Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1700: Thập Gia thôn 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây cũng là lần đầu Phạm Nhàn tự mình đến nơi nên trong lòng vừa cảmđộng vừa tò mò, không biết sau hơn 2 năm những con người, đồng tiền và bảnvẽ kia đã biến nơi đây thành gì.Hai người đi vào một gian nhà nhỏ trong làng. Trong phòng vẫn còn ánhđèn lờ mờ chiếu rọi, kéo cái bóng Phạm Nhàn thành một đường dài trên nền đá.Phạm Nhàn thì thầm vài câu, mật thám của Khải Niên tiểu tổ kia mỉm cười rồilui ra, cũng không bố trí ai chăm sóc. Bởi nếu có kẻ xâm nhập Thập Gia thôn,đe dọa Phạm Nhàn, thì có đưa ai tới canh cũng vô dụng.Phạm Nhàn sửa sang y phục rồi bước vào, quỳ trước nam nhân trung niênnghiêm nghị sau bàn, cung kính làm đại lễ: "Hài nhi bái kiến phụ thân."Nguyên Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến không ở Đạm Châu phụng dưỡngmẫu thân hay dẫn Liễu thị du ngoạn trên miển mà xuất hiện tại ngôi làng nhỏbiên giới Đông Di và Bắc Tề. Thật là một cảnh tượng khó tin.Phạm Thượng thư nhìn con trai, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi lậptức trở nên phức tạp. Ông mỉm cười, đỡ con dậy. Dù đã hơn hai năm không gặp,đại lễ của Phạm Nhàn vẫn xứng đáng, nhưng nguyên Thượng thư biết con traimình không phải là người thích quỳ lạy, nên cũng đoán ra được điều gì đó từ cáiquỳ này.Nhưng Phạm Kiến không hỏi, cũng như Phạm Nhàn không nhắc đến nhữnggì đã đoán biết về hy sinh thê thảm của Phạm phủ để bảo vệ y."Sao phụ thân lại tự mình đến đây?" Phạm Nhàn đỡ cha ngồi xuống ghế,nhìn mái tóc bạc phơ trên đầu ông, trong lòng bùi ngùi. Theo tuổi tác, phụ thâncũng nên về quê dưỡng lão, nhưng vì y mà hai năm qua vẫn phải vất vả, đặcbiệt là việc trực tiếp đến Thập Gia thôn khiến y không khỏi kinh ngạc.Phạm Kiến mỉm cười: "Dù ở Đạm Châu, vi phụ vẫn có thể điều hành việcxây dựng nơi này, nhưng sau ba năm chuẩn bị, Thập Gia thôn đã sẵn sàng. Nếucon thực sự có quyết tâm xây dựng lại Nội Khố ở đây, ta không đến cai quảntrực tiếp thì khó mà yên tâm được."Nội Khố khố thứ hai? Nguyên ra Thập Gia thôn hẻo lánh này lại chở đựngtham vọng lớn lao đến thế của Phạm Nhàn!Từ khi kinh đô nổi loạn, Phạm Nhàn đã âm thầm cứu giúp mấy vị lãochưởng quỹ của Khánh Dư đường rời kinh, thêm vào đó là việc y chủ trì NộiKhố lâu năm, đã từ vài năm trước sao chép một bản kỹ thuật yếu quyết của NộiKhố vùng Mân Bắc, cộng thêm quyền lực và tài lực hiện tại của y, cùng vớinhững điều bẩm sinh trong linh hồn xuyên không này, nếu trời thật sự cho ymười năm thời gian, không biết có thể biến ngôi làng núi hẻo lánh này thành tòaNội Khố thứ hai hay không.Nội Khố là gì? Chính là nền tảng chống đỡ sức mạnh quân sự hùng cườngba mươi năm của Khánh Quốc, là nguồn tài lực vô tận để Hoàng đế KhánhQuốc bổ sung quốc khố và sinh kế dân chúng. Có thể nói mà không sợ quá lời,Nội Khố chính là một trong hai đại căn nguyên