Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1752: Lại là người từ kinh đô 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng thét làm mọi người tỉnh táo trở lại, chúng không tin có người giếtngười chỉ với đôi đũa. Chúng tưởng mình hoa mắt, có lẽ chủ quán đã giấu hungkhí gì đó khiến đồng bọn gặp nạn.Một tên nha dịch lén chạy về báo tin cho quan phủ, những kẻ còn lại theolệnh tiểu đầu mục rút đao trên bàn, hò hét xông tới Cao Đạt.Cao Đạt cúi đầu thở dài giải thích với nương tử, đôi đũa trên tay rớt xuốngđất, hắn thấy cô sợ hãi kinh hồn.Tay hắn vươn vào trong làn đao, cướp lấy một thanh rồi chém loạn xạ. Tiếngkim loại vang lên, máu bắn tung tóe, đám nha dịch hoàn toàn không đỡ nổi, bịchém đầu một nơi thân một nẻo, ngã xuống trong quán mỳ.Tất cả đều chết sạch, nhanh gọn lẹ.Cao Đạt một tay cầm đao, một tay đỡ nương tử bước ra khỏi quán, khiếndân chúng xung quanh xôn xao, vội vàng nhường lại lối đi.Hắn biết phải rời Đạt Châu ngay lập tức. Giết lũ nha dịch không tính gì, vốndĩ hắn là thủ lĩnh Hổ Vệ, sinh ra để giết người. Cuộc đời hắn đã định sẵn khôngthể mãi ở tại quán. Nhưng bây giờ hắn có thê tử có hài tử, không muốn chếtdưới tay triều đình, nên quyết phải bỏ trốn.Dưới nắng gay gắt, hai người Cao Đạt và nương tử bước lên con đường lưuvong. Hai người im lặng, vội vã về nhà nhận lấy hài tử rồi kiếm một ít bạc,chuẩn bị ra khỏi thành.Dọc đường, nương tử câm không nói gì nhưng trên mặt vẫn là sự tin tưởngvà ngưỡng mộ đối với nam nhân của mình. Cô sẵn sàng đi theo hắn.Dưới nắng chói chang, ôm hài tử, cầm đoản đao, nhìn nương tử, Cao Đạtcảm thấy ân hận và lo lắng vô cùng, thì thầm: "Nương tử, ta nợ nàng quánhiều."Nhưng Đạt Châu thành phản ứng nhanh hơn bao giờ hết, cổng thành đãđóng chặt trước khi Cao Đạt kịp bù đắp lại những món nợ trong lòng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vận may của Cao Đạt quả thật rất kém.Trước đó tại quán mì, hắn biết có một nha dịch lẻn đi, nhưng cũng không đểtâm. Bởi quan lại nha môn phần nhiều là hạng hèn nhát, hơn nữa trong suy đoáncủa hắn, một châu quận nhỏ như vậy không thể nào xuất hiện nhân vật đánggờm, phản ứng của hắn và nương tử câm coi như nhanh chóng, ôm đứa nhỏchạy về nhà rồi ra cửa thành, quan phủ không thể phản ứng kịp.Nhưng khi đi đến cách cửa thành nửa dặm, hắn nghe thấy tiếng đóng cửathành vang dội cùng với tiếng la hét ầm ĩ, tiếng ra lệnh gấp gáp. Cao Đạt trừngmắt nhìn về phía cửa thành xa xa, nhìn đám nha dịch càng ngày càng đông,trong lòng lạnh ngắt, vô cùng kinh ngạc.Hắn quay đầu nhìn nương tử bên cạnh, động tác lúc trước quá vội vã, máitóc của cô đã ướt mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt trong veo đầy sợ hãi vàbất an.Cao Đạt vỗ nhẹ tay cô, hạ giọng nói: "Đừng sợ, có ta