Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 441: Tảo Trần tự
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hoàn cảnh sinh sống tại Ảo Vọng chật chội như thế cũng không phải bởi vì ẢoVọng không đủ đất, mà bởi vì bị hạn chế, Thiên Lưu sơn không cho phép khônggian giao dịch buôn bán tại Ảo Vọng mở rộng không giới hạn, cũng không chophép người ngoài chạy loạn khắp nơi, chỉ giao ra một góc nho nhỏ trên đất bằngmà thôi.Nhưng chỉ một góc như vậy đã có không dưới trăm vạn nhân khẩu thường trú,còn chưa kể tới đông đảo lượng người ra vào.Vạch đất làm phạm vi, một bên phồn hoa, một bên thanh tĩnh.Ranh giới chính là một cái eo biển, eo biển rất sâu, hai bên được nối với nhaubằng những cây cầu dây thừng, trên dây thừng chỉ đơn giản được đặt những tấmván gỗ mà thôi.Phía dưới eo biển là mặt biển phẳng lặng, trên một bên vách đá có ánh đèn rựcrỡ, khắp nơi là những căn phòng được đục đẽo ra theo kiểu bậc thang, nhữngcăn phòng ở giống như được treo tại trên vách đá, mà vách đá bên kia thì âm ulạnh lẽo, hai bên tương phản rõ ràng, có cảm giác như là Nhân gian và Địangục.Trên cầu dây thừng cũng rất vắng vẻ, căn bản không nhìn thấy có người nào qualại, có thể thấy được phía bên thị trường giao dịch bên này rất ít có người đisang bờ bên kia, rảnh rỗi thì cũng không dám chạy sang phía bên kia.Dã nhân khiêng thi thể Giao nhân đi tại phía trước, Dữu Khánh theo ở phía sau,cùng nhau chao đảo lắc lư đi trên cầu dây thừng, từ phía ánh đèn rực rỡ đi sangkhu vực bóng tối trời sao lấp lánh.Ở bên phía bời lạnh lẽo, tại một nơi địa thế cao nhất sát biển, có một ngôi chùaxây tường bao quanh.Cây cầu dây thừng mà Dã nhân lựa chọn đi qua cũng là cây cầu nối thẳng tớingôi chùa, lắc lư vượt qua cầu dây thừng, thẳng đến ngoài cổng chùa trên đỉnhnúi, đến nơi liền ném thi thể Giao nhân xuống, xoay người đối diện với DữuKhánh cùng theo tới, đấm ngực ra hiệu một cái, đợi cho Dữu Khánh gật đầu xácnhận, liền lập tức chạy vội quay trở về.Khi Dữu Khánh đứng ở ngoài cổng chùa, dưới ánh trăng mới nhìn rõ tường baomàu trắng là chuyện gì, một ngôi chùa to như vậy, tường bao bên ngoài vậy màtoàn bộ đều là dùng xương xọ để xây đắp thành, môn đình cũng là dùng hài cốtxây dựng lên, bên trên viết ba chữ “Tảo Trần tự”, khiến người ta có cảm giáckhông rét mà run.Minh tự là cách người ngoài dùng để gọi Tảo Trần tự, Dữu Khánh cũng có nghenói qua.Cánh cổng đóng chặt trái lại là bằng gỗ loang lổ.Thực ra thì diện tích chiếm đất của ngôi chùa cũng không lớn, ngoại trừ thoạtnhìn có chút quỷ dị ra, dường như cũng không thể nói là có khí thế gì, có phầnkhông giống như là một nơi đã nổi danh lâu dài.Quan sát một hồi, lại nghiêng tai lắng nghe một lúc, Dữu Khánh cuối cùng lấyra chiếc nhẫn kia đeo vào trên ngón tay trỏ, sđó gõ vang vòng cửa.Đợi một hồi không thấy có phản ứng gì, hắn lại lần nữa gõ vang, gõ liên tục balần, mới nghe được bên trong có tiếng bước chân truyền đến.Cửa mở ra, một tăng nhân tuổi trẻ lộ diện, từ trong khe cổng vươn ra một cáiđầu, nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh quan sát trên dưới một phen, hỏi: “Thíchủ tìm ai?”Dữu Khánh nghiêng người, lộ ra thi thể Giao nhân ở phía sau.Táng nhản trẻ tuổi vừa nhìn thấy, lập tức đi ra khỏi cổng, mặc một thân tăng bàomàu đen, bước nhanh đến trước thi thể Giao nhân chính tay tiến hành kiểm tra,sau khi đứng dậy lại nhanh chóng chuyển sang Dữu Khánh hỏi, “Ai làm?”Dữu Khánh không e dè đáp: “Ta giết.”Tăng nhân trẻ tuổi nhíu mày, “Giết Hải tộc ta, còn chạy đến tệ tự gõ cửa vứt thi,chẳng lẽ là cố ý tìm đến gây sự sao?”Dữu Khánh: “Không dám. Là vị người đưa đò này tại trên đường nảy sinh lòngxấu, ý đồ gia hại ta, kết quả bị ta giết ngược lại. Ta mặc dù không có chịu thiệt,nhưng sự việc phải nói đạo lý, nếu không phải là ta kịp thời cảnh giác, chẳngphải đã chết oan uổng rồi hay sao? Nghe nói ‘Minh tự’ là đại diện cho Hải tộcMinh Hải, ta bây giờ là tới đăng môn muốn một lời giải thích.”Trên mặt tăng nhân trẻ tuổi lóe lên nét kinh ngạc, có người chạy đến Minh tựyêu cầu giải thích, quả thực hiếm thấy, cũng thật sự là có điểm gan lớn, lập tứchỏi: “Dám hỏi tôn tính đại danh thí chủ, để cho tiểu tăng dễ dàng đi vào thôngbáo.”Dữu Khánh đáp: “A Sĩ Hành!”