Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1755: Liều mình 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khoảng cách bảy trượng không xa, cỗ xe cũng không xa. Trên người và mặtCao Đạt đã vương nhiều máu, tay hắn vẫn nắm chặt tay nương tử, cẩn thận chechở cô, nên phải trả giá là vài vết thương trên người.Cao thủ mười ba nha môn quả nhiên lợi hại, nhưng sao bằng sự dũng mãnhđáng sợ của Cao Đạt.Cao Đạt gầm lên, như một con rồng máu, đánh bại đòn kết hợp của ba caothủ bộ Hình phía trước. Đao vỡ vụn, Cao Đạt dùng mảnh vỡ mở đường, lao rangoài thành.Đúng lúc đó, một bàn tay vung tới trong bóng hoàng hôn, từ phía cỗ xe chụpthẳng mặt Cao Đạt.Cao Đạt kêu lên đau đớn, hạ thấp người, đấm thẳng ra.Quyền chưởng tương giao, cửa thành nổi sương khói.Khi sương khói tan đi, cao thủ Cung đình nhìn Cao Đạt, nói: "Cao Đạt, quảnhiên ngươi chưa chết."Con ngươi Cao Đạt co lại, kéo nương tử ra phía sau: "Sao lại là ngươi, lẽnào Diêu công công cũng tới?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con ngươi Cao Đạt co lại, nhìn chằm chằm vào thái giám trước mặt. Làmcông việc âm thầm bảo vệ hoàng thất nhiều năm, Cao Đạt nhận ra cao thủ trongcung kia, lập tức nghĩ có khi nào Diêu thái giám cũng tới Đạt Châu? Cao Đạt hítsâu một hơi. Dù Diêu thái giám đích thân đến, Cao Đạt cũng không e ngại cholắm, nhưng có thể triều đình đã biết trước về nơi ẩn náu của mình, như vậy sẽvô cùng đáng sợ.Vị công công ho nhẹ hai tiếng, lấy khăn lau vết máu ở khóe miệng, khàngiọng nói: "Diêu công công không tới. Đây là việc của triều đình, ta hiện phụnglệnh Hạ Đại học sĩ."Cao Đạt liếc nhìn hắn, cảnh giác lùi lại nửa bước, mắt nhìn xung quanh, siếtchặt tay cô tiểu thư hơn. Nghe lời vị thái giám này, Cao Đạt mới biết có ngườitrong triều vẫn không tin Cao Đạt đã chết, còn âm thầm điều tra việc này.Thêm hai thái giám đi ra từ bóng tối của cửa thành.Cao Đạt nhìn chằm chằm vào vị công công, nói: "Ngươi không phải đối thủcủa ta."Ba cao thủ hoàng cung im lặng, đặc biệt là người đứng đầu, lúc này tâmtrạng cũng rất phức tạp. Họ theo các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình tới ĐạtChâu giúp Hạ Đại học sĩ, biết hắn đang kiểm tra sơ sót trong chuyện Đại Đôngsơn ba năm trước, nhưng không ngờ cuối cùng lại thật sự tìm ra tên Hổ Vệ CaoĐạt này.Các quan viên bộ Hình đã vây quanh, ngoại trừ những người bị thương dướiđao Cao Đạt, còn hàng chục người. Lúc này cho dù có chắp cánh cũng khó lòngthoát nổi.Vị công công lại ho hai tiếng, trước đó đối chưởng với Cao Đạt đã bị thươngnội tạng, lúc này nhìn Cao Đạt vừa kính phục vừa kiêng kỵ."Không ngờ ngươi còn sống, càng không ngờ tới, những năm này ngươi vẫnchưa sa sút." Ánh mắt vị công công đục ngầu, lại mang theo một luồng khí lạnh."Nếu hôm nay đã may mắn gặp được ngươi, ngươi đừng hòng rời đi."Như trở mặt, thần sắc vị công công ấy chợt trở nên âm lãnh. Cao Đạt tuy đãquen với thủ đoạn làm việc trong cung đình, vẫn chỉ lặng thinh nhìn chằm chặprồi mới cất tiếng: "Muốn giữ ta ở lại, e rằng các ngươi phải trả giá cực đắt.""Chúng ta không e sợ phải trả giá đắt." Tên công công kia liếc mắt nhìnnương tử xinh đẹp bên cạnh hắn, nở nụ cười kỳ lạ: "Chỉ là giá ngươi phải trả, cóthể vượt quá khả năng chịu đựng của ngươi.""