Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1959: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đòn đá ngón chân âm hiểm cuối cùng, tấm thép trước ngực, tất nhiên là kếtquả tu luyện qua việc Ngũ Trúc thúc liên tục đánh đập từ nhỏ, tiểu thủ đoạn màPhạm Nhàn đã dựa vào để thành danh. Còn điều thúc đẩy những kỹ năng thầndiệu ấy kết hợp lại, chính là chân khí bá đạo mà Phạm Nhàn đã miệt mài tuluyện hơn hai mươi năm, đã trở thành một phần trong cơ thể.Thiên hạ có tứ đại tông sư cộng thêm một người mù, toàn bộ võ đạo tuyệtđỉnh trên thế gian đều được thể hiện trên người Phạm Nhàn. Trên đời này cũngchỉ có Phạm Nhàn may mắn có được cơ hội học hỏi nhiều bản lĩnh tinh diệunhư vậy. Nói cách khác, chính các cao thủ đã chết hay rời đi đã đặt hy vọngcuối cùng chống lại Khánh Đế lên vai Phạm Nhàn, nên y mới có thể chiến đấucông bằng với Hoàng đế ngày hôm nay.Có điều, ngay cả ba đòn thế liên hoàn tích lũy bao lâu nay, tuyệt học vô địchcủa các Đại tông sư, trước mặt Hoàng đế vẫn chẳng có chút lợi thế nào. Từ đầuđến cuối, Hoàng đế chỉ lùi một bước, ra hai ngón tay, đánh một quyền đã đánhtrọng thương Phạm Nhàn. Khoảng cách này, làm sao khổ luyện có thể rút ngắnđược?Cường giả cửu phẩm đã là cực kỳ hiếm thấy trên thế gian này, với công phuhiện tại của Phạm Nhàn, dù có đi khắp thiên hạ cũng khó tìm đối thủ, nhưng khiđối đầu với một Đại tông sư, chẳng ai nghĩ cường giả cửu phẩm có khả năngthách đấu vượt cấp.Hôm nay giữa gió tuyết, Phạm Nhàn có thể ép Hoàng đế bệ hạ lui một bước,và sống sót dưới một quyền của ngài, điều đó đủ để khiến thiên hạ kinh ngạc, đủkhiến y tự hào.Phạm Nhàn ho ra máu, cởi chiếc giày còn lại, chân trần đứng trên tuyếtlạnh, mắt híp lại, trong mắt lóe lên hào khí và niềm tin chưa từng có. Cảm xúcgiữa thất bại ấy không phải vì y đẩy lùi được Hoàng đế, cũng không phải vì cònsống sót, mà là do trong lòng bình tĩnh, y tự khẳng định điều gì đó.... Bệ hạ đã già rồi.o O oTrong bảy ngày bế quan ở Phạm phủ, ngoài việc cân nhắc những mưu kếtâm lý, bảo vệ người mình quan tâm, điều Phạm Nhàn suy nghĩ nhiều nhất làthực lực thật sự của Hoàng đế hiện tại. Cảnh giới Đại tông sư rốt cuộc là thếnào? Phạm Nhàn từng thấy Diệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm ra tay, nhưng khác biệtquá lớn, nếu Đại tông sư được gọi là thâm sâu khó lường, vậy làm sao đánh giáchính xác thực lực của Hoàng đế?May mà lúc ở Đông Di thành, trước khi Tứ Cố Kiếm từ trần, vị Đại tông sưnày đã từng bàn luận với Phạm Nhàn rất lâu về cảnh giới của Khánh Đế và rútra được một phán đoán tuy hơi mơ hồ nhưng rất gần với thực tế.Tu vi của Khánh Đế đại thành chính là lúc bắc phạt năm ấy, chân khí bá đạotrong người vượt quá giới hạn, làm rách tung hết các kinh mạch trong cơ thể,khiến ngài trở thành phế nhân. Không hiểu sao, không những bệ hạ không hềhấn gì mà còn trở thành Đại tông sư thứ tư trên giang hồ.Kinh mạch trong người Phạm Nhàn cũng từng bị nổ tung, nhờ sự trợ giúpcủa Hải Đường Đóa Đóa, nhờ pháp môn tự nhiên của Thiên Nhất đạo mà maymắn chữa lành được. Nhưng hồi đó bệ hạ đã sống sót như thế nào?Tứ Cố Kiếm từng giao đấu với Khánh Đế trên Đại Đông sơn, lão đã kể lạicho Phạm Nhàn nghe phán đoán của mình. Hiện giờ trong người Khánh Đếkhông còn kinh mạch như người bình thường nữa mà cả cơ thể đã hóa thànhmột đường thông suốt. Chân khí chạy trong cơ thể không hề bị trở ngại, xuấtnhập khí nhanh đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên, hơn