Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1748: Nổi gió rồi 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Con ngươi Lý Thừa Trạch hơi co lại, không còn gì nghi ngờ, Tam hoàng tửlà người thông minh, từ câu nói đó đã suy ra nhiều thông tin. Vụ án cũ? Liênquan đến mình? Bản thân quanh năm chỉ ở trong thâm cung, thực sự liên quanđến mình có thể là vụ án gì? Và vụ án nào lại đến quấy rầy mình như vậy?Bão Nguyệt lâu? Không thể nào, năm đó Phạm Nhàn dựa vào việc đó màđánh tàn phế Nhị hoàng tử là có sự đồng ý của bệ hạ, nay chắc chắn không thểlôi chuyện cũ ra, huống hồ với vị thế hiện tại của mình, không ai dám nhắc lạichuyện đó.Ánh mắt Lý Thừa Trạch hơi lạnh đi, biết rõ nội điện đang điều tra chuyện gì- ba năm trước đây kinh đô phản loạn, trong cung đại loạn, Tam hoàng tử vàNghi Quý tần Ninh Tài nhân đều bị giam lỏng trong Hàm Quang điện, và giữathời khắc căng thẳng đó, trong cung lại có kẻ muốn ám sát Lý Thừa Trạch, nếukhông nhờ có con dao độc do chính Phạm Nhàn chế tạo, chỉ sợ đã chết từ lâu.Sau sự việc, cả trong lẫn ngoài cung đều có những nghi ngờ chuyện này, vìlúc đó Thái tử đã nắm quyền kiểm soát trong cung, tại sao lại làm chuyện vô lýnhư vậy? Người ta lại nghĩ là do Nhị hoàng tử gây ra, nhưng qua điều tra sau đócũng không tìm ra manh mối liên quan.Bản thân Lý Thừa Trạch nhớ rất rõ chuyện đó, dĩ nhiên cũng muốn tìm rathủ phạm có ý định giết mình, nhưng Giám Sát viện điều tra lâu như vậy vẫnkhông tìm ra manh mối.Có lần Phạm Nhàn lén lút bảo với hắn rằng không nên điều tra nữa, nênTam hoàng tử đành nén giận, không còn để ý đến chuyện đó, vì biết chắc chắntiên sinh đã ngửi thấy điều gì nên mới không giúp mình tiếp tục điều tra.Vậy mà... bây giờ nội điện lại mở cuộc điều tra chuyện này?Quan tâm đến an nguy của bản thân, cơn phẫn nộ với kẻ có ý định sát hạimình, cùng niềm tin vào Phạm Nhàn, cả ba xung đột trong đầu Tam hoàng tửmột lúc, cuối cùng Tam hoàng tử quyết định lắc đầu nói: "Hôm đó hoảng sợquá, không nhớ gì cả.""Kính mời điện hạ cùng lão nô đi vẽ chân dung những kẻ đó được chứ?" Haigã thái giám bị Lý Thừa Trạch giết chết sau đó, thi thể nhanh chóng bị đốt tronghỗn loạn, hôm đó quá nhiều thái giám chết trong biến cố nên cho đến nay vẫnkhông ai biết rõ hung thủ tấn công Tam hoàng tử là ai. Diêu thái giám nhìn Tamhoàng tử một cái, cung kính nói.Lý Thừa Trạch nhíu mày, ngửi thấy ý tứ kỳ lạ, nói: "Ta còn phải đọc sách,chuyện nhỏ như thế này, nếu ta không sao thì không cần quan tâm đến nữa.""Sao lại không quan tâm đến được? Điện hạ là hậu duệ quý tộc Thiên gia,thế mà lại có kẻ dám sinh lòng bất trung... Bệ hạ giận dữ, ra lệnh tra rõ sự việcnày."Lý Thừa Trạch nheo mắt nhìn Diêu thái giám, thầm nghĩ phụ hoàng lại địnhlàm gì? Nếu thực sự giận dữ thì trong ba năm qua ngài đã làm gì rồi?o O oNgày mùng bảy tháng bảy, Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch bắt đầu nhớ lạichuyện biến cố trong cung ngày xưa, nhớ lại hai tên thái giám có ý định giếtmình.