đây."Nương tử câm há miệng, gật đầu, nhưng trong lòng lo sợ tướng công giếtquan binh, đó là đi ngược với triều đình, chắc chắn cả nhà ba người sẽ khôngthể sống sót, nỗi đau xâm chiếm lòng cô, thấm vào đôi mắt, nhìn thật bi ai.Không rõ cửa thành nhận chỉ thị từ đâu, chỉ đóng kín cửa thành mà khôngmở rộng vùng truy nã, nên cho Cao Đạt chút thời gian ứng biến. Hắn nhíu mày,ôm con, dắt tay nương tử câm, đi vào khu dân cư phía sau thành, không lâu sauđã biến mất trong Đạt Châu.o O oNói vận may Cao Đạt rất kém, bởi thành viên Chuyên Án ti của bộ Hình chomột toán người tới Đạt Châu. Nhắc tới cũng là trùng hợp, đây chính là nhóm HạTông Vĩ phái ra, điều tra... chính Hổ Vệ Cao Đạt ngày xưa có thể đã bỏ trốnkhỏi Đại Đông sơn.Mấy tháng qua trong kinh đô, Hạ Tông Vĩ vẫn giữ bình tĩnh, vì biết với thựclực và quan hệ của mình trong triều cùng ân sủng của Hoàng đế bệ hạ, hoàntoàn không lay chuyển được địa vị của Phạm Nhàn, nên vẫn âm thầm tiến hànhviệc đó.Hắn muốn mở ra khe hở từ Vương Khải Niên hoặc Cao Đạt. Nhưng dò xétnhiều tháng, Vương Khải Niên của Giám Sát viện chủ vẫn chẳng có manh mốigì, cho dù rõ ràng lão Vương đang mang cả nhà lẩn trốn, nhưng Chuyên Án tivẫn không tìm ra điểm đột phá. Ngược lại, dưới áp lực mạnh mẽ và sự hậuthuẫn của Hạ Tông Vĩ, quan viên bộ Hình từ những chi tiết rất nhỏ ở dưới chânĐại Đông sơn bắt đầu điều tra, dần dần phát hiện ra lộ trình chạy trốn của CaoĐạt, cuối cùng xác định nơi ẩn náu có thể ở bảy châu thành phía nam ĐôngSơn, phía bắc con khu vực Giang Bắc.Đạt Châu chính là một trong số đó.Trong biển người mênh mông, tìm một cao thủ mà tất cả đều nghĩ là đã chếtthật khó khăn, huống hồ việc này không thể phát lệnh truy nã, nên suốt nửa nămqua các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình vẫn tiến hành công việc tìm kim đáybể ở bảy thành trấn và các làng quê xung quanh, nhưng vẫn chưa tìm ra manhmối gì.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng thét làm mọi người tỉnh táo trở lại, chúng không tin có người giếtngười chỉ với đôi đũa. Chúng tưởng mình hoa mắt, có lẽ chủ quán đã giấu hungkhí gì đó khiến đồng bọn gặp nạn.Một tên nha dịch lén chạy về báo tin cho quan phủ, những kẻ còn lại theolệnh tiểu đầu mục rút đao trên bàn, hò hét xông tới Cao Đạt.Cao Đạt cúi đầu thở dài giải thích với nương tử, đôi đũa trên tay rớt xuốngđất, hắn thấy cô sợ hãi kinh hồn.Tay hắn vươn vào trong làn đao, cướp lấy một thanh rồi chém loạn xạ. Tiếngkim loại vang lên, máu bắn tung tóe, đám nha dịch hoàn toàn không đỡ nổi, bịchém đầu một nơi thân một nẻo, ngã xuống trong quán mỳ.Tất cả đều chết sạch, nhanh gọn lẹ.Cao Đạt một tay cầm đao, một tay đỡ nương tử bước ra khỏi quán, khiếndân chúng xung quanh xôn xao, vội vàng nhường lại lối đi.Hắn biết