Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2011: Trong miếu có người 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chú chim xanh xinh đẹp phía trước vẫn hót líu lo, dẫn ba cường giả trẻ tuổibước trên lớp tuyết mỏng, đơn độc và yên tĩnh tiến vào sâu trong Thần Miếu.Sau khi xác định phạm vi các kiến trúc trong Thần Miếu là hình chữ nhật,ba người bất tri bất giác đã đi đến trung tâm Thần Miếu.Ở trung tâm Thần Miếu có một cái bục, phía sau bụclà một kiến trúc đượcbảo tồn nguyên vẹn nhất, mặc dù bên ngoài vẫn có thể thấy nhiều dấu vết thờigian, những khối đá dần phong hóa chứng tỏ sự vô tình của trời đất, nhưng cuốicùng kiến trúc này vẫn không sụp đổ.Đi đến đây, vẫn chưa thấy một ai, chỉ có chú chim xanh bay lượn, giờ đâyđáp xuống tảng đá phủ tuyết mỏng.Phạm Nhàn nhíu mày , phát hiện chim xanh đáp xuống tuyết nhưng khôngđể lại dấu chân, và sứ giả Thần Miếu không xuất hiện, thái độ im lặng của giọngnói khiến Phạm Nhàn xác nhận thêm một sự thật.Có lẽ do linh cảm, ba người Phạm Nhàn dừng bước trước tảng đá, nhìn chimxanh trên tuyết, im lặng, dường như chờ nó biến thành hoa hay ngậm hoa bayvề.Không biết đợi bao lâu, không gian yên tĩnh đến ngột ngạt trong Thần Miếuvẫn không thay đổi, Phạm Nhàn cũng không cử động, thân hơi cúi xuống, timkhẽ run rẩy. Trên đường đi, những tàn tích kiến trúc khiến Phạm Nhàn hơi căngthẳng, bởi cảm nhận đó là di tích của nền văn minh cổ xưa, có liên quan với thếgiới kiếp trước của mình."Trong miếu không nguy hiểm, có lẽ những sứ giả Thần Miếu đã chết hết."Giọng khàn của Phạm Nhàn đột ngột phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hàng ngànnăm trong Thần Miếu, chim xanh trên tuyết quay đầu nhìn y.Đột nhiên nghe Phạm Nhàn mở miệng nói khiến Hải Đường và Vương ThậpTam Lang giật mình. Từ lúc vào Thần Miếu, cảm xúc của họ bị những kiến trúckhổng lồ chưa từng thấy và chú chim xanh thôi miên, đã mất đi phán đoán tỉnhtáo như ngày thường."Đã chết hết sao?" Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vô thức lặp lại lờiPhạm Nhàn nhưng không thể đồng ý với phán đoán của y. Ai có thể dễ dàngphán đoán trong Thần Miếu không có gì nguy hiểm như Phạm Nhàn nói, khinơi huyền bí chỉ tồn tại trong truyền thuyết này đột nhiên hiện ra?Hải Đường nhìn chim xanh trên tuyết, mặt hơi tái mét, giọng nói run rẩy:"Dù là tiên cảnh suy tàn vẫn là tiên cảnh, thiên nhân khác biệt, cần có lòng kínhtrọng."Đám trẻ thơ Thiên Nhất đạo sùng bái Thần Miếu, không ai kế thừa đượctinh thần mạnh mẽ nhất của Khổ Hà Đại sư, kể cả Hải Đường. Khi đối diện vớiThần Miếu, bước vào bên trong, mọi người đều tự nhận mình nhỏ bé hơn nhiều."Có gì đáng kính sợ chứ?" Phạm Nhàn không nói toạc ra câu này, trong lòngsuy nghĩ, Ngũ Trúc thúc từng nói, trong nhà đã không còn mấy người, khi cóngười chết ở ngõ nhỏ ngoài phủ, lúc mẫu thân chết Thần Miếu cũng mất mộtngười. Hôm nay