Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2025: Bức tranh phong cảnh và truyền thuyết 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không chờ Thần Miếu lên tiếng, Phạm Nhàn ho hai tiếng, vội nói trước:"Đã nói tới lúc này rồi, chắc ngươi cũng phân tích ra thân thế của ta, khỏi phảinói những lời vô nghĩa kiểu tiên thuật thần giới còn sót lại nữa."Trong Thần Miếu yên lặng một hồi rồi giọng nói lại bình tĩnh vang lên:"Hàng vạn năm qua, Thần Miếu luôn quan sát thế gian, chúng ta sẽ thu thập tưliệu, phân tích, kết hợp với đặc tính sinh học của nhân loại, tổng kết và tu sửa,cuối cùng đưa ra được mấy hướng nghiên cứu."Hóa ra là những bí kíp mà mẫu thân Diệp Khinh Mi lén lút đem ra khỏiThần Miếu lại có nguồn gốc như vậy. Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, nếu không cótầm nhìn và thủ đoạn cực kỳ cao siêu, lại có vô số tâm pháp bí truyền, tư liệunhiều như biển để lựa chọn, ai trong thế tục có thể như Thần Miếu, dùng hàngvạn năm thời gian để chọn lọc tinh túy như thế?"Các ngươi đã truyền nhiều phương pháp hữu ích xuống trần gian." Điềunày đã xuất hiện từ sớm trên hình ảnh, Phạm Nhàn cũng không phủ nhận cônghiệu truyền thừa văn minh của Thần Miếu. Sau một lúc im lặng, y nói: "Trongthời khai phá hoang dã, thậm chí Thần Miếu còn trực tiếp phái sứ giả xuốnggiúp nhân loại đối phó những loài thú khổng lồ... Sau này còn truyền thụ nhiềubản lĩnh để con người tồn tại trong thiên nhiên... Vậy tại sao các ngươi khôngtrực tiếp truyền những pháp môn đó cho nhân loại, hay nên nói, trong ThầnMiếu chắc chắn còn nhiều tư liệu, sao các ngươi cứ giấu kín mãi thế?"Lời đã đến lúc này, sắp tiếp cận đến nữ nhân kia, nghĩ đến cái chết của mẫuthân Diệp Khinh Mi không thoát khỏi liên quan tới Thần Miếu, dù là bí kíp màcô lấy trộm hay công nghệ trong Nội Khố vượt quá trình độ phát triển của tựnhiên của xã hội, trái tim Phạm Nhàn hơi se lại, giọng khàn khàn, nhìn chằmchằm vào gương sáng: "Hơn nữa còn phá vỡ quy tắc của chính mình, đuổi giếtnhững người đó.""Không có những người đó, chỉ có một người." Giọng nói Thần Miếu vẫnbình tĩnh, có lẽ vì từ tư liệu và đối thoại, phân tích về Phạm Nhàn vẫn chưa điđến kết luận chắc chắn, nên Thần Miếu trả lời cực kỳ thẳng thắn: "Chúng ta làngười bảo vệ, bảo vệ ngọn lửa cuối cùng của nền văn minh nhân loại đâm chồinảy lộc, chúng ta muốn để cho di dân còn sót lại của nhân loại có thể tái sinhtrên thế giới này, đó là sứ mệnh của chúng ta.""Thần Miếu sẽ truyền bá một số kỹ năng và kiến thức phù hợp xuống trầnthế, ví dụ như thủy lợi, trồng lúa, võ nghệ, nhưng chúng ta sẽ không cố ép buộcảnh hưởng mọi thứ trên thế gian."Phạm Nhàn bỗng nói: "Ngươi bảo rằng mình chỉ là người bảo vệ, chứ khôngphải kẻ thao túng, thế nhưng ngươi đã bao phủ bóng tối của Thần Miếu trên đầunhân loại đã lâu năm như vậy, hơn nữa các ngươi vẫn luôn cố lên kế hoạch xâydựng một thế giới mà