Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2023: Người đó kể một câu chuyện 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên mặt gương trơn bóng, những cảnh ngộ buồn vui ly hợp của bộ lạc vẫnhiện lên liên tục, thời khai phá hoang vu mà hy sinh nhiệt huyết. Những dân tộctồn tại qua hàng vạn năm tuyết giá cô tịch này đã sớm quên đi sự tồn tại cổ xưaxa xôi. Nhưng dù sao đó cũng là nhân loại đã tiến hoá một lần, khi môi trườngthế gian cho phép họ tự do hoạt động, trí tuệ ẩn sâu trong vô thức của tập thểcuối cùng cũng được bùng nổ. Đặc biệt là vị sứ giả quấn vải đen từ phương bắc,cứ mỗi khoảng thời gian lại hiện thân tới bộ lạc, đem phúc ân của Thần Miếuđến, càng làm thúc đẩy tiến triển văn minh của xã hội loài người.Giống như một trò chơi được mở hack, hình ảnh trong gương tiến triển cựckỳ nhanh chóng, nhân loại dường như cũng không mất hàng chục vạn năm nhưtrước đây để phát triển đến trạng thái hiện tại. Chỉ từ rất nhiều năm trước, vị sứgiả quấn vải đen kia đã không còn xuất hiện trên thế gian, thay vào đó là nhữngsứ giả khác, người mang Thiên Mạch.Lúc Phạm Nhàn đặt câu hỏi, hình ảnh trên gương vừa dừng lại trên mộtngọn núi cô độc, vô số bá tính hăng hái, dũng cảm đào bậc thềm đá trên núi rồichuyển đá và gỗ lên đỉnh, để xây dựng một ngôi miếu thờ.Ngọn núi cô độc này dựng đứng bên bờ biển, nửa sườn núi như ngọc xanh,bóng loáng như gương, đối diện mặt trời mọc phương đông, chính là nơi PhạmNhàn rất quen thuộc, thậm chí từng một thời leo xuống, Đại Đông sơn.Âm thanh của Thần Miếu lại vang lên khắp mọi nơi, giọng điệu vẫn ôn hòanhư trước, nhưng vẫn không chút cảm xúc thật sự: "Diện mạo tuyệt mỹ của bảotàng có thể bảo tồn được là nhờ vào may mắn, nói theo cách của thế nhân, đó làsố mệnh an bài."Đúng vậy, ngoài số mệnh, ngoài may mắn, còn gì có thể giải thích một dichỉ văn minh vốn phải tồn tại cách đây hàng chục vạn năm, nhưng hôm nay vẫnyên tĩnh nằm trong dãy núi tuyết lớn, bình lặng và ôn hòa chứng kiến từng bướcchân của di dân trong thế gian?Có lẽ chỉ có băng tuyết vĩnh cửu không thay đổi mới có thể chống lại sứcmạnh của thời gian, thiên nhiên tàn phá vô tình đã không khiến Thần Miếu biếnmất như những công trình kiến trúc oanh liệt khác trong dòng chảy lịch sử.Thần Miếu sử dụng năng lượng mặt trời, có lẽ điều này cũng là một lý do.Nhưng rõ ràng cuộc chiến cổ đại đó không thể gây ra biến động lớn đến thếtrong thiên địa. Hay là chính bản thân trái đất cũng gặp vấn đề nghiêm trọngnào đó?Vốn dĩ Phạm Nhàn có thể suy