Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2012: Trong miếu có người 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Điểm sáng dần lóe lên rồi lại mờ dần, hiện ra một bóng người trong khôngtrung. Những đường nét càng lúc càng rõ, thấy được tay áo phất phơ, thấy đượclưng đai ngọc đen, thấy được đôi giày cong mũi nhọn dưới chân.Một ông lão áo rộng cổ xưa xuất hiện giữa không trung, không nhìn rõkhuôn mặt nhưng có thể thấy rõ sự tồn tại của ông. Chân ông không đứng trêntuyết mà lơ lửng trên không. Tuy rõ ràng ông lão đang ở đây nhưng Hải Đườngvà Vương Thập Tam Lang hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở, nhịp tim,thậm chí cả cảm giác tồn tại của ông!Ông đứng trên không trung, như muốn bay đi theo gió, tay áo rộng thùngthình trên tuyết đài nhẹ nhàng tung bay, ánh sáng mờ ảo bao trùm toàn thân!Cảnh tượng này khiến ba người trước bục kinh hoàng. Có thể nhảy múa trênkhông, toả sáng lấp lánh, đây là cảnh giới tu luyện gì? Không, đây rõ ràng làtiên thuật! Ngoài tiên nhân Thần Miếu, còn ai có thể xuất hiện trước mặt thếnhân theo cách khiến người ta muốn quỳ xuống cúng bái?Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mắt mở to kinh ngạc nhìn cảnh tượngmà họ không thể hiểu nổi, tự nhiên liên tưởng đến tiên nhân Thần Miếu trongtruyền thuyết. Họ run rẩy, bỗng quỳ xuống, thành tâm cúi lạy trên tuyết.Phạm Nhàn cũng quỳ xuống, đầu gối chạm tuyết mềm, run rẩy như ngườiphàm lâm vào kích động.Không ai có thể giải thích cảnh tượng này. Ngay cả văn minh tiên tiến thờiPhạm Nhàn còn sống cũng không thể tạo ra hiện tượng thần kì như vậy. Vị tiênnhân trên bục tuyết tỏa sáng lấp lánh đứng trên không trung, quả thật rất giốngthần tiên.Nhưng phần lớn thái độ kích động và sợ hãi của Phạm Nhàn là giả vờ. Y épbản thân bình tĩnh, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ phân tích vị tiên nhân xuấthiện trước mắt. Nếu Thần Miếu là bảo tàng quân sự như lời người trong miếunói, vậy tại sao lại có tiên nhân?Nếu không phải tiên nhân, thì là gì? Phạm Nhàn chưa bao giờ ép não suynghĩ nhiều như hôm nay. Y cúi đầu, suy nghĩ hết sức, hay là... hình ảnh 3D thờiy còn sống?Phạm Nhàn không ném tuyết sang xem có xuyên qua vị tiên nhân không,nhưng một khi đã có suy đoán, nỗi sợ giảm bớt nhiều. Y cũng thành tâm lạytrước bục tuyết như Hải Đường và Vương Thập Tam Lang.Bắc Tề, Thiên Nhất đạo, đệ tử Hải Đường, bái kiến tiên nhân." Hải Đườngnghĩ tiên nhân Thần Miếu chắc chắn biết ngọn núi xanh, môn phái thờ phụngThần Miếu và truyền bá tình thương của Thần Miếu. Giọng cô run rẩy thưabẩm."