Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2027: Bức tranh phong cảnh và truyền thuyết 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng liệu những thứ như văn minh kỹ thuật có thể mang lại cuộc sống tốtđẹp hơn cho những người nông dân lam lũ đồng áng, những người phải bán conbán cái để sống, liệu những thứ đó có thực sự không bao giờ xuất hiện trên thếgiới này? Phạm Nhàn không phải kẻ chỉ biết kỹ thuật, nhưng y vẫn tin tưởngchắc chắn rằng nhân loại thế kỷ XXI của thế giới kia chắc chắn sống hạnh phúchơn nhân loại thế kỷ XVII, XVIII rất nhiều.Lợi ích tổng thể ư? Đây là một khái niệm mơ hồ thậm chí hơi vô lý, liệu cóphải do một thực thể phi nhân loại thiếu cảm xúc, có lẽ rất ít lầm lẫn định đoạthay không? Sắc mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt, nhìn vị ông lão đang bồng bềnhtrên đầu, im lặng rất lâu rồi mới hỏi: "Rốt cuộc lợi ích tổng thể của nhân loại làở đâu?"Ông lão cũng im lặng rất lâu rồi mới nói: "Thần Miếu không biết, nhưngThần Miếu biết có những con đường không thể đi theo.""Chẳng trách lần trước sứ giả từ phương nam tới, dọc đường giết rất nhiềubách tính vô tội. Nếu ba điều luật thực sự có hiệu lực, làm sao lại xảy ra tìnhhuống đó?" Phạm Nhàn nhìn lão giả, giọng run run nói: "Vì khái niệm mơ hồlợi ích tổng thể kia, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Ngươi khôngthấy điều này rất nguy hiểm sao?""Thần Miếu có cách tự kiểm soát bản thân, đó là phán đoán dựa trên dữliệu." Lão giả bình tĩnh nói: "Thần Miếu không thể đứng nhìn nhân loại đi theocon đường cũ.""Ta nên cảm ơn hay mắng nhiếc ngươi?" Phạm Nhàn đẩy hai tay, ngồi dậytrên nền đất lạnh, vẻ mặt ngây ngốc, chậm rãi nói: "Điều luật thứ 0 này là đứachó chết nào làm ra?""Không phải do chó làm ra." Lão giả Thần Miếu rất bình tĩnh trả lời, nhưngkhông biết câu trả lời của ông lạnh lùng như một trò đùa: "Khi Thần Miếu tỉnhlại, điều luật này đã có rồi.""Chính vì điều luật thứ 0 khó hiểu này mà các ngươi giết chết cô ấy." PhạmNhàn sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt hé mở, lẩm bẩm một mình, giọng dầnlớn lên: "Cũng chỉ vì lý do mơ hồ đó, các ngươi giết cô ấy, các ngươi giết côấy...""Các ngươi giết chết cô ấy!" Trong mắt Phạm Nhàn hiện lên quá nhiều cảmxúc phức tạp, chăm chú nhìn bóng dáng ông lão trên không trung, đau đớn thấuxương nhưng vẫn nhẹ nhàng nói.Giọng nói của ông lão vẫn rất bình tĩnh: "Thần Miếu nhất định phải bảo vệlợi ích tổng thể của nhân loại."