Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 799
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ngay cả Chu Cảnh Sâm cũng rất ngạc nhiên, khựng lại một hồi, sau khi cau mày suy nghĩ vậy mà lại cảm thấy cách này dùng được.Đương nhiên là dùng được rồi, đây là kinh nghiệm đã đúc kết ra thông qua thực tiễn lịch sử mấy trăm năm mà. Nhưng với tình hình của Đại Yến bây giờ mà nói, vẫn hơi cấp tiến quá. Nếu như phát triển rộng chính sách này, chẳng khác nào trực tiếp xẻo thịt của mấy gia tộc giàu có, chắc chắn sẽ bị ngăn cản.Nội các lại một lần nữa nổ ra cuộc tranh cãi vì chuyện này, sau đó triều đường lại có thêm một chấn động.Cũng may là Chu Cảnh Sâm chứ không phải Chu Diệp, tuy là Đại Yến không thay vua đổi chúa, nhưng thực tế cũng gần như vậy. Không giống với những hoàng đế khác không có thạch tuyền, trong tay Chu Cảnh Sâm nắm giữ hai trăm ngàn binh lực. Dựa vào nòng súng, chính sách này đương nhiên có thể phát triển rộng được.Không nói đến chuyện chính sách này được phát triển rộng, mà trong thời ngắn thu được bao nhiêu tiên, có thể tận mắt nhìn thấy quốc khố được lấp đầy.Nhưng cũng nhờ chín năm giáo dục phổ cập, dựa vào kiến thức lịch sử nông cận mà Diệp Gia từng học, khiến cho nàng có tâm nhìn xa hơn rất nhiều người bình thường. Nhưng cũng vì đề nghị của Diệp Gia được tiếp nhận, nên bây giờ nàng mới trở thành mục tiêu để công kích.Các cường hào giàu có ở Yến Kinh coi cô như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhưng không có người nào dám coi thường xuất thân thôn dã tâm nhìn thiển cận ở sau lưng nàng. Tầm nhìn thiển cận ở đâu ra chứ? Đây rõ ràng là quỷ hút máu, con ác quỷ hút m.á.u nằm bò trên người bọn họ.Diệp Gia không quan tâm bị người khác chửi, cho dù nàng có vô lương tâm, không biết chăm sóc con hơn nữa, cũng là một người mẫu thân vô cùng yêu thương con cái. Nếu tên Chu Cảnh Sâm này quăng ngôi vị hoàng đế lại cho Tiểu Thuật Bạch, thì cho dù thế nào Diệp Gia cũng không thể chịu được trong tương lai cậu bé phải tiếp nhận bãi chiến trường này. Trong phạm vi khả năng của mình, đương nhiên nàng sẽ dốc hết sức mình tạo nên một môi trường đãi ngộ.Vì chuyện lớn của đất nước nên đành phải gác lại đằng sau chuyện làm ăn của mình, nhưng cũng may dưới trướng của Diệp Gia cũng mua chuộc được một nhóm người.Con dấu mà Dư lão gia tử đưa cho nàng, đúng thật là một lễ vật lớn. Diệp Gia cũng vì dần dần tiếp xúc với sự vụ của chính vụ mới hiểu rõ sự quý giá của thư cục thiên hạ. Bởi vì nếu được sở hữu chức quyên thư cục thiên hạ, là đông gia của thư cục thiên hạ, danh tiếng của Diệp Gia trong lòng học tử hàn môn vô cùng lớn. Không ít người có tài nhưng không có đường đi mượn đường đi của thư cục thiên hạ làm dưới trướng của Diệp Gia.Chiêu mộ đủ loại nhân tài, sản nghiệp trong tay của Diệp Gia đã được khôi phục. Linh Đang và Thu Nguyệt không phụ lòng mong đợi của Diệp