Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1759: Trời sinh một cặp 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Khâm phạm à?” Vị quan Giám Sát viện đang ngồi bên cạnh Cao Đạt bỗngcau mày, nghe câu nói của thái giám cung đình, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp,nhìn xuống Cao Đạt hôn mê, lẩm bẩm: “Ra là ngươi cũng đã trốn thoát nămđó.”Thái giám cung đình không nhận được phản hồi, nhưng cũng nằm trong dựliệu. Giám Sát viện luôn hành động kín đáo nhưng khi đối đầu với các cơ quanlớn trong triều lại ngang ngược vô cùng. Mặc dù trên danh nghĩa cung đình cóchức năng giám sát Giám Sát viện, song dưới sự dung túng cố ý của hai Việntrưởng Trần Bình Bình và Phạm Nhàn, Giám Sát viện chẳng hề úy kỵ cungđình.“Không rõ trong đoàn xe là vị nào, có việc gì quan trọng ? Xin đại nhân giaotên khâm phạm này cho cung đình xử lý.” Ánh mắt thái giám lạnh lùng nói.Hơn ba mươi cỗ xe, không biết chở bao nhiêu quan viên bí mật hay đồ vậtquan trọng, phải có địa vị mới được Giám Sát viện bố trí đoàn xe kỳ lạ như vậy.Nếu không phải bảo vệ nhân vật quan trọng trong viện, thì đang thực hiệnnhiệm vụ cực kỳ then chốt. Tuy là cao thủ cung đình, hắn cũng không muốn ảnhhưởng đến công việc của Giám Sát viện, đặc biệt sợ mình gặp Tiểu Phạm đạinhân ngay ngoài Đạt Châu thành.Vị quan viên Giám Sát viện bên cạnh Cao Đạt đứng dậy, đưa mắt nhìn tháigiám dưới ánh lửa, im lặng một lúc rồi nói: “Bản quan là Phó chủ sự Nhị chỗGiám Sát viện. Xin đại nhân xuất trình ý chỉ.”Thái giám đột nhiên thấy huyệt Thái Dương nhói lên, không ngờ bọn họ đãtỏ rõ thân phận nhưng vị quan Giám Sát viện vẫn đòi xem ý chỉ mang theo.Giám Sát viện không sợ cung đình, cung đình càng không sợ Giám Sát viện.Họ chỉ sợ hai vị Viện trưởng đời trước đời sau của Giám Sát viện, vì vị trí củahai vị này trước mặt Hoàng đế còn nặng hơn cả cả cung đình. Vì vậy thườngngày, cung đình phải khách khí với Giám Sát viện, còn Giám Sát viện cũngkhông muốn đắc tội cung đình.Trong tình huống hôm nay, vị quan viên Giám Sát viện lại nói ra câu đó, thểhiện sự thái độ ương ngạnh khiến trong lòng thái giám cung đình run rẩy. Điềunày khác hẳn phong cách bình thường của Giám Sát viện, chẳng lẽ trong đoànxe thật sự..."Nếu Tiểu Công gia có trong đoàn xe, xin cho lão nô được tới thỉnh an."Thái giám cung đình cắn răng, Giám Sát viện có mạnh đến đâu cũng khôngđáng sợ, chỉ sợ Tiểu Phạm đại nhân thật sự có mặt trong đoàn xe, nếu không tạisao vị quan viên kia lại cứng rắn như vậy."Viện trưởng đang làm việc ở Đông Di thành." Vị quan Giám Sát viện nhíumày nhìn hắn, có vẻ không ngờ đối phương nhanh chóng dò xét như vậy. Hắnlạnh lùng nói: "Nếu cùng là làm việc cho triều đình, ta muốn phải xem thủ dụcủa ngươi, có vấn đề gì không?"Nghe Phạm Nhàn không có trong đoàn xe, thái giám cung đình lòng dầnbình tĩnh trở lại. Giám Sát viện có đáng sợ đến