Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1958: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cách Hoàng đế rất gần, giữ nguyên tư thế bước nhỏ, đùi phảihơi thụt lùi, toàn thân duy trì một đường nét hoàn hảo, không lộ chút sơ hở nào,tạo cảm giác không thể tấn công.Có điều, trong tay y cầm thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, chung quy y vẫnchẳng phải Tứ Cố Kiếm, chuôi kiếm này không phải chính bản thân y mà gắnliền với thân thể, giờ đây lại như một nét chữ vô cùng xinh đẹp nhưng thừa mộtnét phác.Dòng chân khí cuồng bạo như Đại Giang dâng trào từ Đại Ngụy Thiên Tửkiếm. Máu tươi bắn tung tóe từ Hổ Khẩu của Phạm Nhàn, nhưng y không rútkiếm, vì y biết lúc này là thời khắc quyết định ý chí chiến đấu, ý chí tái chiến,không thể để kẻ địch chiếm lấy. Vẻ lạnh lùng trong mắt y càng lúc càng sâuđậm, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu dồn dập tuôn ra.Phạm Nhàn dũng cảm không rút kiếm, có điều, Hoàng đế bệ hạ rút tay lại.Đại Ngụy Thiên Tử kiếm bị uốn cong đến cực hạn như một tia chớp bật dậy,như roi quất lại, chém về phía mặt Phạm Nhàn. Trong con ngươi Phạm Nhàn cóthể thấy rõ ràng một vầng kiếm quang sáng lóa tới cực điểm.Lớp băng giá trên nửa cây kiếm cũng vỡ vụn theo đòn đánh ấy, nổ tung trênthân Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, hóa thành vô số mảnh băng nhỏ, phát nổ giữaHoàng đế và Phạm Nhàn!Phạm Nhàn thét lên, buông lỏng bàn tay, cổ tay hạ xuống nhanh như chớp,nắm ngược chuôi kiếm, dưới chân liên tục đạp tám bước trên mặt tuyết, nhảyngược lên mái hiên vàng, ngửa đầu muốn lui.Nhưng vừa ngửa đầu lên, tất cả sự chuẩn bị phòng ngự hoàn hảo trước đócủa y đều tan biến, thân pháp rối loạn một hồi.Bóng dáng Hoàng đế lao tới như cơn gió gào thét, tập kích thẳng vào PhạmNhàn, đơn giản là vung một quyền, trực tiếp đánh vào ngực Phạm Nhàn!Một quyền dường như nhẹ nhàng ấy đánh bay Phạm Nhàn, biến y thành mộtbông tuyết lơ lửng trên trời, bay lả tả, đau thê thảm, thân thể vô lực lộn ngượcbảy tám vòng trên không trung, lướt qua gần chục trượng trên khoảng sânhoang phế đầy cỏ tuyết, rốt cuộc rơi xuống đất tuyết ở nơi rất xa, làm vỡ vụnhàng chục cỏ khô.Phạm Nhàn ôm ngực, phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn kiên cường đứngvững, nhìn chằm chằm vào Hoàng đế đang ở xa xa.Không ai có thể tự nhiên bay lượn trên không vài chục trượng như thế, chodù là vương đạo sát quyền của Hoàng đế, sức mạnh kinh khủng đến nỗi khiếnngười ta không thể kháng cự cũng không thể đánh bay một người vài chụctrượng như vậy.Bởi vì cơ thể có trọng lượng, không thể thật sự nhẹ tựa bông tuyết được.Năm xưa trên Đại Đông sơn, cho dù Tứ Cố Kiếm bị Khánh Đế đấm bay, lãocũng lăn ra khỏi Khánh Miếu Đại Đông sơn như một tảng đá, đập mạnh vào quảchuông kia, thảm thiết vô cùng.Nhưng ai có thể bay trên không xa đến vậy như Phạm Nhàn - thực sự giốngnhư bông tuyết.Hoàng đế lạnh lùng liếc nhìn đôi