Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1961: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù bị thương, tâm thần dao động và tuổi già đã ảnh hưởng đến thể lực,nhưng Hoàng đế vẫn là một Đại tông sư!Chỉ cần giơ tay nhấc chân, ngài đã khống chế được thế trận, khiến PhạmNhàn phải huy động toàn lực ứng phó, chỉ trong nháy mắt, khí hải trong ngườiđã cạn sạch. Lúc này dù y tham lam hấp thu nguyên khí trong thiên địa, nhưngđang lúc gió tuyết, những dao động quá yếu ớt, nguyên khí cảm nhận được quáloãng, hoàn toàn vô dụng đối với tình huống hiện tại của y, tuy hồi khí hơinhanh hơn một chút, giúp y cầm cự đứng trong tuyết, nhưng làm sao có thể giúpy chiến thắng một Đại tông sư?Đối với các cao thủ trên đại lục, pháp thuật hải ngoại vẫn luôn bị coithường, không đáng để ý. Ngay cả Khổ Hà đại sư dù có tấm lòng rộng rãi,không kiêng kỵ điều gì, thậm chí dám ăn thịt người, bắt đầu nghiên cứu phápthuật vào những năm cuối đời và may mắn có được quyển sách nhỏ kia, nhưngvẫn không thể bước ra con đường khác, chỉ coi đó như một phương tiện hỗ trợ.Giống như Phạm Nhàn hôm nay, dù hít thở, minh tưởng hút khí, như hô hấptrong ruộng nước mênh mông, muốn hít thở nhưng chỉ hút được ít dưỡng khí từnước đục.Không thể đợi thêm được nữa, bởi bóng dáng trong chiếc long bào màuvàng rực rỡ giữa gió tuyết đã bắt đầu chậm rãi nhưng kiên quyết bước trên tuyếttrắng mà tiến lại gần. Khoảng cách vài chục trượng có vẻ xa xôi, nhìn như bôngtuyết bên kia nhỏ bé hơn vô vàn lần so với bông tuyết bên này, nhưng vớiKhánh Đế và Phạm Nhàn, thiên nhai và gang tấc có khác gì nhau?Trong mắt Phạm Nhàn không giận không vui, chỉ bình thản lạ thường, thanhĐại Ngụy Thiên Tử kiếm giơ ngang trán, bừng lên hàn quang sắc bén. Hailuồng chân khí trong chu thiên lớn nhỏ trong cơ thể ùa về vị trí Thiên Trung,kích thích tuyết sơn sau thắt lưng phát ra hào quang rực rỡ.Chân khí hùng hồn mỗi ngày sau khi chuyển sinh đều siêng năng tích tụ vàtu luyện, giờ đây như dòng suối chảy xiết từ đỉnh núi tuyết được chiếu rọi bởiánh mặt trời, hợp thành khe nước rồi sông lớn, xối xả qua hệ kinh mạch hùnghồn hơn bất cứ ai, tuôn khắp cơ thể, tinh thần cường hãn, rèn luyện xương thịt.Dưới chân, tuyết nở như hoa sen, Phạm Nhàn nghiêng người lao chéo tới, vôlực nhưng hung mãnh bất thường, mang theo hai thứ khí tức hoàn toàn tráingược cầm kiếm xuất kích.Trên bầu trời tuyết lóe lên một luồng kiếm quang như tia chớp, soi sángthiên địa u ám, từng bông tuyết, từng sợi lông vũ đều rõ nét đến từng chi tiết.Sau một kiếm ba chiêu vừa rồi, dưới sức mạnh áp đảo từ Hoàng đế, bản lĩnhmà Phạm Nhàn học được từ Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, cuối cùng cũng đượchai luồng chân khí bảo hộ, được pháp môn khinh thân che chở, hòa quyện mộtcách hoàn hảo, chính thức đạt đẳng cấp đại thành. Kiếm thức lần này không ngờđã có được quang mang như hồi ở phủ thành chủ Đông Di thành, lúc Ảnh Tửđâm Tứ Cố Kiếm!o O oPhạm Nhàn dáng dấp thê thảm bị đánh văng từ trên cao xuống đất, bayngược trở lại rồi rơi xuống tuyết trắng. Hoa tuyết mà y đạp nát còn nguyên trênkhông trung, cho thấy tốc độ đi và về của Phạm Nhàn nhanh đến mức đóa hoatuyết không kịp tan rã!Y lao đến đầy tiêu sái, đâm tới đầy tinh tế tự nhiên, nhưng khi lùi lại càngnhanh chóng, thảm hại khó tả, kinh tâm động phách.Hoàng đế thong thả rút tay đấm thẳng giữa không trung, nắm đấm vữngchắc đầy uy lực kia. Ngài híp mắt nhìn Phạm Nhàn trong tuyết, vẫn im lặng.Trước nhát kiếm của Phạm Nhàn, ngài cũng phải tránh né, nên đòn đấm khôngđủ mạnh, nếu quyền trước không giết được Phạm Nhàn thì quyền này cũngkhông thể.Quả nhiên, Phạm Nhàn như con gián đánh không chết, gian nan bò dậy giữatuyết giá, máu đông cứng nơi khóe miệng, mắt lạnh lùng nhìn thẳng đôi mắt vôtình của Hoàng đế rồi bỗng phun ra một ngụm máu tươi.Mọi võ thuật trên đời, cho dù là thân pháp tốc độ hay kỹ xảo tinh diệu, tất cảđều dựa trên nền tảng căn bản của chân khí. Khí hải không đủ, làm sao có thểnhanh như chớp, làm sao có thể sử dụng được những kỹ xảo thiên địa vi diệuấy? Chân khí chính là cơ sở của võ học, kinh mạch trong thân thể Phạm Nhànkhác thường, pháp môn tu luyện cũng khác thường, bá đạo hùng hồn tuyệt đỉnh,dõi mắt khắp thiên hạ, đúng là khác biệt.Nhưng... thân thể Hoàng đế bệ hạ càng phi thường! Kinh mạch trong ngườiNgài không rộng lớn kỳ dị như Phạm Nhàn, mà hoàn toàn không có kinh mạch,toàn thân từ đầu đến chân đều là con đường vận khí thông suốt! Pháp môn tuluyện của Hoàng đế bệ hạ càng mãnh liệt, tàn bạo nhưng lại mang vẻ uy nghi tựnhiên của vương đạo!Nói cách khác, Hoàng đế chính là phiên bản nâng cấp của Phạm Nhàn,Phạm Nhàn là tiểu quái vật, Hoàng đế là đại quái vật. Phạm Nhàn muốn dựavào sức mạnh cá nhân, đỉnh cao chân khí đối đầu trực diện với Hoàng đế bệ hạ,hiển nhiên là sự lựa chọn vô cùng dũng mãnh nhưng... điên rồ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dù bị thương, tâm thần dao động và tuổi già đã ảnh hưởng đến thể lực,