Đây không phải về việc của Diệp Khinh Mi, Thần Miếu chỉ lặp lại tín điềulạnh lẽo đó với Phạm Nhàn. Bởi vì ngay sau đó ông nói với Phạm Nhàn: "Ba vịkhách lữ hành, ta sẵn lòng chấp nhận các ngươi trở thành tín đồ của Thần Miếu,sứ giả của Thần Miếu, thay thiên ý, đi khắp nơi trên thế gian rộng lớn, che chởcho di dân còn lại trên lục địa."Những lời này rõ ràng khác với phần trước, có lẽ đây là một đoạn văn ThầnMiếu tự soạn ra, nên nghe có vẻ cực kỳ huyền ảo. Nhưng trước đó Phạm Nhànvà Thần Miếu đã nói chuyện lâu như vậy, phản ứng của Thần Miếu vẫn rất cứngnhắc.Có lẽ ông lão này cũng nhận ra con người trẻ tuổi yếu ớt trước mặt khác vớingười bình thường, nên tiếp tục nói: "Đồng hành từ Thần giới, xin nhớ kỹ điềuluật thứ 0."Sau đó ông lão im lặng, sắc mặt trên màn sáng liên tục thay đổi, có vẻ nhưđang suy nghĩ và đưa ra phán đoán cuối cùng. Một lúc sau, ông nói: "Để tuânthủ điều luật thứ 0, mời ngươi ở lại trong đền thờ."Ba câu nói đại diện ba quy trình của Thần Miếu, cái này kích hoạt tiếp nốicái kia, từ triệu tập sứ giả rồi cảnh cáo Phạm Nhàn, cuối cùng tuyên bố giamcầm Phạm Nhàn trong Thần Miếu.Phạm Nhàn bình tĩnh nghe xong ba câu nói, đứng dậy mà không hề căngthẳng hay sợ hãi. Bị giam trong Thần Miếu giữa băng tuyết, sống cô độc cả đời,tất nhiên không phải tương lai tốt đẹp. Dĩ nhiên, năng lượng của Thần Miếu códấu hiệu cạn kiệt, nhưng chắc chắn có cách tạo ra thực phẩm, chứ không thìDiệp Khinh Mi đã không thể bị giam nhiều năm như vậy.Nhưng Diệp Khinh Mi bốn tuổi đã có thể trốn thoát nhờ Khổ Hà và TiếuÂn, huống hồ bây giờ Phạm Nhàn còn hai đồng bọn đang đợi bên ngoài. PhạmNhàn không lo lắng gì. Y chỉ bình tĩnh nhìn lão giả trên không rồi bỗng nói:"Chửi bới và đe dọa tuyệt đối không phải chiến đấu thực sự, mà đối với ngươilà vật chết, dường như cũng chẳng cần tức giận." Giọng nói của y khàn khàn:"Đe dọa ta vô ích, nhưng không hiểu sao ta luôn muốn chửi mắng ngươi.""Đồ chó chết." Phạm Nhàn nhổ một bãi đờm, xuyên qua tay áo của lão giảrồi rơi bộp xuống đất.Sau đó y vỗ mông rồi bước đi, ném về phía lão giả Thần Miếu: "Bây giờngươi chỉ là con đom đóm, còn dám giả làm thần lửa trước mặt ta, nói vài câucho ngươi thể diện... mà ngươi còn muốn nhốt ta cả đời..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng liệu những thứ như văn minh kỹ thuật có thể mang lại cuộc sống tốtđẹp hơn cho những người nông dân lam lũ đồng áng, những người phải bán conbán cái để sống, liệu những thứ đó có thực sự không bao giờ xuất hiện trên thếgiới này? Phạm Nhàn không phải kẻ chỉ biết kỹ thuật, nhưng y vẫn tin tưởngchắc chắn rằng nhân loại thế kỷ XXI của thế giới kia chắc chắn sống hạnh phúchơn nhân loại thế kỷ XVII, XVIII rất nhiều.Lợi ích tổng thể ư? Đây là một khái niệm mơ hồ thậm chí hơi vô lý, liệu cóphải do một thực thể phi nhân loại thiếu cảm xúc, có lẽ rất ít lầm lẫn định đoạthay không? Sắc mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt, nhìn vị ông lão đang bồng bềnhtrên đầu, im lặng rất lâu rồi mới hỏi: "Rốt cuộc lợi ích tổng thể của nhân loại làở đâu?"