Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1751: Nương tử 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quả thật rất vụng về, suốt đời này Cao Đạt chỉ mới nịnh Phạm Nhàn. Hơnnữa Phạm Nhàn cho rằng hắn nịnh hót kém, ngăn cản hắn học theo Vương KhảiNiên. Từ đó, Cao Đạt chưa bao giờ nịnh nọt ai, ngay cả quan chức Chính tamphẩm trước mặt hắn cũng cực kỳ lễ phép. Hôm nay phải nịnh nọt cầu xin lũ nhadịch này, đã là nhượng bộ lớn nhất trong đời hắn. Ba năm lang bạt thế gian, theolý hắn phải học được một số điều, nhưng dù sao hắn vẫn là Hổ Vệ Cao Đạt taycầm trường đao, đứng trong Thanh điện Thượng Kinh thành một chiêu pháđịch, làm sao có thể thực sự bẻ gãy ngạo khí, biến thành con tôm trên bàn?Hổ Vệ không phải thị vệ, không phục vụ ai, chỉ dùng để giết người.Đột nhiên bọn nha dịch cảm thấy trước mặt thêm một ngọn núi, chính là ôngchủ quán, một luồng khí thế ào tới, khiến những lời tục tĩu của chúng im bặt.Sau một lúc, xấu hổ về thái độ mất bình tĩnh của mình, chúng tức giận. Gãhiền lành kia làm sao mà đáng sợ đến nỗi chúng không dám nói gì? Rõ ràng hắnta đang cúi mình, cười híp mắt xin lỗi kia mà. Tức giận làm chúng càng ngôngcuồng, đập phá đồ đạc trên bàn inh ỏi.Con mắt Cao Đạt dừng trên vỏ đao của chúng, chợt nhớ mình đã lâu khôngcầm dao, tay chỉ nắm đôi đũa gỗ đen dài.Hắn im lặng, không phản kháng, để bọn chúng mắng vì hắn muốn bảo vệnương tử và hài tử, không muốn vì mình mà thê tử hài tử phải lưu lạc khắp thiênhạ.Thậm chí bản thân Cao Đạt cũng không muốn lang bạt nữa. Năm xưa trốnkhỏi Đại Đông sơn, hắn có thể đi Đông Di, Bắc Tề nhưng không chịu, dù saohắn cũng là người Khánh Quốc, muốn ở lại đây, mặc dù vẫn còn quan lại hungtàn, bất công nơi trần gian.Cao Đạt nhịn nhục, rất khổ sở. Cao Đạt giả vờ yếu đuối, rất vụng về.Nhưng bất chợt, hắn nghe thấy tiếng động lạ, quay lại thì thấy một tên nhadịch say sưa đứng cạnh nương tử, tay đang sờ soạng váy của cô.Cao Đạt nắm chặt lấy đôi đũa, như nắm lấy thanh trường đao cán dài củamình.Khuôn mặt hắn không thay đổi, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Không còn nhịnnhục hay giả vờ, hắn chỉ theo bản năng đã lâu không dùng, rất tự nhiên mà vungđũa chém tới.Giống như chém về phía tên sát thủ, đâm về phía gió. Hổ Vệ chỉ biết cáchđơn giản nhất, chém đứt mọi vấn đề trước mắt.Có lẽ ba năm qua hắn đã chọn con sai đường. Hắn là người cầm đao, chứkhông phải kẻ hạ cấp.o O oCao Đạt dường như quên mất tay mình cầm không phải đao mà là đôi đũa,vẫn chém xuống như thường.Lũ nha dịch đang cười đùa, chúng định hỏi anh bạn kia xem mông nương tửcâm kia có mềm như vậy không, còn chuẩn bị đánh nam nhân họ Tống ngãxuống đất, sau đó sẽ lợi dụng lúc hỗn loạn sờ soạng cái mông to ấy vài cái.Rắc một tiếng, đôi đũa đã gãy.Cả quán im bặt.Nương tử câm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, con ngươi co rút lại,toát lên vẻ sợ hãi và choáng váng tột độ. Cô hoàn toàn không thể tin được mọithứ, miệng lẩm bẩm kinh hoàng nhưng không thể thốt thành lời.