Đầu hàng đi. Ngươi biết mình không còn con đường sống, tại sao còn liênlụy người vô tội?" Vị công công kia nhẹ giọng đáp.Lúc này mặt trời chiều đã lặn sau dãy núi, chỉ còn ánh hoàng hôn phủ mờ cảcửa thành, khiến tâm trạng con người cũng trở nên u ám, dao động.Trong đôi mắt Cao Đạt lóe lên chút giãy giụa, đau xót, sau một hồi im lặng,ngài thốt lên: "Nếu bị bắt, ta khó có thể toàn mạng, nhưng chẳng lẽ nàng lại cóđường sống?"Vị công công cúi đầu suy ngẫm một lúc rồi đáp: "Người trưởng thành tấtnhiên phải gánh chịu hậu quả cho hành động của mình. Còn số phận đứa trẻtrong lòng ngươi ra sao, chỉ có triều đình mới có thể quyết định.""Vậy tại sao ta không chiến đấu tới cùng?""Bởi vì nếu đầu hàng, các ngươi có thể kéo dài mạng sống thêm vài ngàynữa. Đối với đứa nhỏ kia, có lẽ vị đại nhân trẻ tuổi kia nghe được câu chuyệnnày, sẽ nguyện ý bảo vệ nó thay ngươi." Vị công công liếc mắt đầy ẩn ý.Vị đại nhân trẻ tuổi? Trong ánh mắt Cao Đạt thoáng hiện lên vẻ bối rối. NếuTiểu Phạm đại nhân hay tin mình còn sống, và giờ đây đang bị vây hãm tại cửathành Đạt Châu, biết được trong lòng mình đang ẵm một hài nhi, liệu ngài sẵnlòng có cứu vãn tính mạng đứa trẻ ấy hay không? Mình phạm tội khi quân, chắcchắn không thể tránh khỏi hình phạt, nhưng đứa bé này, có lẽ Tiểu Phạm đạinhân sẽ thương tình mà che chở cho nó?Quan viên bộ Hình xung quanh đều im lặng, nhưng ánh mắt họ nhìn đaokhách kia vẫn mang vẻ sợ hãi. Trận chiến ngoài cửa thành lúc trước chỉ mới quavài nhịp thở, đã có sáu vị đồng liêu chết thảm dưới ánh đao đó.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khoảng cách bảy trượng không xa, cỗ xe cũng không xa. Trên người và mặtCao Đạt đã vương nhiều máu, tay hắn vẫn nắm chặt tay nương tử, cẩn thận chechở cô, nên phải trả giá là vài vết thương trên người.Cao thủ mười ba nha môn quả nhiên lợi hại, nhưng sao bằng sự dũng mãnhđáng sợ của Cao Đạt.Cao Đạt gầm lên, như một con rồng máu, đánh bại đòn kết hợp của ba caothủ bộ Hình phía trước. Đao vỡ vụn, Cao Đạt dùng mảnh vỡ mở đường, lao rangoài thành.Đúng lúc đó, một bàn tay vung tới trong bóng hoàng hôn, từ phía cỗ xe chụpthẳng mặt Cao Đạt.Cao Đạt kêu lên đau đớn, hạ thấp người, đấm thẳng ra.Quyền chưởng tương giao, cửa thành nổi sương khói.Khi sương khói tan đi, cao thủ Cung đình nhìn Cao Đạt, nói: "Cao Đạt, quảnhiên ngươi chưa chết."Con ngươi Cao Đạt co lại, kéo nương tử ra phía sau: "Sao lại là ngươi, lẽnào Diêu công công cũng tới?