Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1701: Thập Gia thôn 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nụ cười của nguyên Thượng thư hơi thú vị: "Trước khi vào bộ Hộ, cha vốnđã nổi tiếng là người phóng đãng trong kinh đô, nay đã về hưu, đi vẽ vời cáctiểu mỹ nhân Đông Di cũng là chuyện bình thường. Hoàng đế bệ hạ không thểvì lý do này mà nổi giận lôi đình được.""Vẫn chưa ổn.""Cha chỉ đến thỉnh thoảng xem xét, theo dõi tiến độ mà thôi."Phạm Nhàn nhìn phụ thân, vừa lo lắng vừa hối hận. Y vốn không mongmuốn phụ thân cùng Trần Bình Bình liên lụy vào việc vô cùng nguy hiểm này,có điều ban đầu y hoàn toàn chẳng có manh mối gì về Thập Gia thôn. Làm saocó thể từ tái thiết Nội Khố từ hư vô được? Dù có sẵn các lão chưởng quỹ từngtham gia xây dựng Nội Khố Mân Bắc của Diệp gia, cùng với bao nhiêu ghi chépvề công nghệ, thậm chí cả bố trí tam đại phường của toàn bộ Nội Khố Mân Bắc,y vẫn cảm thấy lúng túng.Đêm trước khi rời kinh, Phạm Thượng thư đã trò chuyện cả đêm với y, giảitỏa rất nhiều nghi vấn.Khi phát hiện con mình nhân cơ hội Trưởng công chúa khởi binh định cứucác lão chưởng quỹ Khánh Dư Đường ra ngoài, ông đã hiểu Phạm Nhàn đangsuy nghĩ gì, nên thẳng thắn nói:"Xây dựng lại một Nội Khố còn khó khăn hơn con tưởng. Đây là việc sẽlung lay nền tảng quốc gia Khánh Quốc và thay đổi cục diện thiên hạ." Ôngnghiêm túc răn dạy: "Vi phụ vốn là người Khánh Quốc, tất nhiên không muốncon làm thế. Nhưng nếu con có thể thuyết phục được ta, ta sẽ lo liệu khâu đầucho con."Lúc đó Phạm Nhàn chưa hề nghĩ tới chuyện đoạn tuyệt hoàn toàn với Hoàngđế, cũng không muốn trở thành tội nhân của Khánh Quốc, đẩy quốc gia nuôidưỡng mình vào nguy hiểm cực lớn, nhưng vẫn bản năng đào bới gốc rễ củaKhánh Quốc.Y chỉ cần hai câu để thuyết phục được Phạm Kiến."Đây không phải Nội Khố, đây là thứ mẫu thân để lại cho thế giới này. Nếucòn sống, chắc chắn mẫu thân sẽ không muốn Hoàng đế dùng di sản của mìnhđể thỏa mãn tham vọng cá nhân.""Nhưng mẫu thân của con cũng mong muốn thiên hạ thống nhất.""Con không hiểu những chuyện thâm sâu ấy, nhưng con hiểu tâm tư nữnhân." Trong đêm tĩnh mịch đó, Phạm Nhàn rất thành khẩn nói với phụ thân:"Con chỉ biết nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn sẽ không đồng ý để tài sảnmình để lại mãi mãi nằm trong tay kẻ đã sát hại mình."Đêm hôm đó, sau khi im lặng suy nghĩ rất lâu, Phạm Thượng thư gật đầu.o O oTừ cái gật đầu ấy đã hơn hai năm trôi qua, cặp phụ tử từng điều hành nhiềubạc nhất trên đại lục bắt đầu âm thầm thực hiện việc chắc chắn sẽ khiến thiên hạkinh động. Có lẽ chính hành động quá bất ngờ này của hai người nên không mộtthế lực nào hay biết chút tin tức.