Đám nha dịch cũng ngưng cười, đình chỉ mọi động tác, chỉ biết ngơ ngácnhìn sang bên kia.Đôi đũa gỗ đen bị chém đứt làm đôi, một nửa như lưỡi dao sắc bén, cắt đứtcổ họng tên nha dịch kia!Trước ngực tên nha dịch ướt đẫm máu tươi, cổ họng bị đôi đũa chém rách,lộ ra khí quản, thực quản và những sợi gân đỏ không biết tên ẩn trong đó.Nha dịch trừng đôi mắt vô hồn, nhìn chằm chằm vào Cao Đạt đứng thẳngnhư núi rồi từ từ quỵ xuống. Hắn ta đến chết cũng không hiểu, tại sao mình chỉsờ mông người đàn bà kia mà cổ lại bị chém đứt, càng không hiểu sao đôi đũađen trên tay chủ quán lại sắc bén đến thế!Tay Cao Đạt cầm nửa chiếc đũa vẫn rất vững, khi nha dịch chết trước mặt,dường như hắn không còn là chủ quán mà thành một cao thủ đáng sợ, cảm giácquen thuộc kia trở lại trong người hắn.Hắn bước tới, khẽ ôm lấy nương tử, thì thầm vài lời bên tai cô, lông màynhíu lại. Hắn biết mình ra tay quá nặng, tên nha dịch kia tội không đến nỗi chết,nhưng hắn lộ ra chiêu này, dưới điều tra của triều đình, chắc sẽ bị phát hiện thânphận.Có điều...Cao Đạt không phải tức giận mà ra tay mất khôn. Thực ra, hắn chỉ phất nhẹđôi đũa. Nhưng hắn quên mình đã là cao thủ bát phẩm, cũng quên đám gây sựkhông phải ở tầm Quân Sơn hội hay Cẩm Y vệ Bắc Tề. Chúng chỉ là lũ tiểu nhadịch đáng ghét và đáng thương.Đây chỉ là hiểu lầm chết người. Cao Đạt đánh giá quá cao bọn chúng nên dễdàng giết chết một người như vậy.Những nha dịch còn lại run rẩy khi thấy cảnh tượng này, không biết chủquán mỳ là ai, lại hoảng sợ trước cái chết đẫm máu vừa rồi. Một lúc sau, mộttên hèn nhát mới thét lên.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quả thật rất vụng về, suốt đời này Cao Đạt chỉ mới nịnh Phạm Nhàn. Hơnnữa Phạm Nhàn cho rằng hắn nịnh hót kém, ngăn cản hắn học theo Vương KhảiNiên. Từ đó, Cao Đạt chưa bao giờ nịnh nọt ai, ngay cả quan chức Chính tamphẩm trước mặt hắn cũng cực kỳ lễ phép. Hôm nay phải nịnh nọt cầu xin lũ nhadịch này, đã là nhượng bộ lớn nhất trong đời hắn. Ba năm lang bạt thế gian, theolý hắn phải học được một số điều, nhưng dù sao hắn vẫn là Hổ Vệ Cao Đạt taycầm trường đao, đứng trong Thanh điện Thượng Kinh thành một chiêu pháđịch, làm sao có thể thực sự bẻ gãy ngạo khí, biến thành con tôm trên bàn?Hổ Vệ không phải thị vệ, không phục vụ ai, chỉ dùng để giết người.