bước vào Thần Miếu một cách bình yên, vẫn không thấy sứ giảxuất hiện, có thể khẳng định rằng trong ngôi miếu hoang tàn kia chỉ còn là đốngđổ nát.Thần Miếu không phải tiên cảnh, chỉ là di chỉ. Xác định điều này, trong lòngPhạm Nhàn không còn chút sợ hãi nào. Y híp mắt nhìn chim xanh trên tuyết,đột nhiên nói: "Xem ra... sứ giả đã chết, tiên nhân Thần Miếu đã đi lâu rồi, chỉđể lại con chim tiên này. Đi loanh quanh rồi chúng ta cũng về thôi."Hải Đường và Vương Thập Tam Lang quay đầu nhìn Phạm Nhàn với vẻ.Lúc này tâm trạng họ hơi bất an, không nghe ra Phạm Nhàn đang nói dối.Đương nhiên, đó cũng vì nét mặt tái nhợt đầy vẻ thất vọng và bi thương khó xóanhòa của Phạm Nhàn, y diễn quá tài tình."Nói bậy..." Hải Đường định nói, nếu Thần Miếu thật sự hoang tàn đến thế,thực sự không có thực thể tối cao ngoài lục hợp, tại sao không tìm Ngũ Trúc màlại trở về tay không như thế? Lúc này cơ bắp của Vương Thập Tam Lang căngcứng, không biết phải đối mặt thế nào với ngôi miếu lớn trống trải hoang vắngnày. Sau bao nhiêu gian khổ mới qua được cánh đồng tuyết đến nơi, sao y có thểbỏ cuộc dễ dàng như vậy?Phạm Nhàn ho dồn dập hai tiếng, ngăn câu hỏi của Hải Đường, chỉ nhìnchằm chằm vào chim xanh trên tuyết - Mọi việc đều cần lý do. Thần Miếu chỉ làdi tích văn minh, một bảo tàng, nên giọng nói trong đó mời ba người vào chắcchắn có việc cần làm.Quả nhiên, chim xanh trên tuyết kêu rột roạt hai tiếng, vỗ cánh bay lênkhoảng mười trượng rồi đột ngột biến thành vô số điểm sáng, tan biến trongkhông khí!Hải Đường và Vương Thập Tam Lang giật mình, nhanh chóng áp sát bênPhạm Nhàn để bảo vệ y. Họ hết sức kinh hoàng trước biến cố trong Thần Miếu,sợ người yếu ớt nhất sẽ mất mạng.Nhưng Phạm Nhàn chẳng hề sợ sệt, chỉ híp mắt lạnh lùng nhìn những điểmsáng rơi xuống. Những điểm sáng đó rơi vào giữa không trung, bắt đầu kết lạivới nhau, giống như vô số đom đóm ban đêm, theo một cách thần kỳ nào đó,sắp xếp thành một hình dạng..
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chú chim xanh xinh đẹp phía trước vẫn hót líu lo, dẫn ba cường giả trẻ tuổi
bước trên lớp tuyết mỏng, đơn độc và yên tĩnh tiến vào sâu trong Thần Miếu.
Sau khi xác định phạm vi các kiến trúc trong Thần Miếu là hình chữ nhật,
ba người bất tri bất giác đã đi đến trung tâm Thần Miếu.
Ở trung tâm Thần Miếu có một cái bục, phía sau bụclà một kiến trúc được
bảo tồn nguyên vẹn nhất, mặc dù bên ngoài vẫn có thể thấy nhiều dấu vết thời
gian, những khối đá dần phong hóa chứng tỏ sự vô tình của trời đất, nhưng cuối
cùng kiến trúc này vẫn không sụp đổ.
Đi đến đây, vẫn chưa thấy một ai, chỉ có chú chim xanh bay lượn, giờ đây
đáp xuống tảng đá phủ tuyết mỏng.
Phạm Nhàn nhíu mày , phát hiện chim xanh đáp xuống tuyết nhưng không
để lại dấu chân, và sứ giả Thần Miếu không xuất hiện, thái độ im lặng của giọng
nói khiến Phạm Nhàn xác nhận thêm một sự thật.