đâu cũng chỉ là cơ quan đặc vụcủa Hoàng đế bệ hạ, họ không dám cản cung đình làm việc."Cung đình làm việc, sao lại phải báo cáo Giám Sát viện?" Khuôn mặt tháigiám dần trầm xuống, giọng khàn khàn: "Bắt lấy tên khâm phạm của triều đìnhkia!"Sau khi ra lệnh, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mặt phó chủ sự Nhị Xử, ánhmắt mang sức ép như thực chất nhằm dằn mặt đối phương. Lúc này cung đìnhvà mười ba nha môn làm việc, nếu Giám Sát viện cố cản trở thì có khác nàophản nghịch?Hơn một năm qua, hắn theo lệnh Hoàng đế bệ hạ làm việc dưới trướng HạĐại học sĩ, không ngừng truy lùng Cao Đạt trong núi rừng Khánh Quốc, chưahề về kinh đô, nên hiểu biết về Giám Sát viện cũng ít ỏi. Hắn chỉ biết PhạmNhàn vẫn bận việc thu phục Đông Di thành, nhưng không rõ trong đoàn xe màuđen ai có mặt.Các cao thủ mười ba nha môn liếc nhìn nhau, đều nhận ra vẻ cảnh giác, lolắng trong mắt đối phương. Họ biết rõ trong đoàn xe đều là người Giám Sátviện, đối với Giám Sát viện, quan lại triều đình vốn đã cảm thấy sự sợ hãi, ngạiva chạm. Nhưng hôm nay họ làm việc cho triều đình, lại có vô số ánh mắt quansát, tên khâm phạm đầy máu me nằm giữa người Giám Sát viện, nên quyết tâmcủa họ cũng vững vàng hơn bình thường nhiều.Các quan viên bộ Hình chậm rãi di chuyển, tiến lại gần xe ngựa. Bên phíađoàn xe Giám Sát viện không có động tĩnh gì, có vẻ cũng không muốn vì mộttên khâm phạm mà đối đầu trực diện với cung đình và bộ Hình.Mọi người vây quanh bốn phía đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Mắt thấy mấyvị quan viên bộ Hình đã tiến đến bên cạnh tên Hổ Vệ kia, đã lấy ra gông cùmchuẩn bị xiềng xích thì vị quan viên Giám Sát viện vốn luôn cau mày trầmngâm đột nhiên lên tiếng: “Vẫn không đúng! Ngươi nói là khâm phạm của triềuđình thì là khâm phạm của triều đình à? Ngươi là thái giám cung đình, chứkhông phải Chính khanh Đại Lý tự.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Khâm phạm à?” Vị quan Giám Sát viện đang ngồi bên cạnh Cao Đạt bỗng
cau mày, nghe câu nói của thái giám cung đình, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp,
nhìn xuống Cao Đạt hôn mê, lẩm bẩm: “Ra là ngươi cũng đã trốn thoát năm
đó.”
Thái giám cung đình không nhận được phản hồi, nhưng cũng nằm trong dự
liệu. Giám Sát viện luôn hành động kín đáo nhưng khi đối đầu với các cơ quan
lớn trong triều lại ngang ngược vô cùng. Mặc dù trên danh nghĩa cung đình có
chức năng giám sát Giám Sát viện, song dưới sự dung túng cố ý của hai Viện
trưởng Trần Bình Bình và Phạm Nhàn, Giám Sát viện chẳng hề úy kỵ cung
đình.
“Không rõ trong đoàn xe là vị nào, có việc gì quan trọng ? Xin đại nhân giao
tên khâm phạm này cho cung đình xử lý.” Ánh mắt thái giám lạnh lùng nói.
Hơn ba mươi cỗ xe, không biết chở bao nhiêu quan viên bí mật hay đồ vật
quan trọng, phải có địa vị mới được Giám Sát viện bố trí đoàn xe kỳ lạ như vậy.
