Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1757: Liều mình 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cho dù ở triều đình hay trong dân gian Khánh Quốc, ai cũng biết rằng trêntriều đình Khánh Quốc hiện giờ, Tiểu Phạm đại nhân đang dốc sức trấn áp HạĐại học sĩ, trong khi đó Hạ Đại học sĩ thì lại dựa vào sủng ái của Thánh thượngmà liều lĩnh chống đối với Tiểu Phạm đại nhân. Hai thế lực như nước với lửa,chỉ vì bị Thánh thượng kìm nén nên chưa bùng phát.Hơn nữa, Cao Đạt hiểu rõ với khả năng và thực lực của Tiểu Phạm đại nhân,Hạ Tông Vĩ chẳng thể tìm ra cách nào đánh bại Tiểu Phạm đại nhân.Bởi vì Tiểu Phạm đại nhân dường như không có chỗ sơ hở nào.Mà ngoài dự liệu của mọi người, chính bản thân Cao Đạt sống sót trốn khỏiĐại Đông sơn, không còn nghi ngờ gì là một sơ hở của Phạm Nhàn.Hạ Tông Vĩ chỉ muốn bắt Cao Đạt hay là Vương Khải Niên, chứ không hyvọng hai người này chết. Chỉ cần hắn ta bắt được Cao Đạt, tức là nắm đượcđuôi của Phạm Nhàn, mặc dù bản thân Phạm Nhàn không hề hay biết mình cóđuôi.Cao Đạt nâng người nương tử lên, ánh mắt càng lúc càng đầy sát ý, nhìncăm chằm vào tên cao thủ kia mà không nói lời nào. Nếu bị triều đình bắt sốngrồi bị Hạ Tông Vĩ dùng để đối phó với Tiểu Phạm đại nhân, liệu sẽ gây ra hậuquả thế nào?Cao Đạt đi theo Phạm Nhàn lâu năm, rất hiểu con người Phạm Nhàn. Phạmđại nhân có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực chất lại cực kỳ che chở bao bọc.Thái độ che chở đó hoàn toàn khác với Lão Viện trưởng. Phạm Nhàn luôndành sự quan tâm chân thành nhất đối với người thân cận. Giả như triều đìnhbắt được Cao Đạt, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ không tiếc vi phạm quy củmà ra tay cứu giúp.Vì thế, Cao Đạt quyết định tử chiến không hàng, thà chết trước cửa thànhĐạt Châu còn hơn đầu hàng bị bắt, càng không muốn vì mình mà liên lụy đếnPhạm Nhàn.Có điều phải ủy khuất cho nương tử phía sau, hài tử phía trước.Trong mắt Cao Đạt lóe lên vẻ tuyệt vọng, chút áy náy thật sâu sắc. Hắn cầmchặt đao, quát lớn một tiếng, lao thẳng tới phía trước!o O oNgười có thể giết hết nhưng đao có lúc sẽ gãy. Một mình đối đầu với cườngquyền quốc gia, Cao Đạt dù mạnh mẽ nhưng cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân,dưới sự truy bắt mãnh liệt của triều đình Khánh Quốc, chỉ trụ đến tối cũng đãcực kỳ kinh khủng.Cả người đẫm máu, mệt mỏi không chịu nổi, nhưng Cao Đạt chỉ thoát rakhỏi thành Đạt Châu được ba dặm. Những cao thủ bộ Hình và quân lính vây bắtrất thông minh, giữ khoảng cách, chỉ từng nhóm ào tới tấn công, không để tìnhhình hỗn loạn đến mức Cao Đạt có cơ hội thoát thân.Bốn phía đều là ngọn đuốc, chiếu sáng hơn cả bầu trời đầy sao.Tên cao thủ cung đình lạnh lùng theo dõi trận truy đuổi trên đường, đoánxem bao giờ Cao Đạt sẽ kiệt sức. Hắn nhíu mày, nói: "Bảo