Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 415: Cứu tinh đến
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nuôi dưỡng Đầu To, đương nhiên là có chuẩn bị sẵn Linh Mễ và tùy thân mangtheo.Nam Trúc rất nhanh bốc một vốc to vào trong tay, chỉ là chúng đã bị ướt, gã vậncông làm cho chúng khô đi rồi đặt Đầu To vào trong lòng bàn tay. Đầu To cũngkhông khách sáo, nhào vào trong đống Linh Mễ răng rắc răng rắc dốc sức gặmăn.Đứng ở trên băng nguyên, sư huynh đệ ba người lại nhìn trời đất xung quanh,khu vực trong tầm mắt có thể thấy được không có biển.“Đây là đem toàn bộ biển rộng đều đóng băng hết rồi sao?” Nam Trúc kinhnghi, hỏi.Dữu Khánh nói với Mục Ngạo Thiết: “Trợ giúp ta đi lên nhìn thử xem.” Dứt lờitung người bay lên, lại bồng bềnh lướt về phía Mục Ngạo Thiết, dùng lực củamình và muốn mượn thêm một chút lực.Sư huynh đệ mấy người phối hợp ăn ý, không cần phải nhiều lời, Mục NgạoThiết đưa một tay chống lên trời, một chưởng giúp Dữu Khánh mượn lực bayvút lên không trung.Như pháo vọt bay lên không trung, Dữu Khánh chuyển mắt nhìn xung quanh,nhìn thấy vào trong mắt cũng chỉ có băng nguyên, vậy mà vẫn còn không nhìnthấy biển. Sau khi bềnh bồng rơi xuống, hắn lắc đầu nói với hai người khác:“Nhìn không thấy ranh giới, khu vực biển bị đóng băng không nhỏ.”Nam Trúc không lý giải được, “Tại sao lại đột nhiên bị đóng băng rồi, có thểkhiến cho vùng nước biển này rất nhanh đóng băng lại, rất không bình thườnga.”Trong đầu Dữu Khánh lóe qua hình ảnh tại trong sơn cốc, khi đó nhìn thấy phụthân Ngô Hắc dùng Băng lam kích đóng băng lại thủy đàm, hắn có phần hoàinghi là do Ngô lão thái gia lợi dụng Băng lam kích mà làm ra, nhưng mà bảnthân cũng không dám xác nhận, một cây kích nhỏ như thế, thật sự có thể đóngbăng một vùng biển rộng lớn như vậy sao?Không dám xác định nên cũng không nói lung tung.Tiếp theo làm gì bây giờ? Ba người nhìn về phía hố băng trên mặt đất, lúc nàymới cảm thấy vô cùng may mắn, thực sự chính là đã chạy ra đường sống rồi.Phía dưới ánh nắng chói chang nhưng là lạnh lẽo.Nam Trúc nhìn nhìn Đầu To tại trong lòng bàn tay đang răng rắc gặm Linh mễ,bỗng nhiên trong lòng cảm khái, “Lần này chúng ta xuất sơn… Đảo mắt đã quahai ba năm rồi đi. Cũng chỉ hai ba năm thời gian, chúng ta đã phải bao nhiêu lầntìm được đường sống trong chỗ chết rồi. Quãng thời gian lúc trước ở tại trongquan, có nằm mơ cũng không nghĩ đến chúng ta có thể trải qua những điều này.Lão Cửu, lão Thập Ngũ, có khả năng chúng ta thật sự đã sai rồi, nếu vẫn còntiếp tục làm như vậy, không chừng ngày nào đó tính toán sai lầm mà té ngã. Bâygiờ suy nghĩ lại, trong núi tuy rằng nghèo một chút nhưng mà thật sự tự tại, rấtan nhàn, hay là nghe lời tiểu sư thúc, trở về đi, trở về núi ẩn cư thôi.”Nghe được những lời này, trong đầu Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng lướtqua những hình ảnh sau khi xuất sơn, thực sự là nhiều lần trải qua nguy hiểm,rồi nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, suy nghĩ lại cũng có phần runsợ.Mục Ngạo Thiết nghiêng đầu nhìn nhìn phản ứng của Dữu Khánh, đáp lại mộtcâu, “Nếu không có bao nhiêu lần mạo hiểm như vậy, ngươi ta đến bảy mươitám mươi tuổi, tu vi cũng chưa chắc đã có thể phá Huyền.”Dữu Khánh cúi đầu hạ thấp giọng nói: “Các ngươi trở về trước đi.”Thấy hắn lại nói như vậy, Nam Trúc liền chuyển hướng đề tài, “Ai, cha con NgôHắc hình như vẫn còn bị đóng băng tại phía dưới, làm sao bây giờ?”Dữu Khánh vừa nghe vậy liền đã hiểu, khuyên không được, nghiêng đầu nhìnvề phía Đầu To ở trong lòng bàn tay Hư Trúc, bởi vì tiêu hao quá sức mà dẫnđến thân thể suy yếu, bây giờ đang hì hục gặm ăn.Trên đường từ dưới tầng băng trốn lên trên, hắn không phải không có cân nhắctới việc cứu cha con Ngô Hắc, tại trên đường cũng mơ hồ nhìn thấy trong tầngbăng, ở vị trí không biết cách bao xa mơ hồ có ánh sáng Huỳnh thạch, nhưngĐầu To đun nước phá băng theo phương ngang rất khó, rất không đơn giảnkhông như tan băng hướng lên trên.Trên thực tế hắn cũng lo lắng không biết Đầu To có duy trì được năng lực tỏanhiệt liên tục đến khi cứu ba người bọn họ ra khỏi tầng băng hay không, thay vìmọi người đều bị vây ở phía dưới chờ chết, không bằng có thể sống được mấyngười thì trước tiên cứ cứu sống chừng đó người cái đã.Hắn quả thực cũng có tư tâm, trước tiên cứu lão Thất và lão Cửu!Nếu như Đầu To còn có năng lực, hắn mới sẽ cân nhắc đi cứu cha con Ngô Hắc.Giao tình với cha con Ngô Hắc quả thực cũng chưa tới tình trạng cùng sinhcùng tử.Kết quả đã chứng minh lựa chọn của hắn không có sai, Đầu To quả thực là chịukhông nổi, vừa thoát ra được đường sống thì đã là nỏ mạnh hết đà.Mà tình trạng hiện tại của Đầu To cũng đã rõ ràng, căn bản không có năng lựctiếp tục xuyên ngang tầng băng để cứu người.Sau khi suy tư một phen, Dữu Khánh nói ra: “Nếu như chỉ bị vây ở trong tầngbăng này, cha con họ hẳn sẽ không có chết.”Nam Trúc kinh ngạc, “Làm sao biết được?”Dữu Khánh nói như vậy tự nhiên có nguyên nhân, hắn đem quá trình phụ thâncủa Ngô Hắc từ một cái thây khô biến thành người sống kể ra.