nghĩ sâu sắc thêm về vấn đề này, nhưng lúcnày tâm trạng y chấn động dữ dội, nhất là khi trên hình ảnh thấy tên sứ giả mùbịt vải đen kia, và cảnh tượng Đại Đông sơn như ngọc bích xuất hiện lúc cuốicùng, khiến y cảm thấy miệng khô lưỡi khô khốc, không thể nói nên lời.Nếu tất cả những thứ này đều là sự thật, vậy Ngũ Trúc thúc được xem là gì?Là tiên tri hay là thầy dạy của toàn bộ nhân loại ngày nay sao? Chỉ cần nghĩrằng Ngũ Trúc thúc mà mình chung sống từ nhỏ, hóa ra lại là một huyền thoạisống, thân thể Phạm Nhàn không khỏi run rẩy."Nhưng ta không tin trên đời chỉ còn lại nơi này của ngươi." Giọng nói củaPhạm Nhàn khàn khàn run rẩy, nghe có vẻ kỳ lạ: "Điều này rất vô lý.""Thời gian có thể chứng minh tất cả. Ta đã dành hàng chục vạn năm trên thếgiới này nhưng không tìm thấy tồn tại tương tự." Âm thanh của Thần Miếu vangbên tai Phạm Nhàn, vô cùng bình tĩnh: "Ta có thể tồn tại đến bây giờ, tiếp tụchoàn thành sứ mệnh giúp đỡ nhân loại, một phần nhờ vận may, phần khác là dotrong hàng chục vạn năm qua, các sứ giả liên tục tu sửa Thần Miếu, nhưng rấtđáng tiếc, các sứ giả dần bị thời gian tiêu hao hết."Dù Thần Miếu nói rất đáng tiếc, nhưng giọng điệu không hề có cảm xúc ấy.Phạm Nhàn nhắm mắt suy nghĩ rất lâu rồi chỉ vào Đại Đông sơn trên gương vàngôi miếu đang dần hoàn thành, nói: "Ta từng đến nơi này, tại sao ngươi lạithông qua sứ giả truyền thần dụ, rồi xây dựng một ngôi miếu ở đó?"Mỗi lần đi ngang qua Đại Đông sơn từ trên biển, nhìn thấy vách đá ngọcthẳng tắp như bị một vị thần nhân cầm gươm chém ra, trong lòng Phạm Nhànluôn xao động, nhìn cảnh tượng không thể tồn tại này, luôn cảm thấy vách đánhư ngọc không giống hình thành tự nhiên, nhưng nếu do sức người tạo ra, phảidùng lực lượng cỡ nào?Điều khiến Phạm Nhàn khó hiểu nhất, là tại sao sau khi bị thương Ngũ Trúcthúc lại phải về Đại Đông sơn dưỡng thương? Và tại sao chiến trường cuối cùngmà Hoàng đế lựa chọn là ở Đại Đông sơn?"Là để tưởng niệm." Âm thanh Thần Miếu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đólà nơi khởi phát chiến tranh. Vũ khí mà con người tự giết lẫn nhau đã va chạmdữ dội tại đó, cuối cùng tạo ra hậu quả mà chính con người cũng không thểlường trước được... Còn dấu tích cuối cùng, chính là bức tường đá ngọc đẹp đẽngay ngắn, thành phố khi xưa đã không còn tồn tại, nửa ngọn núi bị nóng chảy,cuối cùng trở thành hình dáng như ngày nay."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên mặt gương trơn bóng, những cảnh ngộ buồn vui ly hợp của bộ lạc vẫn

