Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2066: Trước hoàng thành, trời đổ mưa 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngay cả ngày quân phòng vệ kinh đô áp giải Trần Viện trưởng về triều,phòng thủ của hoàng thành cũng không nghiêm ngặt như hôm nay. Bởi mọingười đều hiểu Phạm Nhàn quay lại kinh vì mục đích gì, chắc chắn y sẽ tìmcách lẻn vào cung ám sát lần nữa, và triều đình Nam Khánh không thể cho phéptên phản nghịch này cơ hội thứ hai.Công tác tuần tra của cấm quân được mở rộng thêm một phần ba khu vực sovới ngày thường, hôm nay trời mưa to, không khí ẩm ướt lạnh lẽo khiến mọingười cảnh giác, lo sợ vì không biết Phạm Nhàn đang ở đâu, bao giờ sẽ độtnhập cung điện.Sự việc ở ngã ba Thiên Hà cũng nằm trong tầm mắt của cấm quân, nhưngbinh sĩ canh gác vùng ngoại vi không coi việc một gã điên có võ công là chuyệnquá quan trọng.Nhưng khi gã mù đội nón lá ấy bỗng thể hiện vũ lực kinh người, lẳng lặngtiến về phía hoàng cung, cấm quân mới cảm nhận được điềm gở.Khi người mù kia đặt chân phải đi giày vải lên mặt đá xanh ướt át của quảngtrường hoàng thành, cấm quân đã phát lệnh cảnh cáo đầu tiên, đồng thời tậptrung binh lực, sẵn sàng bắt giữ người này.Nhưng dường như Ngũ Trúc không nghe thấy lệnh cảnh cáo có thể khiếnphần lớn người đời run sợ. Hắn vẫn bước đi ổn định, im lặng, dưới ánh mắtcảnh giác của các tướng lĩnh trên hoàng thành, dưới ánh mắt sắc lạnh của binhlính trên quảng trường, bước từng bước vững chắc.Đã cảnh cáo như vậy ba lượt, trong bầu trời mưa rào, người mù ấy vẫn mãilặng lẽ, dường như không nghe không thấy, bước từng bước một tiến về trungtâm quảng trường, tiến về cửa chính của hoàng cung.Trong lúc này, các tướng sĩ cấm quân vẫn xem người kỳ quái ấy là thằngthiên, chứ không coi hắn là một thích khách. Bởi vì theo người đời thấy, thíchkhách cường hãn như thế nào đi nữa, dù là năm xưa Tứ Cố Kiếm, cũng khôngthể tuyển chọn cách ám sát như lộ liễu thế này. Với vòng vây của hơn vạn cấmquân, dưới chân tường thành cao ngất trời của hoàng cung, không ai có thể độtphá đội ngũ đông đảo ấy, xâm nhập cấm cung, giơ kiếm chỉ vào bệ hạ.Trừ phi thiên hạ này thật sự có thần.Vì thế cấm quân cho rằng gã mù kỳ lạ ấy, có lẽ chỉ là một thằng điên xui xẻoquá mức, trong thời cuộc căng thẳng lại đi đến cấm địa trước hoàng cung. Đónchờ hắn chỉ có cái chết.o O oNgũ Trúc vẫn đang đi, dường như không thấy trước mặt là binh lính cấmquân ngăn cản. Lúc này mưa gió vẫn đang hoành hành dữ dội, nước mưa nhưđại dương dâng tràn nuốt chửng hình bóng cô độc mỏng manh của hắn. Nhưngtrước sau gì vẫn không thể nuốt trọn, vì hắn lại hiện ra từ trong màn mưa ấy."Giết!" Hai mắt một giáo quan cấm quân híp lại, cảm nhận được một luồngkhí tức lạnh buốt từ người gã mù kia, kẻ ấy đã đi vào cấm địa, và một linh cảmnguy hiểm khiến giáo quan không còn do dự, lập tức ra lệnh.Xoạt! Tiếng quân cấm quân rút đao, ánh đao chớp sáng một góc trời u ámmưa như trút nước trước thành.Không có kiếm quang thét gào, Ngũ Trúc chỉ ôn tồn rút dùi sắt bên hông rồiđâm thẳng ra. Tốc độ của hắn trong cơn mưa gió không nhanh, động tác cũngkhông tuyệt diệu, nhưng... mỗi lần dùi sắt xuất kích là nhắm chuẩn vào cổ họngmột người.Chính xác, gọn gàng, ổn định, đó là cảm nhận khi Ngũ Trúc ra tay, rất đơngiản, nhưng đơn giản đến tuyệt đỉnh lại thành một cảnh giới.Từ lời ra lệnh giết của viên giáo quan, cho đến lúc Ngũ Trúc giết chết tất cảbinh sĩ cấm quân trước mặt, chỉ mất vài hơi thở. Trong màn mưa đầy trời, phíasau Ngũ Trúc là một mảnh đất đầy thây người, máu tươi vừa tuôn ra từ cổ họngnhững thi thể ấy rồi bị dòng nước mưa cuốn đi.Trong quá trình giết người, tốc độ của Ngũ Trúc không hề thay đổi, bướcchân vững vàng tiến trong mưa như không gặp trở ngại nào, xuyên qua mànmưa mà đi tới, mà giết chóc.Đây không phải dáng vẻ ung dung của cao thủ tuyệt đỉnh, cũng chẳng khiếncác binh sĩ cấm quân bốn phía hoàng cung cảm thấy khinh địch. Họ chỉ cảmthấy ớn lạnh, giá lạnh, bởi vì người mù ra tay quá ổn định, đến mức vô cảm.Cấm quân không biết các đồng đội chết dưới dùi sắt như thế nào, vì ngườimù đội nón lá cũng không toát ra khí thế chấn động trời đất, động tác cũngkhông tinh diệu ác độc .Chỉ là dùi sắt như phủ một lớp giá lạnh từ trời cao, dễ dàng tính toán mọigóc độ, khả năng trong màn mưa rồi lựa chọn khe hở hợp lý nhất mà đâm ra.Nhìn thì đơn giản, thực chất kinh thiên động địa, đủ khiến bất kỳ ai chứngkiến cảnh tượng này hoàn toàn mất niềm tin chống cự!Viên giáo quan tận mắt thấy thuộc hạ ngã xuống dưới tay tên mù đội nón lámà không kịp rên một tiếng, cả người hắn ta đều cảm thấy lạnh buốt, lạnh hơncả mưa thu xối xả bên người.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngay cả ngày quân phòng vệ kinh đô áp giải Trần Viện trưởng về triều,phòng thủ của hoàng thành cũng không nghiêm ngặt như hôm nay. Bởi mọingười đều hiểu Phạm Nhàn quay lại kinh vì mục đích gì, chắc chắn y sẽ tìmcách lẻn vào cung ám sát lần nữa, và triều đình Nam Khánh không thể cho phéptên phản nghịch này cơ hội thứ hai.Công tác tuần tra của cấm quân được mở rộng thêm một phần ba khu vực sovới ngày thường, hôm nay trời mưa to, không khí ẩm ướt lạnh lẽo khiến mọingười cảnh giác, lo sợ vì không biết Phạm Nhàn đang ở đâu, bao giờ sẽ độtnhập cung điện.Sự việc ở ngã ba Thiên Hà cũng nằm trong tầm mắt của cấm quân, nhưngbinh sĩ canh gác vùng ngoại vi không coi việc một gã điên có võ công là chuyệnquá quan trọng.Nhưng khi gã mù đội nón lá ấy bỗng thể hiện vũ lực kinh người, lẳng lặngtiến về phía hoàng