội muội đang nghĩ gì, hạ giọng giải thích: "Tamuốn dùng những người đã khuất để nhắc nhở bản thân, bây giờ ta không phảichỉ là một mình mà còn phải chịu trách nhiệm với nhiều người còn sống và đãmất. Ta cần nhìn những nấm mồ này để tỉnh táo và bình tĩnh hơn."Hai huynh muội leo qua sườn núi, sang đến bên kia. Nghe nói phong thủybên này kém hơn bên kia, nhưng cũng đầy ắp những nấm mồ, nơi yên nghỉ củatổ tiên bách tính trong thành. Lúc này, trong không khí dường như còn vươngmùi thiêu đốt.Ở khúc quanh chia cách hai bên núi xanh là vài ngôi mộ lớn, kiểu mộ bìnhthường nhưng rất rộng, xung quanh có vườn cây và binh lính canh gác. Thấy cóngười tới, mấy binh sĩ chuẩn bị lên tiếng ngăn cản nhưng liền bị mấy kiếm thủGiám Sát viện đuổi đi.Trong những ngôi mộ này là nơi yên nghỉ của Trưởng công chúa, Thái tử,Nhị hoàng tử - Phạm Nhàn đi ngang qua mộ Trưởng công chúa, mộ Thái tử,mặt không cảm xúc, nhưng cuối cùng ngoài dự đoán của Phạm Nhược Nhược,dừng lại trước mộ Nhị hoàng tử,.Lăng tẩm của Thái hậu nằm ở phía nam Thương Sơn, cách kinh đô támmươi dặm, nghe nói chiếm một diện tích rất lớn, trang trí cực kỳ xa hoa, thểhiện trọn vẹn lòng hiếu kính của Hoàng đế bệ hạ, nhưng Phạm Nhàn chưa từngđi thăm viếng lần nào.Các quan viên Giám Sát viện tản ra khắp nơi, hai huynh muội Phạm Nhànđứng yên lặng trước mộ Nhị hoàng tử. Không biết đứng bao lâu, Phạm Nhànbỗng nói: "Thật ra ta không thích ngươi lắm, bởi vì ta biết ngươi và ta là mộtloại người, giống như ngươi nói đêm hôm trước khi chết, chúng ta đầu ngữamắt lẫn nhau.""Từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã thấy rõ nụ cười ngại ngùng trên mặtngươi, biết ngươi giả dối." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn ngôi mộ, "Đương nhiên,ngươi cũng thấy nụ cười ngượng ngùng trên mặt ta và biết ta giả dối... Nhưngngươi không thể chứng minh điều đó, ngươi chỉ đoán mò thôi.""Bởi vì ta che giấu sâu hơn ngươi, nụ cười của ta còn chân thật hơn ngươi."Giọng Phạm Nhàn không lớn nhưng rất kiên quyết: "Nói về diễn xuất, trên đờinày không ai bằng được ta, vì ngay từ khi sinh ra ta đã diễn rồi.""Nụ cười ngượng ngùng? Để giả trang thành một đứa trẻ, tất nhiên phải họccách cười của trẻ con." Phạm Nhàn khẽ cúi đầu: "Nó đã thành bản năng tựnhiên của ta, ta chỉ biết cười ngượng ngùng... thật ngượng chết đi được."Rồi y ngẩng đầu nói: "Thừa Trạch à, sau này khi ta không cần cười ngượngngùng nữa, sẽ lại ghé thăm ngươi."Phạm Nhược Nhược kinh ngạc nhìn y, không hiểu sao y lại nói lung tungtrước mộ Nhị hoàng tử, nói gì về việc giả trang thành trẻ con.Phạm Nhàn duỗi vai trước ngôi mộ, y đã đứng thẳng từ lâu, nhưng khôngbiết bao giờ nụ cười ngượng ngùng trên mặt sẽ biến thành vẻ bực bối mất kiênnhẫn?Cuối cùng Phạm Nhược Nhược không nhịn được đưa tay lên trán y xem cósốt không, kết quả chạm vào chỉ thấy lạnh buốt.Phạm Nhàn giật mình, hiểu ngay muội muội đang nghĩ gì, sau đó rồi cườilớn.Nghe Phạm Nhàn phát ra tiếng cười sảng khoái hiếm thấy, Phạm NhượcNhược yên tâm, cũng cười theo, nhưng trong