giày nắm trong tay, nhìn mũi kim loại lạnhlẽo phản chiếu ánh sáng nhô ra trên mũi giày, khẽ nhíu mày. Lúc trước ngàiđánh một quyền vào ngực Phạm Nhàn, ngay khoảnh khắc Phạm Nhàn bị đánhbay, y còn có ý định đánh đổi tính mạng, cực kỳ âm hiểm tung ra một cước từdưới vạt áo, mũi chân chính là mũi kim loại này, rõ ràng đã thấm độc.Hoàng đế ném chiếc giày xuống tuyết, mở mắt nhìn Phạm Nhàn đang gắnggượng đứng lên ở đằng xa, nói: "Tiểu thủ đoạn không thể làm nên việc lớn."Phạm Nhàn ho hai tiếng, ho ra máu, hơi khó nhọc lấy từ trong ngực áo ramột miếng thép mỏng, ném xuống tuyết dưới chân, nói: "Nhưng tiểu thủ đoạncó thể cứu mạng."Trên mặt thép đã in lên một dấu nắm đấm, nhưng kỳ lạ là, không phải dấuđấm của Hoàng đế, mà là dấu in ngang mặt sau bàn tay.Khi nắm đấm Vương Đạo của Hoàng đế sắp đánh tới ngực Phạm Nhàn,ngoài cú đá âm hiểm từ dưới vạt áo, cánh tay trái Phạm Nhàn trong gió tuyết tựnhiên trượt nhanh xuống trước người, che chở chỗ hiểm.Nhưng Đại Phách Quan của y sao chống nổi một quyền vương đạo thực lựctông sư của Hoàng đế, bị phá vỡ thế phòng thủ, nắm đấm Hoàng đế áp bách bàntay y, cuối cùng vẫn mạnh mẽ đập vào ngực y, nên mới để lại dấu in ngang mặtsau bàn tay.Ngực có mảnh sắt che chắn, cuối cùng huy động nội lực trong tiểu chu thiênbảo vệ tâm mạch, cộng thêm bàn tay làm bước đệm, khiến Phạm Nhàn vẫn giữđược mạng nhỏ dưới một quyền kinh khủng đó.o O oCuộc chiến giữa hai cha con Khánh Đế và Phạm Nhàn, chỉ mới bắt đầutrong chớp mắt đã cách xa nhau mấy chục trượng, nhìn qua màn tuyết gió, đã rõthắng bại. Cho dù Phạm Nhàn chuẩn bị kỹ càng đến đâu, chênh lệch thực lựcquá lớn, chỗ thần diệu Đại tông sư không thể bù đắp bằng nỗ lực.Từ giây phút rút kiếm, Phạm Nhàn liên tục sử dụng pháp môn mượn thếThiên Nhất đạo, kiếm pháp tinh diệu tự nhiên học từ Hải Đường, cuối cùngtuyết đông thành sương, dùng tư thế Đại Phách Quan của Diệp gia để tung ra,kết hợp bốn chiêu kiếm Thiên Nhất đạo thành một chiêu sát thủ tuyệt đỉnh củaTứ Cố Kiếm!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cách Hoàng đế rất gần, giữ nguyên tư thế bước nhỏ, đùi phảihơi thụt lùi, toàn thân duy trì một đường nét hoàn hảo, không lộ chút sơ hở nào,tạo cảm giác không thể tấn công.Có điều, trong tay y cầm thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, chung quy y vẫnchẳng phải Tứ Cố Kiếm, chuôi kiếm này không phải chính bản thân y mà gắnliền với thân thể, giờ đây lại như một nét chữ vô cùng xinh đẹp nhưng thừa mộtnét phác.Dòng chân khí cuồng bạo như Đại Giang dâng trào từ Đại Ngụy Thiên Tửkiếm. Máu tươi bắn tung tóe từ Hổ Khẩu của Phạm Nhàn, nhưng y không rútkiếm, vì y biết lúc này là thời khắc quyết định ý chí chiến đấu, ý chí tái chiến,không thể để kẻ địch chiếm lấy. Vẻ lạnh lùng trong mắt y càng lúc càng sâuđậm, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu dồn dập tuôn ra.Phạm Nhàn dũng cảm không rút kiếm, có điều, Hoàng đế bệ hạ rút tay lại.