Đột nhiên bọn nha dịch cảm thấy trước mặt thêm một ngọn núi, chính là ôngchủ quán, một luồng khí thế ào tới, khiến những lời tục tĩu của chúng im bặt.Sau một lúc, xấu hổ về thái độ mất bình tĩnh của mình, chúng tức giận. Gãhiền lành kia làm sao mà đáng sợ đến nỗi chúng không dám nói gì? Rõ ràng hắnta đang cúi mình, cười híp mắt xin lỗi kia mà. Tức giận làm chúng càng ngôngcuồng, đập phá đồ đạc trên bàn inh ỏi.Con mắt Cao Đạt dừng trên vỏ đao của chúng, chợt nhớ mình đã lâu khôngcầm dao, tay chỉ nắm đôi đũa gỗ đen dài.Hắn im lặng, không phản kháng, để bọn chúng mắng vì hắn muốn bảo vệnương tử và hài tử, không muốn vì mình mà thê tử hài tử phải lưu lạc khắp thiênhạ.Thậm chí bản thân Cao Đạt cũng không muốn lang bạt nữa. Năm xưa trốnkhỏi Đại Đông sơn, hắn có thể đi Đông Di, Bắc Tề nhưng không chịu, dù saohắn cũng là người Khánh Quốc, muốn ở lại đây, mặc dù vẫn còn quan lại hungtàn, bất công nơi trần gian.Cao Đạt nhịn nhục, rất khổ sở. Cao Đạt giả vờ yếu đuối, rất vụng về.Nhưng bất chợt, hắn nghe thấy tiếng động lạ, quay lại thì thấy một tên nhadịch say sưa đứng cạnh nương tử, tay đang sờ soạng váy của cô.Cao Đạt nắm chặt lấy đôi đũa, như nắm lấy thanh trường đao cán dài củamình.Khuôn mặt hắn không thay đổi, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Không còn nhịnnhục hay giả vờ, hắn chỉ theo bản năng đã lâu không dùng, rất tự nhiên mà vungđũa chém tới.Giống như chém về phía tên sát thủ, đâm về phía gió. Hổ Vệ chỉ biết cáchđơn giản nhất, chém đứt mọi vấn đề trước mắt.Có lẽ ba năm qua hắn đã chọn con sai đường. Hắn là người cầm đao, chứkhông phải kẻ hạ cấp.o O oCao Đạt dường như quên mất tay mình cầm không phải đao mà là đôi đũa,vẫn chém xuống như thường.Lũ nha dịch đang cười đùa, chúng định hỏi anh bạn kia xem mông nương tửcâm kia có mềm như vậy không, còn chuẩn bị đánh nam nhân họ Tống ngãxuống đất, sau đó sẽ lợi dụng lúc hỗn loạn sờ soạng cái mông to ấy vài cái.Rắc một tiếng, đôi đũa đã gãy.Cả quán im bặt.Nương tử câm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, con ngươi co rút lại,toát lên vẻ sợ hãi và choáng váng tột độ. Cô hoàn toàn không thể tin được mọithứ, miệng lẩm bẩm kinh hoàng nhưng không thể thốt thành lời.Đám nha dịch cũng ngưng cười, đình chỉ mọi động tác, chỉ biết ngơ ngácnhìn sang bên kia.Đôi đũa gỗ đen bị chém đứt làm đôi, một nửa như lưỡi dao sắc bén, cắt đứtcổ họng tên nha dịch kia!Trước ngực tên nha dịch ướt đẫm máu tươi, cổ họng bị đôi đũa chém rách,lộ ra khí quản, thực quản và những sợi gân đỏ không biết tên ẩn trong đó.Nha dịch trừng đôi mắt vô hồn, nhìn chằm chằm vào Cao Đạt đứng thẳngnhư núi rồi từ từ quỵ xuống. Hắn ta đến chết cũng không hiểu, tại sao mình chỉsờ mông người đàn bà kia mà cổ lại bị chém đứt, càng không hiểu sao đôi đũađen trên tay chủ quán lại sắc bén đến thế!Tay Cao Đạt cầm nửa chiếc đũa vẫn rất vững, khi