các ngươi cho là hoàn hảo theo ý tưởng của mình."Lông mày y nhíu lại: "Đã một nghìn năm rồi, Đại Ngụy lập quốc được mộtnghìn năm, thực ra thế giới này không có thay đổi gì về bản chất."Tiếng nói của Thần Miếu im lặng rất lâu rồi lần đầu dùng giọng điệu hỏingược lại: "Chẳng lẽ như thế không tốt sao?"Như vậy có tốt hay không? Ai có thể nói rõ được. Phạm Nhàn là người suynghĩ cực kỳ nhạy bén, từ thông tin trong giọng nói Thần Miếu, y đã sớm phánđoán ra rằng, Thần Miếu hay là di tích cuối cùng của nền văn minh trước, dùvẫn thực thi chỉ thị trong chương trình, nhưng thảm họa khiến nhân loại tự hủydiệt vong đã ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của nó.Không biết Thần Miếu có đúng là một thực thể có ý thức tự chủ hay không,nhưng rất rõ ràng, Thần Miếu luôn quan sát mọi thứ trên thế gian, ngăn cản xãhội loài người tiến lên nền văn minh cao hơn. Có lẽ trong mắt nó nếu văn minhtiếp tục theo con đường cũ, chắc chắn sẽ dẫn đến sự hủy diệt một lần nữa.Ngày trước Diệp Khinh Mi khiến cả lục địa tiến bộ về mặt kỹ thuật, sảnxuất, rất hiển nhiên đã chạm đến giới hạn của Thần Miếu. Vì thế Thần Miếumới chọn Khánh Đế làm người đại diện, xóa sạch mọi dấu vết của Diệp KhinhMi. Nhưng sứ giả của Thần Miếu ngày càng ít ỏi, lại liên tiếp chết dưới tay NgũTrúc thúc, nên nó không thể nắm bắt và kiểm soát được việc Khánh Đế vẫn sửdụng Nội Khố, còn Phạm Nhàn là huyết mạch của Diệp Khinh Mi, vẫn cònsống.o O oTâm trạng Phạm Nhàn đã bình tĩnh hơn nhiều, y không nghĩ rằng tức giậnhay đau buồn với một thực thể nhân tạo có quá nhiều ý nghĩa. Sau một lúc trầmngâm, y nói: "Dù tốt hay xấu thì ngươi vẫn can thiệp vào việc đời, điều này mâuthuẫn với quy tắc của ngươi.""Thần Miếu sẽ không can dự vào việc đời, cũng không cản trở quá trình tiếnhóa văn minh của nhân loại. Chúng ta chỉ định chỉnh sửa quá trình đó, nhưngnếu có lực lượng bên ngoài cố tình thúc đẩy quá trình này, chúng ta nhất địnhphải ngăn cản."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không chờ Thần Miếu lên tiếng, Phạm Nhàn ho hai tiếng, vội nói trước:
"Đã nói tới lúc này rồi, chắc ngươi cũng phân tích ra thân thế của ta, khỏi phải
nói những lời vô nghĩa kiểu tiên thuật thần giới còn sót lại nữa."
Trong Thần Miếu yên lặng một hồi rồi giọng nói lại bình tĩnh vang lên:
"Hàng vạn năm qua, Thần Miếu luôn quan sát thế gian, chúng ta sẽ thu thập tư
liệu, phân tích, kết hợp với đặc tính sinh học của nhân loại, tổng kết và tu sửa,
cuối cùng đưa ra được mấy hướng nghiên cứu."
Hóa ra là những bí kíp mà mẫu thân Diệp Khinh Mi lén lút đem ra khỏi
Thần Miếu lại có nguồn gốc như vậy. Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, nếu không có
tầm nhìn và thủ đoạn cực kỳ cao siêu, lại có vô số tâm pháp bí truyền, tư liệu
nhiều như biển để lựa chọn, ai trong thế tục có thể như Thần Miếu, dùng hàng
vạn năm thời gian để chọn lọc tinh túy như thế?
