Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1960: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Võ đạo bình thường chỉ cần vài ngày tĩnh tọa là có thể phục hồi chân khí,thậm chí mất đi một nửa cũng chỉ cần điều dưỡng vài tháng là ổn. NhưngKhánh Đế hoàn toàn khác, chân khí trong người những võ giả khác chỉ như bểnước, ngay cả Đại tông sư cũng chỉ như hồ nước nhỏ, chẳng qua họ có thủ phápkhiến nước hồ bay hơi đi theo cách thần diệu.Trong khi đó, Khánh Đế là biển cả, mất đi một nửa, trong thời gian ba nămngắn ngủi chắc chắn không thể nào bù đắp lại được.Một nửa biển cả vẫn sâu thăm thẳm, vẫn không phải là thứ Phạm Nhàn cóthể chống lại, nhưng mấy năm qua Khánh Đế liên tiếp chịu đả kích, kinh đôphản loạn, đau khổ vì mất con mất mẹ, chắc hẳn tâm trí cũng bị tổn thương,chưa kể vết thương do chiếc xe lăn màu đen trong Ngự Thư phòng gây ra nămngoái cũng khó mà lành lại hết. Thủ đoạn của Bình Bình Bình, cho dù là Đạitông sư cũng khó lòng miễn nhiễm hoàn toàn.Nếu Hoàng đế còn là Hoàng đế trước Đại Đông sơn, hay thậm chí là Hoàngđế ba năm trước với nụ cười ôn hòa, vẻ ngoài trung dung nhưng thực chất lạnhlùng, Phạm Nhàn sẽ chẳng có chút cơ hội nào. Về cảnh tượng trên Đại Đôngsơn, Phạm Nhàn hiểu rất rõ, biết sức mạnh khủng khiếp từ nắm đấm vương đạocủa Hoàng đế.Nhưng quyền mà Hoàng đế đánh ra hôm nay rõ ràng yếu hơn so với trênĐại Đông sơn. Cho dù Phạm Nhàn đã sử dụng đủ mọi phương pháp giữ mạng,thậm chí cả bí kíp hô hấp mà y giấu dưới đáy hòm, nhưng y vẫn còn sống. Nếuđó là Hoàng đế ban đầu, chỉ sợ một đòn đã đập nát bàn tay Phạm Nhàn, tấmthép dưới áo, đập nát nửa người y.Điều này đủ chứng minh Hoàng đế đã không còn ở đỉnh cao xưa kia. Ngàiđã già nua, không còn mạnh mẽ như ngày nào.o O oPhạm Nhàn híp mắt nhìn Hoàng đế phía bên kia gió tuyết, máu tươi rỉ ra từkhóe môi, nhưng trên mặt y lại nở nụ cười khoan khoái hiếm thấy. Trong cuộcđời, y hiếm khi có cơ hội chiến đấu không sợ chết như thế này, hơn nữa cònloáng thoáng ngửi thấy mùi thắng lợi, thật sự rất sảng khoái.Hoàng đế cũng nhìn xuyên qua màn tuyết dày đặc về phía con trai. Mắt ngàihíp lại, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện rồi biến mất. Ngài hiểu rất rõ lý do PhạmNhàn sống sót sau đòn đánh của mình, không phải nhờ cú đám âm hiểm kia haytấm thép ngớ ngẩn đó, mà là nhờ thân pháp bay lượn không trọng lượng, bồngbềnh lướt qua vài chục trượng giữa tuyết giá của y.Chính vì bồng bềnh không trọng lượng, nên phần lớn lực lượng chân khítrong cú đấm vương đạo của Hoàng đế đều tan biến trong không trung tuyết giá,chứ không thực sự rơi trúng người Phạm Nhàn.Vấn đề là thân pháp của Phạm Nhàn xuất phát từ đâu? Trên đời này khôngai có thể bay ngang qua không trung mấy chục trượng như không có trọnglượng.Mắt Hoàng đế càng hẹp lại, ngài nhận ra mình hình như không thể nhìn thấucon trai này. Ngài không biết Phạm Nhàn còn giữ bao nhiêu bất ngờ chờ đợimình."Ngươi