Đương nhiên, đây cũng là hậu quả của thái độ thận trọng cực điểm củaPhạm Nhàn. Hơn hai năm qua, ngoài việc bí mật điều động tiền bạc, y khônghuy động bất kỳ lực lượng nào để giúp Thập Gia thôn phát triển. Ngôi làng nhỏnày giống như đứa trẻ chăn dê, từ từ lớn lên giữa đồng cỏ xanh mướt. Còn việcsau khi lớn lên nó sẽ tiếp tục chăn dê hay bị chăn dê, đó là chuyện của nhiềunăm về sau.Phạm Kiến không hỏi nếu như sau nhiều năm, trên đời này thực sự xuất hiệnhai Nội Khố, Phạm Nhàn sẽ dùng Thập Gia thôn để làm gì. Phạm Nhàn cũngkhông hỏi phụ thân, với tư cách là thần dân Khánh Quốc, tại sao chỉ vì mối thùgiữa mẫu thân và Hoàng đế lão tử mà có thể đưa ra quyết định như vậy.Những lão chưởng quỹ Khánh Dư Đường chạy trốn từ kinh đô đến ThậpGia thôn; bí kíp công nghệ Phạm Nhàn đánh cắp từ Nội Khố cũng đến Thập Giathôn; những thế lực bí mật nhất trong tay Phạm Thượng thư cũng đến Thập Giathôn; tiền bạc Phạm Nhàn gom góp từ khắp nơi trên thiên hạ cũng đổ về ngôilàng nhỏ giữa ngọn núi hẻo lánh này.Bí mật, tiền bạc, vũ lực đang âm thầm phát triển tại nơi nhỏ bé này. Sau hainăm phát triển, dù Phạm gia cha con làm việc cẩn thận đến đâu, Thập Gia thôncũng đã sẵn sàng mở rộng, xây dựng cơ sở vật chất và chuẩn bị trở thành NộiKhố thứ hai.Chính vì vậy mà Thượng thư Phạm mới bảo đao khách mang lời nhắn cầnmột khoản tiền lớn tới Phạm Nhàn.Thời điểm này thực sự sớm hơn dự kiến ban đầu của Phạm Nhàn rất nhiều.Bởi lẽ từ khi lên kế hoạch, y chưa bao giờ cho rằng bản thân có thể sánh ngangvới mẫu thân Diệp Khinh Mi - Diệp Khinh Mi xây Nội Khố chỉ trong vài nămlà nhờ có sự hậu thuẫn của hoàng tộc, sự bảo hộ của Ngũ Trúc thúc, và năng lựccủa cô vốn vượt xa Phạm Nhàn.Rõ ràng Phạm Thượng thư nhận ra vẻ hoài nghi của Phạm Nhàn, ôn tồn nói:"Mấy lão già Khánh Dư Đường thuở trước đều tham gia xây dựng Nội Khố,việc lần này chắc chắn phải dễ dàng hơn."Phạm Nhàn lắc đầu cười đáp: "Nhưng vẫn nhanh hơn tưởng tượng."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nụ cười của nguyên Thượng thư hơi thú vị: "Trước khi vào bộ Hộ, cha vốnđã nổi tiếng là người phóng đãng trong kinh đô, nay đã về hưu, đi vẽ vời cáctiểu mỹ nhân Đông Di cũng là chuyện bình thường. Hoàng đế bệ hạ không thểvì lý do này mà nổi giận lôi đình được.""Vẫn chưa ổn.""Cha chỉ đến thỉnh thoảng xem xét, theo dõi tiến độ mà thôi."Phạm Nhàn nhìn phụ thân, vừa lo lắng vừa hối hận. Y vốn không mongmuốn phụ thân cùng Trần Bình Bình liên lụy vào việc vô cùng nguy hiểm này,có điều ban đầu y hoàn toàn chẳng có manh mối gì về Thập Gia thôn. Làm saocó thể từ tái thiết Nội Khố từ hư vô được? Dù có sẵn các lão chưởng quỹ từngtham gia xây dựng Nội Khố Mân Bắc của Diệp gia, cùng với bao nhiêu ghi chépvề công nghệ, thậm chí cả bố trí tam đại phường của toàn bộ Nội Khố Mân Bắc,y vẫn cảm thấy lúng túng.