phải rời Đạt Châu ngay lập tức. Giết lũ nha dịch không tính gì, vốndĩ hắn là thủ lĩnh Hổ Vệ, sinh ra để giết người. Cuộc đời hắn đã định sẵn khôngthể mãi ở tại quán. Nhưng bây giờ hắn có thê tử có hài tử, không muốn chếtdưới tay triều đình, nên quyết phải bỏ trốn.Dưới nắng gay gắt, hai người Cao Đạt và nương tử bước lên con đường lưuvong. Hai người im lặng, vội vã về nhà nhận lấy hài tử rồi kiếm một ít bạc,chuẩn bị ra khỏi thành.Dọc đường, nương tử câm không nói gì nhưng trên mặt vẫn là sự tin tưởngvà ngưỡng mộ đối với nam nhân của mình. Cô sẵn sàng đi theo hắn.Dưới nắng chói chang, ôm hài tử, cầm đoản đao, nhìn nương tử, Cao Đạtcảm thấy ân hận và lo lắng vô cùng, thì thầm: "Nương tử, ta nợ nàng quánhiều."Nhưng Đạt Châu thành phản ứng nhanh hơn bao giờ hết, cổng thành đãđóng chặt trước khi Cao Đạt kịp bù đắp lại những món nợ trong lòng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vận may của Cao Đạt quả thật rất kém.Trước đó tại quán mì, hắn biết có một nha dịch lẻn đi, nhưng cũng không đểtâm. Bởi quan lại nha môn phần nhiều là hạng hèn nhát, hơn nữa trong suy đoáncủa hắn, một châu quận nhỏ như vậy không thể nào xuất hiện nhân vật đánggờm, phản ứng của hắn và nương tử câm coi như nhanh chóng, ôm đứa nhỏchạy về nhà rồi ra cửa thành, quan phủ không thể phản ứng kịp.Nhưng khi đi đến cách cửa thành nửa dặm, hắn nghe thấy tiếng đóng cửathành vang dội cùng với tiếng la hét ầm ĩ, tiếng ra lệnh gấp gáp. Cao Đạt trừngmắt nhìn về phía cửa thành xa xa, nhìn đám nha dịch càng ngày càng đông,trong lòng lạnh ngắt, vô cùng kinh ngạc.Hắn quay đầu nhìn nương tử bên cạnh, động tác lúc trước quá vội vã, máitóc của cô đã ướt mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt trong veo đầy sợ hãi vàbất an.Cao Đạt vỗ nhẹ tay cô, hạ giọng nói: "Đừng sợ, có ta đây."Nương tử câm há miệng, gật đầu, nhưng trong lòng lo sợ tướng công giếtquan binh, đó là đi ngược với triều đình, chắc chắn cả nhà ba người sẽ khôngthể sống sót, nỗi đau xâm chiếm lòng cô, thấm vào đôi mắt, nhìn thật bi ai.Không rõ cửa thành nhận chỉ thị từ đâu, chỉ đóng kín cửa thành mà khôngmở rộng vùng truy nã, nên cho Cao Đạt chút thời gian ứng biến. Hắn nhíu mày,ôm con, dắt tay nương tử câm, đi vào khu dân cư phía sau thành, không lâu sauđã biến mất trong Đạt Châu.o O oNói vận may Cao Đạt rất kém, bởi thành viên Chuyên Án ti của bộ Hình chomột toán người tới Đạt Châu. Nhắc tới cũng là trùng hợp, đây chính là nhóm HạTông Vĩ phái ra, điều tra... chính Hổ Vệ Cao Đạt ngày xưa có thể đã bỏ trốnkhỏi Đại Đông sơn.Mấy tháng qua trong kinh đô, Hạ Tông Vĩ vẫn giữ bình tĩnh, vì biết với thựclực và quan hệ của mình trong triều cùng ân sủng của Hoàng đế bệ hạ, hoàntoàn không lay chuyển được địa vị của Phạm Nhàn, nên vẫn âm thầm