Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2024: Bức tranh phong cảnh và truyền thuyết 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run rẩy, mãi đến hôm nay y mớibiết được bí mật này, thì ra Đại Đông sơn chính là nơi khởi phát chiến tranh, cảngọn núi bị nóng chảy thành nửa ngọn núi cô độc bên bờ biển, đá núi bị nhiệtđộ cao hòa tan thành một mảng ngọc bích trong suốt, đó là cảnh tượng kinhkhủng đến mức nào."Cho nên bức xạ tồn tại mạnh nhất tỏa ra từ Đại Đông sơn, cũng giống nhưthiên địa nguyên khí mạnh nhất..." Giọng Phạm Nhàn khàn khàn vang lên, nóira suy luận của mình: "Nếu như phán đoán của ta đúng, ta không hiểu tại saobức xạ giết chóc lại có thể trở thành thiên địa nguyên khí? Nếu như con dân thếgian thực sự là dân cư còn sót lại đời trước, tại sao trong cơ thể họ lại có kinhmạch?""Bởi vì nhân loại là loài ngu xuẩn nhất, cũng là loài thông minh nhất. Điềuthen chốt, họ là loài có khả năng thích nghi môi trường cao nhất." Giọng nóiThần Miếu vang lên đáp lại: "Về điểm này, ta hoàn toàn tin tưởng."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thuở xưa có ngọn núi, trong núi có ngôi miếu, trong miếu có một người,người ấy kể một câu chuyện, người ấy nói: Thuở xưa có ngọn núi... Nếu nhữngchuyện Phạm Nhàn trải qua trong Thần Miếu cứ thế tiếp diễn, chắc chắn nhữngkẻ ngóng trông y sống hay chết trên thiên hạ sẽ bị vùi lấp dưới nhiều lớp tơnhện rồi bị mài chết dần.Giống như thế giới sau thảm họa, dù là nhân quả hay bất cứ điều gì cũngkhông thể mãi mãi rơi vào vòng lặp khô khan được. Sau khi nền văn minh sụpđổ và tái sinh, không thể nào tạo ra hình hành hoàn toàn giống ban đầu, cho dùngay từ lúc nhân loại mới nhú lên Thần Miếu còn sót lại này đã liên tục qua vịsứ giả mù truyền tải hạt giống nền văn minh trước đó cho nhân loại.Sự thay đổi rõ ràng nhất giữa hai thế giới tất nhiên không thể qua mắt PhạmNhàn, tái sinh hơn hai mươi năm, ngày ngày luyện công pháp bá đạo, trong mộtnăm qua lại bắt đầu cảm nhận được nguyên khí tràn ngập trời đất, đó mới là sựkhác biệt thực sự. Xã hội loài người dường như đã tìm ra phương thức khaithác, còn kinh mạch trong cơ thể con người là bằng chứng rõ ràng nhất về sựthay đổi này.Nếu nói thiên địa nguyên khí và chân khí trong cơ thể vốn cùng một nguồngốc, là dấu tích của thảm họa hàng chục vạn năm trước để lại trên thế giới, tạisao những dấu vết được tự nhiên cân bằng sau đó lại không khiến con ngườisống giữa chúng phải chết đi?Theo lời giải thích của Thần Miếu, có lẽ thích nghi môi trường và tìm đượcmột số điểm cân bằng vốn là đặc tính mạnh mẽ vốn có của sự sống.Nghĩ vậy, Phạm Nhàn không khỏi bàng hoàng, ngồi bất động dưới đất, rấtlâu không nói nên lời. Trong lòng y, văn minh mà y tưởng chừng không thể dậptắt thực ra lại là mong manh nhất, còn sinh mạng dường như yếu ớt, trước thựctại như sắt đá lại trở thành thứ tồn tại mạnh mẽ và không hề úy kỵ nhất.Nhân