Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1699: Nông dân, sơn trang, chút ruộng đất 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mất cả ngày lo những việc này, hoàng hôn Phạm Nhàn rời Vị Châu, biếnmất trong sắc trời đỏ như máu. Từ đó, không chỉ bộ hạ ở Giang Nam mất dấuPhạm Nhàn, ngay cả thân tín trong Giám Sát viện và Khải Niên tiểu tổ cũngvậy.Một cao thủ trẻ tuổi cửu phẩm đắm chìm cả đời trong Giám Sát viện, cảitrang kỹ càng rồi lên đường, hoàn toàn có thể tránh mắt người. Như thế, PhạmNhàn biến mất.o O oKhông biết bao nhiêu ngày trôi qua, xuân ý đã trong đại lục sâu thẳm khônggì hơn nổi. Một bóng dáng phong trần mệt mỏi xuất hiện ở khe núi biên giớiBắc Tề và Đông Di.Nơi đây hẻo lánh nhưng giao thông không mấy lạc hậu, vì từng là conđường buôn bán trung chuyển; tuy bị bỏ hoang lâu năm, đã biến mất trên bản đồcùng tâm trí nhiều người.Nhìn từ bên ngoài ngọn núi, nơi đây im ắng, chỉ có tiếng chó sủa, gà gáy, vàbóng nông phu trên đường làng. Đêm đã khuya nhưng họ dường như không cầnđèn mà vẫn nhìn rõ lối mòn trơn trượt dưới chân.Bóng người lặng lẽ vượt qua những nông phu, bước vào trong núi.Con đường uốn lượn như Ngư Tràng, vòng vèo men theo sườn núi. Bóngngười mệt mỏi cứ thế bước đi, không biết bao lâu, áo quần đẫm sương đêm,giày vải giẫm gãy cành khô. Cuối cùng leo tới giữa sườn núi. Trước mắt vẫn làcảnh hoang vu nhưng chỉ cần quay đầu là thấy vô số ngọn đèn lung linh, biếtbao sơn trang hoa viên, và các tòa kiến trúc mới tinh giữa sơn cốc như một phépmàu.Bóng người ném cây gậy tre xuống, nhìn ánh đèn dưới chân núi, trong lòngxúc động đến nỗi mắt ươn ướt.Bởi vì y biết bao nhiêu tâm huyết và tài lực đã bỏ ra để tạo nên cảnh tượngẩn sau làng quê này, không biết có bao nhiêu người đang cống hiến cho nó.Giống như những nông dân y từng gặp trước núi.Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ mười, Phạm Nhàn lần đầu đến Thập Giathôn, ngôi làng hẻo lánh mà y gọi là Ngư Tràng. Làng miền núi xa xôi nhưngđèn đuốc lung linh trong đêm khuya át cả sao trời, khiến lòng người xúc động.Thập Gia thôn chắc chắn không chỉ mười nhà, từ đường cái vào khe núi,những hộ dân ven ruộng đã vượt xa con số đó. Những người nông dân thực ra làngười canh gác, ngăn chặn lối vào núi, bảo vệ bí mật trong núi.Phạm Nhàn có thể xuyên qua hàng rào này, dễ dàng vào Thập Gia thôn bởivì chính y là người sắp xếp hệ thống phòng thủ chặt chẽ này. Sự kết hợp trí tuệcủa vô số quan lại Nhị Xử và Lục Xử Giám Sát viện thực sự hiệu quả. Dĩ nhiên,khi Phạm Nhàn lên kế hoạch, các quan lại chỉ biết mỗi phần việc nhỏ của mình,không hề biết các bản vẽ đó được hiện thực hóa ở ngôi làng nhỏ phía đông bắc.Leo theo con đường nhỏ trên núi, vừa qua một ao nhỏ, các tòa nhà chằngchịt hiện rõ dưới ánh sao.Phạm Nhàn trong lòng xao động, đứng lặng tại