Đêm hôm đó, cô Tôn tiểu thư thuộc Kinh Đô phủ ngắm hai vì sao trên trờicàng lúc càng gần nhau, cô biết thời gian gần đây cuộc sống của phụ thân đã dễchịu hơn nhiều. Nhờ sự trợ giúp của Tiểu Công gia, trong triều không còn aidám nhắm vào Kinh Đô phủ nữa. Kể cả Hạ Tông Vĩ đại nhân đang được sủng áitrong Môn Hạ Trung Thư, vài tháng gần đây cũng không còn thái độ hung ácnhư trước, chỉ một mực im lặng.Nghĩ đến Tiểu Phạm đại nhân, cô chợt nhớ đến điều kiện mà y từng hứa vớimình đợt kinh đô phản loạn ngày xưa. Một nụ cười thoáng hiện trên môi cô.Trong Trần Viên, Trần Bình Bình đang bận rộn chuẩn bị trở về quê. Tất cảcác mỹ nữ trong Trần Viên không ai sẵn sàng rời đi như ông dự đoán mà tất cảđều khóc lóc van nài được đi theo ông về quê, để phụng dưỡng ông cho đến lúclâm chung. Trong lúc bất đắc dĩ và bối rối, ông cũng không khỏi suy nghĩ, có lẽhồi đó các cô nương này nhìn Phạm Nhàn không phải vì ngắm dưa chuột mà vìcác cô đã sớm có dưa chuột.Trong Phạm phủ ở phía nam kinh đô, Lâm Uyển Nhi và Tư Tư Nhi đangbồng đôi trẻ cho ăn, mấy ma ma xì xầm bên cạnh, thê tử của Đằng Đại Gia đangcúi đầu tỉ mỉ thuật lại sản lượng trong trang viên họ Phạm năm nay. Tại mộttrong ba thư phòng sau vườn, các tiên sinh kế toán Hàng Châu hội chờ báo cáovới chủ mẫu số bạc đã chi ra năm nay để cứu trợ dân nghèo ở Giang Nam vàGiang Bắc.Lâm Uyển Nhi đưa bát cháo cho ma ma, hôn lên má Tiểu Hoa và PhạmLương một cái rồi đi ra cửa, chậm rãi duỗi người. Dáng vẻ này quả thật khônggiống một thiếu phu nhân, nhưng Phạm Nhàn cưng chiều nên cô cũng quen vớisự tự do của mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Con ngươi Lý Thừa Trạch hơi co lại, không còn gì nghi ngờ, Tam hoàng tửlà người thông minh, từ câu nói đó đã suy ra nhiều thông tin. Vụ án cũ? Liênquan đến mình? Bản thân quanh năm chỉ ở trong thâm cung, thực sự liên quanđến mình có thể là vụ án gì? Và vụ án nào lại đến quấy rầy mình như vậy?Bão Nguyệt lâu? Không thể nào, năm đó Phạm Nhàn dựa vào việc đó màđánh tàn phế Nhị hoàng tử là có sự đồng ý của bệ hạ, nay chắc chắn không thểlôi chuyện cũ ra, huống hồ với vị thế hiện tại của mình, không ai dám nhắc lạichuyện đó.