Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1749: Nổi gió rồi 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cô ngắm bầu trời đầy sao, nghĩ đến Phạm Nhàn đang ở ven biển phía đông,không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ, mọi thứ dường như đã vào quỹ đạo, sau nàynếu rời khỏi kinh đô đi sống tự do, nên chọn nơi nào nhỉ, Đạm Châu hay ĐôngDi thành? Cô chợt nghĩ mình còn chưa từng đến Đông Di thành, không khỏi cóphần háo hức.Đang suy nghĩ thì Phạm Nhược Nhược xách túi thuốc đẩy cửa bước vào,phía sau vài người hầu gái lúng túng muốn giúp cô cầm vật nặng. Phạm NhượcNhược từ nông thôn về, thấy tiểu tẩu tẩu đứng ở cửa, không khỏi mỉm cười trêuđùa vài câu.Trong cung điện xa xôi của Bắc Tề, Tiểu Hoàng đế ngồi trên ngai ngọc ởchính điện, nhìn cặp cá trong hồ nước gần đó, ánh mắt trầm tư. Trên tay cô làvài tờ tấu chương nói về cái chết của Tứ Cố Kiếm, và nội dung bí mật thỏathuận giữa Đông Di thành và Nam Khánh.Theo nguyên tắc thì bí mật thỏa thuận này không thể bị Cẩm Y vệ Bắc Tềdo thám được, rất rõ ràng là nam nhân kia cố ý tiết lộ tin tức cho cô.Đôi mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề híp lại, lần đầu tiên trong đời hiện lên vẻ mơhồ. Cô không biết đất nước của mình và tương lai của mình sẽ ra sao. Tình hìnhhiện tại dường như rất rõ ràng, mâu thuẫn giữa Phạm Nhàn và Khánh Đế cũngchưa có dấu hiệu bùng nổ, Đại Tề phải xử sự như thế nào đây?Nếu là những năm trước, có lẽ cô đã sớm quyết tâm bất chấp tất cả để chiarẽ Phạm Nhàn và Khánh Đế, cho dù phải bỏ ra một nửa thu nhập quốc khố, bấtkể hy sinh. Nhưng bây giờ tâm ý cô đã thay đổi, bởi cô hiểu sức mạnh trongnhững lời Phạm Nhàn từng nói.Chính là ngày mồng bảy tháng bảy, người dân trên đại lục đều trải quanhững sự kiện tầm thường hoặc không tầm thường. Nhưng một bước ngoặt nàođó của lịch sử, một sự kiện nào đó làm thay đổi chi tiết lịch sử, không xảy ra ởkinh đô, cũng chẳng ở Thượng Kinh thành, mà lại ở một châu hẻo lánh củaKhánh Quốc.Đó chỉ là một cuộc tuần tra trị an thường lệ, đám nha dịch lộ rõ vẻ mệt mỏi,chậm rãi bước dưới ánh nắng gay gắt, thỉnh thoảng trú ẩn trong bóng mát củacửa hàng ven đường.Lúc này, Cao Đạt đã cải trang, đổi tên được ba năm, đang bận rộn phục vụkhách ở quán mì ven đường. Khuôn mặt hắn đỏ hồng khỏe mạnh, không cònkiên cường ngày trước, mà toát lên vẻ nhàn hạ và thỏa mãn. Bàn tay từng nắmchặt trường đao giờ thoải mái cầm đũa, thuần thục và khéo léo múc mì từ nồicho vào bát, rưới rau thơm, mùi thơm lan tỏa.Sau khi trốn khỏi Đại Đông sơn, Cao Đạt lang thang khắp các châu quậncủa Khánh Quốc. Hệ thống hộ tịch và giấy thông hành nghiêm ngặt của KhánhQuốc khiến hắn gặp không ít khó khăn. Mặc dù không ai phát hiện thân phậnhắn, nhưng hắn bẫn thấy khó mà có cuộc sống ổn định.Hắn vốn là Hổ Vệ hoàng cung, chưa từng trải qua nhiều việc đời, lại càngkhông hiểu gì về giang hồ dân gian. Cho nên, vị Hổ Vệ oai phong lẫm liệt khilọt vào vùng nước cạn lại trở nên vất vả khổ sở.Sau đó nhờ một nhân duyên, hắn định cư ở Đạt Châu, cuối cùng cũng cóđược thân phận mới, mở quán mì nhỏ trên con đường này, ngày ngày phơi nắng,nấu mì, thậm chí còn có được một vị thê tử, một đứa con trai.Đó mới thực sự là hạnh phúc, thê tử hài tử sum vầy, mỗi ngày thu xếp xongquán về nhà, ôm thê tử thân thiết, hắn cảm thấy thậm chí cả thanh đao của mìnhcũng không còn quan trọng nữa.Dĩ nhiên hắn vẫn cảnh giác, mặc dù những năm gần đây hắn biết triều đìnhcho rằng toàn bộ Hổ Vệ đều đã chết, nhưng hắn vẫn không dám để triều đìnhbiết về sự tồn tại của mình, đặc biệt là trong cung. Là Hổ Vệ hoàng cung, hắnhiểu rõ việc mình bỏ trốn là tội lớn khi quân, một khi bị bắt sẽ bị tru di tam tộc.Hắn vẫn chú ý theo dõi động tĩnh của Phạm Nhàn, rất may Phạm Nhàn lànhân vật nổi tiếng nhất Khánh Quốc, chuyện đàm luận trong phố phường cũngkhông thể rời xa khỏi y, nên Cao Đạt được biết rằng trong ba năm qua Đề ti đạinhân sống rất tốt, lại lập nhiều công lao cho Khánh Quốc, thậm chí gần đây cóthể sáp nhập Đông Di thành vào bản đồ.Cao Đạt vô cùng vui mừng, uống vài chén rượu, cảm thấy Tiểu Phạm đạinhân thật sự tài giỏi. Chỉ có điều hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện tới kiếm PhạmNhàn để tìm cách thoát khỏi tội danh trên người.Bởi vì hắn cảm thấy hiện tại cuộc sống rất tốt, không cần phải thay đổi điềugì.Mãi cho đến khi đám nha dịch kéo đến ngồi trước quán của hắn, rồi dâmđãng nhìn chằm chằm về phía nương tử của hắn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Núi cao Hoàng đế xa, làng quê lòng người hèn, trong Khánh Quốc hiện nay,các quan lại đều nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của Giám Sát viện, chính quyềntrong sạch chưa từng thấy. Có điều dẫu sao Giám Sát viện cũng chỉ là một cơcấu kỳ dị, không thể kiểm soát tất cả các khớp nối của một chế độ phong kiến từtrên xuống dưới, đặc biệt là càng xuống cấp thấp, càng tới nông thôn sâu xa,gương mặt thật sự của tầng lớp quan lại đặc quyền càng thêm đáng ghét.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cô ngắm bầu trời đầy sao, nghĩ đến Phạm Nhàn đang ở ven biển phía đông,không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ, mọi thứ dường như đã vào quỹ đạo, sau nàynếu rời khỏi kinh đô đi sống tự do, nên chọn nơi nào nhỉ, Đạm Châu hay ĐôngDi thành? Cô chợt nghĩ mình còn chưa từng đến Đông Di thành, không khỏi cóphần háo hức.Đang suy nghĩ thì Phạm Nhược Nhược xách túi thuốc đẩy cửa bước vào,phía sau vài người hầu gái lúng túng muốn giúp cô cầm vật nặng. Phạm NhượcNhược từ nông thôn về, thấy tiểu tẩu tẩu đứng ở cửa, không khỏi mỉm cười trêuđùa vài câu.Trong cung điện xa xôi của Bắc Tề, Tiểu Hoàng đế ngồi trên ngai ngọc ởchính điện, nhìn cặp cá trong hồ nước gần đó, ánh mắt trầm tư. Trên tay cô làvài tờ tấu chương nói về cái chết của Tứ Cố Kiếm, và nội dung bí mật thỏathuận giữa Đông Di thành và Nam Khánh.Theo nguyên tắc thì bí mật thỏa thuận này không thể bị Cẩm Y vệ Bắc Tềdo thám được, rất rõ ràng là nam nhân kia cố ý tiết lộ tin tức cho cô.