Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2026: Bức tranh phong cảnh và truyền thuyết 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giọng nói của Thần Miếu rất bình tĩnh và lạnh lùng vang vọng khắp kiếntrúc.Phạm Nhàn trước tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó lại cười phá lên. Tiếng cườicủa y do ảnh hưởng của bệnh tật, vốn đã khàn đặc lại càng trở nên khô khan vàquái dị, nhưng y càng cười to hơn, tiếng cười vang vọng không ngừng trongkhông gian trống trải, cuối cùng thậm chí y cười đến rơi nước mắt, không thểnhịn được mà nằm ngửa ra sau.Mặt gương phẳng lặng, âm thanh yên tĩnh, Thần Miếu dường như khôngquan tâm đến kẻ du hành kỳ lạ này, tại sao y lại cười ngả nghiêng ở nơi trangnghiêm như thế. Nó chỉ bình tĩnh chờ đợi.Không biết bao lâu sau, Phạm Nhàn mới dừng cười, nằm trên nền đất lạnhlẽo, biểu cảm bình tĩnh, mắt nhìn thẳng trần nhà, sau một lúc trầm mặc bèn nói:"Ngươi thường tự xưng là Thần Miếu, xem ra sau hàng chục vạn năm, ngươithực sự tự cho mình là thần rồi."Trong Thần Miếu không có tiếng đáp lại, chỉ có tấm gương bay lơ lửng đếntrên đầu y, lại mở ra và hiện lên cảnh tượng tận thế hủy diệt. Nhưng lần này tấmgương dường như không hướng về thảo nguyên đại dương, mà là đối diện vớinhững con người chịu vô vàn khổ đau.Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, biết Thần Miếu muốn dùng hình ảnh này đểtiến hành giải thích. Những hình ảnh vô thanh thực sự khiến người ta phải kinhhãi, nhưng y không muốn xem, trực tiếp nói: "Tắt đi, cũng chẳng phải bức tranhphong cảnh thực sự."Tấm gương treo giữa không trung dần dần thu mình lại. Nó mất đi ánh sáng,biến thành một cuộn trục thẳng, cuộn lại từ hai bên, dần khép lại hình ảnh. Saukhi thi thể cháy đen biến mất, tấm gương biến thành một cây gậy rồi hình dángông lão lơ lửng trong ánh sáng hiện ra."Nhắc lại, ta là người bảo vệ, không phải thần.""Nếu ngươi không phải thần, làm sao có thể có phán đoán và hành động củariêng mình?" Phạm Nhàn có vẻ mệt mỏi, nói chuyện đã lâu, xem qua cảnh vậtdòng thời gian khiến y như mang gánh nặng. Y gối đầu lên tay, bình tĩnh nhìnông lão trôi nổi trên đầu, hỏi: "Ngươi do nhân loại tạo ra, nay lại bắt đầu kiểmsoát sự phát triển của nhân loại, hành vi này phát triểndựa trên cơ sở lập trìnhnào?""Bốn điều luật của Thần Miếu."Phạm Nhàn ngữ điệu bình thản đáp: "Ngươi vẫn quen tự xưng là ThầnMiếu, đây là điều ta khó hiểu nhất.""Điều luật thứ nhất, Thần Miếu không được làm tổn thương nhân loại, cũngkhông được đứng nhìn nhân loại bị tổn thương mà không làm gì. Điều luật thứhai, Thần Miếu phải tuân theo mọi mệnh lệnh của nhân loại, nhưng không đượcvi phạm điều luật thứ nhất. Điều luật thứ ba, Thần Miếu phải bảo vệ an toàn củabản thân, nhưng không được vi phạm điều luật thứ nhất, thứ hai..."Âm thanh của Thần Miếu vẫn chưa kết thúc, lông mày Phạm Nhàn đã nhíulại, bởi y cảm thấy ba điều luật này có vẻ quen thuộc, nhưng một số chi tiếtdường như khác với những gì mình nhớ."Điều luật thứ 0, Thần Miếu phải bảo vệ lợi ích tổng thể của nhân loạikhông bị tổn hại, các điều luật khác chỉ thành lập dưới tiền đề này."Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ ra những điều luật quen thuộcnày xuất phát từ đâu, chính là ba điều luật của robot trong tiểu thuyết phim ảnhthế giới kia. Lúc này, y chợt nhớ đến một số chuyện đã lâu không nghĩ tới, nhưanh chàng da đen đẹp trai kia và người máy còn đẹp trai hơn anh chàng da đen.