Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1987: Lòng người hướng về bắc 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nếu không có Lý Hoằng Thành, chắc chắn cuộc sống Phạm phủ sẽ khókhăn hơn rất nhiều.Bước đi trong hành lang cung điện yên tĩnh và lạnh lẽo, tiếng bước chânvang lên nhịp nhàng. Phạm Nhược Nhược cúi đầu, nghĩ thầm ca ca nói đúng,cuộc đời là vở kịch, thường là bi kịch. bệ hạ suýt chết dưới đạn của mình, màbây giờ cô lại phải chữa trị cho ngài...Cho đến khi bước vào cung, Phạm Nhược Nhược vẫn chưa biết nên đối phóra sao. Cô biết bệ hạ đã tỉnh dậy, may mắn là vậy, nếu không Phạm phủ đã phảigánh chịu thảm họa. Xét theo tội của Phạm Nhàn, toàn bộ Phạm phủ đáng bị bắtvào ngục, nhiều nhất là Lâm Uyển Nhi và mấy đứa trẻ sẽ bị đưa vào cung.Nhưng bệ hạ đã không ra lệnh đó, khiến Phạm Nhược Nhược càng tánthưởng sự lựa chọn của tẩu tẩu hôm ấy. Dù không ai biết đêm trước biến cốtrong cung, Phạm Nhàn và bệ hạ đã thỏa thuận điều gì, nhưng ít ra Lâm UyểnNhi đoán được phần nào, bởi bây giờ kinh đô chỉ tập trung truy sát Phạm Nhàn,không dùng thế lực áp đảo những người được Phạm Nhàn che chở.Việc Phạm phủ không rời kinh đô về Đạm Châu chắc chắn cũng thể hiệnthái độ, một cách thử thách thành ý của Hoàng đế trong việc thực hiện lời hứa.Nghĩ vậy, Phạm Nhược Nhược càng tán thưởng tâm trạng bình tĩnh của tẩutẩu trước hiểm nguy, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Phạm Nhàn, người màtừ lâu đã được cô tôn sùng. Trên đời này, ngoài ca ca ra, còn ai có thể buộc mộtHoàng đế mạnh mẽ phải nén giận sau khi bị ám sát?Khi cung điện hiện ra trước mắt, Phạm Nhược Nhược dần bình tĩnh lại.Ngày đó ở Trích Tinh lâu, cô chỉ muốn giúp ca ca thoát khỏi kinh đô, thật ra côkhông thể căm giận Hoàng đế quá sâu. Dù sao cái chết của đứa trẻ chưa từnggặp mặt cách đây hai mươi mấy năm cũng quá xa xôi với cô.o O oTháng Giêng đã đi đến ngày cuối cùng, bước chân của năm Khánh Lịchmười hai cuối cùng cũng vững vàng đi lên mảnh đất này. Có điều bước đi củatriều đình Nam Khánh vẫn chưa ổn định, tuy Hoàng đế đã có thể ngồi dậy xemtấu chương, nhưng cuối cùng ngài vẫn không thể dùng quá nhiều tâm trí. Màtrong Môn Hạ Trung Thư, Hạ Tông Vĩ đã mất, các bộ lại lại có nhiều quan viênthen chốt bị Phạm Nhàn tàn nhẫn thành trừ, một thời gian sau triều đình hỗnloạn, may là Hồ Đại học sĩ liều mạng, liên tiếp bảy ngày đêm không về phủ, vẫnduy trì được việc triều chính không bị chậm trễ quá nhiều.Trong bóng tối, những bước chân vẫn đang hỗn loạn, kinh đô bề ngoài đãphục hồi bình thường nhưng thực tế vẫn nằm dưới sự kiểm soát cực kỳ nghiêmngặt, đặc biệt là việc truy bắt các thích khách chưa hề nới lỏng. Triều đìnhKhánh Quốc phải tự hào về điều này, những cường giả bị Hoàng đế đánh trọngthương, sau đó lại bị vạn tiễn bắn trúng, có lẽ vẫn đang bị vây hãm trong kinhđô, sống trong sợ hãi. Trong một thành thị lớn như vậy mà vẫn có thể phong tỏachặt chẽ khả năng những cường giả này trốn thoát, một phần là do họ bị thươngquá nặng, một phần cũng phải công nhận sự khủng khiếp của cỗ máy quốc giaNam Khánh.Hiện tại đã xác nhận năm sát thủ đã chết, thi thể đã đưa về hoàng cung,nhưng vẫn còn ít nhất ba người không rõ tung tích, lần lượt là cao thủ số mộttrong hoàng cung Bắc Tề Lang Đào đại nhân, đồ đệ thứ mười ba của Kiếm LưĐông Di thành Vương Thập Tam Lang, và Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường ĐóaĐóa. Ba người này đã vài lần suýt bị bắt ở kinh đô, chỉ nhờ hy sinh xương máumới thoát được vòng vây.Còn Phạm Nhàn thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Đúng vậy, khôngthấy bóng dáng đâu cả, lúc này các quan viên Khánh Quốc phụ trách truy bắtmới phát hiện ra rằng, nhân vật do Giám Sát viện huấn luyện quả thực rất có tàitrong những việc như vậy.Nhưng các quan viên vẫn tin tưởng, bởi Tiểu Phạm đại nhân bị thương quánặng, theo thánh chỉ của Hoàng đế thì kinh mạch của y đã bị phá hủy, trongvòng một năm không thể phục hồi.Một mặt khác, các quan lớn hằng đêm vào cung tâu báo tình hình, dâng sớcầu chỉ, không khỏi lại thấy cảnh tượng khiến họ vốn đã quen nhưng bây giờ lạicàng thấy kỳ lạ. Hoàng đế suy nhược nằm trong đống chăn, một thiếu nữ mặcquần áo bình thường, lạnh nhạt nhưng tỉ mỉ hầu hạ Hoàng đế, bưng thuốc chongài uống, đút cơm cho ngài ăn.Thiếu nữ đó là tiểu thư nhà họ Phạm. Trong trong năm tháng trước đây, cácquan đại thần đã quen với dung nhan của cô, nhưng không thể nào tưởng tượngđược mới đi ra ngoài một ngày mà đã quay lại. Tiểu Phạm đại nhân là tội phạmmưu sát Hoàng đế, sao muội muội của y vẫn có thể ở bên hầu hạ bệ hạ? DiêuĐại tổng quản đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ không lo tiểu thư họ Phạm làmchuyện xấu?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nếu không có Lý Hoằng Thành, chắc chắn cuộc sống Phạm phủ sẽ khó