Nếu không phải bảo vệ nhân vật quan trọng trong viện, thì đang thực hiện
nhiệm vụ cực kỳ then chốt. Tuy là cao thủ cung đình, hắn cũng không muốn ảnh
hưởng đến công việc của Giám Sát viện, đặc biệt sợ mình gặp Tiểu Phạm đại
nhân ngay ngoài Đạt Châu thành.
Vị quan viên Giám Sát viện bên cạnh Cao Đạt đứng dậy, đưa mắt nhìn thái
giám dưới ánh lửa, im lặng một lúc rồi nói: “Bản quan là Phó chủ sự Nhị chỗ
Giám Sát viện. Xin đại nhân xuất trình ý chỉ.”
Thái giám đột nhiên thấy huyệt Thái Dương nhói lên, không ngờ bọn họ đã
tỏ rõ thân phận nhưng vị quan Giám Sát viện vẫn đòi xem ý chỉ mang theo.
Giám Sát viện không sợ cung đình, cung đình càng không sợ Giám Sát viện.
Họ chỉ sợ hai vị Viện trưởng đời trước đời sau của Giám Sát viện, vì vị trí của
hai vị này trước mặt Hoàng đế còn nặng hơn cả cả cung đình. Vì vậy thường
ngày, cung đình phải khách khí với Giám Sát viện, còn Giám Sát viện cũng
không muốn đắc tội cung đình.
Trong tình huống hôm nay, vị quan viên Giám Sát viện lại nói ra câu đó, thể
hiện sự thái độ ương ngạnh khiến trong lòng thái giám cung đình run rẩy. Điều
này khác hẳn phong cách bình thường của Giám Sát viện, chẳng lẽ trong đoàn
xe thật sự...
"Nếu Tiểu Công gia có trong đoàn xe, xin cho lão nô được tới thỉnh an."
Thái giám cung đình cắn răng, Giám Sát viện có mạnh đến đâu cũng không
đáng sợ, chỉ sợ Tiểu Phạm đại nhân thật sự có mặt trong đoàn xe, nếu không tại
sao vị quan viên kia lại cứng rắn như vậy.
"Viện trưởng đang làm việc ở Đông Di thành." Vị quan Giám Sát viện nhíu
mày nhìn hắn, có vẻ không ngờ đối phương nhanh chóng dò xét như vậy. Hắn
lạnh lùng nói: "Nếu cùng là làm việc cho triều đình, ta muốn phải xem thủ dụ
của ngươi, có vấn đề gì không?"
Nghe Phạm Nhàn không có trong đoàn xe, thái giám cung đình lòng dần
bình tĩnh trở lại. Giám Sát viện có đáng sợ đến đâu cũng chỉ là cơ quan đặc vụ
của Hoàng đế bệ hạ, họ không dám cản cung đình làm việc.
"Cung đình làm việc, sao lại phải báo cáo Giám Sát viện?" Khuôn mặt thái
giám dần trầm xuống, giọng khàn khàn: "Bắt lấy tên khâm phạm của triều đình
kia!"
Sau khi ra lệnh, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mặt phó chủ sự Nhị Xử, ánh
mắt mang sức ép như thực chất nhằm dằn mặt đối phương. Lúc này cung đình
và mười ba nha môn làm việc, nếu Giám Sát viện cố cản trở thì có khác nào
phản nghịch?
Hơn một năm qua, hắn theo lệnh Hoàng đế bệ hạ làm việc dưới trướng Hạ
Đại học sĩ, không ngừng truy lùng Cao Đạt trong núi rừng Khánh Quốc, chưa
hề về kinh đô, nên hiểu biết về Giám Sát viện cũng ít ỏi. Hắn chỉ biết Phạm
Nhàn vẫn bận việc thu phục Đông Di thành, nhưng không rõ trong đoàn xe màu
đen ai có mặt.
