Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1667: Lôi đài phân ly 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm nay Phạm Nhàn đã bộc lộ hết cảm xúc, đau thương và quyết tâm,những suy nghĩ ấy giờ đã đông cứng trong đầu. Thêm vào đó, muội muội kể lýdo thực sự mình tìm y, nên y sẽ không ở lại bãi tha ma nữa. Đoàn người nhanhchóng lên xe ngựa, về kinh đô. Trên đường đi, Phạm Nhàn nghiêm túc lắngnghe muội muội kể chuyện gì đã xảy ra trong phủ hôm nay. Hàng lông mày caulại dần thư giãn, vì mọi chuyện đơn giản hơn tưởng tượng, không đáng kể.Thực ra việc liên quan đến Phủ doãn Kinh Đô phủ vốn nên coi là đại sự,nhưng với Phạm Nhàn bây giờ, những tranh chấp trên quan trường không đángkể, chỉ là chút rắc rối mà thôi."Cô ấy đến vào buổi sáng, trong miệng chỉ nói đến việc bái kiến Quận chúanương nương, nhưng theo lời thuật lại của Đằng Đại Gia, xem ra ánh mắt Tôntiểu thư, chỉ e vẫn muốn tìm gặp huynh." Phạm Nhược Nhược hạ hạ giọng nói:"Tẩu tẩu vào cung, trong phủ không có người chủ trì công việc, thêm vào đócũng biết thân phận của cô nương này hơi nhạy cảm, nên tìm đến đầu củamuội.""Có gì mà nhạy cảm?" Phạm Nhàn nhướng mày, vô cùng mất tự nhiên nói:"Nếu không nhớ nhầm, tuổi tác của Tôn tiểu thư cũng chỉ lớn hơn chút ít so vớiNhu Gia, đến phủ nói chuyện với bọn muội một chút cũng chẳng quá đáng.""Muội không hề có ý đó." Phạm Nhược Nhược liếc mắt một cái đã nhìnthấu vẻ mất tự nhiên trên mặt huynh trưởng, cười nói: "Có điều ngày kia TônKính Tu sửa soạn tiệc mừng thọ, nếu muốn mời huynh đi dự, đáng lẽ chính hắnphải tự mình viết thư mời, sao lại nhờ con gái chưa chồng của mình tới làm việcđó.""Sao y lại viết thư mời ta." Phạm Nhàn bật cười: "Hắn sợ ta còn không kịp,coi như ta đã hủy hoại thanh danh cả đời của hắn rồi. Hơn nữa, chỉ là quan lạitam phẩm, cho dù muốn tổ chức long trọng cũng không phiền đến đầu ta.""Chắc chắn là có việc cầu cạnh huynh." Phạm Nhược Nhược cúi đầu suynghĩ một lát rồi nói: "Chẳng qua không rõ rốt cuộc là chuyện rắc rối gì."Phạm Nhàn hơi sững sờ. Vài tháng nay, toàn bộ tâm trí của y đều đặt ởhướng Đông Di, ít chú ý về phía kinh đô, không rõ có biến động gì. Có điều bâygiờ bốn bể yên ổn, triều đình Khánh Quốc ổn định dị thường, làm sao lại có kẻchủ động gây rối?Nghĩ một lát, y vén rèm cửa sổ lên, liếc mắt ra hiệu với Mộc Phong Nhi.Mộc Phong Nhi hiểu ý, cưỡi ngựa đến gần xe ngựa, cúi đầu nghe Phạm Nhàndặn dò, liên tục gật đầu.o O oĐoàn xe vào kinh đô, vòng quanh đại lộ phía nam rồi đi vào trong, im lặngdừng lại ở cổng phụ. Phạm Nhàn dẫn theo muội muội xuống xe, nhìn quanh bốnphía, như kẻ trộm lặng lẽ lẻn vào bên trong. Vào đến vườn, cũng không vội vãđi ra hiên gặp vị tiểu thư họ Tôn kia, trái lại còn làm bí mật trốn vào thư phòngyên tĩnh thứ ba.Phạm Nhược Nhược kinh ngạc nhìn y, nghĩ thầm dọc đường trên xe ngựa,rõ ràng y rất để tâm đến việc của Kinh Đô phủ. Rõ ràng Tôn tiểu thư đang ởngay đại sảnh kia, trực tiếp hỏi rõ là được, sao lại phải trốn ở đây?Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt của muội muội, cười tự giễu nói: "Dù sao cũng làmột thiếu nữ chưa chồng, ta công khai đi gặp cô ấy như thế, thật sự có phần bấttiện."Phạm Nhược Nhược phì cười một tiếng rồi nói: "Huynh còn e ngại chuyệnnày sao? Nếu thực sự hiểu biết về phép tắc nam nữ, ba năm trước đây huynh đãkhông trốn trong phòng khuê của Tôn tiểu thư mấy ngày như vậy." Lời vừa thốtra, gương mặt cô cũng không khỏi ửng hồng, chớp mắt nhìn huynh trưởng, cườití tởn hỏi: "Không chỉ có muội, ngay cả tẩu tẩu Tư Tư cũng rất tò mò, mấy đêmhôm đó, huynh ở trong phòng khuê của tiểu thư nhà họ Tôn... đã ngủ ra sao?"Phạm Nhàn không cười cũng chẳng tức giận, chỉ thở dài đầy bất đắc dĩ:"Một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết bị những lời đồn đại này quấy rầy, đó làlỗi của ta, mỗi lần nghĩ đến lại cảm thấy có lỗi. Muội còn lôi chuyện này ra đùacợt, thật sự quá đáng."Phạm Nhược Nhược vô cùng kính trọng huynh trưởng, vừa nghe vậy lập tứcim lặng, nhưng trong lòng vẫn tò mò không thôi. Ba năm trước, kinh đô phảnloạn, Phạm Nhàn ẩn náu trong khuê phòng của Kinh Đô phủ, âm thầm sắp đặtcho Hắc Kỵ vào kinh, chuẩn bị ngày sau vùng dậy, đồng thời cũng thu phụcđược Kinh Đô phủ, đây là giai thoại truyền kỳ nhất kinh đô trong những nămgần đây.Rất nhiều người đồn đại về mối quan hệ giữa Tiểu Phạm đại nhân và con gáicủa Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu. Tại sao vị tiểu thư kia lại dám liềumình như vậy, phản bội phụ thân để giúp Phạm Nhàn? Và sau đó Phạm Nhàntại sao lại ra sức bảo vệ cho Tôn Kính Tu, chỉ nhớ công lao của ông ta chứkhông truy cứu tội mưu phản?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm nay Phạm Nhàn đã bộc lộ hết cảm xúc, đau thương và quyết tâm,những suy nghĩ ấy giờ đã đông cứng trong đầu. Thêm vào đó, muội muội kể lýdo thực sự mình tìm y, nên y sẽ không ở lại bãi tha ma nữa. Đoàn người nhanhchóng lên xe ngựa, về kinh đô. Trên đường đi, Phạm Nhàn nghiêm túc lắngnghe muội muội kể chuyện gì đã xảy ra trong phủ hôm nay. Hàng lông mày caulại dần thư giãn, vì mọi chuyện đơn giản hơn tưởng tượng, không đáng kể.Thực ra việc liên quan đến Phủ doãn Kinh Đô phủ vốn nên coi là đại sự,nhưng với Phạm Nhàn bây giờ, những tranh chấp trên quan trường không đángkể, chỉ là chút rắc rối mà thôi."Cô ấy đến vào buổi sáng, trong miệng chỉ nói đến việc bái kiến Quận chúanương nương, nhưng theo lời thuật lại của Đằng Đại Gia, xem ra ánh mắt Tôntiểu thư, chỉ e vẫn muốn tìm gặp huynh." Phạm Nhược Nhược hạ hạ giọng nói:"Tẩu tẩu vào cung, trong phủ không có người chủ trì công việc, thêm vào đócũng biết thân phận của cô nương này hơi nhạy cảm, nên tìm đến đầu củamuội.""Có gì mà nhạy cảm?" Phạm Nhàn nhướng mày, vô cùng mất tự nhiên nói:"Nếu không nhớ nhầm, tuổi tác của Tôn tiểu thư cũng chỉ lớn hơn chút ít so vớiNhu Gia, đến phủ nói chuyện với bọn muội một chút cũng chẳng quá đáng.""Muội không hề có ý đó." Phạm Nhược Nhược liếc mắt một cái đã nhìnthấu vẻ mất tự nhiên trên mặt huynh trưởng, cười nói: "Có điều ngày kia TônKính Tu sửa soạn tiệc mừng thọ, nếu muốn mời huynh đi dự, đáng lẽ chính hắnphải tự mình viết thư mời, sao lại nhờ con gái chưa chồng của mình tới làm việcđó.""Sao y lại viết thư mời ta." Phạm Nhàn bật cười: "Hắn sợ ta còn không kịp,coi như ta đã hủy hoại thanh danh cả đời của hắn rồi. Hơn nữa, chỉ là quan lạitam phẩm, cho dù muốn tổ chức long trọng cũng không phiền đến đầu ta.""Chắc chắn là có việc cầu cạnh huynh." Phạm Nhược Nhược cúi đầu suynghĩ một lát rồi nói: "Chẳng qua không rõ rốt cuộc là chuyện rắc rối gì."Phạm Nhàn hơi sững sờ. Vài tháng nay, toàn bộ tâm trí của y đều đặt ởhướng Đông Di, ít chú ý về phía kinh đô, không rõ có biến động gì. Có điều bâygiờ bốn bể yên ổn, triều đình Khánh Quốc ổn định dị thường, làm sao lại có kẻchủ động gây rối?Nghĩ một lát, y vén rèm cửa sổ lên, liếc mắt ra hiệu với Mộc Phong Nhi.Mộc Phong Nhi hiểu ý, cưỡi ngựa đến gần xe ngựa, cúi đầu nghe Phạm Nhàndặn dò, liên tục gật đầu.o O oĐoàn xe vào kinh đô, vòng quanh đại lộ phía nam rồi đi vào trong, im lặngdừng lại ở cổng phụ. Phạm Nhàn dẫn theo muội muội xuống xe, nhìn quanh bốnphía, như kẻ trộm lặng lẽ lẻn vào bên trong. Vào đến vườn, cũng không vội vãđi ra hiên gặp vị tiểu thư họ Tôn kia, trái lại còn làm bí mật trốn vào thư phòngyên tĩnh thứ ba.Phạm Nhược Nhược kinh ngạc nhìn y, nghĩ thầm dọc đường trên xe ngựa,rõ ràng y rất để tâm đến việc của Kinh Đô phủ. Rõ ràng Tôn tiểu thư đang ởngay đại sảnh kia, trực tiếp hỏi rõ là được, sao lại phải trốn ở đây?Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt của muội muội, cười tự giễu nói: "Dù sao cũng làmột thiếu nữ chưa chồng, ta công khai đi gặp cô ấy như thế, thật sự có phần bấttiện."Phạm Nhược Nhược phì cười một tiếng rồi nói: "Huynh còn e ngại chuyệnnày sao? Nếu thực sự hiểu biết về phép tắc nam nữ, ba năm trước đây huynh đãkhông trốn trong phòng khuê của Tôn tiểu thư mấy ngày như vậy." Lời vừa thốtra, gương mặt cô cũng không khỏi ửng hồng, chớp mắt nhìn huynh trưởng, cườití tởn hỏi: "Không chỉ có muội, ngay cả tẩu tẩu Tư Tư cũng rất tò mò, mấy đêmhôm đó, huynh ở trong phòng khuê của tiểu thư nhà họ Tôn... đã ngủ ra sao?"Phạm Nhàn không cười cũng chẳng tức giận, chỉ thở dài đầy bất đắc