Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2022: Người đó kể một câu chuyện 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tơ máu trong mắt đại diện cho nỗi mệt mỏi và tâm trí căng thẳng, PhạmNhàn lại xoa mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn cảnh tuyết phủ bất biến kia. Y biếtchắc chắn sẽ có thay đổi, nếu không làm sao nền văn minh có thể tồn tại đếnngày nay? Điều khiến y run sợ nhất là vẫn chưa thấy bóng dáng những ngườicùng thời kia, không biết họ đã phải chịu đựng những gì.Kiến trúc tráng lệ, tuyệt vời, tinh xảo, đơn sơ, cổ xưa... hoàn toàn khôngtương xứng với những túp lều trên cỏ dại trong thế giới này. Chúng cũng lànhững thứ chịu tổn thất nặng nề nhất trong thảm họa. Con người thời đó nắmgiữ bí mật sáng tạo của Đấng Tạo Hóa, nhưng cuối cùng lại ném những vũ khítàn phá ấy lên đầu mình, rõ thật điên rồ.Nhiệt độ cao làm tan chảy xi măng cốt thép, sóng thần san phẳng mọi thứcòn lại, những tia vô hình giết chết tất cả mọi người. Sau hạn hán là lũ lụt, sausương giá là tuyết rơi, bao nhiêu năm trôi qua, tuyết dày phủ tất cả, không còndấu vết huy hoàng khi xưa, cũng không ai biết từng có một nền văn minh rực rỡtrên thế giới này.Sau biết bao năm tuyết rơi, cuối cùng lại có người xuất hiện trong cảnhtượng ấy. Nền văn minh bị hủy diệt, bản năng sinh tồn, cuộc chiến đẫm máu táidiễn. Trong đống đổ nát, những sinh vật còn sống sót vì mưu sinh chỉ có thể bộclộ mặt động vật tàn bạo nhất mà nhân tính khó lòng chấp nhận.Phạm Nhàn không muốn nhìn những cảnh đó, nên hình ảnh nhanh chóngtrôi qua. Hệt như y đang ngồi trước cỗ máy thời gian, chứng kiến quá trình sụpđổ của nền văn minh, những dấu tích còn lại của nó, rồi ngọn lửa văn minh cuốicùng cũng mất dạng trong hoang mạc.Y nhìn những tòa nhà cao tầng còn sót lại bị gió tuyết xâm thực, sụp đổ, cỏdại sau băng tuyết chiếm lấy thân thể chúng, nhờ thời gian, phong thủy và malực tự nhiên biến chúng thành từng khối đá vụn và gỉ sét, không còn nhận radáng dấp ban đầu.Y nhìn đám người mặc da thú lại chui vào hang động, dựng lên lều tranh,nhặt lại cung tên, nhưng quên mất chữ viết, quên mất ngôn ngữ.Lầu đã dựng lên, lầu đổ sập, lầu lại dựng lên, trước giờ Phạm Nhàn vẫn nghĩvăn minh là thực thể có sức sống mạnh nhất, dù bị tàn phá nặng nề đến đâucũng có thể dựa vào những tia lửa nhỏ mà tái sinh phục hưng, nhưng khi chứngkiến những cảnh tượng lướt nhanh trên tấm kính, y mới biết văn minh thực ra làthứ mong manh nhất trên đời, khi mất đi thế giới vật chất tạo nên nó, phươngdiện tinh thần luôn dễ bị lãng quên.Cảnh vụt qua chớp nhoáng, nhưng thế giới đã trải qua hàng chục vạn năm,vinh quang xưa kia cuối cùng đã không để lại dấu vết gì trên thế giới này, biếnmất hoàn toàn.Phạm Nhàn chứng kiến tất cả, đôi mắt ngơ ngác ửng đỏ, ngồi bất động dướiđất, siết chặt nắm đấm. Trong khoảnh khắc