Ánh mắt Lý Thừa Trạch hơi lạnh đi, biết rõ nội điện đang điều tra chuyện gì- ba năm trước đây kinh đô phản loạn, trong cung đại loạn, Tam hoàng tử vàNghi Quý tần Ninh Tài nhân đều bị giam lỏng trong Hàm Quang điện, và giữathời khắc căng thẳng đó, trong cung lại có kẻ muốn ám sát Lý Thừa Trạch, nếukhông nhờ có con dao độc do chính Phạm Nhàn chế tạo, chỉ sợ đã chết từ lâu.Sau sự việc, cả trong lẫn ngoài cung đều có những nghi ngờ chuyện này, vìlúc đó Thái tử đã nắm quyền kiểm soát trong cung, tại sao lại làm chuyện vô lýnhư vậy? Người ta lại nghĩ là do Nhị hoàng tử gây ra, nhưng qua điều tra sau đócũng không tìm ra manh mối liên quan.Bản thân Lý Thừa Trạch nhớ rất rõ chuyện đó, dĩ nhiên cũng muốn tìm rathủ phạm có ý định giết mình, nhưng Giám Sát viện điều tra lâu như vậy vẫnkhông tìm ra manh mối.Có lần Phạm Nhàn lén lút bảo với hắn rằng không nên điều tra nữa, nênTam hoàng tử đành nén giận, không còn để ý đến chuyện đó, vì biết chắc chắntiên sinh đã ngửi thấy điều gì nên mới không giúp mình tiếp tục điều tra.Vậy mà... bây giờ nội điện lại mở cuộc điều tra chuyện này?Quan tâm đến an nguy của bản thân, cơn phẫn nộ với kẻ có ý định sát hạimình, cùng niềm tin vào Phạm Nhàn, cả ba xung đột trong đầu Tam hoàng tửmột lúc, cuối cùng Tam hoàng tử quyết định lắc đầu nói: "Hôm đó hoảng sợquá, không nhớ gì cả.""Kính mời điện hạ cùng lão nô đi vẽ chân dung những kẻ đó được chứ?" Haigã thái giám bị Lý Thừa Trạch giết chết sau đó, thi thể nhanh chóng bị đốt tronghỗn loạn, hôm đó quá nhiều thái giám chết trong biến cố nên cho đến nay vẫnkhông ai biết rõ hung thủ tấn công Tam hoàng tử là ai. Diêu thái giám nhìn Tamhoàng tử một cái, cung kính nói.Lý Thừa Trạch nhíu mày, ngửi thấy ý tứ kỳ lạ, nói: "Ta còn phải đọc sách,chuyện nhỏ như thế này, nếu ta không sao thì không cần quan tâm đến nữa.""Sao lại không quan tâm đến được? Điện hạ là hậu duệ quý tộc Thiên gia,thế mà lại có kẻ dám sinh lòng bất trung... Bệ hạ giận dữ, ra lệnh tra rõ sự việcnày."Lý Thừa Trạch nheo mắt nhìn Diêu thái giám, thầm nghĩ phụ hoàng lại địnhlàm gì? Nếu thực sự giận dữ thì trong ba năm qua ngài đã làm gì rồi?o O oNgày mùng bảy tháng bảy, Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch bắt đầu nhớ lạichuyện biến cố trong cung ngày xưa, nhớ lại hai tên thái giám có ý định giếtmình.Đêm hôm đó, cô Tôn tiểu thư thuộc Kinh Đô phủ ngắm hai vì sao trên trờicàng lúc càng gần nhau, cô biết thời gian gần đây cuộc sống của phụ thân đã dễchịu hơn nhiều. Nhờ sự trợ giúp của Tiểu Công gia, trong triều không còn aidám nhắm vào Kinh Đô phủ nữa. Kể cả Hạ Tông Vĩ đại nhân đang được sủng áitrong Môn Hạ Trung Thư, vài tháng gần đây cũng không còn thái độ hung ácnhư trước, chỉ một mực im lặng.Nghĩ đến Tiểu Phạm đại nhân, cô chợt nhớ đến điều kiện mà y từng hứa vớimình đợt kinh đô phản loạn ngày xưa. Một nụ cười thoáng hiện trên môi cô.Trong Trần Viên, Trần Bình Bình đang bận rộn chuẩn bị trở về quê. Tất cảcác mỹ nữ trong Trần Viên không ai sẵn sàng