Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1781: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Và Kinh Qua nhận mệnh lệnh của Trần Bình Bình, nhất định phải đưa bốnngàn Hắc Kỵ này ra khỏi biên giới một cách an toàn, giao nguyên vẹn vào tayPhạm Nhàn. Đây vốn là một trong những món quà cuối cùng Trần Bình Bìnhdành tặng Phạm Nhàn.Kinh Qua đeo mặt nạ bạc biết nhiệm vụ của mình rất nặng nề, nên khi dẫntheo Hắc Kỵ phi xuống sườn núi, bóng lưng cũng trầm trọng.Nếu Trần Bình Bình thực sự muốn đối đầu trực diện với Hoàng đế, khôngnghi ngờ gì những Hắc Kỵ này có thể hoành hành khắp các châu quận trongKhánh Quốc, có thể hạ dao từ bên trong, chém vào bụng Khánh Quốc vô số vếtthương sâu tới thấu xương, hơn nữa với gian tế Giám Sát viện đã sắp đặt trongquân đội và các bộ nha suốt những năm qua, nếu Trần Bình Bình quyết chiếnmột trận sinh tử, có thể khiến toàn bộ Khánh Quốc rơi vào hỗn loạn, đây chẳngphải việc khó khăn gì.Nhưng Trần Bình Bình đã không lựa chọn như vậy, thà một mình trở lạikinh đô đối mặt với vị Hoàng đế hùng mạnh kia cũng không để các thuộc hạtrung thành với mình đối địch triều đình, mở ra một trận đại chiến. Ông đã bảovệ lợi ích của triều đình Khánh Quốc ở mức tối đa, dù sao ông vẫn trung thànhvới Khánh Quốc.Đương nhiên, kẻ mưu trí sâu xa như Trần Bình Bình tuyệt đối không để saukhi mình về kinh Giám Sát viện lại bị Hoàng đế và triều đình đùa bỡn trong tay.Ông biết trước thực lực phi thường của Hoàng đế, trước cỗ máy hùng mạnh củaKhánh Quốc, dù Giám Sát viện dốc hết sức chống cự cũng chỉ có thể gây rốiloạn cho thiên hạ, chứ không thể đảm bảo cho mình sống sót.Ông không muốn các huynh đệ Giám Sát viện phải chịu bất kỳ tổn thươngnào nên đã chọn cách theo đoàn xe rời kinh, tới Đạt Châu rồi rất khéo léo tậphợp những người mà ông muốn bảo vệ, muốn để lại cho Phạm Nhàn một sốthực lực, để họ rời xa kinh đô đầy thị phi này.Bao gồm cả Vương Khải Niên, bao giờ cả hành lý mỹ nữ trong đoàn xe, baogiờ cả những quan viên Giám Sát viện trung thành nhất với mình, bao gồm cảlão chủ sự Thất Xử theo mình đã ba mươi năm. Đương nhiên, còn bao gồm cảbốn ngàn Hắc Kỵ do ông âm thầm gây dựng nhiều năm.Đây đều là những người Trần Bình Bình cho là cần phải sống sót, cũng lànhững người Phạm Nhàn cần dùng, mà hiện giờ bọn họ đang lặng lẽ tiến lêntrong đêm tối, chuẩn bị thoát khỏi biên giới Khánh Quốc, đi sâu vào Đông Dithành đã được Phạm Nhàn cùng Đại điện hạ nắm giữ, từ nay về sau thoát lykhống chế của đương kim Hoàng đế, thật sự trở thành một lực lượng độc lập,mạnh mẽ trong tay Phạm Nhàn.