Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1750: Nương tử 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đạt Châu là một châu xa xôi, quan lại nơi đây tuy không thể nói hung hãnnhư sói như hổ, nhưng rõ ràng cũng không phải là người tốt yêu dân như con.Đặc biệt là một ngày hè nóng bức như thế này, ánh mặt trời chiếu ra mồ hôi bẩnthỉu trên người đám nha dịch kia, cũng làm mờ đi lý trí của bọn chúng.Hơn nữa có ba cân thịt bò, hai lạng rượu trắng vào bụng, cồn làm nóng lòngnhững nha dịch này, chúng rời bàn nhậu đến trước quầy, nhìn chòng chọc vàobà chủ quán xinh đẹp kia, bắt đầu chảy nước miếng.Quấy rối nữ nhân giữa đường, không phải việc mà nha dịch bình thường cóthể làm được. Nếu là ngày thường, đám nha dịch này cũng chỉ nhìn qua cho vui,nhưng hôm nay không hiểu sao chúng cứ đứng bất động, lời nói trong miệng bắtđầu dâm ô, mấy tên mặt đỏ tai hồng còn có ý định bắt người đẹp kia đi theo.Chỉ trách rượu vàng quá dễ uống, rượu trắng quá nồng, người đẹp trongquán quá thanh tú.o O oỞ Đạt Châu, Cao Đạt cưới một thê tử, hắn chưa từng kể với nương tửchuyện cũ của mình, chỉ yên ổn sống những ngày tháng bình lặng.Có lúc hắn cảm thấy trời cao thật sự phù hộ độ trì cho mình, không ngờ ởnửa cuộc đời sau này lại ban cho hắn một nương tử xinh đẹp như vậy - nương tửnày là góa phụ, là người câm, có một con trai. Dẫu vậy, Cao Đạt vẫn cảm thấymình thật may mắn.Bởi vì nương tử vô cùng xinh đẹp, là mỹ nhân nổi tiếng trong Đạt Châuthành. Trong mắt Cao Đạt, ngay cả so với Tư Lý Lý cô nương ngày ấy đưa đếnBắc Tề cũng không hề kém cạnh.Hơn nữa, nương tử rất dịu dàng, rất hiền thục, tuyệt vời đến nỗi không biếtdùng từ ngữ nào để diễn tả.Vốn dĩ để che giấu thân phận chân thực, Cao Đạt không nên cưới mộtnương tử quá xinh đẹp như thế, nhưng hắn yêu quý và thương xót cô, cũngthương xót đứa con trai mới hơn một tuổi kia.Nương tử câm cũng thích sự chân thành, dáng vẻ lực lưỡng và đáng tin cậycủa người nam nhân xa lạ này.Dù xinh đẹp, nhưng cuối cùng cô vẫn là góa phụ câm, nên vốn không mongchờ cuộc sống tốt đẹp gì. Cô không còn thân nhân ở Đạt Châu, những nam nhânthèm muốn cô chỉ vì ham thân xác, muốn làm tiểu thiếp hay thậm chí tệ hơn...Nương tử câm chỉ muốn một gia đình bình dị và ấm áp.Thế là hai người hết sức tự nhiên đến với nhau. Mời vài hàng xóm ăn cơm,người ở họ Tống lang thang đến từ xứ khác đã chung sống cùng người góa phụcâm ở Đạt Châu rồi mở quán mì.Đứa trẻ hơn một tuổi đôi lúc theo tới quán, nhưng khi bận việc thì nhờ cácbà hàng xóm trông nom.Dân chúng Đạt Châu giản dị và tốt bụng như khắp nơi ở Khánh Quốc,nhưng quan lại thì khác, từ xưa đến nay họ chưa bao giờ là dân.Vì vậy, cánh tay nhúng mì của Cao Đạt chùng xuống, khuôn mặt hắn hơi cúithấp, che khuất trong hơi nước bốc lên từ nồi mì, không nhìn rõ được cảm xúctrong mắt.Khuôn mặt nương tử ửng đỏ, là sắc đỏ ngượng ngùng giận dữ, cô nghe thấynhững lời tục tĩu càng lúc càng lớn tiếng trong sạp, trong mắt dần hiện lên vẻuất ức. Cô liếc nhìn chồng bên nồi mì, hy vọng nhìn thấy phản ứng gì đó, nhưngkhông thấy gì cả. Cô thất vọng nhưng cũng đành cam chịu, trước khi kết hôn côđã biết Tống đại ca là người rất nhút nhát, là nói ít chẳng hơn mình bao nhiêu.Thái độ im lặng của vợ chồng chủ quán chỉ khiến lòng tự tôn của đám nhadịch càng gia tăng. Thế thường vẫn thế, khi một bên bị áp bức mà không phảnkháng, sức ép sẽ càng lúc càng tăng lên.Một tên nha dịch giơ tay túm lấy bàn tay trắng muốt của nương tử câm, bịcô giật ra. Hắn ta bắt đầu không vui, chửi bới ầm ĩ.Cao Đạt nắm đũa chặt hơn, nhưng hắn biết mình phải nhẫn nhịn, vì nếu xảyra chuyện, hắn và nương tử sẽ phải đối mặt với truy nã của triều đình. Hơn nữa,xưa kia hắn từng là cao thủ cung đình, vẫn tin tưởng vào quan lại Khánh Quốc,cho rằng đám nha dịch chỉ trêu đùa vui thôi rồi cũng sẽ bỏ đi.Nhưng đám nha dịch không đi, hôm nay có quan lớn của bộ Hình đang ởĐạt Châu điều tra một vụ án lớn, nên mới đuổi bọn hạ cấp này ra ngoài dướitrời nắng gắt.Chúng núp bóng quán, đùa bỡn tiểu nương tử xinh đẹp nhưng không thể nóinày, thật là việc vui sướng biết bao! Còn người nam nhân trong quán kia? Bọnchúng biết nam nhân họ Tống dù thân hình cường tráng nhưng chỉ là tên vôdụng rắm còn chẳng dám đánh.Đùa cợt thê tử trước mặt tên phu quân vô dụng, há chẳng thú vị lắm sao?o O oNhững người khác trong quán nhận ra tình thế không ổn, đã lẻn ra từ lâu.Nhưng trước khi đi, họ liếc nhìn Cao Đạt với ánh mắt cảm thông và cảnh báo.Dân không đấu với quan, họ không muốn chủ quán và bọn nha dịch gây huyênnáo.Cao Đạt không làm loạn, hắn chỉ nắm đũa, nhẹ giọng gọi nương tử về phíasau quán rồi bước tới bàn, rất vụng về nịnh nọt vài câu, nói vài lời van xin.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đạt Châu là một châu xa xôi, quan lại nơi đây tuy không thể nói hung hãn