"Các ngươi đã truyền nhiều phương pháp hữu ích xuống trần gian." Điều
này đã xuất hiện từ sớm trên hình ảnh, Phạm Nhàn cũng không phủ nhận công
hiệu truyền thừa văn minh của Thần Miếu. Sau một lúc im lặng, y nói: "Trong
thời khai phá hoang dã, thậm chí Thần Miếu còn trực tiếp phái sứ giả xuống
giúp nhân loại đối phó những loài thú khổng lồ... Sau này còn truyền thụ nhiều
bản lĩnh để con người tồn tại trong thiên nhiên... Vậy tại sao các ngươi không
trực tiếp truyền những pháp môn đó cho nhân loại, hay nên nói, trong Thần
Miếu chắc chắn còn nhiều tư liệu, sao các ngươi cứ giấu kín mãi thế?"
Lời đã đến lúc này, sắp tiếp cận đến nữ nhân kia, nghĩ đến cái chết của mẫu
thân Diệp Khinh Mi không thoát khỏi liên quan tới Thần Miếu, dù là bí kíp mà
cô lấy trộm hay công nghệ trong Nội Khố vượt quá trình độ phát triển của tự
nhiên của xã hội, trái tim Phạm Nhàn hơi se lại, giọng khàn khàn, nhìn chằm
chằm vào gương sáng: "Hơn nữa còn phá vỡ quy tắc của chính mình, đuổi giết
những người đó."
"Không có những người đó, chỉ có một người." Giọng nói Thần Miếu vẫn
bình tĩnh, có lẽ vì từ tư liệu và đối thoại, phân tích về Phạm Nhàn vẫn chưa đi
đến kết luận chắc chắn, nên Thần Miếu trả lời cực kỳ thẳng thắn: "Chúng ta là
người bảo vệ, bảo vệ ngọn lửa cuối cùng của nền văn minh nhân loại đâm chồi
nảy lộc, chúng ta muốn để cho di dân còn sót lại của nhân loại có thể tái sinh
trên thế giới này, đó là sứ mệnh của chúng ta."
"Thần Miếu sẽ truyền bá một số kỹ năng và kiến thức phù hợp xuống trần
thế, ví dụ như thủy lợi, trồng lúa, võ nghệ, nhưng chúng ta sẽ không cố ép buộc
ảnh hưởng mọi thứ trên thế gian."
Phạm Nhàn bỗng nói: "Ngươi bảo rằng mình chỉ là người bảo vệ, chứ không
phải kẻ thao túng, thế nhưng ngươi đã bao phủ bóng tối của Thần Miếu trên đầu
nhân loại đã lâu năm như vậy, hơn nữa các ngươi vẫn luôn cố lên kế hoạch xây
dựng một thế giới mà các ngươi cho là hoàn hảo theo ý tưởng của mình."
Lông mày y nhíu lại: "Đã một nghìn năm rồi, Đại Ngụy lập quốc được một
nghìn năm, thực ra thế giới này không có thay đổi gì về bản chất."
Tiếng nói của Thần Miếu im lặng rất lâu rồi lần đầu dùng giọng điệu hỏi
ngược lại: "Chẳng lẽ như thế không tốt sao?"
Như vậy có tốt hay không? Ai có thể nói rõ được. Phạm Nhàn là người suy
nghĩ cực kỳ nhạy bén, từ thông tin trong giọng nói Thần Miếu, y đã sớm phán
đoán ra rằng, Thần Miếu hay là di tích cuối cùng của nền văn minh trước, dù
vẫn thực thi chỉ thị trong chương trình, nhưng thảm họa khiến nhân loại tự hủy
diệt vong đã ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của nó.
Không biết Thần Miếu có đúng là một thực thể có ý thức tự chủ hay không,
nhưng rất rõ ràng, Thần Miếu luôn quan sát mọi thứ trên thế gian, ngăn cản xã
hội loài người tiến lên nền văn minh cao hơn. Có lẽ trong mắt nó nếu văn minh
tiếp tục theo con đường cũ, chắc chắn sẽ dẫn đến sự hủy diệt một lần nữa.