Đông Di thành, Kiếm Lư, Vương Thập Tam Lang." Giọng nói của VươngThập Tam Lang có vẻ kỳ lạ, có lẽ hôm nay tinh thần chàng trai dũng mãnh nàycũng bị xúc động nên hơi mơ màng."Nam Khánh Phạm Nhàn." Phạm Nhàn không giấu tên thật của mình, trướcđó sứ giả Thần Miếu xuống trần chết dưới tay Ngũ Trúc thúc là do âm mưu độcác của Hoàng đế lão tử, chắc Thần Miếu không biết mối quan hệ giữa mình vàDiệp Khinh Mi.Lúc này Phạm Nhàn chỉ đang suy nghĩ, Thần Miếu mở cửa cho ba người họ,rốt cuộc muốn gì? Nếu Thần Miếu trong truyền thuyết thế gian này giả mạothần tiên bao năm, chắc hôm nay sẽ tiếp tục đóng giả, sẽ diễn đến cùng cực đểdọa những người như Hải Đường và Vương Thập Tam Lang. Nếu Phạm Nhànkhông lên tiếng trước, có lẽ phe Thần Miếu sẽ không có phản ứng gì."Ba chúng ta từ phương nam đến..." Giọng Phạm Nhàn khàn khàn, kể lạigian nan trên Tuyết Nguyên, để chứng tỏ quyết tâm và lòng kính ngưỡng ThầnMiếu của ba người. Lúc này Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mới tỉnhngộ, biết Phạm Nhàn nói dối, trong lòng kinh hãi, nghĩ rằng tiên nhân chỉ cầnmột ý niệm là biết người ngay kẻ gian mà Phạm Nhàn còn dám nói dối trướcmặt tiên nhân, quả thật quá liều lĩnh."Các ngươi là sinh linh trần thế, Thần Miếu vĩ đại thương xót con dân, Băngsương tuyết lộ chứng tỏ quyết tâm của các ngươi. Có bất kỳ nghi ngờ gì cầnđược soi sáng, ánh sáng ở ngay trước mặt các ngươi."Cuối cùng vị tiên nhân do chim xanh hóa thành cũng lên tiếng, giọng nóikhông chút xao động, nhưng rất kỳ diệu, không lạnh lẽo mà ấm áp, thân thiện.Tiếng nói vị tiên nhân vang vọng trong Thần Miếu trống vắng, ù ù như sấm,không rõ phát ra từ môi hay từ khắp mọi nơi trời đất.Câu nói thần kỳ này khiến Hải Đường và Vương Thập Tam Lang càng tinchắc đó là tiên nhân, nhưng trong lòng Phạm Nhàn lại cười lạnh, chỉ là loaphóng thanh bản nâng cấp.Ánh sáng phía trước, cần chỉ dẫn ư? Nhân thế đau khổ, có nghi ngờ gì có thểcầu xin tiên nhân trong Thần Miếu? Vì thế, Phạm Nhàn tự nhiên lên tiếng:“Tiên nhân chí cao, chúng ta muốn biết... chúng ta là ai, từ đâu đến, sẽ đi vềđâu?”Họ từ phía nam đến Thần Miếu, sẽ đi đâu, ai biết được? Trước khi chimxanh dẫn đến tảng đá, không trả lời được câu hỏi triết học khó khăn này. Saukhi nghe câu hỏi của Phạm Nhàn, vị tiên nhân lặng thinh, tay áo phất phơ trongkhông khí cũng đột ngột cứng đờ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Điểm sáng dần lóe lên rồi lại mờ dần, hiện ra một bóng người trong không

