Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1753: Lại là người từ kinh đô 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngoài các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình, còn mấy cao thủ cung đìnhcũng được Hạ Tông Vĩ phái tới đây. Dù Khánh Đế giao một bộ phận thực lựcnày cho Hạ Tông Vĩ chỉ để bảo vệ an nguy cá nhân, nhưng Hạ Tông Vĩ đã huyđộng tất cả nhân lực vào việc tìm Vương Khải Niên và Cao Đạt, nên đã phái tấtcả đi.Thấy Đông Di sắp bình định, Phạm Nhàn sắp về, nhưng Hạ Đại học sĩ vẫnchẳng nghe thuộc hạ đưa tin tốt lành gì, nên bắt đầu nóng ruột, tuy trước mặtvẫn lộ vẻ bình tĩnh ôn hòa, nhưng trong lúc âm thầm ra lệnh đã bắt đầu gây sứcép lớn.Các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình gần như phát điên vì áp lực này. Lầntụ tập ở Đạt Châu, họ muốn trao đổi tin tức, bổ sung cho nhau, hy vọng tìm ramanh mối về Hổ Vệ đã mất tích.Đúng lúc đó, nhóm nha dịch bị đuổi đi kiểm tra hộ khẩu lười biếng, vào mộtquán mì, thì bị chủ quán giết người.Nha dịch chạy trốn chưa kịp về báo cáo, đã gặp các đại nhân u ám, cao quýcủa mười ba nha môn.Tên nha dịch kia vừa sợ hãi vừa kể lại chuyện ở quán mì ban nãy cho cácđại nhân từ kinh đô. Các quan viên bộ Hình gần như phát điên vì áp lực của HạĐại học sĩ, dù không xác định được chủ quán là ai, nhưng bản năng nhạy cảmvà năng lực chấp hành mạnh mẽ khiến họ vượt qua quyền hạn của phủ nha quảnhạt Đạt Châu, trực tiếp ra lệnh đóng cửa thành.Một nhà ba người của Cao Đạt trực tiếp bị giam trong Đạt Châu thành.o O oMột đêm đèn đuốc, các quan viên bộ Hình đã xác định danh tính chủ quán.Dù là đôi đũa gãy làm đôi, hay vết thương trên thi thể đầu một nơi thân một nẻocủa nha dịch đều cho thấy kỹ thuật đao pháp tinh diệu và tàn nhẫn của hung thủ.Làm sao một cao thủ cảnh giới như vậy lại trốn ở một tiểu thành bán mì? Chắcchắn có điều bất thường.Tâm trạng các quan viên mười ba nha môn rất căng thẳng. Quán mì thắpđầy đuốc, chiếu sáng mọi thứ rõ ràng. Trong lòng họ nghĩ, công sức một nămtrời cuối cùng đã tìm đúng người rồi chứ? Ánh đỏ rực chiếu lên khuôn mặt cácquan viên bộ Hình. Họ hồi hộp, phấn khích nhìn chằm chằm vào cao thủ cungđình trong quán, mong được xác nhận cuối cùng.Vị cao thủ cung đình sắc mặt trắng bệch ấy nhẹ nhàng đặt ngón tay lên chỗgãy của đôi đũa, trầm ngâm giây lát rồi gật nhẹ đầu.Các quan viên bộ Hình liếc nhìn nhau, không giấu nổi vẻ vui mừng trongmắt. Để điều tra tội phạm triều đình có lẽ có này, họ chịu quá nhiều áp lực từ HạĐại học sĩ, huống hồ ban đầu chẳng có căn cứ gì, phải lang thang cả năm trờitrong bảy khu vực lớn Khánh Quốc, cuối cùng mới có manh mối ở gần ĐạtChâu. Họ cũng không ngờ vận may lại tốt đến thế, mục tiêu nhanh chóng lộdiện như vậy.Cao thủ cung đình kia hiện trực thuộc Hạ Tông Vĩ nhưng nhiều năm quavẫn lặng lẽ trong cung. Hắn không rõ vì sao Hạ Đại học sĩ lại điều tra việc này,nhưng biết rằng chủ quán chạy trốn kia có lẽ chính là Hổ Vệ duy nhất còn sốngsót, khuôn mặt già nua hiện vẻ lo lắng, không rõ phía sau việc này ẩn giấu hiểmnguy gì.Các lão thần trong cung đều biết, Hổ Vệ là loại hung ác do Phạm Thượngthư huấn luyện thành, mà Hoàng đế bệ hạ đã nhân việc Đại Đông sơn chặt đứtmọi thế lực của Phạm Thượng thư, thế mà Đạt Châu vẫn còn một tên?Ánh mắt cao thủ cung đình bỗng sáng lên, bụng bảo dạ nghĩ hay Hạ Đại họcsĩ đã nhận mật chỉ của Hoàng đế bệ hạ nên mới tìm kiếm người này khắp nơi?Nhưng Tiểu Phạm đại nhân thì sao? Nếu để Tiểu Phạm đại nhân biết người nàycòn sống thì hậu quả sẽ ra sao?Dù sao đó cũng là việc của các đại nhân, bọn họ chỉ là tôi tớ, là thuộc hạ, chỉbiết tuân theo mệnh lệnh. Đây là tội phạm triều đình đào tẩu, nhất định phải bắt.Cao thủ cung đình thấy vẻ mặt hân hoan của các quan viên bộ Hình, không khỏithở dài trong lòng, nghĩ thầm có lẽ bọn họ không hiểu sự đáng sợ của Hổ Vệ.Đặc biệt là một Hổ Vệ đã học được cách đào tẩu giữa trận chiến.o O oPhong tỏa cả thành suốt một ngày đêm, Tri châu Đạt Châu cũng đã biếtchuyện này. Dù ông rất tức giận vì có kẻ cả gan dám giết nha dịch nhà mình,nhưng so với việc phong tỏa toàn thành thì cơn phẫn nộ thêm khó tả. Những vịđại nhân tới từ mười ba nha môn bộ Hình dám can thiệp chính sự địa phương,chẳng lẽ họ không hiểu một khi phong thành, người dân trong thành Đạt Châusẽ rất khó khăn?Nhưng khi quan viên mười ba nha môn bộ Hình đưa ra ám lệnh của Môn HạTrung Thư và thân phận cao thủ cung đình, Tri châu lập tức im lặng như conchim cút. Ông biết chủ quán mì không chỉ phạm tội với triều đình, chắc chắncòn có thế lực đáng sợ nào đó, nên mới khiến kinh đô phái nhiều người đến truybắt.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngoài các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình, còn mấy cao thủ cung đình
cũng được Hạ Tông Vĩ phái tới đây. Dù Khánh Đế giao một bộ phận thực lực
này cho Hạ Tông Vĩ chỉ để bảo vệ an nguy cá nhân, nhưng Hạ Tông Vĩ đã huy
động tất cả nhân lực vào việc tìm Vương Khải Niên và Cao Đạt, nên đã phái tất
cả đi.
Thấy Đông Di sắp bình định, Phạm Nhàn sắp về, nhưng Hạ Đại học sĩ vẫn
chẳng nghe thuộc hạ đưa tin tốt lành gì, nên bắt đầu nóng ruột, tuy trước mặt
vẫn lộ vẻ bình tĩnh ôn hòa, nhưng trong lúc âm thầm ra lệnh đã bắt đầu gây sức
ép lớn.
Các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình gần như phát điên vì áp lực này. Lần
tụ tập ở Đạt Châu, họ muốn trao đổi tin tức, bổ sung cho nhau, hy vọng tìm ra
manh mối về Hổ Vệ đã mất tích.
Đúng lúc đó, nhóm nha dịch bị đuổi đi kiểm tra hộ khẩu lười biếng, vào một
quán mì, thì bị chủ quán giết người.