Ngày trước Diệp Khinh Mi khiến cả lục địa tiến bộ về mặt kỹ thuật, sản
xuất, rất hiển nhiên đã chạm đến giới hạn của Thần Miếu. Vì thế Thần Miếu
mới chọn Khánh Đế làm người đại diện, xóa sạch mọi dấu vết của Diệp Khinh
Mi. Nhưng sứ giả của Thần Miếu ngày càng ít ỏi, lại liên tiếp chết dưới tay Ngũ
Trúc thúc, nên nó không thể nắm bắt và kiểm soát được việc Khánh Đế vẫn sử
dụng Nội Khố, còn Phạm Nhàn là huyết mạch của Diệp Khinh Mi, vẫn còn
sống.
o O o
Tâm trạng Phạm Nhàn đã bình tĩnh hơn nhiều, y không nghĩ rằng tức giận
hay đau buồn với một thực thể nhân tạo có quá nhiều ý nghĩa. Sau một lúc trầm
ngâm, y nói: "Dù tốt hay xấu thì ngươi vẫn can thiệp vào việc đời, điều này mâu
thuẫn với quy tắc của ngươi."
"Thần Miếu sẽ không can dự vào việc đời, cũng không cản trở quá trình tiến
hóa văn minh của nhân loại. Chúng ta chỉ định chỉnh sửa quá trình đó, nhưng
nếu có lực lượng bên ngoài cố tình thúc đẩy quá trình này, chúng ta nhất định
phải ngăn cản."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không chờ Thần Miếu lên tiếng, Phạm Nhàn ho hai tiếng, vội nói trước:"Đã nói tới lúc này rồi, chắc ngươi cũng phân tích ra thân thế của ta, khỏi phảinói những lời vô nghĩa kiểu tiên thuật thần giới còn sót lại nữa."Trong Thần Miếu yên lặng một hồi rồi giọng nói lại bình tĩnh vang lên:"Hàng vạn năm qua, Thần Miếu luôn quan sát thế gian, chúng ta sẽ thu thập tưliệu, phân tích, kết hợp với đặc tính sinh học của nhân loại, tổng kết và tu sửa,cuối cùng đưa ra được mấy hướng nghiên cứu."Hóa ra là những bí kíp mà mẫu thân Diệp Khinh Mi lén lút đem ra khỏiThần Miếu lại có nguồn gốc như vậy. Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, nếu không cótầm nhìn và thủ đoạn cực kỳ cao siêu, lại có vô số tâm pháp bí truyền, tư liệunhiều như biển để lựa chọn, ai trong thế tục có thể như Thần Miếu, dùng hàngvạn năm thời gian để chọn lọc tinh túy như thế?"Các ngươi đã truyền nhiều phương pháp hữu ích xuống trần gian." Điềunày đã xuất hiện từ sớm trên hình ảnh, Phạm Nhàn cũng không phủ nhận cônghiệu truyền thừa văn minh của Thần Miếu. Sau một lúc im lặng, y nói: "Trongthời khai phá hoang dã, thậm chí Thần Miếu còn trực tiếp phái sứ giả xuốnggiúp nhân loại đối phó những loài thú khổng lồ... Sau này còn truyền thụ nhiềubản lĩnh để con người tồn tại trong thiên nhiên... Vậy tại sao các ngươi khôngtrực tiếp truyền những pháp môn đó cho nhân loại, hay nên nói, trong ThầnMiếu chắc chắn còn nhiều tư liệu, sao các ngươi cứ giấu kín mãi thế?"Lời đã đến lúc này, sắp tiếp cận đến nữ nhân kia, nghĩ đến cái chết của mẫuthân Diệp Khinh Mi không thoát khỏi liên quan tới Thần Miếu, dù là bí kíp màcô lấy trộm hay công nghệ trong Nội Khố vượt quá trình độ phát triển của tựnhiên của xã hội, trái tim Phạm Nhàn hơi se lại, giọng khàn khàn, nhìn chằmchằm vào gương sáng: "Hơn nữa còn phá vỡ quy tắc