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nghe vậy thì hoảng sợ, không nghĩ tới vậy màcòn có sự việc không thể tưởng tượng nổi như thế.Hai người còn định hỏi tiếp chút gì đó, nhưng lại phát hiện thấy Dữu Khánhđang nhìn không trung, không biết đang nhìn cái gì, hai người thuận thế nhìnqua, tức thì cũng sửng sốt, chỉ thấy trong không trung đang lơ lửng một người.Không cần phải nhìn thấy rõ hình dáng người tới, cũng có thể đoán được ngườitới là ai, Nam Trúc lẩm bẩm nói: “Thật đúng là không nhắc không sao, vừa mớinhắc tới ông ấy, ông ấy liền tới rồi.”Người tới không phải ai khác, chính là phụ thân của Ngô Hắc, lão nam nhân từthây khô ngâm nước nở thành người kia.Đứng lơ lửng trên không trung, lão nam nhân cầm Hoàng Kim kích trong tay,tóc dài lay động, từ trên cao trên nhìn xuống một vùng băng rộng lớn trên mặtbiển.Ở tại cao độ của ông ta, tại trong tầm nhìn của ông ấy chính là như thế, có thểnhìn thấy biển rộng mà Dữu Khánh nhảy lên hết mức cũng không nhìn thấy.Ông ta một mực bay tới bay lui tìm kiếm Ngô lão thái gia khắp nơi, cũng đangtìm kiếm Tiên cung, tìm được Tiên cung thì không lo tìm không được Ngô lãothái gia, nếu không phải nơi này có một tảng băng với diện tích to lớn như thếthì khi bay ngang qua vùng này, chưa chắc ông ta đã chú ý tới nơi này.Lúc này, bay rẽ tới đây, lơ lửng trên không hơi tập trung quan sát, sau đó khinhìn thấy được người trên mặt băng, ông ta cũng cảm thấy bất ngờ.Lắc mình bay đi, kéo theo một cơn gió rơi tại trên mặt băng, chống Hoàng Kimkích đứng ở trước mặt ba người, trầm giọng hỏi: “Các ngươi tạo sao lại ở đây,Đại Hắc và Tiểu Hắc đâu chứ?”Dữu Khánh chắp tay nói: “Lão tiên sinh tới vừa đúng lúc, hai cha con Ngô Hắchẳn đang bị vây khốn tại trong tầng băng phía dưới, tầng băng quá dày, chúng takhông có lực cứu được.”Lão nam nhân: “Tại sao bọn hắn lại bị vây ở phía dưới tầng băng?”“Chúng ta cũng không rõ ràng, chúng ta là đang từ trong Tiên cung dưới đáybiển trốn đi…” Dữu Khánh kể lại đại khái tình huống khi đang chạy trốn thì bịđóng băng lại cho ông ta nghe.Lão nam nhân nghe xong lập tức hiểu rõ, “Ta đang tự hỏi tại sao lại xuất hiệntảng băng nổi lớn như vậy, thì ra là huynh trưởng kia của ta dùng tới uy lực củaBăng lam kích.”Dữu Khánh kinh ngạc, “Cây Băng lam kích kia có thể đóng băng được mộtvùng biển lớn như vậy sao?”Lão nam nhân hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Nói cách khác, huynh trưởng kiacủa ta vẫn còn đang tại trong Tiên cung sao?”Dữu Khánh: “Tiên cung tại dưới nước khẳng định cũng đã bị đóng băng lại rồi,trong lúc nhất thời e rằng lão ấy cũng không dễ dàng đi ra.”Lão nam nhân: “Vị trí Tiên cung tại ở đâu?”Dữu Khánh lập tức chỉ tới hầm băng lưu lại vừa rồi, “Chúng ta chính là từ nơinày trốn ra, trực tiếp đi thẳng xuống là có thể đến Tiên cung. Lão tiên sinh,trước tiên cứu người đi.”Ánh mắt Lão nam nhân nhìn chằm chằm vào Đầu To đang răng rắc răng rắcgặm ăn trong lòng bàn tay Nam Trúc, giống như đăm chiêu suy nghĩ gì đó, sauđó tiếp lời: “Cứu người!”Ông ta xách Hoàng Kim kích trong tay lên, vung tay rung động, lập tức có sóngnhiệt dâng trào tỏa ra, nóng bỏng khiến người có cảm giác ngột ngạt khó thở.Ba người Dữu Khánh kinh ngạc, bọn họ đều từng tiếp xúc qua chân chínhHoàng Kim kích, không nghĩ tới Hoàng Kim kích còn có tác dụng này, xem ravới cái trò này, người không hiểu thật sự sẽ không thể khống chế được.Lão nam nhân trực tiếp khua kích nhảy vào trong hầm băng.“Đầu To không thích hợp tiếp tục lặn xuống, các ngươi lưu lại nơi này trôngchừng Đầu To. Ta đi dẫn đường cho lão tiên sinh.” Dữu Khánh ném lại lời nói,lập tức xoay người cũng nhảy vào trong hầm băng.“Ngươi trông nó đi.” Mục Ngạo Thiết cũng ném lại lời nói rồi nhảy vào tronghầm băng.Bọt nước một đám lại một đám bắn tung tóe ra ngoài, Nam Trúc nhìn sững sờ,nhìn nhìn xung quanh, phát hiện đích xác chỉ còn lại có một mình mình, lập tứcđứng lên, cũng không biết là mắng cho ai nghe, “Con côn trùng đánh rắm nàycần gì phải có người trông cơ chứ.”Gã rất nhanh cúi người chồm hổm xuống mặt băng, lấy ra toàn bộ những bọcnhỏ Linh Mễ, xé mở túi cho Linh Mễ lộ ra, đặt ở trên mặt băng, lại để Đầu To ởtrên Linh Mễ, “Đầu To, ngươi ở tại nơi này từ từ ăn đi, nếu như chúng ta khôngvề được, thì không liên lụy tới ngươi nữa, tự ngươi lo cho chính mình đi.”Ở cùng với Đầu To đã lâu như vậy, ít nhiều cũng có lý giải, chỉ cần mọi ngườicó thể thuận lợi trở về, Đầu To hẳn sẽ không mất đi. Nếu là không thể sống sóttrở về, vậy thì thật sự chỉ có thể xem vận khí của chính bản thân Đầu To, có thểtìm được đường rời đi Kim Khư hay không, phải nhìn xem đầu óc của chínhĐầu To.