Đó chính là những quân bài Trần Bình Bình để lại cho Phạm Nhàn, có thểgiúp Phạm Nhàn đàm phán với Hoàng đế bệ hạ.o O oNhưng mỗi người đều có tâm tình riêng, nghĩa khí riêng. Hắc Kỵ quanh cotrên đường lớn, tìm kiếm đường núi như oan hồn. Trước ánh mắt lạnh lùng củachủ sự đầu trọc, Kinh Qua đeo mặt nạ bạc chỉ còn biết từ bỏ ý định điều binhtiêu diệt hết kỵ binh quân phòng vệ kinh đô, cướp lại lão Viện trưởng. Trong khiđó, những gian tế bảo vệ đoàn xe của Khu Mật viện còn ấp ủ những ý đồ sâu xahơn.Khuôn mặt giả dạng của Vương Khải Niên lúc này không chỉ cứng đờ màcòn hốc hác hẳn đi. Lão liếc nhìn thân thể đầy máu của Cao Đạt, trầm ngâm mộthồi lâu rồi bỗng nói: "Viện trưởng quay về kinh... chẳng qua là tìm chết."Lúc này, Cao Đạt vẫn còn mê man nửa tỉnh nửa mê, còn nương tử câm thìchỉ biết nhìn nam nhân kia, không hiểu ý nghĩa trong lời nói ấy.Bên ngoài xe ngựa đang di chuyển bỗng có tiếng thở dài, sau đó một quanviên Giám Sát viện bình thường mở cửa bước vào, ngồi đối diện Vương KhảiNiên, sau một hồi im lặng mới nói: "Ai cũng biết, nhưng không ai cản được.Chắc ngươi cũng rõ, Viện trưởng làm thế cũng vì lợi ích trong viện. Ông ấykhông muốn để Khánh Quốc rối loạn, cũng không muốn để Tiểu Công gia dínhvào.""Tông Truy, ngươi vẫn theo ta, chẳng lẽ sợ ta báo cho Phạm Nhàn?" Đêmnay Vương Khải Niên không hề muốn nói đùa, chỉ lạnh lùng nhìn người đốidiện, nói từng tiếng một: "Nếu Viện trưởng chết, Phạm Nhàn dù không muốnchen vào cũng khó. Đã thế, sao không làm việc này sớm hơn? Ngày nay, trongthiên hạ chỉ còn mình hắn có thể ngăn ngừa biến cố xảy ra ở kinh đô..."Người đối diện chính là Tông Truy, cùng Vương Khải Niên được xưng tụnglà Song Dực của Giám Sát viện, ngàn dặm ngựa phi, dấu vết không lầm. Hắnnhìn Vương Khải Niên bình tĩnh nói: "Trước khi đi, Viện trưởng có dặn nghiêmcấm ngươi không được báo tin cho Tiểu Phạm đại nhân."Lông mày Vương Khải Niên nhíu lại: "Có tin nói Phạm Nhàn đã rời ĐôngDi thành, dọc đường bị không ít loạn binh Đông Di truy đuổi... Làm sao bọnchúng biết lộ trình về nước của Giám Sát viện?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Và Kinh Qua nhận mệnh lệnh của Trần Bình Bình, nhất định phải đưa bốnngàn Hắc Kỵ này ra khỏi biên giới một cách an toàn, giao nguyên vẹn vào tayPhạm Nhàn. Đây vốn là một trong những món quà cuối cùng Trần Bình Bìnhdành tặng Phạm Nhàn.Kinh Qua đeo mặt nạ bạc biết nhiệm vụ của mình rất nặng nề, nên khi dẫntheo Hắc Kỵ phi xuống sườn núi, bóng lưng cũng trầm trọng.Nếu Trần Bình Bình thực sự muốn đối đầu trực diện với Hoàng đế, khôngnghi ngờ gì những Hắc Kỵ này có thể hoành hành khắp các châu quận trongKhánh Quốc, có thể hạ dao từ bên trong, chém vào bụng Khánh Quốc vô số vếtthương sâu tới thấu xương, hơn nữa với gian tế Giám Sát viện đã sắp đặt trongquân đội và các bộ nha suốt những năm qua, nếu Trần Bình Bình quyết chiếnmột trận sinh tử, có thể khiến toàn bộ Khánh Quốc rơi vào hỗn loạn, đây chẳngphải việc khó khăn gì.Nhưng Trần Bình Bình đã không lựa chọn như vậy, thà một mình trở lạikinh đô đối mặt với vị Hoàng đế hùng mạnh kia cũng không để các thuộc hạtrung thành với mình đối địch triều đình, mở ra một trận đại chiến. Ông đã bảovệ lợi ích của triều đình Khánh Quốc ở mức tối đa, dù sao ông vẫn trung thànhvới Khánh Quốc.