Ông lão cũng im lặng rất lâu rồi mới nói: "Thần Miếu không biết, nhưngThần Miếu biết có những con đường không thể đi theo.""Chẳng trách lần trước sứ giả từ phương nam tới, dọc đường giết rất nhiềubách tính vô tội. Nếu ba điều luật thực sự có hiệu lực, làm sao lại xảy ra tìnhhuống đó?" Phạm Nhàn nhìn lão giả, giọng run run nói: "Vì khái niệm mơ hồlợi ích tổng thể kia, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Ngươi khôngthấy điều này rất nguy hiểm sao?""Thần Miếu có cách tự kiểm soát bản thân, đó là phán đoán dựa trên dữliệu." Lão giả bình tĩnh nói: "Thần Miếu không thể đứng nhìn nhân loại đi theocon đường cũ.""Ta nên cảm ơn hay mắng nhiếc ngươi?" Phạm Nhàn đẩy hai tay, ngồi dậytrên nền đất lạnh, vẻ mặt ngây ngốc, chậm rãi nói: "Điều luật thứ 0 này là đứachó chết nào làm ra?""Không phải do chó làm ra." Lão giả Thần Miếu rất bình tĩnh trả lời, nhưngkhông biết câu trả lời của ông lạnh lùng như một trò đùa: "Khi Thần Miếu tỉnhlại, điều luật này đã có rồi.""Chính vì điều luật thứ 0 khó hiểu này mà các ngươi giết chết cô ấy." PhạmNhàn sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt hé mở, lẩm bẩm một mình, giọng dầnlớn lên: "Cũng chỉ vì lý do mơ hồ đó, các ngươi giết cô ấy, các ngươi giết côấy...""Các ngươi giết chết cô ấy!" Trong mắt Phạm Nhàn hiện lên quá nhiều cảmxúc phức tạp, chăm chú nhìn bóng dáng ông lão trên không trung, đau đớn thấuxương nhưng vẫn nhẹ nhàng nói.Giọng nói của ông lão vẫn rất bình tĩnh: "Thần Miếu nhất định phải bảo vệlợi ích tổng thể của nhân loại."Đây không phải về việc của Diệp Khinh Mi, Thần Miếu chỉ lặp lại tín điềulạnh lẽo đó với Phạm Nhàn. Bởi vì ngay sau đó ông nói với Phạm Nhàn: "Ba vịkhách lữ hành, ta sẵn lòng chấp nhận các ngươi trở thành tín đồ của Thần Miếu,sứ giả của Thần Miếu, thay thiên ý, đi khắp nơi trên thế gian rộng lớn, che chởcho di dân còn lại trên lục địa."Những lời này rõ ràng khác với phần trước, có lẽ đây là một đoạn văn ThầnMiếu tự soạn ra, nên nghe có vẻ cực kỳ huyền ảo. Nhưng trước đó Phạm Nhànvà Thần Miếu đã nói chuyện lâu như vậy, phản ứng của Thần Miếu vẫn rất cứngnhắc.Có lẽ ông lão này cũng nhận ra con người trẻ tuổi yếu ớt trước mặt khác vớingười bình thường, nên tiếp tục nói: "Đồng hành từ Thần giới, xin nhớ kỹ điềuluật thứ 0."Sau đó ông lão im lặng, sắc mặt trên màn sáng liên tục thay đổi, có vẻ nhưđang suy nghĩ và đưa ra phán đoán cuối cùng. Một lúc sau, ông nói: "Để tuânthủ điều luật thứ 0, mời ngươi ở lại trong đền thờ."Ba câu nói đại diện ba quy trình của Thần Miếu, cái này kích hoạt tiếp nốicái kia, từ triệu tập sứ giả rồi cảnh cáo Phạm Nhàn, cuối cùng tuyên bố giamcầm Phạm Nhàn trong Thần Miếu.Phạm Nhàn bình tĩnh nghe xong ba câu nói, đứng dậy mà không hề căngthẳng hay sợ hãi. Bị giam trong Thần Miếu giữa băng tuyết, sống cô độc cả đời,tất nhiên không phải tương