trung. Những đường nét càng lúc càng rõ, thấy được tay áo phất phơ, thấy được

lưng đai ngọc đen, thấy được đôi giày cong mũi nhọn dưới chân.

Một ông lão áo rộng cổ xưa xuất hiện giữa không trung, không nhìn rõ

khuôn mặt nhưng có thể thấy rõ sự tồn tại của ông. Chân ông không đứng trên

tuyết mà lơ lửng trên không. Tuy rõ ràng ông lão đang ở đây nhưng Hải Đường

và Vương Thập Tam Lang hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở, nhịp tim,

thậm chí cả cảm giác tồn tại của ông!

Ông đứng trên không trung, như muốn bay đi theo gió, tay áo rộng thùng

thình trên tuyết đài nhẹ nhàng tung bay, ánh sáng mờ ảo bao trùm toàn thân!

Cảnh tượng này khiến ba người trước bục kinh hoàng. Có thể nhảy múa trên

không, toả sáng lấp lánh, đây là cảnh giới tu luyện gì? Không, đây rõ ràng là

tiên thuật! Ngoài tiên nhân Thần Miếu, còn ai có thể xuất hiện trước mặt thế

nhân theo cách khiến người ta muốn quỳ xuống cúng bái?

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mắt mở to kinh ngạc nhìn cảnh tượng

mà họ không thể hiểu nổi, tự nhiên liên tưởng đến tiên nhân Thần Miếu trong

truyền thuyết. Họ run rẩy, bỗng quỳ xuống, thành tâm cúi lạy trên tuyết.

Phạm Nhàn cũng quỳ xuống, đầu gối chạm tuyết mềm, run rẩy như người

phàm lâm vào kích động.

Không ai có thể giải thích cảnh tượng này. Ngay cả văn minh tiên tiến thời

Phạm Nhàn còn sống cũng không thể tạo ra hiện tượng thần kì như vậy. Vị tiên

nhân trên bục tuyết tỏa sáng lấp lánh đứng trên không trung, quả thật rất giống

thần tiên.

Nhưng phần lớn thái độ kích động và sợ hãi của Phạm Nhàn là giả vờ. Y ép

bản thân bình tĩnh, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ phân tích vị tiên nhân xuất

hiện trước mắt. Nếu Thần Miếu là bảo tàng quân sự như lời người trong miếu

nói, vậy tại sao lại có tiên nhân?

Nếu không phải tiên nhân, thì là gì? Phạm Nhàn chưa bao giờ ép não suy

nghĩ nhiều như hôm nay. Y cúi đầu, suy nghĩ hết sức, hay là... hình ảnh 3D thời

y còn sống?

Phạm Nhàn không ném tuyết sang xem có xuyên qua vị tiên nhân không,

nhưng một khi đã có suy đoán, nỗi sợ giảm bớt nhiều. Y cũng thành tâm lạy

trước bục tuyết như Hải Đường và Vương Thập Tam Lang.

Bắc Tề, Thiên Nhất đạo, đệ tử Hải Đường, bái kiến tiên nhân." Hải Đường

nghĩ tiên nhân Thần Miếu chắc chắn biết ngọn núi xanh, môn phái thờ phụng

Thần Miếu và truyền bá tình thương của Thần Miếu. Giọng cô run rẩy thưa

bẩm.

"Đông Di thành, Kiếm Lư, Vương Thập Tam Lang." Giọng nói của Vương

Thập Tam Lang có vẻ kỳ lạ, có lẽ hôm nay tinh thần chàng trai dũng mãnh này

cũng bị xúc động nên hơi mơ màng.

"Nam Khánh Phạm Nhàn." Phạm Nhàn không giấu tên thật của mình, trước

đó sứ giả Thần Miếu xuống trần chết dưới tay Ngũ Trúc thúc là do âm mưu độc

ác của Hoàng đế lão tử, chắc Thần Miếu không biết mối quan hệ giữa mình và

Diệp Khinh Mi.

Lúc này Phạm Nhàn chỉ đang suy nghĩ, Thần Miếu mở cửa cho ba người họ,

rốt cuộc muốn gì? Nếu Thần Miếu trong truyền thuyết thế gian này giả mạo

thần tiên bao năm, chắc hôm nay sẽ tiếp tục đóng giả, sẽ diễn đến cùng cực để

dọa những người như Hải Đường và Vương Thập Tam Lang. Nếu Phạm Nhàn

không lên tiếng trước, có lẽ phe Thần Miếu sẽ không có phản ứng gì.

"Ba chúng ta từ phương nam đến..." Giọng Phạm Nhàn khàn khàn, kể lại

gian nan trên Tuyết Nguyên, để chứng tỏ quyết tâm và lòng kính ngưỡng Thần

Miếu của ba người. Lúc này Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mới tỉnh

ngộ, biết Phạm Nhàn nói dối, trong lòng kinh hãi, nghĩ rằng tiên nhân chỉ cần

một ý niệm là biết người ngay kẻ gian mà Phạm Nhàn còn dám nói dối trước

mặt tiên nhân, quả thật quá liều lĩnh.

"Các ngươi là sinh linh trần thế, Thần Miếu vĩ đại thương xót con dân, Băng

sương tuyết lộ chứng tỏ quyết tâm của các ngươi. Có bất kỳ nghi ngờ gì cần

được soi sáng, ánh sáng ở ngay trước mặt các ngươi."