“A Sĩ Hành?” Tăng nhân trẻ tuổi lại sửng sốt, thử hỏi: “A Sĩ Hành nào?”Vừa nhìn thấy phản ứng này, trong lòng Dữu Khánh tức thì sinh ra một trận ấmức, tên thực của chính mình liều sống liều chết cũng không vang danh, mà cáitên “A Sĩ Hành” này thì không quản đi đến đâu lấy ra đều như là tỏa sáng, điđến đâu cũng có người nhận biết, ngay cả người xuất gia tại một nơi xa xôi nhưthế này cũng không ngoại lệ, nghĩ tới liền chán ngán.Nhưng vẫn là nghiêm trang trả lời: “Còn có thể có mấy người A Sĩ Hành haysao?”Nói thật, nếu không phải liên lụy đến việc thân thể lão Thất và lão Cửu xảy ravấn đề, có khả năng lo lắng cho tính mạng, hắn cực kỳ phản cảm dùng tới cáitên A Sĩ Hành này, đánh chết cũng không muốn dùng, có cho bao nhiêu tiềncũng không muốn dùng tới, đây có lẽ là một trong số cực ít việc mà có cho hắntiền thì hắn cũng chống cự lại.Không người nào có thể lý giải được tâm trạng đó của hắn, dù cho tại vừa rồi,trong đầu hắn cũng lóe lên cảnh tượng trong thư phòng nào đó, hiện lên tìnhhình hắn phủ nhận mình là A Sĩ Hành với nữ nhân nào đó, một màn đó đến naykhi nhớ tới hắn vẫn có cảm giác đau đớn xé ruột xé gan.Tăng nhân trẻ tuổi kinh nghi, hỏi tiếp: “Là vị Thám Hoa lang Cẩm quốc kia?”Dữu Khánh: “Đã sớm là chuyện quá khứ, trên thế gian từ lâu đã không còn cóThám Hoa lang gì đó.”Tăng nhân trẻ tuổi tức thì này sinh lòng nghiêm nghị kính trọng, chắp tay khomngười, “A thí chủ chờ một chút.”Ngay lập tức liền bước nhanh rời đi, sau khi đi vào thì đóng cổng lại.Đứng đó đợi một hồi, cổng lại được mở ra, lần này đi ra hai gã tăng nhân trẻtuổi, mỗi người mở một bên cánh cổng, cổng được mở ra hoàn toàn.Vị tăng nhân lúc trước mời Dữu Khánh đi theo mình, một gã tăng nhân thìkhiêng thi thể Giao nhân đi vào.Đi vào bên trong, dưới ánh trăng sao, nhìn thấy được toàn cảnh bên trong chùa,Dữu Khánh lập tức lại có cảm giác rợn tóc gáy, chân đạp lên mặt đất đều làđược trải xương sọ, những công trình kiến trúc có thể nhìn thấy được bên trongchùa, ngoại trừ mái ngói ra, vách tường đều được xây dựng từ xương sọ, kể cảchính điện phía trước.Chỉ có điều, quy cách kiến trúc của chùa quả thực cũng không tính khí phái, sânkhông lớn, một tòa chủ điện, và thêm mấy căn nhà, còn có một tòa tháp bằngxương cao đại khái ba trượng. Ngoại trừ tòa tháp kia ra, trong toàn bộ khuônviên nhìn không thấy một công trình nào hai tầng, đều là nhà trệt.Cho dù là như thế, nhưng có thể cảm thấy khắp nơi ở xung quanh kể cả trên mặtđất là những hốc mắt tối om nhìn chằm chằm vào người, tràn ngập khí tức âmtrầm u ám, thật sự không biết những người sống lâu dài tại nơi đây thì tâm lý sẽthế nào.Tăng nhân tuổi trẻ khiêng thi thể Giao nhân trước tiên chạy chậm tiến vào chínhđiện, trong toàn bộ ngôi chùa dường như cũng chỉ có tại chính điện là có ánhđèn.Dữu Khánh theo sự dẫn dắt, cùng đi lên bậc cấp, không nhanh không chậm theosát tiến vào bên trong điện.Bên trong Điện chỉ một chữ, không!Không có bàn, không có ghế, không có tượng đất, cũng không có tượng vàng,không có điện thờ, cũng không có lư hương để tế bái, càng không có bất kỳdụng cụ thờ cúng gì.Tại hai xà nhà hai bên mỗi bên có treo một cái chậu than, không biết dùng nhiênliệu gì, ánh lửa tỏa ra có chút trắng nhạt, tương tự với ánh sáng của chiếc đènlồng người đưa đò.Những chiếc đầu lâu trải trên mặt đất cũng có vẻ đã có quy luật, từng vòng từngvòng hình tròn lồng vào nhau, cuối cùng quy về một điểm, tại trên điểm này cómột tăng nhân trung niên mi thanh mục tú khoanh chân ngồi tại đó, thân khoácáo cà sa màu đen, trên áo thêu những đường chỉ vàng tạo thành những ô ca-rô,những đường vân vàng thỉnh thoảng lấp lóe dưới ánh lửa.Bên trong điện còn có hai lão tăng nhân ngồi đối diện nhau ở hai bên, đều đểrâu dài bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ đã già, mặc tăng bào màu đen,nhưng mỗi người lại khoác một bộ áo cà sa trắng tinh, nhắm mắt ngồi xếp bằng,không nghe thấy sự việc ngoài thân.Cảnh tượng trước mắt khiến cho trong lòng Dữu Khánh khá lúng túng, có chútkhông phân rõ, không biết ai là Minh tăng trong truyền thuyết. Luận theo vị tríchỗ ngồi, hẳn phải là người ngồi ở giữa, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ thì hai ngườihai bên càng phù hợp hơn. Hay là căn bản người đó không tại nơi đây? Điềunày cũng không phải là không có khả năng, quy cách nơi đây có vẻ không xứngvới danh vọng của Minh tăng, vị đó không ở tại nơi này cũng là hợp tình hợp lý.Tăng nhân trung niên mi thanh mục tú nghe tăng nhân trẻ tuổi khiêng vật tiếnvào ở bên thì thầm xong, ánh mắt chuyển dời khỏi thi thể Giao nhân, dừng lạitại trên mặt Dữu Khánh, bình tĩnh hỏi: “Ngươi chính là Thám Hoa lang củaCẩm quốc được xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử kia sao?”Dữu Khánh khá bực bội với cách nói này, nhưng là vì mình tự tìm nên khôngthể không lần nữa qua loa ứng phó: “Từ lâu là chuyện quá khứ, chỉ là một tụcnhân.”Nghe được lời này, tăng nhân trung niên mỉm cười, “Bất kể là thật hay giả,nhưng loại lời nói này quả thật là cầm được thì buông cũng được.”Dữu Khánh không biết có phải hay không bản thân mình có ảo giác, luôn cảmthấy ánh mắt vị này nhìn mình