Nha dịch chạy trốn chưa kịp về báo cáo, đã gặp các đại nhân u ám, cao quý
của mười ba nha môn.
Tên nha dịch kia vừa sợ hãi vừa kể lại chuyện ở quán mì ban nãy cho các
đại nhân từ kinh đô. Các quan viên bộ Hình gần như phát điên vì áp lực của Hạ
Đại học sĩ, dù không xác định được chủ quán là ai, nhưng bản năng nhạy cảm
và năng lực chấp hành mạnh mẽ khiến họ vượt qua quyền hạn của phủ nha quản
hạt Đạt Châu, trực tiếp ra lệnh đóng cửa thành.
Một nhà ba người của Cao Đạt trực tiếp bị giam trong Đạt Châu thành.
o O o
Một đêm đèn đuốc, các quan viên bộ Hình đã xác định danh tính chủ quán.
Dù là đôi đũa gãy làm đôi, hay vết thương trên thi thể đầu một nơi thân một nẻo
của nha dịch đều cho thấy kỹ thuật đao pháp tinh diệu và tàn nhẫn của hung thủ.
Làm sao một cao thủ cảnh giới như vậy lại trốn ở một tiểu thành bán mì? Chắc
chắn có điều bất thường.
Tâm trạng các quan viên mười ba nha môn rất căng thẳng. Quán mì thắp
đầy đuốc, chiếu sáng mọi thứ rõ ràng. Trong lòng họ nghĩ, công sức một năm
trời cuối cùng đã tìm đúng người rồi chứ? Ánh đỏ rực chiếu lên khuôn mặt các
quan viên bộ Hình. Họ hồi hộp, phấn khích nhìn chằm chằm vào cao thủ cung
đình trong quán, mong được xác nhận cuối cùng.
Vị cao thủ cung đình sắc mặt trắng bệch ấy nhẹ nhàng đặt ngón tay lên chỗ
gãy của đôi đũa, trầm ngâm giây lát rồi gật nhẹ đầu.
Các quan viên bộ Hình liếc nhìn nhau, không giấu nổi vẻ vui mừng trong
mắt. Để điều tra tội phạm triều đình có lẽ có này, họ chịu quá nhiều áp lực từ Hạ
Đại học sĩ, huống hồ ban đầu chẳng có căn cứ gì, phải lang thang cả năm trời
trong bảy khu vực lớn Khánh Quốc, cuối cùng mới có manh mối ở gần Đạt
Châu. Họ cũng không ngờ vận may lại tốt đến thế, mục tiêu nhanh chóng lộ
diện như vậy.
Cao thủ cung đình kia hiện trực thuộc Hạ Tông Vĩ nhưng nhiều năm qua
vẫn lặng lẽ trong cung. Hắn không rõ vì sao Hạ Đại học sĩ lại điều tra việc này,
nhưng biết rằng chủ quán chạy trốn kia có lẽ chính là Hổ Vệ duy nhất còn sống
sót, khuôn mặt già nua hiện vẻ lo lắng, không rõ phía sau việc này ẩn giấu hiểm
nguy gì.
Các lão thần trong cung đều biết, Hổ Vệ là loại hung ác do Phạm Thượng
thư huấn luyện thành, mà Hoàng đế bệ hạ đã nhân việc Đại Đông sơn chặt đứt
mọi thế lực của Phạm Thượng thư, thế mà Đạt Châu vẫn còn một tên?
Ánh mắt cao thủ cung đình bỗng sáng lên, bụng bảo dạ nghĩ hay Hạ Đại học
sĩ đã nhận mật chỉ của Hoàng đế bệ hạ nên mới tìm kiếm người này khắp nơi?
Nhưng Tiểu Phạm đại nhân thì sao? Nếu để Tiểu Phạm đại nhân biết người này
còn sống thì hậu quả sẽ ra sao?
Dù sao đó cũng là việc của các đại nhân, bọn họ chỉ là tôi tớ, là thuộc hạ, chỉ
biết tuân theo mệnh lệnh. Đây là tội phạm triều đình đào tẩu, nhất định phải bắt.