đã có thực lực của Hồng Tứ Dương." Giọng Hoàng đế vang vọng rõràng qua làn gió tuyết đến tai Phạm Nhàn.Sắc mặt Phạm Nhàn hơi cứng lại, biết rõ đây là lời khẳng định vô thượngcủa Hoàng đế lão tử dành cho mình. Năm đó thiên hạ chỉ có bốn vị Đại tông sư,ngoài ra thì với thực lực của Hồng lão công công là thâm sâu khôn lường đượcnhất. Bệ hạ từng nói, nếu không phải thân thể Hồng Tứ Dương suy nhược, chỉ erằng Đại tông sư trong thiên hạ này còn thêm một người nữa.Hôm nay Hoàng đế bệ hạ đặt ngang hàng bản thân và Hồng Tứ Dương,Phạm Nhàn cảm thấy vinh dự, nhưng cũng hiểu rõ, chắc chắn bệ hạ đã nhìn rabí pháp hóa giải nhát quyền vương đạo của mình lúc trước, có phần khácthường. Đúng vậy, đó là bí pháp Khổ Hà đại sư trao lại cho Phạm Nhàn trướclúc lâm chung thông qua Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn hít thở trong gió tuyết, baylượn trong không khí như chim muông, đều là nhờ có thể cảm nhận được nhữngdao động mơ hồ trong thiên địa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong gió tuyết, vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản, thong thả hít thở, hai bàntay run rẩy hướng lên trời, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều tham lam hấp thunguyên khí vô danh vô hình trong thiên địa, một luồng hào quang mờ nhạt baophủ trên người y.Y không biết những dao động nguyên khí trong lành hay sống động đó làthứ gì, từ đâu mà có, tại sao lại sinh ra, nhưng từ khi lần đầu cảm nhận được sựtồn tại của chúng trên bờ biển Đông Hải, y phát hiện ra rằng nếu tuân theophương pháp hô hấp hỗn độn trong quyển sách nhỏ kia, dường như có thể hấpthu nguyên khí tồn tại trong thiên địa vào cơ thể, hóa thành chân nguyên.Trước đó, một kiếm chia ba thức bị chấn động mà bay ngược lại, chỉ trongnháy mắt, chân khí bá đạo vốn nổi danh dồi dào trong cơ thể Phạm Nhàn đã códấu hiệu cạn kiệt. Gặp phải tình thế nguy hiểm, trước mặt Hoàng đế, y khôngthể che giấu bất cứ điều gì, đành phải bắt đầu điều tức một lần nữa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Võ đạo bình thường chỉ cần vài ngày tĩnh tọa là có thể phục hồi chân khí,thậm chí mất đi một nửa cũng chỉ cần điều dưỡng vài tháng là ổn. NhưngKhánh Đế hoàn toàn khác, chân khí trong người những võ giả khác chỉ như bểnước, ngay cả Đại tông sư cũng chỉ như hồ nước nhỏ, chẳng qua họ có thủ phápkhiến nước hồ bay hơi đi theo cách thần diệu.Trong khi đó, Khánh Đế là biển cả, mất đi một nửa, trong thời gian ba nămngắn ngủi chắc chắn không thể nào bù đắp lại được.Một nửa biển cả vẫn sâu thăm thẳm, vẫn không phải là thứ Phạm Nhàn cóthể chống lại, nhưng mấy năm qua Khánh Đế liên tiếp chịu đả kích, kinh đôphản loạn, đau khổ vì mất con mất mẹ, chắc hẳn tâm trí cũng bị tổn thương,chưa kể vết thương do chiếc xe lăn màu đen trong Ngự Thư phòng gây ra nămngoái cũng khó mà lành lại hết. Thủ đoạn của Bình Bình Bình, cho dù là Đạitông sư cũng khó lòng miễn nhiễm hoàn