Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1747: Nổi gió rồi 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tam hoàng tử cười khổ nói: "Nếu không đạt, mẫu hậu sẽ đánh đòn."Tỉnh Nhi cắn nhẹ môi, nói: "Bây giờ Tiểu Công gia ở Đông Di rồi, đâu cònquan tâm nhiều thế này nữa."Sau khi vụ phản loạn ở kinh đô bị dẹp tan, tuy bệ hạ vẫn không tước đi thânphận tiên sinh của Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn cũng rất ít khi đến gặp riêngTam hoàng tử, còn Tam hoàng tử cũng không thường xuyên hồ đồ xuất cungnữa. Hai huynh đệ đều hiểu, Tam hoàng tử chính là người kế vị thực sự củaKhánh Quốc hiện tại, Hoàng đế lão tử sẽ không muốn vị thái tử này lớn lêndưới sự dạy dỗ của Phạm Nhàn, mà thích tự tay mình đào tạo, huấn luyện. Vìtránh né điều cấm kỵ này, hai người cũng chỉ có thể giảm bớt gặp gỡ.Mặc dù Phạm Nhàn rất ít đến Sấu Phương cung, nhưng y vẫn không ngừnghuấn luyện, đào tạo cho Tam hoàng tử. Thời gian ở Giang Nam, Phạm Nhàn đãkể nhiều câu chuyện cho Tam hoàng tử, ba năm qua vẫn đưa ra nhiều danh sáchsách, yêu cầu Tam hoàng tử phải đọc một lượt.Những lúc rảnh rỗi giữa công việc bận rộn thường ngày, Phạm Nhàn cũngdành thời gian xét duyệt những bút ký đọc sách của Tam hoàng tử. Đối với y,đây cũng là việc hết sức quan trọng. Nếu tương lai của Khánh Quốc đặt lên vaiLý Thừa Trạch, chắc chắn y hy vọng Lý Thừa Trạch trở thành một vị minhquân, dù không có chí hướng lớn lao gì, nhưng ít ra cũng phải bảo vệ tốt gianghiệp của mình.Mỗi năm vào dịp lễ tết, cả nhà Phạm Nhàn đều vào cung, đó là thời điểm yduyệt xét bài học của Tam hoàng tử, Sấu Phương cung thường xuyên vang lêntiếng roi vọt và tiếng rên rỉ nhịn đau của Tam hoàng tử.Vẻ mặt cung nữ Tỉnh Nhi có phần khác thường, rõ ràng cô đã trở thành nữnhân đầu tiên của Lý Thừa Trạch sau khi trưởng thành. Dĩ nhiên, Lý ThừaTrạch cũng là nam nhân đầu tiên của cô. Chỉ nghe đến cái tên Tiểu Phạm đạinhân, ánh mắt Tỉnh Nhi thoáng chút không đành lòng, bất bình nói: "Tiểu Phạmđại nhân cũng thế, động một chút là đánh đập, chẳng hề nương tay chút nào."Năm đó lần đầu Phạm Nhàn vào cung là do cô dẫn Phạm Nhàn đi loanhquanh, vào ra chào hỏi, những năm sống chung, cung nữ Tỉnh Nhi chẳng cảmthấy gì đáng sợ ở Tiểu Phạm đại nhân bên ngoài cung lừng lẫy uy quyền, chỉthấy y vẫn là chàng trai tuấn tú, nên cách nói chuyện cũng không mấy cungkính.Nhưng Lý Thừa Trạch lại rất sợ Phạm Nhàn, mặt âu sầu nói: "Vì chuyệnnày, hắn dám cãi lại phụ hoàng, mẫu hậu cũng đứng về phía hắn, ta biết làm saođược."Dù nói thế nhưng Tam hoàng tử không hề căm hận, ngược lại thở dài: "Đãlâu không ra ngoài cung, không biết tiên sinh việc làm ở Đông Di thành thếnào."Nói tới đây, ngay cả Tỉnh Nhi cũng hớn hở nói: "Tiểu Phạm đại nhân ra tay,đâu có việc gì không thành công. Mấy hôm nay trong cung cứ bàn tán chuyệnĐông Di thành đã xong, Đại điện hạ sắp dẫn quân tới đó."Tất nhiên Tam hoàng tử hiểu rõ việc lớn nhất trong triều