Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1758: Trời sinh một cặp 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Các quan viên đuổi theo phía sau không hề lo lắng, cũng chẳng quá bận tâmliệu đoàn xe kia có thể gặp chuyện gì, vẫn từ tốn tiến lại gần.Trong đoàn xe màu đen, vị quan viên Giám Sát viện đứng bên rèm cửa nóichuyện với ông lão bên trong, lúc này nhìn thấy ánh đèn rực rỡ khắp thành, vàmột bóng người đầy máu. Ánh mắt hắn ta bỗng trở nên phức tạp.Mãi cho đến khi người máu me kia chạy đến gần, quan Giám sát mới nhậnra đó thực ra là ba người.Quan viên Giám Sát viện nhanh chóng lao tới, vừa kịp đỡ lấy họ ngay khingười đầy máu kia ngã sấp xuống đất. Hắn nhíu mày, giọng khàn khàn đầy xúcđộng nói: "Cao Đạt, hóa ra thằng nhóc nhà ngươi đã cưới thê tử."Cao Đạt cắm thanh đao xuống đất, đang chuẩn bị khống chế người này làmcon tin, chợt nghe câu nói đùa ấy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người xa lạ.Người xa lạ mặc quan phục quen thuộc, Cao Đạt trong lòng nhẹ nhõm, ngãvào lòng người ấy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đoàn xe màu đen bị vây quanh bởi những ngọn đuốc rực rỡ trên đường lớn,có điều đoàn xe quá dài, cho dù quan lại trong Đạt Châu thành đã đổ ra ngoàihết, các cao thủ mười ba nha môn từ kinh đô dưới sự dẫn dắt của ba vị côngcông cung đình cũng chỉ có thể chặn đứng nửa đoàn xe, chứ không thể bao vâycả đoàn xe lại được. Có điều mắt các quan viên vẫn dán chặt vào tên khâmphạm triều đình, chẳng mảy may lo ngại hắn có thể biến mất cùng thê tử hàitrước mắt mọi người.Nhưng cũng chẳng ai dám xông lên bắt lấy Cao Đạt, vì tất cả đều cảm nhậnđược có gì đó bất thường. Người đang ôm tên khâm phạm rõ ràng không phải làdân thường, quan phục hắn mặc khiến mọi người cảm thấy quen mắt.Điều quan trọng nhất là đoàn xe màu đen này. Mặc dù kiểu dáng xe ngựatrông rất bình thường, nhưng một đoàn xe dài liên miên ba mươi cỗ xe thế nàykhông phải cảnh tượng có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, cho dù kẻ ngu cũngđoán ra chắc chắn trong đoàn xe ấy có vị đại nhân nào đó.Các quan viên mười ba nha môn thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ thật xuixẻo, đúng lúc họ vừa may mắn bắt được tên khâm phạm mà triều đình âm thầmtruy nã bấy lâu, lại va vào một đoàn xe kỳ lạ như thế này.Các quan viên bộ Hình không hề hoảng hốt, dù chưa biết rõ thân phận củađoàn xe song họ đang thi hành mệnh lệnh của triều đình, trên đời này ai dámcản trở? Cho dù trong đoàn xe đen là vương công quý tộc triều đình, đốiphương cũng không thể phê phán việc bắt giữ khâm phạm của triều đình.Ba vị công công cung đình từ trong đám người bước ra, vị thái giám đứngđầu mắt nheo nheo, nhìn đoàn xe kỳ lạ, nhìn tên khâm phạm triều đình đầy máunằm trên mặt đất trước xe, vài người mặc quan phục đen dường như đang chữatrị cho hắn, còn vị thê tử mặt mày tái nhợt ôm con, cực kỳ lo lắng nhìn khâmphạm.Con mắt cao thủ cung đình nheo lại, lỗ mũi hếch lên, cảm thấy kinh ngạc vàbất an, vì hắn dễ dàng nhận ra thế lực và thực lực của những người mặc quanphục đen trong đoàn xe.Sau trận chiến, tuy Cao Đạt anh dũng xông ra đường lớn, làm bị thươngnặng hai cao thủ cung đình, nhưng chính hắn cũng đã kiệt sức, rõ ràng vì phảiche chở cho thê tử sau lưng và hài nhi trong lòng mà thân thể xuất hiện nhiềuvết thương không nên có.Vị cao thủ cung đình chỉ huy cuộc truy bắt cảm thấy khí huyết trong ngườisôi sục, tạm thời chưa thể bình tĩnh lại được. Hắn nhìn đoàn xe trước mắt, nhíumày lo lắng. cung đình hành động tất nhiên không quá ngông cuồng, có điềuhắn vẫn lo sợ.Là cao thủ cung đình, mang hoàng mệnh của Hoàng đế bệ hạ, cho dù đoànxe