như sói như hổ, nhưng rõ ràng cũng không phải là người tốt yêu dân như con.

Đặc biệt là một ngày hè nóng bức như thế này, ánh mặt trời chiếu ra mồ hôi bẩn

thỉu trên người đám nha dịch kia, cũng làm mờ đi lý trí của bọn chúng.

Hơn nữa có ba cân thịt bò, hai lạng rượu trắng vào bụng, cồn làm nóng lòng

những nha dịch này, chúng rời bàn nhậu đến trước quầy, nhìn chòng chọc vào

bà chủ quán xinh đẹp kia, bắt đầu chảy nước miếng.

Quấy rối nữ nhân giữa đường, không phải việc mà nha dịch bình thường có

thể làm được. Nếu là ngày thường, đám nha dịch này cũng chỉ nhìn qua cho vui,

nhưng hôm nay không hiểu sao chúng cứ đứng bất động, lời nói trong miệng bắt

đầu dâm ô, mấy tên mặt đỏ tai hồng còn có ý định bắt người đẹp kia đi theo.

Chỉ trách rượu vàng quá dễ uống, rượu trắng quá nồng, người đẹp trong

quán quá thanh tú.

o O o

Ở Đạt Châu, Cao Đạt cưới một thê tử, hắn chưa từng kể với nương tử

chuyện cũ của mình, chỉ yên ổn sống những ngày tháng bình lặng.