Cuối cùng vị tiên nhân do chim xanh hóa thành cũng lên tiếng, giọng nói

không chút xao động, nhưng rất kỳ diệu, không lạnh lẽo mà ấm áp, thân thiện.

Tiếng nói vị tiên nhân vang vọng trong Thần Miếu trống vắng, ù ù như sấm,

không rõ phát ra từ môi hay từ khắp mọi nơi trời đất.

Câu nói thần kỳ này khiến Hải Đường và Vương Thập Tam Lang càng tin

chắc đó là tiên nhân, nhưng trong lòng Phạm Nhàn lại cười lạnh, chỉ là loa

phóng thanh bản nâng cấp.

Ánh sáng phía trước, cần chỉ dẫn ư? Nhân thế đau khổ, có nghi ngờ gì có thể

cầu xin tiên nhân trong Thần Miếu? Vì thế, Phạm Nhàn tự nhiên lên tiếng:

“Tiên nhân chí cao, chúng ta muốn biết... chúng ta là ai, từ đâu đến, sẽ đi về

đâu?”

Họ từ phía nam đến Thần Miếu, sẽ đi đâu, ai biết được? Trước khi chim

xanh dẫn đến tảng đá, không trả lời được câu hỏi triết học khó khăn này. Sau

khi nghe câu hỏi của Phạm Nhàn, vị tiên nhân lặng thinh, tay áo phất phơ trong

không khí cũng đột ngột cứng đờ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Điểm sáng dần lóe lên rồi lại mờ dần, hiện ra một bóng người trong khôngtrung. Những đường nét càng lúc càng rõ, thấy được tay áo phất phơ, thấy đượclưng đai ngọc đen, thấy được đôi giày cong mũi nhọn dưới chân.Một ông lão áo rộng cổ xưa xuất hiện giữa không trung, không nhìn rõkhuôn mặt nhưng có thể thấy rõ sự tồn tại của ông. Chân ông không đứng trêntuyết mà lơ lửng trên không. Tuy rõ ràng ông lão đang ở đây nhưng Hải Đườngvà Vương Thập Tam Lang hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở, nhịp tim,thậm chí cả cảm giác tồn tại của ông!Ông đứng trên không trung, như muốn bay đi theo gió, tay áo rộng thùngthình trên tuyết đài nhẹ nhàng tung bay, ánh sáng mờ ảo bao trùm toàn thân!Cảnh tượng này khiến ba người trước bục kinh hoàng. Có thể nhảy múa trênkhông, toả sáng lấp lánh, đây là cảnh giới tu luyện gì? Không, đây rõ ràng làtiên thuật! Ngoài tiên nhân Thần Miếu, còn ai có thể xuất hiện trước mặt thếnhân theo cách khiến người ta muốn quỳ xuống cúng bái?Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mắt mở to kinh ngạc nhìn cảnh tượngmà họ không thể hiểu nổi, tự nhiên liên tưởng đến tiên nhân Thần Miếu trongtruyền thuyết. Họ run rẩy, bỗng quỳ xuống, thành tâm cúi lạy trên tuyết.Phạm Nhàn cũng quỳ xuống, đầu gối chạm tuyết mềm, run rẩy như ngườiphàm lâm vào kích động.Không ai có thể giải thích cảnh tượng này. Ngay cả văn minh tiên tiến thờiPhạm Nhàn còn sống cũng không thể tạo ra hiện tượng thần kì như vậy. Vị tiênnhân trên bục tuyết tỏa sáng lấp lánh đứng trên không trung, quả thật rất giốngthần tiên.Nhưng phần lớn thái độ kích động và sợ hãi của Phạm Nhàn là giả vờ. Y épbản thân bình tĩnh, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ phân tích vị tiên nhân xuấthiện trước mắt. Nếu Thần Miếu là bảo tàng quân sự như lời người trong miếunói, vậy tại sao lại có tiên nhân?Nếu không phải tiên nhân, thì là gì? Phạm