Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1760: Trời sinh một cặp 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngay sau đó, vị quan lại phất tay ra hiệu.Mấy luồng ánh sáng lạnh loé lên, các vị quan lại Giám Sát viện vẫn đứngchắp tay bên cạnh Cao Đạt, không hề nhúc nhích. Nhưng từ bóng tối xungquanh xe ngựa, đột nhiên có vài kiếm thủ lao tới, tuốt kiếm ra đặt ngang trên cổđám quan lại bộ Hình.Sắc mặt đám quan lại bộ Hình lập tức trắng bệch. Bọn họ vẫn cẩn trọng từngli từng tí, nhưng không ngờ rằng trong bóng tối hai bên đường lớn mà ngọnđuốc không soi sáng được vẫn còn ẩn nấp bốn phía cao thủ lợi hại đến thế. Bọnhọ chưa kịp ra tay đã bị đối phương khống chế!Vị cao thủ cung đình chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt híp lại, con ngươi cothành nhỏ hẹp, nhìn cảnh trước mắt và những kiếm thủ bao phủ trong bộ đồđen, cũng không khỏi lạnh xương sống. Sát thủ của Lục Xử Giám Sát viện, quảthật không hổ danh!Nhưng hắn không hề khiếp sợ, nhìn phó chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nói: “Xemra vị đại nhân này cũng đã biết thân phận tên khâm phạm kia, biết rõ xưa kiahắn từng là tâm phúc của Phạm Viện trưởng...”Đây mới gọi là tru tâm! Lúc này hàng trăm người đứng trên trường đềunghe rõ lời đó, không ai có thể giết sạch tất cả mọi người được. Chỉ cần hômnay Giám Sát viện ngăn cản bọn người trong cung bắt tên khâm phạm này, thìnhững lời đồn về Phạm Nhàn tất sẽ lan truyền tới kinh đô.Quan lại Giám Sát viện hơi cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Lão tháigiám chết tiệt kia, ta không cần biết ngươi nói gì, nhưng ngươi đã tuyên bốmình phụng chỉ làm việc thì ta phải xem chương triện của ngươi. Cho dù khôngcó chương triện, giấy tờ truy nã của bộ Hình được. Dẫu sao ngươi cũng phảiđưa ra để ta xem một cái, bằng không ta sẽ nói ngươi là tên sơn tặc gieo rắc taihọa, ngươi còn biện minh được gì nữa?”Nói xong, khóe miệng vị quan lại khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng, toát lênvẻ tự tin và kiêu ngạo vô cùng.Đứng phía sau đám đông là Tri châu Đạt Châu, về phẩm cấp là quan viêncao cấp nhất ở đây. Nhưng ông nhận ra việc này rất mờ ám, lại liên quan đếnGiám Sát viện, Môn Hạ Trung Thư, cung đình và bộ Hình. Bản thân ông chỉ làmột Tri châu nhỏ bé, đâu dám can thiệp vào việc này. Nhưng nghe thấy câu“sơn tặc” kia, Tri Châu cũng không khỏi mỉm cười khổ. Quan viên Giám Sátviện thật độc ác và vô liêm sỉ, dám công khai gọi thái giám trong cung là sơntặc trước mặt nhiều quan lại triều đình như thế!Truy bắt Cao Đạt và Vương Khải Niên vốn là âm mưu bí mật do Hạ TôngVĩ tiến hành. Hắn muốn giữ bí mật chuyện này cho đến phút cuối, chỉ khi đómâu thuẫn giữa bệ hạ và Phạm Nhàn mới bùng nổ mà không thể cứu vãn, nêntất nhiên hắn không tâu trình trước với Bệ hạ, đương nhiên không thể có chỉ dụthánh thư nào, mà hắn càng không dám để thế lực hùng mạnh dưới trướngPhạm Nhàn hay biết mưu đồ của mình, nên mọi hành động đều tiến hành âmthầm, ngay cả văn thư truy nã của bộ Hình cũng không có.Nếu bắt được Cao Đạt hay Vương Khải Niên, việc bổ sung thủ tục sau nàylà chuyện rất dễ dàng. Có điều, quan viên Giám Sát viện kia quả thật tinh mắt,chỉ trong nháy mắt đã nhận ra vấn đề, cũng chỉ một câu nói đã ép đám quan lạicung đình và bộ Hình đến sát chân núi.Thái giám cung đình im lặng một hồi. Hắn không thể lấy ra ý chỉ của Bệ hạhay văn thư truy nã của bộ Hình, nhưng hắn càng không thể để tên khâm phạmtriều đình kia thoát khỏi tầm mắt của mình."Thân phận của chúng ta tất nhiên có chư vị đại nhân bộ Hình làm chứng,các vị đại nhân bộ Hình đều có lệnh bài trên