Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1746: Nổi gió rồi 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tất cả những chuyện liên quan đến Đạt Châu, còn phải kể từ hơn một thángtrước, và không chỉ riêng về Đạt Châu.Lúc đó, Phạm Nhàn vẫn còn đang khổ sở suy tư về ý chí được Tứ Cố Kiếmtruyền dạy, quyển sách nhỏ để lại của Khổ Hà đại sư, thể nghiệm bản chất củanội lực bá đạo trong thân thể, ước đoán võ công bá đạo của bệ hạ đã tu luyệnđến cực hạn, cuối cùng có gây ra gánh nặng quá sức chịu đựng cho thân thể haykhông. Y đang ngắm nhìn sóng to sóng nhỏ, tự cho rằng mọi thứ trên đời vẫnnhư ngày hôm qua, hoa xuân đã nở rồi, trăng thu đang treo trên bầu trời. Y là đệnhị trong thiên hạ, đang độ đắc ý, cảm thấy mọi thứ đều không quá khó khăn,tất cả đều có thể giải quyết được.Có điều, cục diện thế sự đã sớm xảy ra những biến đổi vi diệu trong thờikhắc đó.Ngày hôm đó là mùng một tháng bảy, cả đại lục chìm trong ánh nắng gaygắt nhất trong năm của vầng thái dương, kinh đô Khánh Quốc cũng không ngoạilệ. Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch đang cầm một quyển sách, chăm chú đọc, mồhôi hột nhỏ xuống từ gương mặt thanh tú của vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất. Sau baobiến cố trong cung đình và vô số chuyện đổ máu, cuối cùng ông chủ thanh lâunhỏ tuổi nhất thiên hạ năm xưa cũng chuyển hóa được vẻ u ám khó che giấuthành sự đĩnh đạc và ý chí kiên cường không hợp với lứa tuổi đó.Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch giờ đây đã trở thành một thiếu niên, một thiếuniên lễ độ, hiếu thảo, không ai có thể chỉ trích điều gì ở vị Hoàng tử trẻ này.Điều khiến vị Hoàng tử thay đổi lớn như vậy trong vòng năm sáu năm ngắnngủi, là nhờ hai người. Một là phụ hoàng của hắn, hai là thầy dạy kiêm huynhtrưởng Phạm Nhàn.Khi đối diện với Hoàng đế bệ hạ, Tam hoàng tử rất cẩn trọng, không bao giờmắc sai lầm. Chuyện đau thương đổ máu như cái chết của Thái tử và nhị ca đãkhiến Lý Thừa Trạch nhận thức rõ ràng về sự đáng sợ của phụ hoàng, mặc dùhai vị hoàng huynh đó về sau cũng từng có ý định hại chết vị Tiểu Hoàng tửnày, cái chết của họ với Lý Thừa Trạch là chuyện rất tốt, nhưng khi đối diện vớiphụ hoàng, trái tim vị Tiểu Hoàng tử vẫn không ngăn được cảm giác lạnh buốt.Chính vì sợ hãi nên hắn rất cung kính, tuyệt đối không phạm sai lầm. Trongba năm qua, Lý Thừa Trạch thậm chí còn ít gặp Phạm Nhàn, chỉ tự nhốt mìnhtrong cung, chỉ thỉnh thoảng mới biết được tiên sinh đã làm gì qua mẫu thân.Lý Thừa Trạch cũng sợ Phạm Nhàn, vị huynh trưởng bí mật không thể côngkhai thừa nhận. Bởi vì trong những năm tháng quan trọng nhất của tuổi trẻ, vịhoàng tử này luôn bên cạnh Phạm Nhàn, chứng kiến thầy mình với tư cách mộtvị quan viên, làm thế nào khơi mào chiến tranh giữa các gia tộc quyền quý ởGiang Nam và kinh đô, giành được thắng lợi cuối cùng. Ánh mắt lạnh lùng củaPhạm Nhàn cùng với thước dạy học nghiêm khắc đã khiến vị hoàng tử khôngdám mắc sai lầm.Ảnh hưởng thực sự của Phạm Nhàn đối với Tam hoàng tử là y đã cho hoàngtử biết trong tương lai mình muốn làm gì, sẽ trở thành người như thế nào, từ đóthực sự thay đổi tính cách của vị Hoàng tử này.Trong tương lai, Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch nhất định sẽ trở thành Hoàngđế của Khánh Quốc, toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, vì vậy hắn muốn thiên hạnày tốt hơn một chút, chứ không còn như xưa nữa, vì một ít bạc cỏn con, vì mộtchút lợi ích ngắn ngủi trước mắt mà phải dùng bao mưu mô đen tối để tranhgiành.Thiên hạ là của ta, sẽ là của ta, ta cần gì phải đi gây rắc rối ở đó nữa? Đâychính là điều Phạm Nhàn dạy cho Tam hoàng tử, và Tam hoàng tử rất đồng tình.Cung nữ Tỉnh Nhi đã dần lớn lên, cô gái nhỏ xinh xắn ngày nào giờ đã dầntrưởng thành, toát lên vẻ đẹp quyến rũ. Lúc này, Tỉnh Nhi đang đứng bên cạnhquạt cho điện hạ, nhìn thấy điện hạđổ mồ hôi nhưng vẫn cứ đọc sách khôngngừng, trong lòng không khỏi thương cảm.Lúc này, Nghi Quý tần đang ở trong cung Ninh phi trò chuyện, cả tòa cungđiện yên tĩnh không mấy người. Tỉnh Nhi nhìn nhan sắc tuấn tú của hoàng tử,ánh mắt dần mê ly.Lý Thừa Trạch rõ nhận ràng cảm ánh mắt đó, khóe miệng mỉm cười, nhưngkhông có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng, nắm lấy đầu ngón taycủa Tỉnh Nhi.Nụ cười của hắn rất giống Phạm Nhàn."Hay là nghỉ ngơi một chút đã?" Khuôn mặt Tỉnh Nhi hồng hào, nhẹ nhàngnói: "Trời nóng thế này, bệ hạ cũng chẳng đến..."Lý Thừa Trạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Đây đều là thư tịch trong danh sáchcủa thầy, phần lớn là kinh điển năm đó thầy đưa từ Bắc Tề về Nam Khánh,trong năm nay ta phải đọc hết, còn phải viết bút ký nộp cho thầy duyệt.”๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑PS: Mong được các đạo hữu ủng hộ thêm Ngọc Phiếu
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tất cả những chuyện liên quan đến Đạt Châu, còn phải kể từ hơn một thángtrước, và không chỉ riêng về Đạt Châu.Lúc đó, Phạm Nhàn vẫn còn đang khổ sở suy tư về ý chí được Tứ Cố Kiếmtruyền dạy, quyển sách nhỏ để lại của Khổ Hà đại sư, thể nghiệm bản chất củanội lực bá đạo trong thân thể, ước đoán võ công bá đạo của bệ hạ đã tu luyệnđến cực hạn, cuối cùng có gây ra gánh nặng quá sức chịu đựng cho thân thể haykhông. Y đang ngắm nhìn sóng to sóng nhỏ, tự cho rằng mọi thứ trên đời vẫnnhư ngày hôm qua, hoa xuân đã nở rồi, trăng thu đang treo trên bầu trời. Y là đệnhị trong thiên hạ, đang độ đắc ý, cảm thấy mọi thứ đều không quá khó khăn,tất cả đều có thể giải quyết được.Có điều, cục diện thế sự đã sớm xảy ra những biến đổi vi diệu trong thờikhắc đó.Ngày hôm đó là mùng một tháng bảy, cả đại lục chìm trong ánh nắng gaygắt nhất trong năm của vầng thái dương, kinh đô Khánh Quốc cũng không ngoạilệ. Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch đang cầm một quyển sách, chăm chú đọc, mồhôi hột nhỏ xuống từ gương mặt thanh tú của vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất. Sau baobiến cố trong cung đình và vô số chuyện đổ máu, cuối cùng ông chủ thanh lâunhỏ tuổi nhất thiên hạ năm xưa cũng chuyển hóa được vẻ u ám khó che giấuthành sự đĩnh đạc và ý chí kiên cường không hợp với lứa tuổi đó.Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch giờ đây đã trở thành một thiếu niên, một thiếuniên lễ độ, hiếu thảo, không ai có thể chỉ trích điều gì ở vị Hoàng tử trẻ này.Điều khiến vị Hoàng tử thay đổi lớn như vậy trong vòng năm sáu năm ngắnngủi, là nhờ hai người. Một là phụ hoàng của hắn, hai là thầy dạy kiêm huynhtrưởng Phạm Nhàn.Khi đối diện với Hoàng đế bệ hạ, Tam hoàng tử rất cẩn trọng, không bao giờmắc sai lầm. Chuyện đau thương đổ máu như cái chết của Thái tử và nhị ca đãkhiến Lý Thừa Trạch nhận thức rõ ràng về sự đáng sợ của phụ hoàng, mặc dùhai vị hoàng huynh đó về sau cũng từng có ý định hại chết vị Tiểu Hoàng tửnày, cái chết của họ với Lý Thừa Trạch là chuyện rất tốt, nhưng khi đối diện vớiphụ hoàng, trái tim vị Tiểu Hoàng tử vẫn không ngăn được cảm giác lạnh buốt.Chính vì sợ hãi nên hắn rất cung kính, tuyệt đối không phạm sai lầm. Trongba năm qua, Lý Thừa Trạch thậm chí còn ít gặp Phạm Nhàn, chỉ tự nhốt mìnhtrong cung, chỉ thỉnh thoảng mới biết được tiên sinh đã làm gì qua mẫu thân.Lý Thừa Trạch cũng sợ Phạm Nhàn, vị huynh trưởng bí mật không thể côngkhai thừa nhận. Bởi vì trong những năm tháng quan trọng nhất của tuổi trẻ, vịhoàng tử này luôn bên cạnh Phạm Nhàn, chứng kiến thầy mình với tư cách mộtvị quan viên, làm thế nào khơi mào chiến tranh giữa các gia tộc quyền quý ởGiang Nam và kinh đô, giành được thắng lợi cuối cùng. Ánh mắt lạnh lùng củaPhạm Nhàn cùng với thước dạy học nghiêm khắc đã khiến vị hoàng tử khôngdám mắc sai lầm.Ảnh hưởng thực sự của Phạm Nhàn đối với Tam hoàng tử là y đã cho hoàngtử biết trong tương lai mình muốn làm gì, sẽ trở thành người như thế nào, từ đóthực sự thay đổi tính cách của vị Hoàng tử này.Trong tương lai, Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch nhất định sẽ trở thành Hoàngđế của Khánh Quốc, toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, vì vậy hắn muốn thiên hạnày tốt hơn một chút, chứ không còn như xưa nữa, vì một ít bạc cỏn con, vì mộtchút lợi ích ngắn ngủi trước mắt mà phải dùng bao mưu mô đen tối để tranhgiành.Thiên hạ là của ta, sẽ là của ta, ta cần gì phải đi gây rắc rối ở đó nữa? Đâychính là điều Phạm Nhàn dạy cho Tam hoàng tử, và Tam hoàng tử rất đồng tình.Cung nữ Tỉnh Nhi đã dần lớn lên, cô gái nhỏ xinh xắn ngày nào giờ đã dầntrưởng thành, toát lên vẻ đẹp quyến rũ. Lúc này, Tỉnh Nhi đang