Tác giả:

Tên hoạn quan đó tên là Bùi Vân Xuyên. Lúc đầu, giữa trời tuyết lớn, hắn lạnh đến ngây dại, ta phải dùng áo choàng bọc hắn lại, tự tay bế về. Lúc đó hắn vẫn còn run rẩy trong lòng ta, lông mày, khóe mắt đều phủ một tầng sương lạnh, mở miệng mãi vẫn không nói nên lời. Sau này khi hồi phục, hắn mặc một bộ áo gấm màu xanh lam, tóc buộc lỏng thành búi, Đứng thẳng tắp, dáng người cao gầy, quả thực cũng có vài phần nhan sắc. Thế nhưng Bùi Vân Xuyên này dù sao vẫn là kẻ chẳng ra ǵ, thói quen thái giám trong người không sao sửa được. Vừa vào phủ, việc đầu tiên hắn làm là đi lấy chìa khóa từ quản gia, tự mình quản lý việc nhà. Hắn không coi ai ra gì, hống hách ngang ngược. Gương mặt vốn tú lệ, giờ đây lại trở nên đáng ghét vì cái tính chua ngoa, đanh đá của hắn. Ta tuy là nữ nhi, nhưng được hoàng thượng đích thân phong hầu. Trước kia, ta buôn bán vũ khí, lúc nào cũng phải đánh cược cả tính mạng của mình. Cũng chính ta đã giúp đỡ đương kim thánh thượng, giúp ngài ấy công phá hoàng thành,…