có vẻ là lạ, mặt ngoài vẫn là hơi khom người thểhiện khiêm tốn, tiếp đó lại thử hỏi: “Không biết pháp sư và Minh tăng là quanhệ như thế nào?”Tăng nhân trung niên: “Bần tăng chính là chủ trì hiện nay của Tảo Trần tự.”Dữu Khánh hơi chút sửng sốt, không nghĩ tới vị này đúng là Minh tăng trongtruyền thuyết, thoạt nhìn dáng vẻ có phần không giống, hình dung lại dáng vẻtuổi của Ứng Tiểu Đường, thoạt nhìn vị này quả thực trẻ tuổi hơn Ứng TiểuĐường nhiều, nhanh chóng khom người chắp tay, “Đã lâu nghe được Đại sư làhuynh trưởng của Huyền Quốc công, hôm nay gặp mặt, không ngờ tới Đại sưthoạt nhìn lại còn trẻ hơn nhiều so với Huyền Quốc công, là tại hạ mắt vụng về,bái kiến Đại sư.”Minh tăng lần chuỗi tràng hạt đen tuyền trong tay, “Ngươi là muốn ám chỉ bầntăng, ngươi và tiểu Đường có quan hệ sao? Đã tới nơi đây, quan hệ với ngườinào đều vô dụng. Ngươi có thể còn sống rời khỏi nơi đây hay không còn chưachắc chắn, mấy lời kết nối quan hệ, làm bộ khách khí này nọ là không cần nói.Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như còn chưa biết đống xương sọ khắp chùanày là đến từ đâu.”Dữu Khánh trong lòng hơi có nhảy dựng, nhưng vẫn duy trì trấn định, nói:“Nguyện thỉnh giáo.”Minh tăng nói: “Trường Không, nói cho hắn biết Tảo Trần tự là như thế nào.”“Vâng.” Tăng nhân lúc trước khiêng vật đứng ở bên đáp, rồi xoay sang nói vớiDữu Khánh: “Phật môn là nơi thanh tịnh, không muốn rước lấy bụi bặm, nếunhư có bụi bặm rơi vào, thì phải tùy thời dọn sạch. Thí chủ nhìn thấy xương sọđầy tự, đều là bụi bặm lưu lại, lưu tại nơi đây do tệ tự siêu độ, đây chính lànguồn gốc của tên ‘Tảo Trần tự’.”Dữu Khánh tận lực kìm nén hầu kết muốn rung động, gật đầu nói: “Đã thụgiáo.”Minh tăng: “A thí chủ hẳn là cũng muốn góp một viên gạch cho tệ tự sao?”Dữu Khánh: “Đại sư nói quá lời. Thiên Lưu sơn, Ty Nam phủ, Đại Nghiệp ty,vẫn luôn luôn ngoài sáng trong tối dây dưa với ta, ta hiện tại còn có thể sống đitới nơi đây, đã chứng tỏ bọn họ vẫn có thể giảng chút đạo lý, ngay cả bọn họcòn có thể giảng đạo lý, chắc hẳn Minh tự sẽ không phải là một điểm đạo lýcũng không thể nói đi?”Minh tăng lần tràng hạt, thản nhiên nói: “Vô số năm qua, nghìn vạn Hải tộckhông chối từ vất vả, lái thuyền qua lại hai bờ, phụng dưỡng Tảo Trần tự, ngươigiết Hải tộc ta, lại há là mấy câu nói sạo là có thể kết thúc sao? Nếu không đưara được chứng cứ, mặc cho ngươi là Thám Hoa lang gì gì đó đều sẽ là một đốngbạch cốt.”Dữu Khánh nói: “Chứng cứ? Không dối gạt đại sư, tại hạ tìm tới cửa cũng là vìmuốn tìm cái chứng cứ này.” Nói xong liền tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đưatới, hỏi: “Đại sư có nhận biết vật này không?”Ánh mắt Minh tăng dừng lại trên chiếc nhẫn, hai tăng nhân trẻ tuổi cũng là nhưthế, nhưng hai lão tăng nhân thì vẫn là bộ dạng nhắm mắt không nghe thấychuyện ngoài thân.Bọn họ nhìn chằm chằm, quan sát chiếc nhẫn, Dữu Khánh thì quan sát phản ứngcủa bọn họ.Kết quả không nhìn ra được bất kỳ phản ứng dư thừa gì, đều chỉ là nhìn chằmchằm, sau đó dần dần trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên là đều khônghiểu.Minh tăng hỏi: “Đại tài tử, chẳng lẽ khi dễ bần tăng ngu dốt, có ý gì?”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hoàn cảnh sinh sống tại Ảo Vọng chật chội như thế cũng không phải bởi vì ẢoVọng không đủ đất, mà bởi vì bị hạn chế, Thiên Lưu sơn không cho phép khônggian giao dịch buôn bán tại Ảo Vọng mở rộng không giới hạn, cũng không chophép người ngoài chạy loạn khắp nơi, chỉ giao ra một góc nho nhỏ trên đất bằngmà thôi.Nhưng chỉ một góc như vậy đã có không dưới trăm vạn nhân khẩu thường trú,còn chưa kể tới đông đảo lượng người ra vào.Vạch đất làm phạm vi, một bên phồn hoa, một bên thanh tĩnh.Ranh giới chính là một cái eo biển, eo biển rất sâu, hai bên được nối với nhaubằng những cây cầu dây thừng, trên dây thừng chỉ đơn giản được đặt những tấmván gỗ mà thôi.Phía dưới eo biển là mặt biển phẳng lặng, trên một bên vách đá có ánh đèn rựcrỡ, khắp nơi là những căn phòng được đục đẽo ra theo kiểu bậc thang, nhữngcăn phòng ở giống như được treo tại trên vách đá, mà vách đá bên kia thì âm ulạnh lẽo, hai bên tương phản rõ ràng, có cảm giác như là Nhân gian và Địangục.Trên cầu dây thừng cũng rất vắng vẻ, căn bản không nhìn thấy có người nào qualại, có thể thấy được phía bên thị trường giao dịch bên này rất ít có người đisang bờ bên kia, rảnh rỗi thì cũng không dám chạy sang phía bên kia.Dã nhân khiêng thi thể Giao nhân đi tại phía trước, Dữu Khánh theo ở phía sau,cùng nhau chao đảo lắc lư đi trên cầu dây thừng, từ phía ánh đèn rực rỡ đi sangkhu vực bóng tối trời sao lấp lánh.