tiến hànhviệc đó.Hắn muốn mở ra khe hở từ Vương Khải Niên hoặc Cao Đạt. Nhưng dò xétnhiều tháng, Vương Khải Niên của Giám Sát viện chủ vẫn chẳng có manh mốigì, cho dù rõ ràng lão Vương đang mang cả nhà lẩn trốn, nhưng Chuyên Án tivẫn không tìm ra điểm đột phá. Ngược lại, dưới áp lực mạnh mẽ và sự hậuthuẫn của Hạ Tông Vĩ, quan viên bộ Hình từ những chi tiết rất nhỏ ở dưới chânĐại Đông sơn bắt đầu điều tra, dần dần phát hiện ra lộ trình chạy trốn của CaoĐạt, cuối cùng xác định nơi ẩn náu có thể ở bảy châu thành phía nam ĐôngSơn, phía bắc con khu vực Giang Bắc.Đạt Châu chính là một trong số đó.Trong biển người mênh mông, tìm một cao thủ mà tất cả đều nghĩ là đã chếtthật khó khăn, huống hồ việc này không thể phát lệnh truy nã, nên suốt nửa nămqua các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình vẫn tiến hành công việc tìm kim đáybể ở bảy thành trấn và các làng quê xung quanh, nhưng vẫn chưa tìm ra manhmối gì.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng thét làm mọi người tỉnh táo trở lại, chúng không tin có người giếtngười chỉ với đôi đũa. Chúng tưởng mình hoa mắt, có lẽ chủ quán đã giấu hungkhí gì đó khiến đồng bọn gặp nạn.Một tên nha dịch lén chạy về báo tin cho quan phủ, những kẻ còn lại theolệnh tiểu đầu mục rút đao trên bàn, hò hét xông tới Cao Đạt.Cao Đạt cúi đầu thở dài giải thích với nương tử, đôi đũa trên tay rớt xuốngđất, hắn thấy cô sợ hãi kinh hồn.Tay hắn vươn vào trong làn đao, cướp lấy một thanh rồi chém loạn xạ. Tiếngkim loại vang lên, máu bắn tung tóe, đám nha dịch hoàn toàn không đỡ nổi, bịchém đầu một nơi thân một nẻo, ngã xuống trong quán mỳ.Tất cả đều chết sạch, nhanh gọn lẹ.Cao Đạt một tay cầm đao, một tay đỡ nương tử bước ra khỏi quán, khiếndân chúng xung quanh xôn xao, vội vàng nhường lại lối đi.Hắn biết phải rời Đạt Châu ngay lập tức. Giết lũ nha dịch không tính gì, vốndĩ hắn là thủ lĩnh Hổ Vệ, sinh ra để giết người. Cuộc đời hắn đã định sẵn khôngthể mãi ở tại quán. Nhưng bây giờ hắn có thê tử có hài tử, không muốn chếtdưới tay triều đình, nên quyết phải bỏ trốn.Dưới nắng gay gắt, hai người Cao Đạt và nương tử bước lên con đường lưuvong. Hai người im lặng, vội vã về nhà nhận lấy hài tử rồi kiếm một ít bạc,chuẩn bị ra khỏi thành.Dọc đường, nương tử câm không nói gì nhưng trên mặt vẫn là sự tin tưởngvà ngưỡng mộ đối với nam nhân của mình. Cô sẵn sàng đi theo hắn.Dưới nắng chói chang, ôm hài tử, cầm đoản đao, nhìn nương tử, Cao Đạtcảm thấy ân hận và lo lắng vô cùng, thì thầm: "Nương tử, ta nợ nàng quánhiều."Nhưng Đạt Châu thành phản ứng nhanh hơn bao giờ hết, cổng thành đãđóng chặt trước khi Cao Đạt kịp bù đắp lại những món nợ trong lòng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vận may của Cao Đạt quả thật rất