Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2028: Nỗi cô đơn của một người 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn bước thẳng ra cổng, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ông lãotrên không vẫn im lặng nhìn y bước đi.Cánh tay Phạm Nhàn đặt vững vàng lên chỗ mở cửa, quay đầu về, mắt híplại lạnh lùng nói: "Không sợ nói thẳng, ta chính là con trai Diệp Khinh Mi. Sứgiả đầu gỗ trong miếu của ngươi đã bị thúc thúc của ta giết sạch. Vẫn câu cũ,hãy làm tốt công việc hướng dẫn viên có tiền đồ, đừng cứ mơ mộng mình làthần."Hơi dừng một chút, Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Dám chọc giận ta, ta sẽ pháhủy tấm pin mặt trời của ngươi rồi về Đàm Châu đun nước nóng tắm, phá hủybộ vi xử lý chính của ngươi, bắt con trai ta quỳ vào CPU. Trước mặt ta màngươi dám hù doạ à?"o O oCánh cửa lớn đột ngột bị kéo ra, cảnh tuyết giá hiện ra trước mắt, PhạmNhàn bước ra khỏi cửa lớn của kiến trúc hoàn hảo náy, ánh mắt tham lam nhìncảnh vật thực tại bên ngoài, quên hết những cảnh tượng kinh hoàng bên trong.Y hít một hơi thật sâu, gầm lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp sơn cốctuyết núi.Dù không biết điểm yếu của Thần Miếu ở đâu, y cũng không muốn mạohiểm. Diệp Khinh Mi tài giỏi như thế cũng không nghĩ đến hủy hoại ngôi đền,chắc có lý do riêng. Dù ý định báo thù vẫn còn nhưng sau khi chứng kiến nhữngcảnh biến đổi thăng trầm kia, nó đã chuyển thành cảm xúc khác.Điều then chốt ở chỗ, một khi Ngũ Trúc thúc vào Thần Miếu là không thểthoát ra, chứng tỏ nơi này có điều gì đó đáng sợ. Dù ban nãy Phạm Nhàn có vẻngang ngược, thực ra cũng vì y biết Thần Miếu chỉ là vật chết, không thể cócảm xúc oán hận. Y chỉ muốn phát tiết mà thôi.Tiếng hét vang vọng yếu dần sau nhiều lần va chạm vào núi tuyết. Hai cáibóng nhanh chóng vượt qua bệ đá trước đền, đến bên Phạm Nhàn, lo lắng nhìny.Phạm Nhàn liếc nhìn Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, gượng cười. Ykhông định kể cho ai nghe những gì đã biết trong đền, vì không cần thiết. Cứ đểmình chịu cảnh cô đơn tuyệt vọng ấy thôi."Tìm được chưa?" Phạm Nhàn hỏi.Vương Thập Tam Lang gật đầu, Phạm Nhàn mới để ý thấy sau lưng y cómột chiếc rương đen lớn. Tâm trạng y lập tức căng thẳng, con ngươi co lại, chợtcảm thấy có gì đó sai sai. Giọng y gấp gáp: "Ra khỏi cửa đền!""Tiêu diệt mục tiêu số một." Giọng nói của Thần Miếu vang lên tứ phía,hình dạng lão giả đã tan biến, Thần Miếu không lãng phí năng lượng để hiệnhình người nữa.Năm chữ bình thường vang vọng giữa không gian trống vắng của đền thờ.Vương Thập Tam Lang bỗng cảm thấy chiếc rương đen sau lưng mình đang dichuyển!Rầm một tiếng, rương đen lập tức vỡ vụn, chỉ thấy một luồng ánh sáng đenlóe lên, một cây dùi sắt màu đen lao thẳng vào người Phạm Nhàn với tốc độ khólòng tưởng tượng !Bàn tay Phạm Nhàn siết chặt cây dùi sắt đâm xuyên ngực bụng mình, bỗngcảm thấy miệng vị chát chát, nhưng không hề nhìn xuống vết thương mà ngơngác nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, vải đen che mắt vẫn lạnh lùng nhưthường.Phạm Nhàn biết mình đã sai sót điều gì, đúng là sứ giả Thần Miếu đã chếthết, nhưng y quên mất Ngũ Trúc thúc, sứ giả mạnh nhất Thần Miếu.Ngũ Trúc là truyền thuyết, nhưng là truyền thuyết của Thần Miếu.Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt quen thuộc, mở miệng khó tin: "Chuyện này màkể ra, mẹ ta cũng không tin đâu."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tay trái Phạm Nhàn siết chặt cây dùi sắt, cảm nhận hơi lạnh từ kim loại.Theo máu chảy ra, cổ họng y cũng cảm thấy vị ngọt lạnh, thậm chí cả cơ thểcũng lạnh dần.Tấm vải đen gần kề vẫn không vương bụi, khuôn mặt trẻ trung không nếpnhăn kia dường như đang kể một câu chuyện hàng chục vạn năm.Phạm Nhàn sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc, nhưng không tìm thấy chútquen thuộc nào. Dù vẫn là khuôn mặt và tấm vải đen ấy, nhưng y biết ngườitrước mặt không còn là Ngũ Trúc thúc, ít nhất là trong giây phút này.Rõ ràng đây là người kia, nhưng người này lại không còn là người ấy nữa.Hai mươi năm bên nhau nhưng giờ đây giống như hai người xa lạ, điều nàyđáng buồn bã và tuyệt vọng biết bao.o O oKhi thấy cái rương lớn sau lưng Vương Thập Tam Lang, Phạm Nhàn đã códự cảm chẳng lành, dù tìm được Ngũ Trúc thúc là hoàn thành là mục đích lớnnhất của chuyến đi này. Bởi vì y nhận ra một vấn đề.Đối với Thần Miếu, Ngũ Trúc thúc là sứ giả mạnh mẽ, thâm niên cao nhất,nhưng cũng là kẻ phản bội lớn nhất. Bởi Ngũ Trúc thúc bảo vệ mẹ con y, nênThần Miếu đã mất đi vô số sứ giả dưới tay hắn. Nếu Thần Miếu có thể kiểmsoát hoàn toàn Ngũ Trúc thúc thì mới không quan tâm động tĩnh của hắn.Chính vì vậy, Phạm Nhàn ra lệnh cho Vương Thập Tam Lang mang theo cáirương chạy ra ngoài đền. Y tin chắc rằng, một khi thoát khỏi Thần Miếu thìThần Miếu sẽ sẽ không thể khống chế Ngũ Trúc thúc được nữa. Nhưng tất cảđều quá muộn

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn bước thẳng ra cổng, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ông lãotrên không vẫn im lặng nhìn y bước đi.Cánh tay Phạm Nhàn đặt vững vàng lên chỗ mở cửa, quay đầu về, mắt híplại lạnh lùng nói: "Không sợ nói thẳng, ta chính là con trai Diệp Khinh Mi. Sứgiả đầu gỗ trong miếu của ngươi đã bị thúc thúc của ta giết sạch. Vẫn câu cũ,hãy làm tốt công việc hướng dẫn viên có tiền đồ, đừng cứ mơ mộng mình làthần."Hơi dừng một chút, Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Dám chọc giận ta, ta sẽ pháhủy tấm pin mặt trời của ngươi rồi về Đàm Châu đun nước nóng tắm, phá hủybộ vi xử lý chính của ngươi, bắt con trai ta quỳ vào CPU. Trước mặt ta màngươi dám hù doạ à?"o O oCánh cửa lớn đột ngột bị kéo ra, cảnh tuyết giá hiện ra trước mắt, PhạmNhàn bước ra khỏi cửa lớn của kiến trúc hoàn hảo náy, ánh mắt tham lam nhìncảnh vật thực tại bên