đã trông thấy hàng ngàn năm trôiqua, bên cạnh tảng đá xanh vẫn nguyên vẹn, thế gian đã qua hàng vạn năm.Y thực sự nhìn thấy sông núi thay đổi, sao Bắc Đẩu chuyển dịch, đất trờibiến hoá. Y thấy khu vịnh xưa kia đã trở thành đất đai phì nhiêu, nhưng khôngrõ chất dinh dưỡng từ vô số xác chết động vật còn sót lại có giúp ích gì cho sựbiến đổi này của trời đất hay không. Y thấy núi lửa sau khi hoạt động đã dịuxuống, vùng thảo nguyên tĩnh mịch hơi nhô lên, thoát khỏi đe dọa của lũ lụt,một bộ lạc người nguyên thủy từ phương đông bắc đến, bắt đầu vất vả đuổi thúhoang, cày cấy.Không rõ bao lâu sau, một người mù bịt khăn đen xé toạc tuyết phương bắc,đến bộ tộc cổ xưa, được hậu thế gọi là sứ giả.Sứ giả từ phương bắc đến, truyền nghề kết lưới, bà con bộ tộc sụp xuống đấtvề phía bắc, ca ngợi ơn trên.Lại có sứ giả từ phương bắc đến, truyền phương pháp ghi chép bằng dâythừng, bà con bộ tộc lại ca ngợi ân đức thần thánh.Rồi lại có sứ giả từ phương bắc đến, truyền nghề viết, bà con bộ tộc tu sửađền thờ, vẽ tranh đá trên vách núi, miệng tụng ơn ân Thần Miếu.o O oPhạm Nhàn vùi đầu vào hai gối, hô hấp dồn dập khiến thân y khẽ run rẩy.Không biết trầm tư bao lâu, cuối cùng y cũng hiểu được phần lớn sự tình. Kể từkhi xác định nơi đây là trái đất, y vẫn còn nhiều điều chưa rõ, tại sao trần giannày lại sử dụng chữ viết là chữ mà y đã từng biết ở kiếp trước, tại sao chữ viếtnơi đây dường như chẳng có sự tiến hóa phức tạp, lại giống như ban đầu đã làmang dạng thức như vậy."Ta có một vấn đề, tại sao mọi thứ đều biến mất, duy chỉ có ngươi... hay làThần Miếu, vẫn có thể bảo tồn đến bây giờ." Giọng nói Phạm Nhàn khàn khàn,lúc này y suy đoán, thời điểm đại họa ấy xảy ra chắc hẳn là sau khi mình quađời, nhưng cũng không thể quá lâu sau đó, bởi vì kỹ thuật kiến trúc của ThầnMiếu này có phần xa lạ với y, nhưng xét về mặt khoa học kỹ thuật và văn minhvẫn chưa phát triển thành điều gì y không thể hiểu được.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tơ máu trong mắt đại diện cho nỗi mệt mỏi và tâm trí căng thẳng, PhạmNhàn lại xoa mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn cảnh tuyết phủ bất biến kia. Y biếtchắc chắn sẽ có thay đổi, nếu không làm sao nền văn minh có thể tồn tại đếnngày nay? Điều khiến y run sợ nhất là vẫn chưa thấy bóng dáng những ngườicùng thời kia, không biết họ đã phải chịu đựng những gì.Kiến trúc tráng lệ, tuyệt vời, tinh xảo, đơn sơ, cổ xưa... hoàn toàn khôngtương xứng với những túp lều trên cỏ dại trong thế giới này. Chúng cũng lànhững thứ chịu tổn thất nặng nề nhất trong thảm họa. Con người thời đó nắmgiữ bí mật sáng tạo của Đấng Tạo Hóa, nhưng cuối cùng lại ném những vũ khítàn phá ấy lên đầu mình, rõ thật điên rồ.Nhiệt độ cao làm tan chảy xi măng cốt thép, sóng thần san phẳng mọi thứcòn lại, những tia vô hình giết chết tất cả mọi