Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1957: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn luồng kiếm khí xé trời đất lướt tới, mỗi kiếm nhắm vào một bông tuyếtlơ lửng giữa trời đất rồi đâm về phía bên cạnh sợi tóc, ống tay áo, trước longbào của Hoàng đế... nhưng tất cả đều trượt!Trong nháy mắt, bốn kiếm đều trượt, đặc biệt kiếm cuối cách bụng dướiHoàng đế chỉ một tấc nhưng khoảng cách một tấc ấy như cách trở ngàn trùng,kiếm khí đã dứt, như thác nước cạn, không thể ào ạt tiến lên, không thể xâmnhập thêm được nữa.Hoàng đế bệ hạ vẫy nhẹ tay áo, trước bốn thanh kiếm rọi sáng ngày mùađông u ám lạnh lẽo Hàn Cung, Ngài nhẹ nhàng uyển chuyển trên mặt tuyết, vôcùng tao nhã thoải mái, nhưng lại tuyệt đỉnh điêu luyện tránh né bốn kiếm củaPhạm Nhàn đã súc lâu, như sét đánh.Không phải Tứ Cố Kiếm không để ý trước sau, bốn kiếm Phạm Nhàn đâmra trong nháy mắt mang theo khí thế hòa quyện cùng trời đất, nhờ vào gió tuyếtche chở, mượn sức bông tuyết, nhanh như chớp giật, nhưng lại êm dịu tựa tuyếtrơi, đâm về Khánh Đế, khiến bệ hạ không kịp tiến hành phản kích như lôi đình.Bốn luồng kiếm khí không hề mang chút tà khí lạnh lùng của Đông Dithành, ngược lại khiến người ta thân cận, nên Phạm Nhàn mới có cơ hội tiếpcận. Nhưng bốn kiếm tinh tế ấy vẫn không gây tổn thương gì cho Hoàng đế,thậm chí ngài không hề lùi bước, vẫn đứng vững như tảng băng, như trước đóchẳng hề lay động.Quả thật, cảnh giới của bậc Đại tông sư không phải tầm thường có thể chạmtới. Trước bốn kiếm vận dụng khí thế trời đất, Hoàng đế dễ dàng hóa giải.Đại Ngụy Thiên Tử kiếm run rẩy trước lớp long bào vàng rực, dường nhưcảm nhận được tuyệt vọng và thất bại, muốn hàng phục nhưng không cam lòng,vật lộn kịch liệt. Bốn bông tuyết trong suốt trên lưỡi kiếm cũng có dấu hiệu tiêután. Trái ngược với thanh kiếm, gương mặt Phạm Nhàn không hề thất vọng, vẫnbình thản, nhưng ánh mắt đột ngột tắt ngúm, trở thành vẻ tĩnh mịch u ám, vôcảm vô tình, chỉ còn ý chí giết chóc.Đôi mắt ấy như Tứ Cố Kiếm sát khí ngất trời, đâm thủng tán cây rậm rạp,không hề mang chút tâm trạng nào, chỉ có lạnh lùng. Thanh kiếm trong tay ycũng trở thành vật chết, thành thứ hung khí chỉ có bậc Thánh nhân mới có thểdùng. Một luồng khí lạnh buốt như chết tỏa ra, khiến bốn bông tuyết trên kiếmđóng băng như gương.Vai áo phải bỗng rách toạc, tiếng lách cách vang lên. Hai chu thiên trong cơthể Phạm Nhàn vận chuyển dồn dập, xung đột mãnh liệt, phá huyệt quan đầuvai, qua mạch Dương Minh xuống khớp khuỷu, cổ tay rồi truyền vào chuôikiếm.Tay phải của y dường như vung ra, mạnh mẽ vung lên với tư thế Đại PháchQuan, vận kiếm! Kiếm thế đã cạn bỗng gặp phải dòng suối, dài thêm một thước,đâm thẳng long bào Khánh Đế!