Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1754: Lại là người từ kinh đô 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tri châu Đạt Châu lập tức thể hiện thái độ, huy động tất cả quan viên trongchâu nha giúp đỡ quan viên từ kinh đô, bắt đầu lục soát trong thành. Tất cả cáctrưởng lão, chủ sự địa phương cũng được huy động.Ở nơi như Khánh Quốc, một khi quan phủ địa phương huy động hết sức,việc tìm vài người trong thành cũng chẳng khó. Tên phạm nhân có thê tử con,hẳn phải ngủ nghỉ, ăn uống và giao tiếp với người khác.Các quan viên bộ Hình rất hài lòng với sự hợp tác của Đạt Châu, tin rằng chỉcần hai ngày là có thể lôi tên phạm nhân ra khỏi nhà dân Đạt Châu.o O oCao Đạt đang ẩn náu trong nhà dân đã một ngày đêm không ăn uống gì, cẩnthận che giấu vết tích, chỉ mạo hiểm đi lấy vài bộ quần áo, lấy đồ ăn nước uốngcho đứa nhỏ. Hổ Vệ chưa từng được huấn luyện cách trốn tránh, nhưng đi theoPhạm Nhàn nhiều năm, nếu Cao Đạt thực sự ẩn nấp một mình chắc sẽ khó lòngtìm ra.Nhưng đúng như nhận định của quan phủ, bên cạnh Cao Đạt có thê tử có hàitử, đó là rắc rối lớn nhất. Tinh thần của nương tử câm đã bị dày vò đến mức gầnnhư không chịu nổi, đôi mắt to đầy nét ảm đạm.Hai ngày, Cao Đạt biết chắc chắn quan phủ chỉ cần hai ngày là có thể lôi cảba người ra. Sau khi suy nghĩ kỹ, Cao Đạt quyết định tự mình đột phá vòng vây.Thời điểm đột phá là lúc chạng vạng, khi mọi người dễ hạ thấp cảnh giácnhất, vẫn là ngày đầu tiên sau vụ giết người.Trong ánh hoàng hôn đỏ như máu, Cao Đạt đeo một sợi dây xích trướcngực, buộc đứa trẻ vào người, dắt tay nương tử câm, từ từ đi về phía cửa thành.Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Cao Đạt vẫn không nghĩ ra cách đưa cả nhà vượtqua thành cao. Vì vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn đột phá.Cao Đạt bước từng bước tiến về phía cửa thành. Các binh sĩ, nha dịch ở cửathành đang căng thẳng theo dõi người ra vào. Mặc dù danh nghĩa đã phong tỏatoàn thành, nhưng thực tế bà con nông dân chịu trách nhiệm vận chuyển rau củvẫn có thể ra vào thành, chẳng qua nơi đây kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt,thậm chí còn hơn cả kinh đô.Mấy viên quan bộ Hình từ kinh đô cầm theo bức chân dung, lạnh lùng và tỉmỉ kiểm tra dáng vẻ từng người.Càng gần cửa thành, Cao Đạt cảm thấy tay mình hơi ướt, không phải mồ hôicủa mình mà là tay nương tử run rẩy. Cao Đạt quay đầu nhìn cô một cái, thấythân thể cô đã run lên.Rõ ràng không thể lừa gạt qua mắt những viên quan nhạy bén như chó sóikia. Cao Đạt thở dài, dĩ nhiên là hắn chưa bao giờ nghĩ có thể lén lút chui rangoài.Cả nhà ba người đứng trước cửa thành, trước mặt các quan viên bộ Hình,nha dịch, binh sĩ. Khoảng cách tới ranh giới ra khỏi thành chỉ còn bảy trượng.Ngay bên ngoài cửa thành là một cỗ xe chở rau xanh.Mắt Cao Đạt nhìn chằm chằm cỗ xe lừa đó."Đã phong tỏa, không cho ra vào." Một binh sĩ lớn tiếng nói với Cao Đạt.Rõ ràng ba người họ không thể là nông dân bên ngoài thành.Các cao thủ Thập Tam Nha môn bộ Hình híp mắt lại. Họ nhìn cả nhà bangười gần trong gang tấc, con ngươi dần co lại, bức họa trên tay dần hạ xuống,tay họ chậm rãi di chuyển về phía chuôi đao.Quá dễ nhận ra, họ liếc mắt đã nhận ra người tới chính là tội phạm triều đìnhmà họ truy nã cả năm qua!