Gia, trong thời gian rèn luyện ngắn nửa năm đã trưởng thành rất nhanh. So với những người bên cạnh, bọn họ hiểu rõ được cơ hội đến không dễ, ước gì không ngủ không nghỉ nâng cao bản thân, để nhanh chóng có thể độc lập tác chiến.Sản nghiệp Tây bắc dần dần được giao vào tay của Linh Đang và Thu Nguyệt, sản nghiệp ở Huệ Châu của Diệp Gia cũng từ từ mở rộng thị trường.Sản nghiệp ở Huệ Châu vốn là của Trịnh gia, Trịnh gia này giàu có nhờ vào làm tương dầu và hàng hải sản. Sau đó liên quan tới trân châu và ngọc thạch, rồi dan dần mở rộng qua trang sức và vải vóc. Thậm chí bởi vì thông gia là huyện lệnh, nên bước chân vào tư muối. Chính là sở hữu hai ruộng muối và muối phơi nước biển rất lớn. Mấy thứ này đều rơi vào tay của Diệp Gia, không hợp pháp cũng thành hợp pháp. Ngân lượng vào kho vàng nhỏ của Diệp Gia như nước.Sau khi kiếm được tiền, Diệp Gia cho rằng bản thân có thể được coi là giàu không ai bằng rồi. Chí ít là giàu hơn nhiều so với tên khố rách áo ôm Chu Cảnh Sâm.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ngay cả Chu Cảnh Sâm cũng rất ngạc nhiên, khựng lại một hồi, sau khi cau mày suy nghĩ vậy mà lại cảm thấy cách này dùng được.Đương nhiên là dùng được rồi, đây là kinh nghiệm đã đúc kết ra thông qua thực tiễn lịch sử mấy trăm năm mà. Nhưng với tình hình của Đại Yến bây giờ mà nói, vẫn hơi cấp tiến quá. Nếu như phát triển rộng chính sách này, chẳng khác nào trực tiếp xẻo thịt của mấy gia tộc giàu có, chắc chắn sẽ bị ngăn cản.Nội các lại một lần nữa nổ ra cuộc tranh cãi vì chuyện này, sau đó triều đường lại có thêm một chấn động.Cũng may là Chu Cảnh Sâm chứ không phải Chu Diệp, tuy là Đại Yến không thay vua đổi chúa, nhưng thực tế cũng gần như vậy. Không giống với những hoàng đế khác không có thạch tuyền, trong tay Chu Cảnh Sâm nắm giữ hai trăm ngàn binh lực. Dựa vào nòng súng, chính sách này đương nhiên có thể phát triển rộng được.Không nói đến chuyện chính sách này được phát triển rộng, mà trong thời ngắn thu được bao nhiêu tiên, có thể tận mắt nhìn thấy quốc khố được lấp đầy.Nhưng cũng nhờ chín năm giáo dục phổ cập, dựa vào kiến thức lịch sử nông cận mà Diệp Gia từng học, khiến cho nàng có tâm nhìn xa hơn rất nhiều người bình thường. Nhưng cũng vì đề nghị của Diệp Gia được tiếp nhận, nên bây giờ nàng mới trở thành mục tiêu để công kích.Các cường hào giàu có ở Yến Kinh coi cô như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhưng không có người nào dám coi thường xuất thân thôn dã tâm nhìn thiển cận ở sau lưng nàng. Tầm nhìn thiển cận ở đâu ra chứ? Đây rõ ràng là quỷ hút máu, con ác quỷ hút m.