Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1756: Liều mình

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bọn họ biết đao khách mang thê tử ôm con này chính là Hổ Vệ trong truyềnthuyết, Hổ Vệ đã đối đầu với Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn trong truyềnthuyết.Đã bao vây đối phương, vì sao không lập tức xông lên, để loạn đao phânthây? Trong lòng tất cả mọi người đều bất an nảy sinh ra loại xúc động này, cóđiều bọn họ biết rõ lần này Hạ Đại học sĩ âm thầm tra án, chỗ dựa cuối cùng vẫnlà trên người ba vị cao thủ cung đình này, đối phương không nói gì đã động thủ,những người như mình vẫn im lặng một chút thì tốt hơn.Có lẽ là thấy Cao Đạt một mực giãy dụa, một mực do dự, sắc mặt cao thủcung đình kia dần dần trầm xuống, lớn tiếng quát: "Ngươi vốn là Hổ Vệ hoànggia, lâm trận chạy trốn, khi quân tại trận, coi như là phản quốc! Còn không quỳxuống, chẳng lẽ là muốn tiếp tục tạo phản?"Sắc mặt Cao Đạt trở nên trắng bệch. Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn mộtkiếm đâm xuyên mây xanh, dưới thềm đá dài thân thể các đồng đội bay ngang,máu tươi chảy ở giữa núi đá, cảnh tượng này lại một lần nữa hiện lên trước mắthắn.Hắn là thống lĩnh Hổ Vệ, là người nổi bật trong hơn trăm Hổ Vệ, từ khi cònthiếu niên đã luôn được dạy rằng trung quân ái quốc, không tiếc hy sinh bảnthân, cũng phải liều chết vì bệ hạ. Nhưng suốt ba năm kể từ khi đi theo PhạmNhàn, tầm mắt dần mở rộng, quan trọng nhất là tính cách và nhân sinh quan củahắn cũng bị Phạm Nhàn ảnh hưởng sâu đậm.Phạm Nhàn vốn tính ôn hòa, nhưng ngay cả những chi tiết nhỏ trong lời nóicũng đủ tác động tới nhiều người xung quanh.Chính vì vậy, Cao Đạt trở thành Hổ Vệ đầu tiên lâm trận bỏ chạy trong lịchsử.Cao thủ cung đình nhắc tới chuyện Đại Đông sơn để làm suy yếu ý chí chiếnđấu của đối phương. Nhưng sắc mặt tái nhợt của Cao Đạt không kéo dài lâu,dần dần trở lại bình thường. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm đối thủ, nói: “Khiquân?”Khi quân? Khi quyết định tháo chạy khỏi Đại Đông sơn, trong lòng Cao Đạtvẫn còn giằng co, đấu tranh. Nhưng ba năm lang bạt giữa đất Khánh Quốc,những suy tư về quá khứ giữa đêm khuya, cùng những tin tức bên lề nghe được,khiến hắn phải suy ngẫm nhiều lần về sự việc ngày ấy.Giọng nói của hắn ta trở nên lạnh lùng bén nhọn, giống như một thanh đao,cả giận nói: "Rốt cuộc là ta vứt bỏ bệ hạ hay là bệ hạ ruồng bỏ ta?""Trên Đại Đông sơn, một trăm Hổ Vệ chết trong tay địch thủ, nhưng chỉ vìtiêu hao sát ý của Tứ Cố Kiếm!" Cao Đạt phẫn nộ, giọng nói lớn dần, hai mắttrợn tròn, giận không kìm được: "Ta là Hổ Vệ, ta nguyện dùng tính mạng bảo vệbệ hạ an nguy, nhưng không muốn vì những nguyên nhân vô lý như vậy màchịu chết oan chết uổng.""Cho dù có chết ta cũng phải chết một cách rõ ràng!"Bàn tay Cao Đạt chậm rãi nắm chặt chuôi đao, kéo nương tử câm về phíasau mình, trừng mắt nhìn cao thủ cung đình kia, gằn từng chữ từng câu nói: "Tachỉ là không muốn những đồng bọn kia bị chết một cách uất ức hồ đồ vô nghĩa!Có gì sai trái!"