Đêm trước khi rời kinh, Phạm Thượng thư đã trò chuyện cả đêm với y, giảitỏa rất nhiều nghi vấn.Khi phát hiện con mình nhân cơ hội Trưởng công chúa khởi binh định cứucác lão chưởng quỹ Khánh Dư Đường ra ngoài, ông đã hiểu Phạm Nhàn đangsuy nghĩ gì, nên thẳng thắn nói:"Xây dựng lại một Nội Khố còn khó khăn hơn con tưởng. Đây là việc sẽlung lay nền tảng quốc gia Khánh Quốc và thay đổi cục diện thiên hạ." Ôngnghiêm túc răn dạy: "Vi phụ vốn là người Khánh Quốc, tất nhiên không muốncon làm thế. Nhưng nếu con có thể thuyết phục được ta, ta sẽ lo liệu khâu đầucho con."Lúc đó Phạm Nhàn chưa hề nghĩ tới chuyện đoạn tuyệt hoàn toàn với Hoàngđế, cũng không muốn trở thành tội nhân của Khánh Quốc, đẩy quốc gia nuôidưỡng mình vào nguy hiểm cực lớn, nhưng vẫn bản năng đào bới gốc rễ củaKhánh Quốc.Y chỉ cần hai câu để thuyết phục được Phạm Kiến."Đây không phải Nội Khố, đây là thứ mẫu thân để lại cho thế giới này. Nếucòn sống, chắc chắn mẫu thân sẽ không muốn Hoàng đế dùng di sản của mìnhđể thỏa mãn tham vọng cá nhân.""Nhưng mẫu thân của con cũng mong muốn thiên hạ thống nhất.""Con không hiểu những chuyện thâm sâu ấy, nhưng con hiểu tâm tư nữnhân." Trong đêm tĩnh mịch đó, Phạm Nhàn rất thành khẩn nói với phụ thân:"Con chỉ biết nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn sẽ không đồng ý để tài sảnmình để lại mãi mãi nằm trong tay kẻ đã sát hại mình."Đêm hôm đó, sau khi im lặng suy nghĩ rất lâu, Phạm Thượng thư gật đầu.o O oTừ cái gật đầu ấy đã hơn hai năm trôi qua, cặp phụ tử từng điều hành nhiềubạc nhất trên đại lục bắt đầu âm thầm thực hiện việc chắc chắn sẽ khiến thiên hạkinh động. Có lẽ chính hành động quá bất ngờ này của hai người nên không mộtthế lực nào hay biết chút tin tức.Đương nhiên, đây cũng là hậu quả của thái độ thận trọng cực điểm củaPhạm Nhàn. Hơn hai năm qua, ngoài việc bí mật điều động tiền bạc, y khônghuy động bất kỳ lực lượng nào để giúp Thập Gia thôn phát triển. Ngôi làng nhỏnày giống như đứa trẻ chăn dê, từ từ lớn lên giữa đồng cỏ xanh mướt. Còn việcsau khi lớn lên nó sẽ tiếp tục chăn dê hay bị chăn dê, đó là chuyện của nhiềunăm về sau.Phạm Kiến không hỏi nếu như sau nhiều năm, trên đời này thực sự xuất hiệnhai Nội Khố, Phạm Nhàn sẽ dùng Thập Gia thôn để làm gì. Phạm Nhàn cũngkhông hỏi phụ thân, với tư cách là thần dân Khánh Quốc, tại sao chỉ vì mối thùgiữa mẫu thân và Hoàng đế lão tử mà có thể đưa ra quyết định như vậy.Những lão chưởng quỹ Khánh Dư Đường chạy trốn từ kinh đô đến ThậpGia thôn; bí kíp công nghệ Phạm Nhàn đánh cắp từ Nội Khố cũng đến Thập Giathôn; những thế lực bí mật nhất trong tay Phạm Thượng thư cũng đến Thập Giathôn; tiền bạc Phạm Nhàn gom góp từ khắp nơi trên thiên hạ cũng đổ về ngôilàng nhỏ giữa ngọn núi