toàn.Nếu Hoàng đế còn là Hoàng đế trước Đại Đông sơn, hay thậm chí là Hoàngđế ba năm trước với nụ cười ôn hòa, vẻ ngoài trung dung nhưng thực chất lạnhlùng, Phạm Nhàn sẽ chẳng có chút cơ hội nào. Về cảnh tượng trên Đại Đôngsơn, Phạm Nhàn hiểu rất rõ, biết sức mạnh khủng khiếp từ nắm đấm vương đạocủa Hoàng đế.Nhưng quyền mà Hoàng đế đánh ra hôm nay rõ ràng yếu hơn so với trênĐại Đông sơn. Cho dù Phạm Nhàn đã sử dụng đủ mọi phương pháp giữ mạng,thậm chí cả bí kíp hô hấp mà y giấu dưới đáy hòm, nhưng y vẫn còn sống. Nếuđó là Hoàng đế ban đầu, chỉ sợ một đòn đã đập nát bàn tay Phạm Nhàn, tấmthép dưới áo, đập nát nửa người y.Điều này đủ chứng minh Hoàng đế đã không còn ở đỉnh cao xưa kia. Ngàiđã già nua, không còn mạnh mẽ như ngày nào.o O oPhạm Nhàn híp mắt nhìn Hoàng đế phía bên kia gió tuyết, máu tươi rỉ ra từkhóe môi, nhưng trên mặt y lại nở nụ cười khoan khoái hiếm thấy. Trong cuộcđời, y hiếm khi có cơ hội chiến đấu không sợ chết như thế này, hơn nữa cònloáng thoáng ngửi thấy mùi thắng lợi, thật sự rất sảng khoái.Hoàng đế cũng nhìn xuyên qua màn tuyết dày đặc về phía con trai. Mắt ngàihíp lại, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện rồi biến mất. Ngài hiểu rất rõ lý do PhạmNhàn sống sót sau đòn đánh của mình, không phải nhờ cú đám âm hiểm kia haytấm thép ngớ ngẩn đó, mà là nhờ thân pháp bay lượn không trọng lượng, bồngbềnh lướt qua vài chục trượng giữa tuyết giá của y.Chính vì bồng bềnh không trọng lượng, nên phần lớn lực lượng chân khítrong cú đấm vương đạo của Hoàng đế đều tan biến trong không trung tuyết giá,chứ không thực sự rơi trúng người Phạm Nhàn.Vấn đề là thân pháp của Phạm Nhàn xuất phát từ đâu? Trên đời này khôngai có thể bay ngang qua không trung mấy chục trượng như không có trọnglượng.Mắt Hoàng đế càng hẹp lại, ngài nhận ra mình hình như không thể nhìn thấucon trai này. Ngài không biết Phạm Nhàn còn giữ bao nhiêu bất ngờ chờ đợimình."Ngươi đã có thực lực của Hồng Tứ Dương." Giọng Hoàng đế vang vọng rõràng qua làn gió tuyết đến tai Phạm Nhàn.Sắc mặt Phạm Nhàn hơi cứng lại, biết rõ đây là lời khẳng định vô thượngcủa Hoàng đế lão tử dành cho mình. Năm đó thiên hạ chỉ có bốn vị Đại tông sư,ngoài ra thì với thực lực của Hồng lão công công là thâm sâu khôn lường đượcnhất. Bệ hạ từng nói, nếu không phải thân thể Hồng Tứ Dương suy nhược, chỉ erằng Đại tông sư trong thiên hạ này còn thêm một người nữa.Hôm nay Hoàng đế bệ hạ đặt ngang hàng bản thân và Hồng Tứ Dương,Phạm Nhàn cảm thấy vinh dự, nhưng cũng hiểu rõ, chắc chắn bệ hạ đã nhìn rabí pháp hóa giải nhát quyền vương đạo của mình lúc trước, có phần khácthường. Đúng vậy, đó là bí pháp Khổ Hà đại sư trao lại cho Phạm Nhàn trướclúc lâm chung thông qua Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn hít thở trong gió tuyết, baylượn trong không khí như chim muông, đều là nhờ có thể cảm nhận được nhữngdao động mơ hồ trong thiên