Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1940: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nở nụ cười xấu hổ, đáp: "Bệ hạ như Đông Sơn, ngàn năm gióbụi cũng không ngại, cuối cùng ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử, dù suy nghĩ thếnào cũng không thể nghĩ ra thủ đoạn từ không hóa có được. Trí tưởng tượng conngười có hạn, điều không tồn tại trên đời, dù cố gắng nghĩ cũng vô ích."Những lời này nói rất thành khẩn, đúng là lời từ tận đáy lòng Phạm Nhàn.Đối mặt với bậc hùng tài đại lược, bản thân lại hùng mạnh vô địch như bệ hạ,muốn tìm cách đánh bại quả thực khó như lên trời. Đúng là điều không tồn tạitrên cõi đời này..."Suốt thời gian dài suy nghĩ mà không nghĩ ra biện pháp, nên cuối cùng tahiểu ra, có lẽ từ nhỏ đã quen với việc suy tính chu đáo mọi việc trong Giám Sátviện, chỉ hành động khi đã chắc chắn thành công."Phạm Nhàn đột ngột ngước mặt lên, trên gương mặt thanh tú là ánh sángkhiến lòng người phấn khởi, nói: "Nhưng lần này khác, ta không thể tìm ra cáchchắc chắn... Nếu mãi không nghĩ ra cách tốt, tại sao không dùng phương phápđơn giản nhất?"Phương pháp đơn giản nhất, mấy chữ đơn giản nhưng ý nghĩa sâu xa.Phương pháp đơn giản nhất là gì? Đương nhiên là như thú vật, dùng răng cắnxé, dùng móng vuốt cào xé trong cuộc chiến sinh tử.Lời nói Phạm Nhàn nói toát lên sự bứt phá sau thất bại, một thái độ liều lĩnhtàn nhẫn và bất cần đời chưa từng thể hiện.Hoàng đế chợt trấn tĩnh lại, xoay người nhìn con trai, dường muốn tìm kiếmđiều gì đó khác thường trên khuôn mặt quen thuộc. Giây lát sau, Hoàng đế cườito, trong tiếng cười lẫn chút tán thưởng.Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngúm, giọng nói của Hoàng đế cực kỳ lạnhlùng: "Giết chóc đại thần ngay trước mặt mọi người, coi luật pháp Khánh Quốcnhư không, đó là thô bạo, không phải thủ đoạn oai hùng.""Bệ hạ là minh quân, Hạ Tông Vĩ là gian thần, nên hắn phải chết." PhạmNhàn bỗng cười, bình tĩnh nói điều cả hai đều không tin: "Hôm nay chết là quanviên của phe Hạ, nhưng tin tức lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động thiênhạ. Cho dù bề ngoài tỏ ra nhân nghĩa, thực chất Hạ Tông Vĩ là phường giannịnh. Bệ hạ y minh thần vũ, đột nhiên phát giác bộ mặt thật của y, vì nghiệp lớnlao vạn năm của Đại Khánh, dùng thủ đoạn oai hùng trừ khử tên gian thần tànác, đâu phải là điều luật pháp Khánh Quốc có thể hạn chế?"o O oKẻ điên cuồng thốt ra những lời điên cuồng, làm những chuyện điên cuồng.Ngày mùng 7 tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười một, Phạm Nhàn saingười âm thầm sát hại đại thần giữa đường phố, trước cửa thành lại giết chếtĐại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, thật sự là hành động điên cuồng chưa từng cótrong trăm năm triều đại Khánh Quốc. Nhưng giờ đây, y lại thong thả nói rằnghành động theo ý chỉ của bệ hạ, thanh trừng bọn gian thần, tưởng những lý donày có thể biện minh cho hành động hôm nay của mình, thật sự điên cuồng đếncùng cực.Tuy vậy, điều không ngờ là, khóe môi Hoàng đế chỉ nở nụ cười mỉa mai khóđoán, không hề tức giận, hỏi: "Trẫm đâu có ban chiếu chỉ cho ngươi?""Thần chỉ mong thể hiện tấm lòng trung thành của bề tôi." Phạm Nhàn bìnhtĩnh đáp.Hôm nay nhân lúc vừa qua năm mới, các nơi trong kinh đô sơ hở, lợi dụngtrong cung coi thường ảnh hưởng của mình đối với cựu thành viên của GiámSát viện, nên mới y có thể tiến công dồn dập, thanh trừng sạch những trụ cộtcủa phe Hạ trong triều.Nguyên nhân chính có thể đạt được mục tiêu chiến lược này là vì PhạmNhàn ra tay quá đột ngột, thậm