Ở bên phía bời lạnh lẽo, tại một nơi địa thế cao nhất sát biển, có một ngôi chùaxây tường bao quanh.Cây cầu dây thừng mà Dã nhân lựa chọn đi qua cũng là cây cầu nối thẳng tớingôi chùa, lắc lư vượt qua cầu dây thừng, thẳng đến ngoài cổng chùa trên đỉnhnúi, đến nơi liền ném thi thể Giao nhân xuống, xoay người đối diện với DữuKhánh cùng theo tới, đấm ngực ra hiệu một cái, đợi cho Dữu Khánh gật đầu xácnhận, liền lập tức chạy vội quay trở về.Khi Dữu Khánh đứng ở ngoài cổng chùa, dưới ánh trăng mới nhìn rõ tường baomàu trắng là chuyện gì, một ngôi chùa to như vậy, tường bao bên ngoài vậy màtoàn bộ đều là dùng xương xọ để xây đắp thành, môn đình cũng là dùng hài cốtxây dựng lên, bên trên viết ba chữ “Tảo Trần tự”, khiến người ta có cảm giáckhông rét mà run.Minh tự là cách người ngoài dùng để gọi Tảo Trần tự, Dữu Khánh cũng có nghenói qua.Cánh cổng đóng chặt trái lại là bằng gỗ loang lổ.Thực ra thì diện tích chiếm đất của ngôi chùa cũng không lớn, ngoại trừ thoạtnhìn có chút quỷ dị ra, dường như cũng không thể nói là có khí thế gì, có phầnkhông giống như là một nơi đã nổi danh lâu dài.Quan sát một hồi, lại nghiêng tai lắng nghe một lúc, Dữu Khánh cuối cùng lấyra chiếc nhẫn kia đeo vào trên ngón tay trỏ, sđó gõ vang vòng cửa.Đợi một hồi không thấy có phản ứng gì, hắn lại lần nữa gõ vang, gõ liên tục balần, mới nghe được bên trong có tiếng bước chân truyền đến.Cửa mở ra, một tăng nhân tuổi trẻ lộ diện, từ trong khe cổng vươn ra một cáiđầu, nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh quan sát trên dưới một phen, hỏi: “Thíchủ tìm ai?”Dữu Khánh nghiêng người, lộ ra thi thể Giao nhân ở phía sau.Táng nhản trẻ tuổi vừa nhìn thấy, lập tức đi ra khỏi cổng, mặc một thân tăng bàomàu đen, bước nhanh đến trước thi thể Giao nhân chính tay tiến hành kiểm tra,sau khi đứng dậy lại nhanh chóng chuyển sang Dữu Khánh hỏi, “Ai làm?”Dữu Khánh không e dè đáp: “Ta giết.”Tăng nhân trẻ tuổi nhíu mày, “Giết Hải tộc ta, còn chạy đến tệ tự gõ cửa vứt thi,chẳng lẽ là cố ý tìm đến gây sự sao?”Dữu Khánh: “Không dám. Là vị người đưa đò này tại trên đường nảy sinh lòngxấu, ý đồ gia hại ta, kết quả bị ta giết ngược lại. Ta mặc dù không có chịu thiệt,nhưng sự việc phải nói đạo lý, nếu không phải là ta kịp thời cảnh giác, chẳngphải đã chết oan uổng rồi hay sao? Nghe nói ‘Minh tự’ là đại diện cho Hải tộcMinh Hải, ta bây giờ là tới đăng môn muốn một lời giải thích.”Trên mặt tăng nhân trẻ tuổi lóe lên nét kinh ngạc, có người chạy đến Minh tựyêu cầu giải thích, quả thực hiếm thấy, cũng thật sự là có điểm gan lớn, lập tứchỏi: “Dám hỏi tôn tính đại danh thí chủ, để cho tiểu tăng dễ dàng đi vào thôngbáo.”Dữu Khánh đáp: “A Sĩ Hành!”“A Sĩ Hành?” Tăng nhân trẻ tuổi lại sửng sốt, thử hỏi: “A Sĩ Hành nào?”Vừa nhìn thấy phản ứng này, trong lòng Dữu Khánh tức thì sinh ra một trận ấmức, tên thực của chính mình liều sống liều chết cũng không vang danh, mà cáitên “A Sĩ Hành” này thì không quản đi đến đâu lấy ra đều như là tỏa sáng, điđến đâu cũng có người nhận biết, ngay cả người xuất gia tại một nơi xa xôi nhưthế này cũng không ngoại lệ, nghĩ tới liền chán ngán.Nhưng vẫn là nghiêm trang trả lời: “Còn có thể có mấy người A Sĩ Hành haysao?”Nói thật, nếu không phải liên lụy đến việc thân thể lão Thất và lão Cửu xảy ravấn đề, có khả năng lo lắng cho tính mạng, hắn cực kỳ phản cảm dùng tới cáitên A Sĩ Hành này, đánh chết cũng không muốn dùng, có cho bao nhiêu tiềncũng không muốn dùng tới, đây có lẽ là một trong số cực ít việc mà có cho hắntiền thì hắn cũng chống cự lại.Không người nào có thể lý giải được tâm trạng đó của hắn, dù cho tại vừa rồi,trong đầu hắn cũng lóe lên cảnh tượng trong thư phòng nào đó, hiện lên tìnhhình hắn phủ nhận mình là A Sĩ Hành với nữ nhân nào đó, một màn đó đến naykhi nhớ tới hắn vẫn có cảm giác đau đớn xé ruột xé gan.Tăng nhân trẻ tuổi kinh nghi, hỏi tiếp: “Là vị Thám Hoa lang Cẩm quốc kia?”Dữu Khánh: “Đã sớm là chuyện quá khứ, trên thế gian từ lâu đã không còn cóThám Hoa lang gì đó.”Tăng nhân trẻ tuổi tức thì này sinh lòng nghiêm nghị kính trọng, chắp tay khomngười, “A thí chủ chờ một chút.”Ngay lập tức liền bước nhanh rời đi, sau khi đi vào thì đóng cổng lại.Đứng đó đợi một hồi, cổng lại được mở ra, lần này đi ra hai gã tăng nhân trẻtuổi, mỗi người mở một bên cánh cổng, cổng được mở ra hoàn toàn.Vị tăng nhân lúc trước mời Dữu Khánh đi theo mình, một gã tăng nhân thìkhiêng thi thể Giao nhân đi vào.