Âm thanh của cao thủ cung đình vang lên bén nhọn, run rẩy, dường nhưkhông ngờ tại cửa thành Đạt Châu lại nghe tên Hổ Vệ này nói ra những lời đạinghịch. Hắn tức giận quát lên: "Quân sai muốn chết, thần không thể không chết!Ngươi là Hổ Vệ mà dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, đúng là vô phươngcứu chữa!""Chuyện đại nghịch bất đạo ta còn đã làm, huống chi chỉ là nói lời thậtlòng." Lúc này Cao Đạt bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đượcbộc lộ hết oán khí đối với bệ hạ. Đúng vậy, Hổ Vệ chỉ là tay chân tử sĩ củaHoàng gia, nhưng Cao Đạt đã là một con người độc lập, không muốn chết mộtcách mờ mịt ngu muội!Cao Đạt dùng vải buộc chặt cô gái câm vào sau lưng, hai tay siết chặt dâybuộc. Lúc hắn làm những động tác đó, không một ai dám động thủ, tất cả đềucăng thẳng chờ lệnh của cao thủ cung đình."Hôm nay ngươi còn kháng chỉ, há chẳng lẽ không lo Tiểu Phạm đại nhân sẽbị liên lụy?" Tay cao thủ cung đình run run, đang tích khí bỗng mở miệng nóimột câu, đâm thẳng vào tim Cao Đạt.Cao Đạt lạnh lùng cười khẩy: "Phạm Nhàn là cái thá gì! Liên lụy thì liênlụy, đâu có ai tốt đẹp gì!"Cao thủ cung đình thoáng thay sắc mặt, không ngờ Cao Đạt lại nói ra câuđó, chẳng lẽ hắn đã chẳng còn chút tình nghĩa nào đối với Tiểu Phạm đại nhân?Chân tướng của sự việc đương nhiên không phải như thế. Khi tên cao thủcung đình này nói ra không phải do mệnh lệnh của Diêu thái giám mà truy bắtmình, Cao Đạt đã biết chuyện này ắt có điều khả nghi. Còn khi nghe đến cái tênHạ Đại học sĩ, Cao Đạt lập tức nhận ra đối phương đang âm mưu điều gì, haychính xác hơn, Hạ Đại học sĩ đang mưu đồ điều gì

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bọn họ biết đao khách mang thê tử ôm con này chính là Hổ Vệ trong truyềnthuyết, Hổ Vệ đã đối đầu với Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn trong truyềnthuyết.Đã bao vây đối phương, vì sao không lập tức xông lên, để loạn đao phânthây? Trong lòng tất cả mọi người đều bất an nảy sinh ra loại xúc động này, cóđiều bọn họ biết rõ lần này Hạ Đại học sĩ âm thầm tra án, chỗ dựa cuối cùng vẫnlà trên người ba vị cao thủ cung đình này, đối phương không nói gì đã động thủ,những người như mình vẫn im lặng một chút thì tốt hơn.Có lẽ là thấy Cao Đạt một mực giãy dụa, một mực do dự, sắc mặt cao thủcung đình kia dần dần trầm xuống, lớn tiếng quát: "Ngươi vốn là Hổ Vệ hoànggia, lâm trận chạy trốn, khi quân tại trận, coi như là phản quốc! Còn không quỳxuống, chẳng lẽ là muốn tiếp tục tạo phản?"Sắc mặt Cao Đạt trở nên trắng bệch. Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn mộtkiếm đâm xuyên mây xanh, dưới thềm đá dài thân thể các đồng đội bay ngang,máu tươi chảy ở giữa núi đá, cảnh tượng này lại một lần nữa hiện lên trước mắthắn.Hắn là thống lĩnh Hổ Vệ, là người nổi bật trong hơn trăm Hổ Vệ, từ khi cònthiếu niên đã luôn được dạy rằng trung quân ái quốc, không tiếc hy sinh bảnthân, cũng phải liều chết vì bệ hạ. Nhưng suốt ba năm kể từ khi đi theo PhạmNhàn, tầm mắt dần mở rộng, quan trọng nhất là tính cách và nhân sinh quan củahắn cũng bị Phạm Nhàn ảnh hưởng sâu đậm.Phạm Nhàn vốn tính ôn hòa, nhưng ngay cả những chi tiết nhỏ trong lời nóicũng đủ tác động tới nhiều người xung quanh.Chính vì vậy, Cao Đạt trở thành Hổ Vệ đầu tiên lâm trận bỏ chạy trong lịchsử.Cao thủ cung đình nhắc tới chuyện Đại Đông sơn để làm suy yếu ý chí chiếnđấu của đối phương. Nhưng sắc mặt tái nhợt của Cao Đạt không kéo dài lâu,dần dần trở lại bình thường. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm đối thủ, nói: “Khiquân?”Khi quân? Khi quyết định tháo chạy khỏi Đại Đông sơn, trong lòng Cao Đạtvẫn còn giằng co, đấu tranh. Nhưng ba năm lang bạt giữa đất Khánh Quốc,những suy tư về quá khứ giữa đêm khuya, cùng những tin tức bên lề nghe được,khiến hắn phải suy ngẫm nhiều lần về sự việc ngày ấy.Giọng nói của hắn ta trở nên lạnh lùng bén nhọn, giống như một thanh đao,cả giận nói: "Rốt cuộc là ta vứt bỏ bệ hạ hay là bệ hạ ruồng bỏ ta?""Trên Đại Đông sơn, một trăm Hổ Vệ chết trong tay địch thủ, nhưng chỉ vìtiêu hao sát ý của Tứ Cố Kiếm!" Cao Đạt phẫn nộ, giọng nói lớn dần, hai mắttrợn tròn, giận không kìm được: "Ta là Hổ Vệ, ta nguyện dùng tính mạng bảo vệbệ hạ an nguy, nhưng không muốn vì những nguyên nhân vô lý như vậy màchịu chết oan chết uổng.""Cho dù có chết ta cũng phải chết một cách rõ ràng!"Bàn tay Cao Đạt chậm rãi nắm chặt chuôi đao, kéo nương tử câm về phíasau mình, trừng mắt nhìn cao thủ cung đình kia, gằn từng chữ từng câu nói: "Tachỉ là không muốn những đồng bọn kia bị chết một cách uất ức hồ đồ vô nghĩa!Có gì sai trái!"Âm thanh của cao thủ cung đình vang lên bén nhọn, run rẩy, dường nhưkhông ngờ tại cửa thành Đạt Châu lại nghe tên Hổ Vệ này nói ra những lời đạinghịch. Hắn tức giận quát lên: "Quân sai muốn chết, thần không thể không chết!Ngươi là Hổ Vệ mà dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, đúng là vô phươngcứu chữa!""Chuyện đại nghịch bất đạo ta còn đã làm, huống chi chỉ là nói lời thậtlòng." Lúc này Cao Đạt bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đượcbộc lộ hết oán khí đối với bệ hạ. Đúng vậy, Hổ Vệ chỉ là tay chân tử sĩ củaHoàng gia, nhưng Cao Đạt đã là một con người độc lập, không muốn chết mộtcách mờ mịt ngu muội!Cao Đạt dùng vải buộc chặt cô gái câm vào sau lưng, hai tay siết chặt dâybuộc. Lúc hắn làm những động tác đó, không một ai dám động thủ, tất cả đềucăng thẳng chờ lệnh của cao thủ cung đình."Hôm nay ngươi còn kháng chỉ, há chẳng lẽ không lo Tiểu Phạm đại nhân sẽbị liên lụy?" Tay cao thủ cung đình run run, đang tích khí bỗng mở miệng nóimột câu, đâm thẳng vào tim Cao Đạt.Cao Đạt lạnh lùng cười khẩy: "Phạm Nhàn là cái thá gì! Liên lụy thì liênlụy, đâu có ai tốt đẹp gì!"Cao thủ cung đình thoáng thay sắc mặt, không ngờ Cao Đạt lại nói ra câuđó, chẳng lẽ hắn đã chẳng còn chút tình nghĩa nào đối với Tiểu Phạm đại nhân?Chân tướng của sự việc đương nhiên không phải như thế. Khi tên cao thủcung đình này nói ra không phải do mệnh lệnh của Diêu thái giám mà truy bắtmình, Cao Đạt đã biết chuyện này ắt có điều khả nghi. Còn khi nghe đến cái tênHạ Đại học sĩ, Cao Đạt lập tức nhận ra đối phương đang âm mưu điều gì, haychính xác hơn, Hạ Đại học sĩ đang mưu đồ điều gì

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bọn họ biết đao khách mang thê tử ôm con này chính là Hổ Vệ trong truyềnthuyết, Hổ Vệ đã đối đầu với Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn trong truyềnthuyết.Đã bao vây đối phương, vì sao không lập tức xông lên, để loạn đao phânthây? Trong lòng tất cả mọi người đều bất an nảy sinh ra loại xúc động này, cóđiều bọn họ biết rõ lần này Hạ Đại học sĩ âm thầm tra án, chỗ dựa cuối cùng vẫnlà trên người ba vị cao thủ cung đình này, đối phương không nói gì đã động thủ,những người như mình vẫn im lặng một chút thì tốt hơn.Có lẽ là thấy Cao Đạt một mực giãy dụa, một mực do dự, sắc mặt cao thủcung đình kia dần dần trầm xuống, lớn tiếng quát: "Ngươi vốn là Hổ Vệ hoànggia, lâm trận chạy trốn, khi quân tại trận, coi như là phản quốc! Còn không quỳxuống, chẳng lẽ là muốn tiếp tục tạo phản?"Sắc mặt Cao Đạt trở nên trắng bệch. Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn mộtkiếm đâm xuyên mây xanh, dưới thềm đá dài thân thể các đồng đội bay ngang,máu tươi chảy ở giữa núi đá, cảnh tượng này lại một lần nữa hiện lên trước mắthắn.Hắn là thống lĩnh Hổ Vệ, là người nổi bật trong hơn trăm Hổ Vệ, từ khi cònthiếu niên đã luôn được dạy rằng trung quân ái quốc, không tiếc hy sinh bảnthân, cũng phải liều chết vì bệ hạ. Nhưng suốt ba năm kể từ khi đi theo PhạmNhàn, tầm mắt dần mở rộng, quan trọng nhất là tính cách và nhân sinh quan củahắn cũng bị Phạm Nhàn ảnh hưởng sâu đậm.Phạm Nhàn vốn tính ôn hòa, nhưng ngay cả những chi tiết nhỏ trong lời nóicũng đủ tác động tới nhiều người xung quanh.Chính vì vậy, Cao Đạt trở thành Hổ Vệ đầu tiên lâm trận bỏ chạy trong lịchsử.Cao thủ cung đình nhắc tới chuyện Đại Đông sơn để làm suy yếu ý chí chiếnđấu của đối phương. Nhưng sắc mặt tái nhợt của Cao Đạt không kéo dài lâu,dần dần trở lại bình thường. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm đối thủ, nói: “Khiquân?”Khi quân? Khi quyết định tháo chạy khỏi Đại Đông sơn, trong lòng Cao Đạtvẫn còn giằng co, đấu tranh. Nhưng ba năm lang bạt giữa đất Khánh Quốc,những suy tư về quá khứ giữa đêm khuya, cùng những tin tức bên lề nghe được,khiến hắn phải suy ngẫm nhiều lần về sự việc ngày ấy.Giọng nói của hắn ta trở nên lạnh lùng bén nhọn, giống như một thanh đao,cả giận nói: "Rốt cuộc là ta vứt bỏ bệ hạ hay là bệ hạ ruồng bỏ ta?""Trên Đại Đông sơn, một trăm Hổ Vệ chết trong tay địch thủ, nhưng chỉ vìtiêu hao sát ý của Tứ Cố Kiếm!" Cao Đạt phẫn nộ, giọng nói lớn dần, hai mắttrợn tròn, giận không kìm được: "Ta là Hổ Vệ, ta nguyện dùng tính mạng bảo vệbệ hạ an nguy, nhưng không muốn vì những nguyên nhân vô lý như vậy màchịu chết oan chết uổng.""Cho dù có chết ta cũng phải chết một cách rõ ràng!"Bàn tay Cao Đạt chậm rãi nắm chặt chuôi đao, kéo nương tử câm về phíasau mình, trừng mắt nhìn cao thủ cung đình kia, gằn từng chữ từng câu nói: "Tachỉ là không muốn những đồng bọn kia bị chết một cách uất ức hồ đồ vô nghĩa!Có gì sai trái!"Âm thanh của cao thủ cung đình vang lên bén nhọn, run rẩy, dường nhưkhông ngờ tại cửa thành Đạt Châu lại nghe tên Hổ Vệ này nói ra những lời đạinghịch. Hắn tức giận quát lên: "Quân sai muốn chết, thần không thể không chết!Ngươi là Hổ Vệ mà dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, đúng là vô phươngcứu chữa!""Chuyện đại nghịch bất đạo ta còn đã làm, huống chi chỉ là nói lời thậtlòng." Lúc này Cao Đạt bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đượcbộc lộ hết oán khí đối với bệ hạ. Đúng vậy, Hổ Vệ chỉ là tay chân tử sĩ củaHoàng gia, nhưng Cao Đạt đã là một con người độc lập, không muốn chết mộtcách mờ mịt ngu muội!Cao Đạt dùng vải buộc chặt cô gái câm vào sau lưng, hai tay siết chặt dâybuộc. Lúc hắn làm những động tác đó, không một ai dám động thủ, tất cả đềucăng thẳng chờ lệnh của cao thủ cung đình."Hôm nay ngươi còn kháng chỉ, há chẳng lẽ không lo Tiểu Phạm đại nhân sẽbị liên lụy?" Tay cao thủ cung đình run run, đang tích khí bỗng mở miệng nóimột câu, đâm thẳng vào tim Cao Đạt.Cao Đạt lạnh lùng cười khẩy: "Phạm Nhàn là cái thá gì! Liên lụy thì liênlụy, đâu có ai tốt đẹp gì!"Cao thủ cung đình thoáng thay sắc mặt, không ngờ Cao Đạt lại nói ra câuđó, chẳng lẽ hắn đã chẳng còn chút tình nghĩa nào đối với Tiểu Phạm đại nhân?Chân tướng của sự việc đương nhiên không phải như thế. Khi tên cao thủcung đình này nói ra không phải do mệnh lệnh của Diêu thái giám mà truy bắtmình, Cao Đạt đã biết chuyện này ắt có điều khả nghi. Còn khi nghe đến cái tênHạ Đại học sĩ, Cao Đạt lập tức nhận ra đối phương đang âm mưu điều gì, haychính xác hơn, Hạ Đại học sĩ đang mưu đồ điều gì

Chương 1756: Liều mình