Chương 10

Nhu Tình Mật Ý - Hoa Hạ KháchTác giả: Hoa Hạ KháchTruyện Cổ Đại, Truyện NgượcTên hoạn quan đó tên là Bùi Vân Xuyên. Lúc đầu, giữa trời tuyết lớn, hắn lạnh đến ngây dại, ta phải dùng áo choàng bọc hắn lại, tự tay bế về. Lúc đó hắn vẫn còn run rẩy trong lòng ta, lông mày, khóe mắt đều phủ một tầng sương lạnh, mở miệng mãi vẫn không nói nên lời. Sau này khi hồi phục, hắn mặc một bộ áo gấm màu xanh lam, tóc buộc lỏng thành búi, Đứng thẳng tắp, dáng người cao gầy, quả thực cũng có vài phần nhan sắc. Thế nhưng Bùi Vân Xuyên này dù sao vẫn là kẻ chẳng ra ǵ, thói quen thái giám trong người không sao sửa được. Vừa vào phủ, việc đầu tiên hắn làm là đi lấy chìa khóa từ quản gia, tự mình quản lý việc nhà. Hắn không coi ai ra gì, hống hách ngang ngược. Gương mặt vốn tú lệ, giờ đây lại trở nên đáng ghét vì cái tính chua ngoa, đanh đá của hắn. Ta tuy là nữ nhi, nhưng được hoàng thượng đích thân phong hầu. Trước kia, ta buôn bán vũ khí, lúc nào cũng phải đánh cược cả tính mạng của mình. Cũng chính ta đã giúp đỡ đương kim thánh thượng, giúp ngài ấy công phá hoàng thành,… Đợi đến khi Bùi Vân Xuyên kịp phản ứng thì đã không còn kịp nữa, ta đã nâng mặt hắn lên nhìn gần: "Để ta xem lúc nãy bị thương chỗ nào."Nụ cười của ta càng sâu, lúc Bùi Vân Xuyên đang ngây người chưa kịp phản ứng, ta bỗng nhiên liền ghé sát hôn lên mắt hắn.Vẻ lạnh lùng khi nãy trách mắng Ôn Mẫn đã hoàn toàn biến mất, khi mở miệng lần nữa rõ ràng là lời lẽ ra lệnh, nhưng ngữ điệu lại dịu dàng quyến luyến.Ta nói: "Bùi Vân Xuyên, ngươi đừng lúc nào cũng khóc, trước kia ở trong cung, thân bất do kỷ, ngươi khóc ta chỉ có thể đau lòng, nhưng giờ ngươi đã ra khỏi bức tường cung kia rồi, ở bên cạnh ta, ta che chở cho ngươi, ngươi mà còn khóc nữa, vậy thì là ta vô dụng."Kỳ thực Bùi Vân Xuyên cũng không biết nên định nghĩa mối quan hệ của chúng ta như thế nào.Bấy nhiêu năm nương tựa lẫn nhau, giữa chúng ta đã sớm vượt qua ranh giới chủ tớ.Nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ, ta ra sức xé rách lớp vải mỏng mang tên "luân thường" ngăn cách giữa chúng ta, chẳng màng đến gông cùm hoàng quyền trói buộc trên người hắn.Ta không cần tình thân, ta muốn vượt qua khe rãnh sâu thẳm mà chính ta cũng chẳng biết độ sâu, để yêu thương một người không trọn vẹn như hắn.Thế nhưng Bùi Vân Xuyên chỉ biết lùi bước, hắn vốn dĩ là con kiến hèn mọn sinh nơi loạn thế, không xứng với tình yêu mãnh liệt như vậy.Bùi Vân Xuyên khi ấy gần như bị lời nói của ta làm cho tổn thương, hắn sợ hãi sự tốt đẹp của ta dành cho hắn, liền cũng quên hết những lời ta vừa nói, nước mắt lại theo khóe mi rơi xuống: "A Nhu, trên thế gian này không ai xem ta là người, ngươi cứ xem ta như một tên nô tài đi, chỉ cần khi nhớ đến ta, ban cho một chút thương hại và bố thí của một người chủ là được rồi."Ta nay thân phận đã là quân hầu, từ trước đến nay đều là ta ban ơn thị uy quyết định sinh tử họa phúc của người khác, vậy mà ta lại chẳng thể làm gì được hắn."Bùi Vân Xuyên, giờ ngươi muốn ta xem ngươi như một tên nô tài, vậy những điều tốt đẹp ngươi dành cho ta năm xưa, chẳng lẽ chỉ là sự ngu trung của một tên nô tài đối với chủ nhân sao?" Ta thấp giọng chất vấn hắn.Bùi Vân Xuyên lau mắt, lúc này mới nói: "Đương nhiên là vậy.""Ngươi đang nói dối," Ta không chút do dự mở miệng, thấy Bùi Vân Xuyên kinh ngạc nhưng lại không muốn nói thêm gì nữa, chỉ liếc nhìn sắc trời, đột nhiên nói: "Sắp mưa rồi, mau về phòng thôi."Sau khi t.h.i t.h.ể của Hà Khiêm  được vớt lên từ giếng sâu trong cung điện lạnh lẽo, nó đã trương phồng và trắng bệch. Suy cho cùng, người c.h.ế.t là quản lý của Lãnh cung, nên hoàng đế cũng phái thái giám Tiết Đạo Nhiên đi điều tra kỹ lưỡng. Ta là người đã g.i.ế.c Hà Khiêm. Khi Hà Khiêm ở một mình vào ban đêm, ta đã bịt miệng ông ta từ phía sau và dùng cành cây ngẫu nhiên đ.â.m vào cổ ông ta. Đầu cành đã được ta mài từ lâu, ta đã tưởng tượng hàng nghìn lần trong đầu, việc g.i.ế.c chóc còn đơn giản hơn ta nghĩ. Để tránh chảy m.á.u quá nhiều, cành cây đã cắm vào cổ họng Hà Khiêm mà không rút ra được, sau đó ta kéo ông ta xuống giếng.Lúc ta trở về, người nhuốm m.á.u tươi, Bùi Vân Xuyên tưởng ta bị thương ở đâu, gặng hỏi mãi ta vẫn không hé răng.Hắn xem xét kỹ càng, cũng chỉ thấy hai vết xước nhỏ trên tay, bôi thuốc xong lại còn tự thương xót hồi lâu.May thay Bùi Vân Xuyên vốn người ngu ngốc, chỉ có thể bị ta qua mặt.Nhưng khi ấy ta còn quá trẻ, tuy tâm ngoan thủ độc nhưng lại chưa suy tính thấu đáo.Trong chốn lãnh cung này, hễ túm đại một cung nhân hỏi han, ắt cũng biết rõ những chuyện mờ ám giữa Bùi Vân Xuyên và Hà Khiêm.Bởi vậy, việc Tiết Đạo Nhiên tra ra được Bùi Vân Xuyên cũng là lẽ thường tình.Huống hồ, từ trong phòng hắn còn lôi ra một ta đang mặc y phục nội thị.Tiết Đạo Nhiên vốn là con trai của tội thần năm xưa, cũng từng đọc qua sách vở, học vấn kỳ thực rất tốt.Chỉ là về sau, vì mang tội mà bị đưa vào cung, dần dà bị mài mòn khí phách, cả đời chỉ đành cam chịu số phận.