loại thích nghi môi trường này, sinh vật mọc lên một lần nữa cũngthích nghi môi trường. Phạm Nhàn nhắm mắt suy nghĩ kỹ về những gì mắt thấytai nghe từ khi tái sinh, kinh ngạc phát hiện dù là nhân loại hay động vật, dườngnhư đều không có quá nhiều biến đổi bởi nguyên khí tràn ngập thiên địa. Thựctế này khiến y không khỏi sững sờ.Xem ra dù đáng sợ nhưng trong dòng chảy lịch sử dài lâu, nó chỉ đơn giản làbức tranh phong tình tươi đẹp lay động lòng người mà thôi.o O oKhông biết qua bao lâu, Phạm Nhàn mới thoát khỏi tâm trạng hoảng sợ vàngơ ngác đó, mà lúc này trên tấm gương trơn bóng trong không trung ThầnMiếu, hình ảnh cũng đã rời xa Đại Đông sơn, bắt đầu hiện lên đủ loại cảnhtượng sinh động.Có người im lặng săn bắn trong rừng rậm, có người vui vẻ lao động trongruộng đồng, có nữ nhân thanh thản giặt giũ bên bờ suối, có trẻ thơ mới biết điđường, có khói lam, có làng mạc, thành bang, cung điện, tất nhiên cũng có tranhchấp, chiến tranh, chém giết, máu me.Hình ảnh dần chậm lại, xuất hiện từng cảnh tu luyện võ đạo, hoặc ngồi hoasen, hoặc ngồi thiền trên đỉnh núi, cứng cỏi vô song, phơi mình trong sương gió,năm tháng dài lâu, hỏi trời cao vấn biển sâu, nhìn bốn phương nhắm thẳng nộitâm, hô hấp nguyên khí còn sót lại của trời đất, thở ra khí đục trong mình, rồicuối cùng có một ngày hình thành võ đạo trên đại lục."Đến rồi đến rồi. . ." Phạm Nhàn cảm nhận được, khi chứng kiến nhữnghình ảnh này, y hoàn toàn không có cảm giác bay bổng như tiên, rõ ràng là nhờvào nền tảng vững chắc mà Giám Sát viện đã đặt nền móng từ khi còn nhỏ.Nhưng dù sao, sau khi nhìn thấy cảnh tượng biến ảo chân thực của đại lục, yvẫn không tránh khỏi cõi lòng dao động, khóe môinở nụ cười chua xót và khóhiểu. Y nói với tấm gương phản ánh sáng trước mặt: "Nói cho ta nghe, nếunhững bí quyết võ đạo này đều do chính mọi người tu luyện ra, tại sao bên trongThần Miếu lại có nhiều thứ lợi hại đến thế? Chỉ cần trộm đi hai quyển, đã có thểtạo ra mấy vị đại tông sư trên thế gian này."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run rẩy, mãi đến hôm nay y mớibiết được bí mật này, thì ra Đại Đông sơn chính là nơi khởi phát chiến tranh, cảngọn núi bị nóng chảy thành nửa ngọn núi cô độc bên bờ biển, đá núi bị nhiệtđộ cao hòa tan thành một mảng ngọc bích trong suốt, đó là cảnh tượng kinhkhủng đến mức nào."Cho nên bức xạ tồn tại mạnh nhất tỏa ra từ Đại Đông sơn, cũng giống nhưthiên địa nguyên khí mạnh nhất..." Giọng Phạm Nhàn khàn khàn vang lên, nóira suy luận của mình: "Nếu như phán đoán của ta đúng, ta không hiểu tại saobức xạ giết chóc lại có thể trở thành thiên địa nguyên khí? Nếu như con dân thếgian thực sự là dân cư còn sót lại đời trước, tại sao trong cơ thể họ lại có kinhmạch?""Bởi vì nhân loại là loài ngu xuẩn nhất, cũng là loài thông minh nhất. Điềuthen chốt, họ là loài có khả năng thích nghi môi trường cao nhất." Giọng nóiThần Miếu vang lên đáp lại: "Về điểm này, ta hoàn toàn tin tưởng."