hẻo lánh này.Bí mật, tiền bạc, vũ lực đang âm thầm phát triển tại nơi nhỏ bé này. Sau hainăm phát triển, dù Phạm gia cha con làm việc cẩn thận đến đâu, Thập Gia thôncũng đã sẵn sàng mở rộng, xây dựng cơ sở vật chất và chuẩn bị trở thành NộiKhố thứ hai.Chính vì vậy mà Thượng thư Phạm mới bảo đao khách mang lời nhắn cầnmột khoản tiền lớn tới Phạm Nhàn.Thời điểm này thực sự sớm hơn dự kiến ban đầu của Phạm Nhàn rất nhiều.Bởi lẽ từ khi lên kế hoạch, y chưa bao giờ cho rằng bản thân có thể sánh ngangvới mẫu thân Diệp Khinh Mi - Diệp Khinh Mi xây Nội Khố chỉ trong vài nămlà nhờ có sự hậu thuẫn của hoàng tộc, sự bảo hộ của Ngũ Trúc thúc, và năng lựccủa cô vốn vượt xa Phạm Nhàn.Rõ ràng Phạm Thượng thư nhận ra vẻ hoài nghi của Phạm Nhàn, ôn tồn nói:"Mấy lão già Khánh Dư Đường thuở trước đều tham gia xây dựng Nội Khố,việc lần này chắc chắn phải dễ dàng hơn."Phạm Nhàn lắc đầu cười đáp: "Nhưng vẫn nhanh hơn tưởng tượng."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nụ cười của nguyên Thượng thư hơi thú vị: "Trước khi vào bộ Hộ, cha vốnđã nổi tiếng là người phóng đãng trong kinh đô, nay đã về hưu, đi vẽ vời cáctiểu mỹ nhân Đông Di cũng là chuyện bình thường. Hoàng đế bệ hạ không thểvì lý do này mà nổi giận lôi đình được.""Vẫn chưa ổn.""Cha chỉ đến thỉnh thoảng xem xét, theo dõi tiến độ mà thôi."Phạm Nhàn nhìn phụ thân, vừa lo lắng vừa hối hận. Y vốn không mongmuốn phụ thân cùng Trần Bình Bình liên lụy vào việc vô cùng nguy hiểm này,có điều ban đầu y hoàn toàn chẳng có manh mối gì về Thập Gia thôn. Làm saocó thể từ tái thiết Nội Khố từ hư vô được? Dù có sẵn các lão chưởng quỹ từngtham gia xây dựng Nội Khố Mân Bắc của Diệp gia, cùng với bao nhiêu ghi chépvề công nghệ, thậm chí cả bố trí tam đại phường của toàn bộ Nội Khố Mân Bắc,y vẫn cảm thấy lúng túng.Đêm trước khi rời kinh, Phạm Thượng thư đã trò chuyện cả đêm với y, giảitỏa rất nhiều nghi vấn.Khi phát hiện con mình nhân cơ hội Trưởng công chúa khởi binh định cứucác lão chưởng quỹ Khánh Dư Đường ra ngoài, ông đã hiểu Phạm Nhàn đangsuy nghĩ gì, nên thẳng thắn nói:"Xây dựng lại một Nội Khố còn khó khăn hơn con tưởng. Đây là việc sẽlung lay nền tảng quốc gia Khánh Quốc và thay đổi cục diện thiên hạ." Ôngnghiêm túc răn dạy: "Vi phụ vốn là người Khánh Quốc, tất nhiên không muốncon làm thế. Nhưng nếu con có thể thuyết phục được ta, ta sẽ lo liệu khâu đầucho con."Lúc đó Phạm Nhàn chưa hề nghĩ tới chuyện đoạn tuyệt hoàn toàn với Hoàngđế, cũng không muốn trở thành tội nhân của Khánh Quốc, đẩy quốc gia nuôidưỡng mình vào nguy hiểm cực lớn, nhưng vẫn bản năng đào bới gốc rễ củaKhánh Quốc.Y chỉ cần hai câu để thuyết phục được Phạm Kiến."