Đi vào bên trong, dưới ánh trăng sao, nhìn thấy được toàn cảnh bên trong chùa,Dữu Khánh lập tức lại có cảm giác rợn tóc gáy, chân đạp lên mặt đất đều làđược trải xương sọ, những công trình kiến trúc có thể nhìn thấy được bên trongchùa, ngoại trừ mái ngói ra, vách tường đều được xây dựng từ xương sọ, kể cảchính điện phía trước.Chỉ có điều, quy cách kiến trúc của chùa quả thực cũng không tính khí phái, sânkhông lớn, một tòa chủ điện, và thêm mấy căn nhà, còn có một tòa tháp bằngxương cao đại khái ba trượng. Ngoại trừ tòa tháp kia ra, trong toàn bộ khuônviên nhìn không thấy một công trình nào hai tầng, đều là nhà trệt.Cho dù là như thế, nhưng có thể cảm thấy khắp nơi ở xung quanh kể cả trên mặtđất là những hốc mắt tối om nhìn chằm chằm vào người, tràn ngập khí tức âmtrầm u ám, thật sự không biết những người sống lâu dài tại nơi đây thì tâm lý sẽthế nào.Tăng nhân tuổi trẻ khiêng thi thể Giao nhân trước tiên chạy chậm tiến vào chínhđiện, trong toàn bộ ngôi chùa dường như cũng chỉ có tại chính điện là có ánhđèn.Dữu Khánh theo sự dẫn dắt, cùng đi lên bậc cấp, không nhanh không chậm theosát tiến vào bên trong điện.Bên trong Điện chỉ một chữ, không!Không có bàn, không có ghế, không có tượng đất, cũng không có tượng vàng,không có điện thờ, cũng không có lư hương để tế bái, càng không có bất kỳdụng cụ thờ cúng gì.Tại hai xà nhà hai bên mỗi bên có treo một cái chậu than, không biết dùng nhiênliệu gì, ánh lửa tỏa ra có chút trắng nhạt, tương tự với ánh sáng của chiếc đènlồng người đưa đò.Những chiếc đầu lâu trải trên mặt đất cũng có vẻ đã có quy luật, từng vòng từngvòng hình tròn lồng vào nhau, cuối cùng quy về một điểm, tại trên điểm này cómột tăng nhân trung niên mi thanh mục tú khoanh chân ngồi tại đó, thân khoácáo cà sa màu đen, trên áo thêu những đường chỉ vàng tạo thành những ô ca-rô,những đường vân vàng thỉnh thoảng lấp lóe dưới ánh lửa.Bên trong điện còn có hai lão tăng nhân ngồi đối diện nhau ở hai bên, đều đểrâu dài bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ đã già, mặc tăng bào màu đen,nhưng mỗi người lại khoác một bộ áo cà sa trắng tinh, nhắm mắt ngồi xếp bằng,không nghe thấy sự việc ngoài thân.Cảnh tượng trước mắt khiến cho trong lòng Dữu Khánh khá lúng túng, có chútkhông phân rõ, không biết ai là Minh tăng trong truyền thuyết. Luận theo vị tríchỗ ngồi, hẳn phải là người ngồi ở giữa, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ thì hai ngườihai bên càng phù hợp hơn. Hay là căn bản người đó không tại nơi đây? Điềunày cũng không phải là không có khả năng, quy cách nơi đây có vẻ không xứngvới danh vọng của Minh tăng, vị đó không ở tại nơi này cũng là hợp tình hợp lý.Tăng nhân trung niên mi thanh mục tú nghe tăng nhân trẻ tuổi khiêng vật tiếnvào ở bên thì thầm xong, ánh mắt chuyển dời khỏi thi thể Giao nhân, dừng lạitại trên mặt Dữu Khánh, bình tĩnh hỏi: “Ngươi chính là Thám Hoa lang củaCẩm quốc được xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử kia sao?”Dữu Khánh khá bực bội với cách nói này, nhưng là vì mình tự tìm nên khôngthể không lần nữa qua loa ứng phó: “Từ lâu là chuyện quá khứ, chỉ là một tụcnhân.”Nghe được lời này, tăng nhân trung niên mỉm cười, “Bất kể là thật hay giả,nhưng loại lời nói này quả thật là cầm được thì buông cũng được.”Dữu Khánh không biết có phải hay không bản thân mình có ảo giác, luôn cảmthấy ánh mắt vị này nhìn mình có vẻ là lạ, mặt ngoài vẫn là hơi khom người thểhiện khiêm tốn, tiếp đó lại thử hỏi: “Không biết pháp sư và Minh tăng là quanhệ như thế nào?”Tăng nhân trung niên: “Bần tăng chính là chủ trì hiện nay của Tảo Trần tự.”Dữu Khánh hơi chút sửng sốt, không nghĩ tới vị này đúng là Minh tăng trongtruyền thuyết, thoạt nhìn dáng vẻ có phần không giống, hình dung lại dáng vẻtuổi của Ứng Tiểu Đường, thoạt nhìn vị này quả thực trẻ tuổi hơn Ứng TiểuĐường nhiều, nhanh chóng khom người chắp tay, “Đã lâu nghe được Đại sư làhuynh trưởng của Huyền Quốc công, hôm nay gặp mặt, không ngờ tới Đại sưthoạt nhìn lại còn trẻ hơn nhiều so với Huyền Quốc công, là tại hạ mắt vụng về,bái kiến Đại sư.”Minh tăng lần chuỗi tràng hạt đen tuyền trong tay, “Ngươi là muốn ám chỉ bầntăng, ngươi và tiểu Đường có quan hệ sao? Đã tới nơi đây, quan hệ với ngườinào đều vô dụng. Ngươi có thể còn sống rời khỏi nơi đây hay không còn chưachắc chắn, mấy lời kết nối quan hệ, làm bộ khách khí này nọ là không cần nói.Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như còn chưa biết đống xương sọ khắp chùanày là đến từ đâu.”Dữu Khánh trong lòng hơi có nhảy dựng, nhưng vẫn duy trì trấn định, nói:“Nguyện thỉnh giáo.”Minh tăng nói: “Trường Không, nói cho hắn biết Tảo Trần tự là như thế nào.”