này thực sự là của Giám Sát viện, hắn cũng không có gì phải sợ. Vấn đề là,hắn không rõ cấp bậc của đoàn xe trong Giám Sát viện, đặc biệt là hôm naytriều đình truy nã khâm phạm là Hổ Vệ Cao Đạt, người xưa kia từng là hộ vệthân tín của Tiểu Phạm đại nhân. Nếu để người Giám Sát viện phát hiện ra điềunày, nếu Tiểu Phạm đại nhân có mặt trong đoàn xe...Vị thái giám hít một hơi thật sâu, dưới ánh đuốc chiếu rọi, từ từ bước vềphía cỗ xe đen trên đường, nói lớn: "cung đình Hà Thất phụng chỉ truy bắt khâmphạm."Hắn không hỏi thân phận đoàn xe, mà tỏ rõ thân phận và ý định của mìnhtrước tiên. Như vậy, nếu đoàn xe màu đen có động tĩnh gì khác thường, phíacung đình cũng đã chủ động giữ vững thế trận.Các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình cũng dần dần nhận ra có điều khôngổn, không còn tự tin như lúc đầu nữa mà cảnh giác bố trí quanh xe ngựa. Cònđám quân sĩ Đạt Châu thành thì rất bối rối, những người từ kinh đô mắt trênđỉnh đầu này, ngay cả khi đối mặt tên khâm phạm dữ tợn kia cũng không lùibước, sao bây giờ lại thận trọng trước đoàn xe màu đen kia?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Các quan viên đuổi theo phía sau không hề lo lắng, cũng chẳng quá bận tâm
liệu đoàn xe kia có thể gặp chuyện gì, vẫn từ tốn tiến lại gần.
Trong đoàn xe màu đen, vị quan viên Giám Sát viện đứng bên rèm cửa nói
chuyện với ông lão bên trong, lúc này nhìn thấy ánh đèn rực rỡ khắp thành, và
một bóng người đầy máu. Ánh mắt hắn ta bỗng trở nên phức tạp.
Mãi cho đến khi người máu me kia chạy đến gần, quan Giám sát mới nhận
ra đó thực ra là ba người.
Quan viên Giám Sát viện nhanh chóng lao tới, vừa kịp đỡ lấy họ ngay khi
người đầy máu kia ngã sấp xuống đất. Hắn nhíu mày, giọng khàn khàn đầy xúc
động nói: "Cao Đạt, hóa ra thằng nhóc nhà ngươi đã cưới thê tử."
Cao Đạt cắm thanh đao xuống đất, đang chuẩn bị khống chế người này làm
con tin, chợt nghe câu nói đùa ấy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người xa lạ.
Người xa lạ mặc quan phục quen thuộc, Cao Đạt trong lòng nhẹ nhõm, ngã
vào lòng người ấy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đoàn xe màu đen bị vây quanh bởi những ngọn đuốc rực rỡ trên đường lớn,
có điều đoàn xe quá dài, cho dù quan lại trong Đạt Châu thành đã đổ ra ngoài
hết, các cao thủ mười ba nha môn từ kinh đô dưới sự dẫn dắt của ba vị công
công cung đình cũng chỉ có thể chặn đứng nửa đoàn xe, chứ không thể bao vây
cả đoàn xe lại được. Có điều mắt các quan viên vẫn dán chặt vào tên khâm
phạm triều đình, chẳng mảy may lo ngại hắn có thể biến mất cùng thê tử hài
trước mắt mọi người.
Nhưng cũng chẳng ai dám xông lên bắt lấy Cao Đạt, vì tất cả đều cảm nhận
được có gì đó bất thường. Người đang ôm tên khâm phạm rõ ràng không phải là
dân thường, quan phục hắn mặc khiến mọi người cảm thấy quen mắt.
Điều quan trọng nhất là đoàn xe màu đen này. Mặc dù kiểu dáng xe ngựa
trông rất bình thường, nhưng một đoàn xe dài liên miên ba mươi cỗ xe thế này
không phải cảnh tượng có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, cho dù kẻ ngu cũng
đoán ra chắc chắn trong đoàn xe ấy có vị đại nhân nào đó.
Các quan viên mười ba nha môn thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ thật xui
xẻo, đúng lúc họ vừa may mắn bắt được tên khâm phạm mà triều đình âm thầm
truy nã bấy lâu, lại va vào một đoàn xe kỳ lạ như thế này.
Các quan viên bộ Hình không hề hoảng hốt, dù chưa biết rõ thân phận của
đoàn xe song họ đang thi hành mệnh lệnh của triều đình, trên đời này ai dám
cản trở? Cho dù trong đoàn xe đen là vương công quý tộc triều đình, đối
phương cũng không thể phê phán việc bắt giữ khâm phạm của triều đình.