dĩ:"Một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết bị những lời đồn đại này quấy rầy, đó làlỗi của ta, mỗi lần nghĩ đến lại cảm thấy có lỗi. Muội còn lôi chuyện này ra đùacợt, thật sự quá đáng."Phạm Nhược Nhược vô cùng kính trọng huynh trưởng, vừa nghe vậy lập tứcim lặng, nhưng trong lòng vẫn tò mò không thôi. Ba năm trước, kinh đô phảnloạn, Phạm Nhàn ẩn náu trong khuê phòng của Kinh Đô phủ, âm thầm sắp đặtcho Hắc Kỵ vào kinh, chuẩn bị ngày sau vùng dậy, đồng thời cũng thu phụcđược Kinh Đô phủ, đây là giai thoại truyền kỳ nhất kinh đô trong những nămgần đây.Rất nhiều người đồn đại về mối quan hệ giữa Tiểu Phạm đại nhân và con gáicủa Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu. Tại sao vị tiểu thư kia lại dám liềumình như vậy, phản bội phụ thân để giúp Phạm Nhàn? Và sau đó Phạm Nhàntại sao lại ra sức bảo vệ cho Tôn Kính Tu, chỉ nhớ công lao của ông ta chứkhông truy cứu tội mưu phản?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm nay Phạm Nhàn đã bộc lộ hết cảm xúc, đau thương và quyết tâm,những suy nghĩ ấy giờ đã đông cứng trong đầu. Thêm vào đó, muội muội kể lýdo thực sự mình tìm y, nên y sẽ không ở lại bãi tha ma nữa. Đoàn người nhanhchóng lên xe ngựa, về kinh đô. Trên đường đi, Phạm Nhàn nghiêm túc lắngnghe muội muội kể chuyện gì đã xảy ra trong phủ hôm nay. Hàng lông mày caulại dần thư giãn, vì mọi chuyện đơn giản hơn tưởng tượng, không đáng kể.Thực ra việc liên quan đến Phủ doãn Kinh Đô phủ vốn nên coi là đại sự,nhưng với Phạm Nhàn bây giờ, những tranh chấp trên quan trường không đángkể, chỉ là chút rắc rối mà thôi."Cô ấy đến vào buổi sáng, trong miệng chỉ nói đến việc bái kiến Quận chúanương nương, nhưng theo lời thuật lại của Đằng Đại Gia, xem ra ánh mắt Tôntiểu thư, chỉ e vẫn muốn tìm gặp huynh." Phạm Nhược Nhược hạ hạ giọng nói:"Tẩu tẩu vào cung, trong phủ không có người chủ trì công việc, thêm vào đócũng biết thân phận của cô nương này hơi nhạy cảm, nên tìm đến đầu củamuội.""Có gì mà nhạy cảm?" Phạm Nhàn nhướng mày, vô cùng mất tự nhiên nói:"Nếu không nhớ nhầm, tuổi tác của Tôn tiểu thư cũng chỉ lớn hơn chút ít so vớiNhu Gia, đến phủ nói chuyện với bọn muội một chút cũng chẳng quá đáng.""Muội không hề có ý đó." Phạm Nhược Nhược liếc mắt một cái đã nhìnthấu vẻ mất tự nhiên trên mặt huynh trưởng, cười nói: "Có điều ngày kia TônKính Tu sửa soạn tiệc mừng thọ, nếu muốn mời huynh đi dự, đáng lẽ chính hắnphải tự mình viết thư mời, sao lại nhờ con gái chưa chồng của mình tới làm việcđó.""Sao y lại viết thư mời ta." Phạm Nhàn bật cười: "Hắn sợ ta còn không kịp,coi như ta đã hủy hoại thanh danh cả đời của hắn rồi. Hơn nữa, chỉ là quan lạitam phẩm, cho dù muốn tổ chức long trọng cũng không phiền đến đầu ta.""Chắc chắn là có việc cầu cạnh huynh." Phạm Nhược