Có lúc hắn cảm thấy trời cao thật sự phù hộ độ trì cho mình, không ngờ ở

nửa cuộc đời sau này lại ban cho hắn một nương tử xinh đẹp như vậy - nương tử

này là góa phụ, là người câm, có một con trai. Dẫu vậy, Cao Đạt vẫn cảm thấy

mình thật may mắn.

Bởi vì nương tử vô cùng xinh đẹp, là mỹ nhân nổi tiếng trong Đạt Châu

thành. Trong mắt Cao Đạt, ngay cả so với Tư Lý Lý cô nương ngày ấy đưa đến

Bắc Tề cũng không hề kém cạnh.

Hơn nữa, nương tử rất dịu dàng, rất hiền thục, tuyệt vời đến nỗi không biết

dùng từ ngữ nào để diễn tả.

Vốn dĩ để che giấu thân phận chân thực, Cao Đạt không nên cưới một

nương tử quá xinh đẹp như thế, nhưng hắn yêu quý và thương xót cô, cũng

thương xót đứa con trai mới hơn một tuổi kia.

Nương tử câm cũng thích sự chân thành, dáng vẻ lực lưỡng và đáng tin cậy

của người nam nhân xa lạ này.

Dù xinh đẹp, nhưng cuối cùng cô vẫn là góa phụ câm, nên vốn không mong

chờ cuộc sống tốt đẹp gì. Cô không còn thân nhân ở Đạt Châu, những nam nhân

thèm muốn cô chỉ vì ham thân xác, muốn làm tiểu thiếp hay thậm chí tệ hơn...

Nương tử câm chỉ muốn một gia đình bình dị và ấm áp.

Thế là hai người hết sức tự nhiên đến với nhau. Mời vài hàng xóm ăn cơm,

người ở họ Tống lang thang đến từ xứ khác đã chung sống cùng người góa phụ

câm ở Đạt Châu rồi mở quán mì.

Đứa trẻ hơn một tuổi đôi lúc theo tới quán, nhưng khi bận việc thì nhờ các

bà hàng xóm trông nom.

Dân chúng Đạt Châu giản dị và tốt bụng như khắp nơi ở Khánh Quốc,

nhưng quan lại thì khác, từ xưa đến nay họ chưa bao giờ là dân.

Vì vậy, cánh tay nhúng mì của Cao Đạt chùng xuống, khuôn mặt hắn hơi cúi

thấp, che khuất trong hơi nước bốc lên từ nồi mì, không nhìn rõ được cảm xúc

trong mắt.

Khuôn mặt nương tử ửng đỏ, là sắc đỏ ngượng ngùng giận dữ, cô nghe thấy

những lời tục tĩu càng lúc càng lớn tiếng trong sạp, trong mắt dần hiện lên vẻ

uất ức. Cô liếc nhìn chồng bên nồi mì, hy vọng nhìn thấy phản ứng gì đó, nhưng

không thấy gì cả. Cô thất vọng nhưng cũng đành cam chịu, trước khi kết hôn cô

đã biết Tống đại ca là người rất nhút nhát, là nói ít chẳng hơn mình bao nhiêu.

Thái độ im lặng của vợ chồng chủ quán chỉ khiến lòng tự tôn của đám nha

dịch càng gia tăng. Thế thường vẫn thế, khi một bên bị áp bức mà không phản

kháng, sức ép sẽ càng lúc càng tăng lên.

Một tên nha dịch giơ tay túm lấy bàn tay trắng muốt của nương tử câm, bị

cô giật ra. Hắn ta bắt đầu không vui, chửi bới ầm ĩ.

Cao Đạt nắm đũa chặt hơn, nhưng hắn biết mình phải nhẫn nhịn, vì nếu xảy

ra chuyện, hắn và nương tử sẽ phải đối mặt với truy nã của triều đình. Hơn nữa,

xưa kia hắn từng là cao thủ cung đình, vẫn tin tưởng vào quan lại Khánh Quốc,

cho rằng đám nha dịch chỉ trêu đùa vui thôi rồi cũng sẽ bỏ đi.