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con ngươi Cao Đạt co lại, nhìn chằm chằm vào thái giám trước mặt. Làmcông việc âm thầm bảo vệ hoàng thất nhiều năm, Cao Đạt nhận ra cao thủ trongcung kia, lập tức nghĩ có khi nào Diêu thái giám cũng tới Đạt Châu? Cao Đạt hítsâu một hơi. Dù Diêu thái giám đích thân đến, Cao Đạt cũng không e ngại cholắm, nhưng có thể triều đình đã biết trước về nơi ẩn náu của mình, như vậy sẽvô cùng đáng sợ.Vị công công ho nhẹ hai tiếng, lấy khăn lau vết máu ở khóe miệng, khàngiọng nói: "Diêu công công không tới. Đây là việc của triều đình, ta hiện phụnglệnh Hạ Đại học sĩ."Cao Đạt liếc nhìn hắn, cảnh giác lùi lại nửa bước, mắt nhìn xung quanh, siếtchặt tay cô tiểu thư hơn. Nghe lời vị thái giám này, Cao Đạt mới biết có ngườitrong triều vẫn không tin Cao Đạt đã chết, còn âm thầm điều tra việc này.Thêm hai thái giám đi ra từ bóng tối của cửa thành.Cao Đạt nhìn chằm chằm vào vị công công, nói: "Ngươi không phải đối thủcủa ta."Ba cao thủ hoàng cung im lặng, đặc biệt là người đứng đầu, lúc này tâmtrạng cũng rất phức tạp. Họ theo các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình tới ĐạtChâu giúp Hạ Đại học sĩ, biết hắn đang kiểm tra sơ sót trong chuyện Đại Đôngsơn ba năm trước, nhưng không ngờ cuối cùng lại thật sự tìm ra tên Hổ Vệ CaoĐạt này.Các quan viên bộ Hình đã vây quanh, ngoại trừ những người bị thương dướiđao Cao Đạt, còn hàng chục người. Lúc này cho dù có chắp cánh cũng khó lòngthoát nổi.Vị công công lại ho hai tiếng, trước đó đối chưởng với Cao Đạt đã bị thươngnội tạng, lúc này nhìn Cao Đạt vừa kính phục vừa kiêng kỵ."Không ngờ ngươi còn sống, càng không ngờ tới, những năm này ngươi vẫnchưa sa sút." Ánh mắt vị công công đục ngầu, lại mang theo một luồng khí lạnh."Nếu hôm nay đã may mắn gặp được ngươi, ngươi đừng hòng rời đi."Như trở mặt, thần sắc vị công công ấy chợt trở nên âm lãnh. Cao Đạt tuy đãquen với thủ đoạn làm việc trong cung đình, vẫn chỉ lặng thinh nhìn chằm chặprồi mới cất tiếng: "Muốn giữ ta ở lại, e rằng các ngươi phải trả giá cực đắt.""Chúng ta không e sợ phải trả giá đắt." Tên công công kia liếc mắt nhìnnương tử xinh đẹp bên cạnh hắn, nở nụ cười kỳ lạ: "Chỉ là giá ngươi phải trả, cóthể vượt quá khả năng chịu đựng của ngươi.""Đầu hàng đi. Ngươi biết mình không còn con đường sống, tại sao còn liênlụy người vô tội?" Vị công công kia nhẹ giọng đáp.Lúc này mặt trời chiều đã lặn sau dãy núi, chỉ còn ánh hoàng hôn phủ mờ cảcửa thành, khiến tâm trạng con người cũng trở nên u ám, dao động.Trong đôi mắt Cao Đạt lóe lên chút giãy giụa, đau xót, sau một hồi im lặng,ngài thốt lên: "Nếu bị bắt, ta khó có thể toàn mạng, nhưng chẳng lẽ nàng lại cóđường sống?"Vị công công cúi đầu suy ngẫm một lúc rồi đáp: "Người trưởng thành tấtnhiên phải gánh chịu hậu quả cho hành động của mình. Còn số phận