ngoài, quên hết những cảnh tượng kinh hoàng bên trong.Y hít một hơi thật sâu, gầm lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp sơn cốctuyết núi.Dù không biết điểm yếu của Thần Miếu ở đâu, y cũng không muốn mạohiểm. Diệp Khinh Mi tài giỏi như thế cũng không nghĩ đến hủy hoại ngôi đền,chắc có lý do riêng. Dù ý định báo thù vẫn còn nhưng sau khi chứng kiến nhữngcảnh biến đổi thăng trầm kia, nó đã chuyển thành cảm xúc khác.Điều then chốt ở chỗ, một khi Ngũ Trúc thúc vào Thần Miếu là không thểthoát ra, chứng tỏ nơi này có điều gì đó đáng sợ. Dù ban nãy Phạm Nhàn có vẻngang ngược, thực ra cũng vì y biết Thần Miếu chỉ là vật chết, không thể cócảm xúc oán hận. Y chỉ muốn phát tiết mà thôi.Tiếng hét vang vọng yếu dần sau nhiều lần va chạm vào núi tuyết. Hai cáibóng nhanh chóng vượt qua bệ đá trước đền, đến bên Phạm Nhàn, lo lắng nhìny.Phạm Nhàn liếc nhìn Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, gượng cười. Ykhông định kể cho ai nghe những gì đã biết trong đền, vì không cần thiết. Cứ đểmình chịu cảnh cô đơn tuyệt vọng ấy thôi."Tìm được chưa?" Phạm Nhàn hỏi.Vương Thập Tam Lang gật đầu, Phạm Nhàn mới để ý thấy sau lưng y cómột chiếc rương đen lớn. Tâm trạng y lập tức căng thẳng, con ngươi co lại, chợtcảm thấy có gì đó sai sai. Giọng y gấp gáp: "Ra khỏi cửa đền!""Tiêu diệt mục tiêu số một." Giọng nói của Thần Miếu vang lên tứ phía,hình dạng lão giả đã tan biến, Thần Miếu không lãng phí năng lượng để hiệnhình người nữa.Năm chữ bình thường vang vọng giữa không gian trống vắng của đền thờ.Vương Thập Tam Lang bỗng cảm thấy chiếc rương đen sau lưng mình đang dichuyển!Rầm một tiếng, rương đen lập tức vỡ vụn, chỉ thấy một luồng ánh sáng đenlóe lên, một cây dùi sắt màu đen lao thẳng vào người Phạm Nhàn với tốc độ khólòng tưởng tượng !Bàn tay Phạm Nhàn siết chặt cây dùi sắt đâm xuyên ngực bụng mình, bỗngcảm thấy miệng vị chát chát, nhưng không hề nhìn xuống vết thương mà ngơngác nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, vải đen che mắt vẫn lạnh lùng nhưthường.Phạm Nhàn biết mình đã sai sót điều gì, đúng là sứ giả Thần Miếu đã chếthết, nhưng y quên mất Ngũ Trúc thúc, sứ giả mạnh nhất Thần Miếu.Ngũ Trúc là truyền thuyết, nhưng là truyền thuyết của Thần Miếu.Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt quen thuộc, mở miệng khó tin: "Chuyện này màkể ra, mẹ ta cũng không tin đâu."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tay trái Phạm Nhàn siết chặt cây dùi sắt, cảm nhận hơi lạnh từ kim loại.Theo máu chảy ra, cổ họng y cũng cảm thấy vị ngọt lạnh, thậm chí cả cơ thểcũng lạnh dần.Tấm vải đen gần kề vẫn không vương bụi, khuôn mặt trẻ trung không nếpnhăn kia dường như đang kể một câu chuyện hàng chục vạn năm.Phạm Nhàn sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc, nhưng không tìm thấy chútquen thuộc nào. Dù vẫn là khuôn mặt và tấm vải đen ấy, nhưng y biết ngườitrước mặt