người." Tên thái giám cung đìnhlạnh lùng chuyển hướng vấn đề: "Bắt người là việc cấp bách, nếu Giám Sát việnmuốn ngăn cản, cứ việc giết sạch chúng ta đi."Nói xong, cả con đường trở nên im ắng, một không khí lạnh lẽo đầy sát khíbắt đầu bao trùm mọi người. Tuy có vẻ căng thẳng, nhưng trong lòng thái giámcung đình vẫn yên ổn, có lẽ lúc này trong đoàn xe Giám Sát viện đã có quanviên nắm được thân phận của Cao Đạt, đương nhiên họ biết mối quan hệ giữaCao Đạt và Viện trưởng của mình. Cho dù họ có biết triều đình âm mưu gì quaviệc này, đám người này cũng tuyệt đối không để Cao Đạt bị cung đình bắt đidễ dàng như vậy.Vấn đề là, cung đình và bộ Hình phải bắt được Cao Đạt trước khi Giám Sátviện truyền tin cho Phạm Nhàn, nên bọn họ nhất định phải cứng rắn, bởi vì tháigiám cung đình tin rằng dù Giám Sát viện có mạnh mẽ đến đâu cũng khôngdám giết hết mọi người ở nơi hoang vu này.Thái giám này cũng tin rằng còn đoàn xe hơn ba mươi chiếc của Giám Sátviện chắc chắn có thực lực giết hết mọi người, nhưng hắn càng tin nếu Giám Sátviện không muốn tạo phản, tuyệt đối không dám ra tay tàn nhẫn như thế.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngay sau đó, vị quan lại phất tay ra hiệu.
Mấy luồng ánh sáng lạnh loé lên, các vị quan lại Giám Sát viện vẫn đứng
chắp tay bên cạnh Cao Đạt, không hề nhúc nhích. Nhưng từ bóng tối xung
quanh xe ngựa, đột nhiên có vài kiếm thủ lao tới, tuốt kiếm ra đặt ngang trên cổ
đám quan lại bộ Hình.
Sắc mặt đám quan lại bộ Hình lập tức trắng bệch. Bọn họ vẫn cẩn trọng từng
li từng tí, nhưng không ngờ rằng trong bóng tối hai bên đường lớn mà ngọn
đuốc không soi sáng được vẫn còn ẩn nấp bốn phía cao thủ lợi hại đến thế. Bọn
họ chưa kịp ra tay đã bị đối phương khống chế!
Vị cao thủ cung đình chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt híp lại, con ngươi co
thành nhỏ hẹp, nhìn cảnh trước mắt và những kiếm thủ bao phủ trong bộ đồ
đen, cũng không khỏi lạnh xương sống. Sát thủ của Lục Xử Giám Sát viện, quả
thật không hổ danh!
Nhưng hắn không hề khiếp sợ, nhìn phó chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nói: “Xem
ra vị đại nhân này cũng đã biết thân phận tên khâm phạm kia, biết rõ xưa kia
hắn từng là tâm phúc của Phạm Viện trưởng...”
Đây mới gọi là tru tâm! Lúc này hàng trăm người đứng trên trường đều
nghe rõ lời đó, không ai có thể giết sạch tất cả mọi người được. Chỉ cần hôm
nay Giám Sát viện ngăn cản bọn người trong cung bắt tên khâm phạm này, thì
những lời đồn về Phạm Nhàn tất sẽ lan truyền tới kinh đô.
Quan lại Giám Sát viện hơi cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Lão thái
giám chết tiệt kia, ta không cần biết ngươi nói gì, nhưng ngươi đã tuyên bố
mình phụng chỉ làm việc thì ta phải xem chương triện của ngươi. Cho dù không
có chương triện, giấy tờ truy nã của bộ Hình được. Dẫu sao ngươi cũng phải
đưa ra để ta xem một cái, bằng không ta sẽ nói ngươi là tên sơn tặc gieo rắc tai
họa, ngươi còn biện minh được gì nữa?”
Nói xong, khóe miệng vị quan lại khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng, toát lên
vẻ tự tin và kiêu ngạo vô cùng.
Đứng phía sau đám đông là Tri châu Đạt Châu, về phẩm cấp là quan viên
cao cấp nhất ở đây. Nhưng ông nhận ra việc này rất mờ ám, lại liên quan đến
Giám Sát viện, Môn Hạ Trung Thư, cung đình và bộ Hình. Bản thân ông chỉ là
một Tri châu nhỏ bé, đâu dám can thiệp vào việc này. Nhưng nghe thấy câu
“sơn tặc” kia, Tri Châu cũng không khỏi mỉm cười khổ. Quan viên Giám Sát
viện thật độc ác và vô liêm sỉ, dám công khai gọi thái giám trong cung là sơn
tặc trước mặt nhiều quan lại triều đình như thế!