“Vâng.” Tăng nhân lúc trước khiêng vật đứng ở bên đáp, rồi xoay sang nói vớiDữu Khánh: “Phật môn là nơi thanh tịnh, không muốn rước lấy bụi bặm, nếunhư có bụi bặm rơi vào, thì phải tùy thời dọn sạch. Thí chủ nhìn thấy xương sọđầy tự, đều là bụi bặm lưu lại, lưu tại nơi đây do tệ tự siêu độ, đây chính lànguồn gốc của tên ‘Tảo Trần tự’.”Dữu Khánh tận lực kìm nén hầu kết muốn rung động, gật đầu nói: “Đã thụgiáo.”Minh tăng: “A thí chủ hẳn là cũng muốn góp một viên gạch cho tệ tự sao?”Dữu Khánh: “Đại sư nói quá lời. Thiên Lưu sơn, Ty Nam phủ, Đại Nghiệp ty,vẫn luôn luôn ngoài sáng trong tối dây dưa với ta, ta hiện tại còn có thể sống đitới nơi đây, đã chứng tỏ bọn họ vẫn có thể giảng chút đạo lý, ngay cả bọn họcòn có thể giảng đạo lý, chắc hẳn Minh tự sẽ không phải là một điểm đạo lýcũng không thể nói đi?”Minh tăng lần tràng hạt, thản nhiên nói: “Vô số năm qua, nghìn vạn Hải tộckhông chối từ vất vả, lái thuyền qua lại hai bờ, phụng dưỡng Tảo Trần tự, ngươigiết Hải tộc ta, lại há là mấy câu nói sạo là có thể kết thúc sao? Nếu không đưara được chứng cứ, mặc cho ngươi là Thám Hoa lang gì gì đó đều sẽ là một đốngbạch cốt.”Dữu Khánh nói: “Chứng cứ? Không dối gạt đại sư, tại hạ tìm tới cửa cũng là vìmuốn tìm cái chứng cứ này.” Nói xong liền tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đưatới, hỏi: “Đại sư có nhận biết vật này không?”Ánh mắt Minh tăng dừng lại trên chiếc nhẫn, hai tăng nhân trẻ tuổi cũng là nhưthế, nhưng hai lão tăng nhân thì vẫn là bộ dạng nhắm mắt không nghe thấychuyện ngoài thân.Bọn họ nhìn chằm chằm, quan sát chiếc nhẫn, Dữu Khánh thì quan sát phản ứngcủa bọn họ.Kết quả không nhìn ra được bất kỳ phản ứng dư thừa gì, đều chỉ là nhìn chằmchằm, sau đó dần dần trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên là đều khônghiểu.Minh tăng hỏi: “Đại tài tử, chẳng lẽ khi dễ bần tăng ngu dốt, có ý gì?”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hoàn cảnh sinh sống tại Ảo Vọng chật chội như thế cũng không phải bởi vì ẢoVọng không đủ đất, mà bởi vì bị hạn chế, Thiên Lưu sơn không cho phép khônggian giao dịch buôn bán tại Ảo Vọng mở rộng không giới hạn, cũng không chophép người ngoài chạy loạn khắp nơi, chỉ giao ra một góc nho nhỏ trên đất bằngmà thôi.Nhưng chỉ một góc như vậy đã có không dưới trăm vạn nhân khẩu thường trú,còn chưa kể tới đông đảo lượng người ra vào.Vạch đất làm phạm vi, một bên phồn hoa, một bên thanh tĩnh.Ranh giới chính là một cái eo biển, eo biển rất sâu, hai bên được nối với nhaubằng những cây cầu dây thừng, trên dây thừng chỉ đơn giản được đặt những tấmván gỗ mà thôi.Phía dưới eo biển là mặt biển phẳng lặng, trên một bên vách đá có ánh đèn rựcrỡ, khắp nơi là những căn phòng được đục đẽo ra theo kiểu bậc thang, nhữngcăn phòng ở giống như được treo tại trên vách đá, mà vách đá bên kia thì âm ulạnh lẽo, hai bên tương phản rõ ràng, có cảm giác như là Nhân gian và Địangục.Trên cầu dây thừng cũng rất vắng vẻ, căn bản không nhìn thấy có người nào qualại, có thể thấy được phía bên thị trường giao dịch bên này rất ít có người đisang bờ bên kia, rảnh rỗi thì cũng không dám chạy sang phía bên kia.Dã nhân khiêng thi thể Giao nhân đi tại phía trước, Dữu Khánh theo ở phía sau,cùng nhau chao đảo lắc lư đi trên cầu dây thừng, từ phía ánh đèn rực rỡ đi sangkhu vực bóng tối trời sao lấp lánh.Ở bên phía bời lạnh lẽo, tại một nơi địa thế cao nhất sát biển, có một ngôi chùaxây tường bao quanh.Cây cầu dây thừng mà Dã nhân lựa chọn đi qua cũng là cây cầu nối thẳng tớingôi chùa, lắc lư vượt qua cầu dây thừng, thẳng đến ngoài cổng chùa trên đỉnhnúi, đến nơi liền ném thi thể Giao nhân xuống, xoay người đối diện với DữuKhánh cùng theo tới, đấm ngực ra hiệu một cái, đợi cho Dữu Khánh gật đầu xácnhận, liền lập tức chạy vội quay trở về.Khi Dữu Khánh đứng ở ngoài cổng chùa, dưới ánh trăng mới nhìn rõ tường baomàu trắng là chuyện gì, một ngôi chùa to như vậy, tường bao bên ngoài vậy màtoàn bộ đều là dùng xương xọ để xây đắp thành, môn đình cũng là dùng hài cốtxây dựng lên, bên trên viết ba chữ “Tảo Trần tự”, khiến người ta có cảm giáckhông rét mà run.Minh tự là cách người ngoài dùng để gọi Tảo Trần tự, Dữu Khánh cũng có nghenói qua.Cánh cổng đóng chặt trái lại là bằng gỗ loang lổ.Thực ra thì diện tích chiếm đất của ngôi chùa cũng không lớn, ngoại trừ thoạtnhìn có chút quỷ dị ra, dường như cũng không thể nói là có khí thế gì, có phầnkhông giống như là một nơi đã nổi danh lâu dài.Quan sát một hồi, lại nghiêng tai lắng nghe một lúc, Dữu Khánh cuối cùng lấyra chiếc nhẫn kia đeo vào trên ngón tay trỏ, sđó gõ vang vòng cửa.