địa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong gió tuyết, vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản, thong thả hít thở, hai bàntay run rẩy hướng lên trời, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều tham lam hấp thunguyên khí vô danh vô hình trong thiên địa, một luồng hào quang mờ nhạt baophủ trên người y.Y không biết những dao động nguyên khí trong lành hay sống động đó làthứ gì, từ đâu mà có, tại sao lại sinh ra, nhưng từ khi lần đầu cảm nhận được sựtồn tại của chúng trên bờ biển Đông Hải, y phát hiện ra rằng nếu tuân theophương pháp hô hấp hỗn độn trong quyển sách nhỏ kia, dường như có thể hấpthu nguyên khí tồn tại trong thiên địa vào cơ thể, hóa thành chân nguyên.Trước đó, một kiếm chia ba thức bị chấn động mà bay ngược lại, chỉ trongnháy mắt, chân khí bá đạo vốn nổi danh dồi dào trong cơ thể Phạm Nhàn đã códấu hiệu cạn kiệt. Gặp phải tình thế nguy hiểm, trước mặt Hoàng đế, y khôngthể che giấu bất cứ điều gì, đành phải bắt đầu điều tức một lần nữa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Võ đạo bình thường chỉ cần vài ngày tĩnh tọa là có thể phục hồi chân khí,thậm chí mất đi một nửa cũng chỉ cần điều dưỡng vài tháng là ổn. NhưngKhánh Đế hoàn toàn khác, chân khí trong người những võ giả khác chỉ như bểnước, ngay cả Đại tông sư cũng chỉ như hồ nước nhỏ, chẳng qua họ có thủ phápkhiến nước hồ bay hơi đi theo cách thần diệu.Trong khi đó, Khánh Đế là biển cả, mất đi một nửa, trong thời gian ba nămngắn ngủi chắc chắn không thể nào bù đắp lại được.Một nửa biển cả vẫn sâu thăm thẳm, vẫn không phải là thứ Phạm Nhàn cóthể chống lại, nhưng mấy năm qua Khánh Đế liên tiếp chịu đả kích, kinh đôphản loạn, đau khổ vì mất con mất mẹ, chắc hẳn tâm trí cũng bị tổn thương,chưa kể vết thương do chiếc xe lăn màu đen trong Ngự Thư phòng gây ra nămngoái cũng khó mà lành lại hết. Thủ đoạn của Bình Bình Bình, cho dù là Đạitông sư cũng khó lòng miễn nhiễm hoàn toàn.Nếu Hoàng đế còn là Hoàng đế trước Đại Đông sơn, hay thậm chí là Hoàngđế ba năm trước với nụ cười ôn hòa, vẻ ngoài trung dung nhưng thực chất lạnhlùng, Phạm Nhàn sẽ chẳng có chút cơ hội nào. Về cảnh tượng trên Đại Đôngsơn, Phạm Nhàn hiểu rất rõ, biết sức mạnh khủng khiếp từ nắm đấm vương đạocủa Hoàng đế.Nhưng quyền mà Hoàng đế đánh ra hôm nay rõ ràng yếu hơn so với trênĐại Đông sơn. Cho dù Phạm Nhàn đã sử dụng đủ mọi phương pháp giữ mạng,thậm chí cả bí kíp hô hấp mà y giấu dưới đáy hòm, nhưng y vẫn còn sống. Nếuđó là Hoàng đế ban đầu, chỉ sợ một đòn đã đập nát bàn tay Phạm Nhàn, tấmthép dưới áo, đập nát nửa người y.