Đối phương lại chủ động xuất hiện, đi đến trước cửa thành, chẳng lẽ muốngiết ra khỏi cửa thành?Các cao thủ bộ Hình chậm rãi đi tới, dần dần vây lấy cả nhà ba người.Nhưng trước khi vòng vây khép lại, Cao Đạt đã ngẩng mặt, bình tĩnh nhìncao thủ bộ Hình gần đó. Trong mắt không chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng."Bó tay...!" Cao thủ bộ Hình bỗng cảm thấy hiểm nguy, hắn hét lớn, vội rútđao bên hông.“Bó tay chịu trói" mới nói được đến "tay" bị dòng máu tạt tắt tiếng. Cao Đạtchớp nhoáng xông lên hai bước, tay như rồng bay, chém đứt cổ tay hắn.Cao thủ bộ Hình hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ kịp lùi lại, nhưng cổ tayđã lơ lửng trên không trung, xoạt một tiếng bị chém đứt lìa.Cao Đạt giật lấy đao, vung ngược cánh tay, để lại vệt máu và xác cao thủ bộHình đổ gục.Hắn lui về bên nương tử câm, lạnh lùng nhìn các cao thủ, binh sĩ xông tới tứphía, không chút sợ hãi, hoài nghi, chỉ đầy tự tin mạnh mẽ.Cầm đao trong tay, ai ngăn cản nổi?Ánh đao liên tục, Cao Đạt cầm đao dắt thê tử bế con xông thẳng ra cửathành. Trước mũi đao chẳng ai địch nổi, mỗi nhát chém là một mạng người.Dùng máu và gió mở đường, chốc lát sau đã xông tới cửa thành.Đó là thắng ở chữ dũng, chỉ trong chốc lát đã chấn động tâm thần tất cảquan viên bộ Hình, khiến họ nhìn bóng dáng mạnh mẽ ấy, khó mà vây bắt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tri châu Đạt Châu lập tức thể hiện thái độ, huy động tất cả quan viên trongchâu nha giúp đỡ quan viên từ kinh đô, bắt đầu lục soát trong thành. Tất cả cáctrưởng lão, chủ sự địa phương cũng được huy động.Ở nơi như Khánh Quốc, một khi quan phủ địa phương huy động hết sức,việc tìm vài người trong thành cũng chẳng khó. Tên phạm nhân có thê tử con,hẳn phải ngủ nghỉ, ăn uống và giao tiếp với người khác.Các quan viên bộ Hình rất hài lòng với sự hợp tác của Đạt Châu, tin rằng chỉcần hai ngày là có thể lôi tên phạm nhân ra khỏi nhà dân Đạt Châu.o O oCao Đạt đang ẩn náu trong nhà dân đã một ngày đêm không ăn uống gì, cẩnthận che giấu vết tích, chỉ mạo hiểm đi lấy vài bộ quần áo, lấy đồ ăn nước uốngcho đứa nhỏ. Hổ Vệ chưa từng được huấn luyện cách trốn tránh, nhưng đi theoPhạm Nhàn nhiều năm, nếu Cao Đạt thực sự ẩn nấp một mình chắc sẽ khó lòngtìm ra.Nhưng đúng như nhận định của quan phủ, bên cạnh Cao Đạt có thê tử có hàitử, đó là rắc rối lớn nhất. Tinh thần của nương tử câm đã bị dày vò đến mức gầnnhư không chịu nổi, đôi mắt to đầy nét ảm đạm.Hai ngày, Cao Đạt biết chắc chắn quan phủ chỉ cần hai ngày là có thể lôi cảba người ra. Sau khi suy nghĩ kỹ, Cao Đạt quyết định tự mình đột phá vòng vây.Thời điểm đột phá là lúc chạng vạng, khi mọi người dễ hạ thấp cảnh giácnhất, vẫn là ngày đầu tiên sau vụ giết người.Trong ánh hoàng hôn đỏ như máu, Cao Đạt đeo một sợi dây xích trướcngực, buộc đứa trẻ vào người, dắt tay nương tử câm, từ từ đi về phía cửa thành.Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Cao Đạt vẫn không nghĩ ra cách đưa cả nhà vượtqua thành cao. Vì vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn đột phá.Cao Đạt bước từng bước tiến về phía cửa thành. Các binh sĩ, nha dịch ở cửathành đang căng thẳng theo dõi người ra vào. Mặc dù danh nghĩa đã phong tỏatoàn thành, nhưng thực tế bà con nông dân chịu trách nhiệm vận chuyển rau củvẫn có thể ra vào thành, chẳng qua nơi đây kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt,thậm chí còn hơn cả kinh đô.Mấy viên quan bộ Hình từ kinh đô cầm theo bức chân dung, lạnh lùng và tỉmỉ kiểm tra dáng vẻ từng người.Càng gần cửa thành, Cao Đạt cảm thấy tay mình hơi ướt, không phải mồ hôicủa mình mà là tay nương tử run rẩy. Cao Đạt quay đầu nhìn cô một cái, thấythân thể cô đã run lên.Rõ ràng không thể lừa gạt qua mắt những viên quan nhạy bén như chó sóikia. Cao Đạt thở dài, dĩ nhiên là hắn chưa bao giờ nghĩ có thể lén lút chui rangoài.Cả nhà ba người đứng trước cửa thành, trước mặt các quan viên bộ Hình,nha dịch, binh sĩ. Khoảng cách tới ranh giới ra khỏi thành chỉ còn bảy trượng.Ngay bên ngoài cửa thành là một cỗ xe chở rau xanh.Mắt Cao Đạt nhìn chằm chằm cỗ xe lừa đó."