chí quá bất ngờ, khiến không ai trong cung cũngnhư ngoài triều đình dự đoán trước được.Tiếng sét đánh ngang tai khiến cả thiên hạ phải hoảng sợ che lỗ nhĩ đó chínhlà ý đồ của Phạm Nhàn. Y nhất định phải suy nghĩ đến con đường thoát thânnếu thất bại. Y muốn tiêu diệt sạch sẽ lũ quan viên chó săn nhìn chằm chằm vàomình không tha.Giết sạch, về sau nếu thua thật, có lẽ những người trung thành với mình sẽbớt khổ sở hơn.Nhưng tiếng sét chỉ vang lên giây lát, triều đình sẽ nhanh chóng phản ứng.Khi guồng máy quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốc hoạt động hết công suất,quân đội thiện chiến sẽ tràn vào kinh đô, lực lượng của Phạm hệ chỉ có nước bịtận diệt, nhất là trong kinh đô.Lúc này, quân phòng vệ kinh đô đã phối hợp với mười ba Thành Môn ti tiếnhành truy quét. Cấm quân canh gác cung điện sẽ không can thiệp, nhưng chỉmột mình bên kia đã đủ rồi. Lúc này các thuộc hạ trung thành với Phạm Nhànlúc này đã bắt đầu lẩn trốn, nhưng với Phạm Nhàn điều đó vẫn chưa đủ. Để tìmcho những người trung thành một lối thoát rộng rãi nhất có thể dưới cơn thịnhnộ của luật pháp Khánh Quốc và Hoàng đế, đó mới là nguyên nhân khiến y nóinhững lời phi lý này với Hoàng đế bệ hạ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nở nụ cười xấu hổ, đáp: "Bệ hạ như Đông Sơn, ngàn năm gióbụi cũng không ngại, cuối cùng ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử, dù suy nghĩ thếnào cũng không thể nghĩ ra thủ đoạn từ không hóa có được. Trí tưởng tượng conngười có hạn, điều không tồn tại trên đời, dù cố gắng nghĩ cũng vô ích."Những lời này nói rất thành khẩn, đúng là lời từ tận đáy lòng Phạm Nhàn.Đối mặt với bậc hùng tài đại lược, bản thân lại hùng mạnh vô địch như bệ hạ,muốn tìm cách đánh bại quả thực khó như lên trời. Đúng là điều không tồn tạitrên cõi đời này..."Suốt thời gian dài suy nghĩ mà không nghĩ ra biện pháp, nên cuối cùng tahiểu ra, có lẽ từ nhỏ đã quen với việc suy tính chu đáo mọi việc trong Giám Sátviện, chỉ hành động khi đã chắc chắn thành công."Phạm Nhàn đột ngột ngước mặt lên, trên gương mặt thanh tú là ánh sángkhiến lòng người phấn khởi, nói: "Nhưng lần này khác, ta không thể tìm ra cáchchắc chắn... Nếu mãi không nghĩ ra cách tốt, tại sao không dùng phương phápđơn giản nhất?"Phương pháp đơn giản nhất, mấy chữ đơn giản nhưng ý nghĩa sâu xa.Phương pháp đơn giản nhất là gì? Đương nhiên là như thú vật, dùng răng cắnxé, dùng móng vuốt cào xé trong cuộc chiến sinh tử.Lời nói Phạm Nhàn nói toát lên sự bứt phá sau thất bại, một thái độ liều lĩnhtàn nhẫn và bất cần đời chưa từng thể hiện.Hoàng đế chợt trấn tĩnh lại, xoay người nhìn con trai, dường muốn tìm kiếmđiều gì đó khác thường trên khuôn mặt quen thuộc. Giây lát sau, Hoàng đế cườito, trong tiếng cười lẫn chút tán thưởng.Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngúm, giọng nói của Hoàng đế cực kỳ lạnhlùng: "Giết chóc đại thần ngay trước mặt mọi người, coi luật pháp Khánh Quốcnhư không, đó là thô bạo, không phải thủ đoạn oai hùng.""Bệ hạ là minh quân, Hạ Tông Vĩ là gian thần, nên hắn phải chết." PhạmNhàn bỗng cười, bình tĩnh nói điều cả hai đều không tin: "Hôm nay chết là quanviên của phe Hạ, nhưng tin tức lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động thiênhạ. Cho dù bề ngoài tỏ ra nhân nghĩa, thực chất Hạ Tông Vĩ là phường giannịnh. Bệ hạ y minh thần vũ, đột nhiên phát giác bộ mặt thật của y, vì nghiệp lớnlao vạn năm của Đại Khánh, dùng thủ đoạn oai hùng trừ khử tên gian thần tànác, đâu phải là điều luật pháp Khánh Quốc có thể hạn chế?"o O oKẻ điên cuồng thốt ra những lời điên cuồng, làm những chuyện điên cuồng.Ngày mùng 7 tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười một, Phạm Nhàn saingười âm thầm sát hại đại thần giữa đường phố, trước cửa thành lại giết chếtĐại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, thật sự là hành động điên cuồng chưa từng cótrong trăm năm triều đại Khánh Quốc. Nhưng giờ đây, y lại thong thả nói rằnghành động theo ý chỉ của bệ hạ, thanh trừng bọn gian thần, tưởng những lý donày có thể biện minh cho hành động hôm nay của mình, thật sự điên cuồng đếncùng cực.Tuy vậy, điều không ngờ là, khóe môi Hoàng đế chỉ nở nụ cười mỉa mai khóđoán, không hề tức giận, hỏi: "Trẫm đâu có ban chiếu chỉ cho ngươi?""Thần chỉ mong thể hiện tấm lòng trung thành của bề tôi." Phạm Nhàn bìnhtĩnh đáp.Hôm nay nhân lúc vừa qua năm mới, các nơi trong kinh đô sơ hở, lợi dụngtrong cung coi thường ảnh hưởng của mình đối với cựu thành viên của GiámSát viện, nên mới y có thể tiến công dồn dập, thanh trừng sạch những trụ cộtcủa phe Hạ trong triều.Nguyên nhân chính có thể đạt được mục tiêu chiến lược này là vì PhạmNhàn ra tay quá đột ngột, thậm chí quá bất ngờ, khiến không ai trong cung cũngnhư ngoài triều đình dự đoán trước được.Tiếng sét đánh ngang tai khiến cả thiên hạ phải hoảng sợ che lỗ nhĩ đó chínhlà ý đồ của Phạm Nhàn. Y nhất định phải suy nghĩ đến con đường thoát thânnếu thất bại. Y muốn tiêu diệt sạch sẽ lũ quan viên chó săn nhìn chằm chằm vàomình không tha.Giết sạch, về sau nếu thua thật, có lẽ những người trung thành với mình sẽbớt khổ sở hơn.Nhưng tiếng sét chỉ vang lên giây lát, triều đình sẽ nhanh chóng phản ứng.Khi guồng máy quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốc hoạt động hết công suất,quân đội thiện chiến sẽ tràn vào kinh đô, lực lượng của Phạm hệ chỉ có nước bịtận diệt, nhất là trong kinh đô.Lúc này, quân phòng vệ kinh đô đã phối hợp với mười ba Thành Môn ti tiếnhành truy quét. Cấm quân canh gác cung điện sẽ không can thiệp, nhưng chỉmột mình bên kia đã đủ rồi. Lúc này các thuộc hạ trung thành với Phạm Nhànlúc này đã bắt đầu lẩn trốn, nhưng với Phạm Nhàn điều đó vẫn chưa đủ. Để tìmcho những người trung thành một lối thoát rộng rãi nhất có thể dưới cơn thịnhnộ của luật pháp Khánh Quốc và Hoàng đế, đó mới là nguyên nhân khiến y nóinhững lời phi lý này với Hoàng đế bệ hạ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nở nụ cười xấu hổ, đáp: "Bệ hạ như Đông Sơn, ngàn năm gióbụi cũng không ngại, cuối cùng ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử, dù suy nghĩ thếnào cũng không thể nghĩ ra thủ đoạn từ không hóa có được. Trí tưởng tượng conngười có hạn, điều không tồn tại trên đời, dù cố gắng nghĩ cũng vô ích."Những lời này nói rất thành khẩn, đúng là lời từ tận đáy lòng Phạm Nhàn.Đối mặt với bậc hùng tài đại lược, bản thân lại hùng mạnh vô địch như bệ hạ,muốn tìm cách đánh bại quả thực khó như lên trời. Đúng là điều không tồn tạitrên cõi đời này..."Suốt thời gian dài suy nghĩ mà không nghĩ ra biện pháp, nên cuối cùng tahiểu ra, có lẽ từ nhỏ đã quen với việc suy tính chu đáo mọi việc trong Giám Sátviện, chỉ hành động khi đã chắc chắn thành công."Phạm Nhàn đột ngột ngước mặt lên, trên gương mặt thanh tú là ánh sángkhiến lòng người phấn khởi, nói: "Nhưng lần này khác, ta không thể tìm ra cáchchắc chắn... Nếu mãi không nghĩ ra cách tốt, tại sao không dùng phương phápđơn giản nhất?"Phương pháp đơn giản nhất, mấy chữ đơn giản nhưng ý nghĩa sâu xa.Phương pháp đơn giản nhất là gì? Đương nhiên là như thú vật, dùng răng cắnxé, dùng móng vuốt cào xé trong cuộc chiến sinh tử.Lời nói Phạm Nhàn nói toát lên sự bứt phá sau thất bại, một thái độ liều lĩnhtàn nhẫn và bất cần đời chưa từng thể hiện.Hoàng đế chợt trấn tĩnh lại, xoay người nhìn con trai, dường muốn tìm kiếmđiều gì đó khác thường trên khuôn mặt quen thuộc. Giây lát sau, Hoàng đế cườito, trong tiếng cười lẫn chút tán thưởng.Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngúm, giọng nói của Hoàng đế cực kỳ lạnhlùng: "Giết chóc đại thần ngay trước mặt mọi người, coi luật pháp Khánh Quốcnhư không, đó là thô bạo, không phải thủ đoạn oai hùng.""Bệ hạ là minh quân, Hạ Tông Vĩ là gian thần, nên hắn phải chết." PhạmNhàn bỗng cười, bình tĩnh nói điều cả hai đều không tin: "Hôm nay chết là quanviên của phe Hạ, nhưng tin tức lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động thiênhạ. Cho dù bề ngoài tỏ ra nhân nghĩa, thực chất Hạ Tông Vĩ là phường giannịnh. Bệ hạ y minh thần vũ, đột nhiên phát giác bộ mặt thật của y, vì nghiệp lớnlao vạn năm của Đại Khánh, dùng thủ đoạn oai hùng trừ khử tên gian thần tànác, đâu phải là điều luật pháp Khánh Quốc có thể hạn chế?"o O oKẻ điên cuồng thốt ra những lời điên cuồng, làm những chuyện điên cuồng.Ngày mùng 7 tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười một, Phạm Nhàn saingười âm thầm sát hại đại thần giữa đường phố, trước cửa thành lại giết chếtĐại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, thật sự là hành động điên cuồng chưa từng cótrong trăm năm triều đại Khánh Quốc. Nhưng giờ đây, y lại thong thả nói rằnghành động theo ý chỉ của bệ hạ, thanh trừng bọn gian thần, tưởng những lý donày có thể biện minh cho hành động hôm nay của mình, thật sự điên cuồng đếncùng cực.Tuy vậy, điều không ngờ là, khóe môi Hoàng đế chỉ nở nụ cười mỉa mai khóđoán, không hề tức giận, hỏi: "Trẫm đâu có ban chiếu chỉ cho ngươi?""Thần chỉ mong thể hiện tấm lòng trung thành của bề tôi." Phạm Nhàn bìnhtĩnh đáp.Hôm nay nhân lúc vừa qua năm mới, các nơi trong kinh đô sơ hở, lợi dụngtrong cung coi thường ảnh hưởng của mình đối với cựu thành viên của GiámSát viện, nên mới y có thể tiến công dồn dập, thanh trừng sạch những trụ cộtcủa phe Hạ trong triều.Nguyên nhân chính có thể đạt được mục tiêu chiến lược này là vì PhạmNhàn ra tay quá đột ngột, thậm chí quá bất ngờ, khiến không ai trong cung cũngnhư ngoài triều đình dự đoán trước được.Tiếng sét đánh ngang tai khiến cả thiên hạ phải hoảng sợ che lỗ nhĩ đó chínhlà ý đồ của Phạm Nhàn. Y nhất định phải suy nghĩ đến con đường thoát thânnếu thất bại. Y muốn tiêu diệt sạch sẽ lũ quan viên chó săn nhìn chằm chằm vàomình không tha.Giết sạch, về sau nếu thua thật, có lẽ những người trung thành với mình sẽbớt khổ sở hơn.Nhưng tiếng sét chỉ vang lên giây lát, triều đình sẽ nhanh chóng phản ứng.Khi guồng máy quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốc hoạt động hết công suất,quân đội thiện chiến sẽ tràn vào kinh đô, lực lượng của Phạm hệ chỉ có nước bịtận diệt, nhất là trong kinh đô.Lúc này, quân phòng vệ kinh đô đã phối hợp với mười ba Thành Môn ti tiếnhành truy quét. Cấm quân canh gác cung điện sẽ không can thiệp, nhưng chỉmột mình bên kia đã đủ rồi. Lúc này các thuộc hạ trung thành với Phạm Nhànlúc này đã bắt đầu lẩn trốn, nhưng với Phạm Nhàn điều đó vẫn chưa đủ. Để tìmcho những người trung thành một lối thoát rộng rãi nhất có thể dưới cơn thịnhnộ của luật pháp Khánh Quốc và Hoàng đế, đó mới là nguyên nhân khiến y nóinhững lời phi lý này với Hoàng đế bệ hạ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