đứng bên cạnhquạt cho điện hạ, nhìn thấy điện hạđổ mồ hôi nhưng vẫn cứ đọc sách khôngngừng, trong lòng không khỏi thương cảm.Lúc này, Nghi Quý tần đang ở trong cung Ninh phi trò chuyện, cả tòa cungđiện yên tĩnh không mấy người. Tỉnh Nhi nhìn nhan sắc tuấn tú của hoàng tử,ánh mắt dần mê ly.Lý Thừa Trạch rõ nhận ràng cảm ánh mắt đó, khóe miệng mỉm cười, nhưngkhông có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng, nắm lấy đầu ngón taycủa Tỉnh Nhi.Nụ cười của hắn rất giống Phạm Nhàn."Hay là nghỉ ngơi một chút đã?" Khuôn mặt Tỉnh Nhi hồng hào, nhẹ nhàngnói: "Trời nóng thế này, bệ hạ cũng chẳng đến..."Lý Thừa Trạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Đây đều là thư tịch trong danh sáchcủa thầy, phần lớn là kinh điển năm đó thầy đưa từ Bắc Tề về Nam Khánh,trong năm nay ta phải đọc hết, còn phải viết bút ký nộp cho thầy duyệt.”๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑PS: Mong được các đạo hữu ủng hộ thêm Ngọc Phiếu
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tất cả những chuyện liên quan đến Đạt Châu, còn phải kể từ hơn một thángtrước, và không chỉ riêng về Đạt Châu.Lúc đó, Phạm Nhàn vẫn còn đang khổ sở suy tư về ý chí được Tứ Cố Kiếmtruyền dạy, quyển sách nhỏ để lại của Khổ Hà đại sư, thể nghiệm bản chất củanội lực bá đạo trong thân thể, ước đoán võ công bá đạo của bệ hạ đã tu luyệnđến cực hạn, cuối cùng có gây ra gánh nặng quá sức chịu đựng cho thân thể haykhông. Y đang ngắm nhìn sóng to sóng nhỏ, tự cho rằng mọi thứ trên đời vẫnnhư ngày hôm qua, hoa xuân đã nở rồi, trăng thu đang treo trên bầu trời. Y là đệnhị trong thiên hạ, đang độ đắc ý, cảm thấy mọi thứ đều không quá khó khăn,tất cả đều có thể giải quyết được.Có điều, cục diện thế sự đã sớm xảy ra những biến đổi vi diệu trong thờikhắc đó.Ngày hôm đó là mùng một tháng bảy, cả đại lục chìm trong ánh nắng gaygắt nhất trong năm của vầng thái dương, kinh đô Khánh Quốc cũng không ngoạilệ. Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch đang cầm một quyển sách, chăm chú đọc, mồhôi hột nhỏ xuống từ gương mặt thanh tú của vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất. Sau baobiến cố trong cung đình và vô số chuyện đổ máu, cuối cùng ông chủ thanh lâunhỏ tuổi nhất thiên hạ năm xưa cũng chuyển hóa được vẻ u ám khó che giấuthành sự đĩnh đạc và ý chí kiên cường không hợp với lứa tuổi đó.Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch giờ đây đã trở thành một thiếu niên, một thiếuniên lễ độ, hiếu thảo, không ai có thể chỉ trích điều gì ở vị Hoàng tử trẻ này.