Ba vị công công cung đình từ trong đám người bước ra, vị thái giám đứng
đầu mắt nheo nheo, nhìn đoàn xe kỳ lạ, nhìn tên khâm phạm triều đình đầy máu
nằm trên mặt đất trước xe, vài người mặc quan phục đen dường như đang chữa
trị cho hắn, còn vị thê tử mặt mày tái nhợt ôm con, cực kỳ lo lắng nhìn khâm
phạm.
Con mắt cao thủ cung đình nheo lại, lỗ mũi hếch lên, cảm thấy kinh ngạc và
bất an, vì hắn dễ dàng nhận ra thế lực và thực lực của những người mặc quan
phục đen trong đoàn xe.
Sau trận chiến, tuy Cao Đạt anh dũng xông ra đường lớn, làm bị thương
nặng hai cao thủ cung đình, nhưng chính hắn cũng đã kiệt sức, rõ ràng vì phải
che chở cho thê tử sau lưng và hài nhi trong lòng mà thân thể xuất hiện nhiều
vết thương không nên có.
Vị cao thủ cung đình chỉ huy cuộc truy bắt cảm thấy khí huyết trong người
sôi sục, tạm thời chưa thể bình tĩnh lại được. Hắn nhìn đoàn xe trước mắt, nhíu
mày lo lắng. cung đình hành động tất nhiên không quá ngông cuồng, có điều
hắn vẫn lo sợ.
Là cao thủ cung đình, mang hoàng mệnh của Hoàng đế bệ hạ, cho dù đoàn
xe này thực sự là của Giám Sát viện, hắn cũng không có gì phải sợ. Vấn đề là,
hắn không rõ cấp bậc của đoàn xe trong Giám Sát viện, đặc biệt là hôm nay
triều đình truy nã khâm phạm là Hổ Vệ Cao Đạt, người xưa kia từng là hộ vệ
thân tín của Tiểu Phạm đại nhân. Nếu để người Giám Sát viện phát hiện ra điều
này, nếu Tiểu Phạm đại nhân có mặt trong đoàn xe...
Vị thái giám hít một hơi thật sâu, dưới ánh đuốc chiếu rọi, từ từ bước về
phía cỗ xe đen trên đường, nói lớn: "cung đình Hà Thất phụng chỉ truy bắt khâm
phạm."
Hắn không hỏi thân phận đoàn xe, mà tỏ rõ thân phận và ý định của mình
trước tiên. Như vậy, nếu đoàn xe màu đen có động tĩnh gì khác thường, phía
cung đình cũng đã chủ động giữ vững thế trận.
Các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình cũng dần dần nhận ra có điều không
ổn, không còn tự tin như lúc đầu nữa mà cảnh giác bố trí quanh xe ngựa. Còn
đám quân sĩ Đạt Châu thành thì rất bối rối, những người từ kinh đô mắt trên
đỉnh đầu này, ngay cả khi đối mặt tên khâm phạm dữ tợn kia cũng không lùi
bước, sao bây giờ lại thận trọng trước đoàn xe màu đen kia?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Các quan viên đuổi theo phía sau không hề lo lắng, cũng chẳng quá bận tâmliệu đoàn xe kia có thể gặp chuyện gì, vẫn từ tốn tiến lại gần.Trong đoàn xe màu đen, vị quan viên Giám Sát viện đứng bên rèm cửa nóichuyện với ông lão bên trong, lúc này nhìn thấy ánh đèn rực rỡ khắp thành, vàmột bóng người đầy máu. Ánh mắt hắn ta bỗng trở nên phức tạp.Mãi cho đến khi người máu me kia chạy đến gần, quan Giám sát mới nhậnra đó thực ra là ba người.Quan viên Giám Sát viện nhanh chóng lao tới, vừa kịp đỡ lấy họ ngay khingười đầy máu kia ngã sấp xuống đất. Hắn nhíu mày, giọng khàn khàn đầy xúcđộng nói: "Cao Đạt, hóa ra thằng nhóc nhà ngươi đã cưới thê tử."Cao Đạt cắm thanh đao xuống đất, đang chuẩn bị khống chế người này làmcon tin, chợt nghe câu nói đùa ấy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người xa lạ.Người xa lạ mặc quan phục quen thuộc, Cao Đạt trong lòng nhẹ nhõm, ngãvào lòng người ấy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đoàn xe màu đen bị vây quanh bởi những ngọn đuốc rực rỡ trên đường lớn,có điều đoàn xe quá dài, cho dù quan lại trong Đạt Châu thành đã đổ ra ngoàihết, các cao thủ mười ba nha môn từ kinh đô dưới sự dẫn dắt của ba vị côngcông cung đình cũng chỉ có thể chặn đứng nửa đoàn xe, chứ không thể bao vâycả đoàn xe lại được. Có điều mắt các quan viên vẫn dán chặt vào tên khâmphạm triều đình, chẳng mảy may lo ngại hắn có thể biến mất cùng thê tử hàitrước mắt mọi người.Nhưng cũng chẳng ai dám xông lên bắt lấy Cao Đạt, vì tất cả đều cảm nhậnđược có gì đó bất thường. Người đang ôm tên khâm phạm rõ ràng không phải làdân thường, quan phục hắn mặc khiến mọi người cảm thấy quen mắt.