Đôi mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề híp lại, lần đầu tiên trong đời hiện lên vẻ mơhồ. Cô không biết đất nước của mình và tương lai của mình sẽ ra sao. Tình hìnhhiện tại dường như rất rõ ràng, mâu thuẫn giữa Phạm Nhàn và Khánh Đế cũngchưa có dấu hiệu bùng nổ, Đại Tề phải xử sự như thế nào đây?Nếu là những năm trước, có lẽ cô đã sớm quyết tâm bất chấp tất cả để chiarẽ Phạm Nhàn và Khánh Đế, cho dù phải bỏ ra một nửa thu nhập quốc khố, bấtkể hy sinh. Nhưng bây giờ tâm ý cô đã thay đổi, bởi cô hiểu sức mạnh trongnhững lời Phạm Nhàn từng nói.Chính là ngày mồng bảy tháng bảy, người dân trên đại lục đều trải quanhững sự kiện tầm thường hoặc không tầm thường. Nhưng một bước ngoặt nàođó của lịch sử, một sự kiện nào đó làm thay đổi chi tiết lịch sử, không xảy ra ởkinh đô, cũng chẳng ở Thượng Kinh thành, mà lại ở một châu hẻo lánh củaKhánh Quốc.Đó chỉ là một cuộc tuần tra trị an thường lệ, đám nha dịch lộ rõ vẻ mệt mỏi,chậm rãi bước dưới ánh nắng gay gắt, thỉnh thoảng trú ẩn trong bóng mát củacửa hàng ven đường.Lúc này, Cao Đạt đã cải trang, đổi tên được ba năm, đang bận rộn phục vụkhách ở quán mì ven đường. Khuôn mặt hắn đỏ hồng khỏe mạnh, không cònkiên cường ngày trước, mà toát lên vẻ nhàn hạ và thỏa mãn. Bàn tay từng nắmchặt trường đao giờ thoải mái cầm đũa, thuần thục và khéo léo múc mì từ nồicho vào bát, rưới rau thơm, mùi thơm lan tỏa.Sau khi trốn khỏi Đại Đông sơn, Cao Đạt lang thang khắp các châu quậncủa Khánh Quốc. Hệ thống hộ tịch và giấy thông hành nghiêm ngặt của KhánhQuốc khiến hắn gặp không ít khó khăn. Mặc dù không ai phát hiện thân phậnhắn, nhưng hắn bẫn thấy khó mà có cuộc sống ổn định.Hắn vốn là Hổ Vệ hoàng cung, chưa từng trải qua nhiều việc đời, lại càngkhông hiểu gì về giang hồ dân gian. Cho nên, vị Hổ Vệ oai phong lẫm liệt khilọt vào vùng nước cạn lại trở nên vất vả khổ sở.Sau đó nhờ một nhân duyên, hắn định cư ở Đạt Châu, cuối cùng cũng cóđược thân phận mới, mở quán mì nhỏ trên con đường này, ngày ngày phơi nắng,nấu mì, thậm chí còn có được một vị thê tử, một đứa con trai.Đó mới thực sự là hạnh phúc, thê tử hài tử sum vầy, mỗi ngày thu xếp xongquán về nhà, ôm thê tử thân thiết, hắn cảm thấy thậm chí cả thanh đao của mìnhcũng không còn quan trọng nữa.Dĩ nhiên hắn vẫn cảnh giác, mặc dù những năm gần đây hắn biết triều đìnhcho rằng toàn bộ Hổ Vệ đều đã chết, nhưng hắn vẫn không dám để triều đìnhbiết về sự tồn tại của mình, đặc biệt là trong cung. Là Hổ Vệ hoàng cung, hắnhiểu rõ việc mình bỏ trốn là tội lớn khi quân, một khi bị bắt sẽ bị tru di tam tộc.Hắn vẫn chú ý theo dõi động tĩnh của Phạm Nhàn, rất may Phạm Nhàn lànhân vật nổi tiếng nhất Khánh Quốc, chuyện đàm luận trong phố phường cũngkhông thể rời xa khỏi y, nên Cao Đạt được biết rằng trong ba năm qua Đề ti đạinhân sống rất tốt, lại lập nhiều công lao cho Khánh Quốc, thậm chí gần đây cóthể