Đó mới thực sự là một kiếm, một kiếm cuối cùng Tứ Cố Kiếm trao lại choPhạm Nhàn trước lúc lâm chung. Kiếm tuyệt tình, tuyệt tính, sát khí ngút trờiquyết không về. Nhất cố nghiêng đổ thành, tái cố nghiêng đất nước, tam cốchao đảo lòng người, tứ cố dẹp tan mọi âm mưu trong thiên hạ. Không vì thiênhạ mà cũng thí quân!Trong cung điện lạnh giá, gió tuyết gào thét, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm cũnghóa thành một thanh tuyết kiếm, giá lạnh tột cùng, quyết liệt tột cùng, không đểlại đường lui, không cơ hội nào quay đầu, một mực xông tới!o O oTiếng ma sát khiến người nghe cảm thấy kinh hãi vang lên, chỉ vang lêntrong chớp mắt, nhưng vọng vào tai Phạm Nhàn lại như đã kéo dài hàng thế kỷ,dài dẵng vô tận nhưng cuối cùng cũng ngừng lại.Hai ngón tay được bảo dưỡng cẩn thận, tinh tế như ngọc, ổn định và lạnhlùng kẹp chặt lấy Đại Ngụy Thiên Tử kiếm. Tiếng ma sát phát ra từ lưỡi kiếmlạnh giá và hai ngón tay ấy, lớp sương trên mặt kiếm đã bị ngón tay cọ đi, lúcnày hai ngón tay vững chắc kẹp ngay giữa thân kiếm, hơi nóng mờ ảo từ haingón tay cuộn lên!Dẫu Hoàng đế là Đại tông sư, ngài cũng không dám coi thường chiêu kiếmnày của Phạm Nhàn, bởi vì nó quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn, thân kiếm đã xuyênthủng hai ngón tay Hoàng đế, mạnh mẽ tiến lên phía trước nửa thanh kiếm.Cuối cùng Hoàng đế cũng lùi lại một bước, có điều khoảng cách giữa thânngài với mũi Đại Ngụy Thiên Tử kiếm vẫn còn một tấc, Phạm Nhàn không thểxuyên qua khoảng cách một tấc ấy, chạm vào chiếc long bào của Hoàng đế.Hoàng đế lạnh lùng nhìn người con trai đứng gần trong gang tấc, chòm râucủa ngài cũng vương chút băng sương, trông vô cùng đáng sợ. Hai ngón tay kẹplấy Đại Ngụy Thiên Tử kiếm hơi tái đi, chân khí hùng hậu như trăm sông nghìnhồ dâng trào từ hai ngón tay ấy.Ngài nhẹ nhàng bẻ một cái, thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm sắc bén tột cùngdưới ngón tay Hoàng đế lại cong vẹo như sợi mì! Nhưng rốt cuộc Đại NgụyThiên Tử kiếm vẫn là bảo vật hoàng thất xưa kia, dưới sức ép khủng khiếp nhưthế vẫn chưa gãy làm đôi

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn luồng kiếm khí xé trời đất lướt tới, mỗi kiếm nhắm vào một bông tuyếtlơ lửng giữa trời đất rồi đâm về phía bên cạnh sợi tóc, ống tay áo, trước longbào của Hoàng đế... nhưng tất cả đều trượt!Trong nháy mắt, bốn kiếm đều trượt, đặc biệt kiếm cuối cách bụng dướiHoàng đế chỉ một tấc nhưng khoảng cách một tấc ấy như cách trở ngàn trùng,kiếm khí đã dứt, như thác nước cạn, không thể ào ạt tiến lên, không thể xâmnhập thêm được nữa.Hoàng đế bệ hạ vẫy nhẹ tay áo, trước bốn thanh kiếm rọi sáng ngày mùađông u ám lạnh lẽo Hàn Cung, Ngài nhẹ nhàng uyển chuyển trên mặt tuyết, vôcùng tao nhã thoải mái, nhưng lại tuyệt đỉnh điêu luyện tránh né bốn kiếm củaPhạm Nhàn đã súc lâu, như sét đánh.Không phải Tứ Cố Kiếm không để ý trước sau, bốn kiếm Phạm Nhàn đâmra trong nháy mắt mang theo khí thế hòa quyện cùng trời đất, nhờ vào gió tuyếtche chở, mượn sức bông tuyết, nhanh như chớp