Tên hoạn quan đó tên là Bùi Vân Xuyên. Lúc đầu, giữa trời tuyết lớn, hắn lạnh đến ngây dại, ta phải dùng áo choàng bọc hắn lại, tự tay bế về. Lúc đó hắn vẫn còn run rẩy trong lòng ta, lông mày, khóe mắt đều phủ một tầng sương lạnh, mở miệng mãi vẫn không nói nên lời. Sau này khi hồi phục, hắn mặc một bộ áo gấm màu xanh lam, tóc buộc lỏng thành búi, Đứng thẳng tắp, dáng người cao gầy, quả thực cũng có vài phần nhan sắc. Thế nhưng Bùi Vân Xuyên này dù sao vẫn là kẻ chẳng ra ǵ, thói quen thái giám trong người không sao sửa được. Vừa vào phủ, việc đầu tiên hắn làm là đi lấy chìa khóa từ quản gia, tự mình quản lý việc nhà. Hắn không coi ai ra gì, hống hách ngang ngược. Gương mặt vốn tú lệ, giờ đây lại trở nên đáng ghét vì cái tính chua ngoa, đanh đá của hắn. Ta tuy là nữ nhi, nhưng được hoàng thượng đích thân phong hầu. Trước kia, ta buôn bán vũ khí, lúc nào cũng phải đánh cược cả tính mạng của mình. Cũng chính ta đã giúp đỡ đương kim thánh thượng, giúp ngài ấy công phá hoàng thành,…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...