Đại Ngụy Thiên Tử kiếm bị uốn cong đến cực hạn như một tia chớp bật dậy,như roi quất lại, chém về phía mặt Phạm Nhàn. Trong con ngươi Phạm Nhàn cóthể thấy rõ ràng một vầng kiếm quang sáng lóa tới cực điểm.Lớp băng giá trên nửa cây kiếm cũng vỡ vụn theo đòn đánh ấy, nổ tung trênthân Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, hóa thành vô số mảnh băng nhỏ, phát nổ giữaHoàng đế và Phạm Nhàn!Phạm Nhàn thét lên, buông lỏng bàn tay, cổ tay hạ xuống nhanh như chớp,nắm ngược chuôi kiếm, dưới chân liên tục đạp tám bước trên mặt tuyết, nhảyngược lên mái hiên vàng, ngửa đầu muốn lui.Nhưng vừa ngửa đầu lên, tất cả sự chuẩn bị phòng ngự hoàn hảo trước đócủa y đều tan biến, thân pháp rối loạn một hồi.Bóng dáng Hoàng đế lao tới như cơn gió gào thét, tập kích thẳng vào PhạmNhàn, đơn giản là vung một quyền, trực tiếp đánh vào ngực Phạm Nhàn!Một quyền dường như nhẹ nhàng ấy đánh bay Phạm Nhàn, biến y thành mộtbông tuyết lơ lửng trên trời, bay lả tả, đau thê thảm, thân thể vô lực lộn ngượcbảy tám vòng trên không trung, lướt qua gần chục trượng trên khoảng sânhoang phế đầy cỏ tuyết, rốt cuộc rơi xuống đất tuyết ở nơi rất xa, làm vỡ vụnhàng chục cỏ khô.Phạm Nhàn ôm ngực, phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn kiên cường đứngvững, nhìn chằm chằm vào Hoàng đế đang ở xa xa.Không ai có thể tự nhiên bay lượn trên không vài chục trượng như thế, chodù là vương đạo sát quyền của Hoàng đế, sức mạnh kinh khủng đến nỗi khiếnngười ta không thể kháng cự cũng không thể đánh bay một người vài chụctrượng như vậy.Bởi vì cơ thể có trọng lượng, không thể thật sự nhẹ tựa bông tuyết được.Năm xưa trên Đại Đông sơn, cho dù Tứ Cố Kiếm bị Khánh Đế đấm bay, lãocũng lăn ra khỏi Khánh Miếu Đại Đông sơn như một tảng đá, đập mạnh vào quảchuông kia, thảm thiết vô cùng.Nhưng ai có thể bay trên không xa đến vậy như Phạm Nhàn - thực sự giốngnhư bông tuyết.Hoàng đế lạnh lùng liếc nhìn đôi giày nắm trong tay, nhìn mũi kim loại lạnhlẽo phản chiếu ánh sáng nhô ra trên mũi giày, khẽ nhíu mày. Lúc trước ngàiđánh một quyền vào ngực Phạm Nhàn, ngay khoảnh khắc Phạm Nhàn bị đánhbay, y còn có ý định đánh đổi tính mạng, cực kỳ âm hiểm tung ra một cước từdưới vạt áo, mũi chân chính là mũi kim loại này, rõ ràng đã thấm độc.Hoàng đế ném chiếc giày xuống tuyết, mở mắt nhìn Phạm Nhàn đang gắnggượng đứng lên ở đằng xa, nói: "Tiểu thủ đoạn không thể làm nên việc lớn."Phạm Nhàn ho hai tiếng, ho ra máu, hơi khó nhọc lấy từ trong ngực áo ramột miếng thép mỏng, ném xuống tuyết dưới chân, nói: "Nhưng tiểu thủ đoạncó thể cứu mạng."Trên mặt thép đã in lên một dấu nắm đấm, nhưng kỳ lạ là, không phải dấuđấm của Hoàng đế, mà là dấu in ngang mặt sau bàn tay.Khi nắm đấm Vương Đạo của Hoàng đế sắp đánh tới ngực Phạm Nhàn,ngoài cú đá âm hiểm từ dưới vạt áo, cánh tay trái Phạm Nhàn trong gió tuyết tựnhiên trượt nhanh xuống trước người, che chở chỗ hiểm.Nhưng Đại Phách Quan của y sao