Nhưng đám nha dịch không đi, hôm nay có quan lớn của bộ Hình đang ở

Đạt Châu điều tra một vụ án lớn, nên mới đuổi bọn hạ cấp này ra ngoài dưới

trời nắng gắt.

Chúng núp bóng quán, đùa bỡn tiểu nương tử xinh đẹp nhưng không thể nói

này, thật là việc vui sướng biết bao! Còn người nam nhân trong quán kia? Bọn

chúng biết nam nhân họ Tống dù thân hình cường tráng nhưng chỉ là tên vô

dụng rắm còn chẳng dám đánh.

Đùa cợt thê tử trước mặt tên phu quân vô dụng, há chẳng thú vị lắm sao?

o O o

Những người khác trong quán nhận ra tình thế không ổn, đã lẻn ra từ lâu.

Nhưng trước khi đi, họ liếc nhìn Cao Đạt với ánh mắt cảm thông và cảnh báo.

Dân không đấu với quan, họ không muốn chủ quán và bọn nha dịch gây huyên

náo.

Cao Đạt không làm loạn, hắn chỉ nắm đũa, nhẹ giọng gọi nương tử về phía

sau quán rồi bước tới bàn, rất vụng về nịnh nọt vài câu, nói vài lời van xin.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đạt Châu là một châu xa xôi, quan lại nơi đây tuy không thể nói hung hãnnhư sói như hổ, nhưng rõ ràng cũng không phải là người tốt yêu dân như con.Đặc biệt là một ngày hè nóng bức như thế này, ánh mặt trời chiếu ra mồ hôi bẩnthỉu trên người đám nha dịch kia, cũng làm mờ đi lý trí của bọn chúng.Hơn nữa có ba cân thịt bò, hai lạng rượu trắng vào bụng, cồn làm nóng lòngnhững nha dịch này, chúng rời bàn nhậu đến trước quầy, nhìn chòng chọc vàobà chủ quán xinh đẹp kia, bắt đầu chảy nước miếng.Quấy rối nữ nhân giữa đường, không phải việc mà nha dịch bình thường cóthể làm được. Nếu là ngày thường, đám nha dịch này cũng chỉ nhìn qua cho vui,nhưng hôm nay không hiểu sao chúng cứ đứng bất động, lời nói trong miệng bắtđầu dâm ô, mấy tên mặt đỏ tai hồng còn có ý định bắt người đẹp kia đi theo.Chỉ trách rượu vàng quá dễ uống, rượu trắng quá nồng, người đẹp trongquán quá thanh tú.o O oỞ Đạt Châu, Cao Đạt cưới một thê tử, hắn chưa từng kể với nương tửchuyện cũ của mình, chỉ yên ổn sống những ngày tháng bình lặng.Có lúc hắn cảm thấy trời cao thật sự phù hộ độ trì cho mình, không ngờ ởnửa cuộc đời sau này lại ban cho hắn một nương tử xinh đẹp như vậy - nương tửnày là góa phụ, là người câm, có một con trai. Dẫu vậy, Cao Đạt vẫn cảm thấymình thật may mắn.Bởi vì nương tử vô cùng xinh đẹp, là mỹ nhân nổi tiếng trong Đạt Châuthành. Trong mắt Cao Đạt, ngay cả so với Tư Lý Lý cô nương ngày ấy đưa đếnBắc Tề cũng không hề kém cạnh.Hơn nữa, nương tử rất dịu dàng, rất hiền thục, tuyệt vời đến nỗi không biếtdùng từ ngữ nào để diễn tả.Vốn dĩ để che giấu thân phận chân thực, Cao Đạt không nên cưới mộtnương tử quá xinh đẹp như thế, nhưng hắn yêu quý và thương xót cô, cũngthương xót đứa con trai mới hơn một tuổi kia.Nương tử câm cũng thích sự chân thành, dáng vẻ lực lưỡng và đáng tin cậycủa