nữa không còn bịgiới hạn bởi kinh mạch, chân khí bá đạo trong người Khánh Đế có thể tích lũyliên tục vô hạn lượng, cho đến một cảnh giới mà con người không dám mơ ước.Mỗi Đại tông sư đều có cách riêng để đột phá cảnh giới, có người nhờ cảmnhận gần gũi với trời đất, có người nhờ tâm ý lạnh lùng coi trời đất như không.Còn Khánh Đế thì hoàn toàn khác, không đi theo cách tự vấn nội tâm mà chỉ cứmãnh liệt nâng cao công lực, biến chân khí bá đạo trong mình thành đại dương,dùng lượng biến dẫn đến chất biến.Đó chính là thực lực kinh khủng nhất của Khánh Đế. Chỉ nhờ lượng chânkhí vô hạn trong người và tốc độ xuất nhập khí phi thường, nên năm xưa trênĐại Đông sơn Người mới có thể dùng một ngón tay chuyển nửa hồ chân khí đãtu luyện hàng chục năm vào cơ thể Khổ Hà đại sư, khiến túi da đó căng nát.Nếu thực sự xác định được thực chất cảnh giới Đại tông sư của Khánh Đế,sẽ có một vấn đề rất đáng suy ngẫm. Khánh Đế tích lũy chân khí bá đạo hàngchục năm, chuyển nửa vào Khổ Hà là cực kỳ lãng phí để giết một Đại tông sư,nhưng mất mát một nửa lượng chân khí đó, e rằng Khánh Đế phải mất rất nhiềunăm mới bù đắp lại được.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đòn đá ngón chân âm hiểm cuối cùng, tấm thép trước ngực, tất nhiên là kếtquả tu luyện qua việc Ngũ Trúc thúc liên tục đánh đập từ nhỏ, tiểu thủ đoạn màPhạm Nhàn đã dựa vào để thành danh. Còn điều thúc đẩy những kỹ năng thầndiệu ấy kết hợp lại, chính là chân khí bá đạo mà Phạm Nhàn đã miệt mài tuluyện hơn hai mươi năm, đã trở thành một phần trong cơ thể.Thiên hạ có tứ đại tông sư cộng thêm một người mù, toàn bộ võ đạo tuyệtđỉnh trên thế gian đều được thể hiện trên người Phạm Nhàn. Trên đời này cũngchỉ có Phạm Nhàn may mắn có được cơ hội học hỏi nhiều bản lĩnh tinh diệunhư vậy. Nói cách khác, chính các cao thủ đã chết hay rời đi đã đặt hy vọngcuối cùng chống lại Khánh Đế lên vai Phạm Nhàn, nên y mới có thể chiến đấucông bằng với Hoàng đế ngày hôm nay.Có điều, ngay cả ba đòn thế liên hoàn tích lũy bao lâu nay, tuyệt học vô địchcủa các Đại tông sư, trước mặt Hoàng đế vẫn chẳng có chút lợi thế nào. Từ đầuđến cuối, Hoàng đế chỉ lùi một bước, ra hai ngón tay, đánh một quyền đã đánhtrọng thương Phạm Nhàn. Khoảng cách này, làm sao khổ luyện có thể rút ngắnđược?Cường giả cửu phẩm đã là cực kỳ hiếm thấy trên thế gian này, với công phuhiện tại của Phạm Nhàn, dù có đi khắp thiên hạ cũng khó tìm đối thủ, nhưng khiđối đầu với một Đại tông sư, chẳng ai nghĩ cường giả cửu phẩm có khả năngthách đấu vượt cấp.Hôm nay giữa gió tuyết, Phạm Nhàn có thể ép Hoàng đế bệ hạ lui một bước,và sống sót dưới một quyền của ngài, điều đó đủ để khiến thiên hạ kinh ngạc, đủkhiến y tự hào.Phạm Nhàn ho ra máu, cởi chiếc giày còn lại, chân trần đứng trên tuyếtlạnh, mắt híp lại, trong mắt lóe lên hào khí và niềm tin chưa từng có. Cảm xúcgiữa thất bại ấy không phải vì y đẩy lùi được Hoàng đế, cũng không phải vì cònsống sót, mà là do trong lòng bình tĩnh, y tự khẳng định điều gì đó.... Bệ hạ đã già rồi.o O oTrong bảy ngày bế quan ở Phạm phủ, ngoài việc cân nhắc những mưu kếtâm lý, bảo vệ người mình quan tâm, điều Phạm Nhàn suy nghĩ nhiều nhất làthực lực thật sự của Hoàng đế hiện tại. Cảnh giới Đại tông sư rốt cuộc là thếnào? Phạm Nhàn từng thấy Diệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm ra tay, nhưng khác biệtquá lớn, nếu Đại tông sư được gọi là thâm sâu khó lường, vậy