nhưng Hoàng đế vẫn là một Đại tông sư!

Chỉ cần giơ tay nhấc chân, ngài đã khống chế được thế trận, khiến Phạm

Nhàn phải huy động toàn lực ứng phó, chỉ trong nháy mắt, khí hải trong người

đã cạn sạch. Lúc này dù y tham lam hấp thu nguyên khí trong thiên địa, nhưng

đang lúc gió tuyết, những dao động quá yếu ớt, nguyên khí cảm nhận được quá

loãng, hoàn toàn vô dụng đối với tình huống hiện tại của y, tuy hồi khí hơi

nhanh hơn một chút, giúp y cầm cự đứng trong tuyết, nhưng làm sao có thể giúp

y chiến thắng một Đại tông sư?

Đối với các cao thủ trên đại lục, pháp thuật hải ngoại vẫn luôn bị coi

thường, không đáng để ý. Ngay cả Khổ Hà đại sư dù có tấm lòng rộng rãi,

không kiêng kỵ điều gì, thậm chí dám ăn thịt người, bắt đầu nghiên cứu pháp

thuật vào những năm cuối đời và may mắn có được quyển sách nhỏ kia, nhưng

vẫn không thể bước ra con đường khác, chỉ coi đó như một phương tiện hỗ trợ.