Đã cho đủ lương thực, gã cũng dứt khoát kiên quyết mà nhảy vào trong hốbăng.Răng rắc răng rắc gặm ăn một hồi, Đầu To đột nhiên nghiêng đầu dừng lại, ưỡncái bụng bự căng tròn, xoay quanh nhìn nhìn bốn phía, sau đó vậy cánh bay đếnbên cạnh miệng hố băng, nhìn chăm chú mặt nước một hồi, sau đó xoay người,cái mông chĩa xuống dưới hầm băng, lui về phía sau mấy bước, khi cái môngchìm vào trong nước mới dừng lại.Bụp! Một cái rắm chứa đầy tro bụi được thả vào trong nước.Cái bụng căng tròn của nó có thể thấy được bằng mắt thường xẹp dần trở vềbình thường, sau đó nó lại vẫy cánh bay về chỗ cũ, rơi tại trên túi lương, tiếp tụcrăng rắc răng rắc gặm ăn.Ở trong nước, nhiệt độ mà Hoàng Kim kích bộc phát ra không phải Đầu To cóthể so sánh được, đầu tiên là phương hướng phát nhiệt có thể khống chế.Lão nam nhân cầm kích một đường cắm ngược chìm xuống mở đường, một lầnnữa mở ra lại con đường đã đóng băng.Đám người Dữu Khánh đi theo ở phía sau phải vận công chống lại dùng nướcnóng rực kai.Cũng không biết chìm xuống sâu bao nhiêu, dưới sự ra hiệu của Dữu Khánh,lão nam nhân xuyên ngang qua tầng băng, đi về về phía một chỗ có ánh sángHuỳnh thạch phát ra.Hòa tan băng ra gặp được người, quả nhiên chính là cha con Ngô Hắc, bọn họchạy nhanh, cách mặt biển cũng tương đối gần.Nhìn thấy phụ thân tới cứu viện, Ngô Hắc phồng hai gò má, tiếp tục thi phápgiúp con trai mình ngăn cách vùng không cho nước vào.Lão nam nhân ra hiệu cho Ngô Hắc che giấu ánh sáng Huỳnh thạch, sau đó lạicầm kích mở đường, hướng về phướng hướng khác có ánh sáng Huỳnh thạch đitới.Rất nhanh, Ninh Triêu Ất và mẹ con Lục Tinh Vân trong băng cũng được cứura, cũng đều còn sống, còn đang tại trong tuyệt vọng vận công gắng gượng kiêntrì đến bây giờ.Ba người nhìn thấy bản thân lão nam nhân cầm Hoàng Kim kích tới đây, khôngcần tiếp tục sợ hãi Ngô lão thái gia nữa, tinh thần đều phấn chấn lên, không córời đi, sau đó cùng đi theo tìm phu phụ Tặc uyên ương.Bên trong Cung điện, có mấy người cầm Huỳnh thạch trong tay đứng bảo vệxung quanh thành hồ Địa tuyền.Ngô lão thái gia cầm kích đứng ở bên cạnh hồ, Ngô Đao và Ngô Hòa Vận cùngđi hai bên, Người mặt sắt ở bên cạnh đã đeo lên lại mặt nạ sắt.Trong tay cầm Huỳnh thạch chính là bốn yêu Bạch Lan, còn có bốn gã thủ hạcủa Người mặt sắt.Những người này đều là do chính Người mặt sắt tự đi gọi trở về.Sau khi tụ tập trở lại, những người này mới biết được thủ lĩnh của mình đã quythuận Ngô lão thái gia, bọn họ có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể là hư tình giảý, vì giữ mạng cũng chỉ có thể thuận theo.Một đám người không biết đưa bọn họ mang trở về lại nơi này là có ý gì.Ngô lão thái gia cầm kích chậm rãi quanh quẩn tại bên thành hồ, một lúc lâu saumới buông tiếng thở dài, “Miệng tuyền này chính là vật của tiên gia, là thứ tốt,đồ tốt không thể cất giấu đối với người của mình. Mặt sắt, bảo tất cả người củangươi đều đi vào ngâm trong hồ đi.”Người mặt sắt lập tức quay đầu lại ngây người nhìn lão ta.Bốn yêu Bạch Lan và bốn kẻ mặt áo choàng đều giật nảy mình, đều kinh nghibất định, không biết lão già kia định làm trò gì.Nếu là bọn hắn còn chưa biết nước trong hồ này là thứ gì thì thôi, nhưng mà tấtcả bọn hắn đều đã biết rõ đây là Địa tuyền có thể khiến cho người biến dị, aidám dễ dàng vào ngâm trong đó?Ngô lão thái gia chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Người mặt sắt, nói: “Chỉcó đã ngâm qua rồi mới thực sự là người mình a. Nếu không phải là người mộtlòng, lưu giữ lại có tác dụng gì?”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nuôi dưỡng Đầu To, đương nhiên là có chuẩn bị sẵn Linh Mễ và tùy thân mangtheo.Nam Trúc rất nhanh bốc một vốc to vào trong tay, chỉ là chúng đã bị ướt, gã vậncông làm cho chúng khô đi rồi đặt Đầu To vào trong lòng bàn tay. Đầu To cũngkhông khách sáo, nhào vào trong đống Linh Mễ răng rắc răng rắc dốc sức gặmăn.Đứng ở trên băng nguyên, sư huynh đệ ba người lại nhìn trời đất xung quanh,khu vực trong tầm mắt có thể thấy được không có biển.“Đây là đem toàn bộ biển rộng đều đóng băng hết rồi sao?” Nam Trúc kinhnghi, hỏi.Dữu Khánh nói với Mục Ngạo Thiết: “Trợ giúp ta đi lên nhìn thử xem.” Dứt lờitung người bay lên, lại bồng bềnh lướt về phía Mục Ngạo Thiết, dùng lực củamình và muốn mượn thêm một chút lực.Sư huynh đệ mấy người phối hợp ăn ý, không cần phải nhiều lời, Mục NgạoThiết đưa một tay chống lên trời, một chưởng giúp Dữu Khánh mượn lực bayvút lên không trung.Như pháo vọt bay lên không trung, Dữu Khánh chuyển mắt nhìn xung quanh,nhìn thấy vào trong mắt cũng chỉ có băng nguyên, vậy mà vẫn còn không nhìnthấy biển. Sau khi bềnh bồng rơi xuống, hắn lắc đầu nói với hai người khác:“Nhìn không thấy ranh giới, khu vực biển bị đóng băng không nhỏ.”Nam Trúc không lý giải được, “Tại sao lại đột nhiên bị đóng băng rồi, có thểkhiến cho vùng nước biển này rất nhanh đóng băng lại, rất không bình thườnga.”Trong đầu Dữu Khánh lóe qua hình ảnh tại trong sơn cốc, khi đó nhìn thấy phụthân Ngô Hắc dùng Băng lam kích đóng băng lại thủy đàm, hắn có phần hoàinghi là do Ngô lão thái gia lợi dụng Băng lam kích mà