làm sao đánh giáchính xác thực lực của Hoàng đế?May mà lúc ở Đông Di thành, trước khi Tứ Cố Kiếm từ trần, vị Đại tông sưnày đã từng bàn luận với Phạm Nhàn rất lâu về cảnh giới của Khánh Đế và rútra được một phán đoán tuy hơi mơ hồ nhưng rất gần với thực tế.Tu vi của Khánh Đế đại thành chính là lúc bắc phạt năm ấy, chân khí bá đạotrong người vượt quá giới hạn, làm rách tung hết các kinh mạch trong cơ thể,khiến ngài trở thành phế nhân. Không hiểu sao, không những bệ hạ không hềhấn gì mà còn trở thành Đại tông sư thứ tư trên giang hồ.Kinh mạch trong người Phạm Nhàn cũng từng bị nổ tung, nhờ sự trợ giúpcủa Hải Đường Đóa Đóa, nhờ pháp môn tự nhiên của Thiên Nhất đạo mà maymắn chữa lành được. Nhưng hồi đó bệ hạ đã sống sót như thế nào?Tứ Cố Kiếm từng giao đấu với Khánh Đế trên Đại Đông sơn, lão đã kể lạicho Phạm Nhàn nghe phán đoán của mình. Hiện giờ trong người Khánh Đếkhông còn kinh mạch như người bình thường nữa mà cả cơ thể đã hóa thànhmột đường thông suốt. Chân khí chạy trong cơ thể không hề bị trở ngại, xuấtnhập khí nhanh đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên, hơn nữa không còn bịgiới hạn bởi kinh mạch, chân khí bá đạo trong người Khánh Đế có thể tích lũyliên tục vô hạn lượng, cho đến một cảnh giới mà con người không dám mơ ước.Mỗi Đại tông sư đều có cách riêng để đột phá cảnh giới, có người nhờ cảmnhận gần gũi với trời đất, có người nhờ tâm ý lạnh lùng coi trời đất như không.Còn Khánh Đế thì hoàn toàn khác, không đi theo cách tự vấn nội tâm mà chỉ cứmãnh liệt nâng cao công lực, biến chân khí bá đạo trong mình thành đại dương,dùng lượng biến dẫn đến chất biến.Đó chính là thực lực kinh khủng nhất của Khánh Đế. Chỉ nhờ lượng chânkhí vô hạn trong người và tốc độ xuất nhập khí phi thường, nên năm xưa trênĐại Đông sơn Người mới có thể dùng một ngón tay chuyển nửa hồ chân khí đãtu luyện hàng chục năm vào cơ thể Khổ Hà đại sư, khiến túi da đó căng nát.Nếu thực sự xác định được thực chất cảnh giới Đại tông sư của Khánh Đế,sẽ có một vấn đề rất đáng suy ngẫm. Khánh Đế tích lũy chân khí bá đạo hàngchục năm, chuyển nửa vào Khổ Hà là cực kỳ lãng phí để giết một Đại tông sư,nhưng mất mát một nửa lượng chân khí đó, e rằng Khánh Đế phải mất rất nhiềunăm mới bù đắp lại được.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đòn đá ngón chân âm hiểm cuối cùng, tấm thép trước ngực, tất nhiên là kếtquả tu luyện qua việc Ngũ Trúc thúc liên tục đánh đập từ nhỏ, tiểu thủ đoạn màPhạm Nhàn đã dựa vào để thành danh. Còn điều thúc đẩy những kỹ năng thầndiệu ấy kết hợp lại, chính là chân khí bá đạo mà Phạm Nhàn đã miệt mài tuluyện hơn hai mươi năm, đã trở thành một phần trong cơ thể.Thiên hạ có tứ đại tông sư cộng thêm một người mù, toàn bộ võ đạo tuyệtđỉnh trên thế gian đều được thể hiện trên người Phạm Nhàn. Trên đời này cũngchỉ có Phạm Nhàn may mắn có được cơ hội học hỏi nhiều bản lĩnh tinh diệunhư vậy. Nói cách khác, chính các cao thủ đã chết hay rời đi đã đặt hy vọngcuối cùng chống lại Khánh Đế lên vai Phạm Nhàn, nên y mới có thể chiến đấucông bằng với Hoàng đế ngày hôm nay.Có điều, ngay cả ba đòn thế liên hoàn tích lũy bao lâu nay, tuyệt học vô địchcủa các Đại tông sư, trước mặt Hoàng đế vẫn chẳng có chút lợi thế nào. Từ đầuđến cuối, Hoàng đế chỉ lùi một bước, ra hai ngón tay, đánh một quyền đã đánhtrọng thương Phạm Nhàn. Khoảng cách này, làm sao khổ luyện có thể rút ngắnđược?Cường giả cửu phẩm đã là cực