cung, cấm quân mới cảm nhận được điềm gở.Khi người mù kia đặt chân phải đi giày vải lên mặt đá xanh ướt át của quảngtrường hoàng thành, cấm quân đã phát lệnh cảnh cáo đầu tiên, đồng thời tậptrung binh lực, sẵn sàng bắt giữ người này.Nhưng dường như Ngũ Trúc không nghe thấy lệnh cảnh cáo có thể khiếnphần lớn người đời run sợ. Hắn vẫn bước đi ổn định, im lặng, dưới ánh mắtcảnh giác của các tướng lĩnh trên hoàng thành, dưới ánh mắt sắc lạnh của binhlính trên quảng trường, bước từng bước vững chắc.Đã cảnh cáo như vậy ba lượt, trong bầu trời mưa rào, người mù ấy vẫn mãilặng lẽ, dường như không nghe không thấy, bước từng bước một tiến về trungtâm quảng trường, tiến về cửa chính của hoàng cung.Trong lúc này, các tướng sĩ cấm quân vẫn xem người kỳ quái ấy là thằngthiên, chứ không coi hắn là một thích khách. Bởi vì theo người đời thấy, thíchkhách cường hãn như thế nào đi nữa, dù là năm xưa Tứ Cố Kiếm, cũng khôngthể tuyển chọn cách ám sát như lộ liễu thế này. Với vòng vây của hơn vạn cấmquân, dưới chân tường thành cao ngất trời của hoàng cung, không ai có thể độtphá đội ngũ đông đảo ấy, xâm nhập cấm cung, giơ kiếm chỉ vào bệ hạ.Trừ phi thiên hạ này thật sự có thần.Vì thế cấm quân cho rằng gã mù kỳ lạ ấy, có lẽ chỉ là một thằng điên xui xẻoquá mức, trong thời cuộc căng thẳng lại đi đến cấm địa trước hoàng cung. Đónchờ hắn chỉ có cái chết.o O oNgũ Trúc vẫn đang đi, dường như không thấy trước mặt là binh lính cấmquân ngăn cản. Lúc này mưa gió vẫn đang hoành hành dữ dội, nước mưa nhưđại dương dâng tràn nuốt chửng hình bóng cô độc mỏng manh của hắn. Nhưngtrước sau gì vẫn không thể nuốt trọn, vì hắn lại hiện ra từ trong màn mưa ấy."Giết!" Hai mắt một giáo quan cấm quân híp lại, cảm nhận được một luồngkhí tức lạnh buốt từ người gã mù kia, kẻ ấy đã đi vào cấm địa, và một linh cảmnguy hiểm khiến giáo quan không còn do dự, lập tức ra lệnh.Xoạt! Tiếng quân cấm quân rút đao, ánh đao chớp sáng một góc trời u ámmưa như trút nước trước thành.Không có kiếm quang thét gào, Ngũ Trúc chỉ ôn tồn rút dùi sắt bên hông rồiđâm thẳng ra. Tốc độ của hắn trong cơn mưa gió không nhanh, động tác cũngkhông tuyệt diệu, nhưng... mỗi lần dùi sắt xuất kích là nhắm chuẩn vào cổ họngmột người.Chính xác, gọn gàng, ổn định, đó là cảm nhận khi Ngũ Trúc ra tay, rất đơngiản, nhưng đơn giản đến tuyệt đỉnh lại thành một cảnh giới.Từ lời ra lệnh giết của viên giáo quan, cho đến lúc Ngũ Trúc giết chết tất cảbinh sĩ cấm quân trước mặt, chỉ mất vài hơi thở. Trong màn mưa đầy trời, phíasau Ngũ Trúc là một mảnh đất đầy thây người, máu tươi vừa tuôn ra từ cổ họngnhững thi thể ấy rồi bị dòng nước mưa cuốn đi.Trong quá trình giết người, tốc độ của Ngũ Trúc không hề thay đổi, bướcchân vững vàng tiến trong mưa như không gặp trở ngại nào, xuyên qua mànmưa mà đi tới, mà giết chóc.