chống nổi một quyền vương đạo thực lựctông sư của Hoàng đế, bị phá vỡ thế phòng thủ, nắm đấm Hoàng đế áp bách bàntay y, cuối cùng vẫn mạnh mẽ đập vào ngực y, nên mới để lại dấu in ngang mặtsau bàn tay.Ngực có mảnh sắt che chắn, cuối cùng huy động nội lực trong tiểu chu thiênbảo vệ tâm mạch, cộng thêm bàn tay làm bước đệm, khiến Phạm Nhàn vẫn giữđược mạng nhỏ dưới một quyền kinh khủng đó.o O oCuộc chiến giữa hai cha con Khánh Đế và Phạm Nhàn, chỉ mới bắt đầutrong chớp mắt đã cách xa nhau mấy chục trượng, nhìn qua màn tuyết gió, đã rõthắng bại. Cho dù Phạm Nhàn chuẩn bị kỹ càng đến đâu, chênh lệch thực lựcquá lớn, chỗ thần diệu Đại tông sư không thể bù đắp bằng nỗ lực.Từ giây phút rút kiếm, Phạm Nhàn liên tục sử dụng pháp môn mượn thếThiên Nhất đạo, kiếm pháp tinh diệu tự nhiên học từ Hải Đường, cuối cùngtuyết đông thành sương, dùng tư thế Đại Phách Quan của Diệp gia để tung ra,kết hợp bốn chiêu kiếm Thiên Nhất đạo thành một chiêu sát thủ tuyệt đỉnh củaTứ Cố Kiếm!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cách Hoàng đế rất gần, giữ nguyên tư thế bước nhỏ, đùi phảihơi thụt lùi, toàn thân duy trì một đường nét hoàn hảo, không lộ chút sơ hở nào,tạo cảm giác không thể tấn công.Có điều, trong tay y cầm thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, chung quy y vẫnchẳng phải Tứ Cố Kiếm, chuôi kiếm này không phải chính bản thân y mà gắnliền với thân thể, giờ đây lại như một nét chữ vô cùng xinh đẹp nhưng thừa mộtnét phác.Dòng chân khí cuồng bạo như Đại Giang dâng trào từ Đại Ngụy Thiên Tửkiếm. Máu tươi bắn tung tóe từ Hổ Khẩu của Phạm Nhàn, nhưng y không rútkiếm, vì y biết lúc này là thời khắc quyết định ý chí chiến đấu, ý chí tái chiến,không thể để kẻ địch chiếm lấy. Vẻ lạnh lùng trong mắt y càng lúc càng sâuđậm, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu dồn dập tuôn ra.Phạm Nhàn dũng cảm không rút kiếm, có điều, Hoàng đế bệ hạ rút tay lại.Đại Ngụy Thiên Tử kiếm bị uốn cong đến cực hạn như một tia chớp bật dậy,như roi quất lại, chém về phía mặt Phạm Nhàn. Trong con ngươi Phạm Nhàn cóthể thấy rõ ràng một vầng kiếm quang sáng lóa tới cực điểm.Lớp băng giá trên nửa cây kiếm cũng vỡ vụn theo đòn đánh ấy, nổ tung trênthân Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, hóa thành vô số mảnh băng nhỏ, phát nổ giữaHoàng đế và Phạm Nhàn!Phạm Nhàn thét lên, buông lỏng bàn tay, cổ tay hạ xuống nhanh như chớp,nắm ngược chuôi kiếm, dưới chân liên tục đạp tám bước trên mặt tuyết, nhảyngược lên mái hiên vàng, ngửa đầu muốn lui.Nhưng vừa ngửa đầu lên, tất cả sự chuẩn bị phòng ngự hoàn hảo trước đócủa y đều tan biến, thân pháp rối loạn một hồi.Bóng dáng Hoàng đế lao tới như cơn gió gào thét, tập kích thẳng vào PhạmNhàn, đơn giản là vung một quyền, trực tiếp đánh vào ngực Phạm Nhàn!Một quyền dường như nhẹ nhàng ấy đánh bay Phạm Nhàn, biến y thành mộtbông tuyết lơ lửng trên trời, bay lả tả, đau thê thảm, thân