rời đi như ông dự đoán mà tất cảđều khóc lóc van nài được đi theo ông về quê, để phụng dưỡng ông cho đến lúclâm chung. Trong lúc bất đắc dĩ và bối rối, ông cũng không khỏi suy nghĩ, có lẽhồi đó các cô nương này nhìn Phạm Nhàn không phải vì ngắm dưa chuột mà vìcác cô đã sớm có dưa chuột.Trong Phạm phủ ở phía nam kinh đô, Lâm Uyển Nhi và Tư Tư Nhi đangbồng đôi trẻ cho ăn, mấy ma ma xì xầm bên cạnh, thê tử của Đằng Đại Gia đangcúi đầu tỉ mỉ thuật lại sản lượng trong trang viên họ Phạm năm nay. Tại mộttrong ba thư phòng sau vườn, các tiên sinh kế toán Hàng Châu hội chờ báo cáovới chủ mẫu số bạc đã chi ra năm nay để cứu trợ dân nghèo ở Giang Nam vàGiang Bắc.Lâm Uyển Nhi đưa bát cháo cho ma ma, hôn lên má Tiểu Hoa và PhạmLương một cái rồi đi ra cửa, chậm rãi duỗi người. Dáng vẻ này quả thật khônggiống một thiếu phu nhân, nhưng Phạm Nhàn cưng chiều nên cô cũng quen vớisự tự do của mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Con ngươi Lý Thừa Trạch hơi co lại, không còn gì nghi ngờ, Tam hoàng tửlà người thông minh, từ câu nói đó đã suy ra nhiều thông tin. Vụ án cũ? Liênquan đến mình? Bản thân quanh năm chỉ ở trong thâm cung, thực sự liên quanđến mình có thể là vụ án gì? Và vụ án nào lại đến quấy rầy mình như vậy?Bão Nguyệt lâu? Không thể nào, năm đó Phạm Nhàn dựa vào việc đó màđánh tàn phế Nhị hoàng tử là có sự đồng ý của bệ hạ, nay chắc chắn không thểlôi chuyện cũ ra, huống hồ với vị thế hiện tại của mình, không ai dám nhắc lạichuyện đó.Ánh mắt Lý Thừa Trạch hơi lạnh đi, biết rõ nội điện đang điều tra chuyện gì- ba năm trước đây kinh đô phản loạn, trong cung đại loạn, Tam hoàng tử vàNghi Quý tần Ninh Tài nhân đều bị giam lỏng trong Hàm Quang điện, và giữathời khắc căng thẳng đó, trong cung lại có kẻ muốn ám sát Lý Thừa Trạch, nếukhông nhờ có con dao độc do chính Phạm Nhàn chế tạo, chỉ sợ đã chết từ lâu.Sau sự việc, cả trong lẫn ngoài cung đều có những nghi ngờ chuyện này, vìlúc đó Thái tử đã nắm quyền kiểm soát trong cung, tại sao lại làm chuyện vô lýnhư vậy? Người ta lại nghĩ là do Nhị hoàng tử gây ra, nhưng qua điều tra sau đócũng không tìm ra manh mối liên quan.Bản thân Lý Thừa Trạch nhớ rất rõ chuyện đó, dĩ nhiên cũng muốn tìm rathủ phạm có ý định giết mình, nhưng Giám Sát viện điều tra lâu như vậy vẫnkhông tìm ra manh mối.Có lần Phạm Nhàn lén lút bảo với hắn rằng không nên điều tra nữa, nênTam hoàng tử đành nén giận, không còn để ý đến chuyện đó, vì biết chắc chắntiên sinh đã ngửi thấy điều gì nên mới không giúp mình tiếp tục điều tra.Vậy mà... bây giờ nội điện lại mở cuộc điều tra chuyện này?Quan tâm đến an nguy của bản thân, cơn phẫn nộ với kẻ có ý định sát hạimình, cùng niềm tin vào Phạm Nhàn, cả ba xung