Đây không phải Nội Khố, đây là thứ mẫu thân để lại cho thế giới này. Nếucòn sống, chắc chắn mẫu thân sẽ không muốn Hoàng đế dùng di sản của mìnhđể thỏa mãn tham vọng cá nhân.""Nhưng mẫu thân của con cũng mong muốn thiên hạ thống nhất.""Con không hiểu những chuyện thâm sâu ấy, nhưng con hiểu tâm tư nữnhân." Trong đêm tĩnh mịch đó, Phạm Nhàn rất thành khẩn nói với phụ thân:"Con chỉ biết nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn sẽ không đồng ý để tài sảnmình để lại mãi mãi nằm trong tay kẻ đã sát hại mình."Đêm hôm đó, sau khi im lặng suy nghĩ rất lâu, Phạm Thượng thư gật đầu.o O oTừ cái gật đầu ấy đã hơn hai năm trôi qua, cặp phụ tử từng điều hành nhiềubạc nhất trên đại lục bắt đầu âm thầm thực hiện việc chắc chắn sẽ khiến thiên hạkinh động. Có lẽ chính hành động quá bất ngờ này của hai người nên không mộtthế lực nào hay biết chút tin tức.Đương nhiên, đây cũng là hậu quả của thái độ thận trọng cực điểm củaPhạm Nhàn. Hơn hai năm qua, ngoài việc bí mật điều động tiền bạc, y khônghuy động bất kỳ lực lượng nào để giúp Thập Gia thôn phát triển. Ngôi làng nhỏnày giống như đứa trẻ chăn dê, từ từ lớn lên giữa đồng cỏ xanh mướt. Còn việcsau khi lớn lên nó sẽ tiếp tục chăn dê hay bị chăn dê, đó là chuyện của nhiềunăm về sau.Phạm Kiến không hỏi nếu như sau nhiều năm, trên đời này thực sự xuất hiệnhai Nội Khố, Phạm Nhàn sẽ dùng Thập Gia thôn để làm gì. Phạm Nhàn cũngkhông hỏi phụ thân, với tư cách là thần dân Khánh Quốc, tại sao chỉ vì mối thùgiữa mẫu thân và Hoàng đế lão tử mà có thể đưa ra quyết định như vậy.Những lão chưởng quỹ Khánh Dư Đường chạy trốn từ kinh đô đến ThậpGia thôn; bí kíp công nghệ Phạm Nhàn đánh cắp từ Nội Khố cũng đến Thập Giathôn; những thế lực bí mật nhất trong tay Phạm Thượng thư cũng đến Thập Giathôn; tiền bạc Phạm Nhàn gom góp từ khắp nơi trên thiên hạ cũng đổ về ngôilàng nhỏ giữa ngọn núi hẻo lánh này.Bí mật, tiền bạc, vũ lực đang âm thầm phát triển tại nơi nhỏ bé này. Sau hainăm phát triển, dù Phạm gia cha con làm việc cẩn thận đến đâu, Thập Gia thôncũng đã sẵn sàng mở rộng, xây dựng cơ sở vật chất và chuẩn bị trở thành NộiKhố thứ hai.Chính vì vậy mà Thượng thư Phạm mới bảo đao khách mang lời nhắn cầnmột khoản tiền lớn tới Phạm Nhàn.Thời điểm này thực sự sớm hơn dự kiến ban đầu của Phạm Nhàn rất nhiều.Bởi lẽ từ khi lên kế hoạch, y chưa bao giờ cho rằng bản thân có thể sánh ngangvới mẫu thân Diệp Khinh Mi - Diệp Khinh Mi xây Nội Khố chỉ trong vài nămlà nhờ có sự hậu thuẫn của hoàng tộc, sự bảo hộ của Ngũ Trúc thúc, và năng lựccủa cô vốn vượt xa Phạm Nhàn.Rõ ràng Phạm Thượng thư nhận ra vẻ hoài nghi của Phạm Nhàn, ôn tồn nói:"Mấy lão già Khánh Dư Đường thuở trước đều tham gia xây dựng Nội Khố,việc lần này chắc chắn phải dễ dàng hơn."Phạm Nhàn lắc đầu cười đáp: "Nhưng vẫn nhanh hơn tưởng tượng."