Giống như Phạm Nhàn hôm nay, dù hít thở, minh tưởng hút khí, như hô hấp

trong ruộng nước mênh mông, muốn hít thở nhưng chỉ hút được ít dưỡng khí từ

nước đục.

Không thể đợi thêm được nữa, bởi bóng dáng trong chiếc long bào màu

vàng rực rỡ giữa gió tuyết đã bắt đầu chậm rãi nhưng kiên quyết bước trên tuyết

trắng mà tiến lại gần. Khoảng cách vài chục trượng có vẻ xa xôi, nhìn như bông

tuyết bên kia nhỏ bé hơn vô vàn lần so với bông tuyết bên này, nhưng với

Khánh Đế và Phạm Nhàn, thiên nhai và gang tấc có khác gì nhau?

Trong mắt Phạm Nhàn không giận không vui, chỉ bình thản lạ thường, thanh

Đại Ngụy Thiên Tử kiếm giơ ngang trán, bừng lên hàn quang sắc bén. Hai

luồng chân khí trong chu thiên lớn nhỏ trong cơ thể ùa về vị trí Thiên Trung,

kích thích tuyết sơn sau thắt lưng phát ra hào quang rực rỡ.

Chân khí hùng hồn mỗi ngày sau khi chuyển sinh đều siêng năng tích tụ và

tu luyện, giờ đây như dòng suối chảy xiết từ đỉnh núi tuyết được chiếu rọi bởi

ánh mặt trời, hợp thành khe nước rồi sông lớn, xối xả qua hệ kinh mạch hùng

hồn hơn bất cứ ai, tuôn khắp cơ thể, tinh thần cường hãn, rèn luyện xương thịt.

Dưới chân, tuyết nở như hoa sen, Phạm Nhàn nghiêng người lao chéo tới, vô

lực nhưng hung mãnh bất thường, mang theo hai thứ khí tức hoàn toàn trái

ngược cầm kiếm xuất kích.

Trên bầu trời tuyết lóe lên một luồng kiếm quang như tia chớp, soi sáng

thiên địa u ám, từng bông tuyết, từng sợi lông vũ đều rõ nét đến từng chi tiết.

Sau một kiếm ba chiêu vừa rồi, dưới sức mạnh áp đảo từ Hoàng đế, bản lĩnh

mà Phạm Nhàn học được từ Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, cuối cùng cũng được

hai luồng chân khí bảo hộ, được pháp môn khinh thân che chở, hòa quyện một

cách hoàn hảo, chính thức đạt đẳng cấp đại thành. Kiếm thức lần này không ngờ

đã có được quang mang như hồi ở phủ thành chủ Đông Di thành, lúc Ảnh Tử

đâm Tứ Cố Kiếm!

o O o

Phạm Nhàn dáng dấp thê thảm bị đánh văng từ trên cao xuống đất, bay

ngược trở lại rồi rơi xuống tuyết trắng. Hoa tuyết mà y đạp nát còn nguyên trên

không trung, cho thấy tốc độ đi và về của Phạm Nhàn nhanh đến mức đóa hoa

tuyết không kịp tan rã!

Y lao đến đầy tiêu sái, đâm tới đầy tinh tế tự nhiên, nhưng khi lùi lại càng

nhanh chóng, thảm hại khó tả, kinh tâm động phách.

Hoàng đế thong thả rút tay đấm thẳng giữa không trung, nắm đấm vững

chắc đầy uy lực kia. Ngài híp mắt nhìn Phạm Nhàn trong tuyết, vẫn im lặng.

Trước nhát kiếm của Phạm Nhàn, ngài cũng phải tránh né, nên đòn đấm không

đủ mạnh, nếu quyền trước không giết được Phạm Nhàn thì quyền này cũng

không thể.

Quả nhiên, Phạm Nhàn như con gián đánh không chết, gian nan bò dậy giữa

tuyết giá, máu đông cứng nơi khóe miệng, mắt lạnh lùng nhìn thẳng đôi mắt vô

tình của Hoàng đế rồi bỗng phun ra một ngụm máu tươi.