Các cao thủ mười ba nha môn liếc nhìn nhau, đều nhận ra vẻ cảnh giác, lo
lắng trong mắt đối phương. Họ biết rõ trong đoàn xe đều là người Giám Sát
viện, đối với Giám Sát viện, quan lại triều đình vốn đã cảm thấy sự sợ hãi, ngại
va chạm. Nhưng hôm nay họ làm việc cho triều đình, lại có vô số ánh mắt quan
sát, tên khâm phạm đầy máu me nằm giữa người Giám Sát viện, nên quyết tâm
của họ cũng vững vàng hơn bình thường nhiều.
Các quan viên bộ Hình chậm rãi di chuyển, tiến lại gần xe ngựa. Bên phía
đoàn xe Giám Sát viện không có động tĩnh gì, có vẻ cũng không muốn vì một
tên khâm phạm mà đối đầu trực diện với cung đình và bộ Hình.
Mọi người vây quanh bốn phía đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Mắt thấy mấy
vị quan viên bộ Hình đã tiến đến bên cạnh tên Hổ Vệ kia, đã lấy ra gông cùm
chuẩn bị xiềng xích thì vị quan viên Giám Sát viện vốn luôn cau mày trầm
ngâm đột nhiên lên tiếng: “Vẫn không đúng! Ngươi nói là khâm phạm của triều
đình thì là khâm phạm của triều đình à? Ngươi là thái giám cung đình, chứ
không phải Chính khanh Đại Lý tự.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Khâm phạm à?” Vị quan Giám Sát viện đang ngồi bên cạnh Cao Đạt bỗngcau mày, nghe câu nói của thái giám cung đình, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp,nhìn xuống Cao Đạt hôn mê, lẩm bẩm: “Ra là ngươi cũng đã trốn thoát nămđó.”Thái giám cung đình không nhận được phản hồi, nhưng cũng nằm trong dựliệu. Giám Sát viện luôn hành động kín đáo nhưng khi đối đầu với các cơ quanlớn trong triều lại ngang ngược vô cùng. Mặc dù trên danh nghĩa cung đình cóchức năng giám sát Giám Sát viện, song dưới sự dung túng cố ý của hai Việntrưởng Trần Bình Bình và Phạm Nhàn, Giám Sát viện chẳng hề úy kỵ cungđình.“Không rõ trong đoàn xe là vị nào, có việc gì quan trọng ? Xin đại nhân giaotên khâm phạm này cho cung đình xử lý.” Ánh mắt thái giám lạnh lùng nói.Hơn ba mươi cỗ xe, không biết chở bao nhiêu quan viên bí mật hay đồ vậtquan trọng, phải có địa vị mới được Giám Sát viện bố trí đoàn xe kỳ lạ như vậy.Nếu không phải bảo vệ nhân vật quan trọng trong viện, thì đang thực hiệnnhiệm vụ cực kỳ then chốt. Tuy là cao thủ cung đình, hắn cũng không muốn ảnhhưởng đến công việc của Giám Sát viện, đặc biệt sợ mình gặp Tiểu Phạm đạinhân ngay ngoài Đạt Châu thành.Vị quan viên Giám Sát viện bên cạnh Cao Đạt đứng dậy, đưa mắt nhìn tháigiám dưới ánh lửa, im lặng một lúc rồi nói: “Bản quan là Phó chủ sự Nhị chỗGiám Sát viện. Xin đại nhân xuất trình ý chỉ.”Thái giám đột nhiên thấy huyệt Thái Dương nhói lên, không ngờ bọn họ đãtỏ rõ thân phận nhưng vị quan Giám Sát viện vẫn đòi xem ý chỉ mang theo.Giám Sát viện không sợ cung đình, cung đình càng không sợ Giám Sát viện.Họ chỉ sợ hai vị Viện trưởng đời trước đời sau của Giám Sát viện, vì vị trí củahai vị này trước mặt Hoàng đế còn nặng hơn cả cả cung đình. Vì