khăn hơn rất nhiều.

Bước đi trong hành lang cung điện yên tĩnh và lạnh lẽo, tiếng bước chân

vang lên nhịp nhàng. Phạm Nhược Nhược cúi đầu, nghĩ thầm ca ca nói đúng,

cuộc đời là vở kịch, thường là bi kịch. bệ hạ suýt chết dưới đạn của mình, mà

bây giờ cô lại phải chữa trị cho ngài...

Cho đến khi bước vào cung, Phạm Nhược Nhược vẫn chưa biết nên đối phó

ra sao. Cô biết bệ hạ đã tỉnh dậy, may mắn là vậy, nếu không Phạm phủ đã phải

gánh chịu thảm họa. Xét theo tội của Phạm Nhàn, toàn bộ Phạm phủ đáng bị bắt

vào ngục, nhiều nhất là Lâm Uyển Nhi và mấy đứa trẻ sẽ bị đưa vào cung.

Nhưng bệ hạ đã không ra lệnh đó, khiến Phạm Nhược Nhược càng tán

thưởng sự lựa chọn của tẩu tẩu hôm ấy. Dù không ai biết đêm trước biến cố

trong cung, Phạm Nhàn và bệ hạ đã thỏa thuận điều gì, nhưng ít ra Lâm Uyển

Nhi đoán được phần nào, bởi bây giờ kinh đô chỉ tập trung truy sát Phạm Nhàn,

không dùng thế lực áp đảo những người được Phạm Nhàn che chở.