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thuở xưa có ngọn núi, trong núi có ngôi miếu, trong miếu có một người,người ấy kể một câu chuyện, người ấy nói: Thuở xưa có ngọn núi... Nếu nhữngchuyện Phạm Nhàn trải qua trong Thần Miếu cứ thế tiếp diễn, chắc chắn nhữngkẻ ngóng trông y sống hay chết trên thiên hạ sẽ bị vùi lấp dưới nhiều lớp tơnhện rồi bị mài chết dần.Giống như thế giới sau thảm họa, dù là nhân quả hay bất cứ điều gì cũngkhông thể mãi mãi rơi vào vòng lặp khô khan được. Sau khi nền văn minh sụpđổ và tái sinh, không thể nào tạo ra hình hành hoàn toàn giống ban đầu, cho dùngay từ lúc nhân loại mới nhú lên Thần Miếu còn sót lại này đã liên tục qua vịsứ giả mù truyền tải hạt giống nền văn minh trước đó cho nhân loại.Sự thay đổi rõ ràng nhất giữa hai thế giới tất nhiên không thể qua mắt PhạmNhàn, tái sinh hơn hai mươi năm, ngày ngày luyện công pháp bá đạo, trong mộtnăm qua lại bắt đầu cảm nhận được nguyên khí tràn ngập trời đất, đó mới là sựkhác biệt thực sự. Xã hội loài người dường như đã tìm ra phương thức khaithác, còn kinh mạch trong cơ thể con người là bằng chứng rõ ràng nhất về sựthay đổi này.Nếu nói thiên địa nguyên khí và chân khí trong cơ thể vốn cùng một nguồngốc, là dấu tích của thảm họa hàng chục vạn năm trước để lại trên thế giới, tạisao những dấu vết được tự nhiên cân bằng sau đó lại không khiến con ngườisống giữa chúng phải chết đi?Theo lời giải thích của Thần Miếu, có lẽ thích nghi môi trường và tìm đượcmột số điểm cân bằng vốn là đặc tính mạnh mẽ vốn có của sự sống.Nghĩ vậy, Phạm Nhàn không khỏi bàng hoàng, ngồi bất động dưới đất, rấtlâu không nói nên lời. Trong lòng y, văn minh mà y tưởng chừng không thể dậptắt thực ra lại là mong manh nhất, còn sinh mạng dường như yếu ớt, trước thựctại như sắt đá lại trở thành thứ tồn tại mạnh mẽ và không hề úy kỵ nhất.Nhân loại thích nghi môi trường này, sinh vật mọc lên một lần nữa cũngthích nghi môi trường. Phạm Nhàn nhắm mắt suy nghĩ kỹ về những gì mắt thấytai nghe từ khi tái sinh, kinh ngạc phát hiện dù là nhân loại hay động vật, dườngnhư đều không có quá nhiều biến đổi bởi nguyên khí tràn ngập thiên địa. Thựctế này khiến y không khỏi sững sờ.Xem ra dù đáng sợ nhưng trong dòng chảy lịch sử dài lâu, nó chỉ đơn giản làbức tranh phong tình tươi đẹp lay động lòng người mà thôi.o O oKhông biết qua bao lâu, Phạm Nhàn mới thoát khỏi tâm trạng hoảng sợ vàngơ ngác đó, mà lúc này trên tấm gương trơn bóng trong không trung ThầnMiếu, hình ảnh cũng đã rời xa Đại Đông sơn, bắt đầu hiện lên đủ loại cảnhtượng sinh động.Có người im lặng săn bắn trong rừng rậm, có người vui vẻ lao động trongruộng đồng, có nữ nhân thanh thản giặt giũ bên bờ suối, có trẻ thơ mới biết điđường, có khói lam, có làng mạc, thành bang, cung điện, tất nhiên cũng có tranhchấp, chiến tranh, chém giết, máu me.Hình ảnh dần chậm lại, xuất hiện từng cảnh tu luyện võ đạo, hoặc ngồi hoasen, hoặc ngồi thiền trên đỉnh núi, cứng cỏi vô song, phơi mình trong sương gió,năm tháng dài lâu, hỏi trời cao vấn biển sâu, nhìn bốn phương nhắm thẳng nộitâm, hô hấp nguyên khí còn sót lại của trời đất, thở ra khí đục trong mình, rồicuối cùng có một ngày hình thành võ đạo trên đại lục."