Truy bắt Cao Đạt và Vương Khải Niên vốn là âm mưu bí mật do Hạ Tông
Vĩ tiến hành. Hắn muốn giữ bí mật chuyện này cho đến phút cuối, chỉ khi đó
mâu thuẫn giữa bệ hạ và Phạm Nhàn mới bùng nổ mà không thể cứu vãn, nên
tất nhiên hắn không tâu trình trước với Bệ hạ, đương nhiên không thể có chỉ dụ
thánh thư nào, mà hắn càng không dám để thế lực hùng mạnh dưới trướng
Phạm Nhàn hay biết mưu đồ của mình, nên mọi hành động đều tiến hành âm
thầm, ngay cả văn thư truy nã của bộ Hình cũng không có.
Nếu bắt được Cao Đạt hay Vương Khải Niên, việc bổ sung thủ tục sau này
là chuyện rất dễ dàng. Có điều, quan viên Giám Sát viện kia quả thật tinh mắt,
chỉ trong nháy mắt đã nhận ra vấn đề, cũng chỉ một câu nói đã ép đám quan lại
cung đình và bộ Hình đến sát chân núi.
Thái giám cung đình im lặng một hồi. Hắn không thể lấy ra ý chỉ của Bệ hạ
hay văn thư truy nã của bộ Hình, nhưng hắn càng không thể để tên khâm phạm
triều đình kia thoát khỏi tầm mắt của mình.
"Thân phận của chúng ta tất nhiên có chư vị đại nhân bộ Hình làm chứng,
các vị đại nhân bộ Hình đều có lệnh bài trên người." Tên thái giám cung đình
lạnh lùng chuyển hướng vấn đề: "Bắt người là việc cấp bách, nếu Giám Sát viện
muốn ngăn cản, cứ việc giết sạch chúng ta đi."
Nói xong, cả con đường trở nên im ắng, một không khí lạnh lẽo đầy sát khí
bắt đầu bao trùm mọi người. Tuy có vẻ căng thẳng, nhưng trong lòng thái giám
cung đình vẫn yên ổn, có lẽ lúc này trong đoàn xe Giám Sát viện đã có quan
viên nắm được thân phận của Cao Đạt, đương nhiên họ biết mối quan hệ giữa
Cao Đạt và Viện trưởng của mình. Cho dù họ có biết triều đình âm mưu gì qua
việc này, đám người này cũng tuyệt đối không để Cao Đạt bị cung đình bắt đi
dễ dàng như vậy.
Vấn đề là, cung đình và bộ Hình phải bắt được Cao Đạt trước khi Giám Sát
viện truyền tin cho Phạm Nhàn, nên bọn họ nhất định phải cứng rắn, bởi vì thái
giám cung đình tin rằng dù Giám Sát viện có mạnh mẽ đến đâu cũng không
dám giết hết mọi người ở nơi hoang vu này.
Thái giám này cũng tin rằng còn đoàn xe hơn ba mươi chiếc của Giám Sát
viện chắc chắn có thực lực giết hết mọi người, nhưng hắn càng tin nếu Giám Sát
viện không muốn tạo phản, tuyệt đối không dám ra tay tàn nhẫn như thế.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngay sau đó, vị quan lại phất tay ra hiệu.Mấy luồng ánh sáng lạnh loé lên, các vị quan lại Giám Sát viện vẫn đứngchắp tay bên cạnh Cao Đạt, không hề nhúc nhích. Nhưng từ bóng tối xungquanh xe ngựa, đột nhiên có vài kiếm thủ lao tới, tuốt kiếm ra đặt ngang trên cổđám quan lại bộ Hình.Sắc mặt đám quan lại bộ Hình lập tức trắng bệch. Bọn họ vẫn cẩn trọng từngli từng tí, nhưng không ngờ rằng trong bóng tối hai bên đường lớn mà ngọnđuốc không soi sáng được vẫn còn ẩn nấp bốn phía cao thủ lợi hại đến thế. Bọnhọ chưa kịp ra tay đã bị đối phương khống chế!Vị cao thủ cung đình chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt híp lại, con ngươi cothành nhỏ hẹp, nhìn cảnh trước mắt và những kiếm thủ bao phủ trong bộ đồđen, cũng không khỏi lạnh xương sống. Sát thủ của Lục Xử Giám Sát viện, quảthật không hổ danh!Nhưng hắn không hề khiếp sợ, nhìn phó chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nói: “Xemra vị đại nhân này cũng đã biết thân phận tên khâm phạm kia, biết rõ xưa kiahắn từng là tâm phúc của Phạm Viện trưởng...”