Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 756
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Các loại cạm bấy, ám tiễn ập đến. Ngựa thì kinh hoảng chạy loạn khiến bọn họ càng đạp trúng nhiều cạm bẫy hơn.Thương vong lớn cùng với tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt đã chèn ép sự phách phối kiêu căng của Ô Hoàn.Diệp Thanh Hà dẫn người mai phục ở các chỗ quan trọng, chú ý đến hướng rút lui của quân Ô Hoàn. Thấy bọn họ hoảng loạn chạy theo người dẫn đầu lùi về phía Tây. Diệp Thanh Hà âm thầm ra dấu tay, vô số chiến sĩ ẩn nấp trong chiến hào đốt lửa lên. Đường rút lui của Ô Hoàn bỗng như bị nổ tung vậy, ngựa và người lập tức bị nổ tung chia năm xẻ bảy.Trận đánh này tràn ngập niềm vui chiến thắng, chỉ trong một ngày mà người Ô Hoàn ở thôn Ô Tô c.h.ế.t hơn phân nửa. Căn bản bọn họ không dám về thôn Ô Tô nữa mà đổi hướng chạy trốn ve cứ điểm ở ngoại thành.Trận đầu thắng lớn khiến Diệp Gia thả lỏng hơn một chút, nàng ăn liên hai chén cơm.Bách tính ở trấn Toái Diệp thì nhảy cẵng lên hoan hô, hận không thể tán dương Diệp Gia thành thần. Lão tướng như Oghuz cũng bị chấn kinh bởi suy nghĩ kỳ diệu của Diệp Gia, liên tục cảm khái rằng đây là lân đầu tiên mình tham gia một cuộc chiến mà không có thương vong gì. Khắp sân tràn ngập tiếng cười nói, Diệp Gia xoa mí mắt đỏ ửng, nặng nề ngả người xuống giường: "Có thể coi như là giữ được bước đầu tiên..."Mặc dù là đã giữ vững được thôn Ô Tô nhưng quân chủ lực của Ô Hoàn vẫn còn đó. Với tính khí oán hận có thù tất báo của Ô Hoàn thì bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.Diệp Gia bất chấp nghỉ ngơi, cả đêm triệu tập đám người Oghuz và Trần Thế Khanh qua. Ngoại trừ tướng sĩ bản xứ của trấn Toái Diệp ra thì lân này Trình Phong cũng có mặt. Bố trí cạm bẫy, cung cấp vũ khí, Trình gia đưa ra rất nhiều vũ khí. Lần này Ô Hoàn bị thương nặng đồng thời cũng tổn thất rất nhiều vũ khí. Sau này chắc chắn chúng sẽ không đánh lại nhanh như thế, tiếp theo chỉ cần chống đỡ mà thôi."Không được thả lỏng quá." Từ trước đến nay Diệp Gia không hề coi thường bất kỳ quân địch nào: "Phải đảm bảo mỗi lần tham chiến phải chuẩn bị đầy đủ."Bên trấn Toái Diệp này Diệp Gia khua chiên gõ trống sắp xếp nước đi tiếp theo, còn bên Yến Kinh Chu Cảnh Sâm sẽ phong bế cửa thành xong, hắn đang cấp tốc dọn dẹp đám huân quý thế gia đã chiếm cứ ở Yến Kinh mấy trăm năm.Đám người ăn không ngôi rồi nên căn bản chưa có cơ hội chạy khỏi Yến Kinh đã bị quân trấn thủ biên cương tống giam toàn bộ. Ngoại trừ những người có năng lực xuất chúng và có vị trí đặc thù, những chức vị tạm thời không tìm được người thay thế trong thời gian ngắn, còn lại Chu Cảnh Sâm đều đưa đến c.h.