làm nên sự hùng mạnh củaKhánh Quốc, thứ có lẽ tất nhiên là bản thân Hoàng đế bệ hạ.Nhưng Phạm Nhàn lại muốn tái thiết một tòa Nội Khố bên ngoài lãnh thổKhánh Quốc!Chắc chắn đây là quyết định trọng đại nhất trong cuộc đời Phạm Nhàn. Nếurất nhiều năm sau quyết định này thật sự trở thành hiện thực, cả thiên hạ sẽ vìviệc này mà thay đổi dáng vẻ, và Khánh Quốc sẽ mất đi vốn liếng tiếu ngạothiên hạ.Rốt cuộc Phạm Nhàn định làm gì?o O oHiện tại tình hình thiên hạ rất rối rắm phức tạp, hơn nữa việc này liên quantrực tiếp tới gốc rễ sức mạnh của Khánh Quốc, vì thế trong hai năm qua, chacon Phạm Kiến và Phạm Nhàn đã làm việc cực kì bí mật, tiến triển chậm rãi, chỉmong không thu hút sự chú ý của thiên hạ, chứ không đòi hỏi tốc độ.Nếu như trong tương lai thực sự xuất hiện một tòa Nội Khố thứ hai ở bênngoài lãnh thổ Khánh Quốc, chắc chắn sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến nềnquốc lực của Khánh Quốc. Vì thế, Phạm Nhàn che giấu việc này khỏi mọingười trong thiên hạ, chỉ dám thận trọng âm thầm bàn bạc với phụ thân."Ngài rời Đạm Châu đã lâu, sợ rằng sẽ dấy lên nghi vấn." Phạm Nhànkhông vội bàn luận vấn đề tòa Nội Khố thứ hai với phụ thân, mà lo lắng nói.Mặc dù Phạm Kiến đã về hưu, nhưng xét theo thủ đoạn mượn kiếm giết hạihơn trăm Hổ Vệ của Hoàng đế bệ hạ, có thể thấy ngài không mấy tin tưởng vịthân tín cùng nhau trưởng thành từ thuở nhỏ này. Chắc hẳn trong Đạm Châuthành đã có nhiều tai mắt triều đình, nếu Phạm Kiến không cam tâm về hưudưỡng lão tại đây, tin tức ông rời khỏi Đạm Châu chắc chắn sẽ nhanh chóngtruyền về kinh."Giám Sát viện của con đã kiểm tra Đạm Châu một lượt, người của vi phụcũng kiểm tra thêm một lần nữa." Phạm Kiến nhìn con cười hiền hòa: "Hoàngđế bệ hạ trông như không thể đánh bại, nhưng dù sao hắn cũng chẳng phải thần,sức lực có hạn, không thể nắm bắt mọi biến động nhỏ trên đời, nhất là khi conđang lừa dối hắn. Còn việc cha rời Đạm Châu, vốn chỉ là đi Đông Di du ngoạnmà thôi."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây cũng là lần đầu Phạm Nhàn tự mình đến nơi nên trong lòng vừa cảmđộng vừa tò mò, không biết sau hơn 2 năm những con người, đồng tiền và bảnvẽ kia đã biến nơi đây thành gì.Hai người đi vào một gian nhà nhỏ trong làng. Trong phòng vẫn còn ánhđèn lờ mờ chiếu rọi, kéo cái bóng Phạm Nhàn thành một đường dài trên nền đá.Phạm Nhàn thì thầm vài câu, mật thám của Khải Niên tiểu tổ kia mỉm cười rồilui ra, cũng không bố trí ai chăm sóc. Bởi nếu có kẻ xâm nhập Thập Gia thôn,đe dọa Phạm Nhàn, thì có đưa ai tới canh cũng vô dụng.Phạm Nhàn sửa sang y phục rồi bước vào, quỳ trước nam nhân trung niênnghiêm nghị sau bàn, cung kính làm đại lễ: "Hài nhi bái kiến phụ thân."Nguyên Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến không ở Đạm Châu phụng dưỡngmẫu thân hay dẫn Liễu thị du ngoạn trên miển mà xuất hiện tại ngôi làng nhỏbiên giới Đông Di và Bắc