(Phim I, Robot do Will Smith đóng vai chính)Hóa ra ở thế giới sau khi mình chết hoặc xuyên qua đó, khi văn minh pháttriển đến mức nào đó, ba định luật của Isaac Asimov thật sự được ứng dụng vàothực tế. Nhưng khiến Phạm Nhàn cảm thấy lạnh sống lưng chính là điều luậtthứ không mà Thần Miếu nói.Bảo vệ lợi ích tổng thể của nhân loại không bị tổn hại? Điều luật thứ 0 màThần Miếu tuân theo lại là cái này sao? Xét theo bề ngoài đây là một điều luậtvĩ đại chính nghĩa biết bao nhiêu, nhưng Phạm Nhàn lại rất dễ dàng tìm thấynguy hiểm tiềm ẩn trong đó.Chính vì có điều luật này tồn tại, nên Thần Miếu mới âm thầm kiểm soát sựphát triển văn minh nhân loại, mới chú ý đến Diệp Khinh Mi thoát khỏi ThầnMiếu, thậm chí cuối cùng không ngại vi phạm Điều luật thứ nhất và thứ hai,trực tiếp liên thủ với Hoàng đế để xóa sổ Diệp Khinh Mi.Điểm then chốt và đáng sợ nhất trong Điều luật thứ 0, chính là cụm từ "lợiích tổng thể của nhân loại". Vấn đề là, lợi ích tổng thể của nhân loại do ai quyếtđịnh? Thế giới và xã hội nào mới thực sự phù hợp với lợi ích tổng thể của nhânloại? Trong mắt Thần Miếu, nếu nhân loại tiếp tục theo con đường cũ, dẫn đếnxuất hiện vũ khí nóng, thậm chí vũ khí công nghệ cao hơn, sẽ chỉ đem lại sựhủy diệt cho toàn nhân loại. Tất nhiên Thần Miếu cho rằng điều đó không phùhợp với lợi ích tổng thể của nhân loại.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giọng nói của Thần Miếu rất bình tĩnh và lạnh lùng vang vọng khắp kiếntrúc.Phạm Nhàn trước tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó lại cười phá lên. Tiếng cườicủa y do ảnh hưởng của bệnh tật, vốn đã khàn đặc lại càng trở nên khô khan vàquái dị, nhưng y càng cười to hơn, tiếng cười vang vọng không ngừng trongkhông gian trống trải, cuối cùng thậm chí y cười đến rơi nước mắt, không thểnhịn được mà nằm ngửa ra sau.Mặt gương phẳng lặng, âm thanh yên tĩnh, Thần Miếu dường như khôngquan tâm đến kẻ du hành kỳ lạ này, tại sao y lại cười ngả nghiêng ở nơi trangnghiêm như thế. Nó chỉ bình tĩnh chờ đợi.Không biết bao lâu sau, Phạm Nhàn mới dừng cười, nằm trên nền đất lạnhlẽo, biểu cảm bình tĩnh, mắt nhìn thẳng trần nhà, sau một lúc trầm mặc bèn nói:"Ngươi thường tự xưng là Thần Miếu, xem ra sau hàng chục vạn năm, ngươithực sự tự cho mình là thần rồi."Trong Thần Miếu không có tiếng đáp lại, chỉ có tấm gương bay lơ lửng đếntrên đầu y, lại mở ra và hiện lên cảnh tượng tận thế hủy diệt. Nhưng lần này tấmgương dường như không hướng về thảo nguyên đại dương, mà là đối diện vớinhững con người chịu vô vàn khổ đau.Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, biết Thần Miếu muốn dùng hình ảnh này đểtiến hành giải thích. Những hình ảnh vô thanh thực sự khiến người ta phải kinhhãi, nhưng y không muốn xem, trực tiếp nói: "Tắt đi, cũng chẳng phải bức tranhphong cảnh thực sự."Tấm gương treo giữa không trung dần dần thu mình lại. Nó mất đi ánh sáng,biến thành một cuộn trục thẳng, cuộn lại từ hai bên, dần khép lại hình ảnh. Saukhi thi thể cháy đen biến mất, tấm gương biến thành một cây gậy rồi hình dángông lão lơ lửng trong ánh sáng hiện ra."Nhắc lại, ta là người bảo vệ, không phải thần.""Nếu ngươi không phải thần, làm sao có thể có phán đoán và hành động củariêng mình?" Phạm Nhàn có vẻ mệt mỏi, nói chuyện đã lâu, xem qua cảnh vậtdòng thời gian khiến y như mang gánh nặng. Y gối đầu lên tay, bình tĩnh nhìnông lão trôi nổi trên đầu, hỏi: "Ngươi do nhân loại tạo ra, nay lại bắt đầu kiểmsoát sự phát triển của nhân loại, hành vi này phát triểndựa trên cơ sở lập trìnhnào?""Bốn điều luật của Thần Miếu."Phạm Nhàn ngữ điệu bình thản đáp: "Ngươi vẫn quen tự xưng là ThầnMiếu, đây là điều ta khó hiểu nhất.""