lai tốt đẹp. Dĩ nhiên, năng lượng của Thần Miếu códấu hiệu cạn kiệt, nhưng chắc chắn có cách tạo ra thực phẩm, chứ không thìDiệp Khinh Mi đã không thể bị giam nhiều năm như vậy.Nhưng Diệp Khinh Mi bốn tuổi đã có thể trốn thoát nhờ Khổ Hà và TiếuÂn, huống hồ bây giờ Phạm Nhàn còn hai đồng bọn đang đợi bên ngoài. PhạmNhàn không lo lắng gì. Y chỉ bình tĩnh nhìn lão giả trên không rồi bỗng nói:"Chửi bới và đe dọa tuyệt đối không phải chiến đấu thực sự, mà đối với ngươilà vật chết, dường như cũng chẳng cần tức giận." Giọng nói của y khàn khàn:"Đe dọa ta vô ích, nhưng không hiểu sao ta luôn muốn chửi mắng ngươi.""Đồ chó chết." Phạm Nhàn nhổ một bãi đờm, xuyên qua tay áo của lão giảrồi rơi bộp xuống đất.Sau đó y vỗ mông rồi bước đi, ném về phía lão giả Thần Miếu: "Bây giờngươi chỉ là con đom đóm, còn dám giả làm thần lửa trước mặt ta, nói vài câucho ngươi thể diện... mà ngươi còn muốn nhốt ta cả đời..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng liệu những thứ như văn minh kỹ thuật có thể mang lại cuộc sống tốtđẹp hơn cho những người nông dân lam lũ đồng áng, những người phải bán conbán cái để sống, liệu những thứ đó có thực sự không bao giờ xuất hiện trên thếgiới này? Phạm Nhàn không phải kẻ chỉ biết kỹ thuật, nhưng y vẫn tin tưởngchắc chắn rằng nhân loại thế kỷ XXI của thế giới kia chắc chắn sống hạnh phúchơn nhân loại thế kỷ XVII, XVIII rất nhiều.Lợi ích tổng thể ư? Đây là một khái niệm mơ hồ thậm chí hơi vô lý, liệu cóphải do một thực thể phi nhân loại thiếu cảm xúc, có lẽ rất ít lầm lẫn định đoạthay không? Sắc mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt, nhìn vị ông lão đang bồng bềnhtrên đầu, im lặng rất lâu rồi mới hỏi: "Rốt cuộc lợi ích tổng thể của nhân loại làở đâu?"Ông lão cũng im lặng rất lâu rồi mới nói: "Thần Miếu không biết, nhưngThần Miếu biết có những con đường không thể đi theo.""Chẳng trách lần trước sứ giả từ phương nam tới, dọc đường giết rất nhiềubách tính vô tội. Nếu ba điều luật thực sự có hiệu lực, làm sao lại xảy ra tìnhhuống đó?" Phạm Nhàn nhìn lão giả, giọng run run nói: "Vì khái niệm mơ hồlợi ích tổng thể kia, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Ngươi khôngthấy điều này rất nguy hiểm sao?""Thần Miếu có cách tự kiểm soát bản thân, đó là phán đoán dựa trên dữliệu." Lão giả bình tĩnh nói: "Thần Miếu không thể đứng nhìn nhân loại đi theocon đường cũ.""Ta nên cảm ơn hay mắng nhiếc ngươi?" Phạm Nhàn đẩy hai tay, ngồi dậytrên nền đất lạnh, vẻ mặt ngây ngốc, chậm rãi nói: "Điều luật thứ 0 này là đứachó chết nào làm ra?""Không phải do chó làm ra." Lão giả Thần Miếu rất bình tĩnh trả lời, nhưngkhông biết câu trả lời của ông lạnh lùng như một trò đùa: "Khi Thần Miếu tỉnhlại, điều luật này đã có rồi.""Chính vì điều luật thứ 0 khó hiểu này