Điều khiến vị Hoàng tử thay đổi lớn như vậy trong vòng năm sáu năm ngắnngủi, là nhờ hai người. Một là phụ hoàng của hắn, hai là thầy dạy kiêm huynhtrưởng Phạm Nhàn.Khi đối diện với Hoàng đế bệ hạ, Tam hoàng tử rất cẩn trọng, không bao giờmắc sai lầm. Chuyện đau thương đổ máu như cái chết của Thái tử và nhị ca đãkhiến Lý Thừa Trạch nhận thức rõ ràng về sự đáng sợ của phụ hoàng, mặc dùhai vị hoàng huynh đó về sau cũng từng có ý định hại chết vị Tiểu Hoàng tửnày, cái chết của họ với Lý Thừa Trạch là chuyện rất tốt, nhưng khi đối diện vớiphụ hoàng, trái tim vị Tiểu Hoàng tử vẫn không ngăn được cảm giác lạnh buốt.Chính vì sợ hãi nên hắn rất cung kính, tuyệt đối không phạm sai lầm. Trongba năm qua, Lý Thừa Trạch thậm chí còn ít gặp Phạm Nhàn, chỉ tự nhốt mìnhtrong cung, chỉ thỉnh thoảng mới biết được tiên sinh đã làm gì qua mẫu thân.Lý Thừa Trạch cũng sợ Phạm Nhàn, vị huynh trưởng bí mật không thể côngkhai thừa nhận. Bởi vì trong những năm tháng quan trọng nhất của tuổi trẻ, vịhoàng tử này luôn bên cạnh Phạm Nhàn, chứng kiến thầy mình với tư cách mộtvị quan viên, làm thế nào khơi mào chiến tranh giữa các gia tộc quyền quý ởGiang Nam và kinh đô, giành được thắng lợi cuối cùng. Ánh mắt lạnh lùng củaPhạm Nhàn cùng với thước dạy học nghiêm khắc đã khiến vị hoàng tử khôngdám mắc sai lầm.Ảnh hưởng thực sự của Phạm Nhàn đối với Tam hoàng tử là y đã cho hoàngtử biết trong tương lai mình muốn làm gì, sẽ trở thành người như thế nào, từ đóthực sự thay đổi tính cách của vị Hoàng tử này.Trong tương lai, Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch nhất định sẽ trở thành Hoàngđế của Khánh Quốc, toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, vì vậy hắn muốn thiên hạnày tốt hơn một chút, chứ không còn như xưa nữa, vì một ít bạc cỏn con, vì mộtchút lợi ích ngắn ngủi trước mắt mà phải dùng bao mưu mô đen tối để tranhgiành.Thiên hạ là của ta, sẽ là của ta, ta cần gì phải đi gây rắc rối ở đó nữa? Đâychính là điều Phạm Nhàn dạy cho Tam hoàng tử, và Tam hoàng tử rất đồng tình.Cung nữ Tỉnh Nhi đã dần lớn lên, cô gái nhỏ xinh xắn ngày nào giờ đã dầntrưởng thành, toát lên vẻ đẹp quyến rũ. Lúc này, Tỉnh Nhi đang đứng bên cạnhquạt cho điện hạ, nhìn thấy điện hạđổ mồ hôi nhưng vẫn cứ đọc sách khôngngừng, trong lòng không khỏi thương cảm.Lúc này, Nghi Quý tần đang ở trong cung Ninh phi trò chuyện, cả tòa cungđiện yên tĩnh không mấy người. Tỉnh Nhi nhìn nhan sắc tuấn tú của hoàng tử,ánh mắt dần mê ly.Lý Thừa Trạch rõ nhận ràng cảm ánh mắt đó, khóe miệng mỉm cười, nhưngkhông có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng, nắm lấy đầu ngón taycủa Tỉnh Nhi.Nụ cười của hắn rất giống Phạm Nhàn."Hay là nghỉ ngơi một chút đã?" Khuôn mặt Tỉnh Nhi hồng hào, nhẹ nhàngnói: "Trời nóng thế này, bệ hạ cũng chẳng đến..."Lý Thừa Trạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Đây đều là thư tịch trong danh sáchcủa thầy, phần lớn là kinh điển năm đó thầy đưa từ Bắc Tề về Nam Khánh,trong năm nay ta phải đọc hết, còn phải viết bút ký nộp cho thầy duyệt.”๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑PS: Mong được các đạo hữu ủng hộ thêm Ngọc Phiếu