Nhàn chưa bao giờ ép não suynghĩ nhiều như hôm nay. Y cúi đầu, suy nghĩ hết sức, hay là... hình ảnh 3D thờiy còn sống?Phạm Nhàn không ném tuyết sang xem có xuyên qua vị tiên nhân không,nhưng một khi đã có suy đoán, nỗi sợ giảm bớt nhiều. Y cũng thành tâm lạytrước bục tuyết như Hải Đường và Vương Thập Tam Lang.Bắc Tề, Thiên Nhất đạo, đệ tử Hải Đường, bái kiến tiên nhân." Hải Đườngnghĩ tiên nhân Thần Miếu chắc chắn biết ngọn núi xanh, môn phái thờ phụngThần Miếu và truyền bá tình thương của Thần Miếu. Giọng cô run rẩy thưabẩm."Đông Di thành, Kiếm Lư, Vương Thập Tam Lang." Giọng nói của VươngThập Tam Lang có vẻ kỳ lạ, có lẽ hôm nay tinh thần chàng trai dũng mãnh nàycũng bị xúc động nên hơi mơ màng."Nam Khánh Phạm Nhàn." Phạm Nhàn không giấu tên thật của mình, trướcđó sứ giả Thần Miếu xuống trần chết dưới tay Ngũ Trúc thúc là do âm mưu độcác của Hoàng đế lão tử, chắc Thần Miếu không biết mối quan hệ giữa mình vàDiệp Khinh Mi.Lúc này Phạm Nhàn chỉ đang suy nghĩ, Thần Miếu mở cửa cho ba người họ,rốt cuộc muốn gì? Nếu Thần Miếu trong truyền thuyết thế gian này giả mạothần tiên bao năm, chắc hôm nay sẽ tiếp tục đóng giả, sẽ diễn đến cùng cực đểdọa những người như Hải Đường và Vương Thập Tam Lang. Nếu Phạm Nhànkhông lên tiếng trước, có lẽ phe Thần Miếu sẽ không có phản ứng gì."Ba chúng ta từ phương nam đến..." Giọng Phạm Nhàn khàn khàn, kể lạigian nan trên Tuyết Nguyên, để chứng tỏ quyết tâm và lòng kính ngưỡng ThầnMiếu của ba người. Lúc này Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mới tỉnhngộ, biết Phạm Nhàn nói dối, trong lòng kinh hãi, nghĩ rằng tiên nhân chỉ cầnmột ý niệm là biết người ngay kẻ gian mà Phạm Nhàn còn dám nói dối trướcmặt tiên nhân, quả thật quá liều lĩnh."Các ngươi là sinh linh trần thế, Thần Miếu vĩ đại thương xót con dân, Băngsương tuyết lộ chứng tỏ quyết tâm của các ngươi. Có bất kỳ nghi ngờ gì cầnđược soi sáng, ánh sáng ở ngay trước mặt các ngươi."Cuối cùng vị tiên nhân do chim xanh hóa thành cũng lên tiếng, giọng nóikhông chút xao động, nhưng rất kỳ diệu, không lạnh lẽo mà ấm áp, thân thiện.Tiếng nói vị tiên nhân vang vọng trong Thần Miếu trống vắng, ù ù như sấm,không rõ phát ra từ môi hay từ khắp mọi nơi trời đất.Câu nói thần kỳ này khiến Hải Đường và Vương Thập Tam Lang càng tinchắc đó là tiên nhân, nhưng trong lòng Phạm Nhàn lại cười lạnh, chỉ là loaphóng thanh bản nâng cấp.Ánh sáng phía trước, cần chỉ dẫn ư? Nhân thế đau khổ, có nghi ngờ gì có thểcầu xin tiên nhân trong Thần Miếu? Vì thế, Phạm Nhàn tự nhiên lên tiếng:“Tiên nhân chí cao, chúng ta muốn biết... chúng ta là ai, từ đâu đến, sẽ đi vềđâu?”Họ từ phía nam đến Thần Miếu, sẽ đi đâu, ai biết được? Trước khi chimxanh dẫn đến tảng đá, không trả lời được câu hỏi triết học khó khăn này. Saukhi nghe câu hỏi của Phạm Nhàn, vị tiên nhân lặng thinh, tay áo phất phơ trongkhông khí cũng đột ngột cứng đờ.

Chương 2012: Trong miếu có người 3