người nam nhân xa lạ này.Dù xinh đẹp, nhưng cuối cùng cô vẫn là góa phụ câm, nên vốn không mongchờ cuộc sống tốt đẹp gì. Cô không còn thân nhân ở Đạt Châu, những nam nhânthèm muốn cô chỉ vì ham thân xác, muốn làm tiểu thiếp hay thậm chí tệ hơn...Nương tử câm chỉ muốn một gia đình bình dị và ấm áp.Thế là hai người hết sức tự nhiên đến với nhau. Mời vài hàng xóm ăn cơm,người ở họ Tống lang thang đến từ xứ khác đã chung sống cùng người góa phụcâm ở Đạt Châu rồi mở quán mì.Đứa trẻ hơn một tuổi đôi lúc theo tới quán, nhưng khi bận việc thì nhờ cácbà hàng xóm trông nom.Dân chúng Đạt Châu giản dị và tốt bụng như khắp nơi ở Khánh Quốc,nhưng quan lại thì khác, từ xưa đến nay họ chưa bao giờ là dân.Vì vậy, cánh tay nhúng mì của Cao Đạt chùng xuống, khuôn mặt hắn hơi cúithấp, che khuất trong hơi nước bốc lên từ nồi mì, không nhìn rõ được cảm xúctrong mắt.Khuôn mặt nương tử ửng đỏ, là sắc đỏ ngượng ngùng giận dữ, cô nghe thấynhững lời tục tĩu càng lúc càng lớn tiếng trong sạp, trong mắt dần hiện lên vẻuất ức. Cô liếc nhìn chồng bên nồi mì, hy vọng nhìn thấy phản ứng gì đó, nhưngkhông thấy gì cả. Cô thất vọng nhưng cũng đành cam chịu, trước khi kết hôn côđã biết Tống đại ca là người rất nhút nhát, là nói ít chẳng hơn mình bao nhiêu.Thái độ im lặng của vợ chồng chủ quán chỉ khiến lòng tự tôn của đám nhadịch càng gia tăng. Thế thường vẫn thế, khi một bên bị áp bức mà không phảnkháng, sức ép sẽ càng lúc càng tăng lên.Một tên nha dịch giơ tay túm lấy bàn tay trắng muốt của nương tử câm, bịcô giật ra. Hắn ta bắt đầu không vui, chửi bới ầm ĩ.Cao Đạt nắm đũa chặt hơn, nhưng hắn biết mình phải nhẫn nhịn, vì nếu xảyra chuyện, hắn và nương tử sẽ phải đối mặt với truy nã của triều đình. Hơn nữa,xưa kia hắn từng là cao thủ cung đình, vẫn tin tưởng vào quan lại Khánh Quốc,cho rằng đám nha dịch chỉ trêu đùa vui thôi rồi cũng sẽ bỏ đi.Nhưng đám nha dịch không đi, hôm nay có quan lớn của bộ Hình đang ởĐạt Châu điều tra một vụ án lớn, nên mới đuổi bọn hạ cấp này ra ngoài dướitrời nắng gắt.Chúng núp bóng quán, đùa bỡn tiểu nương tử xinh đẹp nhưng không thể nóinày, thật là việc vui sướng biết bao! Còn người nam nhân trong quán kia? Bọnchúng biết nam nhân họ Tống dù thân hình cường tráng nhưng chỉ là tên vôdụng rắm còn chẳng dám đánh.Đùa cợt thê tử trước mặt tên phu quân vô dụng, há chẳng thú vị lắm sao?o O oNhững người khác trong quán nhận ra tình thế không ổn, đã lẻn ra từ lâu.Nhưng trước khi đi, họ liếc nhìn Cao Đạt với ánh mắt cảm thông và cảnh báo.Dân không đấu với quan, họ không muốn chủ quán và bọn nha dịch gây huyênnáo.Cao Đạt không làm loạn, hắn chỉ nắm đũa, nhẹ giọng gọi nương tử về phíasau quán rồi bước tới bàn, rất vụng về nịnh nọt vài câu, nói vài lời van xin.

Chương 1750: Nương tử 1