đứa trẻtrong lòng ngươi ra sao, chỉ có triều đình mới có thể quyết định.""Vậy tại sao ta không chiến đấu tới cùng?""Bởi vì nếu đầu hàng, các ngươi có thể kéo dài mạng sống thêm vài ngàynữa. Đối với đứa nhỏ kia, có lẽ vị đại nhân trẻ tuổi kia nghe được câu chuyệnnày, sẽ nguyện ý bảo vệ nó thay ngươi." Vị công công liếc mắt đầy ẩn ý.Vị đại nhân trẻ tuổi? Trong ánh mắt Cao Đạt thoáng hiện lên vẻ bối rối. NếuTiểu Phạm đại nhân hay tin mình còn sống, và giờ đây đang bị vây hãm tại cửathành Đạt Châu, biết được trong lòng mình đang ẵm một hài nhi, liệu ngài sẵnlòng có cứu vãn tính mạng đứa trẻ ấy hay không? Mình phạm tội khi quân, chắcchắn không thể tránh khỏi hình phạt, nhưng đứa bé này, có lẽ Tiểu Phạm đạinhân sẽ thương tình mà che chở cho nó?Quan viên bộ Hình xung quanh đều im lặng, nhưng ánh mắt họ nhìn đaokhách kia vẫn mang vẻ sợ hãi. Trận chiến ngoài cửa thành lúc trước chỉ mới quavài nhịp thở, đã có sáu vị đồng liêu chết thảm dưới ánh đao đó.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khoảng cách bảy trượng không xa, cỗ xe cũng không xa. Trên người và mặtCao Đạt đã vương nhiều máu, tay hắn vẫn nắm chặt tay nương tử, cẩn thận chechở cô, nên phải trả giá là vài vết thương trên người.Cao thủ mười ba nha môn quả nhiên lợi hại, nhưng sao bằng sự dũng mãnhđáng sợ của Cao Đạt.Cao Đạt gầm lên, như một con rồng máu, đánh bại đòn kết hợp của ba caothủ bộ Hình phía trước. Đao vỡ vụn, Cao Đạt dùng mảnh vỡ mở đường, lao rangoài thành.Đúng lúc đó, một bàn tay vung tới trong bóng hoàng hôn, từ phía cỗ xe chụpthẳng mặt Cao Đạt.Cao Đạt kêu lên đau đớn, hạ thấp người, đấm thẳng ra.Quyền chưởng tương giao, cửa thành nổi sương khói.Khi sương khói tan đi, cao thủ Cung đình nhìn Cao Đạt, nói: "Cao Đạt, quảnhiên ngươi chưa chết."Con ngươi Cao Đạt co lại, kéo nương tử ra phía sau: "Sao lại là ngươi, lẽnào Diêu công công cũng tới?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con ngươi Cao Đạt co lại, nhìn chằm chằm vào thái giám trước mặt. Làmcông việc âm thầm bảo vệ hoàng thất nhiều năm, Cao Đạt nhận ra cao thủ trongcung kia, lập tức nghĩ có khi nào Diêu thái giám cũng tới Đạt Châu? Cao Đạt hítsâu một hơi. Dù Diêu thái giám đích thân đến, Cao Đạt cũng không e ngại cholắm, nhưng có thể triều đình đã biết trước về nơi ẩn náu của mình, như vậy sẽvô cùng đáng sợ.Vị công công ho nhẹ hai tiếng, lấy khăn lau vết máu ở khóe miệng, khàngiọng nói: "Diêu công công không tới. Đây là việc của triều đình, ta hiện phụnglệnh Hạ Đại học sĩ."Cao Đạt liếc nhìn hắn, cảnh giác lùi lại nửa bước, mắt nhìn xung quanh, siếtchặt tay cô tiểu thư hơn. Nghe lời vị thái giám này, Cao Đạt mới biết có ngườitrong triều vẫn không tin Cao Đạt đã chết, còn âm thầm điều tra việc này.Thêm hai thái giám đi ra từ bóng tối của cửa thành.Cao Đạt nhìn chằm chằm vào vị công công, nói: "Ngươi không