Đây không phải dáng vẻ ung dung của cao thủ tuyệt đỉnh, cũng chẳng khiếncác binh sĩ cấm quân bốn phía hoàng cung cảm thấy khinh địch. Họ chỉ cảmthấy ớn lạnh, giá lạnh, bởi vì người mù ra tay quá ổn định, đến mức vô cảm.Cấm quân không biết các đồng đội chết dưới dùi sắt như thế nào, vì ngườimù đội nón lá cũng không toát ra khí thế chấn động trời đất, động tác cũngkhông tinh diệu ác độc .Chỉ là dùi sắt như phủ một lớp giá lạnh từ trời cao, dễ dàng tính toán mọigóc độ, khả năng trong màn mưa rồi lựa chọn khe hở hợp lý nhất mà đâm ra.Nhìn thì đơn giản, thực chất kinh thiên động địa, đủ khiến bất kỳ ai chứngkiến cảnh tượng này hoàn toàn mất niềm tin chống cự!Viên giáo quan tận mắt thấy thuộc hạ ngã xuống dưới tay tên mù đội nón lámà không kịp rên một tiếng, cả người hắn ta đều cảm thấy lạnh buốt, lạnh hơncả mưa thu xối xả bên người.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngay cả ngày quân phòng vệ kinh đô áp giải Trần Viện trưởng về triều,phòng thủ của hoàng thành cũng không nghiêm ngặt như hôm nay. Bởi mọingười đều hiểu Phạm Nhàn quay lại kinh vì mục đích gì, chắc chắn y sẽ tìmcách lẻn vào cung ám sát lần nữa, và triều đình Nam Khánh không thể cho phéptên phản nghịch này cơ hội thứ hai.Công tác tuần tra của cấm quân được mở rộng thêm một phần ba khu vực sovới ngày thường, hôm nay trời mưa to, không khí ẩm ướt lạnh lẽo khiến mọingười cảnh giác, lo sợ vì không biết Phạm Nhàn đang ở đâu, bao giờ sẽ độtnhập cung điện.Sự việc ở ngã ba Thiên Hà cũng nằm trong tầm mắt của cấm quân, nhưngbinh sĩ canh gác vùng ngoại vi không coi việc một gã điên có võ công là chuyệnquá quan trọng.Nhưng khi gã mù đội nón lá ấy bỗng thể hiện vũ lực kinh người, lẳng lặngtiến về phía hoàng cung, cấm quân mới cảm nhận được điềm gở.Khi người mù kia đặt chân phải đi giày vải lên mặt đá xanh ướt át của quảngtrường hoàng thành, cấm quân đã phát lệnh cảnh cáo đầu tiên, đồng thời tậptrung binh lực, sẵn sàng bắt giữ người này.Nhưng dường như Ngũ Trúc không nghe thấy lệnh cảnh cáo có thể khiếnphần lớn người đời run sợ. Hắn vẫn bước đi ổn định, im lặng, dưới ánh mắtcảnh giác của các tướng lĩnh trên hoàng thành, dưới ánh mắt sắc lạnh của binhlính trên quảng trường, bước từng bước vững chắc.Đã cảnh cáo như vậy ba lượt, trong bầu trời mưa rào, người mù ấy vẫn mãilặng lẽ, dường như không nghe không thấy, bước từng bước một tiến về trungtâm quảng trường, tiến về cửa chính của hoàng cung.Trong lúc này, các tướng sĩ cấm quân vẫn xem người kỳ quái ấy là thằngthiên, chứ không coi hắn là một thích khách. Bởi vì theo người đời thấy, thíchkhách cường hãn như thế nào đi nữa, dù là năm xưa Tứ Cố Kiếm, cũng khôngthể tuyển chọn cách ám sát như lộ liễu thế này. Với vòng vây của hơn vạn cấmquân, dưới chân tường thành cao ngất trời của hoàng cung, không ai có thể độtphá đội ngũ đông đảo ấy, xâm nhập cấm cung, giơ kiếm chỉ vào bệ hạ.Trừ phi thiên hạ này thật sự có thần.Vì thế cấm quân cho rằng gã mù kỳ lạ ấy, có lẽ chỉ là một thằng điên xui xẻoquá mức, trong thời cuộc căng thẳng lại đi đến cấm địa trước hoàng cung. Đónchờ hắn chỉ có cái chết.o O oNgũ Trúc vẫn đang đi, dường như không thấy trước mặt là binh lính cấmquân ngăn cản. Lúc này mưa gió vẫn đang hoành hành dữ dội, nước mưa nhưđại dương dâng tràn nuốt chửng hình bóng cô độc mỏng manh của hắn. Nhưngtrước sau gì vẫn không thể nuốt trọn, vì hắn lại hiện ra từ trong màn mưa ấy."Giết!" Hai mắt một giáo quan cấm quân híp lại, cảm nhận được một luồngkhí tức lạnh buốt từ người gã mù kia, kẻ ấy đã đi vào cấm địa, và một linh cảmnguy hiểm khiến giáo quan không còn do dự, lập tức ra lệnh.Xoạt! Tiếng quân cấm quân rút đao, ánh đao chớp sáng một góc trời u ámmưa như trút nước trước thành.Không có kiếm quang thét gào, Ngũ Trúc chỉ ôn tồn rút dùi sắt bên hông rồiđâm thẳng ra. Tốc độ của hắn trong cơn mưa gió không nhanh, động tác cũngkhông tuyệt diệu, nhưng... mỗi lần dùi sắt xuất kích là nhắm chuẩn vào cổ họngmột người.Chính xác, gọn gàng, ổn định, đó là cảm nhận khi Ngũ Trúc ra tay, rất đơngiản, nhưng đơn giản đến tuyệt đỉnh lại thành một cảnh giới.Từ lời ra lệnh giết của viên giáo quan, cho đến lúc Ngũ Trúc giết chết tất cảbinh sĩ cấm quân trước mặt, chỉ mất vài hơi thở. Trong màn mưa đầy trời, phíasau Ngũ Trúc là một mảnh đất đầy thây người, máu tươi vừa tuôn ra từ cổ họngnhững thi thể ấy rồi bị dòng nước mưa cuốn đi.Trong quá trình giết người, tốc độ của Ngũ Trúc không hề thay đổi, bướcchân vững vàng tiến trong mưa như không gặp trở ngại nào, xuyên qua mànmưa mà đi tới, mà giết chóc.Đây không phải dáng vẻ ung dung của cao thủ tuyệt đỉnh, cũng chẳng khiếncác binh sĩ cấm quân bốn phía hoàng cung cảm thấy khinh địch. Họ chỉ cảmthấy ớn lạnh, giá lạnh, bởi vì người mù ra tay quá ổn định, đến mức vô cảm.Cấm quân không biết các đồng đội chết dưới dùi sắt như thế nào, vì ngườimù đội nón lá cũng không toát ra khí thế chấn động trời đất, động tác cũngkhông tinh diệu ác độc .Chỉ là dùi sắt như phủ một lớp giá lạnh từ trời cao, dễ dàng tính toán mọigóc độ, khả năng trong màn mưa rồi lựa chọn khe hở hợp lý nhất mà đâm ra.Nhìn thì đơn giản, thực chất kinh thiên động địa, đủ khiến bất kỳ ai chứngkiến cảnh tượng này hoàn toàn mất niềm tin chống cự!Viên giáo quan tận mắt thấy thuộc hạ ngã xuống dưới tay tên mù đội nón lámà không kịp rên một tiếng, cả người hắn ta đều cảm thấy lạnh buốt, lạnh hơncả mưa thu xối xả bên người.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