người. Sau hạn hán là lũ lụt, sausương giá là tuyết rơi, bao nhiêu năm trôi qua, tuyết dày phủ tất cả, không còndấu vết huy hoàng khi xưa, cũng không ai biết từng có một nền văn minh rực rỡtrên thế giới này.Sau biết bao năm tuyết rơi, cuối cùng lại có người xuất hiện trong cảnhtượng ấy. Nền văn minh bị hủy diệt, bản năng sinh tồn, cuộc chiến đẫm máu táidiễn. Trong đống đổ nát, những sinh vật còn sống sót vì mưu sinh chỉ có thể bộclộ mặt động vật tàn bạo nhất mà nhân tính khó lòng chấp nhận.Phạm Nhàn không muốn nhìn những cảnh đó, nên hình ảnh nhanh chóngtrôi qua. Hệt như y đang ngồi trước cỗ máy thời gian, chứng kiến quá trình sụpđổ của nền văn minh, những dấu tích còn lại của nó, rồi ngọn lửa văn minh cuốicùng cũng mất dạng trong hoang mạc.Y nhìn những tòa nhà cao tầng còn sót lại bị gió tuyết xâm thực, sụp đổ, cỏdại sau băng tuyết chiếm lấy thân thể chúng, nhờ thời gian, phong thủy và malực tự nhiên biến chúng thành từng khối đá vụn và gỉ sét, không còn nhận radáng dấp ban đầu.Y nhìn đám người mặc da thú lại chui vào hang động, dựng lên lều tranh,nhặt lại cung tên, nhưng quên mất chữ viết, quên mất ngôn ngữ.Lầu đã dựng lên, lầu đổ sập, lầu lại dựng lên, trước giờ Phạm Nhàn vẫn nghĩvăn minh là thực thể có sức sống mạnh nhất, dù bị tàn phá nặng nề đến đâucũng có thể dựa vào những tia lửa nhỏ mà tái sinh phục hưng, nhưng khi chứngkiến những cảnh tượng lướt nhanh trên tấm kính, y mới biết văn minh thực ra làthứ mong manh nhất trên đời, khi mất đi thế giới vật chất tạo nên nó, phươngdiện tinh thần luôn dễ bị lãng quên.Cảnh vụt qua chớp nhoáng, nhưng thế giới đã trải qua hàng chục vạn năm,vinh quang xưa kia cuối cùng đã không để lại dấu vết gì trên thế giới này, biếnmất hoàn toàn.Phạm Nhàn chứng kiến tất cả, đôi mắt ngơ ngác ửng đỏ, ngồi bất động dướiđất, siết chặt nắm đấm. Trong khoảnh khắc đã trông thấy hàng ngàn năm trôiqua, bên cạnh tảng đá xanh vẫn nguyên vẹn, thế gian đã qua hàng vạn năm.Y thực sự nhìn thấy sông núi thay đổi, sao Bắc Đẩu chuyển dịch, đất trờibiến hoá. Y thấy khu vịnh xưa kia đã trở thành đất đai phì nhiêu, nhưng khôngrõ chất dinh dưỡng từ vô số xác chết động vật còn sót lại có giúp ích gì cho sựbiến đổi này của trời đất hay không. Y thấy núi lửa sau khi hoạt động đã dịuxuống, vùng thảo nguyên tĩnh mịch hơi nhô lên, thoát khỏi đe dọa của lũ lụt,một bộ lạc người nguyên thủy từ phương đông bắc đến, bắt đầu vất vả đuổi thúhoang, cày cấy.Không rõ bao lâu sau, một người mù bịt khăn đen xé toạc tuyết phương bắc,đến bộ tộc cổ xưa, được hậu thế gọi là sứ giả.Sứ giả từ phương bắc đến, truyền nghề kết lưới, bà con bộ tộc sụp xuống đấtvề phía bắc, ca ngợi ơn trên.Lại có sứ giả từ phương bắc đến, truyền phương pháp ghi chép bằng dâythừng, bà con bộ tộc lại ca ngợi ân đức thần thánh.Rồi lại có sứ giả từ phương bắc đến, truyền nghề viết, bà