Tề. Thật là một cảnh tượng khó tin.Phạm Thượng thư nhìn con trai, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi lậptức trở nên phức tạp. Ông mỉm cười, đỡ con dậy. Dù đã hơn hai năm không gặp,đại lễ của Phạm Nhàn vẫn xứng đáng, nhưng nguyên Thượng thư biết con traimình không phải là người thích quỳ lạy, nên cũng đoán ra được điều gì đó từ cáiquỳ này.Nhưng Phạm Kiến không hỏi, cũng như Phạm Nhàn không nhắc đến nhữnggì đã đoán biết về hy sinh thê thảm của Phạm phủ để bảo vệ y."Sao phụ thân lại tự mình đến đây?" Phạm Nhàn đỡ cha ngồi xuống ghế,nhìn mái tóc bạc phơ trên đầu ông, trong lòng bùi ngùi. Theo tuổi tác, phụ thâncũng nên về quê dưỡng lão, nhưng vì y mà hai năm qua vẫn phải vất vả, đặcbiệt là việc trực tiếp đến Thập Gia thôn khiến y không khỏi kinh ngạc.Phạm Kiến mỉm cười: "Dù ở Đạm Châu, vi phụ vẫn có thể điều hành việcxây dựng nơi này, nhưng sau ba năm chuẩn bị, Thập Gia thôn đã sẵn sàng. Nếucon thực sự có quyết tâm xây dựng lại Nội Khố ở đây, ta không đến cai quảntrực tiếp thì khó mà yên tâm được."Nội Khố khố thứ hai? Nguyên ra Thập Gia thôn hẻo lánh này lại chở đựngtham vọng lớn lao đến thế của Phạm Nhàn!Từ khi kinh đô nổi loạn, Phạm Nhàn đã âm thầm cứu giúp mấy vị lãochưởng quỹ của Khánh Dư đường rời kinh, thêm vào đó là việc y chủ trì NộiKhố lâu năm, đã từ vài năm trước sao chép một bản kỹ thuật yếu quyết của NộiKhố vùng Mân Bắc, cộng thêm quyền lực và tài lực hiện tại của y, cùng vớinhững điều bẩm sinh trong linh hồn xuyên không này, nếu trời thật sự cho ymười năm thời gian, không biết có thể biến ngôi làng núi hẻo lánh này thành tòaNội Khố thứ hai hay không.Nội Khố là gì? Chính là nền tảng chống đỡ sức mạnh quân sự hùng cườngba mươi năm của Khánh Quốc, là nguồn tài lực vô tận để Hoàng đế KhánhQuốc bổ sung quốc khố và sinh kế dân chúng. Có thể nói mà không sợ quá lời,Nội Khố chính là một trong hai đại căn nguyên làm nên sự hùng mạnh củaKhánh Quốc, thứ có lẽ tất nhiên là bản thân Hoàng đế bệ hạ.Nhưng Phạm Nhàn lại muốn tái thiết một tòa Nội Khố bên ngoài lãnh thổKhánh Quốc!Chắc chắn đây là quyết định trọng đại nhất trong cuộc đời Phạm Nhàn. Nếurất nhiều năm sau quyết định này thật sự trở thành hiện thực, cả thiên hạ sẽ vìviệc này mà thay đổi dáng vẻ, và Khánh Quốc sẽ mất đi vốn liếng tiếu ngạothiên hạ.Rốt cuộc Phạm Nhàn định làm gì?o O oHiện tại tình hình thiên hạ rất rối rắm phức tạp, hơn nữa việc này liên quantrực tiếp tới gốc rễ sức mạnh của Khánh Quốc, vì thế trong hai năm qua, chacon Phạm Kiến và Phạm Nhàn đã làm việc cực kì bí mật, tiến triển chậm rãi, chỉmong không thu hút sự chú ý của thiên hạ, chứ không đòi hỏi tốc độ.Nếu như trong tương lai thực sự xuất hiện một tòa Nội Khố thứ hai ở bênngoài lãnh thổ Khánh Quốc, chắc chắn sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến nềnquốc lực của Khánh Quốc. Vì thế, Phạm Nhàn che giấu việc này khỏi mọingười trong thiên