làm ra, nhưng mà bảnthân cũng không dám xác nhận, một cây kích nhỏ như thế, thật sự có thể đóngbăng một vùng biển rộng lớn như vậy sao?Không dám xác định nên cũng không nói lung tung.Tiếp theo làm gì bây giờ? Ba người nhìn về phía hố băng trên mặt đất, lúc nàymới cảm thấy vô cùng may mắn, thực sự chính là đã chạy ra đường sống rồi.Phía dưới ánh nắng chói chang nhưng là lạnh lẽo.Nam Trúc nhìn nhìn Đầu To tại trong lòng bàn tay đang răng rắc gặm Linh mễ,bỗng nhiên trong lòng cảm khái, “Lần này chúng ta xuất sơn… Đảo mắt đã quahai ba năm rồi đi. Cũng chỉ hai ba năm thời gian, chúng ta đã phải bao nhiêu lầntìm được đường sống trong chỗ chết rồi. Quãng thời gian lúc trước ở tại trongquan, có nằm mơ cũng không nghĩ đến chúng ta có thể trải qua những điều này.Lão Cửu, lão Thập Ngũ, có khả năng chúng ta thật sự đã sai rồi, nếu vẫn còntiếp tục làm như vậy, không chừng ngày nào đó tính toán sai lầm mà té ngã. Bâygiờ suy nghĩ lại, trong núi tuy rằng nghèo một chút nhưng mà thật sự tự tại, rấtan nhàn, hay là nghe lời tiểu sư thúc, trở về đi, trở về núi ẩn cư thôi.”Nghe được những lời này, trong đầu Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng lướtqua những hình ảnh sau khi xuất sơn, thực sự là nhiều lần trải qua nguy hiểm,rồi nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, suy nghĩ lại cũng có phần runsợ.Mục Ngạo Thiết nghiêng đầu nhìn nhìn phản ứng của Dữu Khánh, đáp lại mộtcâu, “Nếu không có bao nhiêu lần mạo hiểm như vậy, ngươi ta đến bảy mươitám mươi tuổi, tu vi cũng chưa chắc đã có thể phá Huyền.”Dữu Khánh cúi đầu hạ thấp giọng nói: “Các ngươi trở về trước đi.”Thấy hắn lại nói như vậy, Nam Trúc liền chuyển hướng đề tài, “Ai, cha con NgôHắc hình như vẫn còn bị đóng băng tại phía dưới, làm sao bây giờ?”Dữu Khánh vừa nghe vậy liền đã hiểu, khuyên không được, nghiêng đầu nhìnvề phía Đầu To ở trong lòng bàn tay Hư Trúc, bởi vì tiêu hao quá sức mà dẫnđến thân thể suy yếu, bây giờ đang hì hục gặm ăn.Trên đường từ dưới tầng băng trốn lên trên, hắn không phải không có cân nhắctới việc cứu cha con Ngô Hắc, tại trên đường cũng mơ hồ nhìn thấy trong tầngbăng, ở vị trí không biết cách bao xa mơ hồ có ánh sáng Huỳnh thạch, nhưngĐầu To đun nước phá băng theo phương ngang rất khó, rất không đơn giảnkhông như tan băng hướng lên trên.Trên thực tế hắn cũng lo lắng không biết Đầu To có duy trì được năng lực tỏanhiệt liên tục đến khi cứu ba người bọn họ ra khỏi tầng băng hay không, thay vìmọi người đều bị vây ở phía dưới chờ chết, không bằng có thể sống được mấyngười thì trước tiên cứ cứu sống chừng đó người cái đã.Hắn quả thực cũng có tư tâm, trước tiên cứu lão Thất và lão Cửu!Nếu như Đầu To còn có năng lực, hắn mới sẽ cân nhắc đi cứu cha con Ngô Hắc.Giao tình với cha con Ngô Hắc quả thực cũng chưa tới tình trạng cùng sinhcùng tử.Kết quả đã chứng minh lựa chọn của hắn không có sai, Đầu To quả thực là chịukhông nổi, vừa thoát ra được đường sống thì đã là nỏ mạnh hết đà.Mà tình trạng hiện tại của Đầu To cũng đã rõ ràng, căn bản không có năng lựctiếp tục xuyên ngang tầng băng để cứu người.Sau khi suy tư một phen, Dữu Khánh nói ra: “Nếu như chỉ bị vây ở trong tầngbăng này, cha con họ hẳn sẽ không có chết.”Nam Trúc kinh ngạc, “Làm sao biết được?”Dữu Khánh nói như vậy tự nhiên có nguyên nhân, hắn đem quá trình phụ thâncủa Ngô Hắc từ một cái thây khô biến thành người sống kể ra.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nghe vậy thì hoảng sợ, không nghĩ tới vậy màcòn có sự việc không thể tưởng tượng nổi như thế.Hai người còn định hỏi tiếp chút gì đó, nhưng lại phát hiện thấy Dữu Khánhđang nhìn không trung, không biết đang nhìn cái gì, hai người thuận thế nhìnqua, tức thì cũng sửng sốt, chỉ thấy trong không trung đang lơ lửng một người.Không cần phải nhìn thấy rõ hình dáng người tới, cũng có thể đoán được ngườitới là ai, Nam Trúc lẩm bẩm nói: “Thật đúng là không nhắc không sao, vừa mớinhắc tới ông ấy, ông ấy liền tới rồi.”Người tới không phải ai khác, chính là phụ thân của Ngô Hắc, lão nam nhân từthây khô ngâm nước nở thành người kia.Đứng lơ lửng trên không trung, lão nam nhân cầm Hoàng Kim kích trong tay,tóc dài lay động, từ trên cao trên nhìn xuống một vùng băng rộng lớn trên mặtbiển.Ở tại cao độ của ông ta, tại trong tầm nhìn của ông ấy chính là như thế, có thểnhìn thấy biển rộng mà Dữu Khánh nhảy lên hết mức cũng không nhìn thấy.Ông ta một mực bay tới bay lui tìm kiếm Ngô lão thái gia khắp nơi, cũng đangtìm kiếm Tiên cung, tìm được Tiên cung thì không lo tìm không được Ngô lãothái gia, nếu không phải nơi này có một tảng băng với diện tích to lớn như thếthì khi bay ngang qua vùng này, chưa chắc ông ta đã chú ý tới nơi này.Lúc này, bay rẽ tới đây, lơ lửng trên không hơi tập trung quan sát, sau đó khinhìn thấy được người trên mặt băng, ông ta cũng cảm thấy bất ngờ.Lắc mình bay đi, kéo theo một cơn gió rơi tại trên mặt băng, chống Hoàng Kimkích đứng ở trước mặt ba người, trầm giọng hỏi: “Các ngươi tạo sao lại ở đây,Đại Hắc và Tiểu Hắc đâu chứ?”Dữu Khánh chắp tay nói: “Lão tiên sinh tới vừa đúng lúc, hai cha con Ngô Hắchẳn đang bị vây khốn tại trong tầng băng phía dưới, tầng băng quá dày, chúng takhông có lực cứu được.”Lão nam nhân: “Tại sao bọn hắn lại bị vây ở phía dưới tầng băng?”