thể vô lực lộn ngượcbảy tám vòng trên không trung, lướt qua gần chục trượng trên khoảng sânhoang phế đầy cỏ tuyết, rốt cuộc rơi xuống đất tuyết ở nơi rất xa, làm vỡ vụnhàng chục cỏ khô.Phạm Nhàn ôm ngực, phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn kiên cường đứngvững, nhìn chằm chằm vào Hoàng đế đang ở xa xa.Không ai có thể tự nhiên bay lượn trên không vài chục trượng như thế, chodù là vương đạo sát quyền của Hoàng đế, sức mạnh kinh khủng đến nỗi khiếnngười ta không thể kháng cự cũng không thể đánh bay một người vài chụctrượng như vậy.Bởi vì cơ thể có trọng lượng, không thể thật sự nhẹ tựa bông tuyết được.Năm xưa trên Đại Đông sơn, cho dù Tứ Cố Kiếm bị Khánh Đế đấm bay, lãocũng lăn ra khỏi Khánh Miếu Đại Đông sơn như một tảng đá, đập mạnh vào quảchuông kia, thảm thiết vô cùng.Nhưng ai có thể bay trên không xa đến vậy như Phạm Nhàn - thực sự giốngnhư bông tuyết.Hoàng đế lạnh lùng liếc nhìn đôi giày nắm trong tay, nhìn mũi kim loại lạnhlẽo phản chiếu ánh sáng nhô ra trên mũi giày, khẽ nhíu mày. Lúc trước ngàiđánh một quyền vào ngực Phạm Nhàn, ngay khoảnh khắc Phạm Nhàn bị đánhbay, y còn có ý định đánh đổi tính mạng, cực kỳ âm hiểm tung ra một cước từdưới vạt áo, mũi chân chính là mũi kim loại này, rõ ràng đã thấm độc.Hoàng đế ném chiếc giày xuống tuyết, mở mắt nhìn Phạm Nhàn đang gắnggượng đứng lên ở đằng xa, nói: "Tiểu thủ đoạn không thể làm nên việc lớn."Phạm Nhàn ho hai tiếng, ho ra máu, hơi khó nhọc lấy từ trong ngực áo ramột miếng thép mỏng, ném xuống tuyết dưới chân, nói: "Nhưng tiểu thủ đoạncó thể cứu mạng."Trên mặt thép đã in lên một dấu nắm đấm, nhưng kỳ lạ là, không phải dấuđấm của Hoàng đế, mà là dấu in ngang mặt sau bàn tay.Khi nắm đấm Vương Đạo của Hoàng đế sắp đánh tới ngực Phạm Nhàn,ngoài cú đá âm hiểm từ dưới vạt áo, cánh tay trái Phạm Nhàn trong gió tuyết tựnhiên trượt nhanh xuống trước người, che chở chỗ hiểm.Nhưng Đại Phách Quan của y sao chống nổi một quyền vương đạo thực lựctông sư của Hoàng đế, bị phá vỡ thế phòng thủ, nắm đấm Hoàng đế áp bách bàntay y, cuối cùng vẫn mạnh mẽ đập vào ngực y, nên mới để lại dấu in ngang mặtsau bàn tay.Ngực có mảnh sắt che chắn, cuối cùng huy động nội lực trong tiểu chu thiênbảo vệ tâm mạch, cộng thêm bàn tay làm bước đệm, khiến Phạm Nhàn vẫn giữđược mạng nhỏ dưới một quyền kinh khủng đó.o O oCuộc chiến giữa hai cha con Khánh Đế và Phạm Nhàn, chỉ mới bắt đầutrong chớp mắt đã cách xa nhau mấy chục trượng, nhìn qua màn tuyết gió, đã rõthắng bại. Cho dù Phạm Nhàn chuẩn bị kỹ càng đến đâu, chênh lệch thực lựcquá lớn, chỗ thần diệu Đại tông sư không thể bù đắp bằng nỗ lực.Từ giây phút rút kiếm, Phạm Nhàn liên tục sử dụng pháp môn mượn thếThiên Nhất đạo, kiếm pháp tinh diệu tự nhiên học từ Hải Đường, cuối cùngtuyết đông thành sương, dùng tư thế Đại Phách Quan của Diệp gia để tung ra,kết hợp bốn chiêu kiếm Thiên Nhất đạo thành một chiêu sát thủ tuyệt đỉnh củaTứ Cố Kiếm!