Có lẽ do linh cảm, ba người Phạm Nhàn dừng bước trước tảng đá, nhìn chim
xanh trên tuyết, im lặng, dường như chờ nó biến thành hoa hay ngậm hoa bay
về.
Không biết đợi bao lâu, không gian yên tĩnh đến ngột ngạt trong Thần Miếu
vẫn không thay đổi, Phạm Nhàn cũng không cử động, thân hơi cúi xuống, tim
khẽ run rẩy. Trên đường đi, những tàn tích kiến trúc khiến Phạm Nhàn hơi căng
thẳng, bởi cảm nhận đó là di tích của nền văn minh cổ xưa, có liên quan với thế
giới kiếp trước của mình.
"Trong miếu không nguy hiểm, có lẽ những sứ giả Thần Miếu đã chết hết."
Giọng khàn của Phạm Nhàn đột ngột phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hàng ngàn
năm trong Thần Miếu, chim xanh trên tuyết quay đầu nhìn y.
Đột nhiên nghe Phạm Nhàn mở miệng nói khiến Hải Đường và Vương Thập
Tam Lang giật mình. Từ lúc vào Thần Miếu, cảm xúc của họ bị những kiến trúc
khổng lồ chưa từng thấy và chú chim xanh thôi miên, đã mất đi phán đoán tỉnh
táo như ngày thường.
"Đã chết hết sao?" Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vô thức lặp lại lời
Phạm Nhàn nhưng không thể đồng ý với phán đoán của y. Ai có thể dễ dàng
phán đoán trong Thần Miếu không có gì nguy hiểm như Phạm Nhàn nói, khi
nơi huyền bí chỉ tồn tại trong truyền thuyết này đột nhiên hiện ra?
Hải Đường nhìn chim xanh trên tuyết, mặt hơi tái mét, giọng nói run rẩy:
"Dù là tiên cảnh suy tàn vẫn là tiên cảnh, thiên nhân khác biệt, cần có lòng kính
trọng."
Đám trẻ thơ Thiên Nhất đạo sùng bái Thần Miếu, không ai kế thừa được
tinh thần mạnh mẽ nhất của Khổ Hà Đại sư, kể cả Hải Đường. Khi đối diện với
Thần Miếu, bước vào bên trong, mọi người đều tự nhận mình nhỏ bé hơn nhiều.
"Có gì đáng kính sợ chứ?" Phạm Nhàn không nói toạc ra câu này, trong lòng
suy nghĩ, Ngũ Trúc thúc từng nói, trong nhà đã không còn mấy người, khi có
người chết ở ngõ nhỏ ngoài phủ, lúc mẫu thân chết Thần Miếu cũng mất một
người. Hôm nay bước vào Thần Miếu một cách bình yên, vẫn không thấy sứ giả
xuất hiện, có thể khẳng định rằng trong ngôi miếu hoang tàn kia chỉ còn là đống
đổ nát.
Thần Miếu không phải tiên cảnh, chỉ là di chỉ. Xác định điều này, trong lòng
Phạm Nhàn không còn chút sợ hãi nào. Y híp mắt nhìn chim xanh trên tuyết,
đột nhiên nói: "Xem ra... sứ giả đã chết, tiên nhân Thần Miếu đã đi lâu rồi, chỉ
để lại con chim tiên này. Đi loanh quanh rồi chúng ta cũng về thôi."
Hải Đường và Vương Thập Tam Lang quay đầu nhìn Phạm Nhàn với vẻ.
Lúc này tâm trạng họ hơi bất an, không nghe ra Phạm Nhàn đang nói dối.
Đương nhiên, đó cũng vì nét mặt tái nhợt đầy vẻ thất vọng và bi thương khó xóa
nhòa của Phạm Nhàn, y diễn quá tài tình.
"Nói bậy..." Hải Đường định nói, nếu Thần Miếu thật sự hoang tàn đến thế,
thực sự không có thực thể tối cao ngoài lục hợp, tại sao không tìm Ngũ Trúc mà
lại trở về tay không như thế? Lúc này cơ bắp của Vương Thập Tam Lang căng
cứng, không biết phải đối mặt thế nào với ngôi miếu lớn trống trải hoang vắng
này. Sau bao nhiêu gian khổ mới qua được cánh đồng tuyết đến nơi, sao y có thể
bỏ cuộc dễ dàng như vậy?