hiện lên liên tục, thời khai phá hoang vu mà hy sinh nhiệt huyết. Những dân tộc

tồn tại qua hàng vạn năm tuyết giá cô tịch này đã sớm quên đi sự tồn tại cổ xưa

xa xôi. Nhưng dù sao đó cũng là nhân loại đã tiến hoá một lần, khi môi trường

thế gian cho phép họ tự do hoạt động, trí tuệ ẩn sâu trong vô thức của tập thể

cuối cùng cũng được bùng nổ. Đặc biệt là vị sứ giả quấn vải đen từ phương bắc,

cứ mỗi khoảng thời gian lại hiện thân tới bộ lạc, đem phúc ân của Thần Miếu

đến, càng làm thúc đẩy tiến triển văn minh của xã hội loài người.

Giống như một trò chơi được mở hack, hình ảnh trong gương tiến triển cực

kỳ nhanh chóng, nhân loại dường như cũng không mất hàng chục vạn năm như

trước đây để phát triển đến trạng thái hiện tại. Chỉ từ rất nhiều năm trước, vị sứ

giả quấn vải đen kia đã không còn xuất hiện trên thế gian, thay vào đó là những

sứ giả khác, người mang Thiên Mạch.

Lúc Phạm Nhàn đặt câu hỏi, hình ảnh trên gương vừa dừng lại trên một

ngọn núi cô độc, vô số bá tính hăng hái, dũng cảm đào bậc thềm đá trên núi rồi

chuyển đá và gỗ lên đỉnh, để xây dựng một ngôi miếu thờ.

Ngọn núi cô độc này dựng đứng bên bờ biển, nửa sườn núi như ngọc xanh,

bóng loáng như gương, đối diện mặt trời mọc phương đông, chính là nơi Phạm

Nhàn rất quen thuộc, thậm chí từng một thời leo xuống, Đại Đông sơn.

Âm thanh của Thần Miếu lại vang lên khắp mọi nơi, giọng điệu vẫn ôn hòa

như trước, nhưng vẫn không chút cảm xúc thật sự: "Diện mạo tuyệt mỹ của bảo

tàng có thể bảo tồn được là nhờ vào may mắn, nói theo cách của thế nhân, đó là

số mệnh an bài."

Đúng vậy, ngoài số mệnh, ngoài may mắn, còn gì có thể giải thích một di

chỉ văn minh vốn phải tồn tại cách đây hàng chục vạn năm, nhưng hôm nay vẫn

yên tĩnh nằm trong dãy núi tuyết lớn, bình lặng và ôn hòa chứng kiến từng bước

chân của di dân trong thế gian?

Có lẽ chỉ có băng tuyết vĩnh cửu không thay đổi mới có thể chống lại sức

mạnh của thời gian, thiên nhiên tàn phá vô tình đã không khiến Thần Miếu biến

mất như những công trình kiến trúc oanh liệt khác trong dòng chảy lịch sử.

Thần Miếu sử dụng năng lượng mặt trời, có lẽ điều này cũng là một lý do.

Nhưng rõ ràng cuộc chiến cổ đại đó không thể gây ra biến động lớn đến thế

trong thiên địa. Hay là chính bản thân trái đất cũng gặp vấn đề nghiêm trọng

nào đó?

Vốn dĩ Phạm Nhàn có thể suy nghĩ sâu sắc thêm về vấn đề này, nhưng lúc

này tâm trạng y chấn động dữ dội, nhất là khi trên hình ảnh thấy tên sứ giả mù

bịt vải đen kia, và cảnh tượng Đại Đông sơn như ngọc bích xuất hiện lúc cuối

cùng, khiến y cảm thấy miệng khô lưỡi khô khốc, không thể nói nên lời.

Nếu tất cả những thứ này đều là sự thật, vậy Ngũ Trúc thúc được xem là gì?

Là tiên tri hay là thầy dạy của toàn bộ nhân loại ngày nay sao? Chỉ cần nghĩ

rằng Ngũ Trúc thúc mà mình chung sống từ nhỏ, hóa ra lại là một huyền thoại

sống, thân thể Phạm Nhàn không khỏi run rẩy.

"Nhưng ta không tin trên đời chỉ còn lại nơi này của ngươi." Giọng nói của

Phạm Nhàn khàn khàn run rẩy, nghe có vẻ kỳ lạ: "Điều này rất vô lý."

"Thời gian có thể chứng minh tất cả. Ta đã dành hàng chục vạn năm trên thế

giới này nhưng không tìm thấy tồn tại tương tự." Âm thanh của Thần Miếu vang

bên tai Phạm Nhàn, vô cùng bình tĩnh: "Ta có thể tồn tại đến bây giờ, tiếp tục

hoàn thành sứ mệnh giúp đỡ nhân loại, một phần nhờ vận may, phần khác là do

trong hàng chục vạn năm qua, các sứ giả liên tục tu sửa Thần Miếu, nhưng rất

đáng tiếc, các sứ giả dần bị thời gian tiêu hao hết."

Dù Thần Miếu nói rất đáng tiếc, nhưng giọng điệu không hề có cảm xúc ấy.

Phạm Nhàn nhắm mắt suy nghĩ rất lâu rồi chỉ vào Đại Đông sơn trên gương và

ngôi miếu đang dần hoàn thành, nói: "Ta từng đến nơi này, tại sao ngươi lại

thông qua sứ giả truyền thần dụ, rồi xây dựng một ngôi miếu ở đó?"