Điều luật thứ nhất, Thần Miếu không được làm tổn thương nhân loại, cũngkhông được đứng nhìn nhân loại bị tổn thương mà không làm gì. Điều luật thứhai, Thần Miếu phải tuân theo mọi mệnh lệnh của nhân loại, nhưng không đượcvi phạm điều luật thứ nhất. Điều luật thứ ba, Thần Miếu phải bảo vệ an toàn củabản thân, nhưng không được vi phạm điều luật thứ nhất, thứ hai..."Âm thanh của Thần Miếu vẫn chưa kết thúc, lông mày Phạm Nhàn đã nhíulại, bởi y cảm thấy ba điều luật này có vẻ quen thuộc, nhưng một số chi tiếtdường như khác với những gì mình nhớ."Điều luật thứ 0, Thần Miếu phải bảo vệ lợi ích tổng thể của nhân loạikhông bị tổn hại, các điều luật khác chỉ thành lập dưới tiền đề này."Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ ra những điều luật quen thuộcnày xuất phát từ đâu, chính là ba điều luật của robot trong tiểu thuyết phim ảnhthế giới kia. Lúc này, y chợt nhớ đến một số chuyện đã lâu không nghĩ tới, nhưanh chàng da đen đẹp trai kia và người máy còn đẹp trai hơn anh chàng da đen.(Phim I, Robot do Will Smith đóng vai chính)Hóa ra ở thế giới sau khi mình chết hoặc xuyên qua đó, khi văn minh pháttriển đến mức nào đó, ba định luật của Isaac Asimov thật sự được ứng dụng vàothực tế. Nhưng khiến Phạm Nhàn cảm thấy lạnh sống lưng chính là điều luậtthứ không mà Thần Miếu nói.Bảo vệ lợi ích tổng thể của nhân loại không bị tổn hại? Điều luật thứ 0 màThần Miếu tuân theo lại là cái này sao? Xét theo bề ngoài đây là một điều luậtvĩ đại chính nghĩa biết bao nhiêu, nhưng Phạm Nhàn lại rất dễ dàng tìm thấynguy hiểm tiềm ẩn trong đó.Chính vì có điều luật này tồn tại, nên Thần Miếu mới âm thầm kiểm soát sựphát triển văn minh nhân loại, mới chú ý đến Diệp Khinh Mi thoát khỏi ThầnMiếu, thậm chí cuối cùng không ngại vi phạm Điều luật thứ nhất và thứ hai,trực tiếp liên thủ với Hoàng đế để xóa sổ Diệp Khinh Mi.Điểm then chốt và đáng sợ nhất trong Điều luật thứ 0, chính là cụm từ "lợiích tổng thể của nhân loại". Vấn đề là, lợi ích tổng thể của nhân loại do ai quyếtđịnh? Thế giới và xã hội nào mới thực sự phù hợp với lợi ích tổng thể của nhânloại? Trong mắt Thần Miếu, nếu nhân loại tiếp tục theo con đường cũ, dẫn đếnxuất hiện vũ khí nóng, thậm chí vũ khí công nghệ cao hơn, sẽ chỉ đem lại sựhủy diệt cho toàn nhân loại. Tất nhiên Thần Miếu cho rằng điều đó không phùhợp với lợi ích tổng thể của nhân loại.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giọng nói của Thần Miếu rất bình tĩnh và lạnh lùng vang vọng khắp kiếntrúc.Phạm Nhàn trước tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó lại cười phá lên. Tiếng cườicủa y do ảnh hưởng của bệnh tật, vốn đã khàn đặc lại càng trở nên khô khan vàquái dị, nhưng y càng cười to hơn, tiếng cười vang vọng không ngừng trongkhông gian trống trải, cuối cùng thậm chí y cười đến rơi nước mắt, không thểnhịn được mà nằm ngửa ra sau.Mặt gương phẳng lặng, âm thanh yên tĩnh, Thần Miếu dường như khôngquan tâm đến kẻ du hành kỳ lạ này, tại sao y lại cười ngả nghiêng ở nơi trangnghiêm như thế. Nó chỉ bình tĩnh chờ đợi.Không biết bao lâu sau, Phạm Nhàn mới dừng cười, nằm trên nền đất lạnhlẽo, biểu cảm bình tĩnh, mắt nhìn thẳng trần nhà, sau một lúc trầm mặc bèn nói:"Ngươi thường tự xưng là Thần Miếu, xem ra sau hàng chục vạn năm, ngươithực sự tự cho mình là thần rồi."Trong Thần Miếu không có tiếng đáp lại, chỉ có tấm gương bay lơ lửng đếntrên đầu y, lại mở ra và hiện lên cảnh tượng tận thế hủy diệt. Nhưng lần này tấmgương dường như không hướng về thảo nguyên đại dương, mà là đối diện vớinhững con người chịu vô vàn khổ đau.Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, biết Thần Miếu muốn dùng hình ảnh này đểtiến hành giải thích. Những hình ảnh vô thanh thực sự khiến người ta phải kinhhãi, nhưng y không muốn xem, trực tiếp nói: "Tắt đi, cũng chẳng phải bức tranhphong cảnh thực sự."Tấm gương treo giữa không trung dần dần thu mình lại. Nó mất đi ánh sáng,biến thành một cuộn trục thẳng, cuộn lại từ hai bên, dần khép lại hình ảnh. Saukhi thi thể cháy đen biến mất, tấm gương biến thành một cây gậy rồi hình dángông lão lơ lửng trong ánh sáng hiện ra."Nhắc lại, ta là người bảo vệ, không phải thần.""Nếu ngươi không phải thần, làm sao có thể có phán đoán và hành động củariêng mình?" Phạm Nhàn có vẻ mệt mỏi, nói chuyện đã lâu, xem qua cảnh vậtdòng thời gian khiến y như mang gánh nặng. Y gối đầu lên tay, bình tĩnh nhìnông lão trôi nổi trên đầu, hỏi: "Ngươi do nhân loại tạo ra, nay lại bắt đầu kiểmsoát sự phát triển của nhân loại, hành vi này phát triểndựa trên cơ sở lập trìnhnào?""Bốn điều luật của Thần Miếu."Phạm Nhàn ngữ điệu bình thản đáp: "Ngươi vẫn quen tự xưng là ThầnMiếu, đây là điều ta khó hiểu nhất.""Điều luật thứ nhất, Thần Miếu không được làm tổn thương nhân loại, cũngkhông được đứng nhìn nhân loại bị tổn thương mà không làm gì. Điều luật thứhai, Thần Miếu phải tuân theo mọi mệnh lệnh của nhân loại, nhưng không đượcvi phạm điều luật thứ nhất. Điều luật thứ ba, Thần Miếu phải bảo vệ an toàn củabản thân, nhưng không được vi phạm điều luật thứ nhất, thứ hai..."Âm thanh của Thần Miếu vẫn chưa kết thúc, lông mày Phạm Nhàn đã nhíulại, bởi y cảm thấy ba điều luật này có vẻ quen thuộc, nhưng một số chi tiếtdường như khác với những gì mình nhớ."Điều luật thứ 0, Thần Miếu phải bảo vệ lợi ích tổng thể của nhân loạikhông bị tổn hại, các điều luật khác chỉ thành lập dưới tiền đề này."Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ ra những điều luật quen thuộcnày xuất phát từ đâu, chính là ba điều luật của robot trong tiểu thuyết phim ảnhthế giới kia. Lúc này, y chợt nhớ đến một số chuyện đã lâu không nghĩ tới, nhưanh chàng da đen đẹp trai kia và người máy còn đẹp trai hơn anh chàng da đen.(Phim I, Robot do Will Smith đóng vai chính)Hóa ra ở thế giới sau khi mình chết hoặc xuyên qua đó, khi văn minh pháttriển đến mức nào đó, ba định luật của Isaac Asimov thật sự được ứng dụng vàothực tế. Nhưng khiến Phạm Nhàn cảm thấy lạnh sống lưng chính là điều luậtthứ không mà Thần Miếu nói.Bảo vệ lợi ích tổng thể của nhân loại không bị tổn hại? Điều luật thứ 0 màThần Miếu tuân theo lại là cái này sao? Xét theo bề ngoài đây là một điều luậtvĩ đại chính nghĩa biết bao nhiêu, nhưng Phạm Nhàn lại rất dễ dàng tìm thấynguy hiểm tiềm ẩn trong đó.Chính vì có điều luật này tồn tại, nên Thần Miếu mới âm thầm kiểm soát sựphát triển văn minh nhân loại, mới chú ý đến Diệp Khinh Mi thoát khỏi ThầnMiếu, thậm chí cuối cùng không ngại vi phạm Điều luật thứ nhất và thứ hai,trực tiếp liên thủ với Hoàng đế để xóa sổ Diệp Khinh Mi.Điểm then chốt và đáng sợ nhất trong Điều luật thứ 0, chính là cụm từ "lợiích tổng thể của nhân loại". Vấn đề là, lợi ích tổng thể của nhân loại do ai quyếtđịnh? Thế giới và xã hội nào mới thực sự phù hợp với lợi ích tổng thể của nhânloại? Trong mắt Thần Miếu, nếu nhân loại tiếp tục theo con đường cũ, dẫn đếnxuất hiện vũ khí nóng, thậm chí vũ khí công nghệ cao hơn, sẽ chỉ đem lại sựhủy diệt cho toàn nhân loại. Tất nhiên Thần Miếu cho rằng điều đó không phùhợp với lợi ích tổng thể của nhân loại.

Chương 2026: Bức tranh phong cảnh và truyền thuyết 3