sáp nhập Đông Di thành vào bản đồ.Cao Đạt vô cùng vui mừng, uống vài chén rượu, cảm thấy Tiểu Phạm đạinhân thật sự tài giỏi. Chỉ có điều hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện tới kiếm PhạmNhàn để tìm cách thoát khỏi tội danh trên người.Bởi vì hắn cảm thấy hiện tại cuộc sống rất tốt, không cần phải thay đổi điềugì.Mãi cho đến khi đám nha dịch kéo đến ngồi trước quán của hắn, rồi dâmđãng nhìn chằm chằm về phía nương tử của hắn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Núi cao Hoàng đế xa, làng quê lòng người hèn, trong Khánh Quốc hiện nay,các quan lại đều nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của Giám Sát viện, chính quyềntrong sạch chưa từng thấy. Có điều dẫu sao Giám Sát viện cũng chỉ là một cơcấu kỳ dị, không thể kiểm soát tất cả các khớp nối của một chế độ phong kiến từtrên xuống dưới, đặc biệt là càng xuống cấp thấp, càng tới nông thôn sâu xa,gương mặt thật sự của tầng lớp quan lại đặc quyền càng thêm đáng ghét.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cô ngắm bầu trời đầy sao, nghĩ đến Phạm Nhàn đang ở ven biển phía đông,không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ, mọi thứ dường như đã vào quỹ đạo, sau nàynếu rời khỏi kinh đô đi sống tự do, nên chọn nơi nào nhỉ, Đạm Châu hay ĐôngDi thành? Cô chợt nghĩ mình còn chưa từng đến Đông Di thành, không khỏi cóphần háo hức.Đang suy nghĩ thì Phạm Nhược Nhược xách túi thuốc đẩy cửa bước vào,phía sau vài người hầu gái lúng túng muốn giúp cô cầm vật nặng. Phạm NhượcNhược từ nông thôn về, thấy tiểu tẩu tẩu đứng ở cửa, không khỏi mỉm cười trêuđùa vài câu.Trong cung điện xa xôi của Bắc Tề, Tiểu Hoàng đế ngồi trên ngai ngọc ởchính điện, nhìn cặp cá trong hồ nước gần đó, ánh mắt trầm tư. Trên tay cô làvài tờ tấu chương nói về cái chết của Tứ Cố Kiếm, và nội dung bí mật thỏathuận giữa Đông Di thành và Nam Khánh.Theo nguyên tắc thì bí mật thỏa thuận này không thể bị Cẩm Y vệ Bắc Tềdo thám được, rất rõ ràng là nam nhân kia cố ý tiết lộ tin tức cho cô.Đôi mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề híp lại, lần đầu tiên trong đời hiện lên vẻ mơhồ. Cô không biết đất nước của mình và tương lai của mình sẽ ra sao. Tình hìnhhiện tại dường như rất rõ ràng, mâu thuẫn giữa Phạm Nhàn và Khánh Đế cũngchưa có dấu hiệu bùng nổ, Đại Tề phải xử sự như thế nào đây?Nếu là những năm trước, có lẽ cô đã sớm quyết tâm bất chấp tất cả để chiarẽ Phạm Nhàn và Khánh Đế, cho dù phải bỏ ra một nửa thu nhập quốc khố, bấtkể hy sinh. Nhưng bây giờ tâm ý cô đã thay đổi, bởi cô hiểu sức mạnh trongnhững lời Phạm Nhàn từng nói.Chính là ngày mồng bảy tháng bảy, người dân trên đại lục đều trải quanhững sự kiện tầm thường hoặc không tầm thường. Nhưng một bước ngoặt nàođó của lịch sử, một sự kiện nào đó làm thay đổi chi tiết lịch sử, không xảy ra ởkinh đô, cũng chẳng ở Thượng Kinh thành, mà lại ở một châu hẻo lánh củaKhánh Quốc.