Mỗi lần đi ngang qua Đại Đông sơn từ trên biển, nhìn thấy vách đá ngọc

thẳng tắp như bị một vị thần nhân cầm gươm chém ra, trong lòng Phạm Nhàn

luôn xao động, nhìn cảnh tượng không thể tồn tại này, luôn cảm thấy vách đá

như ngọc không giống hình thành tự nhiên, nhưng nếu do sức người tạo ra, phải

dùng lực lượng cỡ nào?

Điều khiến Phạm Nhàn khó hiểu nhất, là tại sao sau khi bị thương Ngũ Trúc

thúc lại phải về Đại Đông sơn dưỡng thương? Và tại sao chiến trường cuối cùng

mà Hoàng đế lựa chọn là ở Đại Đông sơn?

"Là để tưởng niệm." Âm thanh Thần Miếu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đó

là nơi khởi phát chiến tranh. Vũ khí mà con người tự giết lẫn nhau đã va chạm

dữ dội tại đó, cuối cùng tạo ra hậu quả mà chính con người cũng không thể

lường trước được... Còn dấu tích cuối cùng, chính là bức tường đá ngọc đẹp đẽ

ngay ngắn, thành phố khi xưa đã không còn tồn tại, nửa ngọn núi bị nóng chảy,

cuối cùng trở thành hình dáng như ngày nay."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên mặt gương trơn bóng, những cảnh ngộ buồn vui ly hợp của bộ lạc vẫnhiện lên liên tục, thời khai phá hoang vu mà hy sinh nhiệt huyết. Những dân tộctồn tại qua hàng vạn năm tuyết giá cô tịch này đã sớm quên đi sự tồn tại cổ xưaxa xôi. Nhưng dù sao đó cũng là nhân loại đã tiến hoá một lần, khi môi trườngthế gian cho phép họ tự do hoạt động, trí tuệ ẩn sâu trong vô thức của tập thểcuối cùng cũng được bùng nổ. Đặc biệt là vị sứ giả quấn vải đen từ phương bắc,cứ mỗi khoảng thời gian lại hiện thân tới bộ lạc, đem phúc ân của Thần Miếuđến, càng làm thúc đẩy tiến triển văn minh của xã hội loài người.Giống như một trò chơi được mở hack, hình ảnh trong gương tiến triển cựckỳ nhanh chóng, nhân loại dường như cũng không mất hàng chục vạn năm nhưtrước đây để phát triển đến trạng thái hiện tại. Chỉ từ rất nhiều năm trước, vị sứgiả quấn vải đen kia đã không còn xuất hiện trên thế gian, thay vào đó là nhữngsứ giả khác, người mang Thiên Mạch.Lúc Phạm Nhàn đặt câu hỏi, hình ảnh trên gương vừa dừng lại trên mộtngọn núi cô độc, vô số bá tính hăng hái, dũng cảm đào bậc thềm đá trên núi rồichuyển đá và gỗ lên đỉnh, để xây dựng một ngôi miếu thờ.Ngọn núi cô độc này dựng đứng bên bờ biển, nửa sườn núi như ngọc xanh,bóng loáng như gương, đối diện mặt trời mọc phương đông, chính là nơi PhạmNhàn rất quen thuộc, thậm chí từng một thời leo xuống, Đại Đông sơn.Âm thanh của Thần Miếu lại vang lên khắp mọi nơi, giọng điệu vẫn ôn hòanhư trước, nhưng vẫn không chút cảm xúc thật sự: "Diện mạo tuyệt mỹ của bảotàng có thể bảo tồn được là nhờ vào may mắn, nói theo cách của thế nhân, đó làsố mệnh an bài."