hạ, chỉ dám thận trọng âm thầm bàn bạc với phụ thân."Ngài rời Đạm Châu đã lâu, sợ rằng sẽ dấy lên nghi vấn." Phạm Nhànkhông vội bàn luận vấn đề tòa Nội Khố thứ hai với phụ thân, mà lo lắng nói.Mặc dù Phạm Kiến đã về hưu, nhưng xét theo thủ đoạn mượn kiếm giết hạihơn trăm Hổ Vệ của Hoàng đế bệ hạ, có thể thấy ngài không mấy tin tưởng vịthân tín cùng nhau trưởng thành từ thuở nhỏ này. Chắc hẳn trong Đạm Châuthành đã có nhiều tai mắt triều đình, nếu Phạm Kiến không cam tâm về hưudưỡng lão tại đây, tin tức ông rời khỏi Đạm Châu chắc chắn sẽ nhanh chóngtruyền về kinh."Giám Sát viện của con đã kiểm tra Đạm Châu một lượt, người của vi phụcũng kiểm tra thêm một lần nữa." Phạm Kiến nhìn con cười hiền hòa: "Hoàngđế bệ hạ trông như không thể đánh bại, nhưng dù sao hắn cũng chẳng phải thần,sức lực có hạn, không thể nắm bắt mọi biến động nhỏ trên đời, nhất là khi conđang lừa dối hắn. Còn việc cha rời Đạm Châu, vốn chỉ là đi Đông Di du ngoạnmà thôi."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây cũng là lần đầu Phạm Nhàn tự mình đến nơi nên trong lòng vừa cảmđộng vừa tò mò, không biết sau hơn 2 năm những con người, đồng tiền và bảnvẽ kia đã biến nơi đây thành gì.Hai người đi vào một gian nhà nhỏ trong làng. Trong phòng vẫn còn ánhđèn lờ mờ chiếu rọi, kéo cái bóng Phạm Nhàn thành một đường dài trên nền đá.Phạm Nhàn thì thầm vài câu, mật thám của Khải Niên tiểu tổ kia mỉm cười rồilui ra, cũng không bố trí ai chăm sóc. Bởi nếu có kẻ xâm nhập Thập Gia thôn,đe dọa Phạm Nhàn, thì có đưa ai tới canh cũng vô dụng.Phạm Nhàn sửa sang y phục rồi bước vào, quỳ trước nam nhân trung niênnghiêm nghị sau bàn, cung kính làm đại lễ: "Hài nhi bái kiến phụ thân."Nguyên Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến không ở Đạm Châu phụng dưỡngmẫu thân hay dẫn Liễu thị du ngoạn trên miển mà xuất hiện tại ngôi làng nhỏbiên giới Đông Di và Bắc Tề. Thật là một cảnh tượng khó tin.Phạm Thượng thư nhìn con trai, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi lậptức trở nên phức tạp. Ông mỉm cười, đỡ con dậy. Dù đã hơn hai năm không gặp,đại lễ của Phạm Nhàn vẫn xứng đáng, nhưng nguyên Thượng thư biết con traimình không phải là người thích quỳ lạy, nên cũng đoán ra được điều gì đó từ cáiquỳ này.Nhưng Phạm Kiến không hỏi, cũng như Phạm Nhàn không nhắc đến nhữnggì đã đoán biết về hy sinh thê thảm của Phạm phủ để bảo vệ y."Sao phụ thân lại tự mình đến đây?" Phạm Nhàn đỡ cha ngồi xuống ghế,nhìn mái tóc bạc phơ trên đầu ông, trong lòng bùi ngùi. Theo tuổi tác, phụ thâncũng nên về quê dưỡng lão, nhưng vì y mà hai năm qua vẫn phải vất vả, đặcbiệt là việc trực tiếp đến Thập Gia thôn khiến y không khỏi kinh ngạc.Phạm Kiến mỉm cười: "Dù ở Đạm Châu, vi phụ vẫn có thể điều hành việcxây dựng nơi này, nhưng sau ba năm chuẩn bị, Thập Gia thôn đã sẵn sàng. Nếucon thực sự có quyết tâm xây dựng lại Nội Khố ở đây, ta không đến