“Chúng ta cũng không rõ ràng, chúng ta là đang từ trong Tiên cung dưới đáybiển trốn đi…” Dữu Khánh kể lại đại khái tình huống khi đang chạy trốn thì bịđóng băng lại cho ông ta nghe.Lão nam nhân nghe xong lập tức hiểu rõ, “Ta đang tự hỏi tại sao lại xuất hiệntảng băng nổi lớn như vậy, thì ra là huynh trưởng kia của ta dùng tới uy lực củaBăng lam kích.”Dữu Khánh kinh ngạc, “Cây Băng lam kích kia có thể đóng băng được mộtvùng biển lớn như vậy sao?”Lão nam nhân hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Nói cách khác, huynh trưởng kiacủa ta vẫn còn đang tại trong Tiên cung sao?”Dữu Khánh: “Tiên cung tại dưới nước khẳng định cũng đã bị đóng băng lại rồi,trong lúc nhất thời e rằng lão ấy cũng không dễ dàng đi ra.”Lão nam nhân: “Vị trí Tiên cung tại ở đâu?”Dữu Khánh lập tức chỉ tới hầm băng lưu lại vừa rồi, “Chúng ta chính là từ nơinày trốn ra, trực tiếp đi thẳng xuống là có thể đến Tiên cung. Lão tiên sinh,trước tiên cứu người đi.”Ánh mắt Lão nam nhân nhìn chằm chằm vào Đầu To đang răng rắc răng rắcgặm ăn trong lòng bàn tay Nam Trúc, giống như đăm chiêu suy nghĩ gì đó, sauđó tiếp lời: “Cứu người!”Ông ta xách Hoàng Kim kích trong tay lên, vung tay rung động, lập tức có sóngnhiệt dâng trào tỏa ra, nóng bỏng khiến người có cảm giác ngột ngạt khó thở.Ba người Dữu Khánh kinh ngạc, bọn họ đều từng tiếp xúc qua chân chínhHoàng Kim kích, không nghĩ tới Hoàng Kim kích còn có tác dụng này, xem ravới cái trò này, người không hiểu thật sự sẽ không thể khống chế được.Lão nam nhân trực tiếp khua kích nhảy vào trong hầm băng.“Đầu To không thích hợp tiếp tục lặn xuống, các ngươi lưu lại nơi này trôngchừng Đầu To. Ta đi dẫn đường cho lão tiên sinh.” Dữu Khánh ném lại lời nói,lập tức xoay người cũng nhảy vào trong hầm băng.“Ngươi trông nó đi.” Mục Ngạo Thiết cũng ném lại lời nói rồi nhảy vào tronghầm băng.Bọt nước một đám lại một đám bắn tung tóe ra ngoài, Nam Trúc nhìn sững sờ,nhìn nhìn xung quanh, phát hiện đích xác chỉ còn lại có một mình mình, lập tứcđứng lên, cũng không biết là mắng cho ai nghe, “Con côn trùng đánh rắm nàycần gì phải có người trông cơ chứ.”Gã rất nhanh cúi người chồm hổm xuống mặt băng, lấy ra toàn bộ những bọcnhỏ Linh Mễ, xé mở túi cho Linh Mễ lộ ra, đặt ở trên mặt băng, lại để Đầu To ởtrên Linh Mễ, “Đầu To, ngươi ở tại nơi này từ từ ăn đi, nếu như chúng ta khôngvề được, thì không liên lụy tới ngươi nữa, tự ngươi lo cho chính mình đi.”Ở cùng với Đầu To đã lâu như vậy, ít nhiều cũng có lý giải, chỉ cần mọi ngườicó thể thuận lợi trở về, Đầu To hẳn sẽ không mất đi. Nếu là không thể sống sóttrở về, vậy thì thật sự chỉ có thể xem vận khí của chính bản thân Đầu To, có thểtìm được đường rời đi Kim Khư hay không, phải nhìn xem đầu óc của chínhĐầu To.Đã cho đủ lương thực, gã cũng dứt khoát kiên quyết mà nhảy vào trong hốbăng.Răng rắc răng rắc gặm ăn một hồi, Đầu To đột nhiên nghiêng đầu dừng lại, ưỡncái bụng bự căng tròn, xoay quanh nhìn nhìn bốn phía, sau đó vậy cánh bay đếnbên cạnh miệng hố băng, nhìn chăm chú mặt nước một hồi, sau đó xoay người,cái mông chĩa xuống dưới hầm băng, lui về phía sau mấy bước, khi cái môngchìm vào trong nước mới dừng lại.Bụp! Một cái rắm chứa đầy tro bụi được thả vào trong nước.Cái bụng căng tròn của nó có thể thấy được bằng mắt thường xẹp dần trở vềbình thường, sau đó nó lại vẫy cánh bay về chỗ cũ, rơi tại trên túi lương, tiếp tụcrăng rắc răng rắc gặm ăn.Ở trong nước, nhiệt độ mà Hoàng Kim kích bộc phát ra không phải Đầu To cóthể so sánh được, đầu tiên là phương hướng phát nhiệt có thể khống chế.Lão nam nhân cầm kích một đường cắm ngược chìm xuống mở đường, một lầnnữa mở ra lại con đường đã đóng băng.Đám người Dữu Khánh đi theo ở phía sau phải vận công chống lại dùng nướcnóng rực kai.Cũng không biết chìm xuống sâu bao nhiêu, dưới sự ra hiệu của Dữu Khánh,lão nam nhân xuyên ngang qua tầng băng, đi về về phía một chỗ có ánh sángHuỳnh thạch phát ra.Hòa tan băng ra gặp được người, quả nhiên chính là cha con Ngô Hắc, bọn họchạy nhanh, cách mặt biển cũng tương đối gần.Nhìn thấy phụ thân tới cứu viện, Ngô Hắc phồng hai gò má, tiếp tục thi phápgiúp con trai mình ngăn cách vùng không cho nước vào.Lão nam nhân ra hiệu cho Ngô Hắc che giấu ánh sáng Huỳnh thạch, sau đó lạicầm kích mở đường, hướng về phướng hướng khác có ánh sáng Huỳnh thạch đitới.Rất nhanh, Ninh Triêu Ất và mẹ con Lục Tinh Vân trong băng cũng được cứura, cũng đều còn sống, còn đang tại trong tuyệt vọng vận công gắng gượng kiêntrì đến bây giờ.Ba người nhìn thấy bản thân lão nam nhân cầm Hoàng Kim kích tới đây, khôngcần tiếp tục sợ hãi Ngô