không còn là Ngũ Trúc thúc, ít nhất là trong giây phút này.Rõ ràng đây là người kia, nhưng người này lại không còn là người ấy nữa.Hai mươi năm bên nhau nhưng giờ đây giống như hai người xa lạ, điều nàyđáng buồn bã và tuyệt vọng biết bao.o O oKhi thấy cái rương lớn sau lưng Vương Thập Tam Lang, Phạm Nhàn đã códự cảm chẳng lành, dù tìm được Ngũ Trúc thúc là hoàn thành là mục đích lớnnhất của chuyến đi này. Bởi vì y nhận ra một vấn đề.Đối với Thần Miếu, Ngũ Trúc thúc là sứ giả mạnh mẽ, thâm niên cao nhất,nhưng cũng là kẻ phản bội lớn nhất. Bởi Ngũ Trúc thúc bảo vệ mẹ con y, nênThần Miếu đã mất đi vô số sứ giả dưới tay hắn. Nếu Thần Miếu có thể kiểmsoát hoàn toàn Ngũ Trúc thúc thì mới không quan tâm động tĩnh của hắn.Chính vì vậy, Phạm Nhàn ra lệnh cho Vương Thập Tam Lang mang theo cáirương chạy ra ngoài đền. Y tin chắc rằng, một khi thoát khỏi Thần Miếu thìThần Miếu sẽ sẽ không thể khống chế Ngũ Trúc thúc được nữa. Nhưng tất cảđều quá muộn

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn bước thẳng ra cổng, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ông lãotrên không vẫn im lặng nhìn y bước đi.Cánh tay Phạm Nhàn đặt vững vàng lên chỗ mở cửa, quay đầu về, mắt híplại lạnh lùng nói: "Không sợ nói thẳng, ta chính là con trai Diệp Khinh Mi. Sứgiả đầu gỗ trong miếu của ngươi đã bị thúc thúc của ta giết sạch. Vẫn câu cũ,hãy làm tốt công việc hướng dẫn viên có tiền đồ, đừng cứ mơ mộng mình làthần."Hơi dừng một chút, Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Dám chọc giận ta, ta sẽ pháhủy tấm pin mặt trời của ngươi rồi về Đàm Châu đun nước nóng tắm, phá hủybộ vi xử lý chính của ngươi, bắt con trai ta quỳ vào CPU. Trước mặt ta màngươi dám hù doạ à?"o O oCánh cửa lớn đột ngột bị kéo ra, cảnh tuyết giá hiện ra trước mắt, PhạmNhàn bước ra khỏi cửa lớn của kiến trúc hoàn hảo náy, ánh mắt tham lam nhìncảnh vật thực tại bên ngoài, quên hết những cảnh tượng kinh hoàng bên trong.Y hít một hơi thật sâu, gầm lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp sơn cốctuyết núi.Dù không biết điểm yếu của Thần Miếu ở đâu, y cũng không muốn mạohiểm. Diệp Khinh Mi tài giỏi như thế cũng không nghĩ đến hủy hoại ngôi đền,chắc có lý do riêng. Dù ý định báo thù vẫn còn nhưng sau khi chứng kiến nhữngcảnh biến đổi thăng trầm kia, nó đã chuyển thành cảm xúc khác.Điều then chốt ở chỗ, một khi Ngũ Trúc thúc vào Thần Miếu là không thểthoát ra, chứng tỏ nơi này có điều gì đó đáng sợ. Dù ban nãy Phạm Nhàn có vẻngang ngược, thực ra cũng vì y biết Thần Miếu chỉ là vật chết, không thể cócảm xúc oán hận. Y chỉ muốn phát tiết mà thôi.Tiếng hét vang vọng yếu dần sau nhiều lần va chạm vào núi tuyết. Hai cáibóng nhanh chóng vượt qua bệ đá trước đền, đến bên Phạm Nhàn, lo lắng nhìny.Phạm Nhàn liếc nhìn Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, gượng cười. Ykhông định kể cho ai nghe những gì đã biết trong đền, vì