đám nhỏ cẩn thận,đừng có ra tay vào nữ nhân trên lưng hắn."Một quan viên bộ Hình hơi kinh ngạc, quay lại hỏi: "Thưa công công, tạisao ạ?"Theo những người này, Cao Đạt tuy mạnh hơn họ tưởng nhưng vì bế trẻcon, cõng nữ nhân nên sẽ do dự khi đao kiếm hướng về phía đó, dễ bị thươnghơn.Cao thủ cung đình chậm rãi bước tới trung tâm chiến trường, vừa đi vừa hovừa nói: "Nếu thật sự giết chết nữ nhân ấy thì làm sao bắt sống Cao Đạt? Chỉcần nữ nhân ấy còn sống, như núi đè lên người Cao Đạt, khiến hắn có muốn tựsát cũng phải suy nghĩ kỹ càng hơn."Cho đến lúc này, vị cao thủ vẫn muốn bắt sống Cao Đạt, bởi đây là yêu cầulặp lại nhiều lần của Hạ Đại học sĩ. Nếu Cao Đạt chết, làm sao uy hiếp đượcPhạm Nhàn? Hạ Tông Vĩ còn hy vọng nhờ Cao Đạt mà gây xích mích mối quanhệ giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ, điều này thì cao thủ cung đình khôngthể đoán trước.Cao Đạt không biết đã sát hại bao nhiêu mạng người, hệt như một con hổphát cuồng, máu tươi vấy khắp thân mình. Hai trong số ba cao thủ cung đình đãbị y đánh trọng thương, còn có không ít quan viên bộ Hình cũng đã để mạng lạidưới lưỡi đao của hắn. Chỉ là lưỡi đao của hắn dần dần nứt nẻ, chân khí trongcơ thể cũng đến mức sắp cạn kiệt.Ai cũng nhận ra rằng, tên tội phạm hung hãn này sau khi khiến triều đình trảgiá bằng hàng chục mạng người, cuối cùng đã gần đến giới hạn kiệt sức. Tronglòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thuốc mê do bộ Hình đặc chế cũngđược thoa lên lưỡi dao, chuẩn bị tiến hành việc thu lưới cuối cùng.Đúng lúc ấy, phía đầu kia đường lớn bỗng xuất hiện một đoàn xe màu đen,đoàn xe này rất kỳ dị, u ám như đoàn người từ âm phủ, đoàn xe vô liên miên,dường như không thấy điểm cuối.Cao Đạt chém đứt cánh tay phải của một cao thủ mười ba nha môn, độtnhiên cảm thấy đầu gối trái mềm nhũn, biết là đã đến lúc hết sức lực, khôngcam lòng gầm thét một tiếng, lao về phía đoàn xe ấy.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cho dù ở triều đình hay trong dân gian Khánh Quốc, ai cũng biết rằng trêntriều đình Khánh Quốc hiện giờ, Tiểu Phạm đại nhân đang dốc sức trấn áp HạĐại học sĩ, trong khi đó Hạ Đại học sĩ thì lại dựa vào sủng ái của Thánh thượngmà liều lĩnh chống đối với Tiểu Phạm đại nhân. Hai thế lực như nước với lửa,chỉ vì bị Thánh thượng kìm nén nên chưa bùng phát.Hơn nữa, Cao Đạt hiểu rõ với khả năng và thực lực của Tiểu Phạm đại nhân,Hạ Tông Vĩ chẳng thể tìm ra cách nào đánh bại Tiểu Phạm đại nhân.Bởi vì Tiểu Phạm đại nhân dường như không có chỗ sơ hở nào.Mà ngoài dự liệu của mọi người, chính bản thân Cao Đạt sống sót trốn khỏiĐại Đông sơn, không còn nghi ngờ gì là một sơ hở của Phạm Nhàn.Hạ Tông Vĩ chỉ muốn bắt Cao Đạt hay là Vương Khải Niên, chứ không hyvọng hai người này chết. Chỉ cần hắn ta bắt được Cao Đạt, tức là nắm đượcđuôi