Đợi đến khi Bùi Vân Xuyên kịp phản ứng thì đã không còn kịp nữa, ta đã nâng mặt hắn lên nhìn gần: "Để ta xem lúc nãy bị thương chỗ nào."

Nụ cười của ta càng sâu, lúc Bùi Vân Xuyên đang ngây người chưa kịp phản ứng, ta bỗng nhiên liền ghé sát hôn lên mắt hắn.

Vẻ lạnh lùng khi nãy trách mắng Ôn Mẫn đã hoàn toàn biến mất, khi mở miệng lần nữa rõ ràng là lời lẽ ra lệnh, nhưng ngữ điệu lại dịu dàng quyến luyến.

Ta nói: "Bùi Vân Xuyên, ngươi đừng lúc nào cũng khóc, trước kia ở trong cung, thân bất do kỷ, ngươi khóc ta chỉ có thể đau lòng, nhưng giờ ngươi đã ra khỏi bức tường cung kia rồi, ở bên cạnh ta, ta che chở cho ngươi, ngươi mà còn khóc nữa, vậy thì là ta vô dụng."

Kỳ thực Bùi Vân Xuyên cũng không biết nên định nghĩa mối quan hệ của chúng ta như thế nào.

Bấy nhiêu năm nương tựa lẫn nhau, giữa chúng ta đã sớm vượt qua ranh giới chủ tớ.

Nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ, ta ra sức xé rách lớp vải mỏng mang tên "luân thường" ngăn cách giữa chúng ta, chẳng màng đến gông cùm hoàng quyền trói buộc trên người hắn.

Ta không cần tình thân, ta muốn vượt qua khe rãnh sâu thẳm mà chính ta cũng chẳng biết độ sâu, để yêu thương một người không trọn vẹn như hắn.

Thế nhưng Bùi Vân Xuyên chỉ biết lùi bước, hắn vốn dĩ là con kiến hèn mọn sinh nơi loạn thế, không xứng với tình yêu mãnh liệt như vậy.

Bùi Vân Xuyên khi ấy gần như bị lời nói của ta làm cho tổn thương, hắn sợ hãi sự tốt đẹp của ta dành cho hắn, liền cũng quên hết những lời ta vừa nói, nước mắt lại theo khóe mi rơi xuống: "A Nhu, trên thế gian này không ai xem ta là người, ngươi cứ xem ta như một tên nô tài đi, chỉ cần khi nhớ đến ta, ban cho một chút thương hại và bố thí của một người chủ là được rồi."

Ta nay thân phận đã là quân hầu, từ trước đến nay đều là ta ban ơn thị uy quyết định sinh tử họa phúc của người khác, vậy mà ta lại chẳng thể làm gì được hắn.

"Bùi Vân Xuyên, giờ ngươi muốn ta xem ngươi như một tên nô tài, vậy những điều tốt đẹp ngươi dành cho ta năm xưa, chẳng lẽ chỉ là sự ngu trung của một tên nô tài đối với chủ nhân sao?" Ta thấp giọng chất vấn hắn.

Bùi Vân Xuyên lau mắt, lúc này mới nói: "Đương nhiên là vậy."

"Ngươi đang nói dối," Ta không chút do dự mở miệng, thấy Bùi Vân Xuyên kinh ngạc nhưng lại không muốn nói thêm gì nữa, chỉ liếc nhìn sắc trời, đột nhiên nói: "Sắp mưa rồi, mau về phòng thôi."

Sau khi t.h.i t.h.ể của Hà Khiêm  được vớt lên từ giếng sâu trong cung điện lạnh lẽo, nó đã trương phồng và trắng bệch.

 

Suy cho cùng, người c.h.ế.t là quản lý của Lãnh cung, nên hoàng đế cũng phái thái giám Tiết Đạo Nhiên đi điều tra kỹ lưỡng.

 

Ta là người đã g.i.ế.c Hà Khiêm. Khi Hà Khiêm ở một mình vào ban đêm, ta đã bịt miệng ông ta từ phía sau và dùng cành cây ngẫu nhiên đ.â.m vào cổ ông ta.

 

Đầu cành đã được ta mài từ lâu, ta đã tưởng tượng hàng nghìn lần trong đầu, việc g.i.ế.c chóc còn đơn giản hơn ta nghĩ.

 

Để tránh chảy m.á.u quá nhiều, cành cây đã cắm vào cổ họng Hà Khiêm mà không rút ra được, sau đó ta kéo ông ta xuống giếng.