Đương nhiên, kẻ mưu trí sâu xa như Trần Bình Bình tuyệt đối không để saukhi mình về kinh Giám Sát viện lại bị Hoàng đế và triều đình đùa bỡn trong tay.Ông biết trước thực lực phi thường của Hoàng đế, trước cỗ máy hùng mạnh củaKhánh Quốc, dù Giám Sát viện dốc hết sức chống cự cũng chỉ có thể gây rốiloạn cho thiên hạ, chứ không thể đảm bảo cho mình sống sót.Ông không muốn các huynh đệ Giám Sát viện phải chịu bất kỳ tổn thươngnào nên đã chọn cách theo đoàn xe rời kinh, tới Đạt Châu rồi rất khéo léo tậphợp những người mà ông muốn bảo vệ, muốn để lại cho Phạm Nhàn một sốthực lực, để họ rời xa kinh đô đầy thị phi này.Bao gồm cả Vương Khải Niên, bao giờ cả hành lý mỹ nữ trong đoàn xe, baogiờ cả những quan viên Giám Sát viện trung thành nhất với mình, bao gồm cảlão chủ sự Thất Xử theo mình đã ba mươi năm. Đương nhiên, còn bao gồm cảbốn ngàn Hắc Kỵ do ông âm thầm gây dựng nhiều năm.Đây đều là những người Trần Bình Bình cho là cần phải sống sót, cũng lànhững người Phạm Nhàn cần dùng, mà hiện giờ bọn họ đang lặng lẽ tiến lêntrong đêm tối, chuẩn bị thoát khỏi biên giới Khánh Quốc, đi sâu vào Đông Dithành đã được Phạm Nhàn cùng Đại điện hạ nắm giữ, từ nay về sau thoát lykhống chế của đương kim Hoàng đế, thật sự trở thành một lực lượng độc lập,mạnh mẽ trong tay Phạm Nhàn.Đó chính là những quân bài Trần Bình Bình để lại cho Phạm Nhàn, có thểgiúp Phạm Nhàn đàm phán với Hoàng đế bệ hạ.o O oNhưng mỗi người đều có tâm tình riêng, nghĩa khí riêng. Hắc Kỵ quanh cotrên đường lớn, tìm kiếm đường núi như oan hồn. Trước ánh mắt lạnh lùng củachủ sự đầu trọc, Kinh Qua đeo mặt nạ bạc chỉ còn biết từ bỏ ý định điều binhtiêu diệt hết kỵ binh quân phòng vệ kinh đô, cướp lại lão Viện trưởng. Trong khiđó, những gian tế bảo vệ đoàn xe của Khu Mật viện còn ấp ủ những ý đồ sâu xahơn.Khuôn mặt giả dạng của Vương Khải Niên lúc này không chỉ cứng đờ màcòn hốc hác hẳn đi. Lão liếc nhìn thân thể đầy máu của Cao Đạt, trầm ngâm mộthồi lâu rồi bỗng nói: "Viện trưởng quay về kinh... chẳng qua là tìm chết."Lúc này, Cao Đạt vẫn còn mê man nửa tỉnh nửa mê, còn nương tử câm thìchỉ biết nhìn nam nhân kia, không hiểu ý nghĩa trong lời nói ấy.Bên ngoài xe ngựa đang di chuyển bỗng có tiếng thở dài, sau đó một quanviên Giám Sát viện bình thường mở cửa bước vào, ngồi đối diện Vương KhảiNiên, sau một hồi im lặng mới nói: "Ai cũng biết, nhưng không ai cản được.Chắc ngươi cũng rõ, Viện trưởng làm thế cũng vì lợi ích trong viện. Ông ấykhông muốn để Khánh Quốc rối loạn, cũng không muốn để Tiểu Công gia dínhvào.""Tông Truy, ngươi vẫn theo ta, chẳng lẽ sợ ta báo cho Phạm Nhàn?" Đêmnay Vương Khải Niên không hề muốn nói đùa, chỉ lạnh lùng nhìn người đốidiện, nói từng tiếng một: "Nếu Viện trưởng chết, Phạm Nhàn dù không muốnchen vào cũng khó. Đã thế, sao không làm việc này sớm hơn? Ngày nay, trongthiên hạ chỉ còn mình hắn có thể ngăn ngừa biến cố xảy ra ở kinh đô..."Người đối diện chính là Tông Truy, cùng Vương Khải Niên được xưng tụnglà Song Dực của Giám Sát viện, ngàn dặm ngựa phi, dấu vết không lầm. Hắnnhìn Vương Khải Niên bình tĩnh nói: "Trước khi đi, Viện trưởng có dặn nghiêmcấm ngươi không được báo tin cho Tiểu Phạm đại nhân."Lông mày Vương Khải Niên nhíu lại: "Có tin nói Phạm Nhàn đã rời ĐôngDi thành, dọc đường bị không ít loạn binh Đông Di truy đuổi... Làm sao bọnchúng biết lộ trình về nước của Giám Sát viện?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Và Kinh Qua nhận mệnh lệnh của Trần Bình Bình, nhất định phải đưa bốnngàn Hắc Kỵ này ra khỏi biên giới một cách an toàn, giao nguyên vẹn vào tayPhạm Nhàn. Đây vốn là một trong những món quà cuối cùng Trần Bình Bìnhdành tặng Phạm Nhàn.Kinh Qua đeo mặt nạ bạc biết nhiệm vụ của mình rất nặng nề, nên khi dẫntheo Hắc Kỵ phi xuống sườn núi, bóng lưng cũng trầm trọng.Nếu Trần Bình Bình thực sự muốn đối đầu trực diện với Hoàng đế, khôngnghi ngờ gì những Hắc Kỵ này có thể hoành hành khắp các châu quận trongKhánh Quốc, có thể hạ dao từ bên trong, chém vào bụng Khánh Quốc vô số vếtthương sâu tới thấu xương, hơn nữa với gian tế Giám Sát viện đã sắp đặt trongquân đội và các bộ nha suốt những năm qua, nếu Trần Bình Bình quyết chiếnmột trận sinh tử, có thể khiến toàn bộ Khánh Quốc rơi vào hỗn loạn, đây chẳngphải việc khó khăn gì.Nhưng Trần Bình Bình đã không lựa chọn như vậy, thà một mình trở lạikinh đô đối mặt với vị Hoàng đế hùng mạnh kia cũng không để các thuộc hạtrung thành với mình đối địch triều đình, mở ra một trận đại chiến. Ông đã bảovệ lợi ích của triều đình Khánh Quốc ở mức tối đa, dù sao ông vẫn trung thànhvới Khánh Quốc.Đương nhiên, kẻ mưu trí sâu xa như Trần Bình Bình tuyệt đối không để saukhi mình về kinh Giám Sát viện lại bị Hoàng đế và triều đình đùa bỡn trong tay.Ông biết trước thực lực phi thường của Hoàng đế, trước cỗ máy hùng mạnh củaKhánh Quốc, dù Giám Sát viện dốc hết sức chống cự cũng chỉ có thể gây rốiloạn cho thiên hạ, chứ không thể đảm bảo cho mình sống sót.Ông không muốn các huynh đệ Giám Sát viện phải chịu bất kỳ tổn thươngnào nên đã chọn cách theo đoàn xe rời kinh, tới Đạt Châu rồi rất khéo léo tậphợp những người mà ông muốn bảo vệ, muốn để lại cho Phạm Nhàn một sốthực lực, để họ rời xa kinh đô đầy thị phi này.Bao gồm cả Vương Khải Niên, bao giờ cả hành lý mỹ nữ trong đoàn xe, baogiờ cả những quan viên Giám Sát viện trung thành nhất với mình, bao gồm cảlão chủ sự Thất Xử theo mình đã ba mươi năm. Đương nhiên, còn bao gồm cảbốn ngàn Hắc Kỵ do ông âm thầm gây dựng nhiều năm.Đây đều là những người Trần Bình Bình cho là cần phải sống sót, cũng lànhững người Phạm Nhàn cần dùng, mà hiện giờ bọn họ đang lặng lẽ tiến lêntrong đêm tối, chuẩn bị thoát khỏi biên giới Khánh Quốc, đi sâu vào Đông Dithành đã được Phạm Nhàn cùng Đại điện hạ nắm giữ, từ nay về sau thoát lykhống chế của đương kim Hoàng đế, thật sự trở thành một lực lượng độc lập,mạnh mẽ trong tay Phạm Nhàn.Đó chính là những quân bài Trần Bình Bình để lại cho Phạm Nhàn, có thểgiúp Phạm Nhàn đàm phán với Hoàng đế bệ hạ.o O oNhưng mỗi người đều có tâm tình riêng, nghĩa khí riêng. Hắc Kỵ quanh cotrên đường lớn, tìm kiếm đường núi như oan hồn. Trước ánh mắt lạnh lùng củachủ sự đầu trọc, Kinh Qua đeo mặt nạ bạc chỉ còn biết từ bỏ ý định điều binhtiêu diệt hết kỵ binh quân phòng vệ kinh đô, cướp lại lão Viện trưởng. Trong khiđó, những gian tế bảo vệ đoàn xe của Khu Mật viện còn ấp ủ những ý đồ sâu xahơn.Khuôn mặt giả dạng của Vương Khải Niên lúc này không chỉ cứng đờ màcòn hốc hác hẳn đi. Lão liếc nhìn thân thể đầy máu của Cao Đạt, trầm ngâm mộthồi lâu rồi bỗng nói: "Viện trưởng quay về kinh... chẳng qua là tìm chết."Lúc này, Cao Đạt vẫn còn mê man nửa tỉnh nửa mê, còn nương tử câm thìchỉ biết nhìn nam nhân kia, không hiểu ý nghĩa trong lời nói ấy.Bên ngoài xe ngựa đang di chuyển bỗng có tiếng thở dài, sau đó một quanviên Giám Sát viện bình thường mở cửa bước vào, ngồi đối diện Vương KhảiNiên, sau một hồi im lặng mới nói: "Ai cũng biết, nhưng không ai cản được.Chắc ngươi cũng rõ, Viện trưởng làm thế cũng vì lợi ích trong viện. Ông ấykhông muốn để Khánh Quốc rối loạn, cũng không muốn để Tiểu Công gia dínhvào.""Tông Truy, ngươi vẫn theo ta, chẳng lẽ sợ ta báo cho Phạm Nhàn?" Đêmnay Vương Khải Niên không hề muốn nói đùa, chỉ lạnh lùng nhìn người đốidiện, nói từng tiếng một: "Nếu Viện trưởng chết, Phạm Nhàn dù không muốnchen vào cũng khó. Đã thế, sao không làm việc này sớm hơn? Ngày nay, trongthiên hạ chỉ còn mình hắn có thể ngăn ngừa biến cố xảy ra ở kinh đô..."Người đối diện chính là Tông Truy, cùng Vương Khải Niên được xưng tụnglà Song Dực của Giám Sát viện, ngàn dặm ngựa phi, dấu vết không lầm. Hắnnhìn Vương Khải Niên bình tĩnh nói: "Trước khi đi, Viện trưởng có dặn nghiêmcấm ngươi không được báo tin cho Tiểu Phạm đại nhân."Lông mày Vương Khải Niên nhíu lại: "Có tin nói Phạm Nhàn đã rời ĐôngDi thành, dọc đường bị không ít loạn binh Đông Di truy đuổi... Làm sao bọnchúng biết lộ trình về nước của Giám Sát viện?"