á.u nằm bò trên người bọn họ.Diệp Gia không quan tâm bị người khác chửi, cho dù nàng có vô lương tâm, không biết chăm sóc con hơn nữa, cũng là một người mẫu thân vô cùng yêu thương con cái. Nếu tên Chu Cảnh Sâm này quăng ngôi vị hoàng đế lại cho Tiểu Thuật Bạch, thì cho dù thế nào Diệp Gia cũng không thể chịu được trong tương lai cậu bé phải tiếp nhận bãi chiến trường này. Trong phạm vi khả năng của mình, đương nhiên nàng sẽ dốc hết sức mình tạo nên một môi trường đãi ngộ.Vì chuyện lớn của đất nước nên đành phải gác lại đằng sau chuyện làm ăn của mình, nhưng cũng may dưới trướng của Diệp Gia cũng mua chuộc được một nhóm người.Con dấu mà Dư lão gia tử đưa cho nàng, đúng thật là một lễ vật lớn. Diệp Gia cũng vì dần dần tiếp xúc với sự vụ của chính vụ mới hiểu rõ sự quý giá của thư cục thiên hạ. Bởi vì nếu được sở hữu chức quyên thư cục thiên hạ, là đông gia của thư cục thiên hạ, danh tiếng của Diệp Gia trong lòng học tử hàn môn vô cùng lớn. Không ít người có tài nhưng không có đường đi mượn đường đi của thư cục thiên hạ làm dưới trướng của Diệp Gia.Chiêu mộ đủ loại nhân tài, sản nghiệp trong tay của Diệp Gia đã được khôi phục. Linh Đang và Thu Nguyệt không phụ lòng mong đợi của Diệp Gia, trong thời gian rèn luyện ngắn nửa năm đã trưởng thành rất nhanh. So với những người bên cạnh, bọn họ hiểu rõ được cơ hội đến không dễ, ước gì không ngủ không nghỉ nâng cao bản thân, để nhanh chóng có thể độc lập tác chiến.Sản nghiệp Tây bắc dần dần được giao vào tay của Linh Đang và Thu Nguyệt, sản nghiệp ở Huệ Châu của Diệp Gia cũng từ từ mở rộng thị trường.Sản nghiệp ở Huệ Châu vốn là của Trịnh gia, Trịnh gia này giàu có nhờ vào làm tương dầu và hàng hải sản. Sau đó liên quan tới trân châu và ngọc thạch, rồi dan dần mở rộng qua trang sức và vải vóc. Thậm chí bởi vì thông gia là huyện lệnh, nên bước chân vào tư muối. Chính là sở hữu hai ruộng muối và muối phơi nước biển rất lớn. Mấy thứ này đều rơi vào tay của Diệp Gia, không hợp pháp cũng thành hợp pháp. Ngân lượng vào kho vàng nhỏ của Diệp Gia như nước.Sau khi kiếm được tiền, Diệp Gia cho rằng bản thân có thể được coi là giàu không ai bằng rồi. Chí ít là giàu hơn nhiều so với tên khố rách áo ôm Chu Cảnh Sâm.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ngay cả Chu Cảnh Sâm cũng rất ngạc nhiên, khựng lại một hồi, sau khi cau mày suy nghĩ vậy mà lại cảm thấy cách này dùng được.Đương nhiên là dùng được rồi, đây là kinh nghiệm đã đúc kết ra thông qua thực tiễn lịch sử mấy trăm năm mà. Nhưng với tình hình của Đại Yến bây giờ mà nói, vẫn hơi cấp tiến quá. Nếu như phát triển rộng chính sách này, chẳng khác nào trực tiếp xẻo thịt của mấy gia tộc giàu có, chắc chắn sẽ bị ngăn cản.Nội các lại một lần nữa nổ ra cuộc tranh cãi vì chuyện này, sau đó triều đường lại có thêm một chấn động.Cũng may là Chu Cảnh Sâm chứ không phải Chu Diệp, tuy là Đại Yến không thay vua đổi chúa, nhưng thực tế cũng gần như vậy. Không giống với những hoàng đế khác không có thạch tuyền, trong tay Chu Cảnh Sâm nắm giữ hai trăm ngàn binh lực. Dựa vào nòng súng, chính sách này đương nhiên có thể phát triển rộng được.Không nói đến chuyện chính sách