lão thái gia nữa, tinh thần đều phấn chấn lên, không córời đi, sau đó cùng đi theo tìm phu phụ Tặc uyên ương.Bên trong Cung điện, có mấy người cầm Huỳnh thạch trong tay đứng bảo vệxung quanh thành hồ Địa tuyền.Ngô lão thái gia cầm kích đứng ở bên cạnh hồ, Ngô Đao và Ngô Hòa Vận cùngđi hai bên, Người mặt sắt ở bên cạnh đã đeo lên lại mặt nạ sắt.Trong tay cầm Huỳnh thạch chính là bốn yêu Bạch Lan, còn có bốn gã thủ hạcủa Người mặt sắt.Những người này đều là do chính Người mặt sắt tự đi gọi trở về.Sau khi tụ tập trở lại, những người này mới biết được thủ lĩnh của mình đã quythuận Ngô lão thái gia, bọn họ có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể là hư tình giảý, vì giữ mạng cũng chỉ có thể thuận theo.Một đám người không biết đưa bọn họ mang trở về lại nơi này là có ý gì.Ngô lão thái gia cầm kích chậm rãi quanh quẩn tại bên thành hồ, một lúc lâu saumới buông tiếng thở dài, “Miệng tuyền này chính là vật của tiên gia, là thứ tốt,đồ tốt không thể cất giấu đối với người của mình. Mặt sắt, bảo tất cả người củangươi đều đi vào ngâm trong hồ đi.”Người mặt sắt lập tức quay đầu lại ngây người nhìn lão ta.Bốn yêu Bạch Lan và bốn kẻ mặt áo choàng đều giật nảy mình, đều kinh nghibất định, không biết lão già kia định làm trò gì.Nếu là bọn hắn còn chưa biết nước trong hồ này là thứ gì thì thôi, nhưng mà tấtcả bọn hắn đều đã biết rõ đây là Địa tuyền có thể khiến cho người biến dị, aidám dễ dàng vào ngâm trong đó?Ngô lão thái gia chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Người mặt sắt, nói: “Chỉcó đã ngâm qua rồi mới thực sự là người mình a. Nếu không phải là người mộtlòng, lưu giữ lại có tác dụng gì?”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nuôi dưỡng Đầu To, đương nhiên là có chuẩn bị sẵn Linh Mễ và tùy thân mangtheo.Nam Trúc rất nhanh bốc một vốc to vào trong tay, chỉ là chúng đã bị ướt, gã vậncông làm cho chúng khô đi rồi đặt Đầu To vào trong lòng bàn tay. Đầu To cũngkhông khách sáo, nhào vào trong đống Linh Mễ răng rắc răng rắc dốc sức gặmăn.Đứng ở trên băng nguyên, sư huynh đệ ba người lại nhìn trời đất xung quanh,khu vực trong tầm mắt có thể thấy được không có biển.“Đây là đem toàn bộ biển rộng đều đóng băng hết rồi sao?” Nam Trúc kinhnghi, hỏi.Dữu Khánh nói với Mục Ngạo Thiết: “Trợ giúp ta đi lên nhìn thử xem.” Dứt lờitung người bay lên, lại bồng bềnh lướt về phía Mục Ngạo Thiết, dùng lực củamình và muốn mượn thêm một chút lực.Sư huynh đệ mấy người phối hợp ăn ý, không cần phải nhiều lời, Mục NgạoThiết đưa một tay chống lên trời, một chưởng giúp Dữu Khánh mượn lực bayvút lên không trung.Như pháo vọt bay lên không trung, Dữu Khánh chuyển mắt nhìn xung quanh,nhìn thấy vào trong mắt cũng chỉ có băng nguyên, vậy mà vẫn còn không nhìnthấy biển. Sau khi bềnh bồng rơi xuống, hắn lắc đầu nói với hai người khác:“Nhìn không thấy ranh giới, khu vực biển bị đóng băng không nhỏ.”Nam Trúc không lý giải được, “Tại sao lại đột nhiên bị đóng băng rồi, có thểkhiến cho vùng nước biển này rất nhanh đóng băng lại, rất không bình thườnga.”Trong đầu Dữu Khánh lóe qua hình ảnh tại trong sơn cốc, khi đó nhìn thấy phụthân Ngô Hắc dùng Băng lam kích đóng băng lại thủy đàm, hắn có phần hoàinghi là do Ngô lão thái gia lợi dụng Băng lam kích mà làm ra, nhưng mà bảnthân cũng không dám xác nhận, một cây kích nhỏ như thế, thật sự có thể đóngbăng một vùng biển rộng lớn như vậy sao?Không dám xác định nên cũng không nói lung tung.Tiếp theo làm gì bây giờ? Ba người nhìn về phía hố băng trên mặt đất, lúc nàymới cảm thấy vô cùng may mắn, thực sự chính là đã chạy ra đường sống rồi.Phía dưới ánh nắng chói chang nhưng là lạnh lẽo.Nam Trúc nhìn nhìn Đầu To tại trong lòng bàn tay đang răng rắc gặm Linh mễ,bỗng nhiên trong lòng cảm khái, “Lần này chúng ta xuất sơn… Đảo mắt đã quahai ba năm rồi đi. Cũng chỉ hai ba năm thời gian, chúng ta đã phải bao nhiêu lầntìm được đường sống trong chỗ chết rồi. Quãng thời gian lúc trước ở tại trongquan, có nằm mơ cũng không nghĩ đến chúng ta có thể trải qua những điều này.Lão Cửu, lão Thập Ngũ, có khả năng chúng ta thật sự đã sai rồi, nếu vẫn còntiếp tục làm như vậy, không chừng ngày nào đó tính toán sai lầm mà té ngã. Bâygiờ suy nghĩ lại, trong núi tuy rằng nghèo một chút nhưng mà thật sự tự tại, rấtan nhàn, hay là nghe lời tiểu sư thúc, trở về đi, trở về núi ẩn cư thôi.”Nghe được những lời này, trong đầu Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng lướtqua những hình ảnh sau khi xuất sơn, thực sự là nhiều lần trải qua nguy hiểm,rồi nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, suy nghĩ lại cũng có phần runsợ.Mục Ngạo Thiết nghiêng đầu nhìn nhìn phản ứng của Dữu Khánh, đáp lại mộtcâu, “Nếu không có bao nhiêu lần mạo hiểm như vậy, ngươi ta đến bảy mươitám mươi tuổi, tu vi cũng chưa chắc đã có thể phá Huyền.”Dữu Khánh cúi đầu hạ thấp giọng nói: “Các ngươi trở về trước đi.”Thấy hắn lại nói như vậy, Nam Trúc liền