giật, nhưng lại êm dịu tựa tuyếtrơi, đâm về Khánh Đế, khiến bệ hạ không kịp tiến hành phản kích như lôi đình.Bốn luồng kiếm khí không hề mang chút tà khí lạnh lùng của Đông Dithành, ngược lại khiến người ta thân cận, nên Phạm Nhàn mới có cơ hội tiếpcận. Nhưng bốn kiếm tinh tế ấy vẫn không gây tổn thương gì cho Hoàng đế,thậm chí ngài không hề lùi bước, vẫn đứng vững như tảng băng, như trước đóchẳng hề lay động.Quả thật, cảnh giới của bậc Đại tông sư không phải tầm thường có thể chạmtới. Trước bốn kiếm vận dụng khí thế trời đất, Hoàng đế dễ dàng hóa giải.Đại Ngụy Thiên Tử kiếm run rẩy trước lớp long bào vàng rực, dường nhưcảm nhận được tuyệt vọng và thất bại, muốn hàng phục nhưng không cam lòng,vật lộn kịch liệt. Bốn bông tuyết trong suốt trên lưỡi kiếm cũng có dấu hiệu tiêután. Trái ngược với thanh kiếm, gương mặt Phạm Nhàn không hề thất vọng, vẫnbình thản, nhưng ánh mắt đột ngột tắt ngúm, trở thành vẻ tĩnh mịch u ám, vôcảm vô tình, chỉ còn ý chí giết chóc.Đôi mắt ấy như Tứ Cố Kiếm sát khí ngất trời, đâm thủng tán cây rậm rạp,không hề mang chút tâm trạng nào, chỉ có lạnh lùng. Thanh kiếm trong tay ycũng trở thành vật chết, thành thứ hung khí chỉ có bậc Thánh nhân mới có thểdùng. Một luồng khí lạnh buốt như chết tỏa ra, khiến bốn bông tuyết trên kiếmđóng băng như gương.Vai áo phải bỗng rách toạc, tiếng lách cách vang lên. Hai chu thiên trong cơthể Phạm Nhàn vận chuyển dồn dập, xung đột mãnh liệt, phá huyệt quan đầuvai, qua mạch Dương Minh xuống khớp khuỷu, cổ tay rồi truyền vào chuôikiếm.Tay phải của y dường như vung ra, mạnh mẽ vung lên với tư thế Đại PháchQuan, vận kiếm! Kiếm thế đã cạn bỗng gặp phải dòng suối, dài thêm một thước,đâm thẳng long bào Khánh Đế!Đó mới thực sự là một kiếm, một kiếm cuối cùng Tứ Cố Kiếm trao lại choPhạm Nhàn trước lúc lâm chung. Kiếm tuyệt tình, tuyệt tính, sát khí ngút trờiquyết không về. Nhất cố nghiêng đổ thành, tái cố nghiêng đất nước, tam cốchao đảo lòng người, tứ cố dẹp tan mọi âm mưu trong thiên hạ. Không vì thiênhạ mà cũng thí quân!Trong cung điện lạnh giá, gió tuyết gào thét, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm cũnghóa thành một thanh tuyết kiếm, giá lạnh tột cùng, quyết liệt tột cùng, không đểlại đường lui, không cơ hội nào quay đầu, một mực xông tới!o O oTiếng ma sát khiến người nghe cảm thấy kinh hãi vang lên, chỉ vang lêntrong chớp mắt, nhưng vọng vào tai Phạm Nhàn lại như đã kéo dài hàng thế kỷ,dài dẵng vô tận nhưng cuối cùng cũng ngừng lại.Hai ngón tay được bảo dưỡng cẩn thận, tinh tế như ngọc, ổn định và lạnhlùng kẹp chặt lấy Đại Ngụy Thiên Tử kiếm. Tiếng ma sát phát ra từ lưỡi kiếmlạnh giá và hai ngón tay ấy, lớp sương trên mặt kiếm đã bị ngón tay cọ đi, lúcnày hai ngón tay vững chắc kẹp ngay giữa thân kiếm, hơi nóng mờ ảo từ haingón tay cuộn lên!Dẫu Hoàng đế là Đại tông sư, ngài cũng không dám coi thường chiêu kiếmnày