đình hiện giờ, nghĩđến tiên sinh đã lập công lớn cho triều đình, trong lòng cũng không khỏi cảmthấy vinh dự, gật gù nói: "Giá như ta cũng được đi theo thì tốt biết mấy."Trên gương mặt thiếu niên bỗng thoáng chút hoài niệm, nói: "Những ngàysung sướng nhất đời ta, thực ra chính là hai giai đoạn ở ngoài cung, một là lúccùng thằng nhãi Tư Triệt kia làm chủ Bão Nguyệt lâu, hai là năm đó bị tiên sinhbắt theo về Giang Nam... Không biết bao giờ ta mới được ra khỏi cung lần nữa."Bất kỳ ai trong quá trình trưởng thành đều vô thức tìm kiếm một người cùnggiới mạnh mẽ làm mục tiêu và đối tượng bắt chước, ngay cả các hoàng tử sinhra trong cung cũng không ngoại lệ, chỉ là họ trưởng thành sớm hơn nhiều so vớicác thiếu niên thường dân.Và Lý Thừa Trạch khi bắt đầu bước vào giai đoạn tuổi dậy thì, ngay trướcmắt đã có hai ngọn núi lớn để ngưỡng mộ, một là phụ hoàng, hai là Phạm Nhàn.Nhưng sự cường đại của Hoàng đế mang theo cảm giác người sống chớ gần,thân nhân chớ đến; trái lại, sự mạnh mẽ của Phạm Nhàn mới thực sự gần gũi,đơn giản và thẳng thắn.Vì thế Tam hoàng tử rất nhớ Phạm Nhàn.Tiếng động vang lên ngoài Sấu Phương cung, chưa kịp thông báo, mộtthống lĩnh thái giám đã lọ mọ xông vào trong. Tỉnh Nhi nhíu mày nhìn vị thốnglĩnh ấy một cái rồi cúi người sau lưng Tam hoàng tử, không dám thất lễ.Người tới là Diêu thái giám, nay là thống lĩnh thái giám trong cung, cậnthần rất được bệ hạ tín nhiệm. Lý Thừa Trạch nheo mắt nhìn, trong lòng cảmthấy kỳ lạ, không biết có chuyện gì mà người này phải tự mình đến đây, hỏi:"Diêu công công, có việc gì vậy?"Diêu thái giám là người rất biết phép tắc, dù là thân cận của bệ hạ nhưngông biết Tam hoàng tử trước mặt là một trong hai nam nhân duy nhất trongcung, là bệ hạ tương lai, nên cung kính cúi đầu hành lễ rồi nói nhỏ: "Nội điệnđang điều tra một vụ án cũ có liên quan đến điện hạ, bất đắc dĩ phải phiền điệnhạ."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tam hoàng tử cười khổ nói: "Nếu không đạt, mẫu hậu sẽ đánh đòn."
Tỉnh Nhi cắn nhẹ môi, nói: "Bây giờ Tiểu Công gia ở Đông Di rồi, đâu còn
quan tâm nhiều thế này nữa."
Sau khi vụ phản loạn ở kinh đô bị dẹp tan, tuy bệ hạ vẫn không tước đi thân
phận tiên sinh của Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn cũng rất ít khi đến gặp riêng
Tam hoàng tử, còn Tam hoàng tử cũng không thường xuyên hồ đồ xuất cung
nữa. Hai huynh đệ đều hiểu, Tam hoàng tử chính là người kế vị thực sự của
Khánh Quốc hiện tại, Hoàng đế lão tử sẽ không muốn vị thái tử này lớn lên
dưới sự dạy dỗ của Phạm Nhàn, mà thích tự tay mình đào tạo, huấn luyện. Vì
tránh né điều cấm kỵ này, hai người cũng chỉ có thể giảm bớt gặp gỡ.
Mặc dù Phạm Nhàn rất ít đến Sấu Phương cung, nhưng y vẫn không ngừng
huấn luyện, đào tạo cho Tam hoàng tử. Thời gian ở Giang Nam, Phạm Nhàn đã
kể nhiều câu chuyện cho Tam hoàng tử, ba năm qua vẫn đưa ra nhiều danh sách
sách, yêu cầu Tam hoàng tử phải đọc một lượt.