không cần thiết. Cứ đểmình chịu cảnh cô đơn tuyệt vọng ấy thôi."Tìm được chưa?" Phạm Nhàn hỏi.Vương Thập Tam Lang gật đầu, Phạm Nhàn mới để ý thấy sau lưng y cómột chiếc rương đen lớn. Tâm trạng y lập tức căng thẳng, con ngươi co lại, chợtcảm thấy có gì đó sai sai. Giọng y gấp gáp: "Ra khỏi cửa đền!""Tiêu diệt mục tiêu số một." Giọng nói của Thần Miếu vang lên tứ phía,hình dạng lão giả đã tan biến, Thần Miếu không lãng phí năng lượng để hiệnhình người nữa.Năm chữ bình thường vang vọng giữa không gian trống vắng của đền thờ.Vương Thập Tam Lang bỗng cảm thấy chiếc rương đen sau lưng mình đang dichuyển!Rầm một tiếng, rương đen lập tức vỡ vụn, chỉ thấy một luồng ánh sáng đenlóe lên, một cây dùi sắt màu đen lao thẳng vào người Phạm Nhàn với tốc độ khólòng tưởng tượng !Bàn tay Phạm Nhàn siết chặt cây dùi sắt đâm xuyên ngực bụng mình, bỗngcảm thấy miệng vị chát chát, nhưng không hề nhìn xuống vết thương mà ngơngác nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, vải đen che mắt vẫn lạnh lùng nhưthường.Phạm Nhàn biết mình đã sai sót điều gì, đúng là sứ giả Thần Miếu đã chếthết, nhưng y quên mất Ngũ Trúc thúc, sứ giả mạnh nhất Thần Miếu.Ngũ Trúc là truyền thuyết, nhưng là truyền thuyết của Thần Miếu.Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt quen thuộc, mở miệng khó tin: "Chuyện này màkể ra, mẹ ta cũng không tin đâu."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tay trái Phạm Nhàn siết chặt cây dùi sắt, cảm nhận hơi lạnh từ kim loại.Theo máu chảy ra, cổ họng y cũng cảm thấy vị ngọt lạnh, thậm chí cả cơ thểcũng lạnh dần.Tấm vải đen gần kề vẫn không vương bụi, khuôn mặt trẻ trung không nếpnhăn kia dường như đang kể một câu chuyện hàng chục vạn năm.Phạm Nhàn sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc, nhưng không tìm thấy chútquen thuộc nào. Dù vẫn là khuôn mặt và tấm vải đen ấy, nhưng y biết ngườitrước mặt không còn là Ngũ Trúc thúc, ít nhất là trong giây phút này.Rõ ràng đây là người kia, nhưng người này lại không còn là người ấy nữa.Hai mươi năm bên nhau nhưng giờ đây giống như hai người xa lạ, điều nàyđáng buồn bã và tuyệt vọng biết bao.o O oKhi thấy cái rương lớn sau lưng Vương Thập Tam Lang, Phạm Nhàn đã códự cảm chẳng lành, dù tìm được Ngũ Trúc thúc là hoàn thành là mục đích lớnnhất của chuyến đi này. Bởi vì y nhận ra một vấn đề.Đối với Thần Miếu, Ngũ Trúc thúc là sứ giả mạnh mẽ, thâm niên cao nhất,nhưng cũng là kẻ phản bội lớn nhất. Bởi Ngũ Trúc thúc bảo vệ mẹ con y, nênThần Miếu đã mất đi vô số sứ giả dưới tay hắn. Nếu Thần Miếu có thể kiểmsoát hoàn toàn Ngũ Trúc thúc thì mới không quan tâm động tĩnh của hắn.Chính vì vậy, Phạm Nhàn ra lệnh cho Vương Thập Tam Lang mang theo cáirương chạy ra ngoài đền. Y tin chắc rằng, một khi thoát khỏi Thần Miếu thìThần Miếu sẽ sẽ không thể khống chế Ngũ Trúc thúc được nữa. Nhưng tất cảđều quá muộn

Chương 2028: Nỗi cô đơn của một người 1