Cao thủ cung đình thấy vẻ mặt hân hoan của các quan viên bộ Hình, không khỏi
thở dài trong lòng, nghĩ thầm có lẽ bọn họ không hiểu sự đáng sợ của Hổ Vệ.
Đặc biệt là một Hổ Vệ đã học được cách đào tẩu giữa trận chiến.
o O o
Phong tỏa cả thành suốt một ngày đêm, Tri châu Đạt Châu cũng đã biết
chuyện này. Dù ông rất tức giận vì có kẻ cả gan dám giết nha dịch nhà mình,
nhưng so với việc phong tỏa toàn thành thì cơn phẫn nộ thêm khó tả. Những vị
đại nhân tới từ mười ba nha môn bộ Hình dám can thiệp chính sự địa phương,
chẳng lẽ họ không hiểu một khi phong thành, người dân trong thành Đạt Châu
sẽ rất khó khăn?
Nhưng khi quan viên mười ba nha môn bộ Hình đưa ra ám lệnh của Môn Hạ
Trung Thư và thân phận cao thủ cung đình, Tri châu lập tức im lặng như con
chim cút. Ông biết chủ quán mì không chỉ phạm tội với triều đình, chắc chắn
còn có thế lực đáng sợ nào đó, nên mới khiến kinh đô phái nhiều người đến truy
bắt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngoài các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình, còn mấy cao thủ cung đìnhcũng được Hạ Tông Vĩ phái tới đây. Dù Khánh Đế giao một bộ phận thực lựcnày cho Hạ Tông Vĩ chỉ để bảo vệ an nguy cá nhân, nhưng Hạ Tông Vĩ đã huyđộng tất cả nhân lực vào việc tìm Vương Khải Niên và Cao Đạt, nên đã phái tấtcả đi.Thấy Đông Di sắp bình định, Phạm Nhàn sắp về, nhưng Hạ Đại học sĩ vẫnchẳng nghe thuộc hạ đưa tin tốt lành gì, nên bắt đầu nóng ruột, tuy trước mặtvẫn lộ vẻ bình tĩnh ôn hòa, nhưng trong lúc âm thầm ra lệnh đã bắt đầu gây sứcép lớn.Các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình gần như phát điên vì áp lực này. Lầntụ tập ở Đạt Châu, họ muốn trao đổi tin tức, bổ sung cho nhau, hy vọng tìm ramanh mối về Hổ Vệ đã mất tích.Đúng lúc đó, nhóm nha dịch bị đuổi đi kiểm tra hộ khẩu lười biếng, vào mộtquán mì, thì bị chủ quán giết người.Nha dịch chạy trốn chưa kịp về báo cáo, đã gặp các đại nhân u ám, cao quýcủa mười ba nha môn.Tên nha dịch kia vừa sợ hãi vừa kể lại chuyện ở quán mì ban nãy cho cácđại nhân từ kinh đô. Các quan viên bộ Hình gần như phát điên vì áp lực của HạĐại học sĩ, dù không xác định được chủ quán là ai, nhưng bản năng nhạy cảmvà năng lực chấp hành mạnh mẽ khiến họ vượt qua quyền hạn của phủ nha quảnhạt Đạt Châu, trực tiếp ra lệnh đóng cửa thành.Một nhà ba người của Cao Đạt trực tiếp bị giam trong Đạt Châu thành.o O oMột đêm đèn đuốc, các quan viên bộ Hình đã xác định danh tính chủ quán.Dù là đôi đũa gãy làm đôi, hay vết thương trên thi thể đầu một nơi thân một nẻocủa nha dịch đều cho thấy kỹ thuật đao pháp tinh diệu và tàn nhẫn của hung thủ.Làm sao một cao thủ cảnh giới như vậy lại trốn ở một tiểu thành bán mì? Chắcchắn có điều bất thường.Tâm