Điều quan trọng nhất là đoàn xe màu đen này. Mặc dù kiểu dáng xe ngựatrông rất bình thường, nhưng một đoàn xe dài liên miên ba mươi cỗ xe thế nàykhông phải cảnh tượng có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, cho dù kẻ ngu cũngđoán ra chắc chắn trong đoàn xe ấy có vị đại nhân nào đó.Các quan viên mười ba nha môn thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ thật xuixẻo, đúng lúc họ vừa may mắn bắt được tên khâm phạm mà triều đình âm thầmtruy nã bấy lâu, lại va vào một đoàn xe kỳ lạ như thế này.Các quan viên bộ Hình không hề hoảng hốt, dù chưa biết rõ thân phận củađoàn xe song họ đang thi hành mệnh lệnh của triều đình, trên đời này ai dámcản trở? Cho dù trong đoàn xe đen là vương công quý tộc triều đình, đốiphương cũng không thể phê phán việc bắt giữ khâm phạm của triều đình.Ba vị công công cung đình từ trong đám người bước ra, vị thái giám đứngđầu mắt nheo nheo, nhìn đoàn xe kỳ lạ, nhìn tên khâm phạm triều đình đầy máunằm trên mặt đất trước xe, vài người mặc quan phục đen dường như đang chữatrị cho hắn, còn vị thê tử mặt mày tái nhợt ôm con, cực kỳ lo lắng nhìn khâmphạm.Con mắt cao thủ cung đình nheo lại, lỗ mũi hếch lên, cảm thấy kinh ngạc vàbất an, vì hắn dễ dàng nhận ra thế lực và thực lực của những người mặc quanphục đen trong đoàn xe.Sau trận chiến, tuy Cao Đạt anh dũng xông ra đường lớn, làm bị thươngnặng hai cao thủ cung đình, nhưng chính hắn cũng đã kiệt sức, rõ ràng vì phảiche chở cho thê tử sau lưng và hài nhi trong lòng mà thân thể xuất hiện nhiềuvết thương không nên có.Vị cao thủ cung đình chỉ huy cuộc truy bắt cảm thấy khí huyết trong ngườisôi sục, tạm thời chưa thể bình tĩnh lại được. Hắn nhìn đoàn xe trước mắt, nhíumày lo lắng. cung đình hành động tất nhiên không quá ngông cuồng, có điềuhắn vẫn lo sợ.Là cao thủ cung đình, mang hoàng mệnh của Hoàng đế bệ hạ, cho dù đoànxe này thực sự là của Giám Sát viện, hắn cũng không có gì phải sợ. Vấn đề là,hắn không rõ cấp bậc của đoàn xe trong Giám Sát viện, đặc biệt là hôm naytriều đình truy nã khâm phạm là Hổ Vệ Cao Đạt, người xưa kia từng là hộ vệthân tín của Tiểu Phạm đại nhân. Nếu để người Giám Sát viện phát hiện ra điềunày, nếu Tiểu Phạm đại nhân có mặt trong đoàn xe...Vị thái giám hít một hơi thật sâu, dưới ánh đuốc chiếu rọi, từ từ bước vềphía cỗ xe đen trên đường, nói lớn: "cung đình Hà Thất phụng chỉ truy bắt khâmphạm."Hắn không hỏi thân phận đoàn xe, mà tỏ rõ thân phận và ý định của mìnhtrước tiên. Như vậy, nếu đoàn xe màu đen có động tĩnh gì khác thường, phíacung đình cũng đã chủ động giữ vững thế trận.Các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình cũng dần dần nhận ra có điều khôngổn, không còn tự tin như lúc đầu nữa mà cảnh giác bố trí quanh xe ngựa. Cònđám quân sĩ Đạt Châu thành thì rất bối rối, những người từ kinh đô mắt trênđỉnh đầu này, ngay cả khi đối mặt tên khâm phạm dữ tợn kia cũng không lùibước, sao bây giờ lại thận trọng trước đoàn xe màu đen kia?