chuyển hướng đề tài, “Ai, cha con NgôHắc hình như vẫn còn bị đóng băng tại phía dưới, làm sao bây giờ?”Dữu Khánh vừa nghe vậy liền đã hiểu, khuyên không được, nghiêng đầu nhìnvề phía Đầu To ở trong lòng bàn tay Hư Trúc, bởi vì tiêu hao quá sức mà dẫnđến thân thể suy yếu, bây giờ đang hì hục gặm ăn.Trên đường từ dưới tầng băng trốn lên trên, hắn không phải không có cân nhắctới việc cứu cha con Ngô Hắc, tại trên đường cũng mơ hồ nhìn thấy trong tầngbăng, ở vị trí không biết cách bao xa mơ hồ có ánh sáng Huỳnh thạch, nhưngĐầu To đun nước phá băng theo phương ngang rất khó, rất không đơn giảnkhông như tan băng hướng lên trên.Trên thực tế hắn cũng lo lắng không biết Đầu To có duy trì được năng lực tỏanhiệt liên tục đến khi cứu ba người bọn họ ra khỏi tầng băng hay không, thay vìmọi người đều bị vây ở phía dưới chờ chết, không bằng có thể sống được mấyngười thì trước tiên cứ cứu sống chừng đó người cái đã.Hắn quả thực cũng có tư tâm, trước tiên cứu lão Thất và lão Cửu!Nếu như Đầu To còn có năng lực, hắn mới sẽ cân nhắc đi cứu cha con Ngô Hắc.Giao tình với cha con Ngô Hắc quả thực cũng chưa tới tình trạng cùng sinhcùng tử.Kết quả đã chứng minh lựa chọn của hắn không có sai, Đầu To quả thực là chịukhông nổi, vừa thoát ra được đường sống thì đã là nỏ mạnh hết đà.Mà tình trạng hiện tại của Đầu To cũng đã rõ ràng, căn bản không có năng lựctiếp tục xuyên ngang tầng băng để cứu người.Sau khi suy tư một phen, Dữu Khánh nói ra: “Nếu như chỉ bị vây ở trong tầngbăng này, cha con họ hẳn sẽ không có chết.”Nam Trúc kinh ngạc, “Làm sao biết được?”Dữu Khánh nói như vậy tự nhiên có nguyên nhân, hắn đem quá trình phụ thâncủa Ngô Hắc từ một cái thây khô biến thành người sống kể ra.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nghe vậy thì hoảng sợ, không nghĩ tới vậy màcòn có sự việc không thể tưởng tượng nổi như thế.Hai người còn định hỏi tiếp chút gì đó, nhưng lại phát hiện thấy Dữu Khánhđang nhìn không trung, không biết đang nhìn cái gì, hai người thuận thế nhìnqua, tức thì cũng sửng sốt, chỉ thấy trong không trung đang lơ lửng một người.Không cần phải nhìn thấy rõ hình dáng người tới, cũng có thể đoán được ngườitới là ai, Nam Trúc lẩm bẩm nói: “Thật đúng là không nhắc không sao, vừa mớinhắc tới ông ấy, ông ấy liền tới rồi.”Người tới không phải ai khác, chính là phụ thân của Ngô Hắc, lão nam nhân từthây khô ngâm nước nở thành người kia.Đứng lơ lửng trên không trung, lão nam nhân cầm Hoàng Kim kích trong tay,tóc dài lay động, từ trên cao trên nhìn xuống một vùng băng rộng lớn trên mặtbiển.Ở tại cao độ của ông ta, tại trong tầm nhìn của ông ấy chính là như thế, có thểnhìn thấy biển rộng mà Dữu Khánh nhảy lên hết mức cũng không nhìn thấy.Ông ta một mực bay tới bay lui tìm kiếm Ngô lão thái gia khắp nơi, cũng đangtìm kiếm Tiên cung, tìm được Tiên cung thì không lo tìm không được Ngô lãothái gia, nếu không phải nơi này có một tảng băng với diện tích to lớn như thếthì khi bay ngang qua vùng này, chưa chắc ông ta đã chú ý tới nơi này.Lúc này, bay rẽ tới đây, lơ lửng trên không hơi tập trung quan sát, sau đó khinhìn thấy được người trên mặt băng, ông ta cũng cảm thấy bất ngờ.Lắc mình bay đi, kéo theo một cơn gió rơi tại trên mặt băng, chống Hoàng Kimkích đứng ở trước mặt ba người, trầm giọng hỏi: “Các ngươi tạo sao lại ở đây,Đại Hắc và Tiểu Hắc đâu chứ?”Dữu Khánh chắp tay nói: “Lão tiên sinh tới vừa đúng lúc, hai cha con Ngô Hắchẳn đang bị vây khốn tại trong tầng băng phía dưới, tầng băng quá dày, chúng takhông có lực cứu được.”Lão nam nhân: “Tại sao bọn hắn lại bị vây ở phía dưới tầng băng?”“Chúng ta cũng không rõ ràng, chúng ta là đang từ trong Tiên cung dưới đáybiển trốn đi…” Dữu Khánh kể lại đại khái tình huống khi đang chạy trốn thì bịđóng băng lại cho ông ta nghe.Lão nam nhân nghe xong lập tức hiểu rõ, “Ta đang tự hỏi tại sao lại xuất hiệntảng băng nổi lớn như vậy, thì ra là huynh trưởng kia của ta dùng tới uy lực củaBăng lam kích.”Dữu Khánh kinh ngạc, “Cây Băng lam kích kia có thể đóng băng được mộtvùng biển lớn như vậy sao?”Lão nam nhân hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Nói cách khác, huynh trưởng kiacủa ta vẫn còn đang tại trong Tiên cung sao?”Dữu Khánh: “Tiên cung tại dưới nước khẳng định cũng đã bị đóng băng lại rồi,trong lúc nhất thời e rằng lão ấy cũng không dễ dàng đi ra.”Lão nam nhân: “Vị trí Tiên cung tại ở đâu?”Dữu Khánh lập tức chỉ tới hầm băng lưu lại vừa rồi, “Chúng ta chính là từ nơinày trốn ra, trực tiếp đi thẳng xuống là có thể đến Tiên cung. Lão tiên sinh,trước tiên cứu người đi.”Ánh mắt Lão nam nhân nhìn chằm chằm vào Đầu To đang răng rắc răng rắcgặm ăn trong lòng bàn tay Nam Trúc, giống như đăm chiêu suy nghĩ gì đó, sauđó tiếp lời: “Cứu người!”