Đợi một hồi không thấy có phản ứng gì, hắn lại lần nữa gõ vang, gõ liên tục balần, mới nghe được bên trong có tiếng bước chân truyền đến.Cửa mở ra, một tăng nhân tuổi trẻ lộ diện, từ trong khe cổng vươn ra một cáiđầu, nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh quan sát trên dưới một phen, hỏi: “Thíchủ tìm ai?”Dữu Khánh nghiêng người, lộ ra thi thể Giao nhân ở phía sau.Táng nhản trẻ tuổi vừa nhìn thấy, lập tức đi ra khỏi cổng, mặc một thân tăng bàomàu đen, bước nhanh đến trước thi thể Giao nhân chính tay tiến hành kiểm tra,sau khi đứng dậy lại nhanh chóng chuyển sang Dữu Khánh hỏi, “Ai làm?”Dữu Khánh không e dè đáp: “Ta giết.”Tăng nhân trẻ tuổi nhíu mày, “Giết Hải tộc ta, còn chạy đến tệ tự gõ cửa vứt thi,chẳng lẽ là cố ý tìm đến gây sự sao?”Dữu Khánh: “Không dám. Là vị người đưa đò này tại trên đường nảy sinh lòngxấu, ý đồ gia hại ta, kết quả bị ta giết ngược lại. Ta mặc dù không có chịu thiệt,nhưng sự việc phải nói đạo lý, nếu không phải là ta kịp thời cảnh giác, chẳngphải đã chết oan uổng rồi hay sao? Nghe nói ‘Minh tự’ là đại diện cho Hải tộcMinh Hải, ta bây giờ là tới đăng môn muốn một lời giải thích.”Trên mặt tăng nhân trẻ tuổi lóe lên nét kinh ngạc, có người chạy đến Minh tựyêu cầu giải thích, quả thực hiếm thấy, cũng thật sự là có điểm gan lớn, lập tứchỏi: “Dám hỏi tôn tính đại danh thí chủ, để cho tiểu tăng dễ dàng đi vào thôngbáo.”Dữu Khánh đáp: “A Sĩ Hành!”“A Sĩ Hành?” Tăng nhân trẻ tuổi lại sửng sốt, thử hỏi: “A Sĩ Hành nào?”Vừa nhìn thấy phản ứng này, trong lòng Dữu Khánh tức thì sinh ra một trận ấmức, tên thực của chính mình liều sống liều chết cũng không vang danh, mà cáitên “A Sĩ Hành” này thì không quản đi đến đâu lấy ra đều như là tỏa sáng, điđến đâu cũng có người nhận biết, ngay cả người xuất gia tại một nơi xa xôi nhưthế này cũng không ngoại lệ, nghĩ tới liền chán ngán.Nhưng vẫn là nghiêm trang trả lời: “Còn có thể có mấy người A Sĩ Hành haysao?”Nói thật, nếu không phải liên lụy đến việc thân thể lão Thất và lão Cửu xảy ravấn đề, có khả năng lo lắng cho tính mạng, hắn cực kỳ phản cảm dùng tới cáitên A Sĩ Hành này, đánh chết cũng không muốn dùng, có cho bao nhiêu tiềncũng không muốn dùng tới, đây có lẽ là một trong số cực ít việc mà có cho hắntiền thì hắn cũng chống cự lại.Không người nào có thể lý giải được tâm trạng đó của hắn, dù cho tại vừa rồi,trong đầu hắn cũng lóe lên cảnh tượng trong thư phòng nào đó, hiện lên tìnhhình hắn phủ nhận mình là A Sĩ Hành với nữ nhân nào đó, một màn đó đến naykhi nhớ tới hắn vẫn có cảm giác đau đớn xé ruột xé gan.Tăng nhân trẻ tuổi kinh nghi, hỏi tiếp: “Là vị Thám Hoa lang Cẩm quốc kia?”Dữu Khánh: “Đã sớm là chuyện quá khứ, trên thế gian từ lâu đã không còn cóThám Hoa lang gì đó.”Tăng nhân trẻ tuổi tức thì này sinh lòng nghiêm nghị kính trọng, chắp tay khomngười, “A thí chủ chờ một chút.”Ngay lập tức liền bước nhanh rời đi, sau khi đi vào thì đóng cổng lại.Đứng đó đợi một hồi, cổng lại được mở ra, lần này đi ra hai gã tăng nhân trẻtuổi, mỗi người mở một bên cánh cổng, cổng được mở ra hoàn toàn.Vị tăng nhân lúc trước mời Dữu Khánh đi theo mình, một gã tăng nhân thìkhiêng thi thể Giao nhân đi vào.Đi vào bên trong, dưới ánh trăng sao, nhìn thấy được toàn cảnh bên trong chùa,Dữu Khánh lập tức lại có cảm giác rợn tóc gáy, chân đạp lên mặt đất đều làđược trải xương sọ, những công trình kiến trúc có thể nhìn thấy được bên trongchùa, ngoại trừ mái ngói ra, vách tường đều được xây dựng từ xương sọ, kể cảchính điện phía trước.Chỉ có điều, quy cách kiến trúc của chùa quả thực cũng không tính khí phái, sânkhông lớn, một tòa chủ điện, và thêm mấy căn nhà, còn có một tòa tháp bằngxương cao đại khái ba trượng. Ngoại trừ tòa tháp kia ra, trong toàn bộ khuônviên nhìn không thấy một công trình nào hai tầng, đều là nhà trệt.Cho dù là như thế, nhưng có thể cảm thấy khắp nơi ở xung quanh kể cả trên mặtđất là những hốc mắt tối om nhìn chằm chằm vào người, tràn ngập khí tức âmtrầm u ám, thật sự không biết những người sống lâu dài tại nơi đây thì tâm lý sẽthế nào.Tăng nhân tuổi trẻ khiêng thi thể Giao nhân trước tiên chạy chậm tiến vào chínhđiện, trong toàn bộ ngôi chùa dường như cũng chỉ có tại chính điện là có ánhđèn.Dữu Khánh theo sự dẫn dắt, cùng đi lên bậc cấp, không nhanh không chậm theosát tiến vào bên trong điện.Bên trong Điện chỉ một chữ, không!Không có bàn, không có ghế, không có tượng đất, cũng không có tượng vàng,không có điện thờ, cũng không có lư hương để tế bái, càng không có bất kỳdụng cụ thờ cúng gì.Tại hai xà nhà hai bên mỗi bên có treo một cái chậu than, không biết dùng nhiênliệu gì, ánh lửa tỏa ra có chút trắng nhạt, tương tự với ánh sáng của chiếc đènlồng người đưa đò.Những chiếc đầu lâu trải trên mặt đất cũng có vẻ đã có quy luật, từng vòng từngvòng hình tròn lồng vào nhau, cuối cùng quy về một điểm, tại trên điểm này cómột tăng nhân trung niên mi thanh mục tú khoanh chân ngồi tại đó, thân khoácáo cà sa màu đen, trên áo thêu những đường chỉ vàng tạo thành những ô ca-rô,những đường vân vàng thỉnh thoảng lấp