của Phạm Nhàn, bởi vì nó quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn, thân kiếm đã xuyênthủng hai ngón tay Hoàng đế, mạnh mẽ tiến lên phía trước nửa thanh kiếm.Cuối cùng Hoàng đế cũng lùi lại một bước, có điều khoảng cách giữa thânngài với mũi Đại Ngụy Thiên Tử kiếm vẫn còn một tấc, Phạm Nhàn không thểxuyên qua khoảng cách một tấc ấy, chạm vào chiếc long bào của Hoàng đế.Hoàng đế lạnh lùng nhìn người con trai đứng gần trong gang tấc, chòm râucủa ngài cũng vương chút băng sương, trông vô cùng đáng sợ. Hai ngón tay kẹplấy Đại Ngụy Thiên Tử kiếm hơi tái đi, chân khí hùng hậu như trăm sông nghìnhồ dâng trào từ hai ngón tay ấy.Ngài nhẹ nhàng bẻ một cái, thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm sắc bén tột cùngdưới ngón tay Hoàng đế lại cong vẹo như sợi mì! Nhưng rốt cuộc Đại NgụyThiên Tử kiếm vẫn là bảo vật hoàng thất xưa kia, dưới sức ép khủng khiếp nhưthế vẫn chưa gãy làm đôi

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn luồng kiếm khí xé trời đất lướt tới, mỗi kiếm nhắm vào một bông tuyếtlơ lửng giữa trời đất rồi đâm về phía bên cạnh sợi tóc, ống tay áo, trước longbào của Hoàng đế... nhưng tất cả đều trượt!Trong nháy mắt, bốn kiếm đều trượt, đặc biệt kiếm cuối cách bụng dướiHoàng đế chỉ một tấc nhưng khoảng cách một tấc ấy như cách trở ngàn trùng,kiếm khí đã dứt, như thác nước cạn, không thể ào ạt tiến lên, không thể xâmnhập thêm được nữa.Hoàng đế bệ hạ vẫy nhẹ tay áo, trước bốn thanh kiếm rọi sáng ngày mùađông u ám lạnh lẽo Hàn Cung, Ngài nhẹ nhàng uyển chuyển trên mặt tuyết, vôcùng tao nhã thoải mái, nhưng lại tuyệt đỉnh điêu luyện tránh né bốn kiếm củaPhạm Nhàn đã súc lâu, như sét đánh.Không phải Tứ Cố Kiếm không để ý trước sau, bốn kiếm Phạm Nhàn đâmra trong nháy mắt mang theo khí thế hòa quyện cùng trời đất, nhờ vào gió tuyếtche chở, mượn sức bông tuyết, nhanh như chớp giật, nhưng lại êm dịu tựa tuyếtrơi, đâm về Khánh Đế, khiến bệ hạ không kịp tiến hành phản kích như lôi đình.Bốn luồng kiếm khí không hề mang chút tà khí lạnh lùng của Đông Dithành, ngược lại khiến người ta thân cận, nên Phạm Nhàn mới có cơ hội tiếpcận. Nhưng bốn kiếm tinh tế ấy vẫn không gây tổn thương gì cho Hoàng đế,thậm chí ngài không hề lùi bước, vẫn đứng vững như tảng băng, như trước đóchẳng hề lay động.Quả thật, cảnh giới của bậc Đại tông sư không phải tầm thường có thể chạmtới. Trước bốn kiếm vận dụng khí thế trời đất, Hoàng đế dễ dàng hóa giải.Đại Ngụy Thiên Tử kiếm run rẩy trước lớp long bào vàng rực, dường nhưcảm nhận được tuyệt vọng và thất bại, muốn hàng phục nhưng không cam lòng,vật lộn kịch liệt. Bốn bông tuyết trong suốt trên lưỡi kiếm cũng có dấu hiệu tiêután. Trái ngược với thanh kiếm, gương mặt Phạm Nhàn không hề thất vọng, vẫnbình thản, nhưng ánh mắt đột ngột tắt ngúm, trở thành vẻ tĩnh mịch u ám, vôcảm vô tình, chỉ còn ý chí giết chóc.