Đúng vậy, ngoài số mệnh, ngoài may mắn, còn gì có thể giải thích một dichỉ văn minh vốn phải tồn tại cách đây hàng chục vạn năm, nhưng hôm nay vẫnyên tĩnh nằm trong dãy núi tuyết lớn, bình lặng và ôn hòa chứng kiến từng bướcchân của di dân trong thế gian?Có lẽ chỉ có băng tuyết vĩnh cửu không thay đổi mới có thể chống lại sứcmạnh của thời gian, thiên nhiên tàn phá vô tình đã không khiến Thần Miếu biếnmất như những công trình kiến trúc oanh liệt khác trong dòng chảy lịch sử.Thần Miếu sử dụng năng lượng mặt trời, có lẽ điều này cũng là một lý do.Nhưng rõ ràng cuộc chiến cổ đại đó không thể gây ra biến động lớn đến thếtrong thiên địa. Hay là chính bản thân trái đất cũng gặp vấn đề nghiêm trọngnào đó?Vốn dĩ Phạm Nhàn có thể suy nghĩ sâu sắc thêm về vấn đề này, nhưng lúcnày tâm trạng y chấn động dữ dội, nhất là khi trên hình ảnh thấy tên sứ giả mùbịt vải đen kia, và cảnh tượng Đại Đông sơn như ngọc bích xuất hiện lúc cuốicùng, khiến y cảm thấy miệng khô lưỡi khô khốc, không thể nói nên lời.Nếu tất cả những thứ này đều là sự thật, vậy Ngũ Trúc thúc được xem là gì?Là tiên tri hay là thầy dạy của toàn bộ nhân loại ngày nay sao? Chỉ cần nghĩrằng Ngũ Trúc thúc mà mình chung sống từ nhỏ, hóa ra lại là một huyền thoạisống, thân thể Phạm Nhàn không khỏi run rẩy."Nhưng ta không tin trên đời chỉ còn lại nơi này của ngươi." Giọng nói củaPhạm Nhàn khàn khàn run rẩy, nghe có vẻ kỳ lạ: "Điều này rất vô lý.""Thời gian có thể chứng minh tất cả. Ta đã dành hàng chục vạn năm trên thếgiới này nhưng không tìm thấy tồn tại tương tự." Âm thanh của Thần Miếu vangbên tai Phạm Nhàn, vô cùng bình tĩnh: "Ta có thể tồn tại đến bây giờ, tiếp tụchoàn thành sứ mệnh giúp đỡ nhân loại, một phần nhờ vận may, phần khác là dotrong hàng chục vạn năm qua, các sứ giả liên tục tu sửa Thần Miếu, nhưng rấtđáng tiếc, các sứ giả dần bị thời gian tiêu hao hết."Dù Thần Miếu nói rất đáng tiếc, nhưng giọng điệu không hề có cảm xúc ấy.Phạm Nhàn nhắm mắt suy nghĩ rất lâu rồi chỉ vào Đại Đông sơn trên gương vàngôi miếu đang dần hoàn thành, nói: "Ta từng đến nơi này, tại sao ngươi lạithông qua sứ giả truyền thần dụ, rồi xây dựng một ngôi miếu ở đó?"Mỗi lần đi ngang qua Đại Đông sơn từ trên biển, nhìn thấy vách đá ngọcthẳng tắp như bị một vị thần nhân cầm gươm chém ra, trong lòng Phạm Nhànluôn xao động, nhìn cảnh tượng không thể tồn tại này, luôn cảm thấy vách đánhư ngọc không giống hình thành tự nhiên, nhưng nếu do sức người tạo ra, phảidùng lực lượng cỡ nào?Điều khiến Phạm Nhàn khó hiểu nhất, là tại sao sau khi bị thương Ngũ Trúcthúc lại phải về Đại Đông sơn dưỡng thương? Và tại sao chiến trường cuối cùngmà Hoàng đế lựa chọn là ở Đại Đông sơn?"Là để tưởng niệm." Âm thanh Thần Miếu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đólà nơi khởi phát chiến tranh. Vũ khí mà con người tự giết lẫn nhau đã va chạmdữ dội tại đó, cuối cùng tạo ra hậu quả mà chính con người cũng không thểlường trước được... Còn dấu tích cuối cùng, chính là bức tường đá ngọc đẹp đẽngay ngắn, thành phố khi xưa đã không còn tồn tại, nửa ngọn núi bị nóng chảy,cuối cùng trở thành hình dáng như ngày nay."

Chương 2023: Người đó kể một câu chuyện 4