con bộ tộc tu sửađền thờ, vẽ tranh đá trên vách núi, miệng tụng ơn ân Thần Miếu.o O oPhạm Nhàn vùi đầu vào hai gối, hô hấp dồn dập khiến thân y khẽ run rẩy.Không biết trầm tư bao lâu, cuối cùng y cũng hiểu được phần lớn sự tình. Kể từkhi xác định nơi đây là trái đất, y vẫn còn nhiều điều chưa rõ, tại sao trần giannày lại sử dụng chữ viết là chữ mà y đã từng biết ở kiếp trước, tại sao chữ viếtnơi đây dường như chẳng có sự tiến hóa phức tạp, lại giống như ban đầu đã làmang dạng thức như vậy."Ta có một vấn đề, tại sao mọi thứ đều biến mất, duy chỉ có ngươi... hay làThần Miếu, vẫn có thể bảo tồn đến bây giờ." Giọng nói Phạm Nhàn khàn khàn,lúc này y suy đoán, thời điểm đại họa ấy xảy ra chắc hẳn là sau khi mình quađời, nhưng cũng không thể quá lâu sau đó, bởi vì kỹ thuật kiến trúc của ThầnMiếu này có phần xa lạ với y, nhưng xét về mặt khoa học kỹ thuật và văn minhvẫn chưa phát triển thành điều gì y không thể hiểu được.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tơ máu trong mắt đại diện cho nỗi mệt mỏi và tâm trí căng thẳng, PhạmNhàn lại xoa mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn cảnh tuyết phủ bất biến kia. Y biếtchắc chắn sẽ có thay đổi, nếu không làm sao nền văn minh có thể tồn tại đếnngày nay? Điều khiến y run sợ nhất là vẫn chưa thấy bóng dáng những ngườicùng thời kia, không biết họ đã phải chịu đựng những gì.Kiến trúc tráng lệ, tuyệt vời, tinh xảo, đơn sơ, cổ xưa... hoàn toàn khôngtương xứng với những túp lều trên cỏ dại trong thế giới này. Chúng cũng lànhững thứ chịu tổn thất nặng nề nhất trong thảm họa. Con người thời đó nắmgiữ bí mật sáng tạo của Đấng Tạo Hóa, nhưng cuối cùng lại ném những vũ khítàn phá ấy lên đầu mình, rõ thật điên rồ.Nhiệt độ cao làm tan chảy xi măng cốt thép, sóng thần san phẳng mọi thứcòn lại, những tia vô hình giết chết tất cả mọi người. Sau hạn hán là lũ lụt, sausương giá là tuyết rơi, bao nhiêu năm trôi qua, tuyết dày phủ tất cả, không còndấu vết huy hoàng khi xưa, cũng không ai biết từng có một nền văn minh rực rỡtrên thế giới này.Sau biết bao năm tuyết rơi, cuối cùng lại có người xuất hiện trong cảnhtượng ấy. Nền văn minh bị hủy diệt, bản năng sinh tồn, cuộc chiến đẫm máu táidiễn. Trong đống đổ nát, những sinh vật còn sống sót vì mưu sinh chỉ có thể bộclộ mặt động vật tàn bạo nhất mà nhân tính khó lòng chấp nhận.Phạm Nhàn không muốn nhìn những cảnh đó, nên hình ảnh nhanh chóngtrôi qua. Hệt như y đang ngồi trước cỗ máy thời gian, chứng kiến quá trình sụpđổ của nền văn minh, những dấu tích còn lại của nó, rồi ngọn lửa văn minh cuốicùng cũng mất dạng trong hoang mạc.Y nhìn những tòa nhà cao tầng còn sót lại bị gió tuyết xâm thực, sụp đổ, cỏdại sau băng tuyết chiếm lấy thân thể chúng, nhờ thời gian, phong thủy và malực tự nhiên biến chúng thành từng khối đá vụn và gỉ sét, không còn nhận