đột trong đầu Tam hoàng tửmột lúc, cuối cùng Tam hoàng tử quyết định lắc đầu nói: "Hôm đó hoảng sợquá, không nhớ gì cả.""Kính mời điện hạ cùng lão nô đi vẽ chân dung những kẻ đó được chứ?" Haigã thái giám bị Lý Thừa Trạch giết chết sau đó, thi thể nhanh chóng bị đốt tronghỗn loạn, hôm đó quá nhiều thái giám chết trong biến cố nên cho đến nay vẫnkhông ai biết rõ hung thủ tấn công Tam hoàng tử là ai. Diêu thái giám nhìn Tamhoàng tử một cái, cung kính nói.Lý Thừa Trạch nhíu mày, ngửi thấy ý tứ kỳ lạ, nói: "Ta còn phải đọc sách,chuyện nhỏ như thế này, nếu ta không sao thì không cần quan tâm đến nữa.""Sao lại không quan tâm đến được? Điện hạ là hậu duệ quý tộc Thiên gia,thế mà lại có kẻ dám sinh lòng bất trung... Bệ hạ giận dữ, ra lệnh tra rõ sự việcnày."Lý Thừa Trạch nheo mắt nhìn Diêu thái giám, thầm nghĩ phụ hoàng lại địnhlàm gì? Nếu thực sự giận dữ thì trong ba năm qua ngài đã làm gì rồi?o O oNgày mùng bảy tháng bảy, Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch bắt đầu nhớ lạichuyện biến cố trong cung ngày xưa, nhớ lại hai tên thái giám có ý định giếtmình.Đêm hôm đó, cô Tôn tiểu thư thuộc Kinh Đô phủ ngắm hai vì sao trên trờicàng lúc càng gần nhau, cô biết thời gian gần đây cuộc sống của phụ thân đã dễchịu hơn nhiều. Nhờ sự trợ giúp của Tiểu Công gia, trong triều không còn aidám nhắm vào Kinh Đô phủ nữa. Kể cả Hạ Tông Vĩ đại nhân đang được sủng áitrong Môn Hạ Trung Thư, vài tháng gần đây cũng không còn thái độ hung ácnhư trước, chỉ một mực im lặng.Nghĩ đến Tiểu Phạm đại nhân, cô chợt nhớ đến điều kiện mà y từng hứa vớimình đợt kinh đô phản loạn ngày xưa. Một nụ cười thoáng hiện trên môi cô.Trong Trần Viên, Trần Bình Bình đang bận rộn chuẩn bị trở về quê. Tất cảcác mỹ nữ trong Trần Viên không ai sẵn sàng rời đi như ông dự đoán mà tất cảđều khóc lóc van nài được đi theo ông về quê, để phụng dưỡng ông cho đến lúclâm chung. Trong lúc bất đắc dĩ và bối rối, ông cũng không khỏi suy nghĩ, có lẽhồi đó các cô nương này nhìn Phạm Nhàn không phải vì ngắm dưa chuột mà vìcác cô đã sớm có dưa chuột.Trong Phạm phủ ở phía nam kinh đô, Lâm Uyển Nhi và Tư Tư Nhi đangbồng đôi trẻ cho ăn, mấy ma ma xì xầm bên cạnh, thê tử của Đằng Đại Gia đangcúi đầu tỉ mỉ thuật lại sản lượng trong trang viên họ Phạm năm nay. Tại mộttrong ba thư phòng sau vườn, các tiên sinh kế toán Hàng Châu hội chờ báo cáovới chủ mẫu số bạc đã chi ra năm nay để cứu trợ dân nghèo ở Giang Nam vàGiang Bắc.Lâm Uyển Nhi đưa bát cháo cho ma ma, hôn lên má Tiểu Hoa và PhạmLương một cái rồi đi ra cửa, chậm rãi duỗi người. Dáng vẻ này quả thật khônggiống một thiếu phu nhân, nhưng Phạm Nhàn cưng chiều nên cô cũng quen vớisự tự do của mình.

Chương 1748: Nổi gió rồi 3