Việc Phạm phủ không rời kinh đô về Đạm Châu chắc chắn cũng thể hiện

thái độ, một cách thử thách thành ý của Hoàng đế trong việc thực hiện lời hứa.

Nghĩ vậy, Phạm Nhược Nhược càng tán thưởng tâm trạng bình tĩnh của tẩu

tẩu trước hiểm nguy, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Phạm Nhàn, người mà

từ lâu đã được cô tôn sùng. Trên đời này, ngoài ca ca ra, còn ai có thể buộc một

Hoàng đế mạnh mẽ phải nén giận sau khi bị ám sát?

Khi cung điện hiện ra trước mắt, Phạm Nhược Nhược dần bình tĩnh lại.

Ngày đó ở Trích Tinh lâu, cô chỉ muốn giúp ca ca thoát khỏi kinh đô, thật ra cô

không thể căm giận Hoàng đế quá sâu. Dù sao cái chết của đứa trẻ chưa từng

gặp mặt cách đây hai mươi mấy năm cũng quá xa xôi với cô.

o O o

Tháng Giêng đã đi đến ngày cuối cùng, bước chân của năm Khánh Lịch

mười hai cuối cùng cũng vững vàng đi lên mảnh đất này. Có điều bước đi của

triều đình Nam Khánh vẫn chưa ổn định, tuy Hoàng đế đã có thể ngồi dậy xem

tấu chương, nhưng cuối cùng ngài vẫn không thể dùng quá nhiều tâm trí. Mà

trong Môn Hạ Trung Thư, Hạ Tông Vĩ đã mất, các bộ lại lại có nhiều quan viên

then chốt bị Phạm Nhàn tàn nhẫn thành trừ, một thời gian sau triều đình hỗn

loạn, may là Hồ Đại học sĩ liều mạng, liên tiếp bảy ngày đêm không về phủ, vẫn

duy trì được việc triều chính không bị chậm trễ quá nhiều.

Trong bóng tối, những bước chân vẫn đang hỗn loạn, kinh đô bề ngoài đã

phục hồi bình thường nhưng thực tế vẫn nằm dưới sự kiểm soát cực kỳ nghiêm

ngặt, đặc biệt là việc truy bắt các thích khách chưa hề nới lỏng. Triều đình

Khánh Quốc phải tự hào về điều này, những cường giả bị Hoàng đế đánh trọng

thương, sau đó lại bị vạn tiễn bắn trúng, có lẽ vẫn đang bị vây hãm trong kinh

đô, sống trong sợ hãi. Trong một thành thị lớn như vậy mà vẫn có thể phong tỏa

chặt chẽ khả năng những cường giả này trốn thoát, một phần là do họ bị thương

quá nặng, một phần cũng phải công nhận sự khủng khiếp của cỗ máy quốc gia

Nam Khánh.

Hiện tại đã xác nhận năm sát thủ đã chết, thi thể đã đưa về hoàng cung,

nhưng vẫn còn ít nhất ba người không rõ tung tích, lần lượt là cao thủ số một

trong hoàng cung Bắc Tề Lang Đào đại nhân, đồ đệ thứ mười ba của Kiếm Lư

Đông Di thành Vương Thập Tam Lang, và Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường Đóa

Đóa. Ba người này đã vài lần suýt bị bắt ở kinh đô, chỉ nhờ hy sinh xương máu

mới thoát được vòng vây.

Còn Phạm Nhàn thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Đúng vậy, không

thấy bóng dáng đâu cả, lúc này các quan viên Khánh Quốc phụ trách truy bắt

mới phát hiện ra rằng, nhân vật do Giám Sát viện huấn luyện quả thực rất có tài

trong những việc như vậy.