radáng dấp ban đầu.Y nhìn đám người mặc da thú lại chui vào hang động, dựng lên lều tranh,nhặt lại cung tên, nhưng quên mất chữ viết, quên mất ngôn ngữ.Lầu đã dựng lên, lầu đổ sập, lầu lại dựng lên, trước giờ Phạm Nhàn vẫn nghĩvăn minh là thực thể có sức sống mạnh nhất, dù bị tàn phá nặng nề đến đâucũng có thể dựa vào những tia lửa nhỏ mà tái sinh phục hưng, nhưng khi chứngkiến những cảnh tượng lướt nhanh trên tấm kính, y mới biết văn minh thực ra làthứ mong manh nhất trên đời, khi mất đi thế giới vật chất tạo nên nó, phươngdiện tinh thần luôn dễ bị lãng quên.Cảnh vụt qua chớp nhoáng, nhưng thế giới đã trải qua hàng chục vạn năm,vinh quang xưa kia cuối cùng đã không để lại dấu vết gì trên thế giới này, biếnmất hoàn toàn.Phạm Nhàn chứng kiến tất cả, đôi mắt ngơ ngác ửng đỏ, ngồi bất động dướiđất, siết chặt nắm đấm. Trong khoảnh khắc đã trông thấy hàng ngàn năm trôiqua, bên cạnh tảng đá xanh vẫn nguyên vẹn, thế gian đã qua hàng vạn năm.Y thực sự nhìn thấy sông núi thay đổi, sao Bắc Đẩu chuyển dịch, đất trờibiến hoá. Y thấy khu vịnh xưa kia đã trở thành đất đai phì nhiêu, nhưng khôngrõ chất dinh dưỡng từ vô số xác chết động vật còn sót lại có giúp ích gì cho sựbiến đổi này của trời đất hay không. Y thấy núi lửa sau khi hoạt động đã dịuxuống, vùng thảo nguyên tĩnh mịch hơi nhô lên, thoát khỏi đe dọa của lũ lụt,một bộ lạc người nguyên thủy từ phương đông bắc đến, bắt đầu vất vả đuổi thúhoang, cày cấy.Không rõ bao lâu sau, một người mù bịt khăn đen xé toạc tuyết phương bắc,đến bộ tộc cổ xưa, được hậu thế gọi là sứ giả.Sứ giả từ phương bắc đến, truyền nghề kết lưới, bà con bộ tộc sụp xuống đấtvề phía bắc, ca ngợi ơn trên.Lại có sứ giả từ phương bắc đến, truyền phương pháp ghi chép bằng dâythừng, bà con bộ tộc lại ca ngợi ân đức thần thánh.Rồi lại có sứ giả từ phương bắc đến, truyền nghề viết, bà con bộ tộc tu sửađền thờ, vẽ tranh đá trên vách núi, miệng tụng ơn ân Thần Miếu.o O oPhạm Nhàn vùi đầu vào hai gối, hô hấp dồn dập khiến thân y khẽ run rẩy.Không biết trầm tư bao lâu, cuối cùng y cũng hiểu được phần lớn sự tình. Kể từkhi xác định nơi đây là trái đất, y vẫn còn nhiều điều chưa rõ, tại sao trần giannày lại sử dụng chữ viết là chữ mà y đã từng biết ở kiếp trước, tại sao chữ viếtnơi đây dường như chẳng có sự tiến hóa phức tạp, lại giống như ban đầu đã làmang dạng thức như vậy."Ta có một vấn đề, tại sao mọi thứ đều biến mất, duy chỉ có ngươi... hay làThần Miếu, vẫn có thể bảo tồn đến bây giờ." Giọng nói Phạm Nhàn khàn khàn,lúc này y suy đoán, thời điểm đại họa ấy xảy ra chắc hẳn là sau khi mình quađời, nhưng cũng không thể quá lâu sau đó, bởi vì kỹ thuật kiến trúc của ThầnMiếu này có phần xa lạ với y, nhưng xét về mặt khoa học kỹ thuật và văn minhvẫn chưa phát triển thành điều gì y không thể hiểu được.

Chương 2022: Người đó kể một câu chuyện 3