Mọi võ thuật trên đời, cho dù là thân pháp tốc độ hay kỹ xảo tinh diệu, tất cả

đều dựa trên nền tảng căn bản của chân khí. Khí hải không đủ, làm sao có thể

nhanh như chớp, làm sao có thể sử dụng được những kỹ xảo thiên địa vi diệu

ấy? Chân khí chính là cơ sở của võ học, kinh mạch trong thân thể Phạm Nhàn

khác thường, pháp môn tu luyện cũng khác thường, bá đạo hùng hồn tuyệt đỉnh,

dõi mắt khắp thiên hạ, đúng là khác biệt.

Nhưng... thân thể Hoàng đế bệ hạ càng phi thường! Kinh mạch trong người

Ngài không rộng lớn kỳ dị như Phạm Nhàn, mà hoàn toàn không có kinh mạch,

toàn thân từ đầu đến chân đều là con đường vận khí thông suốt! Pháp môn tu

luyện của Hoàng đế bệ hạ càng mãnh liệt, tàn bạo nhưng lại mang vẻ uy nghi tự

nhiên của vương đạo!

Nói cách khác, Hoàng đế chính là phiên bản nâng cấp của Phạm Nhàn,

Phạm Nhàn là tiểu quái vật, Hoàng đế là đại quái vật. Phạm Nhàn muốn dựa

vào sức mạnh cá nhân, đỉnh cao chân khí đối đầu trực diện với Hoàng đế bệ hạ,

hiển nhiên là sự lựa chọn vô cùng dũng mãnh nhưng... điên rồ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù bị thương, tâm thần dao động và tuổi già đã ảnh hưởng đến thể lực,nhưng Hoàng đế vẫn là một Đại tông sư!Chỉ cần giơ tay nhấc chân, ngài đã khống chế được thế trận, khiến PhạmNhàn phải huy động toàn lực ứng phó, chỉ trong nháy mắt, khí hải trong ngườiđã cạn sạch. Lúc này dù y tham lam hấp thu nguyên khí trong thiên địa, nhưngđang lúc gió tuyết, những dao động quá yếu ớt, nguyên khí cảm nhận được quáloãng, hoàn toàn vô dụng đối với tình huống hiện tại của y, tuy hồi khí hơinhanh hơn một chút, giúp y cầm cự đứng trong tuyết, nhưng làm sao có thể giúpy chiến thắng một Đại tông sư?Đối với các cao thủ trên đại lục, pháp thuật hải ngoại vẫn luôn bị coithường, không đáng để ý. Ngay cả Khổ Hà đại sư dù có tấm lòng rộng rãi,không kiêng kỵ điều gì, thậm chí dám ăn thịt người, bắt đầu nghiên cứu phápthuật vào những năm cuối đời và may mắn có được quyển sách nhỏ kia, nhưngvẫn không thể bước ra con đường khác, chỉ coi đó như một phương tiện hỗ trợ.Giống như Phạm Nhàn hôm nay, dù hít thở, minh tưởng hút khí, như hô hấptrong ruộng nước mênh mông, muốn hít thở nhưng chỉ hút được ít dưỡng khí từnước đục.Không thể đợi thêm được nữa, bởi bóng dáng trong chiếc long bào màuvàng rực rỡ giữa gió tuyết đã bắt đầu chậm rãi nhưng kiên quyết bước trên tuyếttrắng mà tiến lại gần. Khoảng cách vài chục trượng có vẻ xa xôi, nhìn như bôngtuyết bên kia nhỏ bé hơn vô vàn lần so với bông tuyết bên này, nhưng vớiKhánh Đế và Phạm Nhàn, thiên nhai và gang tấc có khác gì nhau?Trong mắt Phạm Nhàn không giận không vui, chỉ bình thản lạ thường, thanhĐại Ngụy Thiên Tử kiếm giơ ngang trán, bừng lên hàn quang sắc bén. Hailuồng chân khí trong chu thiên lớn nhỏ trong cơ thể ùa về vị trí Thiên Trung,kích thích tuyết sơn sau thắt lưng phát ra hào quang rực rỡ.Chân khí hùng hồn mỗi ngày sau khi chuyển sinh đều siêng năng tích tụ vàtu luyện, giờ đây như dòng suối chảy xiết từ đỉnh núi tuyết được chiếu rọi bởiánh mặt trời, hợp thành khe nước rồi sông lớn, xối xả qua hệ kinh mạch hùnghồn hơn bất cứ ai, tuôn khắp cơ thể, tinh thần cường hãn, rèn luyện xương thịt.Dưới chân, tuyết nở như hoa sen, Phạm Nhàn nghiêng người lao chéo tới, vôlực nhưng hung mãnh bất thường, mang theo hai thứ khí tức hoàn toàn tráingược cầm kiếm xuất kích.Trên bầu trời tuyết lóe lên một luồng kiếm quang như tia chớp, soi sángthiên địa u ám, từng bông tuyết, từng sợi lông vũ đều rõ nét đến từng chi tiết.Sau một kiếm ba chiêu vừa rồi, dưới sức mạnh áp đảo từ Hoàng đế, bản lĩnhmà Phạm Nhàn học được từ Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, cuối cùng cũng đượchai luồng chân khí bảo hộ, được pháp môn khinh thân che chở, hòa quyện mộtcách hoàn hảo, chính thức đạt đẳng cấp đại thành. Kiếm thức lần này không ngờđã có được quang mang như hồi ở phủ thành chủ Đông Di thành, lúc Ảnh Tửđâm Tứ Cố Kiếm!o O oPhạm Nhàn dáng dấp thê thảm bị đánh văng từ trên cao xuống đất, bayngược trở lại rồi rơi xuống tuyết trắng. Hoa tuyết mà y đạp nát còn nguyên trênkhông trung, cho thấy tốc độ đi và về của Phạm Nhàn nhanh đến mức đóa hoatuyết không kịp tan rã!Y lao đến đầy tiêu sái, đâm tới đầy tinh tế tự nhiên, nhưng khi lùi lại càngnhanh chóng, thảm hại khó tả, kinh tâm động phách.Hoàng đế thong thả rút tay đấm thẳng giữa không trung, nắm đấm vữngchắc đầy uy lực kia. Ngài híp mắt nhìn Phạm Nhàn trong tuyết, vẫn im lặng.Trước nhát kiếm của Phạm Nhàn, ngài cũng phải tránh né, nên đòn đấm khôngđủ mạnh, nếu quyền trước không giết được Phạm Nhàn thì quyền này cũngkhông thể.Quả nhiên, Phạm Nhàn như con gián đánh không chết, gian nan bò dậy giữatuyết giá, máu đông cứng nơi khóe miệng, mắt lạnh lùng nhìn thẳng đôi mắt vôtình của Hoàng đế rồi bỗng phun ra một ngụm máu tươi.Mọi võ thuật trên đời, cho dù là thân pháp tốc độ hay kỹ xảo tinh diệu, tất cảđều dựa trên nền tảng căn bản của chân khí. Khí hải không đủ, làm sao có thểnhanh như chớp, làm sao có thể sử dụng được những kỹ xảo thiên địa vi diệuấy? Chân khí chính là cơ sở của võ học, kinh mạch trong thân thể Phạm Nhànkhác thường, pháp môn tu luyện cũng khác thường, bá đạo hùng hồn tuyệt đỉnh,dõi mắt khắp thiên hạ, đúng là khác biệt.Nhưng... thân thể Hoàng đế bệ hạ càng phi thường! Kinh mạch trong ngườiNgài không rộng lớn kỳ dị như Phạm Nhàn, mà hoàn toàn không có kinh mạch,toàn thân từ đầu đến chân đều là con đường vận khí thông suốt! Pháp môn tuluyện của Hoàng đế bệ hạ càng mãnh liệt, tàn bạo nhưng lại mang vẻ uy nghi tựnhiên của vương đạo!Nói cách khác, Hoàng đế chính là phiên bản nâng cấp của Phạm Nhàn,Phạm Nhàn là tiểu quái vật, Hoàng đế là đại quái vật. Phạm Nhàn muốn dựavào sức mạnh cá nhân, đỉnh cao chân khí đối đầu trực diện với Hoàng đế bệ hạ,hiển nhiên là sự lựa chọn vô cùng dũng mãnh nhưng... điên rồ.

Chương 1961: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 6