cai quảntrực tiếp thì khó mà yên tâm được."Nội Khố khố thứ hai? Nguyên ra Thập Gia thôn hẻo lánh này lại chở đựngtham vọng lớn lao đến thế của Phạm Nhàn!Từ khi kinh đô nổi loạn, Phạm Nhàn đã âm thầm cứu giúp mấy vị lãochưởng quỹ của Khánh Dư đường rời kinh, thêm vào đó là việc y chủ trì NộiKhố lâu năm, đã từ vài năm trước sao chép một bản kỹ thuật yếu quyết của NộiKhố vùng Mân Bắc, cộng thêm quyền lực và tài lực hiện tại của y, cùng vớinhững điều bẩm sinh trong linh hồn xuyên không này, nếu trời thật sự cho ymười năm thời gian, không biết có thể biến ngôi làng núi hẻo lánh này thành tòaNội Khố thứ hai hay không.Nội Khố là gì? Chính là nền tảng chống đỡ sức mạnh quân sự hùng cườngba mươi năm của Khánh Quốc, là nguồn tài lực vô tận để Hoàng đế KhánhQuốc bổ sung quốc khố và sinh kế dân chúng. Có thể nói mà không sợ quá lời,Nội Khố chính là một trong hai đại căn nguyên làm nên sự hùng mạnh củaKhánh Quốc, thứ có lẽ tất nhiên là bản thân Hoàng đế bệ hạ.Nhưng Phạm Nhàn lại muốn tái thiết một tòa Nội Khố bên ngoài lãnh thổKhánh Quốc!Chắc chắn đây là quyết định trọng đại nhất trong cuộc đời Phạm Nhàn. Nếurất nhiều năm sau quyết định này thật sự trở thành hiện thực, cả thiên hạ sẽ vìviệc này mà thay đổi dáng vẻ, và Khánh Quốc sẽ mất đi vốn liếng tiếu ngạothiên hạ.Rốt cuộc Phạm Nhàn định làm gì?o O oHiện tại tình hình thiên hạ rất rối rắm phức tạp, hơn nữa việc này liên quantrực tiếp tới gốc rễ sức mạnh của Khánh Quốc, vì thế trong hai năm qua, chacon Phạm Kiến và Phạm Nhàn đã làm việc cực kì bí mật, tiến triển chậm rãi, chỉmong không thu hút sự chú ý của thiên hạ, chứ không đòi hỏi tốc độ.Nếu như trong tương lai thực sự xuất hiện một tòa Nội Khố thứ hai ở bênngoài lãnh thổ Khánh Quốc, chắc chắn sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến nềnquốc lực của Khánh Quốc. Vì thế, Phạm Nhàn che giấu việc này khỏi mọingười trong thiên hạ, chỉ dám thận trọng âm thầm bàn bạc với phụ thân."Ngài rời Đạm Châu đã lâu, sợ rằng sẽ dấy lên nghi vấn." Phạm Nhànkhông vội bàn luận vấn đề tòa Nội Khố thứ hai với phụ thân, mà lo lắng nói.Mặc dù Phạm Kiến đã về hưu, nhưng xét theo thủ đoạn mượn kiếm giết hạihơn trăm Hổ Vệ của Hoàng đế bệ hạ, có thể thấy ngài không mấy tin tưởng vịthân tín cùng nhau trưởng thành từ thuở nhỏ này. Chắc hẳn trong Đạm Châuthành đã có nhiều tai mắt triều đình, nếu Phạm Kiến không cam tâm về hưudưỡng lão tại đây, tin tức ông rời khỏi Đạm Châu chắc chắn sẽ nhanh chóngtruyền về kinh."Giám Sát viện của con đã kiểm tra Đạm Châu một lượt, người của vi phụcũng kiểm tra thêm một lần nữa." Phạm Kiến nhìn con cười hiền hòa: "Hoàngđế bệ hạ trông như không thể đánh bại, nhưng dù sao hắn cũng chẳng phải thần,sức lực có hạn, không thể nắm bắt mọi biến động nhỏ trên đời, nhất là khi conđang lừa dối hắn. Còn việc cha rời Đạm Châu, vốn chỉ là đi Đông Di du ngoạnmà thôi."

Chương 1700: Thập Gia thôn 1