chỗ, trong lòng cảm khái,nghĩ thầm ngay cả nếu có người ngoài vô tình lọt vào đây, chỉ thấy các tòa lầungoài, cũng sẽ tưởng là trang viên của của đại phú gia trên núi.Y vừa dừng bước, thân hình hiện ra dưới ánh sao, lập tức hàng chục mũi têntừ bóng tối nhô ra nhắm thẳng vào y.Phạm Nhàn cúi đầu, che khuất khuôn mặt trong bóng tối, kéo mũ áo che đầurồi lấy tấm lệnh bài nhỏ trong lưng quần ra, quay về phía những cây nỏ mangsát ý uy nghiêm đáng sợ này.Một người trông có vẻ giống quản gia bước ra từ trong đêm, cẩn thận tiếnlại gần Phạm Nhàn, nhận lấy tấm lệnh bài, nhìn kỹ một hồi lâu mới phất tay rahiệu cho những mũi tên biến mất.Quản gia dẫn đường, đưa Phạm Nhàn đi qua các lối đá xanh giữa các sânviện, đến một nơi vắng vẻ. Xác nhận không ai để ý, hắn mới quỳ xuống, kíchđộng nói: "Bái kiến Đề ti đại nhân."Phạm Nhàn mỉm cười nhìn y, thành viên nhóm đầu tiên của tiểu đội, cũng làtrợ thủ đắc lực mà năm xưa Vương Khải Niên giúp mình thu nạp, đã hơn 2 nămkhông gặp. Rõ ràng vị mật thám này không ngờ Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiệnở đây, cho nên vô cùng phấn khởi."Những năm qua vất vả cho ngươi rồi." Phạm Nhàn nói với quản gia: "Tạmthời đừng tiết lộ tin tức ta đến. Đưa ta gặp các lão chưởng quỹ trước đã.""Vâng." Quản gia cung kính cúi đầu, đột nhiên nói: "Lão đại nhân cũng vừađến đây."Phạm Nhàn giật mình, hỏi: "Chuyện khi nào?""Tám ngày trước."“Mau dẫn ta đi gặp ông ấy.”o O oHai bóng người u ám đi giữa ánh sao, bước qua những kiến trúc của ThậpGia thôn. Phạm Nhàn lặng lẽ đánh giá các tòa nhà có chiều cao khác thường,các cửa sổ và chỗ thông gió đặc biệt, tự hỏi bên trong đã sắp đặt đồ đạc hay vẫntrống rỗng.Mặc dù mọi thứ ở đây đều do tiền bạc của y xây dựng từng chút một, nhưngvấn đề quan trọng nên suốt hai năm qua Phạm Nhàn cắt đứt mọi liên lạc. Kể cảthuộc hạ trung thành nhất ở Giang Nam cũng không hề hay biết y lại cất giấumột ngôi làng như thế này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mất cả ngày lo những việc này, hoàng hôn Phạm Nhàn rời Vị Châu, biếnmất trong sắc trời đỏ như máu. Từ đó, không chỉ bộ hạ ở Giang Nam mất dấuPhạm Nhàn, ngay cả thân tín trong Giám Sát viện và Khải Niên tiểu tổ cũngvậy.Một cao thủ trẻ tuổi cửu phẩm đắm chìm cả đời trong Giám Sát viện, cảitrang kỹ càng rồi lên đường, hoàn toàn có thể tránh mắt người. Như thế, PhạmNhàn biến mất.o O oKhông biết bao nhiêu ngày trôi qua, xuân ý đã trong đại lục sâu thẳm khônggì hơn nổi. Một bóng dáng phong trần mệt mỏi xuất hiện ở khe núi biên giớiBắc Tề và Đông Di.Nơi đây hẻo lánh nhưng giao thông không mấy lạc hậu, vì từng là conđường buôn bán trung chuyển; tuy bị bỏ hoang lâu năm, đã biến mất trên bản đồcùng tâm trí nhiều người.Nhìn từ bên ngoài ngọn núi, nơi đây im ắng, chỉ có tiếng chó sủa, gà gáy, vàbóng nông phu trên đường