Những lúc rảnh rỗi giữa công việc bận rộn thường ngày, Phạm Nhàn cũng
dành thời gian xét duyệt những bút ký đọc sách của Tam hoàng tử. Đối với y,
đây cũng là việc hết sức quan trọng. Nếu tương lai của Khánh Quốc đặt lên vai
Lý Thừa Trạch, chắc chắn y hy vọng Lý Thừa Trạch trở thành một vị minh
quân, dù không có chí hướng lớn lao gì, nhưng ít ra cũng phải bảo vệ tốt gia
nghiệp của mình.
Mỗi năm vào dịp lễ tết, cả nhà Phạm Nhàn đều vào cung, đó là thời điểm y
duyệt xét bài học của Tam hoàng tử, Sấu Phương cung thường xuyên vang lên
tiếng roi vọt và tiếng rên rỉ nhịn đau của Tam hoàng tử.
Vẻ mặt cung nữ Tỉnh Nhi có phần khác thường, rõ ràng cô đã trở thành nữ
nhân đầu tiên của Lý Thừa Trạch sau khi trưởng thành. Dĩ nhiên, Lý Thừa
Trạch cũng là nam nhân đầu tiên của cô. Chỉ nghe đến cái tên Tiểu Phạm đại
nhân, ánh mắt Tỉnh Nhi thoáng chút không đành lòng, bất bình nói: "Tiểu Phạm
đại nhân cũng thế, động một chút là đánh đập, chẳng hề nương tay chút nào."
Năm đó lần đầu Phạm Nhàn vào cung là do cô dẫn Phạm Nhàn đi loanh
quanh, vào ra chào hỏi, những năm sống chung, cung nữ Tỉnh Nhi chẳng cảm
thấy gì đáng sợ ở Tiểu Phạm đại nhân bên ngoài cung lừng lẫy uy quyền, chỉ
thấy y vẫn là chàng trai tuấn tú, nên cách nói chuyện cũng không mấy cung
kính.
Nhưng Lý Thừa Trạch lại rất sợ Phạm Nhàn, mặt âu sầu nói: "Vì chuyện
này, hắn dám cãi lại phụ hoàng, mẫu hậu cũng đứng về phía hắn, ta biết làm sao
được."
Dù nói thế nhưng Tam hoàng tử không hề căm hận, ngược lại thở dài: "Đã
lâu không ra ngoài cung, không biết tiên sinh việc làm ở Đông Di thành thế
nào."
Nói tới đây, ngay cả Tỉnh Nhi cũng hớn hở nói: "Tiểu Phạm đại nhân ra tay,
đâu có việc gì không thành công. Mấy hôm nay trong cung cứ bàn tán chuyện
Đông Di thành đã xong, Đại điện hạ sắp dẫn quân tới đó."
Tất nhiên Tam hoàng tử hiểu rõ việc lớn nhất trong triều đình hiện giờ, nghĩ
đến tiên sinh đã lập công lớn cho triều đình, trong lòng cũng không khỏi cảm
thấy vinh dự, gật gù nói: "Giá như ta cũng được đi theo thì tốt biết mấy."
Trên gương mặt thiếu niên bỗng thoáng chút hoài niệm, nói: "Những ngày
sung sướng nhất đời ta, thực ra chính là hai giai đoạn ở ngoài cung, một là lúc
cùng thằng nhãi Tư Triệt kia làm chủ Bão Nguyệt lâu, hai là năm đó bị tiên sinh
bắt theo về Giang Nam... Không biết bao giờ ta mới được ra khỏi cung lần nữa."
Bất kỳ ai trong quá trình trưởng thành đều vô thức tìm kiếm một người cùng
giới mạnh mẽ làm mục tiêu và đối tượng bắt chước, ngay cả các hoàng tử sinh
ra trong cung cũng không ngoại lệ, chỉ là họ trưởng thành sớm hơn nhiều so với
các thiếu niên thường dân.
Và Lý Thừa Trạch khi bắt đầu bước vào giai đoạn tuổi dậy thì, ngay trước
mắt đã có hai ngọn núi lớn để ngưỡng mộ, một là phụ hoàng, hai là Phạm Nhàn.