lóe dưới ánh lửa.Bên trong điện còn có hai lão tăng nhân ngồi đối diện nhau ở hai bên, đều đểrâu dài bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ đã già, mặc tăng bào màu đen,nhưng mỗi người lại khoác một bộ áo cà sa trắng tinh, nhắm mắt ngồi xếp bằng,không nghe thấy sự việc ngoài thân.Cảnh tượng trước mắt khiến cho trong lòng Dữu Khánh khá lúng túng, có chútkhông phân rõ, không biết ai là Minh tăng trong truyền thuyết. Luận theo vị tríchỗ ngồi, hẳn phải là người ngồi ở giữa, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ thì hai ngườihai bên càng phù hợp hơn. Hay là căn bản người đó không tại nơi đây? Điềunày cũng không phải là không có khả năng, quy cách nơi đây có vẻ không xứngvới danh vọng của Minh tăng, vị đó không ở tại nơi này cũng là hợp tình hợp lý.Tăng nhân trung niên mi thanh mục tú nghe tăng nhân trẻ tuổi khiêng vật tiếnvào ở bên thì thầm xong, ánh mắt chuyển dời khỏi thi thể Giao nhân, dừng lạitại trên mặt Dữu Khánh, bình tĩnh hỏi: “Ngươi chính là Thám Hoa lang củaCẩm quốc được xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử kia sao?”Dữu Khánh khá bực bội với cách nói này, nhưng là vì mình tự tìm nên khôngthể không lần nữa qua loa ứng phó: “Từ lâu là chuyện quá khứ, chỉ là một tụcnhân.”Nghe được lời này, tăng nhân trung niên mỉm cười, “Bất kể là thật hay giả,nhưng loại lời nói này quả thật là cầm được thì buông cũng được.”Dữu Khánh không biết có phải hay không bản thân mình có ảo giác, luôn cảmthấy ánh mắt vị này nhìn mình có vẻ là lạ, mặt ngoài vẫn là hơi khom người thểhiện khiêm tốn, tiếp đó lại thử hỏi: “Không biết pháp sư và Minh tăng là quanhệ như thế nào?”Tăng nhân trung niên: “Bần tăng chính là chủ trì hiện nay của Tảo Trần tự.”Dữu Khánh hơi chút sửng sốt, không nghĩ tới vị này đúng là Minh tăng trongtruyền thuyết, thoạt nhìn dáng vẻ có phần không giống, hình dung lại dáng vẻtuổi của Ứng Tiểu Đường, thoạt nhìn vị này quả thực trẻ tuổi hơn Ứng TiểuĐường nhiều, nhanh chóng khom người chắp tay, “Đã lâu nghe được Đại sư làhuynh trưởng của Huyền Quốc công, hôm nay gặp mặt, không ngờ tới Đại sưthoạt nhìn lại còn trẻ hơn nhiều so với Huyền Quốc công, là tại hạ mắt vụng về,bái kiến Đại sư.”Minh tăng lần chuỗi tràng hạt đen tuyền trong tay, “Ngươi là muốn ám chỉ bầntăng, ngươi và tiểu Đường có quan hệ sao? Đã tới nơi đây, quan hệ với ngườinào đều vô dụng. Ngươi có thể còn sống rời khỏi nơi đây hay không còn chưachắc chắn, mấy lời kết nối quan hệ, làm bộ khách khí này nọ là không cần nói.Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như còn chưa biết đống xương sọ khắp chùanày là đến từ đâu.”Dữu Khánh trong lòng hơi có nhảy dựng, nhưng vẫn duy trì trấn định, nói:“Nguyện thỉnh giáo.”Minh tăng nói: “Trường Không, nói cho hắn biết Tảo Trần tự là như thế nào.”“Vâng.” Tăng nhân lúc trước khiêng vật đứng ở bên đáp, rồi xoay sang nói vớiDữu Khánh: “Phật môn là nơi thanh tịnh, không muốn rước lấy bụi bặm, nếunhư có bụi bặm rơi vào, thì phải tùy thời dọn sạch. Thí chủ nhìn thấy xương sọđầy tự, đều là bụi bặm lưu lại, lưu tại nơi đây do tệ tự siêu độ, đây chính lànguồn gốc của tên ‘Tảo Trần tự’.”Dữu Khánh tận lực kìm nén hầu kết muốn rung động, gật đầu nói: “Đã thụgiáo.”Minh tăng: “A thí chủ hẳn là cũng muốn góp một viên gạch cho tệ tự sao?”Dữu Khánh: “Đại sư nói quá lời. Thiên Lưu sơn, Ty Nam phủ, Đại Nghiệp ty,vẫn luôn luôn ngoài sáng trong tối dây dưa với ta, ta hiện tại còn có thể sống đitới nơi đây, đã chứng tỏ bọn họ vẫn có thể giảng chút đạo lý, ngay cả bọn họcòn có thể giảng đạo lý, chắc hẳn Minh tự sẽ không phải là một điểm đạo lýcũng không thể nói đi?”Minh tăng lần tràng hạt, thản nhiên nói: “Vô số năm qua, nghìn vạn Hải tộckhông chối từ vất vả, lái thuyền qua lại hai bờ, phụng dưỡng Tảo Trần tự, ngươigiết Hải tộc ta, lại há là mấy câu nói sạo là có thể kết thúc sao? Nếu không đưara được chứng cứ, mặc cho ngươi là Thám Hoa lang gì gì đó đều sẽ là một đốngbạch cốt.”Dữu Khánh nói: “Chứng cứ? Không dối gạt đại sư, tại hạ tìm tới cửa cũng là vìmuốn tìm cái chứng cứ này.” Nói xong liền tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đưatới, hỏi: “Đại sư có nhận biết vật này không?”Ánh mắt Minh tăng dừng lại trên chiếc nhẫn, hai tăng nhân trẻ tuổi cũng là nhưthế, nhưng hai lão tăng nhân thì vẫn là bộ dạng nhắm mắt không nghe thấychuyện ngoài thân.Bọn họ nhìn chằm chằm, quan sát chiếc nhẫn, Dữu Khánh thì quan sát phản ứngcủa bọn họ.Kết quả không nhìn ra được bất kỳ phản ứng dư thừa gì, đều chỉ là nhìn chằmchằm, sau đó dần dần trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên là đều khônghiểu.Minh tăng hỏi: “Đại tài tử, chẳng lẽ khi dễ bần tăng ngu dốt, có ý gì?”