của Phạm Nhàn, mặc dù bản thân Phạm Nhàn không hề hay biết mình cóđuôi.Cao Đạt nâng người nương tử lên, ánh mắt càng lúc càng đầy sát ý, nhìncăm chằm vào tên cao thủ kia mà không nói lời nào. Nếu bị triều đình bắt sốngrồi bị Hạ Tông Vĩ dùng để đối phó với Tiểu Phạm đại nhân, liệu sẽ gây ra hậuquả thế nào?Cao Đạt đi theo Phạm Nhàn lâu năm, rất hiểu con người Phạm Nhàn. Phạmđại nhân có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực chất lại cực kỳ che chở bao bọc.Thái độ che chở đó hoàn toàn khác với Lão Viện trưởng. Phạm Nhàn luôndành sự quan tâm chân thành nhất đối với người thân cận. Giả như triều đìnhbắt được Cao Đạt, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ không tiếc vi phạm quy củmà ra tay cứu giúp.Vì thế, Cao Đạt quyết định tử chiến không hàng, thà chết trước cửa thànhĐạt Châu còn hơn đầu hàng bị bắt, càng không muốn vì mình mà liên lụy đếnPhạm Nhàn.Có điều phải ủy khuất cho nương tử phía sau, hài tử phía trước.Trong mắt Cao Đạt lóe lên vẻ tuyệt vọng, chút áy náy thật sâu sắc. Hắn cầmchặt đao, quát lớn một tiếng, lao thẳng tới phía trước!o O oNgười có thể giết hết nhưng đao có lúc sẽ gãy. Một mình đối đầu với cườngquyền quốc gia, Cao Đạt dù mạnh mẽ nhưng cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân,dưới sự truy bắt mãnh liệt của triều đình Khánh Quốc, chỉ trụ đến tối cũng đãcực kỳ kinh khủng.Cả người đẫm máu, mệt mỏi không chịu nổi, nhưng Cao Đạt chỉ thoát rakhỏi thành Đạt Châu được ba dặm. Những cao thủ bộ Hình và quân lính vây bắtrất thông minh, giữ khoảng cách, chỉ từng nhóm ào tới tấn công, không để tìnhhình hỗn loạn đến mức Cao Đạt có cơ hội thoát thân.Bốn phía đều là ngọn đuốc, chiếu sáng hơn cả bầu trời đầy sao.Tên cao thủ cung đình lạnh lùng theo dõi trận truy đuổi trên đường, đoánxem bao giờ Cao Đạt sẽ kiệt sức. Hắn nhíu mày, nói: "Bảo đám nhỏ cẩn thận,đừng có ra tay vào nữ nhân trên lưng hắn."Một quan viên bộ Hình hơi kinh ngạc, quay lại hỏi: "Thưa công công, tạisao ạ?"Theo những người này, Cao Đạt tuy mạnh hơn họ tưởng nhưng vì bế trẻcon, cõng nữ nhân nên sẽ do dự khi đao kiếm hướng về phía đó, dễ bị thươnghơn.Cao thủ cung đình chậm rãi bước tới trung tâm chiến trường, vừa đi vừa hovừa nói: "Nếu thật sự giết chết nữ nhân ấy thì làm sao bắt sống Cao Đạt? Chỉcần nữ nhân ấy còn sống, như núi đè lên người Cao Đạt, khiến hắn có muốn tựsát cũng phải suy nghĩ kỹ càng hơn."Cho đến lúc này, vị cao thủ vẫn muốn bắt sống Cao Đạt, bởi đây là yêu cầulặp lại nhiều lần của Hạ Đại học sĩ. Nếu Cao Đạt chết, làm sao uy hiếp đượcPhạm Nhàn? Hạ Tông Vĩ còn hy vọng nhờ Cao Đạt mà gây xích mích mối quanhệ giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ, điều này thì cao thủ cung đình khôngthể đoán trước.Cao Đạt không biết đã sát hại bao nhiêu mạng người, hệt như một con hổphát cuồng, máu