Đôi mắt ấy như Tứ Cố Kiếm sát khí ngất trời, đâm thủng tán cây rậm rạp,không hề mang chút tâm trạng nào, chỉ có lạnh lùng. Thanh kiếm trong tay ycũng trở thành vật chết, thành thứ hung khí chỉ có bậc Thánh nhân mới có thểdùng. Một luồng khí lạnh buốt như chết tỏa ra, khiến bốn bông tuyết trên kiếmđóng băng như gương.Vai áo phải bỗng rách toạc, tiếng lách cách vang lên. Hai chu thiên trong cơthể Phạm Nhàn vận chuyển dồn dập, xung đột mãnh liệt, phá huyệt quan đầuvai, qua mạch Dương Minh xuống khớp khuỷu, cổ tay rồi truyền vào chuôikiếm.Tay phải của y dường như vung ra, mạnh mẽ vung lên với tư thế Đại PháchQuan, vận kiếm! Kiếm thế đã cạn bỗng gặp phải dòng suối, dài thêm một thước,đâm thẳng long bào Khánh Đế!Đó mới thực sự là một kiếm, một kiếm cuối cùng Tứ Cố Kiếm trao lại choPhạm Nhàn trước lúc lâm chung. Kiếm tuyệt tình, tuyệt tính, sát khí ngút trờiquyết không về. Nhất cố nghiêng đổ thành, tái cố nghiêng đất nước, tam cốchao đảo lòng người, tứ cố dẹp tan mọi âm mưu trong thiên hạ. Không vì thiênhạ mà cũng thí quân!Trong cung điện lạnh giá, gió tuyết gào thét, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm cũnghóa thành một thanh tuyết kiếm, giá lạnh tột cùng, quyết liệt tột cùng, không đểlại đường lui, không cơ hội nào quay đầu, một mực xông tới!o O oTiếng ma sát khiến người nghe cảm thấy kinh hãi vang lên, chỉ vang lêntrong chớp mắt, nhưng vọng vào tai Phạm Nhàn lại như đã kéo dài hàng thế kỷ,dài dẵng vô tận nhưng cuối cùng cũng ngừng lại.Hai ngón tay được bảo dưỡng cẩn thận, tinh tế như ngọc, ổn định và lạnhlùng kẹp chặt lấy Đại Ngụy Thiên Tử kiếm. Tiếng ma sát phát ra từ lưỡi kiếmlạnh giá và hai ngón tay ấy, lớp sương trên mặt kiếm đã bị ngón tay cọ đi, lúcnày hai ngón tay vững chắc kẹp ngay giữa thân kiếm, hơi nóng mờ ảo từ haingón tay cuộn lên!Dẫu Hoàng đế là Đại tông sư, ngài cũng không dám coi thường chiêu kiếmnày của Phạm Nhàn, bởi vì nó quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn, thân kiếm đã xuyênthủng hai ngón tay Hoàng đế, mạnh mẽ tiến lên phía trước nửa thanh kiếm.Cuối cùng Hoàng đế cũng lùi lại một bước, có điều khoảng cách giữa thânngài với mũi Đại Ngụy Thiên Tử kiếm vẫn còn một tấc, Phạm Nhàn không thểxuyên qua khoảng cách một tấc ấy, chạm vào chiếc long bào của Hoàng đế.Hoàng đế lạnh lùng nhìn người con trai đứng gần trong gang tấc, chòm râucủa ngài cũng vương chút băng sương, trông vô cùng đáng sợ. Hai ngón tay kẹplấy Đại Ngụy Thiên Tử kiếm hơi tái đi, chân khí hùng hậu như trăm sông nghìnhồ dâng trào từ hai ngón tay ấy.Ngài nhẹ nhàng bẻ một cái, thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm sắc bén tột cùngdưới ngón tay Hoàng đế lại cong vẹo như sợi mì! Nhưng rốt cuộc Đại NgụyThiên Tử kiếm vẫn là bảo vật hoàng thất xưa kia, dưới sức ép khủng khiếp nhưthế vẫn chưa gãy làm đôi

Chương 1957: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 2