vậy thườngngày, cung đình phải khách khí với Giám Sát viện, còn Giám Sát viện cũngkhông muốn đắc tội cung đình.Trong tình huống hôm nay, vị quan viên Giám Sát viện lại nói ra câu đó, thểhiện sự thái độ ương ngạnh khiến trong lòng thái giám cung đình run rẩy. Điềunày khác hẳn phong cách bình thường của Giám Sát viện, chẳng lẽ trong đoànxe thật sự..."Nếu Tiểu Công gia có trong đoàn xe, xin cho lão nô được tới thỉnh an."Thái giám cung đình cắn răng, Giám Sát viện có mạnh đến đâu cũng khôngđáng sợ, chỉ sợ Tiểu Phạm đại nhân thật sự có mặt trong đoàn xe, nếu không tạisao vị quan viên kia lại cứng rắn như vậy."Viện trưởng đang làm việc ở Đông Di thành." Vị quan Giám Sát viện nhíumày nhìn hắn, có vẻ không ngờ đối phương nhanh chóng dò xét như vậy. Hắnlạnh lùng nói: "Nếu cùng là làm việc cho triều đình, ta muốn phải xem thủ dụcủa ngươi, có vấn đề gì không?"Nghe Phạm Nhàn không có trong đoàn xe, thái giám cung đình lòng dầnbình tĩnh trở lại. Giám Sát viện có đáng sợ đến đâu cũng chỉ là cơ quan đặc vụcủa Hoàng đế bệ hạ, họ không dám cản cung đình làm việc."Cung đình làm việc, sao lại phải báo cáo Giám Sát viện?" Khuôn mặt tháigiám dần trầm xuống, giọng khàn khàn: "Bắt lấy tên khâm phạm của triều đìnhkia!"Sau khi ra lệnh, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mặt phó chủ sự Nhị Xử, ánhmắt mang sức ép như thực chất nhằm dằn mặt đối phương. Lúc này cung đìnhvà mười ba nha môn làm việc, nếu Giám Sát viện cố cản trở thì có khác nàophản nghịch?Hơn một năm qua, hắn theo lệnh Hoàng đế bệ hạ làm việc dưới trướng HạĐại học sĩ, không ngừng truy lùng Cao Đạt trong núi rừng Khánh Quốc, chưahề về kinh đô, nên hiểu biết về Giám Sát viện cũng ít ỏi. Hắn chỉ biết PhạmNhàn vẫn bận việc thu phục Đông Di thành, nhưng không rõ trong đoàn xe màuđen ai có mặt.Các cao thủ mười ba nha môn liếc nhìn nhau, đều nhận ra vẻ cảnh giác, lolắng trong mắt đối phương. Họ biết rõ trong đoàn xe đều là người Giám Sátviện, đối với Giám Sát viện, quan lại triều đình vốn đã cảm thấy sự sợ hãi, ngạiva chạm. Nhưng hôm nay họ làm việc cho triều đình, lại có vô số ánh mắt quansát, tên khâm phạm đầy máu me nằm giữa người Giám Sát viện, nên quyết tâmcủa họ cũng vững vàng hơn bình thường nhiều.Các quan viên bộ Hình chậm rãi di chuyển, tiến lại gần xe ngựa. Bên phíađoàn xe Giám Sát viện không có động tĩnh gì, có vẻ cũng không muốn vì mộttên khâm phạm mà đối đầu trực diện với cung đình và bộ Hình.Mọi người vây quanh bốn phía đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Mắt thấy mấyvị quan viên bộ Hình đã tiến đến bên cạnh tên Hổ Vệ kia, đã lấy ra gông cùmchuẩn bị xiềng xích thì vị quan viên Giám Sát viện vốn luôn cau mày trầmngâm đột nhiên lên tiếng: “Vẫn không đúng! Ngươi nói là khâm phạm của triềuđình thì là khâm phạm của triều đình à? Ngươi là thái giám cung đình, chứkhông phải Chính khanh Đại Lý tự.”