tươi vấy khắp thân mình. Hai trong số ba cao thủ cung đình đãbị y đánh trọng thương, còn có không ít quan viên bộ Hình cũng đã để mạng lạidưới lưỡi đao của hắn. Chỉ là lưỡi đao của hắn dần dần nứt nẻ, chân khí trongcơ thể cũng đến mức sắp cạn kiệt.Ai cũng nhận ra rằng, tên tội phạm hung hãn này sau khi khiến triều đình trảgiá bằng hàng chục mạng người, cuối cùng đã gần đến giới hạn kiệt sức. Tronglòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thuốc mê do bộ Hình đặc chế cũngđược thoa lên lưỡi dao, chuẩn bị tiến hành việc thu lưới cuối cùng.Đúng lúc ấy, phía đầu kia đường lớn bỗng xuất hiện một đoàn xe màu đen,đoàn xe này rất kỳ dị, u ám như đoàn người từ âm phủ, đoàn xe vô liên miên,dường như không thấy điểm cuối.Cao Đạt chém đứt cánh tay phải của một cao thủ mười ba nha môn, độtnhiên cảm thấy đầu gối trái mềm nhũn, biết là đã đến lúc hết sức lực, khôngcam lòng gầm thét một tiếng, lao về phía đoàn xe ấy.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cho dù ở triều đình hay trong dân gian Khánh Quốc, ai cũng biết rằng trêntriều đình Khánh Quốc hiện giờ, Tiểu Phạm đại nhân đang dốc sức trấn áp HạĐại học sĩ, trong khi đó Hạ Đại học sĩ thì lại dựa vào sủng ái của Thánh thượngmà liều lĩnh chống đối với Tiểu Phạm đại nhân. Hai thế lực như nước với lửa,chỉ vì bị Thánh thượng kìm nén nên chưa bùng phát.Hơn nữa, Cao Đạt hiểu rõ với khả năng và thực lực của Tiểu Phạm đại nhân,Hạ Tông Vĩ chẳng thể tìm ra cách nào đánh bại Tiểu Phạm đại nhân.Bởi vì Tiểu Phạm đại nhân dường như không có chỗ sơ hở nào.Mà ngoài dự liệu của mọi người, chính bản thân Cao Đạt sống sót trốn khỏiĐại Đông sơn, không còn nghi ngờ gì là một sơ hở của Phạm Nhàn.Hạ Tông Vĩ chỉ muốn bắt Cao Đạt hay là Vương Khải Niên, chứ không hyvọng hai người này chết. Chỉ cần hắn ta bắt được Cao Đạt, tức là nắm đượcđuôi của Phạm Nhàn, mặc dù bản thân Phạm Nhàn không hề hay biết mình cóđuôi.Cao Đạt nâng người nương tử lên, ánh mắt càng lúc càng đầy sát ý, nhìncăm chằm vào tên cao thủ kia mà không nói lời nào. Nếu bị triều đình bắt sốngrồi bị Hạ Tông Vĩ dùng để đối phó với Tiểu Phạm đại nhân, liệu sẽ gây ra hậuquả thế nào?Cao Đạt đi theo Phạm Nhàn lâu năm, rất hiểu con người Phạm Nhàn. Phạmđại nhân có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực chất lại cực kỳ che chở bao bọc.Thái độ che chở đó hoàn toàn khác với Lão Viện trưởng. Phạm Nhàn luôndành sự quan tâm chân thành nhất đối với người thân cận. Giả như triều đìnhbắt được Cao Đạt, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ không tiếc vi phạm quy củmà ra tay cứu giúp.Vì thế, Cao Đạt quyết định tử chiến không hàng, thà chết trước cửa thànhĐạt Châu còn hơn đầu hàng bị bắt, càng không muốn vì mình mà liên lụy đếnPhạm Nhàn.Có điều phải ủy khuất cho nương tử phía sau, hài tử phía trước.Trong