nha dịch chết trước mặt,dường như hắn không còn là chủ quán mà thành một cao thủ đáng sợ, cảm giácquen thuộc kia trở lại trong người hắn.Hắn bước tới, khẽ ôm lấy nương tử, thì thầm vài lời bên tai cô, lông màynhíu lại. Hắn biết mình ra tay quá nặng, tên nha dịch kia tội không đến nỗi chết,nhưng hắn lộ ra chiêu này, dưới điều tra của triều đình, chắc sẽ bị phát hiện thânphận.Có điều...Cao Đạt không phải tức giận mà ra tay mất khôn. Thực ra, hắn chỉ phất nhẹđôi đũa. Nhưng hắn quên mình đã là cao thủ bát phẩm, cũng quên đám gây sựkhông phải ở tầm Quân Sơn hội hay Cẩm Y vệ Bắc Tề. Chúng chỉ là lũ tiểu nhadịch đáng ghét và đáng thương.Đây chỉ là hiểu lầm chết người. Cao Đạt đánh giá quá cao bọn chúng nên dễdàng giết chết một người như vậy.Những nha dịch còn lại run rẩy khi thấy cảnh tượng này, không biết chủquán mỳ là ai, lại hoảng sợ trước cái chết đẫm máu vừa rồi. Một lúc sau, mộttên hèn nhát mới thét lên.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quả thật rất vụng về, suốt đời này Cao Đạt chỉ mới nịnh Phạm Nhàn. Hơnnữa Phạm Nhàn cho rằng hắn nịnh hót kém, ngăn cản hắn học theo Vương KhảiNiên. Từ đó, Cao Đạt chưa bao giờ nịnh nọt ai, ngay cả quan chức Chính tamphẩm trước mặt hắn cũng cực kỳ lễ phép. Hôm nay phải nịnh nọt cầu xin lũ nhadịch này, đã là nhượng bộ lớn nhất trong đời hắn. Ba năm lang bạt thế gian, theolý hắn phải học được một số điều, nhưng dù sao hắn vẫn là Hổ Vệ Cao Đạt taycầm trường đao, đứng trong Thanh điện Thượng Kinh thành một chiêu pháđịch, làm sao có thể thực sự bẻ gãy ngạo khí, biến thành con tôm trên bàn?Hổ Vệ không phải thị vệ, không phục vụ ai, chỉ dùng để giết người.Đột nhiên bọn nha dịch cảm thấy trước mặt thêm một ngọn núi, chính là ôngchủ quán, một luồng khí thế ào tới, khiến những lời tục tĩu của chúng im bặt.Sau một lúc, xấu hổ về thái độ mất bình tĩnh của mình, chúng tức giận. Gãhiền lành kia làm sao mà đáng sợ đến nỗi chúng không dám nói gì? Rõ ràng hắnta đang cúi mình, cười híp mắt xin lỗi kia mà. Tức giận làm chúng càng ngôngcuồng, đập phá đồ đạc trên bàn inh ỏi.Con mắt Cao Đạt dừng trên vỏ đao của chúng, chợt nhớ mình đã lâu khôngcầm dao, tay chỉ nắm đôi đũa gỗ đen dài.Hắn im lặng, không phản kháng, để bọn chúng mắng vì hắn muốn bảo vệnương tử và hài tử, không muốn vì mình mà thê tử hài tử phải lưu lạc khắp thiênhạ.Thậm chí bản thân Cao Đạt cũng không muốn lang bạt nữa. Năm xưa trốnkhỏi Đại Đông sơn, hắn có thể đi Đông Di, Bắc Tề nhưng không chịu, dù saohắn cũng là người Khánh Quốc, muốn ở lại đây, mặc dù vẫn còn quan lại hungtàn, bất công nơi trần gian.Cao Đạt nhịn nhục, rất khổ sở. Cao Đạt giả vờ yếu đuối, rất vụng về.Nhưng bất chợt, hắn nghe thấy tiếng động lạ, quay lại thì thấy một tên