kỳ hiếm thấy trên thế gian này, với công phuhiện tại của Phạm Nhàn, dù có đi khắp thiên hạ cũng khó tìm đối thủ, nhưng khiđối đầu với một Đại tông sư, chẳng ai nghĩ cường giả cửu phẩm có khả năngthách đấu vượt cấp.Hôm nay giữa gió tuyết, Phạm Nhàn có thể ép Hoàng đế bệ hạ lui một bước,và sống sót dưới một quyền của ngài, điều đó đủ để khiến thiên hạ kinh ngạc, đủkhiến y tự hào.Phạm Nhàn ho ra máu, cởi chiếc giày còn lại, chân trần đứng trên tuyếtlạnh, mắt híp lại, trong mắt lóe lên hào khí và niềm tin chưa từng có. Cảm xúcgiữa thất bại ấy không phải vì y đẩy lùi được Hoàng đế, cũng không phải vì cònsống sót, mà là do trong lòng bình tĩnh, y tự khẳng định điều gì đó.... Bệ hạ đã già rồi.o O oTrong bảy ngày bế quan ở Phạm phủ, ngoài việc cân nhắc những mưu kếtâm lý, bảo vệ người mình quan tâm, điều Phạm Nhàn suy nghĩ nhiều nhất làthực lực thật sự của Hoàng đế hiện tại. Cảnh giới Đại tông sư rốt cuộc là thếnào? Phạm Nhàn từng thấy Diệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm ra tay, nhưng khác biệtquá lớn, nếu Đại tông sư được gọi là thâm sâu khó lường, vậy làm sao đánh giáchính xác thực lực của Hoàng đế?May mà lúc ở Đông Di thành, trước khi Tứ Cố Kiếm từ trần, vị Đại tông sưnày đã từng bàn luận với Phạm Nhàn rất lâu về cảnh giới của Khánh Đế và rútra được một phán đoán tuy hơi mơ hồ nhưng rất gần với thực tế.Tu vi của Khánh Đế đại thành chính là lúc bắc phạt năm ấy, chân khí bá đạotrong người vượt quá giới hạn, làm rách tung hết các kinh mạch trong cơ thể,khiến ngài trở thành phế nhân. Không hiểu sao, không những bệ hạ không hềhấn gì mà còn trở thành Đại tông sư thứ tư trên giang hồ.Kinh mạch trong người Phạm Nhàn cũng từng bị nổ tung, nhờ sự trợ giúpcủa Hải Đường Đóa Đóa, nhờ pháp môn tự nhiên của Thiên Nhất đạo mà maymắn chữa lành được. Nhưng hồi đó bệ hạ đã sống sót như thế nào?Tứ Cố Kiếm từng giao đấu với Khánh Đế trên Đại Đông sơn, lão đã kể lạicho Phạm Nhàn nghe phán đoán của mình. Hiện giờ trong người Khánh Đếkhông còn kinh mạch như người bình thường nữa mà cả cơ thể đã hóa thànhmột đường thông suốt. Chân khí chạy trong cơ thể không hề bị trở ngại, xuấtnhập khí nhanh đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên, hơn nữa không còn bịgiới hạn bởi kinh mạch, chân khí bá đạo trong người Khánh Đế có thể tích lũyliên tục vô hạn lượng, cho đến một cảnh giới mà con người không dám mơ ước.Mỗi Đại tông sư đều có cách riêng để đột phá cảnh giới, có người nhờ cảmnhận gần gũi với trời đất, có người nhờ tâm ý lạnh lùng coi trời đất như không.Còn Khánh Đế thì hoàn toàn khác, không đi theo cách tự vấn nội tâm mà chỉ cứmãnh liệt nâng cao công lực, biến chân khí bá đạo trong mình thành đại dương,dùng lượng biến dẫn đến chất biến.Đó chính là thực lực kinh khủng nhất của Khánh Đế. Chỉ nhờ lượng chânkhí vô hạn trong người và tốc độ xuất nhập khí phi thường, nên năm xưa trênĐại Đông sơn Người mới có thể dùng một ngón tay chuyển nửa hồ chân khí đãtu luyện hàng chục năm vào cơ thể Khổ Hà đại sư, khiến túi da đó căng nát.Nếu thực sự xác định được thực chất cảnh giới Đại tông sư của Khánh Đế,sẽ có một vấn đề rất đáng suy ngẫm. Khánh Đế tích lũy chân khí bá đạo hàngchục năm, chuyển nửa vào Khổ Hà là cực kỳ lãng phí để giết một Đại tông sư,nhưng mất mát một nửa lượng chân khí đó, e rằng Khánh Đế phải mất rất nhiềunăm mới bù đắp lại được.

Chương 1959: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 4