mắt Cao Đạt lóe lên vẻ tuyệt vọng, chút áy náy thật sâu sắc. Hắn cầmchặt đao, quát lớn một tiếng, lao thẳng tới phía trước!o O oNgười có thể giết hết nhưng đao có lúc sẽ gãy. Một mình đối đầu với cườngquyền quốc gia, Cao Đạt dù mạnh mẽ nhưng cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân,dưới sự truy bắt mãnh liệt của triều đình Khánh Quốc, chỉ trụ đến tối cũng đãcực kỳ kinh khủng.Cả người đẫm máu, mệt mỏi không chịu nổi, nhưng Cao Đạt chỉ thoát rakhỏi thành Đạt Châu được ba dặm. Những cao thủ bộ Hình và quân lính vây bắtrất thông minh, giữ khoảng cách, chỉ từng nhóm ào tới tấn công, không để tìnhhình hỗn loạn đến mức Cao Đạt có cơ hội thoát thân.Bốn phía đều là ngọn đuốc, chiếu sáng hơn cả bầu trời đầy sao.Tên cao thủ cung đình lạnh lùng theo dõi trận truy đuổi trên đường, đoánxem bao giờ Cao Đạt sẽ kiệt sức. Hắn nhíu mày, nói: "Bảo đám nhỏ cẩn thận,đừng có ra tay vào nữ nhân trên lưng hắn."Một quan viên bộ Hình hơi kinh ngạc, quay lại hỏi: "Thưa công công, tạisao ạ?"Theo những người này, Cao Đạt tuy mạnh hơn họ tưởng nhưng vì bế trẻcon, cõng nữ nhân nên sẽ do dự khi đao kiếm hướng về phía đó, dễ bị thươnghơn.Cao thủ cung đình chậm rãi bước tới trung tâm chiến trường, vừa đi vừa hovừa nói: "Nếu thật sự giết chết nữ nhân ấy thì làm sao bắt sống Cao Đạt? Chỉcần nữ nhân ấy còn sống, như núi đè lên người Cao Đạt, khiến hắn có muốn tựsát cũng phải suy nghĩ kỹ càng hơn."Cho đến lúc này, vị cao thủ vẫn muốn bắt sống Cao Đạt, bởi đây là yêu cầulặp lại nhiều lần của Hạ Đại học sĩ. Nếu Cao Đạt chết, làm sao uy hiếp đượcPhạm Nhàn? Hạ Tông Vĩ còn hy vọng nhờ Cao Đạt mà gây xích mích mối quanhệ giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ, điều này thì cao thủ cung đình khôngthể đoán trước.Cao Đạt không biết đã sát hại bao nhiêu mạng người, hệt như một con hổphát cuồng, máu tươi vấy khắp thân mình. Hai trong số ba cao thủ cung đình đãbị y đánh trọng thương, còn có không ít quan viên bộ Hình cũng đã để mạng lạidưới lưỡi đao của hắn. Chỉ là lưỡi đao của hắn dần dần nứt nẻ, chân khí trongcơ thể cũng đến mức sắp cạn kiệt.Ai cũng nhận ra rằng, tên tội phạm hung hãn này sau khi khiến triều đình trảgiá bằng hàng chục mạng người, cuối cùng đã gần đến giới hạn kiệt sức. Tronglòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thuốc mê do bộ Hình đặc chế cũngđược thoa lên lưỡi dao, chuẩn bị tiến hành việc thu lưới cuối cùng.Đúng lúc ấy, phía đầu kia đường lớn bỗng xuất hiện một đoàn xe màu đen,đoàn xe này rất kỳ dị, u ám như đoàn người từ âm phủ, đoàn xe vô liên miên,dường như không thấy điểm cuối.Cao Đạt chém đứt cánh tay phải của một cao thủ mười ba nha môn, độtnhiên cảm thấy đầu gối trái mềm nhũn, biết là đã đến lúc hết sức lực, khôngcam lòng gầm thét một tiếng, lao về phía đoàn xe ấy.

Chương 1757: Liều mình 3