Đã phong tỏa, không cho ra vào." Một binh sĩ lớn tiếng nói với Cao Đạt.Rõ ràng ba người họ không thể là nông dân bên ngoài thành.Các cao thủ Thập Tam Nha môn bộ Hình híp mắt lại. Họ nhìn cả nhà bangười gần trong gang tấc, con ngươi dần co lại, bức họa trên tay dần hạ xuống,tay họ chậm rãi di chuyển về phía chuôi đao.Quá dễ nhận ra, họ liếc mắt đã nhận ra người tới chính là tội phạm triều đìnhmà họ truy nã cả năm qua!Đối phương lại chủ động xuất hiện, đi đến trước cửa thành, chẳng lẽ muốngiết ra khỏi cửa thành?Các cao thủ bộ Hình chậm rãi đi tới, dần dần vây lấy cả nhà ba người.Nhưng trước khi vòng vây khép lại, Cao Đạt đã ngẩng mặt, bình tĩnh nhìncao thủ bộ Hình gần đó. Trong mắt không chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng."Bó tay...!" Cao thủ bộ Hình bỗng cảm thấy hiểm nguy, hắn hét lớn, vội rútđao bên hông.“Bó tay chịu trói" mới nói được đến "tay" bị dòng máu tạt tắt tiếng. Cao Đạtchớp nhoáng xông lên hai bước, tay như rồng bay, chém đứt cổ tay hắn.Cao thủ bộ Hình hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ kịp lùi lại, nhưng cổ tayđã lơ lửng trên không trung, xoạt một tiếng bị chém đứt lìa.Cao Đạt giật lấy đao, vung ngược cánh tay, để lại vệt máu và xác cao thủ bộHình đổ gục.Hắn lui về bên nương tử câm, lạnh lùng nhìn các cao thủ, binh sĩ xông tới tứphía, không chút sợ hãi, hoài nghi, chỉ đầy tự tin mạnh mẽ.Cầm đao trong tay, ai ngăn cản nổi?Ánh đao liên tục, Cao Đạt cầm đao dắt thê tử bế con xông thẳng ra cửathành. Trước mũi đao chẳng ai địch nổi, mỗi nhát chém là một mạng người.Dùng máu và gió mở đường, chốc lát sau đã xông tới cửa thành.Đó là thắng ở chữ dũng, chỉ trong chốc lát đã chấn động tâm thần tất cảquan viên bộ Hình, khiến họ nhìn bóng dáng mạnh mẽ ấy, khó mà vây bắt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tri châu Đạt Châu lập tức thể hiện thái độ, huy động tất cả quan viên trongchâu nha giúp đỡ quan viên từ kinh đô, bắt đầu lục soát trong thành. Tất cả cáctrưởng lão, chủ sự địa phương cũng được huy động.Ở nơi như Khánh Quốc, một khi quan phủ địa phương huy động hết sức,việc tìm vài người trong thành cũng chẳng khó. Tên phạm nhân có thê tử con,hẳn phải ngủ nghỉ, ăn uống và giao tiếp với người khác.Các quan viên bộ Hình rất hài lòng với sự hợp tác của Đạt Châu, tin rằng chỉcần hai ngày là có thể lôi tên phạm nhân ra khỏi nhà dân Đạt Châu.o O oCao Đạt đang ẩn náu trong nhà dân đã một ngày đêm không ăn uống gì, cẩnthận che giấu vết tích, chỉ mạo hiểm đi lấy vài bộ quần áo, lấy đồ ăn nước uốngcho đứa nhỏ. Hổ Vệ chưa từng được huấn luyện cách trốn tránh, nhưng đi theoPhạm Nhàn nhiều năm, nếu Cao Đạt thực sự ẩn nấp một mình chắc sẽ khó lòngtìm ra.Nhưng đúng như nhận định của quan phủ, bên cạnh Cao Đạt có thê tử có hàitử, đó là rắc rối lớn nhất. Tinh thần của nương tử câm đã bị dày vò đến mức gầnnhư không chịu nổi, đôi mắt to đầy nét ảm đạm.Hai ngày, Cao Đạt biết chắc chắn quan phủ chỉ cần hai ngày là có thể lôi cảba người ra. Sau khi suy nghĩ kỹ, Cao Đạt quyết định tự mình đột phá vòng vây.Thời điểm đột phá là lúc chạng vạng, khi mọi người dễ hạ thấp cảnh giácnhất, vẫn là ngày đầu tiên sau vụ giết người.Trong ánh hoàng hôn đỏ như máu, Cao Đạt đeo một sợi dây xích trướcngực, buộc đứa trẻ vào người, dắt tay nương tử câm, từ từ đi về phía cửa thành.Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Cao Đạt vẫn không nghĩ ra cách đưa cả nhà vượtqua thành cao. Vì vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn đột phá.Cao Đạt bước từng bước tiến về phía cửa thành. Các binh sĩ, nha dịch ở cửathành đang căng thẳng theo dõi người ra vào. Mặc dù danh nghĩa đã phong tỏatoàn thành, nhưng thực tế bà con nông dân chịu trách nhiệm vận chuyển rau củvẫn có thể ra vào thành, chẳng qua nơi đây kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt,thậm chí còn hơn cả kinh đô.Mấy viên quan bộ Hình từ kinh đô cầm theo bức chân dung, lạnh lùng và tỉmỉ kiểm tra dáng vẻ từng người.Càng gần cửa thành, Cao Đạt cảm thấy tay mình hơi ướt, không phải mồ hôicủa mình mà là tay nương tử run rẩy. Cao Đạt quay đầu nhìn cô một cái, thấythân thể cô đã run lên.Rõ ràng không thể lừa gạt qua mắt những viên quan nhạy bén như chó sóikia. Cao Đạt thở dài, dĩ nhiên là hắn chưa bao giờ nghĩ có thể lén lút chui rangoài.Cả nhà ba người đứng trước cửa thành, trước mặt các quan viên bộ Hình,nha dịch, binh sĩ. Khoảng cách tới ranh giới ra khỏi thành chỉ còn bảy trượng.Ngay bên ngoài cửa thành là một cỗ xe chở rau xanh.Mắt Cao Đạt nhìn chằm chằm cỗ xe lừa đó."Đã phong tỏa, không cho ra vào." Một binh sĩ lớn tiếng nói với Cao Đạt.Rõ ràng ba người họ không thể là nông dân bên ngoài thành.Các cao thủ Thập Tam Nha môn bộ Hình híp mắt lại. Họ nhìn cả nhà bangười gần trong gang tấc, con ngươi dần co lại, bức họa trên tay dần hạ xuống,tay họ chậm rãi di chuyển về phía chuôi đao.Quá dễ nhận ra, họ liếc mắt đã nhận ra người tới chính là tội phạm triều đìnhmà họ truy nã cả năm qua!Đối phương lại chủ động xuất hiện, đi đến trước cửa thành, chẳng lẽ muốngiết ra khỏi cửa thành?Các cao thủ bộ Hình chậm rãi đi tới, dần dần vây lấy cả nhà ba người.Nhưng trước khi vòng vây khép lại, Cao Đạt đã ngẩng mặt, bình tĩnh nhìncao thủ bộ Hình gần đó. Trong mắt không chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng."Bó tay...!" Cao thủ bộ Hình bỗng cảm thấy hiểm nguy, hắn hét lớn, vội rútđao bên hông.“Bó tay chịu trói" mới nói được đến "tay" bị dòng máu tạt tắt tiếng. Cao Đạtchớp nhoáng xông lên hai bước, tay như rồng bay, chém đứt cổ tay hắn.Cao thủ bộ Hình hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ kịp lùi lại, nhưng cổ tayđã lơ lửng trên không trung, xoạt một tiếng bị chém đứt lìa.Cao Đạt giật lấy đao, vung ngược cánh tay, để lại vệt máu và xác cao thủ bộHình đổ gục.Hắn lui về bên nương tử câm, lạnh lùng nhìn các cao thủ, binh sĩ xông tới tứphía, không chút sợ hãi, hoài nghi, chỉ đầy tự tin mạnh mẽ.Cầm đao trong tay, ai ngăn cản nổi?Ánh đao liên tục, Cao Đạt cầm đao dắt thê tử bế con xông thẳng ra cửathành. Trước mũi đao chẳng ai địch nổi, mỗi nhát chém là một mạng người.Dùng máu và gió mở đường, chốc lát sau đã xông tới cửa thành.Đó là thắng ở chữ dũng, chỉ trong chốc lát đã chấn động tâm thần tất cảquan viên bộ Hình, khiến họ nhìn bóng dáng mạnh mẽ ấy, khó mà vây bắt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