Lúc ta trở về, người nhuốm m.á.u tươi, Bùi Vân Xuyên tưởng ta bị thương ở đâu, gặng hỏi mãi ta vẫn không hé răng.

Hắn xem xét kỹ càng, cũng chỉ thấy hai vết xước nhỏ trên tay, bôi thuốc xong lại còn tự thương xót hồi lâu.

May thay Bùi Vân Xuyên vốn người ngu ngốc, chỉ có thể bị ta qua mặt.

Nhưng khi ấy ta còn quá trẻ, tuy tâm ngoan thủ độc nhưng lại chưa suy tính thấu đáo.

Trong chốn lãnh cung này, hễ túm đại một cung nhân hỏi han, ắt cũng biết rõ những chuyện mờ ám giữa Bùi Vân Xuyên và Hà Khiêm.

Bởi vậy, việc Tiết Đạo Nhiên tra ra được Bùi Vân Xuyên cũng là lẽ thường tình.

Huống hồ, từ trong phòng hắn còn lôi ra một ta đang mặc y phục nội thị.

Tiết Đạo Nhiên vốn là con trai của tội thần năm xưa, cũng từng đọc qua sách vở, học vấn kỳ thực rất tốt.

Chỉ là về sau, vì mang tội mà bị đưa vào cung, dần dà bị mài mòn khí phách, cả đời chỉ đành cam chịu số phận.