mà các ngươi giết chết cô ấy." PhạmNhàn sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt hé mở, lẩm bẩm một mình, giọng dầnlớn lên: "Cũng chỉ vì lý do mơ hồ đó, các ngươi giết cô ấy, các ngươi giết côấy...""Các ngươi giết chết cô ấy!" Trong mắt Phạm Nhàn hiện lên quá nhiều cảmxúc phức tạp, chăm chú nhìn bóng dáng ông lão trên không trung, đau đớn thấuxương nhưng vẫn nhẹ nhàng nói.Giọng nói của ông lão vẫn rất bình tĩnh: "Thần Miếu nhất định phải bảo vệlợi ích tổng thể của nhân loại."Đây không phải về việc của Diệp Khinh Mi, Thần Miếu chỉ lặp lại tín điềulạnh lẽo đó với Phạm Nhàn. Bởi vì ngay sau đó ông nói với Phạm Nhàn: "Ba vịkhách lữ hành, ta sẵn lòng chấp nhận các ngươi trở thành tín đồ của Thần Miếu,sứ giả của Thần Miếu, thay thiên ý, đi khắp nơi trên thế gian rộng lớn, che chởcho di dân còn lại trên lục địa."Những lời này rõ ràng khác với phần trước, có lẽ đây là một đoạn văn ThầnMiếu tự soạn ra, nên nghe có vẻ cực kỳ huyền ảo. Nhưng trước đó Phạm Nhànvà Thần Miếu đã nói chuyện lâu như vậy, phản ứng của Thần Miếu vẫn rất cứngnhắc.Có lẽ ông lão này cũng nhận ra con người trẻ tuổi yếu ớt trước mặt khác vớingười bình thường, nên tiếp tục nói: "Đồng hành từ Thần giới, xin nhớ kỹ điềuluật thứ 0."Sau đó ông lão im lặng, sắc mặt trên màn sáng liên tục thay đổi, có vẻ nhưđang suy nghĩ và đưa ra phán đoán cuối cùng. Một lúc sau, ông nói: "Để tuânthủ điều luật thứ 0, mời ngươi ở lại trong đền thờ."Ba câu nói đại diện ba quy trình của Thần Miếu, cái này kích hoạt tiếp nốicái kia, từ triệu tập sứ giả rồi cảnh cáo Phạm Nhàn, cuối cùng tuyên bố giamcầm Phạm Nhàn trong Thần Miếu.Phạm Nhàn bình tĩnh nghe xong ba câu nói, đứng dậy mà không hề căngthẳng hay sợ hãi. Bị giam trong Thần Miếu giữa băng tuyết, sống cô độc cả đời,tất nhiên không phải tương lai tốt đẹp. Dĩ nhiên, năng lượng của Thần Miếu códấu hiệu cạn kiệt, nhưng chắc chắn có cách tạo ra thực phẩm, chứ không thìDiệp Khinh Mi đã không thể bị giam nhiều năm như vậy.Nhưng Diệp Khinh Mi bốn tuổi đã có thể trốn thoát nhờ Khổ Hà và TiếuÂn, huống hồ bây giờ Phạm Nhàn còn hai đồng bọn đang đợi bên ngoài. PhạmNhàn không lo lắng gì. Y chỉ bình tĩnh nhìn lão giả trên không rồi bỗng nói:"Chửi bới và đe dọa tuyệt đối không phải chiến đấu thực sự, mà đối với ngươilà vật chết, dường như cũng chẳng cần tức giận." Giọng nói của y khàn khàn:"Đe dọa ta vô ích, nhưng không hiểu sao ta luôn muốn chửi mắng ngươi.""Đồ chó chết." Phạm Nhàn nhổ một bãi đờm, xuyên qua tay áo của lão giảrồi rơi bộp xuống đất.Sau đó y vỗ mông rồi bước đi, ném về phía lão giả Thần Miếu: "Bây giờngươi chỉ là con đom đóm, còn dám giả làm thần lửa trước mặt ta, nói vài câucho ngươi thể diện... mà ngươi còn muốn nhốt ta cả đời..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