Nhưng các quan viên vẫn tin tưởng, bởi Tiểu Phạm đại nhân bị thương quá

nặng, theo thánh chỉ của Hoàng đế thì kinh mạch của y đã bị phá hủy, trong

vòng một năm không thể phục hồi.

Một mặt khác, các quan lớn hằng đêm vào cung tâu báo tình hình, dâng sớ

cầu chỉ, không khỏi lại thấy cảnh tượng khiến họ vốn đã quen nhưng bây giờ lại

càng thấy kỳ lạ. Hoàng đế suy nhược nằm trong đống chăn, một thiếu nữ mặc

quần áo bình thường, lạnh nhạt nhưng tỉ mỉ hầu hạ Hoàng đế, bưng thuốc cho

ngài uống, đút cơm cho ngài ăn.

Thiếu nữ đó là tiểu thư nhà họ Phạm. Trong trong năm tháng trước đây, các

quan đại thần đã quen với dung nhan của cô, nhưng không thể nào tưởng tượng

được mới đi ra ngoài một ngày mà đã quay lại. Tiểu Phạm đại nhân là tội phạm

mưu sát Hoàng đế, sao muội muội của y vẫn có thể ở bên hầu hạ bệ hạ? Diêu

Đại tổng quản đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ không lo tiểu thư họ Phạm làm