phải đối thủcủa ta."Ba cao thủ hoàng cung im lặng, đặc biệt là người đứng đầu, lúc này tâmtrạng cũng rất phức tạp. Họ theo các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình tới ĐạtChâu giúp Hạ Đại học sĩ, biết hắn đang kiểm tra sơ sót trong chuyện Đại Đôngsơn ba năm trước, nhưng không ngờ cuối cùng lại thật sự tìm ra tên Hổ Vệ CaoĐạt này.Các quan viên bộ Hình đã vây quanh, ngoại trừ những người bị thương dướiđao Cao Đạt, còn hàng chục người. Lúc này cho dù có chắp cánh cũng khó lòngthoát nổi.Vị công công lại ho hai tiếng, trước đó đối chưởng với Cao Đạt đã bị thươngnội tạng, lúc này nhìn Cao Đạt vừa kính phục vừa kiêng kỵ."Không ngờ ngươi còn sống, càng không ngờ tới, những năm này ngươi vẫnchưa sa sút." Ánh mắt vị công công đục ngầu, lại mang theo một luồng khí lạnh."Nếu hôm nay đã may mắn gặp được ngươi, ngươi đừng hòng rời đi."Như trở mặt, thần sắc vị công công ấy chợt trở nên âm lãnh. Cao Đạt tuy đãquen với thủ đoạn làm việc trong cung đình, vẫn chỉ lặng thinh nhìn chằm chặprồi mới cất tiếng: "Muốn giữ ta ở lại, e rằng các ngươi phải trả giá cực đắt.""Chúng ta không e sợ phải trả giá đắt." Tên công công kia liếc mắt nhìnnương tử xinh đẹp bên cạnh hắn, nở nụ cười kỳ lạ: "Chỉ là giá ngươi phải trả, cóthể vượt quá khả năng chịu đựng của ngươi.""Đầu hàng đi. Ngươi biết mình không còn con đường sống, tại sao còn liênlụy người vô tội?" Vị công công kia nhẹ giọng đáp.Lúc này mặt trời chiều đã lặn sau dãy núi, chỉ còn ánh hoàng hôn phủ mờ cảcửa thành, khiến tâm trạng con người cũng trở nên u ám, dao động.Trong đôi mắt Cao Đạt lóe lên chút giãy giụa, đau xót, sau một hồi im lặng,ngài thốt lên: "Nếu bị bắt, ta khó có thể toàn mạng, nhưng chẳng lẽ nàng lại cóđường sống?"Vị công công cúi đầu suy ngẫm một lúc rồi đáp: "Người trưởng thành tấtnhiên phải gánh chịu hậu quả cho hành động của mình. Còn số phận đứa trẻtrong lòng ngươi ra sao, chỉ có triều đình mới có thể quyết định.""Vậy tại sao ta không chiến đấu tới cùng?""Bởi vì nếu đầu hàng, các ngươi có thể kéo dài mạng sống thêm vài ngàynữa. Đối với đứa nhỏ kia, có lẽ vị đại nhân trẻ tuổi kia nghe được câu chuyệnnày, sẽ nguyện ý bảo vệ nó thay ngươi." Vị công công liếc mắt đầy ẩn ý.Vị đại nhân trẻ tuổi? Trong ánh mắt Cao Đạt thoáng hiện lên vẻ bối rối. NếuTiểu Phạm đại nhân hay tin mình còn sống, và giờ đây đang bị vây hãm tại cửathành Đạt Châu, biết được trong lòng mình đang ẵm một hài nhi, liệu ngài sẵnlòng có cứu vãn tính mạng đứa trẻ ấy hay không? Mình phạm tội khi quân, chắcchắn không thể tránh khỏi hình phạt, nhưng đứa bé này, có lẽ Tiểu Phạm đạinhân sẽ thương tình mà che chở cho nó?Quan viên bộ Hình xung quanh đều im lặng, nhưng ánh mắt họ nhìn đaokhách kia vẫn mang vẻ sợ hãi. Trận chiến ngoài cửa thành lúc trước chỉ mới quavài nhịp thở, đã có sáu vị đồng liêu chết thảm dưới ánh đao đó.