làng. Đêm đã khuya nhưng họ dường như không cầnđèn mà vẫn nhìn rõ lối mòn trơn trượt dưới chân.Bóng người lặng lẽ vượt qua những nông phu, bước vào trong núi.Con đường uốn lượn như Ngư Tràng, vòng vèo men theo sườn núi. Bóngngười mệt mỏi cứ thế bước đi, không biết bao lâu, áo quần đẫm sương đêm,giày vải giẫm gãy cành khô. Cuối cùng leo tới giữa sườn núi. Trước mắt vẫn làcảnh hoang vu nhưng chỉ cần quay đầu là thấy vô số ngọn đèn lung linh, biếtbao sơn trang hoa viên, và các tòa kiến trúc mới tinh giữa sơn cốc như một phépmàu.Bóng người ném cây gậy tre xuống, nhìn ánh đèn dưới chân núi, trong lòngxúc động đến nỗi mắt ươn ướt.Bởi vì y biết bao nhiêu tâm huyết và tài lực đã bỏ ra để tạo nên cảnh tượngẩn sau làng quê này, không biết có bao nhiêu người đang cống hiến cho nó.Giống như những nông dân y từng gặp trước núi.Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ mười, Phạm Nhàn lần đầu đến Thập Giathôn, ngôi làng hẻo lánh mà y gọi là Ngư Tràng. Làng miền núi xa xôi nhưngđèn đuốc lung linh trong đêm khuya át cả sao trời, khiến lòng người xúc động.Thập Gia thôn chắc chắn không chỉ mười nhà, từ đường cái vào khe núi,những hộ dân ven ruộng đã vượt xa con số đó. Những người nông dân thực ra làngười canh gác, ngăn chặn lối vào núi, bảo vệ bí mật trong núi.Phạm Nhàn có thể xuyên qua hàng rào này, dễ dàng vào Thập Gia thôn bởivì chính y là người sắp xếp hệ thống phòng thủ chặt chẽ này. Sự kết hợp trí tuệcủa vô số quan lại Nhị Xử và Lục Xử Giám Sát viện thực sự hiệu quả. Dĩ nhiên,khi Phạm Nhàn lên kế hoạch, các quan lại chỉ biết mỗi phần việc nhỏ của mình,không hề biết các bản vẽ đó được hiện thực hóa ở ngôi làng nhỏ phía đông bắc.Leo theo con đường nhỏ trên núi, vừa qua một ao nhỏ, các tòa nhà chằngchịt hiện rõ dưới ánh sao.Phạm Nhàn trong lòng xao động, đứng lặng tại chỗ, trong lòng cảm khái,nghĩ thầm ngay cả nếu có người ngoài vô tình lọt vào đây, chỉ thấy các tòa lầungoài, cũng sẽ tưởng là trang viên của của đại phú gia trên núi.Y vừa dừng bước, thân hình hiện ra dưới ánh sao, lập tức hàng chục mũi têntừ bóng tối nhô ra nhắm thẳng vào y.Phạm Nhàn cúi đầu, che khuất khuôn mặt trong bóng tối, kéo mũ áo che đầurồi lấy tấm lệnh bài nhỏ trong lưng quần ra, quay về phía những cây nỏ mangsát ý uy nghiêm đáng sợ này.Một người trông có vẻ giống quản gia bước ra từ trong đêm, cẩn thận tiếnlại gần Phạm Nhàn, nhận lấy tấm lệnh bài, nhìn kỹ một hồi lâu mới phất tay rahiệu cho những mũi tên biến mất.Quản gia dẫn đường, đưa Phạm Nhàn đi qua các lối đá xanh giữa các sânviện, đến một nơi vắng vẻ. Xác nhận không ai để ý, hắn mới quỳ xuống, kíchđộng nói: "Bái kiến Đề ti đại nhân."Phạm Nhàn mỉm cười nhìn y, thành viên nhóm đầu tiên của tiểu đội, cũng làtrợ thủ đắc lực mà năm xưa Vương Khải Niên giúp mình thu nạp, đã hơn 2 nămkhông gặp. Rõ ràng vị mật thám này không ngờ Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiệnở đây, cho nên vô cùng phấn khởi."Những năm qua vất vả cho ngươi rồi." Phạm Nhàn nói với quản gia: "Tạmthời đừng tiết lộ tin tức ta đến. Đưa ta gặp các lão chưởng quỹ trước đã.""Vâng." Quản gia cung kính cúi đầu, đột nhiên nói: "Lão đại nhân cũng vừađến đây."Phạm Nhàn giật mình, hỏi: "Chuyện khi nào?""Tám ngày trước."