é.m đầu ngay trước Ngọ môn.Thủ đoạn của Chu Cảnh Sâm rất lãnh khốc, không chừa lại bất cứ cơ hội nào cho đám thế gia đó. Chưa đến nửa tháng ngắn ngủi, hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t hơn phân nửa trian văn võ, Yến Kinh nhuộm đầy màu máu.Không nói đến hành động này của Chu Cảnh Sâm đe dọa bao nhiêu người, Cố gia không lường trước hậu quả hận không thể bò lổm ngổm đến dưới chân Chu Cảnh Sâm khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.Nhưng mà tạm thời Chu Cảnh Sâm thời gian rảnh phản ứng lại với bọn họ.Tốc độ công thành của hắn cực nhanh, tốc độ phong thành thậm chí còn nhanh hơn nhiều. Cho dù Chu Diệp có khả năng chạy nhanh cũng không thể trốn vào thời gian này. Người này chắc chắn vẫn còn ở trong thành. Chỉ là Chu Diệp trốn rất giỏi, lục soát Yên Kinh cũng không thể tìm được tung tích của hắn."Lâm Trạch Vũ đâu? Có tin tức hay không?”A Cửu lắc lắc đầu, khoảng thời gian này Lâm Trạch Vũ giống như đã biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian, không có một chút tin tức nào cả."Tiếp tục lục soát."Yên Kinh đổi chủ, nhưng Đại Yến lại không thể bị hủy diệt bởi chuyện này. Rất nhiêu tham quan nịnh thần đã bị cách chức nhưng hệ thống quan phủ của Đại Yến phải tiếp tục hoạt động.
Các loại cạm bấy, ám tiễn ập đến. Ngựa thì kinh hoảng chạy loạn khiến bọn họ càng đạp trúng nhiều cạm bẫy hơn.
Thương vong lớn cùng với tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt đã chèn ép sự phách phối kiêu căng của Ô Hoàn.
Diệp Thanh Hà dẫn người mai phục ở các chỗ quan trọng, chú ý đến hướng rút lui của quân Ô Hoàn. Thấy bọn họ hoảng loạn chạy theo người dẫn đầu lùi về phía Tây. Diệp Thanh Hà âm thầm ra dấu tay, vô số chiến sĩ ẩn nấp trong chiến hào đốt lửa lên. Đường rút lui của Ô Hoàn bỗng như bị nổ tung vậy, ngựa và người lập tức bị nổ tung chia năm xẻ bảy.
Trận đánh này tràn ngập niềm vui chiến thắng, chỉ trong một ngày mà người Ô Hoàn ở thôn Ô Tô c.h.ế.t hơn phân nửa. Căn bản bọn họ không dám về thôn Ô Tô nữa mà đổi hướng chạy trốn ve cứ điểm ở ngoại thành.
Trận đầu thắng lớn khiến Diệp Gia thả lỏng hơn một chút, nàng ăn liên hai chén cơm.
Bách tính ở trấn Toái Diệp thì nhảy cẵng lên hoan hô, hận không thể tán dương Diệp Gia thành thần. Lão tướng như Oghuz cũng bị chấn kinh bởi suy nghĩ kỳ diệu của Diệp Gia, liên tục cảm khái rằng đây là lân đầu tiên mình tham gia một cuộc chiến mà không có thương vong gì. Khắp sân tràn ngập tiếng cười nói, Diệp Gia xoa mí mắt đỏ ửng, nặng nề ngả người xuống giường: "Có thể coi như là giữ được bước đầu tiên..."
Mặc dù là đã giữ vững được thôn Ô Tô nhưng quân chủ lực của Ô Hoàn vẫn còn đó. Với tính khí oán hận có thù tất báo của Ô Hoàn thì bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
Diệp Gia bất chấp nghỉ ngơi, cả đêm triệu tập đám người Oghuz và Trần Thế Khanh qua. Ngoại trừ tướng sĩ bản xứ của trấn Toái Diệp ra thì lân này Trình Phong cũng có mặt. Bố trí cạm bẫy, cung cấp vũ khí, Trình gia đưa ra rất nhiều vũ khí. Lần này Ô Hoàn bị thương nặng đồng thời cũng tổn thất rất nhiều vũ khí. Sau này chắc chắn chúng sẽ không đánh lại nhanh như thế, tiếp theo chỉ cần chống đỡ mà thôi.