Nhưng sự cường đại của Hoàng đế mang theo cảm giác người sống chớ gần,
thân nhân chớ đến; trái lại, sự mạnh mẽ của Phạm Nhàn mới thực sự gần gũi,
đơn giản và thẳng thắn.
Vì thế Tam hoàng tử rất nhớ Phạm Nhàn.
Tiếng động vang lên ngoài Sấu Phương cung, chưa kịp thông báo, một
thống lĩnh thái giám đã lọ mọ xông vào trong. Tỉnh Nhi nhíu mày nhìn vị thống
lĩnh ấy một cái rồi cúi người sau lưng Tam hoàng tử, không dám thất lễ.
Người tới là Diêu thái giám, nay là thống lĩnh thái giám trong cung, cận
thần rất được bệ hạ tín nhiệm. Lý Thừa Trạch nheo mắt nhìn, trong lòng cảm
thấy kỳ lạ, không biết có chuyện gì mà người này phải tự mình đến đây, hỏi:
"Diêu công công, có việc gì vậy?"
Diêu thái giám là người rất biết phép tắc, dù là thân cận của bệ hạ nhưng
ông biết Tam hoàng tử trước mặt là một trong hai nam nhân duy nhất trong
cung, là bệ hạ tương lai, nên cung kính cúi đầu hành lễ rồi nói nhỏ: "Nội điện
đang điều tra một vụ án cũ có liên quan đến điện hạ, bất đắc dĩ phải phiền điện
hạ."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tam hoàng tử cười khổ nói: "Nếu không đạt, mẫu hậu sẽ đánh đòn."Tỉnh Nhi cắn nhẹ môi, nói: "Bây giờ Tiểu Công gia ở Đông Di rồi, đâu cònquan tâm nhiều thế này nữa."Sau khi vụ phản loạn ở kinh đô bị dẹp tan, tuy bệ hạ vẫn không tước đi thânphận tiên sinh của Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn cũng rất ít khi đến gặp riêngTam hoàng tử, còn Tam hoàng tử cũng không thường xuyên hồ đồ xuất cungnữa. Hai huynh đệ đều hiểu, Tam hoàng tử chính là người kế vị thực sự củaKhánh Quốc hiện tại, Hoàng đế lão tử sẽ không muốn vị thái tử này lớn lêndưới sự dạy dỗ của Phạm Nhàn, mà thích tự tay mình đào tạo, huấn luyện. Vìtránh né điều cấm kỵ này, hai người cũng chỉ có thể giảm bớt gặp gỡ.Mặc dù Phạm Nhàn rất ít đến Sấu Phương cung, nhưng y vẫn không ngừnghuấn luyện, đào tạo cho Tam hoàng tử. Thời gian ở Giang Nam, Phạm Nhàn đãkể nhiều câu chuyện cho Tam hoàng tử, ba năm qua vẫn đưa ra nhiều danh sáchsách, yêu cầu Tam hoàng tử phải đọc một lượt.Những lúc rảnh rỗi giữa công việc bận rộn thường ngày, Phạm Nhàn cũngdành thời gian xét duyệt những bút ký đọc sách của Tam hoàng tử. Đối với y,đây cũng là việc hết sức quan trọng. Nếu tương lai của Khánh Quốc đặt lên vaiLý Thừa Trạch, chắc chắn y hy vọng Lý Thừa Trạch trở thành một vị minhquân, dù không có chí hướng lớn lao gì, nhưng ít ra cũng phải bảo vệ tốt gianghiệp của mình.Mỗi năm vào dịp lễ tết, cả nhà Phạm Nhàn đều vào cung, đó là thời điểm yduyệt xét bài học của Tam hoàng tử, Sấu Phương cung thường xuyên vang lêntiếng roi vọt và tiếng rên rỉ nhịn đau của Tam hoàng tử.Vẻ mặt cung nữ Tỉnh Nhi có phần khác thường, rõ ràng cô đã trở thành nữnhân đầu tiên của Lý Thừa Trạch sau khi trưởng thành. Dĩ nhiên, Lý ThừaTrạch cũng là nam nhân đầu tiên của cô. Chỉ nghe đến cái tên Tiểu Phạm đạinhân, ánh mắt Tỉnh Nhi