Đó chỉ là một cuộc tuần tra trị an thường lệ, đám nha dịch lộ rõ vẻ mệt mỏi,chậm rãi bước dưới ánh nắng gay gắt, thỉnh thoảng trú ẩn trong bóng mát củacửa hàng ven đường.Lúc này, Cao Đạt đã cải trang, đổi tên được ba năm, đang bận rộn phục vụkhách ở quán mì ven đường. Khuôn mặt hắn đỏ hồng khỏe mạnh, không cònkiên cường ngày trước, mà toát lên vẻ nhàn hạ và thỏa mãn. Bàn tay từng nắmchặt trường đao giờ thoải mái cầm đũa, thuần thục và khéo léo múc mì từ nồicho vào bát, rưới rau thơm, mùi thơm lan tỏa.Sau khi trốn khỏi Đại Đông sơn, Cao Đạt lang thang khắp các châu quậncủa Khánh Quốc. Hệ thống hộ tịch và giấy thông hành nghiêm ngặt của KhánhQuốc khiến hắn gặp không ít khó khăn. Mặc dù không ai phát hiện thân phậnhắn, nhưng hắn bẫn thấy khó mà có cuộc sống ổn định.Hắn vốn là Hổ Vệ hoàng cung, chưa từng trải qua nhiều việc đời, lại càngkhông hiểu gì về giang hồ dân gian. Cho nên, vị Hổ Vệ oai phong lẫm liệt khilọt vào vùng nước cạn lại trở nên vất vả khổ sở.Sau đó nhờ một nhân duyên, hắn định cư ở Đạt Châu, cuối cùng cũng cóđược thân phận mới, mở quán mì nhỏ trên con đường này, ngày ngày phơi nắng,nấu mì, thậm chí còn có được một vị thê tử, một đứa con trai.Đó mới thực sự là hạnh phúc, thê tử hài tử sum vầy, mỗi ngày thu xếp xongquán về nhà, ôm thê tử thân thiết, hắn cảm thấy thậm chí cả thanh đao của mìnhcũng không còn quan trọng nữa.Dĩ nhiên hắn vẫn cảnh giác, mặc dù những năm gần đây hắn biết triều đìnhcho rằng toàn bộ Hổ Vệ đều đã chết, nhưng hắn vẫn không dám để triều đìnhbiết về sự tồn tại của mình, đặc biệt là trong cung. Là Hổ Vệ hoàng cung, hắnhiểu rõ việc mình bỏ trốn là tội lớn khi quân, một khi bị bắt sẽ bị tru di tam tộc.Hắn vẫn chú ý theo dõi động tĩnh của Phạm Nhàn, rất may Phạm Nhàn lànhân vật nổi tiếng nhất Khánh Quốc, chuyện đàm luận trong phố phường cũngkhông thể rời xa khỏi y, nên Cao Đạt được biết rằng trong ba năm qua Đề ti đạinhân sống rất tốt, lại lập nhiều công lao cho Khánh Quốc, thậm chí gần đây cóthể sáp nhập Đông Di thành vào bản đồ.Cao Đạt vô cùng vui mừng, uống vài chén rượu, cảm thấy Tiểu Phạm đạinhân thật sự tài giỏi. Chỉ có điều hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện tới kiếm PhạmNhàn để tìm cách thoát khỏi tội danh trên người.Bởi vì hắn cảm thấy hiện tại cuộc sống rất tốt, không cần phải thay đổi điềugì.Mãi cho đến khi đám nha dịch kéo đến ngồi trước quán của hắn, rồi dâmđãng nhìn chằm chằm về phía nương tử của hắn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Núi cao Hoàng đế xa, làng quê lòng người hèn, trong Khánh Quốc hiện nay,các quan lại đều nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của Giám Sát viện, chính quyềntrong sạch chưa từng thấy. Có điều dẫu sao Giám Sát viện cũng chỉ là một cơcấu kỳ dị, không thể kiểm soát tất cả các khớp nối của một chế độ phong kiến từtrên xuống dưới, đặc biệt là càng xuống cấp thấp, càng tới nông thôn sâu xa,gương mặt thật sự của tầng lớp quan lại đặc quyền càng thêm đáng ghét.

Chương 1749: Nổi gió rồi 4