Phạm Nhàn ho dồn dập hai tiếng, ngăn câu hỏi của Hải Đường, chỉ nhìn
chằm chằm vào chim xanh trên tuyết - Mọi việc đều cần lý do. Thần Miếu chỉ là
di tích văn minh, một bảo tàng, nên giọng nói trong đó mời ba người vào chắc
chắn có việc cần làm.
Quả nhiên, chim xanh trên tuyết kêu rột roạt hai tiếng, vỗ cánh bay lên
khoảng mười trượng rồi đột ngột biến thành vô số điểm sáng, tan biến trong
không khí!
Hải Đường và Vương Thập Tam Lang giật mình, nhanh chóng áp sát bên
Phạm Nhàn để bảo vệ y. Họ hết sức kinh hoàng trước biến cố trong Thần Miếu,
sợ người yếu ớt nhất sẽ mất mạng.
Nhưng Phạm Nhàn chẳng hề sợ sệt, chỉ híp mắt lạnh lùng nhìn những điểm
sáng rơi xuống. Những điểm sáng đó rơi vào giữa không trung, bắt đầu kết lại
với nhau, giống như vô số đom đóm ban đêm, theo một cách thần kỳ nào đó,
sắp xếp thành một hình dạng..
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chú chim xanh xinh đẹp phía trước vẫn hót líu lo, dẫn ba cường giả trẻ tuổibước trên lớp tuyết mỏng, đơn độc và yên tĩnh tiến vào sâu trong Thần Miếu.Sau khi xác định phạm vi các kiến trúc trong Thần Miếu là hình chữ nhật,ba người bất tri bất giác đã đi đến trung tâm Thần Miếu.Ở trung tâm Thần Miếu có một cái bục, phía sau bụclà một kiến trúc đượcbảo tồn nguyên vẹn nhất, mặc dù bên ngoài vẫn có thể thấy nhiều dấu vết thờigian, những khối đá dần phong hóa chứng tỏ sự vô tình của trời đất, nhưng cuốicùng kiến trúc này vẫn không sụp đổ.Đi đến đây, vẫn chưa thấy một ai, chỉ có chú chim xanh bay lượn, giờ đâyđáp xuống tảng đá phủ tuyết mỏng.Phạm Nhàn nhíu mày , phát hiện chim xanh đáp xuống tuyết nhưng khôngđể lại dấu chân, và sứ giả Thần Miếu không xuất hiện, thái độ im lặng của giọngnói khiến Phạm Nhàn xác nhận thêm một sự thật.Có lẽ do linh cảm, ba người Phạm Nhàn dừng bước trước tảng đá, nhìn chimxanh trên tuyết, im lặng, dường như chờ nó biến thành hoa hay ngậm hoa bayvề.Không biết đợi bao lâu, không gian yên tĩnh đến ngột ngạt trong Thần Miếuvẫn không thay đổi, Phạm Nhàn cũng không cử động, thân hơi cúi xuống, timkhẽ run rẩy. Trên đường đi, những tàn tích kiến trúc khiến Phạm Nhàn hơi căngthẳng, bởi cảm nhận đó là di tích của nền văn minh cổ xưa, có liên quan với thếgiới kiếp trước của mình."Trong miếu không nguy hiểm, có lẽ những sứ giả Thần Miếu đã chết hết."Giọng khàn của Phạm Nhàn đột ngột phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hàng ngànnăm trong Thần Miếu, chim xanh trên tuyết quay đầu nhìn y.Đột nhiên nghe Phạm Nhàn mở miệng nói khiến Hải Đường và Vương ThậpTam Lang giật mình. Từ lúc vào Thần Miếu, cảm xúc của họ bị những kiến trúckhổng lồ chưa từng thấy và chú chim xanh thôi miên, đã mất đi phán đoán tỉnhtáo như ngày thường."Đã chết hết sao?" Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vô thức lặp lại lờiPhạm Nhàn nhưng không thể đồng ý với phán đoán của y. Ai có thể dễ dàngphán đoán trong Thần Miếu không có gì nguy hiểm như Phạm Nhàn nói, khinơi huyền bí chỉ tồn tại trong truyền thuyết này đột nhiên hiện ra?Hải Đường nhìn chim xanh trên tuyết, mặt hơi tái mét, giọng nói run rẩy:"Dù là tiên cảnh suy tàn vẫn là tiên cảnh, thiên nhân khác biệt, cần có lòng kínhtrọng."Đám trẻ thơ Thiên Nhất đạo sùng bái Thần Miếu, không ai kế thừa đượctinh thần mạnh mẽ nhất của Khổ Hà Đại sư, kể cả Hải Đường. Khi đối diện vớiThần Miếu, bước vào bên trong, mọi người đều tự nhận mình nhỏ bé hơn nhiều."Có gì đáng kính sợ chứ?" Phạm Nhàn không nói toạc ra câu này, trong lòngsuy nghĩ, Ngũ Trúc thúc từng nói, trong nhà đã không còn mấy người, khi cóngười chết ở ngõ nhỏ ngoài phủ, lúc mẫu thân chết Thần Miếu cũng mất mộtngười. Hôm nay bước vào Thần Miếu một cách bình yên, vẫn không thấy sứ giảxuất hiện, có thể khẳng định rằng trong ngôi miếu hoang tàn kia chỉ còn là đốngđổ nát.Thần Miếu không phải tiên cảnh, chỉ là di chỉ. Xác định điều này, trong lòngPhạm Nhàn không còn chút sợ hãi nào. Y híp mắt nhìn chim xanh trên tuyết,đột nhiên nói: "Xem ra... sứ giả đã chết, tiên nhân Thần Miếu đã đi lâu rồi, chỉđể lại con chim tiên này. Đi loanh quanh rồi chúng ta cũng về thôi."Hải Đường và Vương Thập Tam Lang quay đầu nhìn Phạm Nhàn với vẻ.Lúc này tâm trạng họ hơi bất an, không nghe ra Phạm Nhàn đang nói dối.Đương nhiên, đó cũng vì nét mặt tái nhợt đầy vẻ thất vọng và bi thương khó xóanhòa của Phạm Nhàn, y diễn quá tài tình."Nói bậy..." Hải Đường định nói, nếu Thần Miếu thật sự hoang tàn đến thế,thực sự không có thực thể tối cao ngoài lục hợp, tại sao không tìm Ngũ Trúc màlại trở về tay không như thế? Lúc này cơ bắp của Vương Thập Tam Lang căngcứng, không biết phải đối mặt thế nào với ngôi miếu lớn trống trải hoang vắngnày. Sau bao nhiêu gian khổ mới qua được cánh đồng tuyết đến nơi, sao y có thểbỏ cuộc dễ dàng như vậy?Phạm Nhàn ho dồn dập hai tiếng, ngăn câu hỏi của Hải Đường, chỉ nhìnchằm chằm vào chim xanh trên tuyết - Mọi việc đều cần lý do. Thần Miếu chỉ làdi tích văn minh, một bảo tàng, nên giọng nói trong đó mời ba người vào chắcchắn có việc cần làm.Quả nhiên, chim xanh trên tuyết kêu rột roạt hai tiếng, vỗ cánh bay lênkhoảng mười trượng rồi đột ngột biến thành vô số điểm sáng, tan biến trongkhông khí!Hải Đường và Vương Thập Tam Lang giật mình, nhanh chóng áp sát bênPhạm Nhàn để bảo vệ y. Họ hết sức kinh hoàng trước biến cố trong Thần Miếu,sợ người yếu ớt nhất sẽ mất mạng.Nhưng Phạm Nhàn chẳng hề sợ sệt, chỉ híp mắt lạnh lùng nhìn những điểmsáng rơi xuống. Những điểm sáng đó rơi vào giữa không trung, bắt đầu kết lạivới nhau, giống như vô số đom đóm ban đêm, theo một cách thần kỳ nào đó,sắp xếp thành một hình dạng..