trạng các quan viên mười ba nha môn rất căng thẳng. Quán mì thắpđầy đuốc, chiếu sáng mọi thứ rõ ràng. Trong lòng họ nghĩ, công sức một nămtrời cuối cùng đã tìm đúng người rồi chứ? Ánh đỏ rực chiếu lên khuôn mặt cácquan viên bộ Hình. Họ hồi hộp, phấn khích nhìn chằm chằm vào cao thủ cungđình trong quán, mong được xác nhận cuối cùng.Vị cao thủ cung đình sắc mặt trắng bệch ấy nhẹ nhàng đặt ngón tay lên chỗgãy của đôi đũa, trầm ngâm giây lát rồi gật nhẹ đầu.Các quan viên bộ Hình liếc nhìn nhau, không giấu nổi vẻ vui mừng trongmắt. Để điều tra tội phạm triều đình có lẽ có này, họ chịu quá nhiều áp lực từ HạĐại học sĩ, huống hồ ban đầu chẳng có căn cứ gì, phải lang thang cả năm trờitrong bảy khu vực lớn Khánh Quốc, cuối cùng mới có manh mối ở gần ĐạtChâu. Họ cũng không ngờ vận may lại tốt đến thế, mục tiêu nhanh chóng lộdiện như vậy.Cao thủ cung đình kia hiện trực thuộc Hạ Tông Vĩ nhưng nhiều năm quavẫn lặng lẽ trong cung. Hắn không rõ vì sao Hạ Đại học sĩ lại điều tra việc này,nhưng biết rằng chủ quán chạy trốn kia có lẽ chính là Hổ Vệ duy nhất còn sốngsót, khuôn mặt già nua hiện vẻ lo lắng, không rõ phía sau việc này ẩn giấu hiểmnguy gì.Các lão thần trong cung đều biết, Hổ Vệ là loại hung ác do Phạm Thượngthư huấn luyện thành, mà Hoàng đế bệ hạ đã nhân việc Đại Đông sơn chặt đứtmọi thế lực của Phạm Thượng thư, thế mà Đạt Châu vẫn còn một tên?Ánh mắt cao thủ cung đình bỗng sáng lên, bụng bảo dạ nghĩ hay Hạ Đại họcsĩ đã nhận mật chỉ của Hoàng đế bệ hạ nên mới tìm kiếm người này khắp nơi?Nhưng Tiểu Phạm đại nhân thì sao? Nếu để Tiểu Phạm đại nhân biết người nàycòn sống thì hậu quả sẽ ra sao?Dù sao đó cũng là việc của các đại nhân, bọn họ chỉ là tôi tớ, là thuộc hạ, chỉbiết tuân theo mệnh lệnh. Đây là tội phạm triều đình đào tẩu, nhất định phải bắt.Cao thủ cung đình thấy vẻ mặt hân hoan của các quan viên bộ Hình, không khỏithở dài trong lòng, nghĩ thầm có lẽ bọn họ không hiểu sự đáng sợ của Hổ Vệ.Đặc biệt là một Hổ Vệ đã học được cách đào tẩu giữa trận chiến.o O oPhong tỏa cả thành suốt một ngày đêm, Tri châu Đạt Châu cũng đã biếtchuyện này. Dù ông rất tức giận vì có kẻ cả gan dám giết nha dịch nhà mình,nhưng so với việc phong tỏa toàn thành thì cơn phẫn nộ thêm khó tả. Những vịđại nhân tới từ mười ba nha môn bộ Hình dám can thiệp chính sự địa phương,chẳng lẽ họ không hiểu một khi phong thành, người dân trong thành Đạt Châusẽ rất khó khăn?Nhưng khi quan viên mười ba nha môn bộ Hình đưa ra ám lệnh của Môn HạTrung Thư và thân phận cao thủ cung đình, Tri châu lập tức im lặng như conchim cút. Ông biết chủ quán mì không chỉ phạm tội với triều đình, chắc chắncòn có thế lực đáng sợ nào đó, nên mới khiến kinh đô phái nhiều người đến truybắt.