của chính mình, đuổi giếtnhững người đó.""Không có những người đó, chỉ có một người." Giọng nói Thần Miếu vẫnbình tĩnh, có lẽ vì từ tư liệu và đối thoại, phân tích về Phạm Nhàn vẫn chưa điđến kết luận chắc chắn, nên Thần Miếu trả lời cực kỳ thẳng thắn: "Chúng ta làngười bảo vệ, bảo vệ ngọn lửa cuối cùng của nền văn minh nhân loại đâm chồinảy lộc, chúng ta muốn để cho di dân còn sót lại của nhân loại có thể tái sinhtrên thế giới này, đó là sứ mệnh của chúng ta.""Thần Miếu sẽ truyền bá một số kỹ năng và kiến thức phù hợp xuống trầnthế, ví dụ như thủy lợi, trồng lúa, võ nghệ, nhưng chúng ta sẽ không cố ép buộcảnh hưởng mọi thứ trên thế gian."Phạm Nhàn bỗng nói: "Ngươi bảo rằng mình chỉ là người bảo vệ, chứ khôngphải kẻ thao túng, thế nhưng ngươi đã bao phủ bóng tối của Thần Miếu trên đầunhân loại đã lâu năm như vậy, hơn nữa các ngươi vẫn luôn cố lên kế hoạch xâydựng một thế giới mà các ngươi cho là hoàn hảo theo ý tưởng của mình."Lông mày y nhíu lại: "Đã một nghìn năm rồi, Đại Ngụy lập quốc được mộtnghìn năm, thực ra thế giới này không có thay đổi gì về bản chất."Tiếng nói của Thần Miếu im lặng rất lâu rồi lần đầu dùng giọng điệu hỏingược lại: "Chẳng lẽ như thế không tốt sao?"Như vậy có tốt hay không? Ai có thể nói rõ được. Phạm Nhàn là người suynghĩ cực kỳ nhạy bén, từ thông tin trong giọng nói Thần Miếu, y đã sớm phánđoán ra rằng, Thần Miếu hay là di tích cuối cùng của nền văn minh trước, dùvẫn thực thi chỉ thị trong chương trình, nhưng thảm họa khiến nhân loại tự hủydiệt vong đã ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của nó.Không biết Thần Miếu có đúng là một thực thể có ý thức tự chủ hay không,nhưng rất rõ ràng, Thần Miếu luôn quan sát mọi thứ trên thế gian, ngăn cản xãhội loài người tiến lên nền văn minh cao hơn. Có lẽ trong mắt nó nếu văn minhtiếp tục theo con đường cũ, chắc chắn sẽ dẫn đến sự hủy diệt một lần nữa.Ngày trước Diệp Khinh Mi khiến cả lục địa tiến bộ về mặt kỹ thuật, sảnxuất, rất hiển nhiên đã chạm đến giới hạn của Thần Miếu. Vì thế Thần Miếumới chọn Khánh Đế làm người đại diện, xóa sạch mọi dấu vết của Diệp KhinhMi. Nhưng sứ giả của Thần Miếu ngày càng ít ỏi, lại liên tiếp chết dưới tay NgũTrúc thúc, nên nó không thể nắm bắt và kiểm soát được việc Khánh Đế vẫn sửdụng Nội Khố, còn Phạm Nhàn là huyết mạch của Diệp Khinh Mi, vẫn cònsống.o O oTâm trạng Phạm Nhàn đã bình tĩnh hơn nhiều, y không nghĩ rằng tức giậnhay đau buồn với một thực thể nhân tạo có quá nhiều ý nghĩa. Sau một lúc trầmngâm, y nói: "Dù tốt hay xấu thì ngươi vẫn can thiệp vào việc đời, điều này mâuthuẫn với quy tắc của ngươi.""Thần Miếu sẽ không can dự vào việc đời, cũng không cản trở quá trình tiếnhóa văn minh của nhân loại. Chúng ta chỉ định chỉnh sửa quá trình đó, nhưngnếu có lực lượng bên ngoài cố tình thúc đẩy quá trình này, chúng ta nhất địnhphải ngăn cản."