Đến rồi đến rồi. . ." Phạm Nhàn cảm nhận được, khi chứng kiến nhữnghình ảnh này, y hoàn toàn không có cảm giác bay bổng như tiên, rõ ràng là nhờvào nền tảng vững chắc mà Giám Sát viện đã đặt nền móng từ khi còn nhỏ.Nhưng dù sao, sau khi nhìn thấy cảnh tượng biến ảo chân thực của đại lục, yvẫn không tránh khỏi cõi lòng dao động, khóe môinở nụ cười chua xót và khóhiểu. Y nói với tấm gương phản ánh sáng trước mặt: "Nói cho ta nghe, nếunhững bí quyết võ đạo này đều do chính mọi người tu luyện ra, tại sao bên trongThần Miếu lại có nhiều thứ lợi hại đến thế? Chỉ cần trộm đi hai quyển, đã có thểtạo ra mấy vị đại tông sư trên thế gian này."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run rẩy, mãi đến hôm nay y mớibiết được bí mật này, thì ra Đại Đông sơn chính là nơi khởi phát chiến tranh, cảngọn núi bị nóng chảy thành nửa ngọn núi cô độc bên bờ biển, đá núi bị nhiệtđộ cao hòa tan thành một mảng ngọc bích trong suốt, đó là cảnh tượng kinhkhủng đến mức nào."Cho nên bức xạ tồn tại mạnh nhất tỏa ra từ Đại Đông sơn, cũng giống nhưthiên địa nguyên khí mạnh nhất..." Giọng Phạm Nhàn khàn khàn vang lên, nóira suy luận của mình: "Nếu như phán đoán của ta đúng, ta không hiểu tại saobức xạ giết chóc lại có thể trở thành thiên địa nguyên khí? Nếu như con dân thếgian thực sự là dân cư còn sót lại đời trước, tại sao trong cơ thể họ lại có kinhmạch?""Bởi vì nhân loại là loài ngu xuẩn nhất, cũng là loài thông minh nhất. Điềuthen chốt, họ là loài có khả năng thích nghi môi trường cao nhất." Giọng nóiThần Miếu vang lên đáp lại: "Về điểm này, ta hoàn toàn tin tưởng."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thuở xưa có ngọn núi, trong núi có ngôi miếu, trong miếu có một người,người ấy kể một câu chuyện, người ấy nói: Thuở xưa có ngọn núi... Nếu nhữngchuyện Phạm Nhàn trải qua trong Thần Miếu cứ thế tiếp diễn, chắc chắn nhữngkẻ ngóng trông y sống hay chết trên thiên hạ sẽ bị vùi lấp dưới nhiều lớp tơnhện rồi bị mài chết dần.Giống như thế giới sau thảm họa, dù là nhân quả hay bất cứ điều gì cũngkhông thể mãi mãi rơi vào vòng lặp khô khan được. Sau khi nền văn minh sụpđổ và tái sinh, không thể nào tạo ra hình hành hoàn toàn giống ban đầu, cho dùngay từ lúc nhân loại mới nhú lên Thần Miếu còn sót lại này đã liên tục qua vịsứ giả mù truyền tải hạt giống nền văn minh trước đó cho nhân loại.Sự thay đổi rõ ràng nhất giữa hai thế giới tất nhiên không thể qua mắt PhạmNhàn, tái sinh hơn hai mươi năm, ngày ngày luyện công pháp bá đạo, trong mộtnăm qua lại bắt đầu cảm nhận được nguyên