chuyện xấu?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nếu không có Lý Hoằng Thành, chắc chắn cuộc sống Phạm phủ sẽ khókhăn hơn rất nhiều.Bước đi trong hành lang cung điện yên tĩnh và lạnh lẽo, tiếng bước chânvang lên nhịp nhàng. Phạm Nhược Nhược cúi đầu, nghĩ thầm ca ca nói đúng,cuộc đời là vở kịch, thường là bi kịch. bệ hạ suýt chết dưới đạn của mình, màbây giờ cô lại phải chữa trị cho ngài...Cho đến khi bước vào cung, Phạm Nhược Nhược vẫn chưa biết nên đối phóra sao. Cô biết bệ hạ đã tỉnh dậy, may mắn là vậy, nếu không Phạm phủ đã phảigánh chịu thảm họa. Xét theo tội của Phạm Nhàn, toàn bộ Phạm phủ đáng bị bắtvào ngục, nhiều nhất là Lâm Uyển Nhi và mấy đứa trẻ sẽ bị đưa vào cung.Nhưng bệ hạ đã không ra lệnh đó, khiến Phạm Nhược Nhược càng tánthưởng sự lựa chọn của tẩu tẩu hôm ấy. Dù không ai biết đêm trước biến cốtrong cung, Phạm Nhàn và bệ hạ đã thỏa thuận điều gì, nhưng ít ra Lâm UyểnNhi đoán được phần nào, bởi bây giờ kinh đô chỉ tập trung truy sát Phạm Nhàn,không dùng thế lực áp đảo những người được Phạm Nhàn che chở.Việc Phạm phủ không rời kinh đô về Đạm Châu chắc chắn cũng thể hiệnthái độ, một cách thử thách thành ý của Hoàng đế trong việc thực hiện lời hứa.Nghĩ vậy, Phạm Nhược Nhược càng tán thưởng tâm trạng bình tĩnh của tẩutẩu trước hiểm nguy, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Phạm Nhàn, người màtừ lâu đã được cô tôn sùng. Trên đời này, ngoài ca ca ra, còn ai có thể buộc mộtHoàng đế mạnh mẽ phải nén giận sau khi bị ám sát?Khi cung điện hiện ra trước mắt, Phạm Nhược Nhược dần bình tĩnh lại.Ngày đó ở Trích Tinh lâu, cô chỉ muốn giúp ca ca thoát khỏi kinh đô, thật ra côkhông thể căm giận Hoàng đế quá sâu. Dù sao cái chết của đứa trẻ chưa từnggặp mặt cách đây hai mươi mấy năm cũng quá xa xôi với cô.o O oTháng Giêng đã đi đến ngày cuối cùng, bước chân của năm Khánh Lịchmười hai cuối cùng cũng vững vàng đi lên mảnh đất này. Có điều bước đi củatriều đình Nam Khánh vẫn chưa ổn định, tuy Hoàng đế đã có thể ngồi dậy xemtấu chương, nhưng cuối cùng ngài vẫn không thể dùng quá nhiều tâm trí. Màtrong Môn Hạ Trung Thư, Hạ Tông Vĩ đã mất, các bộ lại lại có nhiều quan viênthen chốt bị Phạm Nhàn tàn nhẫn thành trừ, một thời gian sau triều đình hỗnloạn, may là Hồ Đại học sĩ liều mạng, liên tiếp bảy ngày đêm không về phủ, vẫnduy trì được việc triều chính không bị chậm trễ quá nhiều.Trong bóng tối, những bước chân vẫn đang hỗn loạn, kinh đô bề ngoài đãphục hồi bình thường nhưng thực tế vẫn nằm dưới sự kiểm soát cực kỳ nghiêmngặt, đặc biệt là việc truy bắt các thích khách chưa hề nới lỏng. Triều đìnhKhánh Quốc phải tự hào về điều này, những cường giả bị Hoàng đế đánh trọngthương, sau đó lại bị vạn tiễn bắn trúng, có lẽ vẫn đang bị vây hãm trong kinhđô, sống trong sợ hãi. Trong một thành thị lớn như vậy mà vẫn có thể phong tỏachặt chẽ khả năng những cường giả này trốn thoát, một phần là do họ bị thươngquá nặng, một phần cũng phải công nhận sự khủng khiếp của cỗ máy quốc giaNam Khánh.Hiện tại đã xác nhận năm sát thủ đã chết, thi thể đã đưa về hoàng cung,nhưng vẫn còn ít nhất ba người không rõ tung tích, lần lượt là cao thủ số mộttrong hoàng cung Bắc Tề Lang Đào đại nhân, đồ đệ thứ mười ba của Kiếm LưĐông Di thành Vương Thập Tam Lang, và Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường ĐóaĐóa. Ba người này đã vài lần suýt bị bắt ở kinh đô, chỉ nhờ hy sinh xương máumới thoát được vòng vây.Còn Phạm Nhàn thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Đúng vậy, khôngthấy bóng dáng đâu cả, lúc này các quan viên Khánh Quốc phụ trách truy bắtmới phát hiện ra rằng, nhân vật do Giám Sát viện huấn luyện quả thực rất có tàitrong những việc như vậy.Nhưng các quan viên vẫn tin tưởng, bởi Tiểu Phạm đại nhân bị thương quánặng, theo thánh chỉ của Hoàng đế thì kinh mạch của y đã bị phá hủy, trongvòng một năm không thể phục hồi.Một mặt khác, các quan lớn hằng đêm vào cung tâu báo tình hình, dâng sớcầu chỉ, không khỏi lại thấy cảnh tượng khiến họ vốn đã quen nhưng bây giờ lạicàng thấy kỳ lạ. Hoàng đế suy nhược nằm trong đống chăn, một thiếu nữ mặcquần áo bình thường, lạnh nhạt nhưng tỉ mỉ hầu hạ Hoàng đế, bưng thuốc chongài uống, đút cơm cho ngài ăn.Thiếu nữ đó là tiểu thư nhà họ Phạm. Trong trong năm tháng trước đây, cácquan đại thần đã quen với dung nhan của cô, nhưng không thể nào tưởng tượngđược mới đi ra ngoài một ngày mà đã quay lại. Tiểu Phạm đại nhân là tội phạmmưu sát Hoàng đế, sao muội muội của y vẫn có thể ở bên hầu hạ bệ hạ? DiêuĐại tổng quản đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ không lo tiểu thư họ Phạm làmchuyện xấu?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1987: Lòng người hướng về bắc 4