Nhược cúi đầu suynghĩ một lát rồi nói: "Chẳng qua không rõ rốt cuộc là chuyện rắc rối gì."Phạm Nhàn hơi sững sờ. Vài tháng nay, toàn bộ tâm trí của y đều đặt ởhướng Đông Di, ít chú ý về phía kinh đô, không rõ có biến động gì. Có điều bâygiờ bốn bể yên ổn, triều đình Khánh Quốc ổn định dị thường, làm sao lại có kẻchủ động gây rối?Nghĩ một lát, y vén rèm cửa sổ lên, liếc mắt ra hiệu với Mộc Phong Nhi.Mộc Phong Nhi hiểu ý, cưỡi ngựa đến gần xe ngựa, cúi đầu nghe Phạm Nhàndặn dò, liên tục gật đầu.o O oĐoàn xe vào kinh đô, vòng quanh đại lộ phía nam rồi đi vào trong, im lặngdừng lại ở cổng phụ. Phạm Nhàn dẫn theo muội muội xuống xe, nhìn quanh bốnphía, như kẻ trộm lặng lẽ lẻn vào bên trong. Vào đến vườn, cũng không vội vãđi ra hiên gặp vị tiểu thư họ Tôn kia, trái lại còn làm bí mật trốn vào thư phòngyên tĩnh thứ ba.Phạm Nhược Nhược kinh ngạc nhìn y, nghĩ thầm dọc đường trên xe ngựa,rõ ràng y rất để tâm đến việc của Kinh Đô phủ. Rõ ràng Tôn tiểu thư đang ởngay đại sảnh kia, trực tiếp hỏi rõ là được, sao lại phải trốn ở đây?Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt của muội muội, cười tự giễu nói: "Dù sao cũng làmột thiếu nữ chưa chồng, ta công khai đi gặp cô ấy như thế, thật sự có phần bấttiện."Phạm Nhược Nhược phì cười một tiếng rồi nói: "Huynh còn e ngại chuyệnnày sao? Nếu thực sự hiểu biết về phép tắc nam nữ, ba năm trước đây huynh đãkhông trốn trong phòng khuê của Tôn tiểu thư mấy ngày như vậy." Lời vừa thốtra, gương mặt cô cũng không khỏi ửng hồng, chớp mắt nhìn huynh trưởng, cườití tởn hỏi: "Không chỉ có muội, ngay cả tẩu tẩu Tư Tư cũng rất tò mò, mấy đêmhôm đó, huynh ở trong phòng khuê của tiểu thư nhà họ Tôn... đã ngủ ra sao?"Phạm Nhàn không cười cũng chẳng tức giận, chỉ thở dài đầy bất đắc dĩ:"Một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết bị những lời đồn đại này quấy rầy, đó làlỗi của ta, mỗi lần nghĩ đến lại cảm thấy có lỗi. Muội còn lôi chuyện này ra đùacợt, thật sự quá đáng."Phạm Nhược Nhược vô cùng kính trọng huynh trưởng, vừa nghe vậy lập tứcim lặng, nhưng trong lòng vẫn tò mò không thôi. Ba năm trước, kinh đô phảnloạn, Phạm Nhàn ẩn náu trong khuê phòng của Kinh Đô phủ, âm thầm sắp đặtcho Hắc Kỵ vào kinh, chuẩn bị ngày sau vùng dậy, đồng thời cũng thu phụcđược Kinh Đô phủ, đây là giai thoại truyền kỳ nhất kinh đô trong những nămgần đây.Rất nhiều người đồn đại về mối quan hệ giữa Tiểu Phạm đại nhân và con gáicủa Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu. Tại sao vị tiểu thư kia lại dám liềumình như vậy, phản bội phụ thân để giúp Phạm Nhàn? Và sau đó Phạm Nhàntại sao lại ra sức bảo vệ cho Tôn Kính Tu, chỉ nhớ công lao của ông ta chứkhông truy cứu tội mưu phản?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