này được phát triển rộng, mà trong thời ngắn thu được bao nhiêu tiên, có thể tận mắt nhìn thấy quốc khố được lấp đầy.Nhưng cũng nhờ chín năm giáo dục phổ cập, dựa vào kiến thức lịch sử nông cận mà Diệp Gia từng học, khiến cho nàng có tâm nhìn xa hơn rất nhiều người bình thường. Nhưng cũng vì đề nghị của Diệp Gia được tiếp nhận, nên bây giờ nàng mới trở thành mục tiêu để công kích.Các cường hào giàu có ở Yến Kinh coi cô như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhưng không có người nào dám coi thường xuất thân thôn dã tâm nhìn thiển cận ở sau lưng nàng. Tầm nhìn thiển cận ở đâu ra chứ? Đây rõ ràng là quỷ hút máu, con ác quỷ hút m.á.u nằm bò trên người bọn họ.Diệp Gia không quan tâm bị người khác chửi, cho dù nàng có vô lương tâm, không biết chăm sóc con hơn nữa, cũng là một người mẫu thân vô cùng yêu thương con cái. Nếu tên Chu Cảnh Sâm này quăng ngôi vị hoàng đế lại cho Tiểu Thuật Bạch, thì cho dù thế nào Diệp Gia cũng không thể chịu được trong tương lai cậu bé phải tiếp nhận bãi chiến trường này. Trong phạm vi khả năng của mình, đương nhiên nàng sẽ dốc hết sức mình tạo nên một môi trường đãi ngộ.Vì chuyện lớn của đất nước nên đành phải gác lại đằng sau chuyện làm ăn của mình, nhưng cũng may dưới trướng của Diệp Gia cũng mua chuộc được một nhóm người.Con dấu mà Dư lão gia tử đưa cho nàng, đúng thật là một lễ vật lớn. Diệp Gia cũng vì dần dần tiếp xúc với sự vụ của chính vụ mới hiểu rõ sự quý giá của thư cục thiên hạ. Bởi vì nếu được sở hữu chức quyên thư cục thiên hạ, là đông gia của thư cục thiên hạ, danh tiếng của Diệp Gia trong lòng học tử hàn môn vô cùng lớn. Không ít người có tài nhưng không có đường đi mượn đường đi của thư cục thiên hạ làm dưới trướng của Diệp Gia.Chiêu mộ đủ loại nhân tài, sản nghiệp trong tay của Diệp Gia đã được khôi phục. Linh Đang và Thu Nguyệt không phụ lòng mong đợi của Diệp Gia, trong thời gian rèn luyện ngắn nửa năm đã trưởng thành rất nhanh. So với những người bên cạnh, bọn họ hiểu rõ được cơ hội đến không dễ, ước gì không ngủ không nghỉ nâng cao bản thân, để nhanh chóng có thể độc lập tác chiến.Sản nghiệp Tây bắc dần dần được giao vào tay của Linh Đang và Thu Nguyệt, sản nghiệp ở Huệ Châu của Diệp Gia cũng từ từ mở rộng thị trường.Sản nghiệp ở Huệ Châu vốn là của Trịnh gia, Trịnh gia này giàu có nhờ vào làm tương dầu và hàng hải sản. Sau đó liên quan tới trân châu và ngọc thạch, rồi dan dần mở rộng qua trang sức và vải vóc. Thậm chí bởi vì thông gia là huyện lệnh, nên bước chân vào tư muối. Chính là sở hữu hai ruộng muối và muối phơi nước biển rất lớn. Mấy thứ này đều rơi vào tay của Diệp Gia, không hợp pháp cũng thành hợp pháp. Ngân lượng vào kho vàng nhỏ của Diệp Gia như nước.Sau khi kiếm được tiền, Diệp Gia cho rằng bản thân có thể được coi là giàu không ai bằng rồi. Chí ít là giàu hơn nhiều so với tên khố rách áo ôm Chu Cảnh Sâm.