“Mau dẫn ta đi gặp ông ấy.”o O oHai bóng người u ám đi giữa ánh sao, bước qua những kiến trúc của ThậpGia thôn. Phạm Nhàn lặng lẽ đánh giá các tòa nhà có chiều cao khác thường,các cửa sổ và chỗ thông gió đặc biệt, tự hỏi bên trong đã sắp đặt đồ đạc hay vẫntrống rỗng.Mặc dù mọi thứ ở đây đều do tiền bạc của y xây dựng từng chút một, nhưngvấn đề quan trọng nên suốt hai năm qua Phạm Nhàn cắt đứt mọi liên lạc. Kể cảthuộc hạ trung thành nhất ở Giang Nam cũng không hề hay biết y lại cất giấumột ngôi làng như thế này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mất cả ngày lo những việc này, hoàng hôn Phạm Nhàn rời Vị Châu, biếnmất trong sắc trời đỏ như máu. Từ đó, không chỉ bộ hạ ở Giang Nam mất dấuPhạm Nhàn, ngay cả thân tín trong Giám Sát viện và Khải Niên tiểu tổ cũngvậy.Một cao thủ trẻ tuổi cửu phẩm đắm chìm cả đời trong Giám Sát viện, cảitrang kỹ càng rồi lên đường, hoàn toàn có thể tránh mắt người. Như thế, PhạmNhàn biến mất.o O oKhông biết bao nhiêu ngày trôi qua, xuân ý đã trong đại lục sâu thẳm khônggì hơn nổi. Một bóng dáng phong trần mệt mỏi xuất hiện ở khe núi biên giớiBắc Tề và Đông Di.Nơi đây hẻo lánh nhưng giao thông không mấy lạc hậu, vì từng là conđường buôn bán trung chuyển; tuy bị bỏ hoang lâu năm, đã biến mất trên bản đồcùng tâm trí nhiều người.Nhìn từ bên ngoài ngọn núi, nơi đây im ắng, chỉ có tiếng chó sủa, gà gáy, vàbóng nông phu trên đường làng. Đêm đã khuya nhưng họ dường như không cầnđèn mà vẫn nhìn rõ lối mòn trơn trượt dưới chân.Bóng người lặng lẽ vượt qua những nông phu, bước vào trong núi.Con đường uốn lượn như Ngư Tràng, vòng vèo men theo sườn núi. Bóngngười mệt mỏi cứ thế bước đi, không biết bao lâu, áo quần đẫm sương đêm,giày vải giẫm gãy cành khô. Cuối cùng leo tới giữa sườn núi. Trước mắt vẫn làcảnh hoang vu nhưng chỉ cần quay đầu là thấy vô số ngọn đèn lung linh, biếtbao sơn trang hoa viên, và các tòa kiến trúc mới tinh giữa sơn cốc như một phépmàu.Bóng người ném cây gậy tre xuống, nhìn ánh đèn dưới chân núi, trong lòngxúc động đến nỗi mắt ươn ướt.Bởi vì y biết bao nhiêu tâm huyết và tài lực đã bỏ ra để tạo nên cảnh tượngẩn sau làng quê này, không biết có bao nhiêu người đang cống hiến cho nó.Giống như những nông dân y từng gặp trước núi.Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ mười, Phạm Nhàn lần đầu đến Thập Giathôn, ngôi làng hẻo lánh mà y gọi là Ngư Tràng. Làng miền núi xa xôi nhưngđèn đuốc lung linh trong đêm khuya át cả sao trời, khiến lòng người xúc động.Thập Gia thôn chắc chắn không chỉ mười nhà, từ đường cái vào khe núi,những hộ dân ven ruộng đã vượt xa con số đó. Những người nông dân thực ra làngười canh gác, ngăn chặn lối vào núi, bảo vệ bí mật trong núi.Phạm Nhàn có thể xuyên qua hàng rào này, dễ dàng vào Thập Gia thôn bởivì chính y là người sắp xếp hệ thống phòng thủ chặt chẽ này. Sự kết hợp trí tuệcủa vô số quan lại Nhị Xử và Lục Xử Giám Sát viện thực sự hiệu quả. Dĩ nhiên,khi Phạm Nhàn lên kế hoạch, các quan lại chỉ biết mỗi phần việc nhỏ của mình,không hề biết các bản vẽ đó được hiện thực hóa ở ngôi làng nhỏ phía đông bắc.Leo theo con đường nhỏ trên núi, vừa qua một ao nhỏ, các tòa nhà chằngchịt hiện rõ dưới ánh sao.Phạm Nhàn trong lòng xao động, đứng lặng tại chỗ, trong lòng cảm khái,nghĩ thầm ngay cả nếu có người ngoài vô tình lọt vào đây, chỉ thấy các tòa lầungoài, cũng sẽ tưởng là trang viên của của đại phú gia trên núi.Y vừa dừng bước, thân hình hiện ra dưới ánh sao, lập tức hàng chục mũi têntừ bóng tối nhô ra nhắm thẳng vào y.Phạm Nhàn cúi đầu, che khuất khuôn mặt trong bóng tối, kéo mũ áo che đầurồi lấy tấm lệnh bài nhỏ trong lưng quần ra, quay về phía những cây nỏ mangsát ý uy nghiêm đáng sợ này.Một người trông có vẻ giống quản gia bước ra từ trong đêm, cẩn thận tiếnlại gần Phạm Nhàn, nhận lấy tấm lệnh bài, nhìn kỹ một hồi lâu mới phất tay rahiệu cho những mũi tên biến mất.Quản gia dẫn đường, đưa Phạm Nhàn đi qua các lối đá xanh giữa các sânviện, đến một nơi vắng vẻ. Xác nhận không ai để ý, hắn mới quỳ xuống, kíchđộng nói: "Bái kiến Đề ti đại nhân."Phạm Nhàn mỉm cười nhìn y, thành viên nhóm đầu tiên của tiểu đội, cũng làtrợ thủ đắc lực mà năm xưa Vương Khải Niên giúp mình thu nạp, đã hơn 2 nămkhông gặp. Rõ ràng vị mật thám này không ngờ Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiệnở đây, cho nên vô cùng phấn khởi."Những năm qua vất vả cho ngươi rồi." Phạm Nhàn nói với quản gia: "Tạmthời đừng tiết lộ tin tức ta đến. Đưa ta gặp các lão chưởng quỹ trước đã.""Vâng." Quản gia cung kính cúi đầu, đột nhiên nói: "Lão đại nhân cũng vừađến đây."Phạm Nhàn giật mình, hỏi: "Chuyện khi nào?""Tám ngày trước."“Mau dẫn ta đi gặp ông ấy.”o O oHai bóng người u ám đi giữa ánh sao, bước qua những kiến trúc của ThậpGia thôn. Phạm Nhàn lặng lẽ đánh giá các tòa nhà có chiều cao khác thường,các cửa sổ và chỗ thông gió đặc biệt, tự hỏi bên trong đã sắp đặt đồ đạc hay vẫntrống rỗng.Mặc dù mọi thứ ở đây đều do tiền bạc của y xây dựng từng chút một, nhưngvấn đề quan trọng nên suốt hai năm qua Phạm Nhàn cắt đứt mọi liên lạc. Kể cảthuộc hạ trung thành nhất ở Giang Nam cũng không hề hay biết y lại cất giấumột ngôi làng như thế này.

Chương 1699: Nông dân, sơn trang, chút ruộng đất 3