nhadịch say sưa đứng cạnh nương tử, tay đang sờ soạng váy của cô.Cao Đạt nắm chặt lấy đôi đũa, như nắm lấy thanh trường đao cán dài củamình.Khuôn mặt hắn không thay đổi, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Không còn nhịnnhục hay giả vờ, hắn chỉ theo bản năng đã lâu không dùng, rất tự nhiên mà vungđũa chém tới.Giống như chém về phía tên sát thủ, đâm về phía gió. Hổ Vệ chỉ biết cáchđơn giản nhất, chém đứt mọi vấn đề trước mắt.Có lẽ ba năm qua hắn đã chọn con sai đường. Hắn là người cầm đao, chứkhông phải kẻ hạ cấp.o O oCao Đạt dường như quên mất tay mình cầm không phải đao mà là đôi đũa,vẫn chém xuống như thường.Lũ nha dịch đang cười đùa, chúng định hỏi anh bạn kia xem mông nương tửcâm kia có mềm như vậy không, còn chuẩn bị đánh nam nhân họ Tống ngãxuống đất, sau đó sẽ lợi dụng lúc hỗn loạn sờ soạng cái mông to ấy vài cái.Rắc một tiếng, đôi đũa đã gãy.Cả quán im bặt.Nương tử câm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, con ngươi co rút lại,toát lên vẻ sợ hãi và choáng váng tột độ. Cô hoàn toàn không thể tin được mọithứ, miệng lẩm bẩm kinh hoàng nhưng không thể thốt thành lời.Đám nha dịch cũng ngưng cười, đình chỉ mọi động tác, chỉ biết ngơ ngácnhìn sang bên kia.Đôi đũa gỗ đen bị chém đứt làm đôi, một nửa như lưỡi dao sắc bén, cắt đứtcổ họng tên nha dịch kia!Trước ngực tên nha dịch ướt đẫm máu tươi, cổ họng bị đôi đũa chém rách,lộ ra khí quản, thực quản và những sợi gân đỏ không biết tên ẩn trong đó.Nha dịch trừng đôi mắt vô hồn, nhìn chằm chằm vào Cao Đạt đứng thẳngnhư núi rồi từ từ quỵ xuống. Hắn ta đến chết cũng không hiểu, tại sao mình chỉsờ mông người đàn bà kia mà cổ lại bị chém đứt, càng không hiểu sao đôi đũađen trên tay chủ quán lại sắc bén đến thế!Tay Cao Đạt cầm nửa chiếc đũa vẫn rất vững, khi nha dịch chết trước mặt,dường như hắn không còn là chủ quán mà thành một cao thủ đáng sợ, cảm giácquen thuộc kia trở lại trong người hắn.Hắn bước tới, khẽ ôm lấy nương tử, thì thầm vài lời bên tai cô, lông màynhíu lại. Hắn biết mình ra tay quá nặng, tên nha dịch kia tội không đến nỗi chết,nhưng hắn lộ ra chiêu này, dưới điều tra của triều đình, chắc sẽ bị phát hiện thânphận.Có điều...Cao Đạt không phải tức giận mà ra tay mất khôn. Thực ra, hắn chỉ phất nhẹđôi đũa. Nhưng hắn quên mình đã là cao thủ bát phẩm, cũng quên đám gây sựkhông phải ở tầm Quân Sơn hội hay Cẩm Y vệ Bắc Tề. Chúng chỉ là lũ tiểu nhadịch đáng ghét và đáng thương.Đây chỉ là hiểu lầm chết người. Cao Đạt đánh giá quá cao bọn chúng nên dễdàng giết chết một người như vậy.Những nha dịch còn lại run rẩy khi thấy cảnh tượng này, không biết chủquán mỳ là ai, lại hoảng sợ trước cái chết đẫm máu vừa rồi. Một lúc sau, mộttên hèn nhát mới thét lên.