"Không được thả lỏng quá." Từ trước đến nay Diệp Gia không hề coi thường bất kỳ quân địch nào: "Phải đảm bảo mỗi lần tham chiến phải chuẩn bị đầy đủ."
Bên trấn Toái Diệp này Diệp Gia khua chiên gõ trống sắp xếp nước đi tiếp theo, còn bên Yến Kinh Chu Cảnh Sâm sẽ phong bế cửa thành xong, hắn đang cấp tốc dọn dẹp đám huân quý thế gia đã chiếm cứ ở Yến Kinh mấy trăm năm.
Đám người ăn không ngôi rồi nên căn bản chưa có cơ hội chạy khỏi Yến Kinh đã bị quân trấn thủ biên cương tống giam toàn bộ. Ngoại trừ những người có năng lực xuất chúng và có vị trí đặc thù, những chức vị tạm thời không tìm được người thay thế trong thời gian ngắn, còn lại Chu Cảnh Sâm đều đưa đến c.h.é.m đầu ngay trước Ngọ môn.
Thủ đoạn của Chu Cảnh Sâm rất lãnh khốc, không chừa lại bất cứ cơ hội nào cho đám thế gia đó. Chưa đến nửa tháng ngắn ngủi, hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t hơn phân nửa trian văn võ, Yến Kinh nhuộm đầy màu máu.
Không nói đến hành động này của Chu Cảnh Sâm đe dọa bao nhiêu người, Cố gia không lường trước hậu quả hận không thể bò lổm ngổm đến dưới chân Chu Cảnh Sâm khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Nhưng mà tạm thời Chu Cảnh Sâm thời gian rảnh phản ứng lại với bọn họ.
Tốc độ công thành của hắn cực nhanh, tốc độ phong thành thậm chí còn nhanh hơn nhiều. Cho dù Chu Diệp có khả năng chạy nhanh cũng không thể trốn vào thời gian này. Người này chắc chắn vẫn còn ở trong thành. Chỉ là Chu Diệp trốn rất giỏi, lục soát Yên Kinh cũng không thể tìm được tung tích của hắn.
"Lâm Trạch Vũ đâu? Có tin tức hay không?”
A Cửu lắc lắc đầu, khoảng thời gian này Lâm Trạch Vũ giống như đã biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian, không có một chút tin tức nào cả.
"Tiếp tục lục soát."
Yên Kinh đổi chủ, nhưng Đại Yến lại không thể bị hủy diệt bởi chuyện này. Rất nhiêu tham quan nịnh thần đã bị cách chức nhưng hệ thống quan phủ của Đại Yến phải tiếp tục hoạt động.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Các loại cạm bấy, ám tiễn ập đến. Ngựa thì kinh hoảng chạy loạn khiến bọn họ càng đạp trúng nhiều cạm bẫy hơn.Thương vong lớn cùng với tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt đã chèn ép sự phách phối kiêu căng của Ô Hoàn.Diệp Thanh Hà dẫn người mai phục ở các chỗ quan trọng, chú ý đến hướng rút lui của quân Ô Hoàn. Thấy bọn họ hoảng loạn chạy theo người dẫn đầu lùi về phía Tây. Diệp Thanh Hà âm thầm ra dấu tay, vô số chiến sĩ ẩn nấp trong chiến hào đốt lửa lên. Đường rút lui của Ô Hoàn bỗng như bị nổ tung vậy, ngựa và người lập tức bị nổ tung chia năm xẻ bảy.Trận đánh này tràn ngập niềm vui chiến thắng, chỉ trong một ngày mà người Ô Hoàn ở thôn Ô Tô c.h.