Điều này đủ chứng minh Hoàng đế đã không còn ở đỉnh cao xưa kia. Ngàiđã già nua, không còn mạnh mẽ như ngày nào.o O oPhạm Nhàn híp mắt nhìn Hoàng đế phía bên kia gió tuyết, máu tươi rỉ ra từkhóe môi, nhưng trên mặt y lại nở nụ cười khoan khoái hiếm thấy. Trong cuộcđời, y hiếm khi có cơ hội chiến đấu không sợ chết như thế này, hơn nữa cònloáng thoáng ngửi thấy mùi thắng lợi, thật sự rất sảng khoái.Hoàng đế cũng nhìn xuyên qua màn tuyết dày đặc về phía con trai. Mắt ngàihíp lại, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện rồi biến mất. Ngài hiểu rất rõ lý do PhạmNhàn sống sót sau đòn đánh của mình, không phải nhờ cú đám âm hiểm kia haytấm thép ngớ ngẩn đó, mà là nhờ thân pháp bay lượn không trọng lượng, bồngbềnh lướt qua vài chục trượng giữa tuyết giá của y.Chính vì bồng bềnh không trọng lượng, nên phần lớn lực lượng chân khítrong cú đấm vương đạo của Hoàng đế đều tan biến trong không trung tuyết giá,chứ không thực sự rơi trúng người Phạm Nhàn.Vấn đề là thân pháp của Phạm Nhàn xuất phát từ đâu? Trên đời này khôngai có thể bay ngang qua không trung mấy chục trượng như không có trọnglượng.Mắt Hoàng đế càng hẹp lại, ngài nhận ra mình hình như không thể nhìn thấucon trai này. Ngài không biết Phạm Nhàn còn giữ bao nhiêu bất ngờ chờ đợimình."Ngươi đã có thực lực của Hồng Tứ Dương." Giọng Hoàng đế vang vọng rõràng qua làn gió tuyết đến tai Phạm Nhàn.Sắc mặt Phạm Nhàn hơi cứng lại, biết rõ đây là lời khẳng định vô thượngcủa Hoàng đế lão tử dành cho mình. Năm đó thiên hạ chỉ có bốn vị Đại tông sư,ngoài ra thì với thực lực của Hồng lão công công là thâm sâu khôn lường đượcnhất. Bệ hạ từng nói, nếu không phải thân thể Hồng Tứ Dương suy nhược, chỉ erằng Đại tông sư trong thiên hạ này còn thêm một người nữa.Hôm nay Hoàng đế bệ hạ đặt ngang hàng bản thân và Hồng Tứ Dương,Phạm Nhàn cảm thấy vinh dự, nhưng cũng hiểu rõ, chắc chắn bệ hạ đã nhìn rabí pháp hóa giải nhát quyền vương đạo của mình lúc trước, có phần khácthường. Đúng vậy, đó là bí pháp Khổ Hà đại sư trao lại cho Phạm Nhàn trướclúc lâm chung thông qua Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn hít thở trong gió tuyết, baylượn trong không khí như chim muông, đều là nhờ có thể cảm nhận được nhữngdao động mơ hồ trong thiên địa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong gió tuyết, vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản, thong thả hít thở, hai bàntay run rẩy hướng lên trời, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều tham lam hấp thunguyên khí vô danh vô hình trong thiên địa, một luồng hào quang mờ nhạt baophủ trên người y.Y không biết những dao động nguyên khí trong lành hay sống động đó làthứ gì, từ đâu mà có, tại sao lại sinh ra, nhưng từ khi lần đầu cảm nhận được sựtồn tại của chúng trên bờ biển Đông Hải, y phát hiện ra rằng nếu tuân theophương pháp hô hấp hỗn độn trong quyển sách nhỏ kia, dường như có thể hấpthu nguyên khí tồn tại trong thiên địa vào cơ thể, hóa thành chân nguyên.Trước đó, một kiếm chia ba thức bị chấn động mà bay ngược lại, chỉ trongnháy mắt, chân khí bá đạo vốn nổi danh dồi dào trong cơ thể Phạm Nhàn đã códấu hiệu cạn kiệt. Gặp phải tình thế nguy hiểm, trước mặt Hoàng đế, y khôngthể che giấu bất cứ điều gì, đành phải bắt đầu điều tức một lần nữa.