thoáng chút không đành lòng, bất bình nói: "Tiểu Phạmđại nhân cũng thế, động một chút là đánh đập, chẳng hề nương tay chút nào."Năm đó lần đầu Phạm Nhàn vào cung là do cô dẫn Phạm Nhàn đi loanhquanh, vào ra chào hỏi, những năm sống chung, cung nữ Tỉnh Nhi chẳng cảmthấy gì đáng sợ ở Tiểu Phạm đại nhân bên ngoài cung lừng lẫy uy quyền, chỉthấy y vẫn là chàng trai tuấn tú, nên cách nói chuyện cũng không mấy cungkính.Nhưng Lý Thừa Trạch lại rất sợ Phạm Nhàn, mặt âu sầu nói: "Vì chuyệnnày, hắn dám cãi lại phụ hoàng, mẫu hậu cũng đứng về phía hắn, ta biết làm saođược."Dù nói thế nhưng Tam hoàng tử không hề căm hận, ngược lại thở dài: "Đãlâu không ra ngoài cung, không biết tiên sinh việc làm ở Đông Di thành thếnào."Nói tới đây, ngay cả Tỉnh Nhi cũng hớn hở nói: "Tiểu Phạm đại nhân ra tay,đâu có việc gì không thành công. Mấy hôm nay trong cung cứ bàn tán chuyệnĐông Di thành đã xong, Đại điện hạ sắp dẫn quân tới đó."Tất nhiên Tam hoàng tử hiểu rõ việc lớn nhất trong triều đình hiện giờ, nghĩđến tiên sinh đã lập công lớn cho triều đình, trong lòng cũng không khỏi cảmthấy vinh dự, gật gù nói: "Giá như ta cũng được đi theo thì tốt biết mấy."Trên gương mặt thiếu niên bỗng thoáng chút hoài niệm, nói: "Những ngàysung sướng nhất đời ta, thực ra chính là hai giai đoạn ở ngoài cung, một là lúccùng thằng nhãi Tư Triệt kia làm chủ Bão Nguyệt lâu, hai là năm đó bị tiên sinhbắt theo về Giang Nam... Không biết bao giờ ta mới được ra khỏi cung lần nữa."Bất kỳ ai trong quá trình trưởng thành đều vô thức tìm kiếm một người cùnggiới mạnh mẽ làm mục tiêu và đối tượng bắt chước, ngay cả các hoàng tử sinhra trong cung cũng không ngoại lệ, chỉ là họ trưởng thành sớm hơn nhiều so vớicác thiếu niên thường dân.Và Lý Thừa Trạch khi bắt đầu bước vào giai đoạn tuổi dậy thì, ngay trướcmắt đã có hai ngọn núi lớn để ngưỡng mộ, một là phụ hoàng, hai là Phạm Nhàn.Nhưng sự cường đại của Hoàng đế mang theo cảm giác người sống chớ gần,thân nhân chớ đến; trái lại, sự mạnh mẽ của Phạm Nhàn mới thực sự gần gũi,đơn giản và thẳng thắn.Vì thế Tam hoàng tử rất nhớ Phạm Nhàn.Tiếng động vang lên ngoài Sấu Phương cung, chưa kịp thông báo, mộtthống lĩnh thái giám đã lọ mọ xông vào trong. Tỉnh Nhi nhíu mày nhìn vị thốnglĩnh ấy một cái rồi cúi người sau lưng Tam hoàng tử, không dám thất lễ.Người tới là Diêu thái giám, nay là thống lĩnh thái giám trong cung, cậnthần rất được bệ hạ tín nhiệm. Lý Thừa Trạch nheo mắt nhìn, trong lòng cảmthấy kỳ lạ, không biết có chuyện gì mà người này phải tự mình đến đây, hỏi:"Diêu công công, có việc gì vậy?"Diêu thái giám là người rất biết phép tắc, dù là thân cận của bệ hạ nhưngông biết Tam hoàng tử trước mặt là một trong hai nam nhân duy nhất trongcung, là bệ hạ tương lai, nên cung kính cúi đầu hành lễ rồi nói nhỏ: "Nội điệnđang điều tra một vụ án cũ có liên quan đến điện hạ, bất đắc dĩ phải phiền điệnhạ."