Nhu Tình Mật Ý - Hoa Hạ KháchTác giả: Hoa Hạ KháchTruyện Cổ Đại, Truyện NgượcTên hoạn quan đó tên là Bùi Vân Xuyên. Lúc đầu, giữa trời tuyết lớn, hắn lạnh đến ngây dại, ta phải dùng áo choàng bọc hắn lại, tự tay bế về. Lúc đó hắn vẫn còn run rẩy trong lòng ta, lông mày, khóe mắt đều phủ một tầng sương lạnh, mở miệng mãi vẫn không nói nên lời. Sau này khi hồi phục, hắn mặc một bộ áo gấm màu xanh lam, tóc buộc lỏng thành búi, Đứng thẳng tắp, dáng người cao gầy, quả thực cũng có vài phần nhan sắc. Thế nhưng Bùi Vân Xuyên này dù sao vẫn là kẻ chẳng ra ǵ, thói quen thái giám trong người không sao sửa được. Vừa vào phủ, việc đầu tiên hắn làm là đi lấy chìa khóa từ quản gia, tự mình quản lý việc nhà. Hắn không coi ai ra gì, hống hách ngang ngược. Gương mặt vốn tú lệ, giờ đây lại trở nên đáng ghét vì cái tính chua ngoa, đanh đá của hắn. Ta tuy là nữ nhi, nhưng được hoàng thượng đích thân phong hầu. Trước kia, ta buôn bán vũ khí, lúc nào cũng phải đánh cược cả tính mạng của mình. Cũng chính ta đã giúp đỡ đương kim thánh thượng, giúp ngài ấy công phá hoàng thành,… Đợi đến khi Bùi Vân Xuyên kịp phản ứng thì đã không còn kịp nữa, ta đã nâng mặt hắn lên nhìn gần: "Để ta xem lúc nãy bị thương chỗ nào."Nụ cười của ta càng sâu, lúc Bùi Vân Xuyên đang ngây người chưa kịp phản ứng, ta bỗng nhiên liền ghé sát hôn lên mắt hắn.Vẻ lạnh lùng khi nãy trách mắng Ôn Mẫn đã hoàn toàn biến mất, khi mở miệng lần nữa rõ ràng là lời lẽ ra lệnh, nhưng ngữ điệu lại dịu dàng quyến luyến.Ta nói: "Bùi Vân Xuyên, ngươi đừng lúc nào cũng khóc, trước kia ở trong cung, thân bất do kỷ, ngươi khóc ta chỉ có thể đau lòng, nhưng giờ ngươi đã ra khỏi bức tường cung kia rồi, ở bên cạnh ta, ta che chở cho ngươi, ngươi mà còn khóc nữa, vậy thì là ta vô dụng."Kỳ thực Bùi Vân Xuyên cũng không biết nên định nghĩa mối quan hệ của chúng ta như thế nào.Bấy nhiêu năm nương tựa lẫn nhau, giữa chúng ta đã sớm vượt qua ranh giới chủ tớ.Nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ, ta ra sức xé rách lớp vải mỏng mang tên "luân thường" ngăn cách giữa chúng ta, chẳng màng đến gông cùm hoàng quyền trói buộc trên người hắn.Ta không cần tình thân, ta muốn vượt qua khe rãnh sâu thẳm mà chính ta cũng chẳng biết độ sâu, để yêu thương một người không trọn vẹn như hắn.Thế nhưng Bùi Vân Xuyên chỉ biết lùi bước, hắn vốn dĩ là con kiến hèn mọn sinh nơi loạn thế, không xứng với tình yêu mãnh liệt như vậy.Bùi Vân Xuyên khi ấy gần như bị lời nói của ta làm cho tổn thương, hắn sợ hãi sự tốt đẹp của ta dành cho hắn, liền cũng quên hết những lời ta vừa nói, nước mắt lại theo khóe mi rơi xuống: "A Nhu, trên thế gian này không ai xem ta là người, ngươi cứ xem ta như một tên nô tài đi, chỉ cần khi nhớ đến ta, ban cho một chút thương hại và bố thí của một người chủ là được rồi."Ta nay thân phận đã là quân hầu, từ trước đến nay đều là ta ban ơn thị uy quyết định sinh tử họa phúc của người khác, vậy mà ta lại chẳng thể làm gì được hắn."Bùi Vân Xuyên, giờ ngươi muốn ta xem ngươi như một tên nô tài, vậy những điều tốt đẹp ngươi dành cho ta năm xưa, chẳng lẽ chỉ là sự ngu trung của một tên nô tài đối với chủ nhân sao?" Ta thấp giọng chất vấn hắn.Bùi Vân Xuyên lau mắt, lúc này mới nói: "Đương nhiên là vậy.""Ngươi đang nói dối," Ta không chút do dự mở miệng, thấy Bùi Vân Xuyên kinh ngạc nhưng lại không muốn nói thêm gì nữa, chỉ liếc nhìn sắc trời, đột nhiên nói: "Sắp mưa rồi, mau về phòng thôi."Sau khi t.h.i t.h.ể của Hà Khiêm  được vớt lên từ giếng sâu trong cung điện lạnh lẽo, nó đã trương phồng và trắng bệch. Suy cho cùng, người c.h.ế.t là quản lý của Lãnh cung, nên hoàng đế cũng phái thái giám Tiết Đạo Nhiên đi điều tra kỹ lưỡng. Ta là người đã g.i.ế.c Hà Khiêm. Khi Hà Khiêm ở một mình vào ban đêm, ta đã bịt miệng ông ta từ phía sau và dùng cành cây ngẫu nhiên đ.â.m vào cổ ông ta. Đầu cành đã được ta mài từ lâu, ta đã tưởng tượng hàng nghìn lần trong đầu, việc g.i.ế.c chóc còn đơn giản hơn ta nghĩ. Để tránh chảy m.á.u quá nhiều, cành cây đã cắm vào cổ họng Hà Khiêm mà không rút ra được, sau đó ta kéo ông ta xuống giếng.Lúc ta trở về, người nhuốm m.á.u tươi, Bùi Vân Xuyên tưởng ta bị thương ở đâu, gặng hỏi mãi ta vẫn không hé răng.Hắn xem xét kỹ càng, cũng chỉ thấy hai vết xước nhỏ trên tay, bôi thuốc xong lại còn tự thương xót hồi lâu.May thay Bùi Vân Xuyên vốn người ngu ngốc, chỉ có thể bị ta qua mặt.Nhưng khi ấy ta còn quá trẻ, tuy tâm ngoan thủ độc nhưng lại chưa suy tính thấu đáo.Trong chốn lãnh cung này, hễ túm đại một cung nhân hỏi han, ắt cũng biết rõ những chuyện mờ ám giữa Bùi Vân Xuyên và Hà Khiêm.Bởi vậy, việc Tiết Đạo Nhiên tra ra được Bùi Vân Xuyên cũng là lẽ thường tình.Huống hồ, từ trong phòng hắn còn lôi ra một ta đang mặc y phục nội thị.Tiết Đạo Nhiên vốn là con trai của tội thần năm xưa, cũng từng đọc qua sách vở, học vấn kỳ thực rất tốt.Chỉ là về sau, vì mang tội mà bị đưa vào cung, dần dà bị mài mòn khí phách, cả đời chỉ đành cam chịu số phận.

Chương 10