Ông ta xách Hoàng Kim kích trong tay lên, vung tay rung động, lập tức có sóngnhiệt dâng trào tỏa ra, nóng bỏng khiến người có cảm giác ngột ngạt khó thở.Ba người Dữu Khánh kinh ngạc, bọn họ đều từng tiếp xúc qua chân chínhHoàng Kim kích, không nghĩ tới Hoàng Kim kích còn có tác dụng này, xem ravới cái trò này, người không hiểu thật sự sẽ không thể khống chế được.Lão nam nhân trực tiếp khua kích nhảy vào trong hầm băng.“Đầu To không thích hợp tiếp tục lặn xuống, các ngươi lưu lại nơi này trôngchừng Đầu To. Ta đi dẫn đường cho lão tiên sinh.” Dữu Khánh ném lại lời nói,lập tức xoay người cũng nhảy vào trong hầm băng.“Ngươi trông nó đi.” Mục Ngạo Thiết cũng ném lại lời nói rồi nhảy vào tronghầm băng.Bọt nước một đám lại một đám bắn tung tóe ra ngoài, Nam Trúc nhìn sững sờ,nhìn nhìn xung quanh, phát hiện đích xác chỉ còn lại có một mình mình, lập tứcđứng lên, cũng không biết là mắng cho ai nghe, “Con côn trùng đánh rắm nàycần gì phải có người trông cơ chứ.”Gã rất nhanh cúi người chồm hổm xuống mặt băng, lấy ra toàn bộ những bọcnhỏ Linh Mễ, xé mở túi cho Linh Mễ lộ ra, đặt ở trên mặt băng, lại để Đầu To ởtrên Linh Mễ, “Đầu To, ngươi ở tại nơi này từ từ ăn đi, nếu như chúng ta khôngvề được, thì không liên lụy tới ngươi nữa, tự ngươi lo cho chính mình đi.”Ở cùng với Đầu To đã lâu như vậy, ít nhiều cũng có lý giải, chỉ cần mọi ngườicó thể thuận lợi trở về, Đầu To hẳn sẽ không mất đi. Nếu là không thể sống sóttrở về, vậy thì thật sự chỉ có thể xem vận khí của chính bản thân Đầu To, có thểtìm được đường rời đi Kim Khư hay không, phải nhìn xem đầu óc của chínhĐầu To.Đã cho đủ lương thực, gã cũng dứt khoát kiên quyết mà nhảy vào trong hốbăng.Răng rắc răng rắc gặm ăn một hồi, Đầu To đột nhiên nghiêng đầu dừng lại, ưỡncái bụng bự căng tròn, xoay quanh nhìn nhìn bốn phía, sau đó vậy cánh bay đếnbên cạnh miệng hố băng, nhìn chăm chú mặt nước một hồi, sau đó xoay người,cái mông chĩa xuống dưới hầm băng, lui về phía sau mấy bước, khi cái môngchìm vào trong nước mới dừng lại.Bụp! Một cái rắm chứa đầy tro bụi được thả vào trong nước.Cái bụng căng tròn của nó có thể thấy được bằng mắt thường xẹp dần trở vềbình thường, sau đó nó lại vẫy cánh bay về chỗ cũ, rơi tại trên túi lương, tiếp tụcrăng rắc răng rắc gặm ăn.Ở trong nước, nhiệt độ mà Hoàng Kim kích bộc phát ra không phải Đầu To cóthể so sánh được, đầu tiên là phương hướng phát nhiệt có thể khống chế.Lão nam nhân cầm kích một đường cắm ngược chìm xuống mở đường, một lầnnữa mở ra lại con đường đã đóng băng.Đám người Dữu Khánh đi theo ở phía sau phải vận công chống lại dùng nướcnóng rực kai.Cũng không biết chìm xuống sâu bao nhiêu, dưới sự ra hiệu của Dữu Khánh,lão nam nhân xuyên ngang qua tầng băng, đi về về phía một chỗ có ánh sángHuỳnh thạch phát ra.Hòa tan băng ra gặp được người, quả nhiên chính là cha con Ngô Hắc, bọn họchạy nhanh, cách mặt biển cũng tương đối gần.Nhìn thấy phụ thân tới cứu viện, Ngô Hắc phồng hai gò má, tiếp tục thi phápgiúp con trai mình ngăn cách vùng không cho nước vào.Lão nam nhân ra hiệu cho Ngô Hắc che giấu ánh sáng Huỳnh thạch, sau đó lạicầm kích mở đường, hướng về phướng hướng khác có ánh sáng Huỳnh thạch đitới.Rất nhanh, Ninh Triêu Ất và mẹ con Lục Tinh Vân trong băng cũng được cứura, cũng đều còn sống, còn đang tại trong tuyệt vọng vận công gắng gượng kiêntrì đến bây giờ.Ba người nhìn thấy bản thân lão nam nhân cầm Hoàng Kim kích tới đây, khôngcần tiếp tục sợ hãi Ngô lão thái gia nữa, tinh thần đều phấn chấn lên, không córời đi, sau đó cùng đi theo tìm phu phụ Tặc uyên ương.Bên trong Cung điện, có mấy người cầm Huỳnh thạch trong tay đứng bảo vệxung quanh thành hồ Địa tuyền.Ngô lão thái gia cầm kích đứng ở bên cạnh hồ, Ngô Đao và Ngô Hòa Vận cùngđi hai bên, Người mặt sắt ở bên cạnh đã đeo lên lại mặt nạ sắt.Trong tay cầm Huỳnh thạch chính là bốn yêu Bạch Lan, còn có bốn gã thủ hạcủa Người mặt sắt.Những người này đều là do chính Người mặt sắt tự đi gọi trở về.Sau khi tụ tập trở lại, những người này mới biết được thủ lĩnh của mình đã quythuận Ngô lão thái gia, bọn họ có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể là hư tình giảý, vì giữ mạng cũng chỉ có thể thuận theo.Một đám người không biết đưa bọn họ mang trở về lại nơi này là có ý gì.Ngô lão thái gia cầm kích chậm rãi quanh quẩn tại bên thành hồ, một lúc lâu saumới buông tiếng thở dài, “Miệng tuyền này chính là vật của tiên gia, là thứ tốt,đồ tốt không thể cất giấu đối với người của mình. Mặt sắt, bảo tất cả người củangươi đều đi vào ngâm trong hồ đi.”Người mặt sắt lập tức quay đầu lại ngây người nhìn lão ta.Bốn yêu Bạch Lan và bốn kẻ mặt áo choàng đều giật nảy mình, đều kinh nghibất định, không biết lão già kia định làm trò gì.Nếu là bọn hắn còn chưa biết nước trong hồ này là thứ gì thì thôi, nhưng mà tấtcả bọn hắn đều đã biết rõ đây là Địa tuyền có thể khiến cho người biến dị, aidám dễ dàng vào ngâm trong đó?Ngô lão thái gia chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Người mặt sắt, nói: “Chỉcó đã ngâm qua rồi mới thực sự là người mình a. Nếu không phải là người mộtlòng, lưu giữ lại có tác dụng gì?”