Đây mới gọi là tru tâm! Lúc này hàng trăm người đứng trên trường đềunghe rõ lời đó, không ai có thể giết sạch tất cả mọi người được. Chỉ cần hômnay Giám Sát viện ngăn cản bọn người trong cung bắt tên khâm phạm này, thìnhững lời đồn về Phạm Nhàn tất sẽ lan truyền tới kinh đô.Quan lại Giám Sát viện hơi cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Lão tháigiám chết tiệt kia, ta không cần biết ngươi nói gì, nhưng ngươi đã tuyên bốmình phụng chỉ làm việc thì ta phải xem chương triện của ngươi. Cho dù khôngcó chương triện, giấy tờ truy nã của bộ Hình được. Dẫu sao ngươi cũng phảiđưa ra để ta xem một cái, bằng không ta sẽ nói ngươi là tên sơn tặc gieo rắc taihọa, ngươi còn biện minh được gì nữa?”Nói xong, khóe miệng vị quan lại khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng, toát lênvẻ tự tin và kiêu ngạo vô cùng.Đứng phía sau đám đông là Tri châu Đạt Châu, về phẩm cấp là quan viêncao cấp nhất ở đây. Nhưng ông nhận ra việc này rất mờ ám, lại liên quan đếnGiám Sát viện, Môn Hạ Trung Thư, cung đình và bộ Hình. Bản thân ông chỉ làmột Tri châu nhỏ bé, đâu dám can thiệp vào việc này. Nhưng nghe thấy câu“sơn tặc” kia, Tri Châu cũng không khỏi mỉm cười khổ. Quan viên Giám Sátviện thật độc ác và vô liêm sỉ, dám công khai gọi thái giám trong cung là sơntặc trước mặt nhiều quan lại triều đình như thế!Truy bắt Cao Đạt và Vương Khải Niên vốn là âm mưu bí mật do Hạ TôngVĩ tiến hành. Hắn muốn giữ bí mật chuyện này cho đến phút cuối, chỉ khi đómâu thuẫn giữa bệ hạ và Phạm Nhàn mới bùng nổ mà không thể cứu vãn, nêntất nhiên hắn không tâu trình trước với Bệ hạ, đương nhiên không thể có chỉ dụthánh thư nào, mà hắn càng không dám để thế lực hùng mạnh dưới trướngPhạm Nhàn hay biết mưu đồ của mình, nên mọi hành động đều tiến hành âmthầm, ngay cả văn thư truy nã của bộ Hình cũng không có.Nếu bắt được Cao Đạt hay Vương Khải Niên, việc bổ sung thủ tục sau nàylà chuyện rất dễ dàng. Có điều, quan viên Giám Sát viện kia quả thật tinh mắt,chỉ trong nháy mắt đã nhận ra vấn đề, cũng chỉ một câu nói đã ép đám quan lạicung đình và bộ Hình đến sát chân núi.Thái giám cung đình im lặng một hồi. Hắn không thể lấy ra ý chỉ của Bệ hạhay văn thư truy nã của bộ Hình, nhưng hắn càng không thể để tên khâm phạmtriều đình kia thoát khỏi tầm mắt của mình."Thân phận của chúng ta tất nhiên có chư vị đại nhân bộ Hình làm chứng,các vị đại nhân bộ Hình đều có lệnh bài trên người." Tên thái giám cung đìnhlạnh lùng chuyển hướng vấn đề: "Bắt người là việc cấp bách, nếu Giám Sát việnmuốn ngăn cản, cứ việc giết sạch chúng ta đi."Nói xong, cả con đường trở nên im ắng, một không khí lạnh lẽo đầy sát khíbắt đầu bao trùm mọi người. Tuy có vẻ căng thẳng, nhưng trong lòng thái giámcung đình vẫn yên ổn, có lẽ lúc này trong đoàn xe Giám Sát viện đã có quanviên nắm được thân phận của Cao Đạt, đương nhiên họ biết mối quan hệ giữaCao Đạt và Viện trưởng của mình. Cho dù họ có biết triều đình âm mưu gì quaviệc này, đám người này cũng tuyệt đối không để Cao Đạt bị cung đình bắt đidễ dàng như vậy.Vấn đề là, cung đình và bộ Hình phải bắt được Cao Đạt trước khi Giám Sátviện truyền tin cho Phạm Nhàn, nên bọn họ nhất định phải cứng rắn, bởi vì tháigiám cung đình tin rằng dù Giám Sát viện có mạnh mẽ đến đâu cũng khôngdám giết hết mọi người ở nơi hoang vu này.Thái giám này cũng tin rằng còn đoàn xe hơn ba mươi chiếc của Giám Sátviện chắc chắn có thực lực giết hết mọi người, nhưng hắn càng tin nếu Giám Sátviện không muốn tạo phản, tuyệt đối không dám ra tay tàn nhẫn như thế.