ế.t hơn phân nửa. Căn bản bọn họ không dám về thôn Ô Tô nữa mà đổi hướng chạy trốn ve cứ điểm ở ngoại thành.Trận đầu thắng lớn khiến Diệp Gia thả lỏng hơn một chút, nàng ăn liên hai chén cơm.Bách tính ở trấn Toái Diệp thì nhảy cẵng lên hoan hô, hận không thể tán dương Diệp Gia thành thần. Lão tướng như Oghuz cũng bị chấn kinh bởi suy nghĩ kỳ diệu của Diệp Gia, liên tục cảm khái rằng đây là lân đầu tiên mình tham gia một cuộc chiến mà không có thương vong gì. Khắp sân tràn ngập tiếng cười nói, Diệp Gia xoa mí mắt đỏ ửng, nặng nề ngả người xuống giường: "Có thể coi như là giữ được bước đầu tiên..."Mặc dù là đã giữ vững được thôn Ô Tô nhưng quân chủ lực của Ô Hoàn vẫn còn đó. Với tính khí oán hận có thù tất báo của Ô Hoàn thì bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.Diệp Gia bất chấp nghỉ ngơi, cả đêm triệu tập đám người Oghuz và Trần Thế Khanh qua. Ngoại trừ tướng sĩ bản xứ của trấn Toái Diệp ra thì lân này Trình Phong cũng có mặt. Bố trí cạm bẫy, cung cấp vũ khí, Trình gia đưa ra rất nhiều vũ khí. Lần này Ô Hoàn bị thương nặng đồng thời cũng tổn thất rất nhiều vũ khí. Sau này chắc chắn chúng sẽ không đánh lại nhanh như thế, tiếp theo chỉ cần chống đỡ mà thôi."Không được thả lỏng quá." Từ trước đến nay Diệp Gia không hề coi thường bất kỳ quân địch nào: "Phải đảm bảo mỗi lần tham chiến phải chuẩn bị đầy đủ."Bên trấn Toái Diệp này Diệp Gia khua chiên gõ trống sắp xếp nước đi tiếp theo, còn bên Yến Kinh Chu Cảnh Sâm sẽ phong bế cửa thành xong, hắn đang cấp tốc dọn dẹp đám huân quý thế gia đã chiếm cứ ở Yến Kinh mấy trăm năm.Đám người ăn không ngôi rồi nên căn bản chưa có cơ hội chạy khỏi Yến Kinh đã bị quân trấn thủ biên cương tống giam toàn bộ. Ngoại trừ những người có năng lực xuất chúng và có vị trí đặc thù, những chức vị tạm thời không tìm được người thay thế trong thời gian ngắn, còn lại Chu Cảnh Sâm đều đưa đến c.h.é.m đầu ngay trước Ngọ môn.Thủ đoạn của Chu Cảnh Sâm rất lãnh khốc, không chừa lại bất cứ cơ hội nào cho đám thế gia đó. Chưa đến nửa tháng ngắn ngủi, hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t hơn phân nửa trian văn võ, Yến Kinh nhuộm đầy màu máu.Không nói đến hành động này của Chu Cảnh Sâm đe dọa bao nhiêu người, Cố gia không lường trước hậu quả hận không thể bò lổm ngổm đến dưới chân Chu Cảnh Sâm khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.Nhưng mà tạm thời Chu Cảnh Sâm thời gian rảnh phản ứng lại với bọn họ.Tốc độ công thành của hắn cực nhanh, tốc độ phong thành thậm chí còn nhanh hơn nhiều. Cho dù Chu Diệp có khả năng chạy nhanh cũng không thể trốn vào thời gian này. Người này chắc chắn vẫn còn ở trong thành. Chỉ là Chu Diệp trốn rất giỏi, lục soát Yên Kinh cũng không thể tìm được tung tích của hắn."Lâm Trạch Vũ đâu? Có tin tức hay không?”A Cửu lắc lắc đầu, khoảng thời gian này Lâm Trạch Vũ giống như đã biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian, không có một chút tin tức nào cả."Tiếp tục lục soát."Yên Kinh đổi chủ, nhưng Đại Yến lại không thể bị hủy diệt bởi chuyện này. Rất nhiêu tham quan nịnh thần đã bị cách chức nhưng hệ thống quan phủ của Đại Yến phải tiếp tục hoạt động.