kém.Trước đó tại quán mì, hắn biết có một nha dịch lẻn đi, nhưng cũng không đểtâm. Bởi quan lại nha môn phần nhiều là hạng hèn nhát, hơn nữa trong suy đoáncủa hắn, một châu quận nhỏ như vậy không thể nào xuất hiện nhân vật đánggờm, phản ứng của hắn và nương tử câm coi như nhanh chóng, ôm đứa nhỏchạy về nhà rồi ra cửa thành, quan phủ không thể phản ứng kịp.Nhưng khi đi đến cách cửa thành nửa dặm, hắn nghe thấy tiếng đóng cửathành vang dội cùng với tiếng la hét ầm ĩ, tiếng ra lệnh gấp gáp. Cao Đạt trừngmắt nhìn về phía cửa thành xa xa, nhìn đám nha dịch càng ngày càng đông,trong lòng lạnh ngắt, vô cùng kinh ngạc.Hắn quay đầu nhìn nương tử bên cạnh, động tác lúc trước quá vội vã, máitóc của cô đã ướt mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt trong veo đầy sợ hãi vàbất an.Cao Đạt vỗ nhẹ tay cô, hạ giọng nói: "Đừng sợ, có ta đây."Nương tử câm há miệng, gật đầu, nhưng trong lòng lo sợ tướng công giếtquan binh, đó là đi ngược với triều đình, chắc chắn cả nhà ba người sẽ khôngthể sống sót, nỗi đau xâm chiếm lòng cô, thấm vào đôi mắt, nhìn thật bi ai.Không rõ cửa thành nhận chỉ thị từ đâu, chỉ đóng kín cửa thành mà khôngmở rộng vùng truy nã, nên cho Cao Đạt chút thời gian ứng biến. Hắn nhíu mày,ôm con, dắt tay nương tử câm, đi vào khu dân cư phía sau thành, không lâu sauđã biến mất trong Đạt Châu.o O oNói vận may Cao Đạt rất kém, bởi thành viên Chuyên Án ti của bộ Hình chomột toán người tới Đạt Châu. Nhắc tới cũng là trùng hợp, đây chính là nhóm HạTông Vĩ phái ra, điều tra... chính Hổ Vệ Cao Đạt ngày xưa có thể đã bỏ trốnkhỏi Đại Đông sơn.Mấy tháng qua trong kinh đô, Hạ Tông Vĩ vẫn giữ bình tĩnh, vì biết với thựclực và quan hệ của mình trong triều cùng ân sủng của Hoàng đế bệ hạ, hoàntoàn không lay chuyển được địa vị của Phạm Nhàn, nên vẫn âm thầm tiến hànhviệc đó.Hắn muốn mở ra khe hở từ Vương Khải Niên hoặc Cao Đạt. Nhưng dò xétnhiều tháng, Vương Khải Niên của Giám Sát viện chủ vẫn chẳng có manh mốigì, cho dù rõ ràng lão Vương đang mang cả nhà lẩn trốn, nhưng Chuyên Án tivẫn không tìm ra điểm đột phá. Ngược lại, dưới áp lực mạnh mẽ và sự hậuthuẫn của Hạ Tông Vĩ, quan viên bộ Hình từ những chi tiết rất nhỏ ở dưới chânĐại Đông sơn bắt đầu điều tra, dần dần phát hiện ra lộ trình chạy trốn của CaoĐạt, cuối cùng xác định nơi ẩn náu có thể ở bảy châu thành phía nam ĐôngSơn, phía bắc con khu vực Giang Bắc.Đạt Châu chính là một trong số đó.Trong biển người mênh mông, tìm một cao thủ mà tất cả đều nghĩ là đã chếtthật khó khăn, huống hồ việc này không thể phát lệnh truy nã, nên suốt nửa nămqua các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình vẫn tiến hành công việc tìm kim đáybể ở bảy thành trấn và các làng quê xung quanh, nhưng vẫn chưa tìm ra manhmối gì.