khí tràn ngập trời đất, đó mới là sựkhác biệt thực sự. Xã hội loài người dường như đã tìm ra phương thức khaithác, còn kinh mạch trong cơ thể con người là bằng chứng rõ ràng nhất về sựthay đổi này.Nếu nói thiên địa nguyên khí và chân khí trong cơ thể vốn cùng một nguồngốc, là dấu tích của thảm họa hàng chục vạn năm trước để lại trên thế giới, tạisao những dấu vết được tự nhiên cân bằng sau đó lại không khiến con ngườisống giữa chúng phải chết đi?Theo lời giải thích của Thần Miếu, có lẽ thích nghi môi trường và tìm đượcmột số điểm cân bằng vốn là đặc tính mạnh mẽ vốn có của sự sống.Nghĩ vậy, Phạm Nhàn không khỏi bàng hoàng, ngồi bất động dưới đất, rấtlâu không nói nên lời. Trong lòng y, văn minh mà y tưởng chừng không thể dậptắt thực ra lại là mong manh nhất, còn sinh mạng dường như yếu ớt, trước thựctại như sắt đá lại trở thành thứ tồn tại mạnh mẽ và không hề úy kỵ nhất.Nhân loại thích nghi môi trường này, sinh vật mọc lên một lần nữa cũngthích nghi môi trường. Phạm Nhàn nhắm mắt suy nghĩ kỹ về những gì mắt thấytai nghe từ khi tái sinh, kinh ngạc phát hiện dù là nhân loại hay động vật, dườngnhư đều không có quá nhiều biến đổi bởi nguyên khí tràn ngập thiên địa. Thựctế này khiến y không khỏi sững sờ.Xem ra dù đáng sợ nhưng trong dòng chảy lịch sử dài lâu, nó chỉ đơn giản làbức tranh phong tình tươi đẹp lay động lòng người mà thôi.o O oKhông biết qua bao lâu, Phạm Nhàn mới thoát khỏi tâm trạng hoảng sợ vàngơ ngác đó, mà lúc này trên tấm gương trơn bóng trong không trung ThầnMiếu, hình ảnh cũng đã rời xa Đại Đông sơn, bắt đầu hiện lên đủ loại cảnhtượng sinh động.Có người im lặng săn bắn trong rừng rậm, có người vui vẻ lao động trongruộng đồng, có nữ nhân thanh thản giặt giũ bên bờ suối, có trẻ thơ mới biết điđường, có khói lam, có làng mạc, thành bang, cung điện, tất nhiên cũng có tranhchấp, chiến tranh, chém giết, máu me.Hình ảnh dần chậm lại, xuất hiện từng cảnh tu luyện võ đạo, hoặc ngồi hoasen, hoặc ngồi thiền trên đỉnh núi, cứng cỏi vô song, phơi mình trong sương gió,năm tháng dài lâu, hỏi trời cao vấn biển sâu, nhìn bốn phương nhắm thẳng nộitâm, hô hấp nguyên khí còn sót lại của trời đất, thở ra khí đục trong mình, rồicuối cùng có một ngày hình thành võ đạo trên đại lục."Đến rồi đến rồi. . ." Phạm Nhàn cảm nhận được, khi chứng kiến nhữnghình ảnh này, y hoàn toàn không có cảm giác bay bổng như tiên, rõ ràng là nhờvào nền tảng vững chắc mà Giám Sát viện đã đặt nền móng từ khi còn nhỏ.Nhưng dù sao, sau khi nhìn thấy cảnh tượng biến ảo chân thực của đại lục, yvẫn không tránh khỏi cõi lòng dao động, khóe môinở nụ cười chua xót và khóhiểu. Y nói với tấm gương phản ánh sáng trước mặt: "Nói cho ta nghe, nếunhững bí quyết võ đạo này đều do chính mọi người tu luyện ra, tại sao bên trongThần Miếu lại có nhiều thứ lợi hại đến thế? Chỉ cần trộm đi hai quyển, đã có thểtạo ra mấy vị đại tông sư trên thế gian này."