lòng vẫn còn bận tâm, nhìn y,không biết đằng sau tiếng cười ấy có bao nhiêu nỗi đau khổ vất vả.Phạm Nhàn bình tĩnh lại, ôn hòa hỏi: "Hôm nay ta đã làm xong những việccần làm, muốn phát cuồng cũng xong rồi. Lúc trước muội nói trong kinh cóchuyện, rốt cuộc là chuyện gì?Phạm Nhược Nhược do dự một lát rồi nói nhỏ: "Là tiểu thư họ Tôn đến phủtìm huynh, may mắn là tẩu tẩu không có nhà... khiến Đằng Đại Gia gấp đến độchẳng có cách nào.”"Tôn... Tôn...? Cô nương nhà Tôn Kính Tu?" Phạm Nhàn sửng sốt một lúcmới nói: "Một tiểu thư khuê các, sao lại làm náo loạn đến thế?"Đương nhiên là tiểu thư Tôn gia từng giúp Phạm Nhàn rất nhiều trong cuộcphản loạn ở kinh đô. Nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ tính cách cô gái này, dù có mêmẩn Thạch Đầu kỳ đến đâu cũng không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy."Cô ấy đến là vì phụ thân thì phải?" Phạm Nhược Nhược thử hỏi, "Có vẻnhư bên Tôn đại nhân gặp chuyện gì đó, trong lúc gấp gáp không còn cách nào,nên Tôn tiểu thư cũng bị phải ép đến tìm huynh."Một cơn gió thổi qua núi, làm vạt áo Phạm Nhàn bay phần phật, khiến hànglông mày của y nhíu lại. Y không nhịn được mắng vài câu gì đó, nhưng giọngnhỏ quá nên Phạm Nhược Nhược đứng bên cạnh cũng không nghe rõ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không để ý đến hắn nữa, chắp hai tay sau lưng, cùng PhạmNhược Nhược đi ra khỏi nghĩa trang dưới chân núi, bỏ lại đám thuộc hạ trungthành một đoạn khá xa. Chỉ đến khi leo lên đến lưng chừng núi Thanh Sơn, ymới quay đầu nhìn xuống vô số ngôi mộ dưới chân, thở dài nói: "Nhất tướngcông thành, vạn cốt khô."Phạm Nhược Nhược không hiểu tại sao sau khi tĩnh tâm ở Thái Bình biệtviện, huynh trưởng lại đến đây.Phạm Nhàn như đoán được muội muội đang nghĩ gì, hạ giọng giải thích: "Tamuốn dùng những người đã khuất để nhắc nhở bản thân, bây giờ ta không phảichỉ là một mình mà còn phải chịu trách nhiệm với nhiều người còn sống và đãmất. Ta cần nhìn những nấm mồ này để tỉnh táo và bình tĩnh hơn."Hai huynh muội leo qua sườn núi, sang đến bên kia. Nghe nói phong thủybên này kém hơn bên kia, nhưng cũng đầy ắp những nấm mồ, nơi yên nghỉ củatổ tiên bách tính trong thành. Lúc này, trong không khí dường như còn vươngmùi thiêu đốt.Ở khúc quanh chia cách hai bên núi xanh là vài ngôi mộ lớn, kiểu mộ bìnhthường nhưng rất rộng, xung quanh có vườn cây và binh lính canh gác. Thấy cóngười tới, mấy binh sĩ chuẩn bị lên tiếng ngăn cản nhưng liền bị mấy kiếm thủGiám Sát viện đuổi đi.Trong những ngôi mộ này là nơi yên nghỉ của Trưởng công chúa, Thái tử,Nhị hoàng tử - Phạm Nhàn đi ngang qua mộ Trưởng công chúa, mộ Thái tử,mặt không cảm xúc, nhưng cuối cùng ngoài dự đoán của Phạm Nhược Nhược,dừng lại trước mộ Nhị hoàng tử,.Lăng tẩm của Thái hậu nằm ở phía nam Thương Sơn, cách kinh đô támmươi dặm, nghe nói chiếm một diện tích rất lớn, trang trí cực kỳ xa hoa, thểhiện trọn vẹn lòng hiếu kính của Hoàng đế bệ hạ, nhưng Phạm Nhàn chưa từngđi thăm viếng lần nào.Các quan viên Giám Sát viện tản ra khắp nơi, hai huynh muội Phạm Nhànđứng yên lặng trước mộ Nhị hoàng tử. Không biết đứng bao lâu, Phạm Nhànbỗng nói: "Thật ra ta không thích ngươi lắm, bởi vì ta biết ngươi và ta là mộtloại người, giống như ngươi nói đêm hôm trước khi chết, chúng ta đầu ngữamắt lẫn nhau.""Từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã thấy rõ nụ cười ngại ngùng trên mặtngươi, biết ngươi giả dối." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn ngôi mộ, "Đương nhiên,ngươi cũng thấy nụ cười ngượng ngùng trên mặt ta và biết ta giả dối... Nhưngngươi không thể chứng minh điều đó, ngươi chỉ đoán mò thôi.""Bởi vì ta che giấu sâu hơn ngươi, nụ cười của ta còn chân thật hơn ngươi."Giọng Phạm Nhàn không lớn nhưng rất kiên quyết: "Nói về diễn xuất, trên đờinày không ai bằng được ta, vì ngay từ khi sinh ra ta đã diễn rồi.""Nụ cười ngượng ngùng? Để giả trang thành một đứa trẻ, tất nhiên phải họccách cười của trẻ con." Phạm Nhàn khẽ cúi đầu: "Nó đã thành bản năng tựnhiên của ta, ta chỉ biết cười ngượng ngùng... thật ngượng chết đi được."Rồi y ngẩng đầu nói: "Thừa Trạch à, sau này khi ta không cần cười ngượngngùng nữa, sẽ lại ghé thăm ngươi."Phạm Nhược Nhược kinh ngạc nhìn y, không hiểu sao y lại nói lung tungtrước mộ Nhị hoàng tử, nói gì về việc giả trang thành trẻ con.Phạm Nhàn duỗi vai trước ngôi mộ, y đã đứng thẳng từ lâu, nhưng khôngbiết bao giờ nụ cười ngượng ngùng trên mặt sẽ biến thành vẻ bực bối mất kiênnhẫn?Cuối cùng Phạm Nhược Nhược không nhịn được đưa tay lên trán y xem cósốt không, kết quả chạm vào chỉ thấy lạnh buốt.Phạm Nhàn giật mình, hiểu ngay muội muội đang nghĩ gì, sau đó rồi cườilớn.Nghe Phạm Nhàn phát ra tiếng cười sảng khoái hiếm thấy, Phạm NhượcNhược yên tâm, cũng cười theo, nhưng trong lòng vẫn còn bận tâm, nhìn y,không biết đằng sau tiếng cười ấy có bao nhiêu nỗi đau khổ vất vả.Phạm Nhàn bình tĩnh lại, ôn hòa hỏi: "Hôm nay ta đã làm xong những việccần làm, muốn phát cuồng cũng xong rồi. Lúc trước muội nói trong kinh cóchuyện, rốt cuộc là chuyện gì?Phạm Nhược Nhược do dự một lát rồi nói nhỏ: "Là tiểu thư họ Tôn đến phủtìm huynh, may mắn là tẩu tẩu không có nhà... khiến Đằng Đại Gia gấp đến độchẳng có cách nào.”"Tôn... Tôn...? Cô nương nhà Tôn Kính Tu?" Phạm Nhàn sửng sốt một lúcmới nói: "Một tiểu thư khuê các, sao lại làm náo loạn đến thế?"Đương nhiên là tiểu thư Tôn gia từng giúp Phạm Nhàn rất nhiều trong cuộcphản loạn ở kinh đô. Nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ tính cách cô gái này, dù có mêmẩn Thạch Đầu kỳ đến đâu cũng không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy."Cô ấy đến là vì phụ thân thì phải?" Phạm Nhược Nhược thử hỏi, "Có vẻnhư bên Tôn đại nhân gặp chuyện gì đó, trong lúc gấp gáp không còn cách nào,nên Tôn tiểu thư cũng bị phải ép đến tìm huynh."Một cơn gió thổi qua núi, làm vạt áo Phạm Nhàn bay phần phật, khiến hànglông mày của y nhíu lại. Y không nhịn được mắng vài câu gì đó, nhưng giọngnhỏ quá nên Phạm Nhược Nhược đứng bên cạnh cũng không nghe rõ.

Chương 1666: Mộ phần 3